Chương 58: Ta tin ngươi
Kỳ Dung
07/07/2020
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng bôi lên vết thương ở mông mình, Tạ Sơ Thần
chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, hơi ngượng ngùng giấu đầu xuống gối, ai
ngờ lọt vào trong tầm mắt hắn lại là sách cấm hắn giấu dưới gối!
Nghĩ tới lúc này, Thê Chủ hỏi vì sao hắn tới nguyệt sự những hai lần, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh mình làm đủ chuyện xấu hổ trên giường, khuôn mặt bầm tím càng trở nên đỏ bừng, gần như làm hắn nóng tới mức hít thở không thông
Cố tình Tiêu Vãn cảm thấy người hắn nóng lên, lại cho rằng miệng vết thương của hắn nhiễm trùng, cơ thể không khỏe, động tác trên tay càng nhẹ nhàng. Ánh mắt nàng nghiêm túc lại sâu xa, nhẹ nhàng lấy một chút thuốc mỡ, sau đó xoa nhẹ trên nơi bị thương của Tạ Sơ Thần, cẩn thận lại thương tiếc.
Đầu ngón tay bởi vì tập võ mà tạo thành vết chai mỏng, nhẹ nhàng lướt qua nơi mông bị thương của Tạ Sơ Thần, thuốc mỡ mát lạnh khẽ chạm vào miệng vết thương sưng đỏ nóng rực của hắn, mang theo một loại cảm giác tê dại và nóng bỏng nho nhỏ không nói nên lời.
Giờ khắc này, hắn như bị điện giật toàn thân, một ngọn lửa nhiệt độ cao bốc cháy khắp người.
Đắp chăn nhẹ lên phần lưng trắng như ngọc, Tạ Sơ Thần ôm gối đầu nằm trên giường, hơi thở ấm áp hơi gấp gáp, thân mình mẫn cảm bởi vì những cái đụng chạm nhẹ nhàng của Tiêu Vãn mà run rẩy.
Hắn yên lặng mà hy vọng Tiêu Vãn bôi thuốc cho hắn nhanh một chút, đừng dày vò hắn nữa, nhưng lại cảm thấy luyến tiếc cảm giác thoải mái mà đôi tay nàng mang lại.
Muốn Tiêu Vãn cứ tiếp tục sờ xuống, cả đời này đều đối xử tốt với hắn như vậy......
Thấy Tạ Sơ Thần yên lặng cắn môi, mở một đôi mắt to ngập nước nhìn mình, Tiêu Vãn cho rằng hắn đau khó nhịn, vội vàng dịu dàng dỗ hắn: "Sơ Thần, thuốc tốt nhanh khỏi, ngươi cố nhịn một chút."
Thấy Tạ Sơ Thần lại cắn môi mình, nàng duỗi tay trái qua, khẩn trương nói: "Nếu cảm thấy khó nhịn được, đừng tự ngược đãi môi mình, cắn ta đi, dù sao da ta dày......"
Lông mi rũ nhẹ hơi ướt, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng lắc đầu.
Rất lâu, hắn chần chờ hé miệng, ấp a ấp úng không nói nên lời.
"Thê Chủ, ngày hôm qua......"
"Chuyện ngày hôm qua ta đã hỏi thăm rồi." Dừng động tác trên tay lại, Tiêu Vãn nghiêm túc nhìn Tạ Sơ Thần, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Từ chuyện vòng ngọc của tổ phụ bị trộm đến việc ngươi đâm Tiêu Khinh Như bị thương, những người trong phủ đều mồm năm miệng mười* cáo trạng tội danh của ngươi với ta.
(Candy: Mồm năm miệng mười: Ý là chê bai những người lắm mồm lắm miệng, thi nhau nói, nói quá nhiều, nói hết luôn cả phần của người khác.)
Hô hấp của Tạ Sơ Thần cứng đờ, co quắp bất an nhìn Tiêu Vãn, lại thấy Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ tay hắn, âm thanh so với ngày trước còn dịu dàng hơn: "Nhưng những lời họ nói, ta đều không tin."
Nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nghiêm túc nói: "Sơ Thần, nói cho ta biết hôm qua rốt cuộc đã xảy qua những chuyện gì? Chỉ cần là lời ngươi nói, ta đều tin."
Lời nói của Tiêu Vãn làm lòng Tạ Sơ Thần cảm thấy bình tĩnh, hắn đáp: "Hôm qua sau khi Thê Chủ rời khỏi phủ, ta ở giờ Tỵ một khắc tới Trúc Viên thỉnh an Trần Thái Công, sau đó trực tiếp cầm chìa khóa tới nhà kho. Trong lúc đang kiểm tra ở nhà kho, Họa cô nương đột nhiên tới tìm ta, nói là lục soát được vòng tay bị mất trộm của Trần Thái Công ở Mặc Uyên Cư, bảo ta tới Mặc Uyên Cư một chuyến."
"Chờ tới khi ta chạy tới, Liễu Trắc Quân đang ra lệnh hai vị ma ma tát Chiêu Nhi, mà trên mặt đất nằm đầy những cái gọi là 'chứng cứ phạm tội' ...... Có hộ vệ tự xưng là thấy ta lén lút lẻn vào Mặc Uyên Cư, Vẫn Hỉ còn nói mỗi đêm trong phòng ta đều có âm thanh của nữ tử......" Tạ Sơ Thần cười khổ một tiếng, nói: "Thời điểm ta tới Mặc Uyên Cư là trước khi vòng tay bị trộm, giọng nữ mội đêm lại là của Thê Chủ, những bức thư từ vốn không phải do ta viết. Vào lúc ta đang muốn giải thích, bỗng nhiên một nữ tử xông tới nói muốn cứu ta, nháy mắt điểm huyệt đạo làm ta không cử động được, chứng thực tội danh hồng hạnh xuất tường của ta ngay lập tức."
Sau khi nghiêm túc nghe những chuyện xảy ra mà Tạ Sơ Thần kể xong, Tiêu Vãn nhíu mày càng sâu.
Thấy sắc mặt của Tiêu Vãn khó nhìn, Tạ Sơ Thần hoảng hốt loạn cả lên: "Thê Chủ, ta thật sự không quen người kia!"
"Ta biết" Nàng xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi, "Nhưng ta không hiểu, tại sao Liễu Hồi Vân lại nhắm vào ngươi? Thậm chí còn vội vã nhằm vào thời điểm mẫu thân không có ở trong phủ, muốn đuổi ngươi ra khỏi Tiêu phủ?"
"Không biết có liên quan tới chuyện sổ sách của Tiêu gia không." Dưới sự chần chờ của Tạ Sơ Thần, hắn mở miệng, :"Gần đây khi ta xét xét lại sổ sách của Tạ gia, ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc, tháng trước tiền thu mua của Tiêu gia có vẻ như quá nhiều so với thực tế...... Cảm giác có gì đó có vấn đề."
Thấy sắc mặt của Tiêu Vãn căng thẳng, hắn nhỏ giọng giải thích: "Lần trước lúc quyết toán sổ sách, bởi vì thời gian quá vội, ta chỉ chú ý tới phần hết nợ có đầy đủ chưa. Nhưng gần đây khi tra sổ sách của Tạ gia, ta mới phát hiện ra có người động tay chân bên trong đó. Ví dụ như là tăng hoặc giảm con số trên sổ chi tiêu.
"Ý của Sơ Thần là sổ sách tháng trước của Tiêu gia có vấn đề?"
Tạ Sơ Thần gật đầu, nghiêm túc nói: "Phải, không chỉ ghi chép có vấn đề, thậm chí thu chi cũng có vấn đề. Nên hai ngày trước ta đã tới gặp Trần Thái Công để mượn chìa khóa nhà kho đi kiểm tra, muốn xem xem trên sổ sách, số vốn lưu động đó thật sự là dùng để thu mua, hay có trò mèo gì trong đó."
"Hai ngày trước vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng hôm qua khi kiểm toán, ta liền phát giác được trên sổ ghi là giữa tháng có mua năm thất gấm lụa bốn trăm lượng bạc trắng. Nhưng khi ta tới nhà kho, nhìn thấy những thất gấm lụa còn chưa được sử dụng tới kia, ta liền lập tức cảm thấy nó không hề đáng với cái giá này."
Nửa tháng này, Tạ Sơ Thần tới Y Phô học, đối với vải dệt là tốt hay xấu cũng có thể nhìn ra được một chút.
Gấm lụa Đông Ngụy Quốc là thuộc loại tơ lụa cực kỳ quý báu, ánh sáng trên vải dệt tinh tế, cảm xúc láng mịn, màu sắc vui mắt, lại vô cùng sáng sủa, làm cho rất nhiều người giàu có đều thích, cho rằng gấm lụa là tượng trưng cho sự cao quý.
Tiêu gia cũng không phải ngoại lệ, quần áo của các chủ tử cũng có phần lớn đều may ra từ gấm lụa.
Mà Liễu thị và thôi quản sự là hai người xử lý việc thu mua, người họ Trần ở phòng thu chi phụ trách ghi sổ. Kiếp trước Liễu thị từng động tay chân ở phương diện tài chính, hóa ra là bày trò thu mua này!
Xóa tan mây mù thấy trời trong, nghĩ tới việc mình đã nắm được bím tóc của Liễu thị, miệng Tiêu Vãn không nhịn được giương lên. Nàng đột nhiên hôn lên mặt Tạ Sơ Thần một cái, cao hứng nói: "Sơ Thần, nếu thực sự tìm ra vấn đề, ngươi chính là người lập công lớn nha!"
Tim Tạ Sơ Thần đập thình thịch, hắn che lại gương mặt đang áp sát của Tiêu Vãn, nhỏ giọng bổ sung: "Vốn định nắm giữ được chứng cứ xác thực rồi sẽ nói cho Thê Chủ. Không ngờ còn chưa xác minh được giá cả của gấm lụa, Sơ Thần đã bị định tội danh ăn cắp vàng bạc châu báu trong nhà kho. Bây giờ, ngoài Thê Chủ ra, làm gì có ai tin ta đâu......"
"Ta tin ngươi là được." Tiêu Vãn thề son sắt, "Hắn vội vã đuổi ngươi ra khỏi phủ như vậy, rõ ràng là có tật giật mình. Chuyện này, ta sẽ nhờ người điều tra, trả lại trong sạch cho ngươi."
"Chỉ là......" Giọng nàng hạ thấp, hỏi: "Nếu nữ tử che mặt là giả, tất nhiên không thể tới phòng củi cứu ngươi, vậy làm thế nào Tiêu Khinh Như bị thương thật?"
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Tạ Sơ Thần lại giận sôi máu, hận không thể đâm Tiêu Khinh Như thêm hai phát nữa! Nhưng khi đối mặt với Tiêu Vãn, hắn lại không nói nổi nên lời, sợ nghe được mình bị Tiêu Khinh Như chạm vào rồi, Tiêu Vãn sẽ ghét bỏ mình dơ bẩn.
Hắn nghĩ, lắc đầu: "Nàng mắng Thê Chủ, ta tức quá nên...... Đâm nàng một cái......"
"Thật sao?" Tiêu Vãn nghi ngờ nheo mắt lại, "Có phải nàng đã làm gì với ngươi không?"
Trái tim Tạ Sơ Thần nhảy dựng, mặt trắng bệch.
"Sơ Thần, nói thật cho ta." Tiêu Vãn nghiêm túc nắm hai vai hắn, "Chỉ khi biết rõ toàn bộ chân tướng, ta mới có thể cứu ngươi."
"Nàng......" Tạ Sơ Thần cúi đầu, âm thanh yếu ớt như muỗi kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra đêm đó, sau đó hắn chui tọt vào trong chăn.
Tiêu Vãn nghe xong, một quyền đấm mạnh trên giường, cắn răng mắng: "Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Thời gian nhoáng một cái tới canh ba giờ Tỵ, Quý Thư Mặc vẫn uể oải nằm trên giường, không muốn đứng dậy. Hắn mất ngủ suốt đêm, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Vãn trước khi rời đi.
Ngơ ngẩn nhìn ánh sáng mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, hắn chậm rãi hỏi Vân Thư đang bước tới: "Tiêu Vãn vẫn còn ở Mai Viên?"
"Tiểu nhân đã đi mời Tiêu tiểu thư vài lần, nói thân thể công tử không khỏe, nàng không những không đáp lời tiểu nhân, thậm chí còn không thèm mở cửa." Vân Yên do dự, nhẹ giọng nói: "Sau đó tiểu nhân nghe được mới biết, Tạ Sơ Thần tới nguyệt sự, Tiêu tiểu thư ở bên cạnh chăm sóc hắn. Trừ Chiêu Nhi ra thì không cho ai tới gần."
"Tới nguyệt sự, ha ha......" Nhớ tới trước đây khi hắn tới nguyệt sự, nàng cũng không thân mật với hắn như vậy, nhưng một Tạ Sơ Thần lại có thể làm lòng nàng rối loạn, bỏ thi về phủ, tự mình đi mời đại phu, thậm chí chăm sóc bên người hắn cả đêm!
Mắt Quý Thư Mặc hơi đỏ lên, hắn luôn được Tiêu Vãn nâng trong lòng bàn tay, trong lòng nếm được mùi vị oán hận và không cam lòng.
Van Thư nhẹ nhàng nói: "Công tử, nếu Tiêu tiểu thư tin tưởng là Tạ Sơ Thần bị oan tới chắc chắn như thế, việc này có lẽ không dễ xử lý a...... Lỡ tra ra được công tử dính vào thì......"
Ánh mắt lạnh lùng, Quý Thư Mặc không kiên nhẫn mím môi.
So với Quý Thư Mặc lo lắng sốt ruột, Liễu thị lại giận tới phát điên.
Suýt chút nữa đã đuổi được Tạ Sơ Thần ra khỏi Tiêu phủ, ai ngờ Tiêu Vãn đột nhiên về phủ, chặn ngang chân ông ta! Mà Thê Chủ không chỉ trích Tiêu Vãn, còn để mặc nàng vênh váo tự đắc với ông ta, đúng là tức chết mà!
Tên nô tài bị Tiêu Vãn cạo trọc nhìn đầu tóc mình bị tàn phá, đau khổ khóc rống lên: "Nô tài không muốn sống nữa, hu hu hu hu......"
"Im miệng!" Liễu thị gầm lên một tiếng, tức giận đá hắn sang một bên.
Thấy Tiêu Thị không ngừng nôn nóng bước đi bước lại trong phòng, Tiêu Khinh Như nhíu mày mở miệng: "Phụ thân, sao phải tức giận như vậy? Tiêu Vãn muốn điều tra thì để nàng điều tra đi. Nhiều vật chứng nhân chứng như vậy, với năng lực bao cỏ như nàng thì sao có thể lật ngược tình thế được! Nàng chỉ dọa ngài thôi."
"Đúng là Tiêu Vãn là đồ ngu đâu có biết gì, ta lại còn lo lắng vô cớ." Liễu thị cười lạnh, trầm giọng, "Bây giờ, nàng xúc động bỏ thi, nhất định ấn tượng sẽ rơi tụt xuống trong lòng Trần Thái Công và Thê Chủ. Đến lúc đó, chính là cơ hội cho ngươi thể hiện."
Tiêu Khinh Như cười xấu xa: "Hài nhi nhất định sẽ thể hiện thật tốt."
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, liền nghe thấy nha hoàn ở cửa hô: "Liễu Trắc Quân, nhị tiểu thư, đại tiểu thư cho mời, nói là đã bắt sống gian phụ, muốn đứng ra phúc thẩm án của Tạ công tử."
Hai người nhìn nhau, không giấu nối vẻ kinh ngạc.
Chờ tới khi bọn họ vội vàng chạy tới Mai Viên, Trần Thái Công, Tiêu Ngọc Dung, Quý Thư Mặc đã sớm chờ trong đại sảnh, một người nữ tử mặc trang phục hộ vệ Tiêu phủ bị trói chặt quỳ rạp xuống đất. Huyệt đạo của nàng ta bị điểm, cả người chật vật toàn vết thương, bên canh là hai người Vân Yên và Họa Hạ đứng ở hai bên.
Thấy Liễu thị và Tiêu Khinh Như đã tới, ánh mắt Tiêu Vãn lạnh lùng, ngoài miệng lại cười: "Liễu Trắc Quân, muội muội, vị này chính là gian phụ của Sơ Thần ngày hôm qua. Ta đang chờ các ngươi tới để bắt đầu thẩm vấn đây."
Không nắm bắt được ý của Tiêu Vãn, Liễu thị im lặng nói: "Đại tiểu thư, nếu đã tìm được gian phụ, vậy nhân chứng vật chứng đều đủ......"
"Ta còn chưa thẩm vấn nàng ta đâu, trước tiên im miệng nghe nàng ta nói thế nào đã." Tiêu Vãn liếc mắt một cái, Vân Yên lập tức giải huyệt câm của nữ tử.
Nàng hỏi: "Vì sao ngươi năm lần bảy lượt muốn cứu Sơ Thần? Ngươi và Sơ Thần có quan hệ gì!"
Không ngờ mình lại bị bắt sống, nữ tử không cam lòng, cắn răng không đáp.
Thấy nàng ngậm miệng không nói, Tiêu Vãn giơ thư tình trong tay lên, lạnh lùng hỏi: "Sơ Thần viết thư tình cho ngươi trong phòng? Đã thấy quân tử, vân hồ không mừng, đúng là làm tốt lắm!"
"Trừ thư tình, còn có người nghe thấy tiếng nữ tử trong phòng Sơ Thần, chính là ngươi ở trong phòng Sơ Thần?" Tiêu Vãn xụ mặt, quát lạnh: "Khai thật mau, hai người các ngươi làm cái gì trong phòng!"
Thấy thái độ nóng giận khác thường của Tiêu Vãn, trong lòng Liễu thị biết bất cứ nữ tử nào nghe được chuyện phu lang mình ngoại tình, nhất định sẽ giận mất lý trí. Hắn vội vàng thêm mắm thêm muối: "Trai đơn gái chiếc trong phòng thì còn làm gì nữa, chắc chắn là ngoại tình sau lưng đại tiểu thư a!"
Gã nô tài Vân Hỉ ở Mai Viên phụ họa theo: "Đại tiểu thư, nhất định là nàng! Nhất định là nàng nhân buổi tối lén lút vào phòng Tạ công tử! Nô tài chắc chắn không nghe lầm!"
Bỗng nhiên, nữ tử luôn im lặng mở miệng: "Không sai, nữ tử ở trong phòng Sơ Thần chính là ta!"
Nàng ngẩng đầu, bổ sung từng câu từng chữ: "Sơ Thần vốn không thích ngươi, lưỡng tình tương duyệt với ta, nếu không phải Từ gia bức hôn, sao Sơ Thần có thể gả cho ngươi được!"
"Nói bậy!" Tạ Sơ Thần tức giận chặn lời.
"Sao lại là nói bậy được!" Nữ tử vội phản bác, "Ngươi quên rồi sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp là ở trong hoa viên, khi đó ngươi bị Tiêu Vãn bỏ rơi, một mình đau lòng rơi lệ. Sau đó chúng ta dần quen biết, ngươi oán giận Tiêu Vãn độc sủng Quý công tử, luôn bỏ rơi ngươi, nói mình không thật sự thích Tiêu Vãn, muốn ở bên ta!"
Nàng mang vẻ mặt thâm tình nhìn Tạ Sơ Thân, ái muội nói: "Sau khi chúng ta ở bên nhau, có vài đêm ta tới theo ước hẹn trong phòng ngươi, buổi tối ngươi nhiệt tình như lửa, làm ta không nỡ lòng cự tuyệt."
"Hay cho nhiệt tình như lửa." Tiêu Vãn cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. "Mỗi đêm ta đều ở bên Sơ Thần, xin hỏi ngươi trải qua đêm đẹp ở bên vị Sơ Thần nào thế?"
Nữ tử đang nói hứng khởi, nhất thời bị Tiêu Vãn chặn họng, không khỏi ngốc lăng tại chỗ.
Khi Quý Thư Mặc nghe được những lời này, ánh mắt lại u ám thêm một chút.
Hắn biết Tiêu Vãn có đi qua Mai Viên, không ngờ mỗi buổi tối đều đi!
"Nhưng mà ta cũng chỉ ở bên cạnh Sơ Thần tới đêm mới về thư phòng, chẳng lẽ các ngươi ngoại tình sau đêm khuya?"
Nữ tử vội gật đầu, lại thấy bỗng nhiên Tiêu Vãn cúi sát xuống gần mình, một tay nắm chặt cằm mình, âm thanh lạnh lùng vô tình nói: "Nhưng tới bây giờ Sơ Thần vẫn là xử nam, cho hỏi ngươi trải qua đêm đẹp với Sơ Thần như thế nào vậy? Kể câu truyện dối trá tới mức như thế, ngươi thật sự cho rằng bản tiểu thư là kẻ ngốc sao!"
Những lời này như một quả bom, trong nháy mắt giống một viên đá lớn, không hề phòng bị mà đánh thẳng vào lòng mỗi người, khơi dậy một mảnh sóng gió lớn.
(Candy: Tâm sự tí, sáng hôm qua ta dậy, vừa mở cửa một cái thì bị ngay một hộp quà to bự chảng treo lơ lửng phía trên đập vào mặt đau bỏ mom QvQ Mở ra được một bộ cờ vua to đùng. Ta không biết nên vui hay nên khóc nữa!)
Nghĩ tới lúc này, Thê Chủ hỏi vì sao hắn tới nguyệt sự những hai lần, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh mình làm đủ chuyện xấu hổ trên giường, khuôn mặt bầm tím càng trở nên đỏ bừng, gần như làm hắn nóng tới mức hít thở không thông
Cố tình Tiêu Vãn cảm thấy người hắn nóng lên, lại cho rằng miệng vết thương của hắn nhiễm trùng, cơ thể không khỏe, động tác trên tay càng nhẹ nhàng. Ánh mắt nàng nghiêm túc lại sâu xa, nhẹ nhàng lấy một chút thuốc mỡ, sau đó xoa nhẹ trên nơi bị thương của Tạ Sơ Thần, cẩn thận lại thương tiếc.
Đầu ngón tay bởi vì tập võ mà tạo thành vết chai mỏng, nhẹ nhàng lướt qua nơi mông bị thương của Tạ Sơ Thần, thuốc mỡ mát lạnh khẽ chạm vào miệng vết thương sưng đỏ nóng rực của hắn, mang theo một loại cảm giác tê dại và nóng bỏng nho nhỏ không nói nên lời.
Giờ khắc này, hắn như bị điện giật toàn thân, một ngọn lửa nhiệt độ cao bốc cháy khắp người.
Đắp chăn nhẹ lên phần lưng trắng như ngọc, Tạ Sơ Thần ôm gối đầu nằm trên giường, hơi thở ấm áp hơi gấp gáp, thân mình mẫn cảm bởi vì những cái đụng chạm nhẹ nhàng của Tiêu Vãn mà run rẩy.
Hắn yên lặng mà hy vọng Tiêu Vãn bôi thuốc cho hắn nhanh một chút, đừng dày vò hắn nữa, nhưng lại cảm thấy luyến tiếc cảm giác thoải mái mà đôi tay nàng mang lại.
Muốn Tiêu Vãn cứ tiếp tục sờ xuống, cả đời này đều đối xử tốt với hắn như vậy......
Thấy Tạ Sơ Thần yên lặng cắn môi, mở một đôi mắt to ngập nước nhìn mình, Tiêu Vãn cho rằng hắn đau khó nhịn, vội vàng dịu dàng dỗ hắn: "Sơ Thần, thuốc tốt nhanh khỏi, ngươi cố nhịn một chút."
Thấy Tạ Sơ Thần lại cắn môi mình, nàng duỗi tay trái qua, khẩn trương nói: "Nếu cảm thấy khó nhịn được, đừng tự ngược đãi môi mình, cắn ta đi, dù sao da ta dày......"
Lông mi rũ nhẹ hơi ướt, Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng lắc đầu.
Rất lâu, hắn chần chờ hé miệng, ấp a ấp úng không nói nên lời.
"Thê Chủ, ngày hôm qua......"
"Chuyện ngày hôm qua ta đã hỏi thăm rồi." Dừng động tác trên tay lại, Tiêu Vãn nghiêm túc nhìn Tạ Sơ Thần, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Từ chuyện vòng ngọc của tổ phụ bị trộm đến việc ngươi đâm Tiêu Khinh Như bị thương, những người trong phủ đều mồm năm miệng mười* cáo trạng tội danh của ngươi với ta.
(Candy: Mồm năm miệng mười: Ý là chê bai những người lắm mồm lắm miệng, thi nhau nói, nói quá nhiều, nói hết luôn cả phần của người khác.)
Hô hấp của Tạ Sơ Thần cứng đờ, co quắp bất an nhìn Tiêu Vãn, lại thấy Tiêu Vãn nhẹ nhàng vỗ tay hắn, âm thanh so với ngày trước còn dịu dàng hơn: "Nhưng những lời họ nói, ta đều không tin."
Nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nghiêm túc nói: "Sơ Thần, nói cho ta biết hôm qua rốt cuộc đã xảy qua những chuyện gì? Chỉ cần là lời ngươi nói, ta đều tin."
Lời nói của Tiêu Vãn làm lòng Tạ Sơ Thần cảm thấy bình tĩnh, hắn đáp: "Hôm qua sau khi Thê Chủ rời khỏi phủ, ta ở giờ Tỵ một khắc tới Trúc Viên thỉnh an Trần Thái Công, sau đó trực tiếp cầm chìa khóa tới nhà kho. Trong lúc đang kiểm tra ở nhà kho, Họa cô nương đột nhiên tới tìm ta, nói là lục soát được vòng tay bị mất trộm của Trần Thái Công ở Mặc Uyên Cư, bảo ta tới Mặc Uyên Cư một chuyến."
"Chờ tới khi ta chạy tới, Liễu Trắc Quân đang ra lệnh hai vị ma ma tát Chiêu Nhi, mà trên mặt đất nằm đầy những cái gọi là 'chứng cứ phạm tội' ...... Có hộ vệ tự xưng là thấy ta lén lút lẻn vào Mặc Uyên Cư, Vẫn Hỉ còn nói mỗi đêm trong phòng ta đều có âm thanh của nữ tử......" Tạ Sơ Thần cười khổ một tiếng, nói: "Thời điểm ta tới Mặc Uyên Cư là trước khi vòng tay bị trộm, giọng nữ mội đêm lại là của Thê Chủ, những bức thư từ vốn không phải do ta viết. Vào lúc ta đang muốn giải thích, bỗng nhiên một nữ tử xông tới nói muốn cứu ta, nháy mắt điểm huyệt đạo làm ta không cử động được, chứng thực tội danh hồng hạnh xuất tường của ta ngay lập tức."
Sau khi nghiêm túc nghe những chuyện xảy ra mà Tạ Sơ Thần kể xong, Tiêu Vãn nhíu mày càng sâu.
Thấy sắc mặt của Tiêu Vãn khó nhìn, Tạ Sơ Thần hoảng hốt loạn cả lên: "Thê Chủ, ta thật sự không quen người kia!"
"Ta biết" Nàng xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi, "Nhưng ta không hiểu, tại sao Liễu Hồi Vân lại nhắm vào ngươi? Thậm chí còn vội vã nhằm vào thời điểm mẫu thân không có ở trong phủ, muốn đuổi ngươi ra khỏi Tiêu phủ?"
"Không biết có liên quan tới chuyện sổ sách của Tiêu gia không." Dưới sự chần chờ của Tạ Sơ Thần, hắn mở miệng, :"Gần đây khi ta xét xét lại sổ sách của Tạ gia, ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc, tháng trước tiền thu mua của Tiêu gia có vẻ như quá nhiều so với thực tế...... Cảm giác có gì đó có vấn đề."
Thấy sắc mặt của Tiêu Vãn căng thẳng, hắn nhỏ giọng giải thích: "Lần trước lúc quyết toán sổ sách, bởi vì thời gian quá vội, ta chỉ chú ý tới phần hết nợ có đầy đủ chưa. Nhưng gần đây khi tra sổ sách của Tạ gia, ta mới phát hiện ra có người động tay chân bên trong đó. Ví dụ như là tăng hoặc giảm con số trên sổ chi tiêu.
"Ý của Sơ Thần là sổ sách tháng trước của Tiêu gia có vấn đề?"
Tạ Sơ Thần gật đầu, nghiêm túc nói: "Phải, không chỉ ghi chép có vấn đề, thậm chí thu chi cũng có vấn đề. Nên hai ngày trước ta đã tới gặp Trần Thái Công để mượn chìa khóa nhà kho đi kiểm tra, muốn xem xem trên sổ sách, số vốn lưu động đó thật sự là dùng để thu mua, hay có trò mèo gì trong đó."
"Hai ngày trước vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng hôm qua khi kiểm toán, ta liền phát giác được trên sổ ghi là giữa tháng có mua năm thất gấm lụa bốn trăm lượng bạc trắng. Nhưng khi ta tới nhà kho, nhìn thấy những thất gấm lụa còn chưa được sử dụng tới kia, ta liền lập tức cảm thấy nó không hề đáng với cái giá này."
Nửa tháng này, Tạ Sơ Thần tới Y Phô học, đối với vải dệt là tốt hay xấu cũng có thể nhìn ra được một chút.
Gấm lụa Đông Ngụy Quốc là thuộc loại tơ lụa cực kỳ quý báu, ánh sáng trên vải dệt tinh tế, cảm xúc láng mịn, màu sắc vui mắt, lại vô cùng sáng sủa, làm cho rất nhiều người giàu có đều thích, cho rằng gấm lụa là tượng trưng cho sự cao quý.
Tiêu gia cũng không phải ngoại lệ, quần áo của các chủ tử cũng có phần lớn đều may ra từ gấm lụa.
Mà Liễu thị và thôi quản sự là hai người xử lý việc thu mua, người họ Trần ở phòng thu chi phụ trách ghi sổ. Kiếp trước Liễu thị từng động tay chân ở phương diện tài chính, hóa ra là bày trò thu mua này!
Xóa tan mây mù thấy trời trong, nghĩ tới việc mình đã nắm được bím tóc của Liễu thị, miệng Tiêu Vãn không nhịn được giương lên. Nàng đột nhiên hôn lên mặt Tạ Sơ Thần một cái, cao hứng nói: "Sơ Thần, nếu thực sự tìm ra vấn đề, ngươi chính là người lập công lớn nha!"
Tim Tạ Sơ Thần đập thình thịch, hắn che lại gương mặt đang áp sát của Tiêu Vãn, nhỏ giọng bổ sung: "Vốn định nắm giữ được chứng cứ xác thực rồi sẽ nói cho Thê Chủ. Không ngờ còn chưa xác minh được giá cả của gấm lụa, Sơ Thần đã bị định tội danh ăn cắp vàng bạc châu báu trong nhà kho. Bây giờ, ngoài Thê Chủ ra, làm gì có ai tin ta đâu......"
"Ta tin ngươi là được." Tiêu Vãn thề son sắt, "Hắn vội vã đuổi ngươi ra khỏi phủ như vậy, rõ ràng là có tật giật mình. Chuyện này, ta sẽ nhờ người điều tra, trả lại trong sạch cho ngươi."
"Chỉ là......" Giọng nàng hạ thấp, hỏi: "Nếu nữ tử che mặt là giả, tất nhiên không thể tới phòng củi cứu ngươi, vậy làm thế nào Tiêu Khinh Như bị thương thật?"
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Tạ Sơ Thần lại giận sôi máu, hận không thể đâm Tiêu Khinh Như thêm hai phát nữa! Nhưng khi đối mặt với Tiêu Vãn, hắn lại không nói nổi nên lời, sợ nghe được mình bị Tiêu Khinh Như chạm vào rồi, Tiêu Vãn sẽ ghét bỏ mình dơ bẩn.
Hắn nghĩ, lắc đầu: "Nàng mắng Thê Chủ, ta tức quá nên...... Đâm nàng một cái......"
"Thật sao?" Tiêu Vãn nghi ngờ nheo mắt lại, "Có phải nàng đã làm gì với ngươi không?"
Trái tim Tạ Sơ Thần nhảy dựng, mặt trắng bệch.
"Sơ Thần, nói thật cho ta." Tiêu Vãn nghiêm túc nắm hai vai hắn, "Chỉ khi biết rõ toàn bộ chân tướng, ta mới có thể cứu ngươi."
"Nàng......" Tạ Sơ Thần cúi đầu, âm thanh yếu ớt như muỗi kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra đêm đó, sau đó hắn chui tọt vào trong chăn.
Tiêu Vãn nghe xong, một quyền đấm mạnh trên giường, cắn răng mắng: "Ta sẽ không bỏ qua cho nàng ta!"
Thời gian nhoáng một cái tới canh ba giờ Tỵ, Quý Thư Mặc vẫn uể oải nằm trên giường, không muốn đứng dậy. Hắn mất ngủ suốt đêm, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Vãn trước khi rời đi.
Ngơ ngẩn nhìn ánh sáng mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, hắn chậm rãi hỏi Vân Thư đang bước tới: "Tiêu Vãn vẫn còn ở Mai Viên?"
"Tiểu nhân đã đi mời Tiêu tiểu thư vài lần, nói thân thể công tử không khỏe, nàng không những không đáp lời tiểu nhân, thậm chí còn không thèm mở cửa." Vân Yên do dự, nhẹ giọng nói: "Sau đó tiểu nhân nghe được mới biết, Tạ Sơ Thần tới nguyệt sự, Tiêu tiểu thư ở bên cạnh chăm sóc hắn. Trừ Chiêu Nhi ra thì không cho ai tới gần."
"Tới nguyệt sự, ha ha......" Nhớ tới trước đây khi hắn tới nguyệt sự, nàng cũng không thân mật với hắn như vậy, nhưng một Tạ Sơ Thần lại có thể làm lòng nàng rối loạn, bỏ thi về phủ, tự mình đi mời đại phu, thậm chí chăm sóc bên người hắn cả đêm!
Mắt Quý Thư Mặc hơi đỏ lên, hắn luôn được Tiêu Vãn nâng trong lòng bàn tay, trong lòng nếm được mùi vị oán hận và không cam lòng.
Van Thư nhẹ nhàng nói: "Công tử, nếu Tiêu tiểu thư tin tưởng là Tạ Sơ Thần bị oan tới chắc chắn như thế, việc này có lẽ không dễ xử lý a...... Lỡ tra ra được công tử dính vào thì......"
Ánh mắt lạnh lùng, Quý Thư Mặc không kiên nhẫn mím môi.
So với Quý Thư Mặc lo lắng sốt ruột, Liễu thị lại giận tới phát điên.
Suýt chút nữa đã đuổi được Tạ Sơ Thần ra khỏi Tiêu phủ, ai ngờ Tiêu Vãn đột nhiên về phủ, chặn ngang chân ông ta! Mà Thê Chủ không chỉ trích Tiêu Vãn, còn để mặc nàng vênh váo tự đắc với ông ta, đúng là tức chết mà!
Tên nô tài bị Tiêu Vãn cạo trọc nhìn đầu tóc mình bị tàn phá, đau khổ khóc rống lên: "Nô tài không muốn sống nữa, hu hu hu hu......"
"Im miệng!" Liễu thị gầm lên một tiếng, tức giận đá hắn sang một bên.
Thấy Tiêu Thị không ngừng nôn nóng bước đi bước lại trong phòng, Tiêu Khinh Như nhíu mày mở miệng: "Phụ thân, sao phải tức giận như vậy? Tiêu Vãn muốn điều tra thì để nàng điều tra đi. Nhiều vật chứng nhân chứng như vậy, với năng lực bao cỏ như nàng thì sao có thể lật ngược tình thế được! Nàng chỉ dọa ngài thôi."
"Đúng là Tiêu Vãn là đồ ngu đâu có biết gì, ta lại còn lo lắng vô cớ." Liễu thị cười lạnh, trầm giọng, "Bây giờ, nàng xúc động bỏ thi, nhất định ấn tượng sẽ rơi tụt xuống trong lòng Trần Thái Công và Thê Chủ. Đến lúc đó, chính là cơ hội cho ngươi thể hiện."
Tiêu Khinh Như cười xấu xa: "Hài nhi nhất định sẽ thể hiện thật tốt."
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, liền nghe thấy nha hoàn ở cửa hô: "Liễu Trắc Quân, nhị tiểu thư, đại tiểu thư cho mời, nói là đã bắt sống gian phụ, muốn đứng ra phúc thẩm án của Tạ công tử."
Hai người nhìn nhau, không giấu nối vẻ kinh ngạc.
Chờ tới khi bọn họ vội vàng chạy tới Mai Viên, Trần Thái Công, Tiêu Ngọc Dung, Quý Thư Mặc đã sớm chờ trong đại sảnh, một người nữ tử mặc trang phục hộ vệ Tiêu phủ bị trói chặt quỳ rạp xuống đất. Huyệt đạo của nàng ta bị điểm, cả người chật vật toàn vết thương, bên canh là hai người Vân Yên và Họa Hạ đứng ở hai bên.
Thấy Liễu thị và Tiêu Khinh Như đã tới, ánh mắt Tiêu Vãn lạnh lùng, ngoài miệng lại cười: "Liễu Trắc Quân, muội muội, vị này chính là gian phụ của Sơ Thần ngày hôm qua. Ta đang chờ các ngươi tới để bắt đầu thẩm vấn đây."
Không nắm bắt được ý của Tiêu Vãn, Liễu thị im lặng nói: "Đại tiểu thư, nếu đã tìm được gian phụ, vậy nhân chứng vật chứng đều đủ......"
"Ta còn chưa thẩm vấn nàng ta đâu, trước tiên im miệng nghe nàng ta nói thế nào đã." Tiêu Vãn liếc mắt một cái, Vân Yên lập tức giải huyệt câm của nữ tử.
Nàng hỏi: "Vì sao ngươi năm lần bảy lượt muốn cứu Sơ Thần? Ngươi và Sơ Thần có quan hệ gì!"
Không ngờ mình lại bị bắt sống, nữ tử không cam lòng, cắn răng không đáp.
Thấy nàng ngậm miệng không nói, Tiêu Vãn giơ thư tình trong tay lên, lạnh lùng hỏi: "Sơ Thần viết thư tình cho ngươi trong phòng? Đã thấy quân tử, vân hồ không mừng, đúng là làm tốt lắm!"
"Trừ thư tình, còn có người nghe thấy tiếng nữ tử trong phòng Sơ Thần, chính là ngươi ở trong phòng Sơ Thần?" Tiêu Vãn xụ mặt, quát lạnh: "Khai thật mau, hai người các ngươi làm cái gì trong phòng!"
Thấy thái độ nóng giận khác thường của Tiêu Vãn, trong lòng Liễu thị biết bất cứ nữ tử nào nghe được chuyện phu lang mình ngoại tình, nhất định sẽ giận mất lý trí. Hắn vội vàng thêm mắm thêm muối: "Trai đơn gái chiếc trong phòng thì còn làm gì nữa, chắc chắn là ngoại tình sau lưng đại tiểu thư a!"
Gã nô tài Vân Hỉ ở Mai Viên phụ họa theo: "Đại tiểu thư, nhất định là nàng! Nhất định là nàng nhân buổi tối lén lút vào phòng Tạ công tử! Nô tài chắc chắn không nghe lầm!"
Bỗng nhiên, nữ tử luôn im lặng mở miệng: "Không sai, nữ tử ở trong phòng Sơ Thần chính là ta!"
Nàng ngẩng đầu, bổ sung từng câu từng chữ: "Sơ Thần vốn không thích ngươi, lưỡng tình tương duyệt với ta, nếu không phải Từ gia bức hôn, sao Sơ Thần có thể gả cho ngươi được!"
"Nói bậy!" Tạ Sơ Thần tức giận chặn lời.
"Sao lại là nói bậy được!" Nữ tử vội phản bác, "Ngươi quên rồi sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp là ở trong hoa viên, khi đó ngươi bị Tiêu Vãn bỏ rơi, một mình đau lòng rơi lệ. Sau đó chúng ta dần quen biết, ngươi oán giận Tiêu Vãn độc sủng Quý công tử, luôn bỏ rơi ngươi, nói mình không thật sự thích Tiêu Vãn, muốn ở bên ta!"
Nàng mang vẻ mặt thâm tình nhìn Tạ Sơ Thân, ái muội nói: "Sau khi chúng ta ở bên nhau, có vài đêm ta tới theo ước hẹn trong phòng ngươi, buổi tối ngươi nhiệt tình như lửa, làm ta không nỡ lòng cự tuyệt."
"Hay cho nhiệt tình như lửa." Tiêu Vãn cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc. "Mỗi đêm ta đều ở bên Sơ Thần, xin hỏi ngươi trải qua đêm đẹp ở bên vị Sơ Thần nào thế?"
Nữ tử đang nói hứng khởi, nhất thời bị Tiêu Vãn chặn họng, không khỏi ngốc lăng tại chỗ.
Khi Quý Thư Mặc nghe được những lời này, ánh mắt lại u ám thêm một chút.
Hắn biết Tiêu Vãn có đi qua Mai Viên, không ngờ mỗi buổi tối đều đi!
"Nhưng mà ta cũng chỉ ở bên cạnh Sơ Thần tới đêm mới về thư phòng, chẳng lẽ các ngươi ngoại tình sau đêm khuya?"
Nữ tử vội gật đầu, lại thấy bỗng nhiên Tiêu Vãn cúi sát xuống gần mình, một tay nắm chặt cằm mình, âm thanh lạnh lùng vô tình nói: "Nhưng tới bây giờ Sơ Thần vẫn là xử nam, cho hỏi ngươi trải qua đêm đẹp với Sơ Thần như thế nào vậy? Kể câu truyện dối trá tới mức như thế, ngươi thật sự cho rằng bản tiểu thư là kẻ ngốc sao!"
Những lời này như một quả bom, trong nháy mắt giống một viên đá lớn, không hề phòng bị mà đánh thẳng vào lòng mỗi người, khơi dậy một mảnh sóng gió lớn.
(Candy: Tâm sự tí, sáng hôm qua ta dậy, vừa mở cửa một cái thì bị ngay một hộp quà to bự chảng treo lơ lửng phía trên đập vào mặt đau bỏ mom QvQ Mở ra được một bộ cờ vua to đùng. Ta không biết nên vui hay nên khóc nữa!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.