Hành Trình Sủng Phu

Chương 86: Thê xướng phu tùy

Kỳ Dung

07/07/2020

Khi xe ngựa về nơi cửa lớn của kinh thành, Tiêu Vãn đã thấy hai vị quan bên lều cháo đang bưng hai nồi cháo to, đầy mùi hương nóng hầm hập. Dân chạy nạn xếp đầy quanh lều cháo, bên trong vang lên tiếng hét lớn quen thuộc: "Tất cả mọi người hãy xếp hàng, theo thứ tự. Sau khi cháo được nấu xong, mỗi người đều có phần, không cần chen chúc......"

Nàng tò mò tới gần, thấy Chiêu Nhi và mười tiểu nhị của tiệm gạo đang duy trì trật tự, mà cái người đang nghiêm túc nấu cháo ở cái nồi to bên kia còn ai khác ngoài Tạ Sơ Thần?!

Tiêu Vãn kinh ngạc, vội bước qua: "Sơ Thần, sao ngươi lại ở đây?"

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tạ Sơ Thần đang chăm chú nấu cháo bỗng ngẩng đầu. Một gương mặt tuấn tiếu xinh đẹp bị hun thành màu đen, nhưng đôi mắt trong suốt, lấp lánh lại cực kỳ sáng ngời.

"Lúc nãy Tề đại nhân nói gạo trong quốc khốc thiếu thốn không đủ để cứu tế, cho nên Sơ Thần liền tự chủ trương, tới hỗ trợ......"

"Hồ nháo!" Hai bên cửa quan của kinh thành là nơi không an toàn, dân đói khổ chen chúc, thậm chí còn có một ít kẻ muốn cướp bóc trà trộn. Mỹ nam như Tạ Sơ Thần nấu cháo cứu tế bên ngoài thế này rất dễ bị người nào đó để ý, cướp đoạt lương thực.

Vốn tưởng Thê Chủ sẽ khen mình, ai ngờ lại thấy Thê Chủ nghiêm túc, nụ cười trên mặt Tạ Sơ Thần cứng lại, không nhịn được mà chu môi đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Thê Chủ không vui sao? Vậy chờ Sơ Thần nấu nốt nồi cháo này, sau đó về có được không?"

Thấy Tạ Sơ Thần tủi thân, lòng Tiêu Vãn mềm nhũn, không khỏi nhìn nồi cháo to theo ánh mắt Tạ Sơ Thần. Không phải canh không, cũng không phải gạo lức mà là gạo trắng thật, thậm chí trong cháo còn có rất nhiều rau, mang theo tâm huyết vì dân chúng của hắn.

Mắt Tiêu Vãn đỏ lên, bỗng nghĩ tới kiếp trước, giọng nói run rẩy: "Sơ Thần, ngươi nguyện ý cùng ta nấu cháo cứu tế sao?"

Giống như chỉ đợi Thê Chủ nói những lời này, Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, cười tươi cao hứng: "Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý."

"Muốn dùng gạo để cứu tế...... Có khả năng sẽ hết sạch tiền...... Có phải ta phá sản quá hay không?" Tuy đã chuẩn bị giác ngộ tốt, nhưng Tiêu Vãn vẫn muốn hỏi Tạ Sơ Thần, giả vờ lo lắng nói: "Bây giờ giá gạo đã lên mười lượng bạc rồi......"

Thấy vẻ mặt Tiêu Vãn đau khổ, Tạ Sơ Thần vội an ủi: "Bây giờ Tạ gia không phải nhà giàu số một kinh thành, nhưng Thê Chủ đừng lo, sau này ta sẽ cố gắng hơn nữa, kiếm thật nhiều tiền. năm trăm lượng của Y Phô Tạ Tưởng có thể giúp Thê Chủ mua năm mươi đấu gạo. Trong tiệm gạo Tạ Tưởng còn có ba mươi túi gạo nữa, đủ để Thê Chủ cứu tế. Ngoài ra......"

Tạ Sơ Thần nghiêm trương thê xướng phu tùy khiến Tiêu Vãn buồn cười, xoa gương mặt dính đầy khói của hắn, trêu chọc: "Sơ Thần, đây là ngươi muốn nuôi ta sao? Thân là nữ tử, thế mà ta toàn để ngươi bỏ tiền, chẳng phải là để những người khác chê cười sao?"

Tạ Sơ Thần nao nao. Rất lâu sau, hắn cắn môi lo lắng một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Thê Chủ, ngài cứ yên tâm cứu tế...... Ta sẽ nỗ lực bỏ tiền mà không để người khác biết."

"Ngốc......"

Kiếp trước, khi nạn đói tới, Quý Thư Mặc gióng trống khua chiêng phát cháo bằng gạo của tiệm gạo Tạ Tưởng, cho nên hắn không đau lòng, phát gạo như nước, đương nhiên lấy được sự ca ngợi của mọi người.

Tiêu Vãn tung ta tung tăng, tận tụy phục vụ, bỏ tiền ra cho hắn, như tên ngốc đang bù đắp cho phu lang tốt bụng dịu dàng mấy đời mới cưới được vậy!

Bây giờ, Tiêu Vãn nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy mình ngu hết chỗ nói! Gạo là của Tạ gia, tiền là của Tiêu gia, Quý gia chẳng cần bỏ một xu nào, vậy mà lại được ca tụng là bồ tát của kinh thành?!

Ha ha, đúng là những kẻ dối trá a!

Nhưng lúc này, Tạ Sơ Thần -- Sơ Thần chỉ nghĩ đến......

Thấy trong mắt Tiêu Vãn phiếm nước, Tạ Sơ Thần vội nắm tay nàng, hỏi: "Thê Chủ, ngài sao vậy? Sơ Thần nói gì sai rồi sao? Ta sẽ không để những người khác cười nhạo Thê Chủ đâu......"

Ngàn vạn lời nói nẩy lên trong lòng, Tiêu Vãn vỗ đầu, chỉ vào nồi cháo đang sôi mà cười nói: "Chào nhừ rồi kìa...... Khói làm mắt ta hơi khó chịu......"

"!" Tạ Sơ Thần kinh ngạc, luống cuống tay chân, mà nhóm dân đói đang xếp hàng nghe thấy cháo nấu xong, vội kích động muốn xông lên đoạt lương thực, sợ mình đi chậm một bước thì sẽ bị những người khác cướp mất.

Không ngờ nhóm người mình vừa xếp ngay ngắn xong bỗng bạo động, Tạ Sơ Thần và tiểu nhị tiệm gạo sợ tới mức mặt trắng nhợt, Chiêu Nhi bị dân chạy nạn xô đẩy ngã xuống đất, giận tới phát khóc.

Tiêu Vãn thấy thế, vội gọi thêm mười vị quan nữa tới duy trì trật tự, vận nội lực hét lớn: "Các vị hương thân xin cứ yên tâm, cháo lần này đủ cho mọi người ăn. Bây giờ, xin mọi người xếp hàng, đừng chen chúc ầm ĩ. Những người chen ngang sẽ bị hủy tư cách nhận cháo! Người cố ý gây chuyện chịu hai mươi roi!"

Phạt nặng vài vị lưu dân chen ngang gây chuyện xong, đám ngươi bao động dần cũng được khống chế. Tiêu Vãn thấy vậy, lại cao giọng phân phó: "Bây giờ chính thức phát cháo, xin mọi người xếp hàng hai người một, theo thứ tự lên lấy cháo."

Lưu dân quần áo tơi tả, dưới sự duy trì trật tự của nhóm quan sai, tay cầm chén bể, xếp hàng trước nồi cháo to của Tạ Sơ Thần. Cũng dưới giọng hét của Tiêu Vãn, một đám người xếp hàng có trật tự tiến lên lãnh cháo.

Dân chúng bá tánh vốn bụng đói kêu vang vẫn cho rằng lần này cũng chỉ là canh cháo không thể no bụng, ai ngờ, nồi cháo lần này to thế mà lại thật thơm ngọt! Bọn họ vui vẻ ra mặt, liên tục nói lời cảm tạ với Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần đang phát cháo: "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn công tử, các ngài thật là tốt bụng......"

Sau khi bày tỏ ngàn ân vạn ta với Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần, mọi người vội vã ăn. Đói khát nhiều ngày, bọn họ liền ăn ngấu nghiến, vui sướng thỏa mãn cảm thán: "Cháo uống ngon thật!"

"Đúng vậy, thơm quá......"

"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn công tử, người tốt nhất định sẽ được báo đáp......"



Lần đầu được người khác ca ngợi như vậy, còn nhiều người khen tay nghề tốt, Tạ Sơ Thần mừng muốn bay lên trời. Hắn không khỏi nhìn về phía Tiêu Vãn, một đôi mắt đầy sương mù hơi mê mang, đắc ý dào dạt: "Thê Chủ, ngài xem, mọi người khen ta, ta không phải là không thể giúp được gì!"

Rất nhanh, chuyện Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần phát cháo cứu tế ở cổng thành một truyền mười, mười truyền một trăm lăn khắp kinh thành. Những người dân chịu đói và ăn xin cầm chén trong tay, vội vã tới lều cháo, khiến cho cỗng thành chật gần như không còn chỗ.

"Tiêu thị phu lang và phu lang của ngài ấy đang phát cháo ở cổng thành!"

"Là Quý công tử sao?"

"Không không, là Tạ công tử Tạ Sơ Thần!"

Khi Quý Thư Mặc tới nơi, mới thấy Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần cười khanh khách đứng trong đám người, thân thiết nhiệt tình múc cháo cho dân đói. Nữ tuấn nam mạo, ôn nhuận như ngọc, đúng là trời đất tạo nên. Mà lời khen Tạ Sơ Thần bốn phía khiến hắn đen mặt.

Áp xuống sự không cam lòng và tức giận trong lòng xuống, Quý Thư Mặc nhanh chóng vào lều cháo. Hắn tới trước mặt Tiêu Vãn, mỉm cười, ôn nhu dịu dàng nói: "Thê Chủ, dạo này ngài bận rộn vì tình hình tai nạn, ngày đêm làm lụng vất cả. Thưu Mặc tuy chỉ là nam nhi, nhưng cũng muốn giúp Thê Chủ phát cháo, giúp dân chúng vì đất nước."

Quý Thư Mặc nói một cách chính trực, thực ra là muốn giúp Tiêu Vãn cùng múc cháo. Lấy danh múc cháo để tăng danh tiếng.

Tiếng nói của hắn vừa dứt, Tiêu Vãn bỗng ngừng động tác, cực kỳ cảm động nhìn Quý Thư Mặc, kích động nói: "Thư Mặc, bây giờ Quý gia đang khủng hoảng tài chính, người còn nguyện ý giúp phát cháo cứu tế, thật sự quá ôn nhu dụy dàng!"

Biết rõ ý đồ của Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn lại cố ý xuyên tác, chuyển đề tài thành cái khác.

"Ta còn đang lo không có gạo thì làm thế nào để phát cháo, không ngờ Thư Mặc ngươi lại nguyện ý giúp đỡ, đùng là giúp người làm vợ như ta một ân tình rất lớn! Thư Mặc, cảm ơn ngươi!"

"Thê Chủ, ta......" Quý Thư Mặc mắt trông mong được phát một chén canh lập tức dại ra tại chỗ, lại thấy lời nói của Tiêu Vãn càng ngày càng thái quá, hắn đang vội muốn giải thích lại lập tức bị Tiêu Vãn ngắt lời.

Tiêu Vãn long trọng giới thiệu với nạn dân: "Vị này là Quý công tử, tài tử đệ nhất kinh thành. Bây giờ vị Quý công tử này tấm lòng Bồ Tát, nguyện ý hỗ trợ phát cháo, mọi người mau cảm tạ vị công tử này đi!"

"Cảm ơn Quý công tử! Cảm ơn Quý công tử!"

"Quý công tử đúng là người tốt, tấm lòng Bồ Tát!"

Vừa nghe thấy lại có người nguyện ý phát cháo, các nạn dân vui sướng nói cảm ơn, người nhiều như tổ ong cúi đầu cảm ơn Quý Thư Mặc, lời ngon tiếng ngọt lấy lòng vị tiểu công tử xinh đẹp.

Mùi hôi theo không khí bay tới, hun cho Quý Thư Mặc suýt hôn mê bất tỉnh. Hắn nhăn mày, trong mắt là tràn ngập sự chán ghét.

Rất lâu sau đó, vì muốn giữ hình tượng tài tử dịu dàng hiền lành, Quý Thư Mặc đánh cố nhịn xuống sự ghê tởm, lễ phép mỉm cười gật đầu: "Đất nước gặp nguy, chúng ta phải đoàn kết vượt qua khó khăn. Những điều này là Thư Mặc nên làm."

Cho rằng Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần cũng vì danh lợi nên mới phát cháo, trong lòng hắn nhịn không được chủi thầm: Đám ăn mày này vừa hôi vừa bẩn, vì sao Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần không cảm giác được vậy? Còn nhiệt tình phát cháo như thế, đúng là giỏi đóng kịch!

Trong khi đang cố nhẫn nhịn sự hôi bẩn xung quanh, bỗng nghe thấy Tiêu Vãn hỏi: "Thư Mặc làm việc thiện, đúng là phúc của dân chúng. Lần này tiệm gạo Tạ Tưởng của Sơ Thần miễn phí cấp ba mươi túi gạo cứu tế, không biết Thư Mặc và Quý gia có thể bỏ ra bao nhiêu túi gạo, chuẩn bị hỗ trợ phát cháo được mấy ngày?"

Ba mươi túi?!

Quý Thư Mặc vốn chỉ định làm bộ một chút, lập tức mặt tối sầm. Tạ Sơ Thần bị hỏng não hay ngớ ngẩn mà lại cấp tận ba mươi túi gạo?! Bây giờ ba mươi túi gạo rơi vào khoảng ba trăm lượng bạc! Sau này khi nạn đói tiến đến, càng là ngàn vàng khó mua đó!

"Thư Mặc, Thư Mặc?"

Thấy mọi người dùng ánh mắt chờ đợi mà nhìn mình, cực kỳ không cam lòng cúi đầu trước Tạ Sơ Thần, mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, căng da đầu nói: "Thư Mặc cũng nguyện ý dâng...... Ba mươi túi gạo trắng...... Trợ giúp Thê Chủ...... Cứu tế......"

"Cảm ơn Thư Mặc!" Thấy Tiêu Vãn mỉm cười nhìn mình, trên mặt tràn đầy dịu dàng, trong lòng Quý Thư Mặc nhảy dựng lên, nhịn không được nhìn Tiêu Vãn lâu hơn một chút.

Rất lâu sau đó, hắn hơi xấu hổ mà quay đi chỗ khác, bỗng thấy Sở Mộ Thanh mang sắc mặt xanh mét đứng cách đó không xa.

Gương mặt tuấn tú trầm xuống, hắn im lặng mím môi.

Trong khi kho gạo của triều đình không có gạo, nạn đói nổi lên khắp nơi, chắc chắn việc phát cháo sẽ mang lại danh tiếng cực kỳ tốt. Nhưng kế hoạch của mình còn chưa kịp tiến hành thì đã bị Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần chen chân đoạt nổi bật mất rồi!

Thấy nhóm nạn dân ca ngợi Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần thiện lương, Sở Mộ Thanh giận nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng và tức giận.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt nàng trầm xuống. Trong kho gạo của triều đình đã trống rỗng, Tiêu Vãn chỉ có ba mươi túi gạo ở cửa tiệm Tạ Tưởng, vốn không thể nào thỏa mãn mấy vạn nạn dân này được. Mà lần này khi Tiêu Vãn mang nha dịch đi thu lương, bởi vì tức giận nhất thời mà lại nhốt nhóm bốn thương nhân buôn gạo lớn nhất vào ngục, đúng là đã phạm vào sai lầm ngu xuẩn nhất.



Vào lúc không có gạo, triều đình chỉ có thể bỏ tiền mua gạo cứu tế, luôn cố tránh không làm phật lòng nhóm buôn gạo. Lúc này lại đi giam nhóm thương nhân này, khiến cho thị trường trên kinh thành lại càng thiếu gạo để cung cấp, càng làm nhóm thương nhân buôn gạo cảm thấy triều đình khinh người, thấp thỏm lo âu rời khỏi kinh thành. Lúc cung không đủ cầu, giá gạo không chỉ chậm chạp không giảm, ngược lại càng đẩy nhanh tốc độ khủng hoảng của dân chúng vì nạn đói.

Lúc này, Tiêu Vãn không không chế được lương giới, lại không hỏi cung ra nơi giấu gạo thóc được, nàng ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nghĩ như vậy, Sở Mộ Thanh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Tiêu Vãn cách đó không xa đang vất vả chăm chỉ phát cháo, trên khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.

Mấy ngày gần đây, Quý Như Vân và Quý Hân Đồng vì muốn trả hết bốn ngàn lượng bạc nên chạy khắp các hiệu cầm đồ và nơi đấu giá của kinh thành. Nhưng tình hình tai nạn đột nhiên bùng nổ, khiến cho họ trở tay không kịp, vậy nên một kiện đồ cổ và tranh chữ cũng không bán được.

Tình hình tai nạn ở trước mặt, mỗi người đều cảm thấy bất an, vốn không có ai có lòng dạ mà đi thưởng thức mấy món đồ quý. Tận cho tới khi Quý Hiểu Phong nhịn đau bán rẻ, mới bán được một ít, gom được hai ngàn lượng bạc trắng.

Thấy ngày trả nợ ngày càng gần, người trong Quý gia lo lắng sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Không ngờ may mắn chính là vì nạn đói đến, giá gạo tăng vọt. Quý Như Vân cười tươi như hoa, theo thị trường mở tiệm gạo, cười tươi hớn hở chờ khách tới mua gạo, kiếm tiền.

Ai ngờ, khách còn chưa tới, lại có một đám ăn mày bao vây trước cửa tiệm gạo Quý gia, khóc lóc cầu xin: "Quý gia lương thiện, xin thương xót, phát cháo cứu tế......"

"Chúng ta đã đói bụng vài ngày rồi, người tốt sẽ được đền đáp......"

Thấy nhóm ăn mày tràn ngập trước cửa cửa hàng, làm ảnh hưởng tới việc buôn bán, Quý Như Vân tức điên, nổi giận mắng: "Phát cháo? Nằm mơ giữa ban ngày! Cút! Đừng ngăn cản bản tiểu thư làm ăn buôn bán!"

Thấy Quý Như Vân cầm vũ khí định đánh người, nhóm ăn mày vội lùi lại. Một người cầm chén, chất vấn: "Không phải Quý gia các ngươi nói là muốn phát cháo sao? Sao bây giờ lại lật lọng?"

"Đúng vậy, đúng vậy!"

"Kẻ lừa đảo! Dối trá!"

Thấy nhóm ăn mày hô hào trước cửa tiệm gạo, mặt Quý Thư Mặc tái nhợt, vội tiến lên khuyên can. Vốn Quý Như Vân đang giận Quý Thư Mặc không giúp kiếm tiền, vừa nghe thấy Quý Thư Mặc muốn quyên ba mươi túi gạo, lập tức nổi trận lôi đình, mắng Quý Thư Mặc là kẻ phá sản! Đồng thời cũng mắng Tiêu Vãn một trận.

Quý Hiểu Phong vừa tới đã thấy màn này, mặt xanh mét, phẫn nộ quát Quý Như Vân: "Như Vân, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì!"

"Nương!" Quý Như Vân đáng thương kêu một tiếng, bực mình lườm Quý Thư Mặc một cái.

Lúc này, Tiêu Vãn bỗng lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Nhạc mẫu, Thư Mặc nói là đất nước gặp nạn, chúng ta phải đoàn kết, vượt qua khó khăn, cho nên nguyện ý cấp ba mươi túi gạo, giúp đỡ dân chúng."

Không ngờ Tiêu Vãn tự mình dẫn ngươi tới đòi gạo, càng không ngờ Quý Như Vân lại ném hết mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, mặt Quý Thư Mặc đen sì, khổ không nói nên lời.

"Nhưng nếu...... Quý gia quá khó khăn, vậy thì không cần miễn cưỡng......"

Quý Hiểu Phong thân là quan viên triều đình, vốn nên là tấm gương tốt, đi đầu cứu tế. Bây giờ, Quý Thư Mặc đã tự hứa sẽ giúp đỡ, vậy thì sao hắn không thể giúp đỡ được? Huống chi, Công Bộ đã hạ lệnh nếu tăng giá gạo lên gấp ba thì sẽ phạt tiền. Nếu có tiệm gạo nguyện ý giúp triều đình cứu tế, Công Bộ sẽ luận theo công mà ban thưởng.

Muốn nâng giá gạo kiếm một khoản vào lúc này là không thực hiện được, vậy thì không bằng nhân cơ hội phát cháo, lấy được danh tiếng làm việc thiện trong kinh thành, gỡ gạc lại ấn tượng xấu về việc hồi trước cửa tiệm của mình nói không giữ lời.

Quý Hiểu Phong tính toán đâu ra đấy xong, lập tức hiên ngang lẫm liệt tỏ vẻ mình nguyện ý phát cháo cứu tế, vì nước xuất lực. Vì thế, bà ta dẫn thêm bọn tiểu nhị ở tiệm gạo của Quý gia cùng nhau kéo đi mang thùng cháo đã được nấu xong ra lều. Khi nấu cháo, Quý Hiểu Phong keo kiệt âm thầm sai người láy gạo cũ bán không được trộn với gạo mới, phía trên rắc thêm một tầng rau thật dày thật giả lẫn lộn.

Dưới sự chú ý của Tiêu Vãn, bà ta gióng trống khua chiêng giới thiệu một phen. Sau đó mới chậm rãi phát cháo, nở một nụ cười dối trá của người tốt bụng.

Nhưng Quý Hiểu Phong là tứ phẩm Thị Lang, thân phận tôn quý, chưa từng làm loại việc nặng như phát cháo này, vì thế phát mấy bát tượng trưng xong, liền giao hết việc cho Quý Như Vân và Quý Thư Mặc.

Quý Như Vân vốn ghét làm loại việc này, bây giờ còn ngửi thấy mùi hôi thối trên người đám ăn mày, trong lòng không khỏi oán trách Quý Thư Mặc. Luôn được nuông chiều từ nhỏ, nàng sống trong nhung lụa, vì thế thấy mẫu thân làm một chút đã đi thì bản thân cũng lấy cớ, ném việc phát cháo cho đám tiểu nhị luôn.

Quý Thư Mặc ra vẻ thanh cao, tuy cũng không chịu đựng nổi mùi hôi trên người đám ăn mày, nhưng vì muốn có danh tiếng tốt, lại cũng muốn đua đòi với Tạ Sơ Thần nên hắn vẫn cố gắng cười tươi, phát cháo cho nạn dân, ánh mắt lại thường xuyên liếc nhìn Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần ở đối diện.

Thấy hai người thân mật, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi cho đối phương, trong lòng hắn tràn ngập một bụng lửa giận, nhưng không có chỗ để phát.

Vào lúc phát cháo mới được không lâu, bỗng có người lôi Quý Hân Đồng chạy tới đây. Các nàng đem Quý Hân Đồng bị trói chặt ném xuống mặt đất, quát lớn: "Hôm nay Quý hân Đồng ở sòng bạc thua nợ ba ngàn lượng bạc! Quý đại nhân, ngài bảo phải làm sao đây!"

Quý Hiểu Phong vừa nghe thấy, suýt thì hôn mê bất tỉnh: "Sao thua nhiều như vậy được?"

Nhìn thấy người thân, Quý Hân Đồng bị đánh cho mặt mũi bầm dập liền khóc lóc thảm thiết: "Nương, chỗ đồ quý của ngài bán chỉ được hai ngàn lượng thôi, không có đủ...... Cho nên vì muốn kiếm thêm tiền, ta mới đi tới sòng bạc đánh vài ván...... Vừa bắt đầu thì thắng, nhưng sau đó càng thua càng đậm, không chỉ mất hết chỗ tiền trước đó có được, còn thua thêm ba ngàn lượng...... Ta sợ ngài mắng ta, cho nên...... Liền xúc động cược tất...... Nương, ngài mau cứu ta, các nàng nói nếu ta không trả tiền liền chém đứt tay chân ta...... Nương, ta không muốn chết, ô ô ô......"

Ở trước mặt mọi người nói ra những lời ngu xuẩn này, mặt mũi Quý Hiểu Phong cũng bị mất hết. Sau đó chủ nợ cũng đi theo tới, khiến tim bà ta đập nhanh sắp hôn mê.

"Quý đại nhân, một tháng trước Quý tiểu thư mượn nợ của ngân hàng một ngàn lượng bạc. Trưa hôm nay đã đến hạn trả nợ. Bây giờ, dựa theo hiệp ước, tiệm gạo Quý Tưởng và gạo thóc trong tiệm phải giao nộp hết cho ngân hàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Sủng Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook