Chương 59: #171111
Thanh Phương
11/11/2017
01
Khi bước vào khu nhà A tôi đang suy nghĩ một số thứ nên không để ý xung quanh, cứ thế đi lên cầu thang. Chỉ còn vài bậc nữa là lên tầng 2 tôi bỗng nhìn thấy một chiếc giầy quen thuộc. Bên cạnh đó còn là một chiếc chân băng bó vô cùng quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ. Cậu ấy đang đứng bên cạnh cầu thang nhìn tôi. Tôi không nhìn cậu ấy nữa, lạnh lùng bước đi. Lúc đi qua cậu ấy, tôi thấy cậu đứng nép sát cầu thang, hai tay che chắn ngực như thể sợ tôi bóp ngực và phần bên dưới của cậu ấy vậy.
02
Tôi bất ngờ bị cô giáo gọi lên trả lời câu hỏi. Điều đáng nói nhất là học với nhau 3 năm rồi mà tên của tôi cô vẫn nhầm lẫn. Sau khi bị cô gọi sai tên, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng cậu ấy vọng lên.
"What the fuck?"
Tôi trả lời câu hỏi của cô. Nhưng do đang bị ốm nên giọng tôi hơi khàn, kết hợp với việc tôi đang nhai kẹo cao su nên cô không nghe thấy gì cả. Tôi phải nhắc đi nhắc lại 3 lần cô mới nghe rõ. Lúc đấy, tôi nhìn thấy cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
03
Giờ về, chúng tôi đều đi bộ một đoạn trên sân trường. Cậu ấy vừa đi vừa hát rõ to. Tôi cùng cô bạn thân đi trước một đoạn.
"Crush à, đừng hát nữa!" Tôi ngẫu hứng nói hơi to lên.
Tôi không biết cậu ấy có nghe thấy không nhưng sau đấy cậu ấy đã im lặng được một lúc. Chỉ đơn giản là một lúc thôi.
Khi bước vào khu nhà A tôi đang suy nghĩ một số thứ nên không để ý xung quanh, cứ thế đi lên cầu thang. Chỉ còn vài bậc nữa là lên tầng 2 tôi bỗng nhìn thấy một chiếc giầy quen thuộc. Bên cạnh đó còn là một chiếc chân băng bó vô cùng quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo phản xạ. Cậu ấy đang đứng bên cạnh cầu thang nhìn tôi. Tôi không nhìn cậu ấy nữa, lạnh lùng bước đi. Lúc đi qua cậu ấy, tôi thấy cậu đứng nép sát cầu thang, hai tay che chắn ngực như thể sợ tôi bóp ngực và phần bên dưới của cậu ấy vậy.
02
Tôi bất ngờ bị cô giáo gọi lên trả lời câu hỏi. Điều đáng nói nhất là học với nhau 3 năm rồi mà tên của tôi cô vẫn nhầm lẫn. Sau khi bị cô gọi sai tên, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng cậu ấy vọng lên.
"What the fuck?"
Tôi trả lời câu hỏi của cô. Nhưng do đang bị ốm nên giọng tôi hơi khàn, kết hợp với việc tôi đang nhai kẹo cao su nên cô không nghe thấy gì cả. Tôi phải nhắc đi nhắc lại 3 lần cô mới nghe rõ. Lúc đấy, tôi nhìn thấy cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
03
Giờ về, chúng tôi đều đi bộ một đoạn trên sân trường. Cậu ấy vừa đi vừa hát rõ to. Tôi cùng cô bạn thân đi trước một đoạn.
"Crush à, đừng hát nữa!" Tôi ngẫu hứng nói hơi to lên.
Tôi không biết cậu ấy có nghe thấy không nhưng sau đấy cậu ấy đã im lặng được một lúc. Chỉ đơn giản là một lúc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.