Chương 52: #171103
Thanh Phương
03/11/2017
01
Hôm nay tôi đi học muộn. Lúc tôi bước vào khu A chuông đã reo rồi. Nhưng tôi vẫn đi từ tốn lên tầng 3. Vừa vào đến lớp, tôi đưa ánh mắt xung quanh xem cậu ấy đang ở đâu? Tôi nhìn thấy cậu ấy đang ngồi nói chuyện với một cậu bạn. Và đúng lúc ấy, cậu ấy cũng quay người lại nhìn về phía tôi.
Như có thần giao cách cảm vậy.
Định mệnh...
02
Tôi rút chiếc khăn từ trong balo ra, đặt lên mặt bàn chuẩn bị gấp để đeo. Vừa gấp được 1 nếp, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi.
"Phương ơi. Phương"
Tôi quay mặt sang. Là cậu ấy.
"Hả?" Tôi đang thổi dở bóng từ chiếc kẹo cao su. Nhưng phải trả lời nên tôi lại nuốt lại.
"Cho tao mượn khăn" Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi lấy chiếc khăn đang định gấp đặt vào tay cậu ấy. Mặt cậu ấy rõ ngỡ ngàng. Có thể cậu ấy nghĩ rằng tôi đưa cậu ấy chiếc khăn ấy thì tôi dùng cái gì.
Nhưng, có một điều cậu ấy mãi mãi không thể biết được. Đó chính là trong balo của tôi luôn có 2 chiếc khăn. Một chiếc khăn là của tôi. Chiếc khăn còn lại tôi luôn mang theo bên cạnh để đưa cậu ấy dùng.
03
Hôm nay tôi được gọi lên bảng kiểm tra bài cũ môn Anh. Yêu cầu chỉ có viết từ mới, viết 6 công thức và lấy ví dụ của công thức. Đối với tôi không có gì là khó.
Trong lúc tôi viết từ trên bảng, cậu ấy cứ đi đi lại lại suốt. Tôi không hiểu cậu ấy đi với mục đích gì. Cô giáo coi cậu ấy như con cưng nên lại càng không có ý kiến gì với chuyện đi lại tự do trong lớp.
Sau khi hoàn thành xong, tôi về chỗ. Cô giáo nhìn qua một lượt bài làm của tôi rồi quay xuống lớp.
"Nhận xét bài làm của bạn Phương nào"
Cậu ấy giơ tay.
"W"
"Em thưa cô từ examiner là giám thị ạ" Cậu ấy đứng lên, dõng dạc nhận xét.
Do viết nhanh nên chữ viết có phần ẩu. Dấu không rõ ràng cho lắm. Từ giám thị tôi nhìn qua như từ giam thi.
Tôi quay xuống nhìn cậu ấy. Cậu ấy cười đầy thích thú.
"Còn lại bạn đúng rồi ạ"
04
Trong giờ tự học, trong đầu tôi bỗng hiện lên bộ phim Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta. Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không nhớ ra trong phim Cảnh Cảnh hay Dư Hoài, ai là người đi du học.
Tôi liền quay sang gọi cô bạn là fan cứng của ngôn tình.
Cô bạn đang cắm cúi viết lách gì đó, nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Cảnh Cảnh đi du học hay Dư Hoài đi du học?"
Đúng lúc cô bạn chuẩn bị trả lời, cậu ấy từ bàn dưới đi lên, ngồi lên trên bàn. Phần thân trên của cậu ấy che hết tầm nhìn của tôi.
"W, đi ra!"
Cậu ấy quay lại nhìn tôi nhưng không hề có hành động nào tiếp theo. Tôi thật sự muốn bóp nát ngực cậu ấy mà. Nhưng vì khoảng cách không cho phép nên tôi chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng tôi đành phải nghe đáp án từ cô bạn bàn dưới.
05
Cuối giờ, tôi nhờ cô bạn chuyển lời xuống cho cậu ấy trả lại chiếc khăn. Cậu ấy bỏ ra khỏi cổ nhưng không gỡ nút thắt, đưa cho tôi.
"Mai mày mang tiếp cho tao mượn nhé"
Có phải từ bây giờ chiếc khăn còn lại hữu ích rồi, đúng không?
Hôm nay tôi đi học muộn. Lúc tôi bước vào khu A chuông đã reo rồi. Nhưng tôi vẫn đi từ tốn lên tầng 3. Vừa vào đến lớp, tôi đưa ánh mắt xung quanh xem cậu ấy đang ở đâu? Tôi nhìn thấy cậu ấy đang ngồi nói chuyện với một cậu bạn. Và đúng lúc ấy, cậu ấy cũng quay người lại nhìn về phía tôi.
Như có thần giao cách cảm vậy.
Định mệnh...
02
Tôi rút chiếc khăn từ trong balo ra, đặt lên mặt bàn chuẩn bị gấp để đeo. Vừa gấp được 1 nếp, tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi.
"Phương ơi. Phương"
Tôi quay mặt sang. Là cậu ấy.
"Hả?" Tôi đang thổi dở bóng từ chiếc kẹo cao su. Nhưng phải trả lời nên tôi lại nuốt lại.
"Cho tao mượn khăn" Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi.
Tôi lấy chiếc khăn đang định gấp đặt vào tay cậu ấy. Mặt cậu ấy rõ ngỡ ngàng. Có thể cậu ấy nghĩ rằng tôi đưa cậu ấy chiếc khăn ấy thì tôi dùng cái gì.
Nhưng, có một điều cậu ấy mãi mãi không thể biết được. Đó chính là trong balo của tôi luôn có 2 chiếc khăn. Một chiếc khăn là của tôi. Chiếc khăn còn lại tôi luôn mang theo bên cạnh để đưa cậu ấy dùng.
03
Hôm nay tôi được gọi lên bảng kiểm tra bài cũ môn Anh. Yêu cầu chỉ có viết từ mới, viết 6 công thức và lấy ví dụ của công thức. Đối với tôi không có gì là khó.
Trong lúc tôi viết từ trên bảng, cậu ấy cứ đi đi lại lại suốt. Tôi không hiểu cậu ấy đi với mục đích gì. Cô giáo coi cậu ấy như con cưng nên lại càng không có ý kiến gì với chuyện đi lại tự do trong lớp.
Sau khi hoàn thành xong, tôi về chỗ. Cô giáo nhìn qua một lượt bài làm của tôi rồi quay xuống lớp.
"Nhận xét bài làm của bạn Phương nào"
Cậu ấy giơ tay.
"W"
"Em thưa cô từ examiner là giám thị ạ" Cậu ấy đứng lên, dõng dạc nhận xét.
Do viết nhanh nên chữ viết có phần ẩu. Dấu không rõ ràng cho lắm. Từ giám thị tôi nhìn qua như từ giam thi.
Tôi quay xuống nhìn cậu ấy. Cậu ấy cười đầy thích thú.
"Còn lại bạn đúng rồi ạ"
04
Trong giờ tự học, trong đầu tôi bỗng hiện lên bộ phim Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta. Nhưng tôi nghĩ thế nào cũng không nhớ ra trong phim Cảnh Cảnh hay Dư Hoài, ai là người đi du học.
Tôi liền quay sang gọi cô bạn là fan cứng của ngôn tình.
Cô bạn đang cắm cúi viết lách gì đó, nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Cảnh Cảnh đi du học hay Dư Hoài đi du học?"
Đúng lúc cô bạn chuẩn bị trả lời, cậu ấy từ bàn dưới đi lên, ngồi lên trên bàn. Phần thân trên của cậu ấy che hết tầm nhìn của tôi.
"W, đi ra!"
Cậu ấy quay lại nhìn tôi nhưng không hề có hành động nào tiếp theo. Tôi thật sự muốn bóp nát ngực cậu ấy mà. Nhưng vì khoảng cách không cho phép nên tôi chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng tôi đành phải nghe đáp án từ cô bạn bàn dưới.
05
Cuối giờ, tôi nhờ cô bạn chuyển lời xuống cho cậu ấy trả lại chiếc khăn. Cậu ấy bỏ ra khỏi cổ nhưng không gỡ nút thắt, đưa cho tôi.
"Mai mày mang tiếp cho tao mượn nhé"
Có phải từ bây giờ chiếc khăn còn lại hữu ích rồi, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.