Chương 113: Thê chủ, nhẹ chút...
Kỳ Dung
07/07/2020
Trong mơ màng, Tạ Sơ Thần cảm thấy thân thể nhẹ nhàng lơ lửng trong
không trung, không biết bay tới nơi nào. Đợi tới khi tỉnh lại, cả người
đã rơi vào một cái ôm vừa ấm áp vừa quen thuộc.
"Sơ Thần, Sơ Thần......"
Hơi thở ấm áp, lời nói nỉ non dịu dàng vô hạn càng làm cho thần trí đang mê muội của hắn dần tỉnh táo. Hẳn giãy giụa mở mắt ra, vì mất máu lại hôn mê lâu khi đôi mắt hơi mờ mịt, nhưng vào lúc này, không ngờ được mà lại nhìn thấy ảnh ngược của một người sâu trong mắt mình.
Đôi mắt đầy nước đen láy, mang theo lo lắng và khẩn trương, tới khi nhìn rõ ràng, bỗng hắn ngạc nhiên, vui mừng, cũng làm trái tim trở nên mềm mại.
"Thê Chủ......"
Lúc này, nghe được âm thanh nghẹn ngào dịu dàng của Tạ Sơ Thần, nước mắt của Tiêu Vãn lại như vỡ đê lần nữa.
Nàng nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, vội vàng hỏi: "Sơ Thần, không thoải mái chỗ nào không?"
Đôi mắt trong vắt mang theo hoảng hốt và khó hiểu, Tạ Sơ Thần đang mơ màng sờ ngực lại nhẹ nhàng nói: "Ta đã mơ thấy một giấc mơ rất dài......"
Hắn vừa mở miệng, phát hiện thấy âm thanh của mình khàn khàn, liền nhăn mày lại.
Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần nhăn mày, lập tức lo lắng, cảm xúc như sóng cuộn biển gào đầy sợ hãi, sợ Tạ Sơ Thần nhớ lại sự độc ác tệ hại của mình kiếp trước, ghét bỏ nàng.
Rất lâu sau đó, khi trái tim Tiêu Vãn đập tới cổ họng, quyết định giải thích đó chỉ là ác mộng, lại thấy Tạ Sơ Thần đỏ mặt, ngượng ngùng vui sướng mở miệng: "Mơ thấy Thê Chủ nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi ta."
Hắn duỗi tay cầm lấy những ngón tay run rẩy của Tiêu Vãn, cảm nhận được cảm giác chân thật kia, đôi mắt to lóe sáng, vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
"Sau đó, ta mở mắt ra, vậy mà thật sự thấy Thê Chủ! Đúng là Thê Chủ vẫn ở bên cạnh ta, chưa từng rời bỏ ta......"
Nghĩ đến những cảnh đáng sợ trong mơ, Tạ Sơ Thần vui mừng nói, lại phát hiện ra mu bàn tay mình ướt. Hắn vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Tiêu Vãn đang khóc.
Chưa bao giờ thấy Tiêu Vãn khóc thảm thiết tới như vậy, Tạ Sơ Thần thật sự hoảng sợ, nhưng cẩn thận nhìn Tiêu Vãn một lúc, hắn lại giật mình khi thấy gương mặt Tiêu Vãn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giống như bị bệnh nặng, hắn càng thêm hoảng sợ.
"Thê Chủ, có phải ngài không khỏe không? Đừng khóc, đừng khóc......"
Chân tay hắn luống cuống nhìn quanh xin giúp đỡ, ai ngờ cũng thấy Chiêu Nhi khóc rống lên, trong phòng lại đầy người lạ, mùi thuốc nồng đậm.
Cảnh tượng này làm Tạ Sơ Thần nhớ tới tình trạng khủng khiếp máu chảy đầy đất của mình trước khi hôn mê cùng với thảm kịch của đứa con trong cơn ác mộng, hắn không khỏi che bụng mình lại, sắc mặt tái nhợt nghẹn ngào: "Thê Chủ, thật nhiều máu, con, con của ta...... Có phải đã......"
Hắn sờ sờ, phát hiện bụng mình phình to, hình như bé con vẫn còn! Lập tức vui mừng nhìn Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn vuốt mái tóc đẹp của hắn, khẽ thở dài: "Sơ Thần ngốc, con vẫn ổn không sao cả, nhưng ngươi đã hôn mê nửa tháng rồi, khiến chúng ta vô cùng sợ hãi...... Không được coi thường sinh mệnh như vậy một lần nữa đâu đấy......"
Lúc này, mấy vị thái y đã chờ rất lâu vội đi tới, bắt mạch cho Tạ Sơ Thần, lại thấy mạch đập của hắn ngày càng vững vàng, tiếng tim thai đập mạnh khiến ai cũng kinh ngạc, cảm thấy đây chính là kì tích! Vậy mà có thể từ bờ vực cái chết mà hồi tỉnh.
Nghe được lời đảm bảo cha con bình an lần thứ hai, tảng đá trong lòng Tiêu Vãn cũng được hạ xuống. Nàng đưa một ly nước ấm tới trước môi Tạ Sơ Thần, dịu dàng hỏi: "Sơ Thần, đói bụng rồi phải không? Uống một ngụm nước nhuận tràng đi rồi ăn cháo, ta sẽ bảo người mang tới."
Tạ Sơ Thần vừa uống nước, vừa vui sướng cười không khép được miệng khi nghe tin mình mang thai đôi, cả người ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Đôi mắt sáng rực rỡ này chưa từng bao giờ xuất hiện ở kiếp trước. Tiêu Vãn im lặng nhìn, chỉ cảm giác được sự ngọt lành lan tràn tới tận tim gan.
Nàng ôm Tạ Sơ Thần đang đắm chìm trong vui sướng tới đầu giường, lại đặt hai cái đệm phía sau cho hắn dựa thoải mái hơn. Sau đó bưng một chén cháo trắng nóng hôi hổi, vừa thổi vừa đút cho Tạ Sơ Thần, động tác cực kỳ dịu dàng cẩn thận.
Tạ Sơ Thần thấy Tiêu Vãn công khai thân thiết đút thuốc, còn nhìn mình chăm chú, khuôn mặt kia liền đỏ bừng lên, như hai đám mây hồng.
Hắn liếc mọi người, nhỏ giọng nói: "Thê Chủ, để ta tự làm......"
"Cơ thể mềm như bông của ngươi làm gì còn sức, để ta bón cho." Tiêu Vãn lấy một chiếc khăn gấm ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi Tạ Sơ Thần, sau đó nghiêm túc đút cháo cho Tạ Sơ Thần, hoàn toàn vứt người khác ra sau đầu.
Mặt Tạ Sơ Thần càng đỏ hơn, ấp úng muốn nhận lấy chén cháo, bỗng đôi môi lại bị Tiêu Vãn hôn trộm một cái.
"Hay là Sơ Thần thích vợ ngươi dùng miệng bón cháo sao? Mà nói mới nhớ, lúc ngươi hôn mê, người làm vợ như ta vẫn luôn dùng miệng bón cho Sơ Thần nha......" Tiêu Vãn nói xong, lại nhân cơ hội mổ hai cái lên đôi môi đầy dụ hoặc của Tạ Sơ Thần, tranh thủ mớm cháo qua.
"Thê...... Thê Chủ......" Lúc này, khuôn mặt Tạ Sơ Thần thật sự nóng bừng rồi, giống như một con thỏ trắng bị bắt được vậy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho con sói xám này đút thuốc trước mặt bao nhiêu người, cứ thế vừa đút cháo vừa đút thuốc, nàng chiếm hết đậu hũ của hắn.
Sự ngượng ngùng đáng yêu kia làm Tiêu Vãn cười tủm tỉm ôm hắn vào lòng, mỹ mãn dụi dụi.
"Sơ Thần, về sau không được làm ta sợ nữa......"
Nàng vừa nói, vừa nhìn Tạ Sơ Thần không chớp mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, trong mắt trong trẻo lại dịu dàng.
"Ta muốn ngươi ở bên ta, cùng nhau làm bạn tới khi đầu bạc......"
Cơ thể run nhẹ, Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, thấy trong mắt Tiêu Vãn trong suốt lại dịu dàng, hắn không khỏi bị nàng mê hoặc, ngẩng đầu hôn lên cánh môi của nàng.
Tạ Sơ Thần rất ít khi chủ động hôn môi, nụ hôn này nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hơi ấm động lòng người, lập tức làm cho Tiêu Vãn như say. Trong mắt nàng là dịu dàng vô tận, bỗng nghe thấy lời nói của hắn: "Mãi mãi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Thê Chủ..... Mãi mãi ở bên Thê Chủ, cùng bên nhau tới khi bạc đầu."
Sự dịu dàng quyến luyến ấy của Tạ Sơ Thần làm trái tim Tiêu Vãn mềm nhũn, giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, làm nàng run rẩy.
Hắn nói: "Nếu có kiếp sau, ta còn muốn tiếp tục thích Thê Chủ."
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh ấy như sức mạnh chữa trị, làm biến mất toàn bộ lo lắng của Tiêu Vãn. Trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy nghe giọng nói của Tạ Sơ Thần cũng giống như một loại hưởng thụ xa xỉ vậy, liền ôm chặt hắn vào lòng.
Chỉ một lúc sau, tiếng thở nhẹ nhàng truyền tới, Tiêu Vãn thở dài nhẹ nhõm đã mệt mà ngủ gục.
Bị Tiêu Vãn ôm trong lòng, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, Tạ Sơ Thần cảm thấy thật yên ổn. Hắn hạnh phúc dựa vào lòng Tiêu Vãn, tham luyến nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Vãn vì chăm sóc Tạ Sơ Thần nửa tháng mà không ngủ cuối cùng cũng có thể yên giấc . Sau khi tỉnh dậy, cảm giác Tạ Sơ Thần trong lòng đã có chút thịt, ngửi được mùi hương thanh mát trên người hắn, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như có được cả thế giới này vậy.
Tạ Sơ Thần vừa tỉnh lại, cả người mềm như bông, vô cùng mệt mỏi, cho nên cuộn tròn trong lòng Tiêu Vãn mà ngủ thật thoải mái.
Sau khi Tạ Sơ Thần tỉnh dậy, có thể nói là Tiêu Vãn sủng hắn tận trời, thật sự là nâng trong tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan vậy, đặc biệt là tháng đầu tiên, một tấc cũng không rời, bảo vệ hắn như châu báu, sợ xảy ra chuyện.
Chỉ là có một việc làm Tạ Sơ Thần rất đau đầu: Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công bị việc hắn hôn mê làm cho hoảng sợ, sau khi hắn tỉnh thì lập tức mang cả tá đồ bổ tới. Tiêu Vãn cũng mua cực nhiều thuốc bổ, giống như thề phải đem toàn bộ dinh dưỡng cho hắn và con vậy.
Vì thế, Tạ Sơ Thần vốn ghét uống thuốc lại càng đau khổ, nhìn thuốc bổ ùn ùn kéo tới mà nhăn hết cả mặt lại.
Có một lần, hắn thừa dịp Chiêu Nhi không để ý, Thê Chủ không ở nhà mà độ thuốc vào chậu hoa, ai ngờ Tiêu Vãn trở về phòng bất ngờ liền thấy được.
Hắn lập tức đáng thương nhìn Tiêu Vãn, giả vờ vô tội.
Đối mặt với sắc đẹp như thế, Tiêu Vãn cười vui vẻ, dưới vẻ mặt tủi thân của hắn, liếm môi, vô sỉ hỏi: "Sơ Thần uống thuốc rất vui vẻ vào lần trước mà, bây giờ lại không muốn uống, hay là mong Thê Chủ phải đút thuốc cho?"
"Thê, Thê......" Tạ Sơ Thần còn chưa kịp nói gì, Tiêu Vãn đã ngậm một ngụm thuốc hôn lên môi hắn. Nàng hôn thật dịu dàng, cánh tay lại ôm chặt Tạ Sơ Thần vào lòng, chậm rãi truyền thuốc qua.
Nước thuốc kia thật sự là rất đắng, khó trách Sơ Thần uống mấy ngày là đã ngán.
Lúc này, Tiêu Vãn cũng ghét mùi thuốc nhưng khi hôn lên đôi môi của Tạ Sơ Thần, nàng cảm thấy mùi vị thật là ngon, vì thế sau khi đút nước thuốc xong, nàng lại mặt dày hôn sâu hơn.
Một nụ hôn dài qua đi, khi Tạ Sơ Thần sắp hít thở không thông thì Tiêu Vãn mới rộng lòng từ bi tha cho hắn. Nàng nhìn Tạ Sơ Thần suýt xỉu trong lòng mình cùng gương mặt ửng đỏ thì liền cười phúc hắc, âm thanh khàn khàn dán lên vành tai hắn: "Sơ Thần, còn muốn ta tiếp tục đút thuốc không?"
"Không, không cần......" Giống như con thỏ nhỏ bị dọa, Tạ Sơ Thần mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn xua tay.
Tiêu Vãn thấy thế, hơi không vui, lại hôn hai cái lên môi hắn, âm thanh đầy ái muội: "Nhưng ta muốn đút cho ngươi! Ta muốn đút ngươi thật no, bế mới thoải mái!"
Con thỏ nhỏ không thuần khiết lập tức hiểu lầm cái từ "Đút" này!
Hắn phản bác: "Thê Chủ, thái y nói thai vị chưa ổn định, không thể xằng bậy......"
"Hừ, chờ ngươi khỏe rồi, ta nhất định phải xằng bậy!"
Tiêu Vãn nói, lại tức giận gặm mấy cái lên mặt con thỏ nhỏ này, phát tiết sự bất mãn của mình.
Tạ Sơ Thần lộ vẻ vô tội, không hiểu sao Thê Chủ cứ gặm loạn.
Hơn một tháng sau, trải qua sự chăm sóc ân cần của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần đã khỏe hơn nhiều, vì được nằm giường ăn ngon ngủ tốt nên béo lên một vòng, bụng mang hai bé song sinh kia đã cao phồng lên, được bốn tháng rưỡi.
Nhìn Tạ Sơ Thần mềm mại đầy thịt, Tiêu Vãn rất thỏa mãn. Chỉ là hơi bực một chút vì nàng là một nữ nhân bình thường đã nếm vị thịt, bây giờ người trong lòng lại nằm ngay cạnh, vậy mà chỉ được ôm không được ăn, đúng là nghẹn chết nàng!
Thấy Tạ Sơ Thần vui vẻ may áo lông nhỏ, Tiêu Vãn áp sát tới, ôm hắn vào lòng. Ôm một lúc lại nhận ra Tạ Sơ Thần chỉ chìm đắm trong thế giới của mình, vì vậy buồn bực gác đầu lên vai hắn, thổi khí: "Sơ Thần, ngươi có đói bụng không?"
"Không đói". Tạ Sơ Thần vẫn chăm chú may áo, không phát hiện ra cái tay Tiêu Vãn đã trộm sờ vào eo hắn.
"Nhưng ta đói bụng......" Bỗng nhiên xoay người ôm lấy Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn cúi đầu hôn lên môi hắn, trong sự khiếp sợ của hắn, từng chút cởi ra đai lưng của hắn.
Khác với nụ hôn lúc mớm thuốc, bây giờ Tiêu Vãn giống như con sói đói bụng lâu ngày, nụ hôn này vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ kịch liệt, giống như đang an ủi nội tâm cô đơn của nàng, cũng lấy hành động để nói cho thiếu niên dưới thân rằng mình muốn hắn tới mức nào.
Tạ Sơ Thần bị đẩy ngã, khuôn mặt liền đỏ ửng. Đối mắt xinh đẹp trong vắt, mê loạn nhìn Tiêu Vãn, đẹp tới mức làm Tiêu Vãn không thở nổi.
Nhìn phu lang quyến rũ tới như thế, Tiêu Vãn vốn chỉ định hôn hắn hai cái, sờ hắn ba cái liền không nhịn nổi nữa.
Cuối cùng Tạ Sơ Thần cũng giống như lúc đầu, tròn tròn, trắng trẻo mập mạp, nàng có thể yên tâm nuốt hắn vào bụng rồi!
Nghĩ đến đây, ngón tay thon dài lại tiếp tục cởi ra đai lưng của Tạ Sơ Thần, làm lộ ra một phần da thịt trắng noãn.
Hình ảnh xinh đẹp như vậy làm đôi mắt Tiêu Vãn tối lại, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn lần nữa, lẩm bẩm: "Sơ Thần, ta muốn ngươi...... Cho ta được không?
Tạ Sơ Thần bị hôn tới say, lúc sắp bị hòa tan thì lập tức đẩy Tiêu Vãn ra, đỏ mặt lắp bắp: "Thê Chủ...... Ta đang mang thai...... Ngài nhịn đi...... Không được đè hỏng con......"
Đương nhiên Tiêu Vãn rất yêu thích con cái, nhưng từ sau khi Tạ Sơ Thần mang thai, Tiêu Vãn phát hiện ra thân phận địa vị của mình giảm hẳn một bậc. Tạ Sơ Thần luôn nghĩ tới con, đâu còn nhớ tới Thê Chủ!
Tiêu Vãn đang ghen lại cấm dục nửa tháng, đâu có thể buông tha con cừu nhỏ này được.
Nàng cắn nhẹ vành tai Tạ Sơ Thần, ra sức để lại dấu vết của mình, lại cố gắng khuyên bảo: "Sơ Thần à, thái y nói trước và sau ba tháng không thể làm chuyện phòng the, nhưng sau ba tháng và trước sáu tháng thì vẫn có thể...... Ngươi yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng......"
Nàng nói xong, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn của Tạ Sơ Thần, chậm rãi sờ mó.
Tạ Sơ Thần cảm thấy cơ thể tê dại, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, mang theo hơi nước, đôi mắt kia không biết là cự tuyệt hay là mời gọi.
Tiêu Vãn nhìn mà lòng ngứa ngày, liền cắn nhẹ lên cổ hắn. Nàng vừa liềm vừa cắn, tay cũng trượt xuống bên trong đùi hắn.
Tạ Sơ Thần vốn mẫn cảm, bây giờ lại mang thai nên càng nhạy cảm hơn, bị Tiêu Vãn vừa sờ vừa cắn như thế, lập tức rên khẽ một tiếng, khó chịu vặn vẹo muốn ngồi dậy.
Nhìn hắn động tình, Tiêu Vãn một tay nắm nhẹ tiểu Sơ Thần, cười phúc hắc nói: "Sơ Thần, muốn sao? Ta không ép buộc ngươi......"
Bị nắm giữ như vậy, Tạ Sơ Thần khẽ rên lên, cảm thấy máu toàn thân sôi trào, nóng tới mức hắn muốn hôn mê. Hắn vô cùng tủi thân nhìn Tiêu Vãn, đôi mắt trong vắt kia không tiếng động lên án hành động tàn ác của Thê Chủ nhà mình!
Nhưng lúc này, đôi mắt hắn ngập nước, môi đỏ dụ hoặc, da thịt trắng bóng hồng nhạt, làm Tiêu Vãn nhìn mà chảy máu mũi, lập tức không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa, đè ép tới.
Mà lúc này, Tạ Sơ Thần đau hô lên một tiếng, một chân đá văng Tiêu Vãn.
Thấy Tạ Sơ Thần vừa xoa eo, vừa che đậy nơi kín đáo của mình, u oán nhìn mình, thở phì phì nói: "Thê Chủ, ngài đè đau ta!"
Nói xong, hắn xoay mông không thèm nhìn Tiêu Vãn nữa.
Hóa ra lúc nãy, Tạ Sơ Thần thấy Tiêu Vãn xông tới, sợ nàng quá hấp tấp đè lên con nên xoay người muốn trốn, ai ngờ bị vặn trúng eo, Tiêu Vãn còn đang nắm chặt nên đau tới mặt trắng bệch.
Tiêu Vãn biết mình sai rồi.
Nàng duỗi tay ôm Tạ Sơ Thần vào lòng, nhẹ nhàng xoa eo hắn, lại tiếp tục mát xa xoa bóp.
"Còn đau không?"
"Đau......" Tạ Sơ Thần tựa vào một vị trí thoải mái, ý bảo Tiêu Vãn tiếp tục mát xa.
Vốn lo mình sẽ làm Tạ Sơ Thần đau, bây giờ thấy hắn thoải mái hưởng thụ như vậy, Tiêu Vãn liền cười xấu xa: "Vậy ta lại tiếp tục xoa xoa." Nói xong, tay kia trượt theo lưng xuống dưới.
Eo được Tiêu Vãn xoa nên bớt nhức mỏi, nhưng cái tay xấu xa kia cứ sờ loạn, làm Tạ Sơ Thần muốn phát giận mà không được, chỉ có thể hừ hừ hai tiếng: "Nhẹ chút......"
Tiêu Vãn mỉm cười, lại nhéo nhéo.
"A......" Tạ Sơ Thần tức giận rồi. Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Vãn, miệng phồng lên, tay nhẹ nhàng che chở, rõ ràng là không ngờ Thê Chủ lại ăn đậu hũ của hắn.
Tiêu Vãn cười nói: "Sơ Thần, ta vừa làm ngươi đau, phải xoa nhiều một chút."
"Không, không cần...... Thê Chủ...... Thê Chủ......A...... Nhẹ chút......"
Sờ loạn một lúc, con thỏ nhỏ hoàn toàn bại trận.
Trong khi Tiêu Vãn ở bên cạnh dưỡng thai cho Tạ Sơ Thần, Sở Mộ Thanh bị nữ hoàng đày làm dân thường, một ly rượu độc mà chết.
Hiện tai, Tiêu Vãn nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy tháng nay, cảm thấy sau khi nàng lập kế hoạch tóm gọn Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc, nữ hoàng đã điều tra quan hệ của họ rồi, có lẽ cũng đã tra ra sản nghiệp sau lưng Sở Mộ Thanh.
Tâm tư nhỏ đó của Sở Mộ Thanh, Sở Thiên Duyệt có biết, nhưng bà vẫn muốn cho Sở Mộ Thanh một con đường sống nên mới chuyển Sở Mộ Thanh tới làm vua một vùng đất xa xôi, mong nàng ta quay đầu là bờ, làm một vị vương gia sống an nhàn.
Nhưng đáng tiếc, Sở Mộ Thanh lại ác độc hơn Sở Thiên Duyệt nghĩ, vậy mà lại cấu kết với địch, hại Đông Ngụy, ám sát Tề Vương!
Làm công thần số một, Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung được Sở Thiên Duyệt ban thưởng rất nhiều, trong kinh thành thì danh tiếng lớn vô cùng. Nhất thời, đảng Tề Vương nhiệt tình ngẩng cao đầu, đảng Thái Nữ lại lo lắng, sợ Tiêu gia đi theo Tề Vương.
Trong lúc hai đảng dầu sôi lửa bỏng, Sở Mạch Dung thấy Tiêu Vãn đi tới phủ của mình, gương mặt lạnh lùng cũng hơi mỉm cười.
"Tiêu Vãn, ta tưởng ngươi sẽ không tới cơ."
Từ sau khi Tiêu Vãn thể hiện bản lĩnh vào lần đầu tiên, Sở Mạch Dung đã nổi lên chút hứng thú với nữ nhân ăn chơi trác táng này rồi. Mà ở biên quan mấy tháng, nàng phát hiện ra Tiêu Vãn không chỉ có thể bày mưu lập kế, còn đoán được đường hành quân của địch. Càng khiến nàng bất ngờ là tuy Tiêu Vãn nói mình dụ được mật thám, nhưng Sở Mạch Dung lại cảm thấy Tiêu Vãn đã sớm biết Sở Mộ Thanh thông đồng với địch rồi, thậm chí là chuyện bắt gian trước đây, Tiêu Vãn có thể lập kế hoạch vô cùng kĩ lưỡng.
Một nữ tử xuất sắc như thế thì sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn!
Tiêu Vãn ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Ngài muốn rời kinh thành sao?"
Sở Mạch Dung xứng đáng làm một hoàng nữ, nhưng dưới sự quan sát của Tiêu Vãn, phát hiện ra nàng không hề kiêu ngạo. Trong trận chiến lớn này, nàng biết dùng người, anh dũng quyết đoán, còn rất tín nhiệm vị Binh Bộ Thị Lang mới nhận chức là nàng, cảm thấy nàng là một vị tướng giỏi. Mà hai người trải qua trận chiến ở Nhạn Môn Quan, bỗng cảm thấy hận gặp nhau quá muộn.
"Thật ra biểu tỷ muốn nhường ngôi vị Thái Nữ cho ngài...... Không lâu nữa, bệ hạ sẽ gọi ngài vào cung."
Sở Mạch Dung im lặng, sau đó khẽ cười: "Thật ra ta cũng không ham cái ngôi vị hoàng nữ này, nhưng phụ hậu không cam lòng, luôn cho rằng vị trí kia ta mới xứng đáng. Thậm chí phụ hậu lo rằng đại tỷ lên ngôi rồi thì sẽ tìm cách diệt trừ chúng ta."
Nàng thở dài, buồn bã: "Trong triều đủ các loại sóng ngầm, mẫu hoàng luôn coi như không có, chỉ là vì cân nhắc về thế lực trong triều đình, tránh cho gây ra ảnh hưởng quá lớn thôi. Nhưng bây giờ, nếu ngươi kết bạn với ta, chẳng khác nào Tiêu gia trở thành bạn của ta, đối với đảng Thái Nữ thì đây là đả kích trí mạng. Đối với mẫu hoàng thì sự cân bằng bà muốn duy trì bao lâu nay sẽ bị phá hỏng. Cho nên ta quyết định rời đi."
Nghĩ tới việc Sở Thiên Duyệt từng hỏi nàng đối xử thế nào với Sở Thi Ngọc và Sở Mạch Dung, Tiêu Vãn nghĩ rằng nữ hoàng đã bắt đầu buông bỏ vị trí Thái Nữ, chỉ là không ngờ Sở Mạch Dung không hề có tham vọng với ngôi vị hoàng đế.
Tiêu Vãn đen mặt mà nói: "Sở Mộ Thanh trăm phương ngàn kế muốn lấy vị trí này, thế mà lại bị các ngài đẩy tới đẩy lui, nếu nàng ta còn sống, chắc sẽ bị các ngài làm tức chết lần nữa......"
Sở Mạch Dung nhướng mày cười: "Người tính kế mỗi ngày, mỗi ngày bị người tình kế, đến người bên gối còn không thể tin tưởng, vậy thì cuộc sống cũng thế thôi. Cho nên ta quyết định, trước khi mẫu hoàng do dự thì phải rời đi, làm một vi vương gia sống an nhàn."
Vì thế, ngày nữ hoàng hạ chỉ triệu tập mọi người tới, Sở Mạch Dung đã sớm để lại một lá thư, bỏ trốn mất dạng.
Từ đó về sau, đảng Thái Nữ luôn tranh chấp với đảng Tề Vương cũng yên tĩnh lại, Sở Thiên Duyệt buồn bực nhưng cũng chỉ có thể dốc sức vào bồi dưỡng Sở Thi Ngọc thành người nối nghiệp.
Thời gian lẳng lặng qua đi, nháy mắt đã tới giữa tháng tám.
Bây giờ bụng Tạ Sơ Thần đã cao phồng lên, hơn chín tháng. Tiêu Vãn nhẹ nhàng dựa vào trước bụng nhỏ của Tạ Sơ Thần, nghe tiếng thai động, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô.
Nắng ấm áp chiếu vào Vãn Thần Cư, khiến đôi nam nữ tuyệt đẹp như tranh bước ra.
Lúc này, Tạ Sơ Thần híp mắt bỗng đau đớn lẩm bẩm: "Thê Chủ...... Đau....... Đau......"
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, Tiêu Vãn hoảng hốt, vội gọi Vân Yên.
Vân Yên bắt mạch xong, cũng lo lắng vô cùng: "Tiểu thư, Chính quân sắp sinh rồi!"
"Nhanh! Mời sản công!"
"Sơ Thần, Sơ Thần......"
Hơi thở ấm áp, lời nói nỉ non dịu dàng vô hạn càng làm cho thần trí đang mê muội của hắn dần tỉnh táo. Hẳn giãy giụa mở mắt ra, vì mất máu lại hôn mê lâu khi đôi mắt hơi mờ mịt, nhưng vào lúc này, không ngờ được mà lại nhìn thấy ảnh ngược của một người sâu trong mắt mình.
Đôi mắt đầy nước đen láy, mang theo lo lắng và khẩn trương, tới khi nhìn rõ ràng, bỗng hắn ngạc nhiên, vui mừng, cũng làm trái tim trở nên mềm mại.
"Thê Chủ......"
Lúc này, nghe được âm thanh nghẹn ngào dịu dàng của Tạ Sơ Thần, nước mắt của Tiêu Vãn lại như vỡ đê lần nữa.
Nàng nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, vội vàng hỏi: "Sơ Thần, không thoải mái chỗ nào không?"
Đôi mắt trong vắt mang theo hoảng hốt và khó hiểu, Tạ Sơ Thần đang mơ màng sờ ngực lại nhẹ nhàng nói: "Ta đã mơ thấy một giấc mơ rất dài......"
Hắn vừa mở miệng, phát hiện thấy âm thanh của mình khàn khàn, liền nhăn mày lại.
Tiêu Vãn thấy Tạ Sơ Thần nhăn mày, lập tức lo lắng, cảm xúc như sóng cuộn biển gào đầy sợ hãi, sợ Tạ Sơ Thần nhớ lại sự độc ác tệ hại của mình kiếp trước, ghét bỏ nàng.
Rất lâu sau đó, khi trái tim Tiêu Vãn đập tới cổ họng, quyết định giải thích đó chỉ là ác mộng, lại thấy Tạ Sơ Thần đỏ mặt, ngượng ngùng vui sướng mở miệng: "Mơ thấy Thê Chủ nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi ta."
Hắn duỗi tay cầm lấy những ngón tay run rẩy của Tiêu Vãn, cảm nhận được cảm giác chân thật kia, đôi mắt to lóe sáng, vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
"Sau đó, ta mở mắt ra, vậy mà thật sự thấy Thê Chủ! Đúng là Thê Chủ vẫn ở bên cạnh ta, chưa từng rời bỏ ta......"
Nghĩ đến những cảnh đáng sợ trong mơ, Tạ Sơ Thần vui mừng nói, lại phát hiện ra mu bàn tay mình ướt. Hắn vừa ngẩng đầu lên mới nhận ra Tiêu Vãn đang khóc.
Chưa bao giờ thấy Tiêu Vãn khóc thảm thiết tới như vậy, Tạ Sơ Thần thật sự hoảng sợ, nhưng cẩn thận nhìn Tiêu Vãn một lúc, hắn lại giật mình khi thấy gương mặt Tiêu Vãn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, giống như bị bệnh nặng, hắn càng thêm hoảng sợ.
"Thê Chủ, có phải ngài không khỏe không? Đừng khóc, đừng khóc......"
Chân tay hắn luống cuống nhìn quanh xin giúp đỡ, ai ngờ cũng thấy Chiêu Nhi khóc rống lên, trong phòng lại đầy người lạ, mùi thuốc nồng đậm.
Cảnh tượng này làm Tạ Sơ Thần nhớ tới tình trạng khủng khiếp máu chảy đầy đất của mình trước khi hôn mê cùng với thảm kịch của đứa con trong cơn ác mộng, hắn không khỏi che bụng mình lại, sắc mặt tái nhợt nghẹn ngào: "Thê Chủ, thật nhiều máu, con, con của ta...... Có phải đã......"
Hắn sờ sờ, phát hiện bụng mình phình to, hình như bé con vẫn còn! Lập tức vui mừng nhìn Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn vuốt mái tóc đẹp của hắn, khẽ thở dài: "Sơ Thần ngốc, con vẫn ổn không sao cả, nhưng ngươi đã hôn mê nửa tháng rồi, khiến chúng ta vô cùng sợ hãi...... Không được coi thường sinh mệnh như vậy một lần nữa đâu đấy......"
Lúc này, mấy vị thái y đã chờ rất lâu vội đi tới, bắt mạch cho Tạ Sơ Thần, lại thấy mạch đập của hắn ngày càng vững vàng, tiếng tim thai đập mạnh khiến ai cũng kinh ngạc, cảm thấy đây chính là kì tích! Vậy mà có thể từ bờ vực cái chết mà hồi tỉnh.
Nghe được lời đảm bảo cha con bình an lần thứ hai, tảng đá trong lòng Tiêu Vãn cũng được hạ xuống. Nàng đưa một ly nước ấm tới trước môi Tạ Sơ Thần, dịu dàng hỏi: "Sơ Thần, đói bụng rồi phải không? Uống một ngụm nước nhuận tràng đi rồi ăn cháo, ta sẽ bảo người mang tới."
Tạ Sơ Thần vừa uống nước, vừa vui sướng cười không khép được miệng khi nghe tin mình mang thai đôi, cả người ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Đôi mắt sáng rực rỡ này chưa từng bao giờ xuất hiện ở kiếp trước. Tiêu Vãn im lặng nhìn, chỉ cảm giác được sự ngọt lành lan tràn tới tận tim gan.
Nàng ôm Tạ Sơ Thần đang đắm chìm trong vui sướng tới đầu giường, lại đặt hai cái đệm phía sau cho hắn dựa thoải mái hơn. Sau đó bưng một chén cháo trắng nóng hôi hổi, vừa thổi vừa đút cho Tạ Sơ Thần, động tác cực kỳ dịu dàng cẩn thận.
Tạ Sơ Thần thấy Tiêu Vãn công khai thân thiết đút thuốc, còn nhìn mình chăm chú, khuôn mặt kia liền đỏ bừng lên, như hai đám mây hồng.
Hắn liếc mọi người, nhỏ giọng nói: "Thê Chủ, để ta tự làm......"
"Cơ thể mềm như bông của ngươi làm gì còn sức, để ta bón cho." Tiêu Vãn lấy một chiếc khăn gấm ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi Tạ Sơ Thần, sau đó nghiêm túc đút cháo cho Tạ Sơ Thần, hoàn toàn vứt người khác ra sau đầu.
Mặt Tạ Sơ Thần càng đỏ hơn, ấp úng muốn nhận lấy chén cháo, bỗng đôi môi lại bị Tiêu Vãn hôn trộm một cái.
"Hay là Sơ Thần thích vợ ngươi dùng miệng bón cháo sao? Mà nói mới nhớ, lúc ngươi hôn mê, người làm vợ như ta vẫn luôn dùng miệng bón cho Sơ Thần nha......" Tiêu Vãn nói xong, lại nhân cơ hội mổ hai cái lên đôi môi đầy dụ hoặc của Tạ Sơ Thần, tranh thủ mớm cháo qua.
"Thê...... Thê Chủ......" Lúc này, khuôn mặt Tạ Sơ Thần thật sự nóng bừng rồi, giống như một con thỏ trắng bị bắt được vậy, hoàn toàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho con sói xám này đút thuốc trước mặt bao nhiêu người, cứ thế vừa đút cháo vừa đút thuốc, nàng chiếm hết đậu hũ của hắn.
Sự ngượng ngùng đáng yêu kia làm Tiêu Vãn cười tủm tỉm ôm hắn vào lòng, mỹ mãn dụi dụi.
"Sơ Thần, về sau không được làm ta sợ nữa......"
Nàng vừa nói, vừa nhìn Tạ Sơ Thần không chớp mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn, trong mắt trong trẻo lại dịu dàng.
"Ta muốn ngươi ở bên ta, cùng nhau làm bạn tới khi đầu bạc......"
Cơ thể run nhẹ, Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, thấy trong mắt Tiêu Vãn trong suốt lại dịu dàng, hắn không khỏi bị nàng mê hoặc, ngẩng đầu hôn lên cánh môi của nàng.
Tạ Sơ Thần rất ít khi chủ động hôn môi, nụ hôn này nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hơi ấm động lòng người, lập tức làm cho Tiêu Vãn như say. Trong mắt nàng là dịu dàng vô tận, bỗng nghe thấy lời nói của hắn: "Mãi mãi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi Thê Chủ..... Mãi mãi ở bên Thê Chủ, cùng bên nhau tới khi bạc đầu."
Sự dịu dàng quyến luyến ấy của Tạ Sơ Thần làm trái tim Tiêu Vãn mềm nhũn, giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập mạnh, làm nàng run rẩy.
Hắn nói: "Nếu có kiếp sau, ta còn muốn tiếp tục thích Thê Chủ."
Tiếng nói vừa dứt, âm thanh ấy như sức mạnh chữa trị, làm biến mất toàn bộ lo lắng của Tiêu Vãn. Trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy nghe giọng nói của Tạ Sơ Thần cũng giống như một loại hưởng thụ xa xỉ vậy, liền ôm chặt hắn vào lòng.
Chỉ một lúc sau, tiếng thở nhẹ nhàng truyền tới, Tiêu Vãn thở dài nhẹ nhõm đã mệt mà ngủ gục.
Bị Tiêu Vãn ôm trong lòng, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của nàng, Tạ Sơ Thần cảm thấy thật yên ổn. Hắn hạnh phúc dựa vào lòng Tiêu Vãn, tham luyến nhắm mắt lại.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Vãn vì chăm sóc Tạ Sơ Thần nửa tháng mà không ngủ cuối cùng cũng có thể yên giấc . Sau khi tỉnh dậy, cảm giác Tạ Sơ Thần trong lòng đã có chút thịt, ngửi được mùi hương thanh mát trên người hắn, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như có được cả thế giới này vậy.
Tạ Sơ Thần vừa tỉnh lại, cả người mềm như bông, vô cùng mệt mỏi, cho nên cuộn tròn trong lòng Tiêu Vãn mà ngủ thật thoải mái.
Sau khi Tạ Sơ Thần tỉnh dậy, có thể nói là Tiêu Vãn sủng hắn tận trời, thật sự là nâng trong tay sợ rơi ngậm trong miệng sợ tan vậy, đặc biệt là tháng đầu tiên, một tấc cũng không rời, bảo vệ hắn như châu báu, sợ xảy ra chuyện.
Chỉ là có một việc làm Tạ Sơ Thần rất đau đầu: Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công bị việc hắn hôn mê làm cho hoảng sợ, sau khi hắn tỉnh thì lập tức mang cả tá đồ bổ tới. Tiêu Vãn cũng mua cực nhiều thuốc bổ, giống như thề phải đem toàn bộ dinh dưỡng cho hắn và con vậy.
Vì thế, Tạ Sơ Thần vốn ghét uống thuốc lại càng đau khổ, nhìn thuốc bổ ùn ùn kéo tới mà nhăn hết cả mặt lại.
Có một lần, hắn thừa dịp Chiêu Nhi không để ý, Thê Chủ không ở nhà mà độ thuốc vào chậu hoa, ai ngờ Tiêu Vãn trở về phòng bất ngờ liền thấy được.
Hắn lập tức đáng thương nhìn Tiêu Vãn, giả vờ vô tội.
Đối mặt với sắc đẹp như thế, Tiêu Vãn cười vui vẻ, dưới vẻ mặt tủi thân của hắn, liếm môi, vô sỉ hỏi: "Sơ Thần uống thuốc rất vui vẻ vào lần trước mà, bây giờ lại không muốn uống, hay là mong Thê Chủ phải đút thuốc cho?"
"Thê, Thê......" Tạ Sơ Thần còn chưa kịp nói gì, Tiêu Vãn đã ngậm một ngụm thuốc hôn lên môi hắn. Nàng hôn thật dịu dàng, cánh tay lại ôm chặt Tạ Sơ Thần vào lòng, chậm rãi truyền thuốc qua.
Nước thuốc kia thật sự là rất đắng, khó trách Sơ Thần uống mấy ngày là đã ngán.
Lúc này, Tiêu Vãn cũng ghét mùi thuốc nhưng khi hôn lên đôi môi của Tạ Sơ Thần, nàng cảm thấy mùi vị thật là ngon, vì thế sau khi đút nước thuốc xong, nàng lại mặt dày hôn sâu hơn.
Một nụ hôn dài qua đi, khi Tạ Sơ Thần sắp hít thở không thông thì Tiêu Vãn mới rộng lòng từ bi tha cho hắn. Nàng nhìn Tạ Sơ Thần suýt xỉu trong lòng mình cùng gương mặt ửng đỏ thì liền cười phúc hắc, âm thanh khàn khàn dán lên vành tai hắn: "Sơ Thần, còn muốn ta tiếp tục đút thuốc không?"
"Không, không cần......" Giống như con thỏ nhỏ bị dọa, Tạ Sơ Thần mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn xua tay.
Tiêu Vãn thấy thế, hơi không vui, lại hôn hai cái lên môi hắn, âm thanh đầy ái muội: "Nhưng ta muốn đút cho ngươi! Ta muốn đút ngươi thật no, bế mới thoải mái!"
Con thỏ nhỏ không thuần khiết lập tức hiểu lầm cái từ "Đút" này!
Hắn phản bác: "Thê Chủ, thái y nói thai vị chưa ổn định, không thể xằng bậy......"
"Hừ, chờ ngươi khỏe rồi, ta nhất định phải xằng bậy!"
Tiêu Vãn nói, lại tức giận gặm mấy cái lên mặt con thỏ nhỏ này, phát tiết sự bất mãn của mình.
Tạ Sơ Thần lộ vẻ vô tội, không hiểu sao Thê Chủ cứ gặm loạn.
Hơn một tháng sau, trải qua sự chăm sóc ân cần của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần đã khỏe hơn nhiều, vì được nằm giường ăn ngon ngủ tốt nên béo lên một vòng, bụng mang hai bé song sinh kia đã cao phồng lên, được bốn tháng rưỡi.
Nhìn Tạ Sơ Thần mềm mại đầy thịt, Tiêu Vãn rất thỏa mãn. Chỉ là hơi bực một chút vì nàng là một nữ nhân bình thường đã nếm vị thịt, bây giờ người trong lòng lại nằm ngay cạnh, vậy mà chỉ được ôm không được ăn, đúng là nghẹn chết nàng!
Thấy Tạ Sơ Thần vui vẻ may áo lông nhỏ, Tiêu Vãn áp sát tới, ôm hắn vào lòng. Ôm một lúc lại nhận ra Tạ Sơ Thần chỉ chìm đắm trong thế giới của mình, vì vậy buồn bực gác đầu lên vai hắn, thổi khí: "Sơ Thần, ngươi có đói bụng không?"
"Không đói". Tạ Sơ Thần vẫn chăm chú may áo, không phát hiện ra cái tay Tiêu Vãn đã trộm sờ vào eo hắn.
"Nhưng ta đói bụng......" Bỗng nhiên xoay người ôm lấy Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn cúi đầu hôn lên môi hắn, trong sự khiếp sợ của hắn, từng chút cởi ra đai lưng của hắn.
Khác với nụ hôn lúc mớm thuốc, bây giờ Tiêu Vãn giống như con sói đói bụng lâu ngày, nụ hôn này vừa dịu dàng, lại vừa mạnh mẽ kịch liệt, giống như đang an ủi nội tâm cô đơn của nàng, cũng lấy hành động để nói cho thiếu niên dưới thân rằng mình muốn hắn tới mức nào.
Tạ Sơ Thần bị đẩy ngã, khuôn mặt liền đỏ ửng. Đối mắt xinh đẹp trong vắt, mê loạn nhìn Tiêu Vãn, đẹp tới mức làm Tiêu Vãn không thở nổi.
Nhìn phu lang quyến rũ tới như thế, Tiêu Vãn vốn chỉ định hôn hắn hai cái, sờ hắn ba cái liền không nhịn nổi nữa.
Cuối cùng Tạ Sơ Thần cũng giống như lúc đầu, tròn tròn, trắng trẻo mập mạp, nàng có thể yên tâm nuốt hắn vào bụng rồi!
Nghĩ đến đây, ngón tay thon dài lại tiếp tục cởi ra đai lưng của Tạ Sơ Thần, làm lộ ra một phần da thịt trắng noãn.
Hình ảnh xinh đẹp như vậy làm đôi mắt Tiêu Vãn tối lại, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn lần nữa, lẩm bẩm: "Sơ Thần, ta muốn ngươi...... Cho ta được không?
Tạ Sơ Thần bị hôn tới say, lúc sắp bị hòa tan thì lập tức đẩy Tiêu Vãn ra, đỏ mặt lắp bắp: "Thê Chủ...... Ta đang mang thai...... Ngài nhịn đi...... Không được đè hỏng con......"
Đương nhiên Tiêu Vãn rất yêu thích con cái, nhưng từ sau khi Tạ Sơ Thần mang thai, Tiêu Vãn phát hiện ra thân phận địa vị của mình giảm hẳn một bậc. Tạ Sơ Thần luôn nghĩ tới con, đâu còn nhớ tới Thê Chủ!
Tiêu Vãn đang ghen lại cấm dục nửa tháng, đâu có thể buông tha con cừu nhỏ này được.
Nàng cắn nhẹ vành tai Tạ Sơ Thần, ra sức để lại dấu vết của mình, lại cố gắng khuyên bảo: "Sơ Thần à, thái y nói trước và sau ba tháng không thể làm chuyện phòng the, nhưng sau ba tháng và trước sáu tháng thì vẫn có thể...... Ngươi yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng......"
Nàng nói xong, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn của Tạ Sơ Thần, chậm rãi sờ mó.
Tạ Sơ Thần cảm thấy cơ thể tê dại, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, mang theo hơi nước, đôi mắt kia không biết là cự tuyệt hay là mời gọi.
Tiêu Vãn nhìn mà lòng ngứa ngày, liền cắn nhẹ lên cổ hắn. Nàng vừa liềm vừa cắn, tay cũng trượt xuống bên trong đùi hắn.
Tạ Sơ Thần vốn mẫn cảm, bây giờ lại mang thai nên càng nhạy cảm hơn, bị Tiêu Vãn vừa sờ vừa cắn như thế, lập tức rên khẽ một tiếng, khó chịu vặn vẹo muốn ngồi dậy.
Nhìn hắn động tình, Tiêu Vãn một tay nắm nhẹ tiểu Sơ Thần, cười phúc hắc nói: "Sơ Thần, muốn sao? Ta không ép buộc ngươi......"
Bị nắm giữ như vậy, Tạ Sơ Thần khẽ rên lên, cảm thấy máu toàn thân sôi trào, nóng tới mức hắn muốn hôn mê. Hắn vô cùng tủi thân nhìn Tiêu Vãn, đôi mắt trong vắt kia không tiếng động lên án hành động tàn ác của Thê Chủ nhà mình!
Nhưng lúc này, đôi mắt hắn ngập nước, môi đỏ dụ hoặc, da thịt trắng bóng hồng nhạt, làm Tiêu Vãn nhìn mà chảy máu mũi, lập tức không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa, đè ép tới.
Mà lúc này, Tạ Sơ Thần đau hô lên một tiếng, một chân đá văng Tiêu Vãn.
Thấy Tạ Sơ Thần vừa xoa eo, vừa che đậy nơi kín đáo của mình, u oán nhìn mình, thở phì phì nói: "Thê Chủ, ngài đè đau ta!"
Nói xong, hắn xoay mông không thèm nhìn Tiêu Vãn nữa.
Hóa ra lúc nãy, Tạ Sơ Thần thấy Tiêu Vãn xông tới, sợ nàng quá hấp tấp đè lên con nên xoay người muốn trốn, ai ngờ bị vặn trúng eo, Tiêu Vãn còn đang nắm chặt nên đau tới mặt trắng bệch.
Tiêu Vãn biết mình sai rồi.
Nàng duỗi tay ôm Tạ Sơ Thần vào lòng, nhẹ nhàng xoa eo hắn, lại tiếp tục mát xa xoa bóp.
"Còn đau không?"
"Đau......" Tạ Sơ Thần tựa vào một vị trí thoải mái, ý bảo Tiêu Vãn tiếp tục mát xa.
Vốn lo mình sẽ làm Tạ Sơ Thần đau, bây giờ thấy hắn thoải mái hưởng thụ như vậy, Tiêu Vãn liền cười xấu xa: "Vậy ta lại tiếp tục xoa xoa." Nói xong, tay kia trượt theo lưng xuống dưới.
Eo được Tiêu Vãn xoa nên bớt nhức mỏi, nhưng cái tay xấu xa kia cứ sờ loạn, làm Tạ Sơ Thần muốn phát giận mà không được, chỉ có thể hừ hừ hai tiếng: "Nhẹ chút......"
Tiêu Vãn mỉm cười, lại nhéo nhéo.
"A......" Tạ Sơ Thần tức giận rồi. Hắn trừng mắt nhìn Tiêu Vãn, miệng phồng lên, tay nhẹ nhàng che chở, rõ ràng là không ngờ Thê Chủ lại ăn đậu hũ của hắn.
Tiêu Vãn cười nói: "Sơ Thần, ta vừa làm ngươi đau, phải xoa nhiều một chút."
"Không, không cần...... Thê Chủ...... Thê Chủ......A...... Nhẹ chút......"
Sờ loạn một lúc, con thỏ nhỏ hoàn toàn bại trận.
Trong khi Tiêu Vãn ở bên cạnh dưỡng thai cho Tạ Sơ Thần, Sở Mộ Thanh bị nữ hoàng đày làm dân thường, một ly rượu độc mà chết.
Hiện tai, Tiêu Vãn nghĩ lại những chuyện xảy ra mấy tháng nay, cảm thấy sau khi nàng lập kế hoạch tóm gọn Sở Mộ Thanh và Quý Thư Mặc, nữ hoàng đã điều tra quan hệ của họ rồi, có lẽ cũng đã tra ra sản nghiệp sau lưng Sở Mộ Thanh.
Tâm tư nhỏ đó của Sở Mộ Thanh, Sở Thiên Duyệt có biết, nhưng bà vẫn muốn cho Sở Mộ Thanh một con đường sống nên mới chuyển Sở Mộ Thanh tới làm vua một vùng đất xa xôi, mong nàng ta quay đầu là bờ, làm một vị vương gia sống an nhàn.
Nhưng đáng tiếc, Sở Mộ Thanh lại ác độc hơn Sở Thiên Duyệt nghĩ, vậy mà lại cấu kết với địch, hại Đông Ngụy, ám sát Tề Vương!
Làm công thần số một, Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung được Sở Thiên Duyệt ban thưởng rất nhiều, trong kinh thành thì danh tiếng lớn vô cùng. Nhất thời, đảng Tề Vương nhiệt tình ngẩng cao đầu, đảng Thái Nữ lại lo lắng, sợ Tiêu gia đi theo Tề Vương.
Trong lúc hai đảng dầu sôi lửa bỏng, Sở Mạch Dung thấy Tiêu Vãn đi tới phủ của mình, gương mặt lạnh lùng cũng hơi mỉm cười.
"Tiêu Vãn, ta tưởng ngươi sẽ không tới cơ."
Từ sau khi Tiêu Vãn thể hiện bản lĩnh vào lần đầu tiên, Sở Mạch Dung đã nổi lên chút hứng thú với nữ nhân ăn chơi trác táng này rồi. Mà ở biên quan mấy tháng, nàng phát hiện ra Tiêu Vãn không chỉ có thể bày mưu lập kế, còn đoán được đường hành quân của địch. Càng khiến nàng bất ngờ là tuy Tiêu Vãn nói mình dụ được mật thám, nhưng Sở Mạch Dung lại cảm thấy Tiêu Vãn đã sớm biết Sở Mộ Thanh thông đồng với địch rồi, thậm chí là chuyện bắt gian trước đây, Tiêu Vãn có thể lập kế hoạch vô cùng kĩ lưỡng.
Một nữ tử xuất sắc như thế thì sau này chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn!
Tiêu Vãn ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Ngài muốn rời kinh thành sao?"
Sở Mạch Dung xứng đáng làm một hoàng nữ, nhưng dưới sự quan sát của Tiêu Vãn, phát hiện ra nàng không hề kiêu ngạo. Trong trận chiến lớn này, nàng biết dùng người, anh dũng quyết đoán, còn rất tín nhiệm vị Binh Bộ Thị Lang mới nhận chức là nàng, cảm thấy nàng là một vị tướng giỏi. Mà hai người trải qua trận chiến ở Nhạn Môn Quan, bỗng cảm thấy hận gặp nhau quá muộn.
"Thật ra biểu tỷ muốn nhường ngôi vị Thái Nữ cho ngài...... Không lâu nữa, bệ hạ sẽ gọi ngài vào cung."
Sở Mạch Dung im lặng, sau đó khẽ cười: "Thật ra ta cũng không ham cái ngôi vị hoàng nữ này, nhưng phụ hậu không cam lòng, luôn cho rằng vị trí kia ta mới xứng đáng. Thậm chí phụ hậu lo rằng đại tỷ lên ngôi rồi thì sẽ tìm cách diệt trừ chúng ta."
Nàng thở dài, buồn bã: "Trong triều đủ các loại sóng ngầm, mẫu hoàng luôn coi như không có, chỉ là vì cân nhắc về thế lực trong triều đình, tránh cho gây ra ảnh hưởng quá lớn thôi. Nhưng bây giờ, nếu ngươi kết bạn với ta, chẳng khác nào Tiêu gia trở thành bạn của ta, đối với đảng Thái Nữ thì đây là đả kích trí mạng. Đối với mẫu hoàng thì sự cân bằng bà muốn duy trì bao lâu nay sẽ bị phá hỏng. Cho nên ta quyết định rời đi."
Nghĩ tới việc Sở Thiên Duyệt từng hỏi nàng đối xử thế nào với Sở Thi Ngọc và Sở Mạch Dung, Tiêu Vãn nghĩ rằng nữ hoàng đã bắt đầu buông bỏ vị trí Thái Nữ, chỉ là không ngờ Sở Mạch Dung không hề có tham vọng với ngôi vị hoàng đế.
Tiêu Vãn đen mặt mà nói: "Sở Mộ Thanh trăm phương ngàn kế muốn lấy vị trí này, thế mà lại bị các ngài đẩy tới đẩy lui, nếu nàng ta còn sống, chắc sẽ bị các ngài làm tức chết lần nữa......"
Sở Mạch Dung nhướng mày cười: "Người tính kế mỗi ngày, mỗi ngày bị người tình kế, đến người bên gối còn không thể tin tưởng, vậy thì cuộc sống cũng thế thôi. Cho nên ta quyết định, trước khi mẫu hoàng do dự thì phải rời đi, làm một vi vương gia sống an nhàn."
Vì thế, ngày nữ hoàng hạ chỉ triệu tập mọi người tới, Sở Mạch Dung đã sớm để lại một lá thư, bỏ trốn mất dạng.
Từ đó về sau, đảng Thái Nữ luôn tranh chấp với đảng Tề Vương cũng yên tĩnh lại, Sở Thiên Duyệt buồn bực nhưng cũng chỉ có thể dốc sức vào bồi dưỡng Sở Thi Ngọc thành người nối nghiệp.
Thời gian lẳng lặng qua đi, nháy mắt đã tới giữa tháng tám.
Bây giờ bụng Tạ Sơ Thần đã cao phồng lên, hơn chín tháng. Tiêu Vãn nhẹ nhàng dựa vào trước bụng nhỏ của Tạ Sơ Thần, nghe tiếng thai động, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô.
Nắng ấm áp chiếu vào Vãn Thần Cư, khiến đôi nam nữ tuyệt đẹp như tranh bước ra.
Lúc này, Tạ Sơ Thần híp mắt bỗng đau đớn lẩm bẩm: "Thê Chủ...... Đau....... Đau......"
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm, Tiêu Vãn hoảng hốt, vội gọi Vân Yên.
Vân Yên bắt mạch xong, cũng lo lắng vô cùng: "Tiểu thư, Chính quân sắp sinh rồi!"
"Nhanh! Mời sản công!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.