Chương 34: Hôn (tiếp)
Kỳ Dung
03/12/2018
Ý thức được mình nói
sai, Tiêu Vãn lập tức áp đầu Tạ Sơ Thần vào ngực mình, không để hắn nhìn thấy gương mặt đầy khả nghi của nàng.
Tạ Sơ Thần lại cho rằng Tiêu Vãn chỉ trích việc hắn nhảy qua chậu than, không khỏi ủ rũ cụp mắt xuống.
Cảm nhận được người trong lòng run rẩy, chẳng biết tại sao trái tim Tiêu Vãn rất khó chịu, tâm trạng vui vẻ khi được Ninh Thái Phó chấp nhận hốt nhiên xuống dốc không phanh. Đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nàng nhẹ nhàng nâng đầu Tạ Sơ Thần lên, đặt một phần sức nặng thân thể đặt lên người Tạ Sơ Thần, làm ra vẻ muốn ngất nói: “Đầu đau quá, thật chóng mặt, Sơ Thần, đỡ ta về phòng...”
Trái tim chỉ dành trọn cho Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần làm sao nhận ra Tiêu Vãn giả bộ bất tỉnh, lòng như lửa đốt vội vàng đỡ Tiêu Vãn, cẩn thận từng li từng tí đi về phòng.
Họa Hạ quýnh lên, khẩn trương muốn đuổi theo, Vân Yên nhìn thấu ý đồ của Tiêu Vãn, giữ tay nàng lại.
Vân Yên tiến lên, đưa thuốc mỡ cho Tạ Sơ Thần, cảm thán: “Ta với Họa Hạ có việc, không thể bôi thuốc cho tiểu thư. Tiểu thư đành trông cậy vào Tạ thiếu gia.”
Họa Hạ kinh ngạc: “Không phải vừa...” xức thuốc sao? Tại sao lại? Nàng còn chưa nói xong, đã bị Vân Yên nắm tay lôi đi xềnh xệch.
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm chạp ý thức được, vừa rồi thiếu chút nữa mình làm hỏng chuyện tốt của tiểu thư, may mà tỷ tỷ lanh trí!
Tiêu Vãn nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá Tạ Sơ Thần. Bộ dạng Tạ Sơ Thần lúc này trông đáng yêu vô cùng, lông mày xinh đẹp, mi dài cong cong, con ngươi đen cùng với ánh mắt có thần, cái mũi khéo léo thẳng tắp, môi đỏ mọng mềm mại chúm chím.
Lần đầu tiên gần Tiêu Vãn như thế, lần đầu tiên được tiếp xúc với Tiêu Vãn, tâm Tạ Sơ Thần sớm đã bay xa vạn dặm, lòng tràn đầy tự tin nghĩ, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tiêu Vãn!
Hắn cố gắng vén váy Tiêu Vãn lên, ai biết khẩn trương tay cứ run lập bà lập bập, không chịu nghe lời chủ nhân sai khiến. Thật lâu sau, hắn mới ngượng ngùng vén váy Tiêu Vãn tới đầu gối, đập vào mắt là một đôi chân thon dài trắng nõn.
Hắn nuốt nước miếng trong yên lặng, khó khăn chuyển ánh mắt khỏi bắp chân trơn mịn của Tiêu Vãn sang miếng vải băng bó kỹ lưỡng trên đầu gối nàng. Hắn ngập ngừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Tiêu tiểu thư, nàng đã bôi thuốc rồi sao?”
Tiêu Vãn khẽ ho một tiếng, chột dạ ngó lơ chỗ khác: “Vân Yên xức thuốc rất lâu rồi, bây giờ là lúc nên đổi thuốc.”
Tạ Sơ Thần đau lòng gật gật đầu, bắt đầu vụng về tháo miếng vải, sau đổ thước trong bình ra thoa cho Tiêu Vãn.
“Tiêu tiểu thư, đau không?”
Động tác Tạ Sơ Thần tuy vụng về, nhưng săn sóc tỉ mỉ, vẻ mặt quan tâm khiến Tiêu Vãn có chút hoảng thần. Nhưng rồi nàng thấy cực kì sầu muộn, xúc động bị cảm giác khó chịu thay thế, gì mà “Tiêu tiểu thư”, ba chữ này nghe thật xa cách, nàng không thích cảm giác như thế.
“Ta đã gọi ngươi Sơ Thần, vì sao ngươi còn gọi ta là Tiêu tiểu thư?” Tiêu Vãn khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, bắt đầu chơi trò vô lại: “Nếu ngươi không thích gọi thê chủ, có thể gọi ta Tiêu Vãn, hoặc là Vãn Vãn... Tóm lại, ta không muốn nghe ba chữ Tiêu tiểu thư này.”
“Thê, Thê chủ...” Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, dè dặt kêu, rất sợ mình phá huỷ giấc mơ tuyệt vời này: “Ta thật sự có thể gọi thê chủ sao?”
Tiêu Vãn mỉm cười nhìn Tạ Sơ Thần khích lệ, trong mắt hoàn toàn không có khinh miệt và tức giận như trước kia, tựa hồ cũng không phải là nói đùa, trong lòng Tạ Sơ Thần bỗng nhiên sinh ra một loại vui sướng khó hiểu, nhịn không được cao giọng, gọi mấy lần: “ Thê chủ... Thê chủ, Thê chủ!”
Tiêu Vãn vươn tay ra nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mai rũ xuống bên trán Tạ Sơ Thần, sau đó, giọng nói ôn hòa vang lên: “Ta ở đây.”
Tạ Sơ Thần mê mẩn nhìn Tiêu Vãn cười dịu dàng với mình, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng của Tiêu Vãn, nhịn không được nuốt nước miếng, cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ “Đây là lần đầu tiên mình nhìn thê chủ gần như vậy…”
Tạ Sơ Thần cười ngọt ngào, lại cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho Tiêu Vãn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vùng đầu gối bị thương, trái ngược lúc Vân Yên bôi thuốc đau đớn khó nhịn, hiện tại Tiêu Vãn cảm giác hơi ngứa. Độ ấm từ đầu ngón tay ăn mòn da thịt của nàng, không ngừng ăn mòn trái tim nàng. Mà sự khẩn trương và dè dặt trên gương mặt phấn hồng kia càng khiến lòng Tiêu Vãn an ổn lạ thường.
Mắt phượng híp lại một chút, Tiêu Vãn chăm chú nhìn gò má Tạ Sơ Thần, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.
Đôi mắt nàng đầy đau lòng. Nếu không gặp nàng, có lẽ Tạ Sơ Thần sẽ giống những công tử nhà giàu khác, hưởng thụ cuộc sống ấm áp nhàn nhã.
Tạ Sơ Thần cẩn thận thoa thuốc mỡ cho Tiêu Vãn, cả người càng lúc càng lâng lâng như bay trên mây.
Làn da thê chủ thật mịn màng nha...
Ta sờ ta sờ ta sờ sờ sờ!
Tạ Sơ Thần tham lam trộm đậu hũ một phen.
Đợi đến lúc tay của mình càng ngày càng không khống chế được, càng sờ càng lên cao thì hắn mới phát hiện hành động lúc này của mình quả thực quá phóng đãng!
Sợ người trong mộng hiểu lầm, Tạ Sơ Thần sợ hãi vội vàng thu tay lại, lật đật giải thích: “Xin lỗi, ta, ta...”
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Vãn tựa vào giường mềm, cánh môi khẽ nhếch, hít thở vững vàng, cả người lộ ra khí chất tao nhã.
“Thê chủ?” Tạ Sơ Thần thật cẩn thận kêu một tiếng, thấy Tiêu Vãn hoàn toàn ngủ say, gan hắn lớn lên, lại kêu một lần: “Thê chủ?”
Bàn tay mềm mại không xương lặng lẽ di chuyển lên trên, thấy Tiêu Vãn vẫn không có phản ứng, không khỏi to gan sáp người lại, hai tay nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt có chút tiều tụy của nàng, ánh mắt bị phiến môi mỏng của Tiêu Vãn hấp dẫn.
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng dán gò má mình lên trán Tiêu Vãn, môi mềm mại in lên môi nàng.
Vụng trộm để lại dấu ấn của chính mình, Tạ Sơ Thần vừa làm xong chuyện xấu ngồi cười hắc hắc một lúc, đôi mắt trong suốt của hắn phát ra vầng sáng lấp lánh, cảm giác giống như hồ sâu không đáy vậy, đặc biệt mê người.
Chỉ tiếc Tiêu Vãn ngủ sâu, nàng quỳ suốt hai canh giờ, không chỉ thân thể mỏi mệt tới cực điểm, tâm trí nàng cũng mỏi mệt vì lo lắng quá độ.
Sống lại hai ngày, thần kinh Tiêu Vãn mỗi thời mỗi khắc đều căng thẳng, mỗi một hành động đều phải vô cùng chính xác, làm cách nào ngăn chặn nguy hiểm, làm cách nào bảo vệ Tiêu gia. nàng không dám lơ là, sợ đi nhầm một bước, lại rơi vào kết cục kiếp trước.
Chỉ có ở trước mặt Tạ Sơ Thần, tâm nàng mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì nàng hiểu rõ, Tạ Sơ Thần sẽ không hại mình.
Tiêu Vãn vẫn chưa phát hiện, trừ mẫu thân ra, nàng chỉ bỏ xuống toàn bộ phòng bị với Tạ Sơ Thần, thế nên giờ phút này, nàng mới không đề phòng bị Tạ Sơ Thần hôn trộm...
Mà lúc bị Tạ Sơ Thần hôn trộm, Tiêu Vãn mơ mơ màng màng nghe được một giọng nói êm ái vô cùng quen thuộc không ngừng hô bên tai “Thê chủ”, “Thê chủ ——”.
Giọng nói mềm mại kia trong nháy mắt đánh tan mọi phiền muộn trong lòng nàng, gọi tới trái tim nàng tan chảy ...
Giấc ngủ này, Tiêu Vãn ngủ thẳng giờ Tuất. Rời giường thì tinh thần nàng sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức sống. Nghĩ như vậy, Tiêu muộn đứng bật dậy, mới vừa nhảy ra một bước thì nàng bởi vì trọng tâm không vững, "Bùm" một tiếng, từ trên giường êm lăn xuống.
*Giờ tuất: 19h – 21h
Tiêu Vãn xanh mặt bò dậy, nhìn hai chân bị bang bó thành bánh chưng thì cả người cũng ngổn ngang trong gió rồi.
Mà người hiềm nghi phạm tội này, đã sớm bởi vì trộm được môi thơm, vừa hào hứng vừa ngượng ngùng trốn về viện tử của mình. Về phần Vân Yên và Họa Hạ, căn cứ nguyên tắc tiểu thư đang tán trai không thể quấy nhiễu, mệnh tất cả tôi tớ trong sân không nên quấy nhiễu Tiêu Vãn thanh tịnh.
Vì vậy, Tiêu Vãn đáng thương, hai chân bị quấn, không cách nào cong lên đứng thẳng, cả người bị vùi dập trên mặt đất, kêu trời trời không ư, gọi đất đất không hử. Nín nửa canh giờ, mới được đi vệ sinh.
Tạ Sơ Thần lại cho rằng Tiêu Vãn chỉ trích việc hắn nhảy qua chậu than, không khỏi ủ rũ cụp mắt xuống.
Cảm nhận được người trong lòng run rẩy, chẳng biết tại sao trái tim Tiêu Vãn rất khó chịu, tâm trạng vui vẻ khi được Ninh Thái Phó chấp nhận hốt nhiên xuống dốc không phanh. Đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nàng nhẹ nhàng nâng đầu Tạ Sơ Thần lên, đặt một phần sức nặng thân thể đặt lên người Tạ Sơ Thần, làm ra vẻ muốn ngất nói: “Đầu đau quá, thật chóng mặt, Sơ Thần, đỡ ta về phòng...”
Trái tim chỉ dành trọn cho Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần làm sao nhận ra Tiêu Vãn giả bộ bất tỉnh, lòng như lửa đốt vội vàng đỡ Tiêu Vãn, cẩn thận từng li từng tí đi về phòng.
Họa Hạ quýnh lên, khẩn trương muốn đuổi theo, Vân Yên nhìn thấu ý đồ của Tiêu Vãn, giữ tay nàng lại.
Vân Yên tiến lên, đưa thuốc mỡ cho Tạ Sơ Thần, cảm thán: “Ta với Họa Hạ có việc, không thể bôi thuốc cho tiểu thư. Tiểu thư đành trông cậy vào Tạ thiếu gia.”
Họa Hạ kinh ngạc: “Không phải vừa...” xức thuốc sao? Tại sao lại? Nàng còn chưa nói xong, đã bị Vân Yên nắm tay lôi đi xềnh xệch.
Một lúc lâu sau, nàng mới chậm chạp ý thức được, vừa rồi thiếu chút nữa mình làm hỏng chuyện tốt của tiểu thư, may mà tỷ tỷ lanh trí!
Tiêu Vãn nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá Tạ Sơ Thần. Bộ dạng Tạ Sơ Thần lúc này trông đáng yêu vô cùng, lông mày xinh đẹp, mi dài cong cong, con ngươi đen cùng với ánh mắt có thần, cái mũi khéo léo thẳng tắp, môi đỏ mọng mềm mại chúm chím.
Lần đầu tiên gần Tiêu Vãn như thế, lần đầu tiên được tiếp xúc với Tiêu Vãn, tâm Tạ Sơ Thần sớm đã bay xa vạn dặm, lòng tràn đầy tự tin nghĩ, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tiêu Vãn!
Hắn cố gắng vén váy Tiêu Vãn lên, ai biết khẩn trương tay cứ run lập bà lập bập, không chịu nghe lời chủ nhân sai khiến. Thật lâu sau, hắn mới ngượng ngùng vén váy Tiêu Vãn tới đầu gối, đập vào mắt là một đôi chân thon dài trắng nõn.
Hắn nuốt nước miếng trong yên lặng, khó khăn chuyển ánh mắt khỏi bắp chân trơn mịn của Tiêu Vãn sang miếng vải băng bó kỹ lưỡng trên đầu gối nàng. Hắn ngập ngừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Tiêu tiểu thư, nàng đã bôi thuốc rồi sao?”
Tiêu Vãn khẽ ho một tiếng, chột dạ ngó lơ chỗ khác: “Vân Yên xức thuốc rất lâu rồi, bây giờ là lúc nên đổi thuốc.”
Tạ Sơ Thần đau lòng gật gật đầu, bắt đầu vụng về tháo miếng vải, sau đổ thước trong bình ra thoa cho Tiêu Vãn.
“Tiêu tiểu thư, đau không?”
Động tác Tạ Sơ Thần tuy vụng về, nhưng săn sóc tỉ mỉ, vẻ mặt quan tâm khiến Tiêu Vãn có chút hoảng thần. Nhưng rồi nàng thấy cực kì sầu muộn, xúc động bị cảm giác khó chịu thay thế, gì mà “Tiêu tiểu thư”, ba chữ này nghe thật xa cách, nàng không thích cảm giác như thế.
“Ta đã gọi ngươi Sơ Thần, vì sao ngươi còn gọi ta là Tiêu tiểu thư?” Tiêu Vãn khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, bắt đầu chơi trò vô lại: “Nếu ngươi không thích gọi thê chủ, có thể gọi ta Tiêu Vãn, hoặc là Vãn Vãn... Tóm lại, ta không muốn nghe ba chữ Tiêu tiểu thư này.”
“Thê, Thê chủ...” Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, dè dặt kêu, rất sợ mình phá huỷ giấc mơ tuyệt vời này: “Ta thật sự có thể gọi thê chủ sao?”
Tiêu Vãn mỉm cười nhìn Tạ Sơ Thần khích lệ, trong mắt hoàn toàn không có khinh miệt và tức giận như trước kia, tựa hồ cũng không phải là nói đùa, trong lòng Tạ Sơ Thần bỗng nhiên sinh ra một loại vui sướng khó hiểu, nhịn không được cao giọng, gọi mấy lần: “ Thê chủ... Thê chủ, Thê chủ!”
Tiêu Vãn vươn tay ra nhẹ nhàng vén vài sợi tóc mai rũ xuống bên trán Tạ Sơ Thần, sau đó, giọng nói ôn hòa vang lên: “Ta ở đây.”
Tạ Sơ Thần mê mẩn nhìn Tiêu Vãn cười dịu dàng với mình, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng của Tiêu Vãn, nhịn không được nuốt nước miếng, cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ “Đây là lần đầu tiên mình nhìn thê chủ gần như vậy…”
Tạ Sơ Thần cười ngọt ngào, lại cúi đầu nghiêm túc thoa thuốc cho Tiêu Vãn.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vùng đầu gối bị thương, trái ngược lúc Vân Yên bôi thuốc đau đớn khó nhịn, hiện tại Tiêu Vãn cảm giác hơi ngứa. Độ ấm từ đầu ngón tay ăn mòn da thịt của nàng, không ngừng ăn mòn trái tim nàng. Mà sự khẩn trương và dè dặt trên gương mặt phấn hồng kia càng khiến lòng Tiêu Vãn an ổn lạ thường.
Mắt phượng híp lại một chút, Tiêu Vãn chăm chú nhìn gò má Tạ Sơ Thần, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ.
Đôi mắt nàng đầy đau lòng. Nếu không gặp nàng, có lẽ Tạ Sơ Thần sẽ giống những công tử nhà giàu khác, hưởng thụ cuộc sống ấm áp nhàn nhã.
Tạ Sơ Thần cẩn thận thoa thuốc mỡ cho Tiêu Vãn, cả người càng lúc càng lâng lâng như bay trên mây.
Làn da thê chủ thật mịn màng nha...
Ta sờ ta sờ ta sờ sờ sờ!
Tạ Sơ Thần tham lam trộm đậu hũ một phen.
Đợi đến lúc tay của mình càng ngày càng không khống chế được, càng sờ càng lên cao thì hắn mới phát hiện hành động lúc này của mình quả thực quá phóng đãng!
Sợ người trong mộng hiểu lầm, Tạ Sơ Thần sợ hãi vội vàng thu tay lại, lật đật giải thích: “Xin lỗi, ta, ta...”
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Vãn tựa vào giường mềm, cánh môi khẽ nhếch, hít thở vững vàng, cả người lộ ra khí chất tao nhã.
“Thê chủ?” Tạ Sơ Thần thật cẩn thận kêu một tiếng, thấy Tiêu Vãn hoàn toàn ngủ say, gan hắn lớn lên, lại kêu một lần: “Thê chủ?”
Bàn tay mềm mại không xương lặng lẽ di chuyển lên trên, thấy Tiêu Vãn vẫn không có phản ứng, không khỏi to gan sáp người lại, hai tay nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt có chút tiều tụy của nàng, ánh mắt bị phiến môi mỏng của Tiêu Vãn hấp dẫn.
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng dán gò má mình lên trán Tiêu Vãn, môi mềm mại in lên môi nàng.
Vụng trộm để lại dấu ấn của chính mình, Tạ Sơ Thần vừa làm xong chuyện xấu ngồi cười hắc hắc một lúc, đôi mắt trong suốt của hắn phát ra vầng sáng lấp lánh, cảm giác giống như hồ sâu không đáy vậy, đặc biệt mê người.
Chỉ tiếc Tiêu Vãn ngủ sâu, nàng quỳ suốt hai canh giờ, không chỉ thân thể mỏi mệt tới cực điểm, tâm trí nàng cũng mỏi mệt vì lo lắng quá độ.
Sống lại hai ngày, thần kinh Tiêu Vãn mỗi thời mỗi khắc đều căng thẳng, mỗi một hành động đều phải vô cùng chính xác, làm cách nào ngăn chặn nguy hiểm, làm cách nào bảo vệ Tiêu gia. nàng không dám lơ là, sợ đi nhầm một bước, lại rơi vào kết cục kiếp trước.
Chỉ có ở trước mặt Tạ Sơ Thần, tâm nàng mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì nàng hiểu rõ, Tạ Sơ Thần sẽ không hại mình.
Tiêu Vãn vẫn chưa phát hiện, trừ mẫu thân ra, nàng chỉ bỏ xuống toàn bộ phòng bị với Tạ Sơ Thần, thế nên giờ phút này, nàng mới không đề phòng bị Tạ Sơ Thần hôn trộm...
Mà lúc bị Tạ Sơ Thần hôn trộm, Tiêu Vãn mơ mơ màng màng nghe được một giọng nói êm ái vô cùng quen thuộc không ngừng hô bên tai “Thê chủ”, “Thê chủ ——”.
Giọng nói mềm mại kia trong nháy mắt đánh tan mọi phiền muộn trong lòng nàng, gọi tới trái tim nàng tan chảy ...
Giấc ngủ này, Tiêu Vãn ngủ thẳng giờ Tuất. Rời giường thì tinh thần nàng sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức sống. Nghĩ như vậy, Tiêu muộn đứng bật dậy, mới vừa nhảy ra một bước thì nàng bởi vì trọng tâm không vững, "Bùm" một tiếng, từ trên giường êm lăn xuống.
*Giờ tuất: 19h – 21h
Tiêu Vãn xanh mặt bò dậy, nhìn hai chân bị bang bó thành bánh chưng thì cả người cũng ngổn ngang trong gió rồi.
Mà người hiềm nghi phạm tội này, đã sớm bởi vì trộm được môi thơm, vừa hào hứng vừa ngượng ngùng trốn về viện tử của mình. Về phần Vân Yên và Họa Hạ, căn cứ nguyên tắc tiểu thư đang tán trai không thể quấy nhiễu, mệnh tất cả tôi tớ trong sân không nên quấy nhiễu Tiêu Vãn thanh tịnh.
Vì vậy, Tiêu Vãn đáng thương, hai chân bị quấn, không cách nào cong lên đứng thẳng, cả người bị vùi dập trên mặt đất, kêu trời trời không ư, gọi đất đất không hử. Nín nửa canh giờ, mới được đi vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.