Chương 75: Tiêu Vãn làm quan
Kỳ Dung
07/07/2020
Nhìn Sở Mộ Thanh nóng nảy không kiên nhẫn, cực kỳ xa lạ, vốn Quý Thư
Mặc đang muốn tố khổ với người trong lòng, hơi thở liền cứng đờ. Rất lâu sau đó, hắn nghẹn lời, hỏi: "Ngài...... Nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ
ngài hy vọng nàng chạm vào ta?"
Sở Mộ Thanh trầm tư suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Tiêu gia, vẫn chưa nhận ra sự mất mát và thất vọng của Quý Thư Mặc. Nàng nghiêm túc phân tích, âm trầm mở miệng: "Bây giờ, Tiêu Vãn đối xử với Tạ Sơ Thần nhiệt tình như lửa, sủng nịch vô cùng, nói như vậy nghĩa là Tạ Sơ Thần biết được cách dỗ Tiêu Vãn vui vẻ, công phu trên giường có lẽ cũng không tệ, mới khiến cho Tiêu Vãn lưu luyến suốt ngày ở lại Mai Viên."
Mục đích nàng ta xúi giục Quý Thư Mặc gả tới Tiêu phủ chính là muốn bắt lấy lòng Tiêu Vãn. Dòng chính của Tiêu gia chỉ có mình cái bao cỏ ăn trơi trác táng Tiêu Vãn, chỉ cần khống chế được Tiêu Vãn ngu xuẩn này chính là không chế được toàn bộ Tiêu gia. Tiêu Ngọc Dung yêu con gái như mạng, Tiêu Vãn lại là đích nữ của Chính Phu mà bà ta yêu nhất, cũng chính là nhược điểm chí mạng của Tiêu Ngọc Dung.
Sau khi Tiêu Bình chết, Tiêu gia không còn huy hoàng như năm đó nữa. Đích trưởng nữ Tiêu Vãn duy nhất lại là cái bao cỏ, mà cái bao cỏ này lại yêu thầm Quý Thư Mặc suốt ba năm, vì hắn mà làm ra đủ các lại việc ngu xuẩn, quả thức chính là quân cờ có thể lợi dụng tốt nhất!
Nhưng bây giờ, đừng nói tới hủy diệt Tiêu gia, lật đổ Sở Thi Ngọc, ngay cả tim có Tiêu Vãn mà Quý Thư Mặc cũng không thể nắm chặt! Vậy thì kế hoạch này làm sao nàng ta có thể tiếp tục được!
Trong lòng thầm hận Quý Thư Mặc vô dụng, nhưng Sở Mộ Thanh lại ra vẻ quan tâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nữ nhân mà, đều muốn được dỗ dành. Tuy Tiêu Vãn thích ngươi những ba năm, nhưng dần dần, thái độ lạnh nhạt của ngươi sẽ dần bào mòn đi kiên nhẫn của nàng, rất dễ khiến cho nàng dần mất đi tình cảm với ngươi. Bây giờ, ngươi chủ động với Tiêu Vãn một chút, dịu dàng hơn, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý với ngươi......"
"Mà Tiêu Vãn dù chưa vào binh bộ, nhưng trọng trách bí mật mẫu hoàng muốn tấn công Nam Cương được giao cho Tiêu Ngọc Dung, nghe nói có quan hệ với việc thi đình của Tiêu Vãn. Nếu Tiêu Vãn thật sự thích ngươi, vậy thì chắc chắn sẽ nói toàn bộ mọi chuyện với ngươi, không giấu diếm gì cả. Nếu ngươi biết được tin gì, lập tức nói cho ta biết."
Thấy Quý Thư Mặc cúi đầu, không nói gì, Sở Mộ Thanh nhẹ nhàng ôm eo hắn, dịu dàng nói bên tai hắn: "Thư Mặc, chúng ta làm là vì việc lớn, ngươi cố gắng nhịn thêm một thời gian đi...... Đoạt lại Tiêu Vãn từ tay Tạ Sơ Thần, lấy được tín nhiệm từ trong lòng Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công. Một khi nắm được quyền của Tiêu gia, chúng ta sẽ thành công bước đầu tiên......"
Quý Thư Mặc ngẩng đầu, môi vừa mấp máy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Sở Mộ Thanh liếc mắt, lạnh lùng nhìn thiếu niên áo lam đang tiếp đón khách ở Y Phô Tạ Tưởng. Vốn tưởng rằng Y Phô Tạ Tưởng bị mình chèn ép, chắc chắn không thể lật người. Nhưng không ngờ mẫu hoàng lại nhìn trúng bộ Trực Cư trên người Tiêu Vãn.
Cung trang trong hoàng cung đều do Cẩm Tú Ý Các làm hết, nếu thật sự để Tạ Nhớ Y Phô chiếm quyền này, vậy thì đây chính là đả kích trí mạng với Cẩm Tú Y Các của nàng!
Bây giờ phải nhanh chóng giải quyết rớt Y Phô Tạ Tưởng!
Nghĩ như vậy, Sở Mộ Thanh liền ra nhã các, nhỏ giọng dặn dò hai nữ tử giữ cửa: "Đi bắt một ít chuột, đợi đêm không có người thì lập tức bỏ vào kho hàng của Y Phô Tạ Tưởng."
Trong một ngày này, Y Phô Tạ Tưởng kiếm được một khoản cực kỳ lớn, những bộ Trực Cư xếp xuống tận đáy hòm cũng hết sạch, ngay cả Khúc Cư đã qua rồi cũng bán được mười bộ.
Khi chưởng quầy Ninh Thu tính sổ, bà cười không khép được miệng, nói ngay muốn thuê thêm vài tiểu nhị.
Bản thân là chủ nhân, Tạ Sơ Thần thấy cửa hàng của mẫu thân lại khởi tử hồi sinh, thật sự hạnh phúc chỉ muốn ngất. Khi Ninh Thu kiểm kê xong, hắn lập tức lấy ra một phần tiền lời lớn, phát một hồng bao lớn cho các tiểu nhị đã vất vả làm việc. Ninh Thu và hai vị sư phụ già là mười lượng bạc, các tiểu nhị còn lại là năm lượng.
Khi Lý Duệ làm chưởng quầy, vẫn luôn chèn ép công việc của các tiểu nhị, bản thân còn giữ gần hết toàn bộ lợi nhuận. Nhưng ngày đầu tiên Tạ Sơ Thần kiếm được tiền đã phát cho họ một hồng bao lớn đến vậy, thực sự khiến mọi người cảm động đến khóc lóc thảm thiết, cảm thấy mấy ngày qua vất vả thật sự không hề phí chút nào.
Khi chuẩn bị đóng cửa, Tiêu Vãn cao giọng nói: "Các vị, hôm nay Trực Cư bán được hàng sự liên hệ rất lớn đối với sự vất vả và phấn đấu của mọi người, cảm ơn mọi người đã luôn cố gắng, không bỏ rơi cửa hàng, Y Phô Tạ Tưởng nhất định sẽ mở ra thật nhiều chi nhánh ở khắp các nơi trên cả nước, khiến cho mọi người ở Đông Ngụy đều nhớ tới danh tiếng của chúng ta, quay lại với sự huy hoàng hai mươi năm trước! Cho nên mong mọi người không ngừng cố gắng, tranh thủ làm cho Trực Cư trở thành loại trang phục thịnh hành nhất kinh thành!"
Lời cổ vũ này khiến cho cảm xúc của mọi người vụt tới đỉnh điểm, không khỏi trăm miệng mà hô: "Đại tiểu thư nói đúng, Y Phô Tạ Tưởng nhất định sẽ huy hoàng mãi mãi!
Tuy rằng sớm biết được Trực Cư sẽ lấy được lòng của mọi người, nhưng tự mình tham dự vào chuyện này, Tiêu Vãn nhìn cửa hàng "Vườn không nhà trống", cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là nghĩ đến thiếu niên trước mặt nàng thì đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng có thể dùng miệng lưỡi lưu loát đẩy mạnh việc tiêu thụ của Trực Cư, mà tốc độ nhanh mồm dẻo miệng thật sự làm nàng nghẹn họng sững sờ, càng khiến cho nàng nhận ra mình đã nhặt được một khối ngọc quý rồi.
Tạ Sơ Thần vốn phải là một thiếu niên đẹp như minh châu, chẳng qua là kiếp trước mọi người luôn nhắc tới các loại tiêu chuẩn cầm kỳ thi họa, mà hắn lại ở Tiêu phủ chịu đủ các loại tra tấn, làm cho bản thân tái nhợt gầy ốm, tiều tụy không ra hình người, vốn không có cơ hội thể hiện sở trường, thậm chí tài năng này còn bị Quý Thư Mặc đánh cắp mất.
Bây giờ, minh châu phủ bụi bỏ đi nước bùn, trở nên tỏa sáng rực rỡ!
"Thê Chủ, đây là lợi nhuận ngày hôm nay." Nhìn Tạ Sơ Thần cười tươi đưa một chồng ngân phiếu dày cộp, Tiêu Vãn âm thầm cười khẽ, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra giận dữ: "Xa lạ với ta như vậy, còn trả tiền cho ta?"
"Không, không phải...... là tiền lương đâu." Tạ Sơ Thần vội giải thích, "Lần này sinh ý của Y Phô Tạ Tưởng có thể rực rỡ như thế đều là nhờ Thê Chủ, Sơ Thần không dám độc chiếm. Cho nên......"
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn nộp tiền của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lại nghĩ tới việc hắn vì nàng mà trả giá hết thảy ở kiếp trước, vứt bỏ tất cả hạnh phúc của mình, không nhịn được sờ đầu hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Làm Chính Phu của ta, tài chính vốn phải để ngươi quản lý, sao lại đưa tiền cho ta được."
Nói xong, thấy Tạ Sơ Thần chớp hai mắt, hốt hoảng không biết phải làm gì, Tiêu Vãn cười khẽ, trộm sờ eo thon của hắn, mập mờ thổi nhẹ bên tai hắn: "Muốn báo đáp, có thể báo đáp Thê Chủ vào buổi tối nha ~"
Bị Tiêu Vãn khinh bạc ngay trước mặt mọi người, còn bị mọi người dùng ánh mắt mập mờ nhìn trộm, mặt Tạ Sơ Thần đỏ như con tôm bị nấu chín.
Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần da mặt mỏng, định tức giận không để ý tới mình, bỗng thấy hắn đỏ mặt, tới gần, nhỏ giọng ngượng ngùng: "Sơ Thần biết rồi."
Nói xong, vẻ mặt hồn nhiên mà đầy mong chờ nhìn Tiêu Vãn, gương mặt đỏ bừng kia, đôi môi mọng nước, toát ra mùi hương đầy dụ hoặc, nhưng mà câu nói tiếp theo làm Tiêu Vãn suýt ngã ngửa.
"Nhưng mà thân thể Sơ Thần bây giờ không tiện, buổi tối Thê Chủ không được quá thô bạo......"
Lúc này, bị đủ các kiểu ánh mắt kỳ quái mập mờ của mọi người nhìn, Tiêu Vãn da mặt dày cũng phải ngượng ngùng.
Canh ba giờ Tuất, mọi người thu thập dọn dẹp cửa hàng xong, Y Phô Tạ Tưởng chính thức đóng cửa.
Tạ Sơ Thần xoa mắt, để Tiêu Vãn bế mình lên xe ngựa. Một ngày làm việc vất vả khiến hắn mệt mỏi, vừa ngồi lên xe ngựa, nước mắt dâng lên, ngáp một tiếng. Tiêu Vãn thấy, lòng mềm nhũn rồi, bảo Họa Hạ đi chậm lại, để Tạ Sơ Thần gối lên đùi nàng, ngủ một giấc.
Nhưng vừa đi được một đoạn, Tiêu Vãn bỗng nhớ ra áo khoác của Tạ Sơ Thần còn để quên ở Y Phô Tạ Tưởng. Đêm gió thổi như vậy, lỡ cảm lạnh thì nguy. Vừa nghĩ vậy, nàng vội bảo Họa Hạ dừng xe ngựa, vòng về cửa hàng.
Chỉ một lát, Họa Hạ mang sắc mặt xanh mét bước ra, trầm giọng nói: "Tiểu thư, trong kho hàng có mấy chục con chuột lận. May là phát hiện ra sớm, vải dệt không bị cắn hỏng, nhưng có một ít đồ bị bẩn rồi."
Trước khi đi, bọn họ đã kiểm tra kho hàng, lúc đó kho hàng không có chuột. Nhưng bọn họ vừa đi được chưa tới mười lăm phút, bỗng nhiên lại xuất hiện mấy chục con chuột, vậy chứng tỏ có kẻ muốn hãm hại.
Nếu sáng mai bọn họ mới phát hiện ra trong kho hàng có rất nhiều chuột, vậy thì vải dệt trong một đêm không chỉ bị cắn hỏng, mà khách hàng thấy cảnh tượng như vậy thì sẽ bị sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng, điều này đối với Trực Cư còn chưa đứng vững, đúng thật là sự hủy diệt!
Liếc mắt nhìn Cẩm Tú Y Các đóng cửa ở đối diện, âm thanh của Tiêu Vãn lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng tràn ra sát khi: "Ném toàn bộ số chuột đó vào Cẩm Tú Y Các, lại tặng cho bọn họ thêm một ít quà đi."
"Nhưng ngày mai, nếu bọn họ làm loạn......"
"Làm loạn?" Tiêu Vãn cười lạnh, "Thì cứ để bọn họ tới cửa làm loạn đi! Sở Mộ Thanh muốn chặt đứt con đường tiền tài của Y Phô Tạ Tưởng, vậy thì ta sẽ giết chết Cẩm Tú Y Các của nàng ta trước!"
Nàng lạnh lùng nói xong, thấy Tạ Sơ Thần trong lòng rụt thân mình lại, liền lấy áo khoác choàng cho hắn, sắc mặt lạnh băng cũng mềm xuống.
"Vân Yên, sự chuẩn bị trước đó ta đã dặn ngươi làm, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tất cả dựa theo sự phân phó của tiểu thư, đã chuẩn bị xong hết." Vân Yên dừng một chút, thấp giọng hỏi, "Tiểu thư định lúc nào động thủ, dắt Quý Như Vân vào bẫy?"
Quý Như Vân là nhị tỷ của Quý Thư Mặc, bây giờ nàng ta đang xử lý hai gian cửa hàng Tiêu Vãn đã cho - Tiệm gạo và tiệm vải. Hai cửa hàng đó đều mở ở khu phố xá sầm uất đông đúc, Trong ba năm này kiếm được rất nhiều vàng bạc.
Nhìn chăm chú tư thế ngủ yên tĩnh của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vươn tay, vuốt bên má của hắn một cách thật nhẹ nhàng.
Rất lâu sau, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Bảy ngày sau, động thủ."
Giờ Mẹo sáng ngày thứ hai, ba cống sĩ đăng quang năm nay đi theo Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc tiến cung triệu kiến nữ hoàng. Tiêu Vãn là kim khoa Trạng Nguyên, đứng hàng thứ nhất, hàng sau là thám hoa và bảng nhãn. Lần khoa cử này, kiếp trước Lý Nhược Hoa vốn là bảng nhãn, nhưng kiếp này bị loại vì thái độ của mình và việc hãm hại người khác. Cho nên thứ tự xếp giáp này chỉ bị lệch đi một người, không khác kiếp trước.
"Mời các cống sĩ vào điện."
"Vi thần gặp qua bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kiếp trước, Tiêu Vãn là quan thất phẩm hạt mè nên chưa từng thật sự vào triều bao giờ, lần này là lần đầu tiên vào Vị Ương Cung, đối mặt với quan viên đông đảo, cảm thấy hơi lo lắng một chút. Nhưng lo lắng thì lo lắng, vẫn phải giữ được lễ nghi cung đình, Tiêu Vãn giữ được sự trầm ổn, hành lễ không hề sai sót.
Sở Thiên Duyệt ngồi trên ngự tòa, mỉm cười mở miệng: "Ba vị ái khanh năm nay khiến trẫm rất thưởng thức. Trần Thám Hoa và Yến bảng nhãn có tài ăn nói hơn người, ngòi bút sinh hoa, trẫm quyết định trao tặng cho hai người chức tu soạn lục phẩm Hàn Lâm Viện và chức biên tu chi của Hàn Lâm Viên."
Sở Thiên Duyệt vừa dứt lời, chùng thần ồ lên một mảnh.
Dựa theo lệ thường sau khi xong khoa cử của Đông Ngụy, ba tiến sĩ yết bảng sẽ không được trao chức vội, Trạng Nguyên sẽ được trao chức tu soạn lục phẩm của Hàn Lâm Viện, bảng nhãn và thám hoa sẽ giữ chức biên tu của Hàn Lâm Viện. Mà hai nhị giáp, tiến sĩ tam giáp khác còn phải tham gia vào khảo thí của triều đình, đủ tự cách mới nhận chức thứ cát sĩ, lục bộ chủ sự, nội các trung thư, tiến sĩ Quốc Tử giám, chức quan tri châu chi huyện sau.
Nhưng lần này, bảng nhãn lại được trao chức tu soạn lục phẩm Hàn Lâm Viện, vậy Trạng Nguyên Tiêu Vãn chẳng phải là sẽ không được giữ chức quan lục phẩm sao? Chẳng lẽ lương tâm của nữ hoàng bệ hạ lại phát hiện ra năng lực của Tiêu Vãn là vô dụng?
"Trạng Nguyên Tiêu Vãn năm này, trẫm cho rằng ngươi có giải thích độc đáo trong việc trị lũ, quyết định đặc cách cho ngươi chức quan tứ phẩm Công Bộ thị lang." Sở Thiên Duyệt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên khuôn mặt ngạc nhiên của Tiêu Vãn.
Bà mỉm cười, tiếng nói vang lên trong trẻo ngắt những lời bàn tán khe khẽ trên triều đình: "Vị trí Công Bộ thi lang này đã để trống nửa năm rồi, trẫm vẫn chưa tìm thấy người thích hợp tiếp quản. Nhưng lần thi này, trẫm đã bị khiếp sợ bởi bài thi của Tiêu Vãn, nàng còn có sự phân tích cực kỳ chặt chẽ về công trình thủy lợi. Trẫm cho rằng Tiêu Vãn giữ chức Công Bộ thị lang là thích hợp nhất, các vị ái khanh ồn ào như vậy, nghĩa là có ý kiến với quyết định của trẫm sao?"
Nữ hoàng chính nghĩa tán dương Tiêu Vãn, chúng thần sao dám có ý kiến được. Dù sao thì bài thi hội của Tiêu Vãn thật sự khiến cho mọi người đều kinh diễm, có lẽ nếu giữ chức Công Bộ thì có thể thật sự thể hiện sở trường. Nhưng mà lập tức đề cử Tiêu Vãn lên chức tứ phẩm Công Bộ thị lang, thế này cũng hơi nhanh quá......
Những bản thân Tiêu Vãn đang cảm thấy vô cùng đau khổ: Cứ tưởng mình chỉ giữ chức Binh Bộ là được, nhặt được nghề của kiếp trước, ai ngờ lại bị ném cho cái chức Công Bộ mệt chết người! Còn bị trở thành chức tứ phẩm Công Bộ Thị lang!
Trời mới biết nàng dốt đặc cán mai với cái gọi là công trình thủy lợi nha!!!
Sở Mộ Thanh trầm tư suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Tiêu gia, vẫn chưa nhận ra sự mất mát và thất vọng của Quý Thư Mặc. Nàng nghiêm túc phân tích, âm trầm mở miệng: "Bây giờ, Tiêu Vãn đối xử với Tạ Sơ Thần nhiệt tình như lửa, sủng nịch vô cùng, nói như vậy nghĩa là Tạ Sơ Thần biết được cách dỗ Tiêu Vãn vui vẻ, công phu trên giường có lẽ cũng không tệ, mới khiến cho Tiêu Vãn lưu luyến suốt ngày ở lại Mai Viên."
Mục đích nàng ta xúi giục Quý Thư Mặc gả tới Tiêu phủ chính là muốn bắt lấy lòng Tiêu Vãn. Dòng chính của Tiêu gia chỉ có mình cái bao cỏ ăn trơi trác táng Tiêu Vãn, chỉ cần khống chế được Tiêu Vãn ngu xuẩn này chính là không chế được toàn bộ Tiêu gia. Tiêu Ngọc Dung yêu con gái như mạng, Tiêu Vãn lại là đích nữ của Chính Phu mà bà ta yêu nhất, cũng chính là nhược điểm chí mạng của Tiêu Ngọc Dung.
Sau khi Tiêu Bình chết, Tiêu gia không còn huy hoàng như năm đó nữa. Đích trưởng nữ Tiêu Vãn duy nhất lại là cái bao cỏ, mà cái bao cỏ này lại yêu thầm Quý Thư Mặc suốt ba năm, vì hắn mà làm ra đủ các lại việc ngu xuẩn, quả thức chính là quân cờ có thể lợi dụng tốt nhất!
Nhưng bây giờ, đừng nói tới hủy diệt Tiêu gia, lật đổ Sở Thi Ngọc, ngay cả tim có Tiêu Vãn mà Quý Thư Mặc cũng không thể nắm chặt! Vậy thì kế hoạch này làm sao nàng ta có thể tiếp tục được!
Trong lòng thầm hận Quý Thư Mặc vô dụng, nhưng Sở Mộ Thanh lại ra vẻ quan tâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nữ nhân mà, đều muốn được dỗ dành. Tuy Tiêu Vãn thích ngươi những ba năm, nhưng dần dần, thái độ lạnh nhạt của ngươi sẽ dần bào mòn đi kiên nhẫn của nàng, rất dễ khiến cho nàng dần mất đi tình cảm với ngươi. Bây giờ, ngươi chủ động với Tiêu Vãn một chút, dịu dàng hơn, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý với ngươi......"
"Mà Tiêu Vãn dù chưa vào binh bộ, nhưng trọng trách bí mật mẫu hoàng muốn tấn công Nam Cương được giao cho Tiêu Ngọc Dung, nghe nói có quan hệ với việc thi đình của Tiêu Vãn. Nếu Tiêu Vãn thật sự thích ngươi, vậy thì chắc chắn sẽ nói toàn bộ mọi chuyện với ngươi, không giấu diếm gì cả. Nếu ngươi biết được tin gì, lập tức nói cho ta biết."
Thấy Quý Thư Mặc cúi đầu, không nói gì, Sở Mộ Thanh nhẹ nhàng ôm eo hắn, dịu dàng nói bên tai hắn: "Thư Mặc, chúng ta làm là vì việc lớn, ngươi cố gắng nhịn thêm một thời gian đi...... Đoạt lại Tiêu Vãn từ tay Tạ Sơ Thần, lấy được tín nhiệm từ trong lòng Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công. Một khi nắm được quyền của Tiêu gia, chúng ta sẽ thành công bước đầu tiên......"
Quý Thư Mặc ngẩng đầu, môi vừa mấp máy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì.
Sở Mộ Thanh liếc mắt, lạnh lùng nhìn thiếu niên áo lam đang tiếp đón khách ở Y Phô Tạ Tưởng. Vốn tưởng rằng Y Phô Tạ Tưởng bị mình chèn ép, chắc chắn không thể lật người. Nhưng không ngờ mẫu hoàng lại nhìn trúng bộ Trực Cư trên người Tiêu Vãn.
Cung trang trong hoàng cung đều do Cẩm Tú Ý Các làm hết, nếu thật sự để Tạ Nhớ Y Phô chiếm quyền này, vậy thì đây chính là đả kích trí mạng với Cẩm Tú Y Các của nàng!
Bây giờ phải nhanh chóng giải quyết rớt Y Phô Tạ Tưởng!
Nghĩ như vậy, Sở Mộ Thanh liền ra nhã các, nhỏ giọng dặn dò hai nữ tử giữ cửa: "Đi bắt một ít chuột, đợi đêm không có người thì lập tức bỏ vào kho hàng của Y Phô Tạ Tưởng."
Trong một ngày này, Y Phô Tạ Tưởng kiếm được một khoản cực kỳ lớn, những bộ Trực Cư xếp xuống tận đáy hòm cũng hết sạch, ngay cả Khúc Cư đã qua rồi cũng bán được mười bộ.
Khi chưởng quầy Ninh Thu tính sổ, bà cười không khép được miệng, nói ngay muốn thuê thêm vài tiểu nhị.
Bản thân là chủ nhân, Tạ Sơ Thần thấy cửa hàng của mẫu thân lại khởi tử hồi sinh, thật sự hạnh phúc chỉ muốn ngất. Khi Ninh Thu kiểm kê xong, hắn lập tức lấy ra một phần tiền lời lớn, phát một hồng bao lớn cho các tiểu nhị đã vất vả làm việc. Ninh Thu và hai vị sư phụ già là mười lượng bạc, các tiểu nhị còn lại là năm lượng.
Khi Lý Duệ làm chưởng quầy, vẫn luôn chèn ép công việc của các tiểu nhị, bản thân còn giữ gần hết toàn bộ lợi nhuận. Nhưng ngày đầu tiên Tạ Sơ Thần kiếm được tiền đã phát cho họ một hồng bao lớn đến vậy, thực sự khiến mọi người cảm động đến khóc lóc thảm thiết, cảm thấy mấy ngày qua vất vả thật sự không hề phí chút nào.
Khi chuẩn bị đóng cửa, Tiêu Vãn cao giọng nói: "Các vị, hôm nay Trực Cư bán được hàng sự liên hệ rất lớn đối với sự vất vả và phấn đấu của mọi người, cảm ơn mọi người đã luôn cố gắng, không bỏ rơi cửa hàng, Y Phô Tạ Tưởng nhất định sẽ mở ra thật nhiều chi nhánh ở khắp các nơi trên cả nước, khiến cho mọi người ở Đông Ngụy đều nhớ tới danh tiếng của chúng ta, quay lại với sự huy hoàng hai mươi năm trước! Cho nên mong mọi người không ngừng cố gắng, tranh thủ làm cho Trực Cư trở thành loại trang phục thịnh hành nhất kinh thành!"
Lời cổ vũ này khiến cho cảm xúc của mọi người vụt tới đỉnh điểm, không khỏi trăm miệng mà hô: "Đại tiểu thư nói đúng, Y Phô Tạ Tưởng nhất định sẽ huy hoàng mãi mãi!
Tuy rằng sớm biết được Trực Cư sẽ lấy được lòng của mọi người, nhưng tự mình tham dự vào chuyện này, Tiêu Vãn nhìn cửa hàng "Vườn không nhà trống", cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt là nghĩ đến thiếu niên trước mặt nàng thì đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng có thể dùng miệng lưỡi lưu loát đẩy mạnh việc tiêu thụ của Trực Cư, mà tốc độ nhanh mồm dẻo miệng thật sự làm nàng nghẹn họng sững sờ, càng khiến cho nàng nhận ra mình đã nhặt được một khối ngọc quý rồi.
Tạ Sơ Thần vốn phải là một thiếu niên đẹp như minh châu, chẳng qua là kiếp trước mọi người luôn nhắc tới các loại tiêu chuẩn cầm kỳ thi họa, mà hắn lại ở Tiêu phủ chịu đủ các loại tra tấn, làm cho bản thân tái nhợt gầy ốm, tiều tụy không ra hình người, vốn không có cơ hội thể hiện sở trường, thậm chí tài năng này còn bị Quý Thư Mặc đánh cắp mất.
Bây giờ, minh châu phủ bụi bỏ đi nước bùn, trở nên tỏa sáng rực rỡ!
"Thê Chủ, đây là lợi nhuận ngày hôm nay." Nhìn Tạ Sơ Thần cười tươi đưa một chồng ngân phiếu dày cộp, Tiêu Vãn âm thầm cười khẽ, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra giận dữ: "Xa lạ với ta như vậy, còn trả tiền cho ta?"
"Không, không phải...... là tiền lương đâu." Tạ Sơ Thần vội giải thích, "Lần này sinh ý của Y Phô Tạ Tưởng có thể rực rỡ như thế đều là nhờ Thê Chủ, Sơ Thần không dám độc chiếm. Cho nên......"
Thấy bộ dáng ngoan ngoãn nộp tiền của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lại nghĩ tới việc hắn vì nàng mà trả giá hết thảy ở kiếp trước, vứt bỏ tất cả hạnh phúc của mình, không nhịn được sờ đầu hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Làm Chính Phu của ta, tài chính vốn phải để ngươi quản lý, sao lại đưa tiền cho ta được."
Nói xong, thấy Tạ Sơ Thần chớp hai mắt, hốt hoảng không biết phải làm gì, Tiêu Vãn cười khẽ, trộm sờ eo thon của hắn, mập mờ thổi nhẹ bên tai hắn: "Muốn báo đáp, có thể báo đáp Thê Chủ vào buổi tối nha ~"
Bị Tiêu Vãn khinh bạc ngay trước mặt mọi người, còn bị mọi người dùng ánh mắt mập mờ nhìn trộm, mặt Tạ Sơ Thần đỏ như con tôm bị nấu chín.
Tiêu Vãn cho rằng Tạ Sơ Thần da mặt mỏng, định tức giận không để ý tới mình, bỗng thấy hắn đỏ mặt, tới gần, nhỏ giọng ngượng ngùng: "Sơ Thần biết rồi."
Nói xong, vẻ mặt hồn nhiên mà đầy mong chờ nhìn Tiêu Vãn, gương mặt đỏ bừng kia, đôi môi mọng nước, toát ra mùi hương đầy dụ hoặc, nhưng mà câu nói tiếp theo làm Tiêu Vãn suýt ngã ngửa.
"Nhưng mà thân thể Sơ Thần bây giờ không tiện, buổi tối Thê Chủ không được quá thô bạo......"
Lúc này, bị đủ các kiểu ánh mắt kỳ quái mập mờ của mọi người nhìn, Tiêu Vãn da mặt dày cũng phải ngượng ngùng.
Canh ba giờ Tuất, mọi người thu thập dọn dẹp cửa hàng xong, Y Phô Tạ Tưởng chính thức đóng cửa.
Tạ Sơ Thần xoa mắt, để Tiêu Vãn bế mình lên xe ngựa. Một ngày làm việc vất vả khiến hắn mệt mỏi, vừa ngồi lên xe ngựa, nước mắt dâng lên, ngáp một tiếng. Tiêu Vãn thấy, lòng mềm nhũn rồi, bảo Họa Hạ đi chậm lại, để Tạ Sơ Thần gối lên đùi nàng, ngủ một giấc.
Nhưng vừa đi được một đoạn, Tiêu Vãn bỗng nhớ ra áo khoác của Tạ Sơ Thần còn để quên ở Y Phô Tạ Tưởng. Đêm gió thổi như vậy, lỡ cảm lạnh thì nguy. Vừa nghĩ vậy, nàng vội bảo Họa Hạ dừng xe ngựa, vòng về cửa hàng.
Chỉ một lát, Họa Hạ mang sắc mặt xanh mét bước ra, trầm giọng nói: "Tiểu thư, trong kho hàng có mấy chục con chuột lận. May là phát hiện ra sớm, vải dệt không bị cắn hỏng, nhưng có một ít đồ bị bẩn rồi."
Trước khi đi, bọn họ đã kiểm tra kho hàng, lúc đó kho hàng không có chuột. Nhưng bọn họ vừa đi được chưa tới mười lăm phút, bỗng nhiên lại xuất hiện mấy chục con chuột, vậy chứng tỏ có kẻ muốn hãm hại.
Nếu sáng mai bọn họ mới phát hiện ra trong kho hàng có rất nhiều chuột, vậy thì vải dệt trong một đêm không chỉ bị cắn hỏng, mà khách hàng thấy cảnh tượng như vậy thì sẽ bị sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng, điều này đối với Trực Cư còn chưa đứng vững, đúng thật là sự hủy diệt!
Liếc mắt nhìn Cẩm Tú Y Các đóng cửa ở đối diện, âm thanh của Tiêu Vãn lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng tràn ra sát khi: "Ném toàn bộ số chuột đó vào Cẩm Tú Y Các, lại tặng cho bọn họ thêm một ít quà đi."
"Nhưng ngày mai, nếu bọn họ làm loạn......"
"Làm loạn?" Tiêu Vãn cười lạnh, "Thì cứ để bọn họ tới cửa làm loạn đi! Sở Mộ Thanh muốn chặt đứt con đường tiền tài của Y Phô Tạ Tưởng, vậy thì ta sẽ giết chết Cẩm Tú Y Các của nàng ta trước!"
Nàng lạnh lùng nói xong, thấy Tạ Sơ Thần trong lòng rụt thân mình lại, liền lấy áo khoác choàng cho hắn, sắc mặt lạnh băng cũng mềm xuống.
"Vân Yên, sự chuẩn bị trước đó ta đã dặn ngươi làm, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tất cả dựa theo sự phân phó của tiểu thư, đã chuẩn bị xong hết." Vân Yên dừng một chút, thấp giọng hỏi, "Tiểu thư định lúc nào động thủ, dắt Quý Như Vân vào bẫy?"
Quý Như Vân là nhị tỷ của Quý Thư Mặc, bây giờ nàng ta đang xử lý hai gian cửa hàng Tiêu Vãn đã cho - Tiệm gạo và tiệm vải. Hai cửa hàng đó đều mở ở khu phố xá sầm uất đông đúc, Trong ba năm này kiếm được rất nhiều vàng bạc.
Nhìn chăm chú tư thế ngủ yên tĩnh của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vươn tay, vuốt bên má của hắn một cách thật nhẹ nhàng.
Rất lâu sau, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Bảy ngày sau, động thủ."
Giờ Mẹo sáng ngày thứ hai, ba cống sĩ đăng quang năm nay đi theo Lễ Bộ Thượng Thư Thôi Minh Ngọc tiến cung triệu kiến nữ hoàng. Tiêu Vãn là kim khoa Trạng Nguyên, đứng hàng thứ nhất, hàng sau là thám hoa và bảng nhãn. Lần khoa cử này, kiếp trước Lý Nhược Hoa vốn là bảng nhãn, nhưng kiếp này bị loại vì thái độ của mình và việc hãm hại người khác. Cho nên thứ tự xếp giáp này chỉ bị lệch đi một người, không khác kiếp trước.
"Mời các cống sĩ vào điện."
"Vi thần gặp qua bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Kiếp trước, Tiêu Vãn là quan thất phẩm hạt mè nên chưa từng thật sự vào triều bao giờ, lần này là lần đầu tiên vào Vị Ương Cung, đối mặt với quan viên đông đảo, cảm thấy hơi lo lắng một chút. Nhưng lo lắng thì lo lắng, vẫn phải giữ được lễ nghi cung đình, Tiêu Vãn giữ được sự trầm ổn, hành lễ không hề sai sót.
Sở Thiên Duyệt ngồi trên ngự tòa, mỉm cười mở miệng: "Ba vị ái khanh năm nay khiến trẫm rất thưởng thức. Trần Thám Hoa và Yến bảng nhãn có tài ăn nói hơn người, ngòi bút sinh hoa, trẫm quyết định trao tặng cho hai người chức tu soạn lục phẩm Hàn Lâm Viện và chức biên tu chi của Hàn Lâm Viên."
Sở Thiên Duyệt vừa dứt lời, chùng thần ồ lên một mảnh.
Dựa theo lệ thường sau khi xong khoa cử của Đông Ngụy, ba tiến sĩ yết bảng sẽ không được trao chức vội, Trạng Nguyên sẽ được trao chức tu soạn lục phẩm của Hàn Lâm Viện, bảng nhãn và thám hoa sẽ giữ chức biên tu của Hàn Lâm Viện. Mà hai nhị giáp, tiến sĩ tam giáp khác còn phải tham gia vào khảo thí của triều đình, đủ tự cách mới nhận chức thứ cát sĩ, lục bộ chủ sự, nội các trung thư, tiến sĩ Quốc Tử giám, chức quan tri châu chi huyện sau.
Nhưng lần này, bảng nhãn lại được trao chức tu soạn lục phẩm Hàn Lâm Viện, vậy Trạng Nguyên Tiêu Vãn chẳng phải là sẽ không được giữ chức quan lục phẩm sao? Chẳng lẽ lương tâm của nữ hoàng bệ hạ lại phát hiện ra năng lực của Tiêu Vãn là vô dụng?
"Trạng Nguyên Tiêu Vãn năm này, trẫm cho rằng ngươi có giải thích độc đáo trong việc trị lũ, quyết định đặc cách cho ngươi chức quan tứ phẩm Công Bộ thị lang." Sở Thiên Duyệt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên khuôn mặt ngạc nhiên của Tiêu Vãn.
Bà mỉm cười, tiếng nói vang lên trong trẻo ngắt những lời bàn tán khe khẽ trên triều đình: "Vị trí Công Bộ thi lang này đã để trống nửa năm rồi, trẫm vẫn chưa tìm thấy người thích hợp tiếp quản. Nhưng lần thi này, trẫm đã bị khiếp sợ bởi bài thi của Tiêu Vãn, nàng còn có sự phân tích cực kỳ chặt chẽ về công trình thủy lợi. Trẫm cho rằng Tiêu Vãn giữ chức Công Bộ thị lang là thích hợp nhất, các vị ái khanh ồn ào như vậy, nghĩa là có ý kiến với quyết định của trẫm sao?"
Nữ hoàng chính nghĩa tán dương Tiêu Vãn, chúng thần sao dám có ý kiến được. Dù sao thì bài thi hội của Tiêu Vãn thật sự khiến cho mọi người đều kinh diễm, có lẽ nếu giữ chức Công Bộ thì có thể thật sự thể hiện sở trường. Nhưng mà lập tức đề cử Tiêu Vãn lên chức tứ phẩm Công Bộ thị lang, thế này cũng hơi nhanh quá......
Những bản thân Tiêu Vãn đang cảm thấy vô cùng đau khổ: Cứ tưởng mình chỉ giữ chức Binh Bộ là được, nhặt được nghề của kiếp trước, ai ngờ lại bị ném cho cái chức Công Bộ mệt chết người! Còn bị trở thành chức tứ phẩm Công Bộ Thị lang!
Trời mới biết nàng dốt đặc cán mai với cái gọi là công trình thủy lợi nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.