Chương 30: #171006
Thanh Phương
06/10/2017
01
Hôm nay tôi ngồi bàn đầu. Tôi để ý rằng lần nào ngồi bàn đầu cũng bị cậu ấy trêu chọc. Quả nhiên, trong lúc tôi đang viết đơn, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã bắt gặp ánh mắt của cậu ấy. Tôi cúi xuống tiếp tục viết bài. Bỗng nhiên, ánh sáng trước mặt tôi tối đi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lần nữa. Cậu ấy đang đứng trước mặt tôi. Bàn tay cầm phấn đặt xuống mặt bàn. Vì viết ngược chiều nên nét chữ có phần run run. Tôi cúi xuống nhìn xem cậu ấy viết cái gì.
"DMM"
3 chữ vô cùng đơn giản. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cúi xuống nhìn tôi.
Khi tôi định lên tiếng thì cậu ấy đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cầm giẻ lau bảng xóa 3 chữ kia đi. Hóa ra là cậu ấy nhìn thấy cô giáo bước vào lớp.
02
Tiết thể dục chúng tôi không phải học. Vì vậy, tôi cùng những người bạn khác tụ tập xuống bàn cuối để chơi Ma Sói. Tôi ngồi đúng chỗ của cậu ấy. Đằng sau lưng tôi là balo của cậu ấy.
Không hiểu sao tôi bị nghi ngờ là Sói nên các cô cậu học sinh kia giết tôi ngay lượt thứ 2. Tôi chán nản dựa lưng vào balo của cậu ấy xem trò chơi diễn ra.
Được một lúc, tôi thấy có người ngồi sau tôi. Tôi quay người nhìn, thì ra là cậu ấy. Một lát sau, tôi đưa bàn tay sờ lên ngực của cậu ấy. Cậu ấy ngồi trên bàn, cúi xuống nhìn tôi. Bàn tay cậu ấy nắm lấy tay tôi kéo ra. Tôi càng thích thú, bàn tay lại một lần nữa trườn lên đùi của cậu ấy. Cậu ấy làm ra bộ mặt như cô thôn nữ bị anh thiếu gia gạ tình, tay cậu ấy đặt lên tay tôi một lần nữa, kéo ra. Tôi tiếp tục lần mò đùi cậu ấy tiếp.
Cậu ấy cười.
Thực sự lúc đấy cậu ấy vô cùng đẹp trai. Ôi, tôi phải làm sao đây?
Tôi cứ đưa bàn tay sờ đùi và sờ ngực cậu ấy. Còn cậu ấy cứ ngồi cười và kéo tay tôi ra.
"Mày làm sao thế hả?"
"Nứng!" Cậu ấy vừa cười vừa nói. Ôi, cái bộ dạng gạ tình này. Tôi phải làm sao đây hả trời?
Crush đừng cười!
Ôi tim tôi! Phải làm sao đây?
Trong một khoảnh khắc nào đấy, tôi đã nghĩ hành động của chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ. Người vợ thích đùa nghịch với chồng. Còn người chồng từ chối trong bộ dạng tươi cười nuông chiều.
Có phải là tôi suy nghĩ hơi bị xa xăm không?
Hôm nay tôi ngồi bàn đầu. Tôi để ý rằng lần nào ngồi bàn đầu cũng bị cậu ấy trêu chọc. Quả nhiên, trong lúc tôi đang viết đơn, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã bắt gặp ánh mắt của cậu ấy. Tôi cúi xuống tiếp tục viết bài. Bỗng nhiên, ánh sáng trước mặt tôi tối đi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lần nữa. Cậu ấy đang đứng trước mặt tôi. Bàn tay cầm phấn đặt xuống mặt bàn. Vì viết ngược chiều nên nét chữ có phần run run. Tôi cúi xuống nhìn xem cậu ấy viết cái gì.
"DMM"
3 chữ vô cùng đơn giản. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cúi xuống nhìn tôi.
Khi tôi định lên tiếng thì cậu ấy đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay cầm giẻ lau bảng xóa 3 chữ kia đi. Hóa ra là cậu ấy nhìn thấy cô giáo bước vào lớp.
02
Tiết thể dục chúng tôi không phải học. Vì vậy, tôi cùng những người bạn khác tụ tập xuống bàn cuối để chơi Ma Sói. Tôi ngồi đúng chỗ của cậu ấy. Đằng sau lưng tôi là balo của cậu ấy.
Không hiểu sao tôi bị nghi ngờ là Sói nên các cô cậu học sinh kia giết tôi ngay lượt thứ 2. Tôi chán nản dựa lưng vào balo của cậu ấy xem trò chơi diễn ra.
Được một lúc, tôi thấy có người ngồi sau tôi. Tôi quay người nhìn, thì ra là cậu ấy. Một lát sau, tôi đưa bàn tay sờ lên ngực của cậu ấy. Cậu ấy ngồi trên bàn, cúi xuống nhìn tôi. Bàn tay cậu ấy nắm lấy tay tôi kéo ra. Tôi càng thích thú, bàn tay lại một lần nữa trườn lên đùi của cậu ấy. Cậu ấy làm ra bộ mặt như cô thôn nữ bị anh thiếu gia gạ tình, tay cậu ấy đặt lên tay tôi một lần nữa, kéo ra. Tôi tiếp tục lần mò đùi cậu ấy tiếp.
Cậu ấy cười.
Thực sự lúc đấy cậu ấy vô cùng đẹp trai. Ôi, tôi phải làm sao đây?
Tôi cứ đưa bàn tay sờ đùi và sờ ngực cậu ấy. Còn cậu ấy cứ ngồi cười và kéo tay tôi ra.
"Mày làm sao thế hả?"
"Nứng!" Cậu ấy vừa cười vừa nói. Ôi, cái bộ dạng gạ tình này. Tôi phải làm sao đây hả trời?
Crush đừng cười!
Ôi tim tôi! Phải làm sao đây?
Trong một khoảnh khắc nào đấy, tôi đã nghĩ hành động của chúng tôi như đôi vợ chồng trẻ. Người vợ thích đùa nghịch với chồng. Còn người chồng từ chối trong bộ dạng tươi cười nuông chiều.
Có phải là tôi suy nghĩ hơi bị xa xăm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.