Chương 68: #171123
Thanh Phương
23/11/2017
01
Bình thường tôi vốn sát giờ mới đến. Nhưng hôm nay có buổi thuyết trình nên tôi phải đến sớm để chuẩn bị. Trong lúc đi vào trường, tôi không khỏi nghĩ đến cậu ấy. Vì cậu ấy rất hay đến vào tầm giờ này. Ngỡ như định mệnh xảy ra thì sao?
Nhưng rồi định mệnh vẫn không xảy ra.
Khi tôi bước vào lớp, cậu ấy còn chưa đến.
Tôi vừa đặt balo xuống bàn thì cô bạn tổ phó gọi đi mua bút dạ cùng. Tôi nhận lời.
Khi tôi vừa ra khỏi dãy nhà A, cậu ấy xuất hiện. Tôi cố ý lảng tránh ánh mắt cậu ấy, chạy đến bắt cạnh với cô bạn.
Chúng tôi cứ thế đi qua nhau.
02
Khi tôi cùng cô bạn đi mua bút trở về thì bỗng nhiên gặp cô bạn thân. Cô bạn cầm hộp mì bốc khói nghi ngút trên tay. Thời tiết đang lạnh, nhìn thấy hộp mì nóng hổi mà tôi như bắt được vàng. Tôi vội vàng chạy tới, ôm cổ cô bạn, tỏ ý muốn ăn. Cô bạn chỉ biết cười trừ nhìn tôi, không nói không rằng.
Suốt quãng đường lên tới tầng 3, tôi không ngừng lải nhải bên tai cô bạn. Bàn tay ôm chặt cổ cô bạn không tha.
Không ngờ trong lúc đấy, cậu ấy đang đứng ở trên tầng 3 nhìn về phía tôi.
Tôi không để ý cậu ấy nữa, theo cô bạn vào trong lớp, quyết ăn bằng được.
03
Tôi cùng 2 cô bạn trốn điểm danh đầu giờ để ra hành lang ăn mì. Tôi đứng bên cạnh ăn ké cô bạn U. Nhưng do hành lang lộng gió quá, chúng tôi phải đi vào lớp. Trước khi vào lớp, cậu ấy bỗng tiến tới phía chúng tôi.
Tôi đang đùa với cô bạn U, nhìn thấy cậu ấy, sự tập trung của tôi đặt hết lên người cậu ấy.
"Ê, ê. Cho tao hít hơi mì đi. Tao không ăn đâu" Cậu ấy nói.
Tôi chào tạm biệt cô bạn U để đi vào lớp.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là mình phải tránh mặt cậu ấy vậy.
04
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh. Tôi vốn muốn mượn áo khoác của cậu ấy mặc. Nhưng tôi đang cố tạo khoảng cách giữa tôi và cậu ấy nên không mượn vẫn hơn. Cuối cùng, tôi quyết định mượn áo khoác cô bạn bàn dưới.
Tôi nằm xuống bàn, đưa áo khoác cho cậu bạn thân ngồi bàn trên, nhờ chùm lên đầu tôi. Cậu bạn thân nhận lấy, phật phật 2 cái rồi chùm lên đầu tôi. Tôi bỗng thấy tay của mình có ai đó nắm lấy. Sau đó, tiếng khóc đầy đau thương vang lên.
"Phương ơi, tại sao? Tại sao mày nhẫn tâm để tao ở lại một mình lẻ loi đơn độc trên thế gian này?" Cậu bạn thân T cầm tay tôi vỗ vỗ, gào khóc rõ thảm thiết.
"Phương ơi! Phương ơi! Hãy trở về đi" Cậu bạn thân M ngồi bàn trên cũng phụ hoạ theo.
Tôi muốn ngủ cũng không yên nữa! Thiệt tình!
Tôi lật chiếc áo khoác ra, giơ tay đánh hai cậu bạn kia. Nhưng hai cậu bạn phản xạ vô cùng nhanh nên tránh được phát đánh của tôi.
Đúng lúc ấy, tôi nhìn về phía cậu ấy. Cậu đang ngồi chơi bài nhưng ánh mắt lại hướng về chỗ tôi.
05
Tôi vừa ngồi ăn bánh mì vừa xem phim. Bỗng nhiên, cậu ấy đi tới bàn tôi, nói chuyện với cậu bạn D. Tôi không nhìn cậu ấy, tiếp tục ăn bánh mì.
Lát sau, tôi thấy cậu bạn D lau mặt vào áo khoác của cậu ấy. Tôi ngẩng mặt lên xem phản ứng của cậu ấy. Cậu ấy không nói gì, cúi xuống nhìn cậu bạn D.
Không hiểu sao tôi lại thấy giống cặp nam nữ chính trong phim thế không biết. Chỉ thiếu mỗi chi tiết là cậu ấy không nhìn cậu bạn D bằng ánh mắt trìu mến mà thôi.
Tôi thở dài, tiếp tục xem phim.
06
Tiết Âm Nhạc chúng tôi không phải học. Tôi cùng 4 cậu bạn nữa quây lại chơi UNO. Trong lúc chơi, chúng tôi đâu thể không phát ra tiếng chửi thể bộc lộ cảm xúc. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi bị cô giáo nhắc nhở.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Hầu như là mấy cô cậu bàn trên đều quay xuống nhìn chỗ chúng tôi, bao gồm cả cậu ấy.
Tôi không lảng tránh ánh mắt của cậu ấy. Hai ánh mắt giao nhau. Nhưng lần này không chỉ đơn giản là 3 giây, 4 giây như mọi lần. Mà lần này lên tới 10 giây.
Nhưng rồi, tôi lại tiếp tục chơi UNO cùng các cậu bạn kia, không nhìn cậu ấy nữa.
07
Cậu ấy khoác túi đựng đàn lên lưng. Tôi đưa mắt nhìn về phía cậu ấy. Và tôi thấy cậu ấy cũng nhìn lại. Vẫn như mọi lần, tôi lảng tránh ánh mắt của cậu ấy, tiếp tục đánh bài với các bạn.
Có vẻ như mối quan hệ giữa chúng tôi quay trở về điểm xuất phát ban đầu. Ngoài việc ánh mắt giao nhau ra thì không ai chịu mở miệng trước.
Bình thường tôi vốn sát giờ mới đến. Nhưng hôm nay có buổi thuyết trình nên tôi phải đến sớm để chuẩn bị. Trong lúc đi vào trường, tôi không khỏi nghĩ đến cậu ấy. Vì cậu ấy rất hay đến vào tầm giờ này. Ngỡ như định mệnh xảy ra thì sao?
Nhưng rồi định mệnh vẫn không xảy ra.
Khi tôi bước vào lớp, cậu ấy còn chưa đến.
Tôi vừa đặt balo xuống bàn thì cô bạn tổ phó gọi đi mua bút dạ cùng. Tôi nhận lời.
Khi tôi vừa ra khỏi dãy nhà A, cậu ấy xuất hiện. Tôi cố ý lảng tránh ánh mắt cậu ấy, chạy đến bắt cạnh với cô bạn.
Chúng tôi cứ thế đi qua nhau.
02
Khi tôi cùng cô bạn đi mua bút trở về thì bỗng nhiên gặp cô bạn thân. Cô bạn cầm hộp mì bốc khói nghi ngút trên tay. Thời tiết đang lạnh, nhìn thấy hộp mì nóng hổi mà tôi như bắt được vàng. Tôi vội vàng chạy tới, ôm cổ cô bạn, tỏ ý muốn ăn. Cô bạn chỉ biết cười trừ nhìn tôi, không nói không rằng.
Suốt quãng đường lên tới tầng 3, tôi không ngừng lải nhải bên tai cô bạn. Bàn tay ôm chặt cổ cô bạn không tha.
Không ngờ trong lúc đấy, cậu ấy đang đứng ở trên tầng 3 nhìn về phía tôi.
Tôi không để ý cậu ấy nữa, theo cô bạn vào trong lớp, quyết ăn bằng được.
03
Tôi cùng 2 cô bạn trốn điểm danh đầu giờ để ra hành lang ăn mì. Tôi đứng bên cạnh ăn ké cô bạn U. Nhưng do hành lang lộng gió quá, chúng tôi phải đi vào lớp. Trước khi vào lớp, cậu ấy bỗng tiến tới phía chúng tôi.
Tôi đang đùa với cô bạn U, nhìn thấy cậu ấy, sự tập trung của tôi đặt hết lên người cậu ấy.
"Ê, ê. Cho tao hít hơi mì đi. Tao không ăn đâu" Cậu ấy nói.
Tôi chào tạm biệt cô bạn U để đi vào lớp.
Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là mình phải tránh mặt cậu ấy vậy.
04
Thời tiết ngày càng chuyển lạnh. Tôi vốn muốn mượn áo khoác của cậu ấy mặc. Nhưng tôi đang cố tạo khoảng cách giữa tôi và cậu ấy nên không mượn vẫn hơn. Cuối cùng, tôi quyết định mượn áo khoác cô bạn bàn dưới.
Tôi nằm xuống bàn, đưa áo khoác cho cậu bạn thân ngồi bàn trên, nhờ chùm lên đầu tôi. Cậu bạn thân nhận lấy, phật phật 2 cái rồi chùm lên đầu tôi. Tôi bỗng thấy tay của mình có ai đó nắm lấy. Sau đó, tiếng khóc đầy đau thương vang lên.
"Phương ơi, tại sao? Tại sao mày nhẫn tâm để tao ở lại một mình lẻ loi đơn độc trên thế gian này?" Cậu bạn thân T cầm tay tôi vỗ vỗ, gào khóc rõ thảm thiết.
"Phương ơi! Phương ơi! Hãy trở về đi" Cậu bạn thân M ngồi bàn trên cũng phụ hoạ theo.
Tôi muốn ngủ cũng không yên nữa! Thiệt tình!
Tôi lật chiếc áo khoác ra, giơ tay đánh hai cậu bạn kia. Nhưng hai cậu bạn phản xạ vô cùng nhanh nên tránh được phát đánh của tôi.
Đúng lúc ấy, tôi nhìn về phía cậu ấy. Cậu đang ngồi chơi bài nhưng ánh mắt lại hướng về chỗ tôi.
05
Tôi vừa ngồi ăn bánh mì vừa xem phim. Bỗng nhiên, cậu ấy đi tới bàn tôi, nói chuyện với cậu bạn D. Tôi không nhìn cậu ấy, tiếp tục ăn bánh mì.
Lát sau, tôi thấy cậu bạn D lau mặt vào áo khoác của cậu ấy. Tôi ngẩng mặt lên xem phản ứng của cậu ấy. Cậu ấy không nói gì, cúi xuống nhìn cậu bạn D.
Không hiểu sao tôi lại thấy giống cặp nam nữ chính trong phim thế không biết. Chỉ thiếu mỗi chi tiết là cậu ấy không nhìn cậu bạn D bằng ánh mắt trìu mến mà thôi.
Tôi thở dài, tiếp tục xem phim.
06
Tiết Âm Nhạc chúng tôi không phải học. Tôi cùng 4 cậu bạn nữa quây lại chơi UNO. Trong lúc chơi, chúng tôi đâu thể không phát ra tiếng chửi thể bộc lộ cảm xúc. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi bị cô giáo nhắc nhở.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Hầu như là mấy cô cậu bàn trên đều quay xuống nhìn chỗ chúng tôi, bao gồm cả cậu ấy.
Tôi không lảng tránh ánh mắt của cậu ấy. Hai ánh mắt giao nhau. Nhưng lần này không chỉ đơn giản là 3 giây, 4 giây như mọi lần. Mà lần này lên tới 10 giây.
Nhưng rồi, tôi lại tiếp tục chơi UNO cùng các cậu bạn kia, không nhìn cậu ấy nữa.
07
Cậu ấy khoác túi đựng đàn lên lưng. Tôi đưa mắt nhìn về phía cậu ấy. Và tôi thấy cậu ấy cũng nhìn lại. Vẫn như mọi lần, tôi lảng tránh ánh mắt của cậu ấy, tiếp tục đánh bài với các bạn.
Có vẻ như mối quan hệ giữa chúng tôi quay trở về điểm xuất phát ban đầu. Ngoài việc ánh mắt giao nhau ra thì không ai chịu mở miệng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.