Chương 10: Tra tấn
Kỳ Dung
27/12/2016
Tim, đau đớn muốn ói máu, Tạ Sơ Thần nhìn chằm chằm Tiêu Vãn dịu dàng,
vẻ mặt chân thành quan tâm Quý Thư Mặc, cảnh tượng kia đúng là chói mắt, chói mắt giống như máu tươi nhuộm đẫm cái thứ bên lồng ngực phải nàng
ấy, như có thứ gì đâm vào hai mắt nàng ấy đến phát đau.
Nàng ấy không cách nào cử động.
Nàng ấy chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt.
Nàng ấy nhìn, nhìn người nam nhân mình yêu mỉm cười với người nữ nhân khác.
Nàng ấy nhìn, nhìn hắn cùng nữ nhân đó tay trong tay.
Nàng ấy nhìn, nhìn hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Thư Mặc.
Đây không phải là đang diễn trò.
Tiêu Vãn yêu thương Quý Thư Mặc cả kinh thành đều biết, Tạ Sơ Thần biết, tất cả sự ôn nhu, sủng ái, che chở, của hắn trước nay đều dành cho một người. Từ lúc bước chân vào đại sảnh đến giờ, ánh mắt hắn thậm chí còn không từng rơi xuống trên người nàng ấy.
Phu quân... Sơ Thần chưa từng vọng tưởng cướp đoạt chàng từ tay Quý tiểu thư. Thiếp chỉ mong chàng có thể quay đầu lại, nhìn thiếp một cái, chỉ một cái thôi, nhưng tại sao, ngay cả giấc mơ nhỏ nhoi đó chàng cũng keo kiệt ban cho thiếp?
Hơi nước ấm áp dâng lên trong mắt, nước mắt nóng hổi thiêu đốt đôi mắt nàng ấy dường như sắp rơi xuống. Nàng ấy dùng hết khí lực xiết chặt hai tay cho đến khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mới có thể nhịn xuống không rơi lệ.
Tạ Sơ Thần, kiên cường lên! Trước mặt bao nhiêu người, không được khóc! Bây giờ chàng không yêu mày, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Mày phải kiên trì, dùng tấm chân tình khiến chàng hồi tâm chuyển ý. Phụ thân từng dạy: Người nào phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.
Đúng thế, cố lên!
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của hắn, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“ Người đâu, mau mời hai vị tiểu thư hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của hắn, càng che đi ánh lệ trong mắt hắn.
Nghe những lời khinh miệt Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tên thiếu gia con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi kiêm tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu cô gái nhà lành bị hắn đùa giỡn mất mặt, thậm chí nếu nhìn thấy phụ nữ đã có chồng mà có dung mạo xinh đẹp, chưa chắc Tiêu Vãn đã bỏ qua.
Thế cho nên mấy thiếu nữ đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ gia Tạ tiểu thư, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. Hắn chỉ thích nữ nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài nữ Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “ chỉ có sắc mà không có tài ”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo hắn?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất đệ nhất đệ đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Cái loại thẩm mỹ máu chó gì đây vậy trời...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự tiểu thư nhà ta!” Huyệt đạo kết cục cũng tự giải khai, Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, “Tiểu thư, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện nàng ấy như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, Tiêu Vãn trong lòng vạn phần khó chịu. Hắn nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn dứng một bên ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng ta, “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại là đằng khác, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nữ nhân vây quanh hắn, nàng ta càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này không bị hắn bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nữ nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét hắn, nàng ta nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo nàng ta vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội cự tuyệt, gần như đem cổ tay của nàng ta bóp nát.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ nàng nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy như vậy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Tiêu Vãn vẻ mặt lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của nàng ta.
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn
giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của hắn.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí.
Nàng ấy vẫn biết bọn họ tiên đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, còn mình chỉ là một con quạ nhỏ tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Chẳng qua là dù có “biết” nhiều đến cỡ nào, cũng không thể sánh bằng với khi chính mắt nhìn thấy, càng thêm chấn động, càng thêm đau lòng.
Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc váy màu xanh nhạt, thanh nhã cao quý, hoa hải đường kiều diễm thêu ở cổ áo, cổ tay, đóa hoa phấn nộn tươi tắn, xinh đẹp trông rất sống động, càng tôn lên đôi gò má hồng hào của nàng ta, trước ngực đeo chiếc vòng cổ trân châu, từng viên ngọc nhỏ nhắn càng trau chuốt thêm vẻ tươi tắn đẹp đẽ…
Nhìn nàng ta như tiên nữ giáng trần. Còn mình... Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, nàng ta quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ tiểu thư nàng, lòng hết sức căm phẫn. Mấy người này thật quá đáng. Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra cái bộ mặt khinh miệt. Chiêu Nhi cả người sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó...?” lòng tan nát cơ hồ như muốn rơi lệ, nhưng nàng ấy cố gắng đè nén, không muốn lộ ra thanh âm nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Cô mất tích một đêm, đạị phu nhân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Nàng ta không rõ, tiểu thư của mình kết cục làm sao, đường đường đại tiểu thư cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn cái loại nam nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Về nhà...? Nhà, nơi nào còn nhà của nàng ấy...
Cuối cùng, nàng ấy cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà đi.”
Sau đó cả người gần như dựa hoàn toàn vào Chiêu Nhi, hai chủ tớ khấp khễnh rời khỏi Tiêu gia.
Ở một nơi gần đó.
Bây giờ đã là gần giữa trưa, mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng ấm áp soi rọi khắp vạn vật, chiếu thẳng vào mắt của một nam nhân. Người nam nhân đó đứng dựa vào xe ngựa, mặc kệ ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt đau đớn, lẳng lặng đứng thẳng bất động, nhìn vào bóng dáng tiêm nhược càng đi càng xa trong nắng gắt.
Hắn nhìn nàng ấy rời đi, trên gương mặt lạnh lùng không hề có một tia biểu tình. Chỉ có cặp mắt đen tinh tường, sâu thẳm không đáy kia, sau khi nàng ấy bước ra khỏi Tiêu phủ, mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, để lộ ra ngũ tạng thiêu đốt đau nhức.
Vân Yên lẳng lặng đến bên cạnh hắn.
“Thiếu phu nhân xong chưa?” Tiêu Vãn không có quay đầu, vẫn nhìn chăm chú về phía trước, bóng dáng nàng ấy dần dần biến mất.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã tới.” Giọng Hoạ Hạ cất lên, ánh mắt không nhịn được len lén bắn vài tia khinh thường về phía Quý Thư Mặc. Sắp lên xe ngựa rồi mà còn đi nhà xí.
Phu nhân cái kiểu gì đây!
Vân Yên nhếch mép. Bụng dạ Tư Mã Chiêu ai mà không biết. Chui vào nhà xí không phải là nói với mọi người Tiêu Vãn khiến nàng ta buồn nôn không chịu nổi sao.
Cái kiểu táng thẳng vào mặt chồng như thế, e chỉ có Tiêu Vãn yêu chiều nàng ta hết mực mới nhẫn nhịn nổi.
“ Xuất phát thôi! ” Hắn nắm chặt hai nắm tay, biểu tình lạnh lẽo xoay người, bước nhanh lên xe ngựa.
Thực ra Vân Yên nghĩ quá nhiều, Tiêu Vãn không quan tâm Quý Thư Mặc xấc láo không phải vì yêu chiều nàng ta, mà là... hành động của nàng ta vừa vặn hợp ý hắn.
Hắn cần chút không gian cho riêng mình.
“Xin lỗi…” lời nói nặng nền đến đầu môi lại tan biến nhanh trong không khí.
Không khí trong xe ngựa rất nặng nề…
Người ra đi đã đau khổ, nhưng có biết đâu, người ở lại còn đau khổ gấp ngàn lần hơn. Tạ Sơ Thần vừa đi, vẻ kiên cường ngụy trang trên mặt Tiêu Vãn nháy mắt đã sụp đổ, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến nhìn bầu trời từng chứa bóng dáng gầy nhược của nàng qua tấm màn che.
Tim đau, đau quá! Đau tới mức khổ sở, đau đến nỗi hắn không thở nổi, đau tới mức hắn không biết bây giờ nên đối mặt tất cả như thế nào!
Hai bàn tay nắm lấy nhau cố gắng tìm hơi ấm, nhưng chỉ có hắn biết, ấm áp thực sự đã đi rất xa hắn rồi!
Tiêu Vãn thống khổ nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt trời hắt mắt hắn bỏng rát, nhưng lại không thể chiếu vào trái tim hắn. Trái tim hắn đang chết dần chết mòn.
Hắn nở nụ cười không tiếng động, nụ cười đau xót đến vậy, khiến người ta tê tâm đến thế.
“Đi hay lắm, đi hay lắm...”
Đi thật là tốt, đi thật là hay! Là lỗi của hắn, do hắn đã làm chuyện sai, nên hắn phải chịu trừng phạt như thế này! Đây là báo ứng xứng đáng mà hắn phải nhận! Hắn đối xử với nàng ấy như thế nào, tra tấn nàng ấy ra sao, bây giờ hãy trả cho hắn gấp bội, báo ứng gấp bội lên người hắn đi!
Sơ Thần, hận ta đi, ghét ta đi. Mang tất cả hận thù của nàng rời khỏi Tiêu gia, từ nay sống một cuộc sống thật tốt!
Quên ta đi, đi tìm một người đàn ông khác hoàn toàn xứng với nàng hơn ta!
Lúc này đây Tiêu Vãn chỉ cảm thấy lòng mình toàn là máu, hối hận đều hóa thành huyết lệ, nhiễm đỏ mắt hắn, càng nhiễm đỏ tim hắn...
Hắn hối hận rồi. Từ lúc bắt đầu hắn đã hối hận rồi.
Hắn không muốn buông tay. Hắn thật sự không muốn.
Cánh tay truyền đến đau đớn nhắc nhở hắn phải bình tĩnh. Đau đớn khiến hắn nhận ra mình phải buông tay.
Đúng vậy, buông tay nàng ấy. Buông tay để nàng đi tìm hạnh phúc.
Tiêu Vãn quay vào bên trong, nghiêng đầu nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Nhưng chỉ hắn biết, hắn đang khóc.
Hắn khóc nhưng lạ thay không hề rơi xuống giọt nước mắt nào.
Tiêu Vãn tự giễu trong lòng: Người ta vẫn bảo “nam nhi vô lệ.”
Cũng có người nói “nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc bọn họ thương tâm mà thôi.”
Nói hay lắm, nhưng có một sự thật mà không phải ai cũng biết, không phải ai cũng cảm thụ được, khi một người đã quá đau đớn thì nước mắt sẽ chảy ngược vào tim.
Tim đau quá, nhưng lúc này hắn càng căm hận hơn! Căm hận vì mình yếu lòng, suýt chút nữa đã muốn vứt bỏ tất cả nhảy xuống xe ngựa đuổi theo Tạ Sơ Thần.
Tiêu Vãn mơ hồ nhìn thấy vực thẳm lộ ra dưới chân hắn, và hắn rơi xuống đó, tiếp tục rơi mãi, bởi vực thẳm không có đáy. Sẽ không còn có ai ôm hắn lại. Không còn ai dùng tình yêu sưới ấm trái tim hắn, giúp hắn vượt qua trò đời giá lạnh. Hắn có cảm giác như mặt đất đã khép kín lại trên đầu và hắn nhận ra rằng hắn sẽ không bao giờ trồi lên được cho đến ngày nào hắn vẫn còn sống.
Sơ Thần, Sơ Thần… thực xin lỗi…
Trên đời này, người mà hắn thiếu nợ nhều nhất, chính là Tạ Sơ Thần.
Chính vì vậy, hắn càng không thể để nàng chịu khổ cùng hắn.
Ngay cả hắn còn không tự tin mình sẽ thành công lật đổ Sở Mộ Thanh, trả thù Quý Thư Mặc, ngăn chặn huyết nhuộm Tiêu gia, thì làm sao hắn có tư cách yêu cầu nàng ấy ở lại chịu khổ cùng hắn?
Nhỡ đâu... nếu hắn thất bại, Tạ Sơ Thần sẽ ra sao?
Gánh trên người cái danh hoa tàn nhuỵ rữa, vợ cũ của tử tù sao?
Không, nàng ấy không phải Quý Thư Mặc. Nàng ấy xứng đáng có một hạnh phúc trọn vẹn, được gia đình chồng yêu thương, có một người chồng yêu thương nàng ấy, cùng những đứa con kháu khỉnh.
Nhưng tất cả những thứ này sẽ không bao giờ thành sự thực nếu hắn thất bại.
Lúc đó, cuộc đời nàng ấy biết đi về đâu?!
Sơ Thần, là ta có lỗi với nàng. Kiếp trước ta ngu ngốc làm ra những việc khiến nàng phải đau khổ, cũng làm cho chính mình bị thương tổn. Bây giờ có muốn bù đắp, e không kịp nữa rồi.
Ta nợ nàng nhiều như vậy, làm sao trả hết? Chỉ đành hẹn lại kiếp sau.
Sơ Thần.....
Tiêu Vãn vô ý thức co người lại, đôi vai khẽ run lên.
“Tạ Sơ Thần căn bản là tên trộm ngọc đê tiện, thấy Tiêu gia nhiều tiền nổi lòng tham, trăm phương ngàn kế, mặt dày mày dạn muốn gả cho ta! ”
“Cả đời... ta chỉ yêu một mình Thư Mặc, sẽ không cưới người nào khác, càng không lấy Tạ Sơ Thần tâm tư rắn rết. ”
“ Cái loại nữ nhân tiếng xấu lan xa làm sao xứng làm thê tử của Tiêu Vãn ta!”
“Tạ Sơ Thần không biết xấu hổ, quấn lấy ta ép buộc ta lấy nàng ấy, bản thiếu gia sẽ không bao giờ để ý đến người tai tiếng tệ hại, điêu ngoa đanh đá, còn là phế vật cầm kỳ thư hoạ công dung ngôn hạnh chẳng ra đám ôn gì như nàng ấy?! ”
“Bản thiếu gia chưa từng ép buộc nàng ấy. Chính là nàng ấy bất chấp mọi thứ, nàng ấy bị bỏng không phải lỗi của bản thiếu gia. Là tự nàng ấy đa tình, đối với ta yêu thương nhung nhớ, dây dưa không dứt! ”
“Mau cút khỏi mắt ta. Đừng đứng đó làm ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
“Còn mặt dày ở lại không chịu đi?”
Mấy lời nói cay độc này, tựa như cây kim đâm mạnh vào tim của Tiêu Vãn. Rõ ràng là mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng trước mặt hắn bỗng tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.
Hắn biết, không phải chỉ lúc này, mà là mãi mãi về sau, cuộc đời hắn sẽ mãi mãi không còn được nhìn thấy bầu trời, không còn ai có thể cho hắn cảm gáic ấm áp, hắn sẽ không như kiếp trước nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng tươi cười chạy theo hắn lấy lòng.
Như vậy cũng tốt, cái gì cũng không có, khi áp lực nhất sẽ không còn ai ở bên làm điểm tựa tinh thần, khi mệt mỏi nhất vẫn sẽ bị nỗi cô đơn như lưỡi dao đâm vào tim xé toạc ra, đau đớn khôn tả.
ha ha. Đáng đời hắn lắm.
Là do hắn kiếp trước ngu ngốc yêu lầm người, tàn nhẫn chà đạp một tình yêu trong sáng thuần khiết nhất thì còn tư cách gì hưởng hạnh phúc trong kiếp này?
Không phải sai lầm nào cũng có thể bỏ qua, không phải tội lỗi nào cũng có thể được tha thứ, càng không phải vì sống lại thì có thể vô sỉ phũ bỏ những việc mình từng làm.
Lựa chọn đuổi nàng đi, rốt cục hắn không rõ là đang tra tấn nàng hay đang tra tấn bản thân mình. Hắn biết mình không nên hối hận, nhưng hắn vẫn cứ hối hận. Hắn biết hắn xứng đáng nhận lấy kết cục này nhưng hắn lại không cam tâm.
Tim hắn, toàn bộ mạch máu trong cơ thể hắn đều đang kêu gào hắn bất chấp tất cả giữ nàng ấy lại.
Nhưng, giữ lại rồi thì sao? Lại để nàng ấy chịu khổ nữa sao?
Làm người không thể vô liêm sỉ đến mức chỉ vì bản thân thèm khát chân tình mà làm lỡ làng cuộc đời người khác. Cho nên hắn lựa chọn để cuộc sống của mình từng bước quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm nàng ấy chưa từng hiện diện.
Ừ vậy đi, đi rồi thì thôi, coi như đây là quả báo cho việc khinh thường tình yêu của mày. Nếu như.... nếu như một năm nữa may mắn... vô tình gặp lại nhau, hãy cứ quay đầu đi, nở nụ cười hạnh phúc nhìn nàng hạnh phúc.
Sau đó... xem như ta chưa từng quen biết
Còn... nếu như... Sơ Thần, linh hồn ta sẽ đi theo nàng, bảo vệ nàng bình an.
Tiêu Vãn à, mày nghĩ mày là ai? Cái loại nam nhân cặn bã súc sinh heo chó không bằng như mày, ông trời đã nhân từ cho mày cơ hội sống lại, mày không dập đầu cảm tạ trời cao, còn vọng tưởng có được người nữ nhân tốt nhất thiên hạ sao? Vọng tưởng có được tấm chân tình cao cả như nhật nguyệt đó sao?
Ha ha ha.... Người như mày, không xứng!
Tiêu Vãn hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, cho đến khi giọng nói trầm ổn của Vân Yên vang lên: “Thiếu phu nhân, thiếu gia, đã tới nơi ”
Thì ánh sáng trong đôi mắt mới được khôi phục lại, Tiêu Vãn mở mắt ra, từ tốn nhìn về phía Quý Thư Mặc, trên gương mặt tuấn tú không có một tia gợn sóng: “Ừm.”
Nàng ấy không cách nào cử động.
Nàng ấy chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt.
Nàng ấy nhìn, nhìn người nam nhân mình yêu mỉm cười với người nữ nhân khác.
Nàng ấy nhìn, nhìn hắn cùng nữ nhân đó tay trong tay.
Nàng ấy nhìn, nhìn hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Thư Mặc.
Đây không phải là đang diễn trò.
Tiêu Vãn yêu thương Quý Thư Mặc cả kinh thành đều biết, Tạ Sơ Thần biết, tất cả sự ôn nhu, sủng ái, che chở, của hắn trước nay đều dành cho một người. Từ lúc bước chân vào đại sảnh đến giờ, ánh mắt hắn thậm chí còn không từng rơi xuống trên người nàng ấy.
Phu quân... Sơ Thần chưa từng vọng tưởng cướp đoạt chàng từ tay Quý tiểu thư. Thiếp chỉ mong chàng có thể quay đầu lại, nhìn thiếp một cái, chỉ một cái thôi, nhưng tại sao, ngay cả giấc mơ nhỏ nhoi đó chàng cũng keo kiệt ban cho thiếp?
Hơi nước ấm áp dâng lên trong mắt, nước mắt nóng hổi thiêu đốt đôi mắt nàng ấy dường như sắp rơi xuống. Nàng ấy dùng hết khí lực xiết chặt hai tay cho đến khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mới có thể nhịn xuống không rơi lệ.
Tạ Sơ Thần, kiên cường lên! Trước mặt bao nhiêu người, không được khóc! Bây giờ chàng không yêu mày, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Mày phải kiên trì, dùng tấm chân tình khiến chàng hồi tâm chuyển ý. Phụ thân từng dạy: Người nào phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.
Đúng thế, cố lên!
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của hắn, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“ Người đâu, mau mời hai vị tiểu thư hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của hắn, càng che đi ánh lệ trong mắt hắn.
Nghe những lời khinh miệt Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tên thiếu gia con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi kiêm tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu cô gái nhà lành bị hắn đùa giỡn mất mặt, thậm chí nếu nhìn thấy phụ nữ đã có chồng mà có dung mạo xinh đẹp, chưa chắc Tiêu Vãn đã bỏ qua.
Thế cho nên mấy thiếu nữ đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ gia Tạ tiểu thư, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. Hắn chỉ thích nữ nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài nữ Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “ chỉ có sắc mà không có tài ”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo hắn?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất đệ nhất đệ đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Cái loại thẩm mỹ máu chó gì đây vậy trời...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự tiểu thư nhà ta!” Huyệt đạo kết cục cũng tự giải khai, Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, “Tiểu thư, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện nàng ấy như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, Tiêu Vãn trong lòng vạn phần khó chịu. Hắn nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn dứng một bên ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng ta, “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại là đằng khác, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nữ nhân vây quanh hắn, nàng ta càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này không bị hắn bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nữ nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét hắn, nàng ta nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo nàng ta vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội cự tuyệt, gần như đem cổ tay của nàng ta bóp nát.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ nàng nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy như vậy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Tiêu Vãn vẻ mặt lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của nàng ta.
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn
giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của hắn.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí.
Nàng ấy vẫn biết bọn họ tiên đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, còn mình chỉ là một con quạ nhỏ tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Chẳng qua là dù có “biết” nhiều đến cỡ nào, cũng không thể sánh bằng với khi chính mắt nhìn thấy, càng thêm chấn động, càng thêm đau lòng.
Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc váy màu xanh nhạt, thanh nhã cao quý, hoa hải đường kiều diễm thêu ở cổ áo, cổ tay, đóa hoa phấn nộn tươi tắn, xinh đẹp trông rất sống động, càng tôn lên đôi gò má hồng hào của nàng ta, trước ngực đeo chiếc vòng cổ trân châu, từng viên ngọc nhỏ nhắn càng trau chuốt thêm vẻ tươi tắn đẹp đẽ…
Nhìn nàng ta như tiên nữ giáng trần. Còn mình... Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, nàng ta quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ tiểu thư nàng, lòng hết sức căm phẫn. Mấy người này thật quá đáng. Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra cái bộ mặt khinh miệt. Chiêu Nhi cả người sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó...?” lòng tan nát cơ hồ như muốn rơi lệ, nhưng nàng ấy cố gắng đè nén, không muốn lộ ra thanh âm nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Cô mất tích một đêm, đạị phu nhân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Nàng ta không rõ, tiểu thư của mình kết cục làm sao, đường đường đại tiểu thư cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn cái loại nam nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Về nhà...? Nhà, nơi nào còn nhà của nàng ấy...
Cuối cùng, nàng ấy cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà đi.”
Sau đó cả người gần như dựa hoàn toàn vào Chiêu Nhi, hai chủ tớ khấp khễnh rời khỏi Tiêu gia.
Ở một nơi gần đó.
Bây giờ đã là gần giữa trưa, mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng ấm áp soi rọi khắp vạn vật, chiếu thẳng vào mắt của một nam nhân. Người nam nhân đó đứng dựa vào xe ngựa, mặc kệ ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt đau đớn, lẳng lặng đứng thẳng bất động, nhìn vào bóng dáng tiêm nhược càng đi càng xa trong nắng gắt.
Hắn nhìn nàng ấy rời đi, trên gương mặt lạnh lùng không hề có một tia biểu tình. Chỉ có cặp mắt đen tinh tường, sâu thẳm không đáy kia, sau khi nàng ấy bước ra khỏi Tiêu phủ, mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, để lộ ra ngũ tạng thiêu đốt đau nhức.
Vân Yên lẳng lặng đến bên cạnh hắn.
“Thiếu phu nhân xong chưa?” Tiêu Vãn không có quay đầu, vẫn nhìn chăm chú về phía trước, bóng dáng nàng ấy dần dần biến mất.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã tới.” Giọng Hoạ Hạ cất lên, ánh mắt không nhịn được len lén bắn vài tia khinh thường về phía Quý Thư Mặc. Sắp lên xe ngựa rồi mà còn đi nhà xí.
Phu nhân cái kiểu gì đây!
Vân Yên nhếch mép. Bụng dạ Tư Mã Chiêu ai mà không biết. Chui vào nhà xí không phải là nói với mọi người Tiêu Vãn khiến nàng ta buồn nôn không chịu nổi sao.
Cái kiểu táng thẳng vào mặt chồng như thế, e chỉ có Tiêu Vãn yêu chiều nàng ta hết mực mới nhẫn nhịn nổi.
“ Xuất phát thôi! ” Hắn nắm chặt hai nắm tay, biểu tình lạnh lẽo xoay người, bước nhanh lên xe ngựa.
Thực ra Vân Yên nghĩ quá nhiều, Tiêu Vãn không quan tâm Quý Thư Mặc xấc láo không phải vì yêu chiều nàng ta, mà là... hành động của nàng ta vừa vặn hợp ý hắn.
Hắn cần chút không gian cho riêng mình.
“Xin lỗi…” lời nói nặng nền đến đầu môi lại tan biến nhanh trong không khí.
Không khí trong xe ngựa rất nặng nề…
Người ra đi đã đau khổ, nhưng có biết đâu, người ở lại còn đau khổ gấp ngàn lần hơn. Tạ Sơ Thần vừa đi, vẻ kiên cường ngụy trang trên mặt Tiêu Vãn nháy mắt đã sụp đổ, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến nhìn bầu trời từng chứa bóng dáng gầy nhược của nàng qua tấm màn che.
Tim đau, đau quá! Đau tới mức khổ sở, đau đến nỗi hắn không thở nổi, đau tới mức hắn không biết bây giờ nên đối mặt tất cả như thế nào!
Hai bàn tay nắm lấy nhau cố gắng tìm hơi ấm, nhưng chỉ có hắn biết, ấm áp thực sự đã đi rất xa hắn rồi!
Tiêu Vãn thống khổ nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt trời hắt mắt hắn bỏng rát, nhưng lại không thể chiếu vào trái tim hắn. Trái tim hắn đang chết dần chết mòn.
Hắn nở nụ cười không tiếng động, nụ cười đau xót đến vậy, khiến người ta tê tâm đến thế.
“Đi hay lắm, đi hay lắm...”
Đi thật là tốt, đi thật là hay! Là lỗi của hắn, do hắn đã làm chuyện sai, nên hắn phải chịu trừng phạt như thế này! Đây là báo ứng xứng đáng mà hắn phải nhận! Hắn đối xử với nàng ấy như thế nào, tra tấn nàng ấy ra sao, bây giờ hãy trả cho hắn gấp bội, báo ứng gấp bội lên người hắn đi!
Sơ Thần, hận ta đi, ghét ta đi. Mang tất cả hận thù của nàng rời khỏi Tiêu gia, từ nay sống một cuộc sống thật tốt!
Quên ta đi, đi tìm một người đàn ông khác hoàn toàn xứng với nàng hơn ta!
Lúc này đây Tiêu Vãn chỉ cảm thấy lòng mình toàn là máu, hối hận đều hóa thành huyết lệ, nhiễm đỏ mắt hắn, càng nhiễm đỏ tim hắn...
Hắn hối hận rồi. Từ lúc bắt đầu hắn đã hối hận rồi.
Hắn không muốn buông tay. Hắn thật sự không muốn.
Cánh tay truyền đến đau đớn nhắc nhở hắn phải bình tĩnh. Đau đớn khiến hắn nhận ra mình phải buông tay.
Đúng vậy, buông tay nàng ấy. Buông tay để nàng đi tìm hạnh phúc.
Tiêu Vãn quay vào bên trong, nghiêng đầu nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Nhưng chỉ hắn biết, hắn đang khóc.
Hắn khóc nhưng lạ thay không hề rơi xuống giọt nước mắt nào.
Tiêu Vãn tự giễu trong lòng: Người ta vẫn bảo “nam nhi vô lệ.”
Cũng có người nói “nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc bọn họ thương tâm mà thôi.”
Nói hay lắm, nhưng có một sự thật mà không phải ai cũng biết, không phải ai cũng cảm thụ được, khi một người đã quá đau đớn thì nước mắt sẽ chảy ngược vào tim.
Tim đau quá, nhưng lúc này hắn càng căm hận hơn! Căm hận vì mình yếu lòng, suýt chút nữa đã muốn vứt bỏ tất cả nhảy xuống xe ngựa đuổi theo Tạ Sơ Thần.
Tiêu Vãn mơ hồ nhìn thấy vực thẳm lộ ra dưới chân hắn, và hắn rơi xuống đó, tiếp tục rơi mãi, bởi vực thẳm không có đáy. Sẽ không còn có ai ôm hắn lại. Không còn ai dùng tình yêu sưới ấm trái tim hắn, giúp hắn vượt qua trò đời giá lạnh. Hắn có cảm giác như mặt đất đã khép kín lại trên đầu và hắn nhận ra rằng hắn sẽ không bao giờ trồi lên được cho đến ngày nào hắn vẫn còn sống.
Sơ Thần, Sơ Thần… thực xin lỗi…
Trên đời này, người mà hắn thiếu nợ nhều nhất, chính là Tạ Sơ Thần.
Chính vì vậy, hắn càng không thể để nàng chịu khổ cùng hắn.
Ngay cả hắn còn không tự tin mình sẽ thành công lật đổ Sở Mộ Thanh, trả thù Quý Thư Mặc, ngăn chặn huyết nhuộm Tiêu gia, thì làm sao hắn có tư cách yêu cầu nàng ấy ở lại chịu khổ cùng hắn?
Nhỡ đâu... nếu hắn thất bại, Tạ Sơ Thần sẽ ra sao?
Gánh trên người cái danh hoa tàn nhuỵ rữa, vợ cũ của tử tù sao?
Không, nàng ấy không phải Quý Thư Mặc. Nàng ấy xứng đáng có một hạnh phúc trọn vẹn, được gia đình chồng yêu thương, có một người chồng yêu thương nàng ấy, cùng những đứa con kháu khỉnh.
Nhưng tất cả những thứ này sẽ không bao giờ thành sự thực nếu hắn thất bại.
Lúc đó, cuộc đời nàng ấy biết đi về đâu?!
Sơ Thần, là ta có lỗi với nàng. Kiếp trước ta ngu ngốc làm ra những việc khiến nàng phải đau khổ, cũng làm cho chính mình bị thương tổn. Bây giờ có muốn bù đắp, e không kịp nữa rồi.
Ta nợ nàng nhiều như vậy, làm sao trả hết? Chỉ đành hẹn lại kiếp sau.
Sơ Thần.....
Tiêu Vãn vô ý thức co người lại, đôi vai khẽ run lên.
“Tạ Sơ Thần căn bản là tên trộm ngọc đê tiện, thấy Tiêu gia nhiều tiền nổi lòng tham, trăm phương ngàn kế, mặt dày mày dạn muốn gả cho ta! ”
“Cả đời... ta chỉ yêu một mình Thư Mặc, sẽ không cưới người nào khác, càng không lấy Tạ Sơ Thần tâm tư rắn rết. ”
“ Cái loại nữ nhân tiếng xấu lan xa làm sao xứng làm thê tử của Tiêu Vãn ta!”
“Tạ Sơ Thần không biết xấu hổ, quấn lấy ta ép buộc ta lấy nàng ấy, bản thiếu gia sẽ không bao giờ để ý đến người tai tiếng tệ hại, điêu ngoa đanh đá, còn là phế vật cầm kỳ thư hoạ công dung ngôn hạnh chẳng ra đám ôn gì như nàng ấy?! ”
“Bản thiếu gia chưa từng ép buộc nàng ấy. Chính là nàng ấy bất chấp mọi thứ, nàng ấy bị bỏng không phải lỗi của bản thiếu gia. Là tự nàng ấy đa tình, đối với ta yêu thương nhung nhớ, dây dưa không dứt! ”
“Mau cút khỏi mắt ta. Đừng đứng đó làm ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
“Còn mặt dày ở lại không chịu đi?”
Mấy lời nói cay độc này, tựa như cây kim đâm mạnh vào tim của Tiêu Vãn. Rõ ràng là mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng trước mặt hắn bỗng tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa.
Hắn biết, không phải chỉ lúc này, mà là mãi mãi về sau, cuộc đời hắn sẽ mãi mãi không còn được nhìn thấy bầu trời, không còn ai có thể cho hắn cảm gáic ấm áp, hắn sẽ không như kiếp trước nhìn thấy gương mặt lúc nào cũng tươi cười chạy theo hắn lấy lòng.
Như vậy cũng tốt, cái gì cũng không có, khi áp lực nhất sẽ không còn ai ở bên làm điểm tựa tinh thần, khi mệt mỏi nhất vẫn sẽ bị nỗi cô đơn như lưỡi dao đâm vào tim xé toạc ra, đau đớn khôn tả.
ha ha. Đáng đời hắn lắm.
Là do hắn kiếp trước ngu ngốc yêu lầm người, tàn nhẫn chà đạp một tình yêu trong sáng thuần khiết nhất thì còn tư cách gì hưởng hạnh phúc trong kiếp này?
Không phải sai lầm nào cũng có thể bỏ qua, không phải tội lỗi nào cũng có thể được tha thứ, càng không phải vì sống lại thì có thể vô sỉ phũ bỏ những việc mình từng làm.
Lựa chọn đuổi nàng đi, rốt cục hắn không rõ là đang tra tấn nàng hay đang tra tấn bản thân mình. Hắn biết mình không nên hối hận, nhưng hắn vẫn cứ hối hận. Hắn biết hắn xứng đáng nhận lấy kết cục này nhưng hắn lại không cam tâm.
Tim hắn, toàn bộ mạch máu trong cơ thể hắn đều đang kêu gào hắn bất chấp tất cả giữ nàng ấy lại.
Nhưng, giữ lại rồi thì sao? Lại để nàng ấy chịu khổ nữa sao?
Làm người không thể vô liêm sỉ đến mức chỉ vì bản thân thèm khát chân tình mà làm lỡ làng cuộc đời người khác. Cho nên hắn lựa chọn để cuộc sống của mình từng bước quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm nàng ấy chưa từng hiện diện.
Ừ vậy đi, đi rồi thì thôi, coi như đây là quả báo cho việc khinh thường tình yêu của mày. Nếu như.... nếu như một năm nữa may mắn... vô tình gặp lại nhau, hãy cứ quay đầu đi, nở nụ cười hạnh phúc nhìn nàng hạnh phúc.
Sau đó... xem như ta chưa từng quen biết
Còn... nếu như... Sơ Thần, linh hồn ta sẽ đi theo nàng, bảo vệ nàng bình an.
Tiêu Vãn à, mày nghĩ mày là ai? Cái loại nam nhân cặn bã súc sinh heo chó không bằng như mày, ông trời đã nhân từ cho mày cơ hội sống lại, mày không dập đầu cảm tạ trời cao, còn vọng tưởng có được người nữ nhân tốt nhất thiên hạ sao? Vọng tưởng có được tấm chân tình cao cả như nhật nguyệt đó sao?
Ha ha ha.... Người như mày, không xứng!
Tiêu Vãn hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình, cho đến khi giọng nói trầm ổn của Vân Yên vang lên: “Thiếu phu nhân, thiếu gia, đã tới nơi ”
Thì ánh sáng trong đôi mắt mới được khôi phục lại, Tiêu Vãn mở mắt ra, từ tốn nhìn về phía Quý Thư Mặc, trên gương mặt tuấn tú không có một tia gợn sóng: “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.