Chương 88: Thượng sách
Kỳ Dung
07/07/2020
Câu hỏi của Từ Vi chiếm được sự tán thành của rất nhiều đồng nghiệp,
dù sao Tiêu Vãn chỉ là đứa trẻ mới ra đời, trước đó thi đỗ Trạng Nguyên
liền nhảy lên làm tứ phẩm Công Bộ thị lang đã làm rất nhiều người khác
bò lê lết để thăng quan cảm thấy bất mãn. Bây giờ nữ hoàng còn phong cho nàng làm quan đốc chẩn?!
Không có công lao gì lớn, cũng không làm được việc lưu danh muôn đời, vậy dựa vào cái gì mà nữ hoàng có thể nói ra câu "Ngươi có quyền làm việc trước, báo với ta sau? Rốt cuộc nàng đã cho bệ hạ uống loại thuốc mê gì?!
"Bệ hạ, xin phép cho thần được nêu ý kiến vụng về của mình." Đối mặt với việc Từ Vi làm khó dễ, sắc mặt Tiêu Vãn không hề thay đổi, tự nhiên trấn định tiến lên một bước, sau khi Sở Thiên Duyệt gật đầu đồng ý, nàng liền mở miệng: "Thần cho rằng tăng chính sách thông thương, miễn thuế thu nhập và trợ cấp tương ứng cho các Lương Thương thì có lẽ sẽ cổ vũ được cho các tiểu thương vận chuyển nhiều lương thực hơn tới các khu gặp tai họa.
Từ Vi lạnh lùng phản bác: "Tiêu thị lang, năm trước triều định đã cho tiểu thương miễn thuế thu nhập và nhận chính sách ưu đãi rồi, nhưng hầu hết các tiểu thương đó chưa từng tới nơi bị tai nạn, ngược lại tự mình mưu lợi, vốn là không có hiểu quả. Hơn nữa vừa rồi, Tiêu thị lang ngươi nói muốn nghiêm trị tiểu thương, bây giờ thì lại nói muốn tăng chính sách thông thương, có vẻ hơi mâu thuẫn."
"Không phải. Hôm qua hạ quan nghiêm trị gian thương là vì tức giận với những yêu cầu quá đáng và vô lý của họ. Nhưng hạ quan cũng đồng thời cho rằng chỉ dựa vào triều đình thì rấ khó ổn định lại lương giới trong kinh thành, thỏa mãn nhu cầu của dân chúng, chỉ có thông thương mới có thể phòng ngừa nạn đói một cách tốt nhất.
"Còn việc của tiểu thương mà trước đó Từ thượng thư đã nói......" Tiêu Vãn hơi ngước mắt, nói thẳng: "Chỉ cần có thuyền thóc đi qua cửa quan, vậy phải kiểm tra và đóng dấu, sau đó đưa lên phía trên cho quan địa phương ghi lại. Sau đó khi đưa tới nơi thì kiểm tra lại, nếu phát hiện số lương thực này chưa tới khu vực gặp tai nạn mà đã bị thiếu, hoặc trộm cất giư tự bán để mưu lợi, vậy thì tăng thuế và bắt giam, trị tội theo vi phạm!"
(Candy: Chỗ này bản convert khó hiểu lắm @@ Candy dịch theo cách hiểu rõ ràng nhất nhé.)
"Từ thượng thư, không biết biện pháp này của hạ quan có thể hỗ trợ tránh được việc gian thương mưu lợi, khống chế thóc bị tuồn đi mất không?"
Vốn tưởng có thể ra oai phủ đầu Tiêu Vãn, ai ngờ Tiêu Vãn có thể phân tích rõ ràng trước triều đình, lời nói đầy lý lẽ, lập tức khiến Từ Vi cứng họng, không thể nào phản bác lời của Tiêu Vãn được!
Sở Thiên Duyệt nghe xong liên tiếp gật đầu, tán thưởng: "Lời nói của Tiêu ái khanh rất chính xác. Thương nhân mưu lợi, chỉ cần trẫm miễn nộp thuế, cổ vũ và bảo hộ thông thương, vậy chắc chắn họ sẽ tràn tới như ong. Mà quan ấn thì rất khó bịa được, nếu tiểu thương muốn bán thiếu lại càng khó. Một khi tiểu thương tới, lưu thông thông thuận, vậy thì có thể giảm bớt việc thiếu thốn lương thực ở các khu gặp nạn. Tiểu thương càng tới nhiều, triều đình sẽ càng không bị mấy Lương Thương nho nhỏ này uy hiếp nữa.
Sở Thiên Duyệt đã nhận định như thế, quần thần lập tức sôi nổi tán thành. Sau đó, Tiêu Vãn lại nhắc tới việc lấy công đổi lương và chính sách cổ vũ.
"Lấy công đổi lương?" Sở Thiên Duyệt nhíu mày hỏi: "Giảm một nửa số lương thực cứu tế để đổi lấy việc lấy công đổi lương liệu có khiến nạn dân bất mãn không?"
"Thưa bệ hạ, không phải là tất cả mọi người đều sẽ làm việc để đổi lấy lương thực. Những gia đình quá mức nghèo khó chắc chắn phải cứu tế hết. trẻ con hay người già chắc chắn cũng phải cứu tế vì họ không có khả năng làm việc. Nhưng có một phần những nữ tử tuổi còn trẻ, có sức lực thì thần khuyên nên thực hiện kêu gọi làm việc đổi lương, khiến cho các nàng dựa vào đôi tay của mình để đảm bảo sinh hoạt. Như vậy không chỉ kích thích cả nước tiêu phí và sinh sản, giúp đỡ cho việc khai hoang và xây dựng công trình thủy lợi, còn kích thích được những nạn dân có thể tự lực cánh sinh, tinh thần phấn đấu gian khổ. Thần cho rằng việc này chỉ có lợi chứ không có hại."
Tiêu Vãn vừa nói xong, đôi mắt trầm xuống, bỗng cực kỳ nghiêm túc tiếp lời: "Nếu có nạn dân phản đối không chịu làm việc đổi lương, vậy thì chỉ có thể nói rằng bọn họ thật đáng xấu hổ khi là nữ tử, vậy mà chẳng khác gì nam nhi, duỗi tay chờ cơm đưa tới miệng, phải dựa vào trợ cấp của triều đình mà sống! Bản thân là nữ tử, đáng lẽ phải cùng cộng đồng cứu tế, bảo vệ gia đình của mình!"
Lời nói của Tiêu Vãn vừa dứt, cả triều đinh bỗng im phăng phắc. Rất lâu sau, Công Bộ Thượng Thư Hứa Mẫn vỗ tay, khen: "Bệ hạ, thần vô cùng tán thành với quan điểm của Tiêu thị lang. Bây giờ, mọi nơi gặp nạn, nhân thủ trong Công Bộ cực kỳ thiếu thốn, nếu có thể cổ vũ các nạn dân cùng hỗ trợ xây dựng công trình thủy lợi, khai khẩn đất hoang, vậy đúng là một mũi tên trúng hai đích. Mong bệ hạ đồng ý!"
Công Bộ Thượng Thư vừa khẳng định lại, khiến quần thần trên triều đình ầm ĩ cãi cọ. Đối với mọi người, làm việc đổi lương cực kỳ lạ. vậy nên rất nhiều các vị quan đều nghĩ thầm, Tiêu Vãn mới lên làm quan không bao lâu, không biết vì sao đã nghĩ ra được nhiều biện pháp như vậy rồi?
Các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Vãn, nàng vẫn thẳng lưng, đôi mắt chính trực nhìn về phía trước, lông mày nhăn càng sâu.
Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, hầu hết tất cả các quan đều đạt thành nhất trí, cho rằng làm việc đổi lương là một chính sách không tồi.
Sở Thiên Duyệt mỉm cười gật đầu: "Tiêu thị lang suy xét rất chu toàn, trẫm ân chuẩn."
Sau khi thảo luận làm thế nào để thuyết phục, thấy Tiêu Vãn càng ngày càng giành được nhiều sự tin tưởng tự các vị quan, bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, Từ Vi càng thấy bất mãn. Kiến nghị Tiêu Vãn vừa mới đề ra, bản thân bà ta cũng đã nghĩ tới rồi, lúc này bị đè ép thế, bà ta muốn cố gắng thắng nàng trong màn này, giành lại lòng tin của nữ hoàng.
"Mỗi năm khi có thiên tai, Hộ Bộ đều cổ vũ bá tánh bình thường gia nhập cứu tế, chống lại thiên tai, cũng khuyên những người giàu tận lực thu dưỡng nạn dân, quyên góp cứu đói, cùng nhau chống đỡ tai họa." Cảm thấy Tiêu Vãn không đưa ra được góp ý gì, Từ Vi đầy tự tin nói: "Đối với những người bỏ vốn quyên góp giúp dân chúng gặp tai họa, Hộ Bộ đều thưởng theo từng mức hợp lý."
"Từ đại nhân suy nghĩ thật chu đáo." Tiêu Vãn nhìn Từ Vi, nghiêm túc tán dương, "Bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, đại nhân làm gương tốt, đi đầu cứu tế, phát huy hết khả năng, Tiêu Vãn phải học tập theo."
Thấy thái độ của Tiêu Vãn khác biệt, khen mình trước mặt mọi người, Từ Vi không khỏi cười, nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Bây giờ, có một số nạn dân đã được sắp xếp để ở trong những căn nhà đơn giản mà Công Bộ dựng, nhưng số dân còn lại thật sự quá đông, có rất nhiều người phải ăn ngủ ngoài trời trong kinh thành hoặc ngoài thành, trong các phố lớn ngõ nhỏ, chịu đủ đói khổ. Nghe nói Từ đại nhân có một tòa biệt viện không ở ngoài ngoại ô......"
Dưới vẻ mặt tái xanh của Từ Vi, Tiêu Vãn giống như bỗng nghĩ lại, lắc đầu nở nụ cười: "Từ đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, luôn đi đầu cứu tế, thu lưu một trăm nạn dân và quyên góp chống đói là một việc quá khó rồi, là hạ quan hỏi hơi nhiều."
Lúc này, Từ Vi mới biết mình rơi vào bẫy của Tiêu Vãn!
Hộ Bộ đúng là hô hào cứu tế khắp nơi, nhưng hầu hết các quan viên chỉ hô hào vậy thôi chứ đâu có hành động thật. Đến quan viên còn không làm gương tốt đi cứu tế, vậy thì làm sao dân chúng tiến hành cứu tế được? Bây giờ, ngoại trừ một số người giàu muốn kiếm chút danh tiếng, phát chút cháo, việc cứu tế của Đông Ngụy thực sự không tốt.
"Tiêu......." Từ Vi giận tới nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nào phản bác, trước khuôn mặt mỉm cười của nữ hoàng, đành căng da đầu mở miệng: "Tiêu thị lang nói rất đúng, thần xin đem biệt viện phía đông cho những nạn dân không có nhà vào ở......"
Vốn tưởng Tiêu Vãn còn trẻ tuổi, kiến thức ít ỏi, không gây ra được sóng to gió lớn gì, cho nên mới định cho vị mới nhận chức "Quan đốc chẩn" này một hồi chuông cảnh báo. Ai ngờ ở trên triều đình, bản thân mình chẳng những bị Tiêu Vãn làm cho á khẩu, còn phải bồi thường một tòa biệt viện!
Trong lòng Từ Vi chứa một bụng lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vãn bàn luận về việc cứu tế đề phòng mất mùa, có khổ mà không nói nên lời.
"Hay, rất hay!" Mưu kế của Tiêu Vãn sao qua mắt Sở Thiên Duyệt được, bà nhìn quanh một vòng, cười phúc hắc, "Tiêu Vãn suy nghĩ cho tình hình tai ương rất chu đáo, trẫm cho rằng nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức quan đốc chẩn. Không biết các vị ái khanh có có vấn đề khác muốn khảo nghiệm Tiêu Vãn không?"
Tiêu Vãn đối đáp trôi chảy, mạnh mẽ thẳng thắn như vậy làm cho các quần thần lại thay đổi suy nghĩ và cách nhìn về nữ tử đã từng mang danh ăn chơi trác táng này, khi nhìn nàng mang theo tán thưởng, nghi hoặc và khó hiểu. Ngay cả Tiêu Ngọc Dung cũng trợn mắt há hốc miệng, ngây ngốc nhìn đứa con gái biến dạng này, trong lòng tràn ngập phức tạp và vui sướng.
Từ Vi không dám giẫm lên hòn đá này lần nữa, đành mỉm cười khen ngợi: "Tiêu thị lang còn trẻ, thông minh lanh lợi, giải thích phi phàm, làm cho thần vô cùng bái phục. Lần cứu tế này, có Tiêu thị lang quản lý cứu tế, nhất định như hổ thêm cánh, là phúc của dân chúng."
Tiêu Vãn không phụ sự kỳ vọng của bà, biểu hiện ra sự tài hoa của mình trên triều đình. Sở Thiên Duyệt rất hài lòng, mỉm cười nói: "Tiêu thị lang đi đầu phát cháo cứu tế, quyên gạo giúp giải nạn đói sém lông mày, Từ thượng thư nhân hậu, thu dưỡng nạn dân quyên tiền cứu đói. Các ái khanh hãy lấy các nàng làm gương tốt, đoàn kết, tích cực cứu tế, cùng vượt qua khó khăn lần này!"
Quần thần đồng thời khom người: "Chúng thần tuân chỉ!"
"Bãi triều!"
Hôm ấy sau khi lâm triều, bởi nữ hoàng khen thưởng, trong kinh thành liền nổi lên hàng chục lều cháo, rất nhiều quan viên cho người nấu cháo cứu tế, tri phủ cũng xuất động mấy ngàn quan sai duy trì trật tự của lều cháo.
Tuy đã bỏ ra ba trăm túi gạo, nhưng Tiêu Vãn cũng không phải chỉ có ba trăm túi gạo này, số gạo còn lại nàng đều gửi ở tiệm gạo Tạ Tưởng, bảo tiểu nhị dựa theo giá năm vừa rồi để bán cho dân chúng bình thường. Tuy có lợi mà không chiếm là kẻ ngốc, nhưng cho dù chỉ là một chút, Tiêu Vãn cũng hy vọng mình có thể áp xuống việc giá gạo tăng vọt nhanh một chút, khi đã có vật tư cứu tế, ổn định lại nạn đói, có thể trấn an dân chúng.
Sau ngày hôm nay, Tiêu Vãn thành quan đốc chẫn, toàn quyền xử lý quan thương, cũng theo quy củ của Hộ Bộ, mỗi ngày phát cho lưu dân và dân nghèo nửa cân gạo, sáng trưa chiều ba lần phát cháo. Rõ ràng là quan đốc chẩn, việc này không cần tự tay làm, những mỗi ngày Tiêu Vãn vẫn vì đủ các loại việc vặt mà bận sứt đầu mẻ trán.
Thấy Tiêu Vãn bận rộn vì tình hình tai nạn, nghĩ các cách cứu tế, Tạ Sơ Thần yên lặng ở bên cạnh chăm sóc, dùng khả năng của mình giúp đỡ Thê Chủ. Trừ Tiêu gia nhường biệt viện bên ngoài ra, Tạ Sơ Thần cũng đưa phụ thân tới Tiêu phủ, tạm đưa đại viện của Tạ gia thu lưu nhóm dân gặp nạn. Thậm chí khi Tiêu Vãn phát cháo cũng ở bên cạnh soát phiếu, kiểm tra số lượng.
Tháng mười trời dần chuyển lạnh, đặc biệt là ban đêm, gió lạnh thổi mạnh. Tạ Sơ Thần bị lạnh tới tím môi, tay cũng hồng lên, nhưng vẫn chăm chỉ kiểm phiếu. Tiêu Vãn thấy vậy, vội nắm chặt cánh tay bị đông lạnh tới tím tái trong tay mình, vừa thổi hơi, vừa vận nội lực cẩn thận dùng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm.
"Sơ Thần, cả người ngươi bị đông lạnh rồi, mau đi nghỉ đi."
Được bàn tay ấm áp của Thê Chủ nắm chặt lấy, trên mặt Tạ Sơ Thần nổi lên một màu đỏ ửng đầy hạnh phúc. Gương mặt lạnh băng cọ trước ngực Tiêu Vãn, hắn mỉm cười, nói: "Thê Chủ, đừng lo, ta không sao......"
Người lạnh băng mà vẫn còn cứng đầu! Tiêu Vãn đau lòng muốn chết, vội cởi áo khoác, choàng lên người Tạ Sơ Thần, lo lắng đe dọa: "Thiên tai đi kèm ôn dịch, nếu ngươi mắc bệnh thì ta phải làm thế nào? Ngoan, về nhà......"
"Thê Chủ!" Vừa nghe về việc ôn dịch, Tạ Sơ Thần sợ tới mức mặt tái nhợt, vội muốn ngăn cản tay Tiêu Vãn đang choàng áo cho mình. Nhưng sức Tạ Sơ Thần sao bằng Tiêu Vãn, thấy Tiêu Vãn cười tủm tỉm mặc áo cho mình, bản thân chỉ còn một bộ áo mỏng tang, Tạ Sơ Thần hoảng loạn nhào tới.
Nhìn Tạ Sơ Thần cẩn thận ôm mình muốn sưởi ấm, Tiêu Vãn buồn cười: "Nếu lo ta bị cảm lạnh, vậy Sơ Thần về sớm nghỉ ngơi đi. Chỉ cần Sơ Thần ngoan ngoãn về phủ, ta liền mặc quần áo lại."
Tạ Sơ Thần chu môi bất mãn lắc đầu, nhưng vừa cử động đầu liền cảm thấy hình như có một khuôn mặt khá quen thuộc.
"Thê Chủ, người kia!" Chỉ vào một nữ tử mặc đồ đen đang xếp hàng ở chỗ phát cháo, Tạ Sơ Thần kinh ngạc mở miệng: "Hôm nay nàng đã lấy gạo rồi thì phải...... Vì sao bây giờ lại tới nữa?"
Mỗi ngày nạn dân lĩnh lương thực rất nhiều, Tiêu Vãn không phân biệt nổi ai với ai. Lúc này nhìn theo ánh mắt của Tạ Sơ Thần, nàng cũng hoàn toàn không nhớ rõ nữ tử này đã lấy gạo chưa, nghi hoặc gãi đầu: "Sơ Thần, ngươi có nhớ lầm không? Mỗi ngày mỗi hộ chỉ có một tờ phiếu nhận lương thực, sao có thể nhận được hai lần?"
"Hôm nay người này đụng vào ta cho nên ta có chút ấn tượng." Tạ Sơ Thần nhăn mày, hơi khó hiểu. "Cũng có lẽ là ta nhớ nhầm......"
Thấy lực chú ý của Tiêu Vãn đặt lên nữ tử kia, Tạ Sơ Thần liền cởi áo khoác xuống, nhanh chóng mặc cho Tiêu Vãn. Hắn kéo tay Tiêu Vãn, mắt phượng xinh đẹp trong vắt: "Thê Chủ, đêm đã khuya, chúng ta về phủ thôi."
Không có công lao gì lớn, cũng không làm được việc lưu danh muôn đời, vậy dựa vào cái gì mà nữ hoàng có thể nói ra câu "Ngươi có quyền làm việc trước, báo với ta sau? Rốt cuộc nàng đã cho bệ hạ uống loại thuốc mê gì?!
"Bệ hạ, xin phép cho thần được nêu ý kiến vụng về của mình." Đối mặt với việc Từ Vi làm khó dễ, sắc mặt Tiêu Vãn không hề thay đổi, tự nhiên trấn định tiến lên một bước, sau khi Sở Thiên Duyệt gật đầu đồng ý, nàng liền mở miệng: "Thần cho rằng tăng chính sách thông thương, miễn thuế thu nhập và trợ cấp tương ứng cho các Lương Thương thì có lẽ sẽ cổ vũ được cho các tiểu thương vận chuyển nhiều lương thực hơn tới các khu gặp tai họa.
Từ Vi lạnh lùng phản bác: "Tiêu thị lang, năm trước triều định đã cho tiểu thương miễn thuế thu nhập và nhận chính sách ưu đãi rồi, nhưng hầu hết các tiểu thương đó chưa từng tới nơi bị tai nạn, ngược lại tự mình mưu lợi, vốn là không có hiểu quả. Hơn nữa vừa rồi, Tiêu thị lang ngươi nói muốn nghiêm trị tiểu thương, bây giờ thì lại nói muốn tăng chính sách thông thương, có vẻ hơi mâu thuẫn."
"Không phải. Hôm qua hạ quan nghiêm trị gian thương là vì tức giận với những yêu cầu quá đáng và vô lý của họ. Nhưng hạ quan cũng đồng thời cho rằng chỉ dựa vào triều đình thì rấ khó ổn định lại lương giới trong kinh thành, thỏa mãn nhu cầu của dân chúng, chỉ có thông thương mới có thể phòng ngừa nạn đói một cách tốt nhất.
"Còn việc của tiểu thương mà trước đó Từ thượng thư đã nói......" Tiêu Vãn hơi ngước mắt, nói thẳng: "Chỉ cần có thuyền thóc đi qua cửa quan, vậy phải kiểm tra và đóng dấu, sau đó đưa lên phía trên cho quan địa phương ghi lại. Sau đó khi đưa tới nơi thì kiểm tra lại, nếu phát hiện số lương thực này chưa tới khu vực gặp tai nạn mà đã bị thiếu, hoặc trộm cất giư tự bán để mưu lợi, vậy thì tăng thuế và bắt giam, trị tội theo vi phạm!"
(Candy: Chỗ này bản convert khó hiểu lắm @@ Candy dịch theo cách hiểu rõ ràng nhất nhé.)
"Từ thượng thư, không biết biện pháp này của hạ quan có thể hỗ trợ tránh được việc gian thương mưu lợi, khống chế thóc bị tuồn đi mất không?"
Vốn tưởng có thể ra oai phủ đầu Tiêu Vãn, ai ngờ Tiêu Vãn có thể phân tích rõ ràng trước triều đình, lời nói đầy lý lẽ, lập tức khiến Từ Vi cứng họng, không thể nào phản bác lời của Tiêu Vãn được!
Sở Thiên Duyệt nghe xong liên tiếp gật đầu, tán thưởng: "Lời nói của Tiêu ái khanh rất chính xác. Thương nhân mưu lợi, chỉ cần trẫm miễn nộp thuế, cổ vũ và bảo hộ thông thương, vậy chắc chắn họ sẽ tràn tới như ong. Mà quan ấn thì rất khó bịa được, nếu tiểu thương muốn bán thiếu lại càng khó. Một khi tiểu thương tới, lưu thông thông thuận, vậy thì có thể giảm bớt việc thiếu thốn lương thực ở các khu gặp nạn. Tiểu thương càng tới nhiều, triều đình sẽ càng không bị mấy Lương Thương nho nhỏ này uy hiếp nữa.
Sở Thiên Duyệt đã nhận định như thế, quần thần lập tức sôi nổi tán thành. Sau đó, Tiêu Vãn lại nhắc tới việc lấy công đổi lương và chính sách cổ vũ.
"Lấy công đổi lương?" Sở Thiên Duyệt nhíu mày hỏi: "Giảm một nửa số lương thực cứu tế để đổi lấy việc lấy công đổi lương liệu có khiến nạn dân bất mãn không?"
"Thưa bệ hạ, không phải là tất cả mọi người đều sẽ làm việc để đổi lấy lương thực. Những gia đình quá mức nghèo khó chắc chắn phải cứu tế hết. trẻ con hay người già chắc chắn cũng phải cứu tế vì họ không có khả năng làm việc. Nhưng có một phần những nữ tử tuổi còn trẻ, có sức lực thì thần khuyên nên thực hiện kêu gọi làm việc đổi lương, khiến cho các nàng dựa vào đôi tay của mình để đảm bảo sinh hoạt. Như vậy không chỉ kích thích cả nước tiêu phí và sinh sản, giúp đỡ cho việc khai hoang và xây dựng công trình thủy lợi, còn kích thích được những nạn dân có thể tự lực cánh sinh, tinh thần phấn đấu gian khổ. Thần cho rằng việc này chỉ có lợi chứ không có hại."
Tiêu Vãn vừa nói xong, đôi mắt trầm xuống, bỗng cực kỳ nghiêm túc tiếp lời: "Nếu có nạn dân phản đối không chịu làm việc đổi lương, vậy thì chỉ có thể nói rằng bọn họ thật đáng xấu hổ khi là nữ tử, vậy mà chẳng khác gì nam nhi, duỗi tay chờ cơm đưa tới miệng, phải dựa vào trợ cấp của triều đình mà sống! Bản thân là nữ tử, đáng lẽ phải cùng cộng đồng cứu tế, bảo vệ gia đình của mình!"
Lời nói của Tiêu Vãn vừa dứt, cả triều đinh bỗng im phăng phắc. Rất lâu sau, Công Bộ Thượng Thư Hứa Mẫn vỗ tay, khen: "Bệ hạ, thần vô cùng tán thành với quan điểm của Tiêu thị lang. Bây giờ, mọi nơi gặp nạn, nhân thủ trong Công Bộ cực kỳ thiếu thốn, nếu có thể cổ vũ các nạn dân cùng hỗ trợ xây dựng công trình thủy lợi, khai khẩn đất hoang, vậy đúng là một mũi tên trúng hai đích. Mong bệ hạ đồng ý!"
Công Bộ Thượng Thư vừa khẳng định lại, khiến quần thần trên triều đình ầm ĩ cãi cọ. Đối với mọi người, làm việc đổi lương cực kỳ lạ. vậy nên rất nhiều các vị quan đều nghĩ thầm, Tiêu Vãn mới lên làm quan không bao lâu, không biết vì sao đã nghĩ ra được nhiều biện pháp như vậy rồi?
Các nàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Vãn, nàng vẫn thẳng lưng, đôi mắt chính trực nhìn về phía trước, lông mày nhăn càng sâu.
Trải qua một phen thảo luận kịch liệt, hầu hết tất cả các quan đều đạt thành nhất trí, cho rằng làm việc đổi lương là một chính sách không tồi.
Sở Thiên Duyệt mỉm cười gật đầu: "Tiêu thị lang suy xét rất chu toàn, trẫm ân chuẩn."
Sau khi thảo luận làm thế nào để thuyết phục, thấy Tiêu Vãn càng ngày càng giành được nhiều sự tin tưởng tự các vị quan, bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, Từ Vi càng thấy bất mãn. Kiến nghị Tiêu Vãn vừa mới đề ra, bản thân bà ta cũng đã nghĩ tới rồi, lúc này bị đè ép thế, bà ta muốn cố gắng thắng nàng trong màn này, giành lại lòng tin của nữ hoàng.
"Mỗi năm khi có thiên tai, Hộ Bộ đều cổ vũ bá tánh bình thường gia nhập cứu tế, chống lại thiên tai, cũng khuyên những người giàu tận lực thu dưỡng nạn dân, quyên góp cứu đói, cùng nhau chống đỡ tai họa." Cảm thấy Tiêu Vãn không đưa ra được góp ý gì, Từ Vi đầy tự tin nói: "Đối với những người bỏ vốn quyên góp giúp dân chúng gặp tai họa, Hộ Bộ đều thưởng theo từng mức hợp lý."
"Từ đại nhân suy nghĩ thật chu đáo." Tiêu Vãn nhìn Từ Vi, nghiêm túc tán dương, "Bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, đại nhân làm gương tốt, đi đầu cứu tế, phát huy hết khả năng, Tiêu Vãn phải học tập theo."
Thấy thái độ của Tiêu Vãn khác biệt, khen mình trước mặt mọi người, Từ Vi không khỏi cười, nói: "Không dám nhận, không dám nhận."
"Bây giờ, có một số nạn dân đã được sắp xếp để ở trong những căn nhà đơn giản mà Công Bộ dựng, nhưng số dân còn lại thật sự quá đông, có rất nhiều người phải ăn ngủ ngoài trời trong kinh thành hoặc ngoài thành, trong các phố lớn ngõ nhỏ, chịu đủ đói khổ. Nghe nói Từ đại nhân có một tòa biệt viện không ở ngoài ngoại ô......"
Dưới vẻ mặt tái xanh của Từ Vi, Tiêu Vãn giống như bỗng nghĩ lại, lắc đầu nở nụ cười: "Từ đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, luôn đi đầu cứu tế, thu lưu một trăm nạn dân và quyên góp chống đói là một việc quá khó rồi, là hạ quan hỏi hơi nhiều."
Lúc này, Từ Vi mới biết mình rơi vào bẫy của Tiêu Vãn!
Hộ Bộ đúng là hô hào cứu tế khắp nơi, nhưng hầu hết các quan viên chỉ hô hào vậy thôi chứ đâu có hành động thật. Đến quan viên còn không làm gương tốt đi cứu tế, vậy thì làm sao dân chúng tiến hành cứu tế được? Bây giờ, ngoại trừ một số người giàu muốn kiếm chút danh tiếng, phát chút cháo, việc cứu tế của Đông Ngụy thực sự không tốt.
"Tiêu......." Từ Vi giận tới nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nào phản bác, trước khuôn mặt mỉm cười của nữ hoàng, đành căng da đầu mở miệng: "Tiêu thị lang nói rất đúng, thần xin đem biệt viện phía đông cho những nạn dân không có nhà vào ở......"
Vốn tưởng Tiêu Vãn còn trẻ tuổi, kiến thức ít ỏi, không gây ra được sóng to gió lớn gì, cho nên mới định cho vị mới nhận chức "Quan đốc chẩn" này một hồi chuông cảnh báo. Ai ngờ ở trên triều đình, bản thân mình chẳng những bị Tiêu Vãn làm cho á khẩu, còn phải bồi thường một tòa biệt viện!
Trong lòng Từ Vi chứa một bụng lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Vãn bàn luận về việc cứu tế đề phòng mất mùa, có khổ mà không nói nên lời.
"Hay, rất hay!" Mưu kế của Tiêu Vãn sao qua mắt Sở Thiên Duyệt được, bà nhìn quanh một vòng, cười phúc hắc, "Tiêu Vãn suy nghĩ cho tình hình tai ương rất chu đáo, trẫm cho rằng nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức quan đốc chẩn. Không biết các vị ái khanh có có vấn đề khác muốn khảo nghiệm Tiêu Vãn không?"
Tiêu Vãn đối đáp trôi chảy, mạnh mẽ thẳng thắn như vậy làm cho các quần thần lại thay đổi suy nghĩ và cách nhìn về nữ tử đã từng mang danh ăn chơi trác táng này, khi nhìn nàng mang theo tán thưởng, nghi hoặc và khó hiểu. Ngay cả Tiêu Ngọc Dung cũng trợn mắt há hốc miệng, ngây ngốc nhìn đứa con gái biến dạng này, trong lòng tràn ngập phức tạp và vui sướng.
Từ Vi không dám giẫm lên hòn đá này lần nữa, đành mỉm cười khen ngợi: "Tiêu thị lang còn trẻ, thông minh lanh lợi, giải thích phi phàm, làm cho thần vô cùng bái phục. Lần cứu tế này, có Tiêu thị lang quản lý cứu tế, nhất định như hổ thêm cánh, là phúc của dân chúng."
Tiêu Vãn không phụ sự kỳ vọng của bà, biểu hiện ra sự tài hoa của mình trên triều đình. Sở Thiên Duyệt rất hài lòng, mỉm cười nói: "Tiêu thị lang đi đầu phát cháo cứu tế, quyên gạo giúp giải nạn đói sém lông mày, Từ thượng thư nhân hậu, thu dưỡng nạn dân quyên tiền cứu đói. Các ái khanh hãy lấy các nàng làm gương tốt, đoàn kết, tích cực cứu tế, cùng vượt qua khó khăn lần này!"
Quần thần đồng thời khom người: "Chúng thần tuân chỉ!"
"Bãi triều!"
Hôm ấy sau khi lâm triều, bởi nữ hoàng khen thưởng, trong kinh thành liền nổi lên hàng chục lều cháo, rất nhiều quan viên cho người nấu cháo cứu tế, tri phủ cũng xuất động mấy ngàn quan sai duy trì trật tự của lều cháo.
Tuy đã bỏ ra ba trăm túi gạo, nhưng Tiêu Vãn cũng không phải chỉ có ba trăm túi gạo này, số gạo còn lại nàng đều gửi ở tiệm gạo Tạ Tưởng, bảo tiểu nhị dựa theo giá năm vừa rồi để bán cho dân chúng bình thường. Tuy có lợi mà không chiếm là kẻ ngốc, nhưng cho dù chỉ là một chút, Tiêu Vãn cũng hy vọng mình có thể áp xuống việc giá gạo tăng vọt nhanh một chút, khi đã có vật tư cứu tế, ổn định lại nạn đói, có thể trấn an dân chúng.
Sau ngày hôm nay, Tiêu Vãn thành quan đốc chẫn, toàn quyền xử lý quan thương, cũng theo quy củ của Hộ Bộ, mỗi ngày phát cho lưu dân và dân nghèo nửa cân gạo, sáng trưa chiều ba lần phát cháo. Rõ ràng là quan đốc chẩn, việc này không cần tự tay làm, những mỗi ngày Tiêu Vãn vẫn vì đủ các loại việc vặt mà bận sứt đầu mẻ trán.
Thấy Tiêu Vãn bận rộn vì tình hình tai nạn, nghĩ các cách cứu tế, Tạ Sơ Thần yên lặng ở bên cạnh chăm sóc, dùng khả năng của mình giúp đỡ Thê Chủ. Trừ Tiêu gia nhường biệt viện bên ngoài ra, Tạ Sơ Thần cũng đưa phụ thân tới Tiêu phủ, tạm đưa đại viện của Tạ gia thu lưu nhóm dân gặp nạn. Thậm chí khi Tiêu Vãn phát cháo cũng ở bên cạnh soát phiếu, kiểm tra số lượng.
Tháng mười trời dần chuyển lạnh, đặc biệt là ban đêm, gió lạnh thổi mạnh. Tạ Sơ Thần bị lạnh tới tím môi, tay cũng hồng lên, nhưng vẫn chăm chỉ kiểm phiếu. Tiêu Vãn thấy vậy, vội nắm chặt cánh tay bị đông lạnh tới tím tái trong tay mình, vừa thổi hơi, vừa vận nội lực cẩn thận dùng bàn tay ấm áp của mình sưởi ấm.
"Sơ Thần, cả người ngươi bị đông lạnh rồi, mau đi nghỉ đi."
Được bàn tay ấm áp của Thê Chủ nắm chặt lấy, trên mặt Tạ Sơ Thần nổi lên một màu đỏ ửng đầy hạnh phúc. Gương mặt lạnh băng cọ trước ngực Tiêu Vãn, hắn mỉm cười, nói: "Thê Chủ, đừng lo, ta không sao......"
Người lạnh băng mà vẫn còn cứng đầu! Tiêu Vãn đau lòng muốn chết, vội cởi áo khoác, choàng lên người Tạ Sơ Thần, lo lắng đe dọa: "Thiên tai đi kèm ôn dịch, nếu ngươi mắc bệnh thì ta phải làm thế nào? Ngoan, về nhà......"
"Thê Chủ!" Vừa nghe về việc ôn dịch, Tạ Sơ Thần sợ tới mức mặt tái nhợt, vội muốn ngăn cản tay Tiêu Vãn đang choàng áo cho mình. Nhưng sức Tạ Sơ Thần sao bằng Tiêu Vãn, thấy Tiêu Vãn cười tủm tỉm mặc áo cho mình, bản thân chỉ còn một bộ áo mỏng tang, Tạ Sơ Thần hoảng loạn nhào tới.
Nhìn Tạ Sơ Thần cẩn thận ôm mình muốn sưởi ấm, Tiêu Vãn buồn cười: "Nếu lo ta bị cảm lạnh, vậy Sơ Thần về sớm nghỉ ngơi đi. Chỉ cần Sơ Thần ngoan ngoãn về phủ, ta liền mặc quần áo lại."
Tạ Sơ Thần chu môi bất mãn lắc đầu, nhưng vừa cử động đầu liền cảm thấy hình như có một khuôn mặt khá quen thuộc.
"Thê Chủ, người kia!" Chỉ vào một nữ tử mặc đồ đen đang xếp hàng ở chỗ phát cháo, Tạ Sơ Thần kinh ngạc mở miệng: "Hôm nay nàng đã lấy gạo rồi thì phải...... Vì sao bây giờ lại tới nữa?"
Mỗi ngày nạn dân lĩnh lương thực rất nhiều, Tiêu Vãn không phân biệt nổi ai với ai. Lúc này nhìn theo ánh mắt của Tạ Sơ Thần, nàng cũng hoàn toàn không nhớ rõ nữ tử này đã lấy gạo chưa, nghi hoặc gãi đầu: "Sơ Thần, ngươi có nhớ lầm không? Mỗi ngày mỗi hộ chỉ có một tờ phiếu nhận lương thực, sao có thể nhận được hai lần?"
"Hôm nay người này đụng vào ta cho nên ta có chút ấn tượng." Tạ Sơ Thần nhăn mày, hơi khó hiểu. "Cũng có lẽ là ta nhớ nhầm......"
Thấy lực chú ý của Tiêu Vãn đặt lên nữ tử kia, Tạ Sơ Thần liền cởi áo khoác xuống, nhanh chóng mặc cho Tiêu Vãn. Hắn kéo tay Tiêu Vãn, mắt phượng xinh đẹp trong vắt: "Thê Chủ, đêm đã khuya, chúng ta về phủ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.