Hành Trình Sủng Phu

Chương 100: Tình nguyện xuất trận

Kỳ Dung

07/07/2020

"Chết tiệt, Tiêu Vãn đáng chết! Tiêu Ngọc Dung đáng chết!" Biết Tiêu Vãn được nữ hoàng thưởng lớn, cũng thuận lợi vào Binh Bộ, danh dự Tiêu gia tăng vọt, được thịnh sủng, mặt Sở Mộ Thanh đen như than, thù hận khiến bộ mặt nàng ta vặn vẹo, dự tợn, giống như con sư tử bị chọc giận.

"Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận!"

"Bớt giận?" Hàm răng Sở Mộ Thanh cắn chặt, trong mắt lóe lên lửa giận không thể ngăn cản. Âm thanh nàng ta dâng lên, giận dữ nói: "Mấy năm nay, vì chuẩn bị cho tương lai, ta bỏ bao nhiêu công sức nắm lấy lòng các quan viên, lại có một phần lớn bị Tiêu Vãn bắt giam bỏ vào tù. Còn đống sổ sách đó cũng mất, lỗ vốn hơn mấy vạn lượng bạc trắng!"

Trừng mắt nhìn một mảnh thiếu hụt màu đỏ trên sổ sách, vốn tưởng Quý Thư Mặc chết rồi thì mình sẽ có thể kê cao gối ngủ, Sở Mộ Thanh nghiến răng, sắc mặt xanh mét: "Ta chỉ bị cấm túc có ba tháng thôi, vậy mà các ngươi lại làm cho mọi thứ loạn hết cả! Các ngươi muốn làm ta tức chết sao?!"

"Thuộc hạ không dám." Một nữ tử trung niên sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói: "Sau thiên tai, toàn bộ thương nghiệp trong kinh thành đều đi xuống, tình huống cũng không hề lạc quan. Năm trước vì việc có chuột trong tiệm nên không ai tới Cẩm Tú Y Các, các cửa hàng của Tạ Tưởng cũng đối đầu với chúng ta, không ngừng kéo giá thấp xuống, chiếm rất nhiều khách cũ."

Ngay từ đầu, các cửa hàng không mất quá nhiều tiền, chỉ có mấy trăm lượng thôi. Nhưng nhóm chưởng quầy đều sợ Sở Mộ Thanh tức giận mà trách phạt, cho nên luôn im lặng trước vị hoàng nữ bị điện hạ cấm túc này. Giữa các nàng cũng sợ người khác mách lẻo mình nên các không tiếp xúc với nhau.

Đợi tới khi nợ ngày càng nhiều, giấy không thể gói được lửa, bọn họ mới hoảng sợ báo cáo cho Sở Mộ Thanh, ai ngờ báo cáo rồi liền phát hiện ra bảy gian cửa hàng này bị thiệt một vạn năm ngàn lượng bạc trắng! Các cửa hàng đều bị Tạ Tưởng chiếm lời!

"Tạ Tưởng!" Liên hợp tất cả các sự kiện lại, sắc mặt Sở Mộ Thanh trắng bệch.

Nàng biết khẳng định là Tiêu Vãn đã biết được chuyện giữa nàng và Quý Thư Mặc nến mới bày ra kế hoạch hãm hại trong ngày nhược quán ở Tiêu phủ. Vốn tưởng Tiêu Vãn vì phu lang ngoại tình nên mới xé rách mặt phân giới hạn với nàng, nhưng Quý Thư Mặc chết rồi, các cửa hàng của nàng lại liên tục bị Tạ Tưởng công kích, rõ ràng đây không phải là sự trùng hợp đơn giản!

Là Quý Thư Mặc đã kể tất cả cho Tiêu Vãn trước khi chết? Hay bên người nàng có nội gián?!

Sở Mộ Thanh ôm hận cắn răng, bệnh đa nghi lại trào dâng, cảm thấy có khả năng Tiêu Vãn và những quan viên kia đã âm thầm mưu đồ chuyện gì đó, nàng phải điều tra rõ ràng.

Đang lúc nàng trầm tư nhíu mày, một nha hoàn tới cửa báo cáo:"Điện hạ, Cao ma ma tới."

Nàng nghi ngờ đẩy cửa ra, thấy Cao ma ma bên người nữ hoàng mỉm cười nói: "Tam điện hạ, bệ hạ mời ngài mai tới cung, có chuyện muốn công bố trước triều đình."

Sở Mộ Thanh căng thẳng, vội vàng hỏi: "Cao ma ma, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà mẫu hoàng muốn công bố công khai vậy?"

"Lão nô không biết."

Lòng Sở Mộ Thanh nặng trĩu, cảm thấy có điềm xấu sắp xảy ra.

Chẳng lẽ Tiêu Vãn điều tra ra gì, đã báo cáo cho mẫu hoàng?!

Tưởng tượng như vậy, lòng nàng càng thắt lại, cảm giác lo âu thấp thỏm làm nàng thức trăng đêm, liên tục tự hỏi rốt cuộc Sở Thiên Duyệt muốn đưa người bị cấm túc như nàng vào triều làm gì? Rốt cuộc muốn công bố chuyện gì!

Ngày thứ hai, Sở Mộ Thanh lo lắng tới lâm triều, lại thấy Tiêu Vãn đã chờ sẵn trong đại điện. Hơn hai tháng không gặp, Sở Mộ Thanh phát hiện Tiêu Vãn càng ngày càng sáng sủa, nét mặt biểu cảm là nụ cười tủm tỉm nhìn mình, nụ cười này làm nàng cảm thấy dường như Tiêu Vãn không có ý tốt.

Vừa mới định làm bộ làm tịch tiến lên chào hỏi Tiêu Vãn, lại thấy bốn năm viên quan nhiệt tình bước tới chỗ Tiêu Vãn, trong nhất thời bao vây xung quanh Tiêu Vãn, sắc mặt Sở Mộ Thanh trầm xuống, chỉ thấy Mục Ninh Ngôn và nhóm đồng nghiệp Công Bộ cùng Tiêu Vãn nói chuyện hừng hực khí thế, lại vứt bỏ người hoàng nữ như nàng một bên.

Bây giờ, Tiêu Vãn tuy không phải Công Bộ thị lang, nhưng Mục Ninh Ngôn rất tín nhiệm người ân nhân này, cho nên về việc mở kênh đào cũng luôn đi thỉnh giáo Tiêu Vãn, hỏi xin giải thích của nàng.

Không chỉ có quan viên Công Bộ, Binh Bộ và Hộ Bộ cũng có rất nhiều người tới chào hỏi Tiêu Vãn. Thấy Tiêu Vãn có quan hệ không tệ với vài vị thượng thư, Sở Mộ Thanh bị bỏ rơi liền tức giận, sắc mặt đen sì, lòng hụt hẫng.

Khi lâm triều bắt đầu, Sở Mộ Thanh luôn lo lắng bất an. Lúc này, Sở Mộ Thanh đang nghe tấu chương đã duyệt xong, bỗng mở miệng: "Hôm nay, trẫm có một việc quan trọng muốn tuyên bố. Dựa theo tổ chế hoàng thất Đông Ngụy, hoàng nữ đủ mười tám tuổi thì có thể phong vương và có phủ riêng. Nhưng mấy năm nay, trẫm chỉ ban phủ đệ cho hai hoàng nữ, còn chưa chính thức phong vương. Cho nên hôm nay, trâm quyết định ban cho hai Hoàng nữ Sở Mộ Dung làm Tề Vương, đất phong Ba Thục, hoàng nữ Sở Mộ THanh là Khang Vương, đất phong Bắc Khang."

Ý chỉ của Sở Thiên Duyệt vừa ban xuống, Sở Mộ Thanh kinh ngạc trừng mắt, rõ ràng không ngờ Sở Thiên Duyệt kéo dài nhiều năm không phong Sở Mạch Dung làm vương, nhưng hôm nay lại phong vương cho cả hai bọn họ!

Mà câu nói của Sở Thiên Duyệt vừa hạ xuống, cả người Sở Mộ Thanh cứng đờ, ngốc tại chỗ.

"Mộ Thanh, nửa tháng nữa ngươi mới hết thời gian cấm túc, nhưng bây giờ ngươi rời khỏi kinh thành, trước đi tới đất phong đi." Nhìn Sở Mộ Thanh đang ngạc nhiên, Sở Thiên Duyệt mỉm cười mở miệng: "Bắc Khang không phì nhiêu bằng Ba Thục, sản vật cũng không phong phú bằng nhưng là một nơi có phong thủy tốt hiếm có. Mong ngươi không phụ lòng của mẫu hoàng, có thể cai trị nơi này thật tốt, thể hiện đức chính của mình."



Sở Mộ Thanh không cam lòng mà quỳ xuống: "Tạ ơn mẫu hoàng ban thưởng."

Chuyển ánh mắt tới Sở Mạch Dung, Sở Thiên Duyệt nghiêm túc nói: "Mộ Dung, ngươi tạm thời chưa đi đất phong vội. Bây giờ tình hình chiến sự nơi biên quan đang không tốt, mẫu hoàng hy vọng ngươi có thể đến Nhạn Môn Quan huấn luyện quân đội, diễn luyện chiến trận, sau này khi đánh quân địch thì có sự chuẩn bị sẵn sàng."

"Dạ, mẫu hoàng."

Sau khi lâm triều, chúng thần sôi nổi chúc mừng hại vị hoàng nữ được phong vương.

Đối mặt với lời khen ngợi của triều thần, trên mặt Sở Mộ Thanh tuy mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Nói cái gì mà phong nàng làm Khang Vương, ban thưởng đất đai, thật ra là muốn đuổi nàng đi ra xa chỗ khác!

Một khi định cư ở Bắc Khang, nàng sẽ không có lý do và cơ hội về kinh!

Nàng rời xa kinh đô rồi thì làm sao có thể thực hiện kế hoạch vĩ đại của mình được nữa?

Đang lúc Sở Mộ Thanh hậm hực vô cùng, Tiêu Vãn lại cố tình cười rất tươi, lời nói ra khiến nàng tức muốn chết: "Chúc mừng Từ Thanh trở thành Khang Vương, đạt thành tâm nguyện làm một vương gia nhàn rỗi. Nghe nói ở Bắc Khang rất hài hòa và yên ổn, sinh hoạt ở nơi đó chắc chắn sẽ rất thoải mái. Bệ hạ thật là cấp cho Tử Thanh một vùng đất tốt......"

Tiêu Vãn nói xong, lại vẫn không tha mà tiếp tục cảm khái: "Nhưng Tử Thanh rời kinh rồi, không biết lúc nào chúng ta mới gặp lại nữa...... Tử Thanh, ta sẽ nhớ ngươi."

"Tử Tích, ta cũng sẽ nhớ ngươi."

Hai người đối mặt, cười giả dối, sau đó từng người rời khỏi triều.

Sau khi Tiêu Vãn về phủ, tâm trạng cũng không thoải mái, thậm chí lo lắng nôn nóng.

Bởi vì quyết định hôm nay của nữ hoàng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo kiếp trước! Vậy mà ngài lại phong Mộ Thanh làm vương, ban thưởng đất! Kiếp trước chỉ có mình Sở Mạch Dung mới được phong vương!

"Tiểu thư, vì sao ngài cứ mặt ủ mày chau vậy?" Họa Hạ khó hiểu hỏi, "Sở Mộ Thanh rời kinh thành rồi, tới Bắc Khang xa xôi thì sẽ không hại được ngài và Tiêu gia nữa, chúng ta phải vui mới đúng chứ."

Sở Mộ Thanh rời kinh thành rồi, kế hoạch báo thù của Tiêu Vãn sẽ bị đánh gãy. Không biết được trước tương lai thì sao có thể vui được! Hơn nữa bây giờ, nàng hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của nữ hoàng. Đẩy Sở Mộ Thanh tới Bắc Khang xa xôi, chẳng lẽ ngài đã phát hiện ra mưu đồ của Sở Mộ Thanh?

Tiêu Vãn cắn môi, không cam lòng nói: "Kế hoạch dự tính bao nhiêu năm, sao Sở Mộ Thanh có thể nói bỏ là bỏ được. Chắc chắn nàng sẽ không cam lòng, nhất định sẽ tung chiêu. Cho nên cần phải bảo người theo sát Sở Mộ Thanh, cứ một đoạn thời gian lại báo cáo chuyện của Sở Mộ Thanh cho ta, tuyệt không được lơ là."

"Dạ, tiểu thư." Rất lâu sau, Họa Hạ lại hỏi, "Quý Thư Mặc thì sao? Bây giờ, hắn đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng gì nữa, Sở Mộ Thanh lại sắp rời kinh, có nên để thuộc hạ giết hắn, trừ hậu hoạn không?"

"Không......" Nhớ tới một màn kiếp trước, Tiêu Vãn hạ mắt xuống, ngón tay vuốt ve chén trà đã lạnh trên bàn, âm thanh lạnh băng, mang theo hận ý mãnh liệt.

"Bây giờ giết hắn thì quá dễ dàng cho hắn rồi. Ta muốn cho hắn cảm nhận được thống khổ, tuyệt vọng ta đã phải chịu...... Ta muốn cho hắn tận mắt thấy, bây giờ......"

Nàng nói được một nữa, bỗng thấy suy nghĩ của mình thật ấu trĩ, cuối cùng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta đều có an bài."

Sở Mộ Thanh rời kinh rồi, các cửa hàng của nàng ta bị Tiêu Vãn liên tục đả kích, cuối cùng lục tục đóng cửa.

Ở Bắc Khang, Sở Mộ Thanh nhận được tin tức này, không bạo nộ giống trước nữa.

Nàng cười lạnh lùng, trong tròng mắt đen chứa đầy sát ý.

Hai tháng sau, Đông Ngụy dần ra khỏi bóng ma năm trước.

Đang lúc đất nước sống lại, Nam Cương và nước Tần năm trước bị Đông Ngụy âm thầm châm ngòi ly gián không hiểu vì sao đột nhiên ngưng chiến. Không biết giữa họ đạt thành hiệp nghị gì, nhưng lại trái phải ép sát, cùng nhau bao vây Đông Ngụy!



Hơn nữa có tới hai mươi lăm vạn quân! Nam Cương mười vạn, Tây Tần mười lăm vạn!

Chiến sự dường như chạm vào là lập tức nổ, Tề Vương và tướng quân TĨnh Viễn thống lỉnh hai mươi vạn quân Đông Ngụy đánh với Nam Cương, Phiêu Kị Đại tướng quân thống lĩnh mười lăm vạn quân chiến đầu với Tây Tần.

Từ nhân số cho tới chiến thuật, Đông Ngụy quyết định kẻ địch dai dẳng bao nhiêu năm là Nam Cương trước, cho nên mới phái hai mươi vạn quân áp đảo binh lực.

Nhưng điều làm cả triều đình lo lắng chính là trong trận này, tuy Tề Vương đánh thắng, nhưng trong hai trận sau lại liên tiếp thua, hai mươi vạn quân cũng không thể thắng nổi mười vạn quân Nam Cương.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Đông Ngụy đã mất một tòa thành trì.

Biết được chiến sự nơi biên quan không được lạc quan, Sở Thiên Duyệt vung tay, nặng nề mở miệng: "Các ái khanh, bây giờ Nhạn Môn Quan đang gặp nguy, mất một tòa thành trì, cần phải phái thêm quân đội đến giúp đỡ. Không biết vị tướng quân trong lòng các vị thích hợp nhất là ai, trẫm muốn nghe ý kiến của các ngươi."

Đông Ngụy có bốn vị Đại tướng quân, ngoài Đại Tướng Quân giữ quốc gia Tiêu Bình, cò có Tĩnh Viễn đại tướng quân, Phiêu Kị Đại Tướng quân và tướng quân An Viễn. Nhưng bây giờ, ba vị tướng quân chiến công hiển hách này đã mang quân đi xuất chinh, Đông Ngụy phái ba mươi lăm vạn đại quân cũng không còn thừa nhiều binh lực nữa. Lúc này mang binh xuất chinh đúng là hành động tự sát!

Một đống quan trên triều đình quỳ run bần bật, nhìn sắc mặt đen như than của nữ hoàng bệ hạ, không ai dám lên tiếng. Bởi vì bọn họ đều sợ mình lên tiếng rồi thì sẽ bị nữ hoàng bệ hạ kéo đi biên quan đánh giặc, bảo vệ đất nước.

Thấy không ai xung phong nhận việc dẫn quân ra trận, trong lòng Sở Thiên Duyệt rất thất vọng. Ánh mắt bà rơi xuống người Binh Bộ Thượng Thư Tiêu Ngọc Dung.

Năm năm trước, Tiêu Bình có gia thế rất lớn, lấy ít đánh nhiều mà thắng Nam Cương, là Đại tướng quân có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Đông Ngụy.

Thân là nữ nhi của ngài, tuy Tiêu Ngọc Dung có tài nhưng chỉ là văn quan, mấy năm nay không dẫn binh đánh giặc bao giờ.

Nhưng bây giờ, không chọn được người thích hợp, Tiêu Ngọc Dung là một trong số ít những người bà có thể tin cậy.

Sở Thiên Duyệt thở dài, hỏi từng câu từng chữ: "Tiêu ái khanh, ngươi có bằng lòng giúp trẫm một tay hay không?"

Việc đã đến nước này, Tiêu Ngọc Dung đã sớm chuẩn bị tốt.

Bà vừa muốn mở miệng đồng ý, lại nghe thấy Tiêu Vãn đứng sau cao giọng nói: "Bệ hạ! Thần tình nguyện."

Tháy Tiêu Vãn bỗng lên tiếng, Tiêu Ngọc Dung vội vàng nói:"Vãn nhi, đừng nói bậy, bệ hạ không hỏi ngươi."

"Mẫu thân, Vãn Nhi không nói bậy." Biết tõ Sở Thiên Duyệt chỉ ai, Tiêu Vãn lại tiến lên một bước, trầm giọng nói, "Bệ hạ, vi thần có kế phá địch, nguyện ý ra chiến trường."

Thấy nữ nhi nhà mình mong ngóng đi chịu chết, Tiêu Ngọc Dung lập tức đỏ mắt, nhỏ giọng mắng: "Tiêu Vãn, cầm binh đánh giặc không phải trò đùa. Ngươi chưa bao giờ tới chiến trường, vốn không hiểu được nỗi khổ cầm binh, cũng không biết kế đánh giặc. Đừng cho rằng mình đọc mấy cuốn sách binh thư mà có thể lý luận suông!"

Biết mẫu thân lo lắng cho mình, nhưng lúc này làm sao Tiêu Vãn chờ nổi nữa.

Chuyện kiếp trước cuối cùng cũng tới, nàng làm sao có thể để cho Đông Ngụy giẫm vào vết xe đổ, làm cho Sở Mạch Dung bị Sở Mộ Thanh đâm một đao được!

Đây là cơ hội báo thù cho kiếp trước của nàng!

Một đời này, nàng tuyệt đối không thua.

Không kiêu ngạo không yếu hèn nhìn Sở Thiên Duyệt, Tiêu Vãn kiên định trả lời: "Bệ hạ, ngài từng nói để khen ngợi việc vi thần phát cháo cứu tế, ngài sẽ đáp ứng thần một điều kiện. Bây giờ, thần vô cùng hy vọng bệ hạ có thể đáp ứng cho thần tới Nhạn Môn Quan, trợ giúp Tề Vương phá địch."

Thấy Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, còn đem cơ hội tốt tới như thế để lãng phí cho việc đi chịu chết, chúng thần cảm thấy như đầu nổ "ầm" một tiếng, không ngừng xôn xao nghị luận.

"Bệ hạ, vi thần muốn vào binh bộ chính là vì giờ khắc này." Tiêu Vãn quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu, "Xin bệ hạ cho thần một cơ hội, một cơ hội báo thù cho Tiêu gia, cho tổ mẫu."

Rõ ràng Sở Thiên Duyệt cũng không ngờ tới việc Tiêu Vãn sẽ đưa ra một tuyết định quyết đoán tới vậy, bà lập tức kinh sợ. Nhưng rất nhanh, bà nghiêm túc mở miệng: "Tiêu Vãn, mẫu thân ngươi nói đúng, xuất trận không phải trò đùa. Tuy trẫm miệng vàng lời ngọc, nhưng cũng không muốn bởi vì một câu nói này của ngươi mà ngươi cứ thế chịu chết, còn làm vô số binh lính chết theo ngươi. Sau khi hạ triều, theo trẫm tới ngự thư phòng, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hành Trình Sủng Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook