Chương 137: #180430
Thanh Phương
01/05/2018
Có vẻ như tôi và cậu ấy không có duyên phận với nhau thì phải...
Tôi đã hẹn với cậu bạn K từ rất lâu là bao giờ lên gặp cậu ấy thì cho tôi đi cùng với. Cậu bạn K đồng ý.
Sáng hôm đó, tôi đi học về liền nhận được tin nhắn của cậu bạn K.
"Alo. Đm mày biết nhà tao không? Bây giờ đi này"
Tin nhắn được gửi lúc 10:03. Bây giờ là 10:38
Tôi bấn loạn nhắn lại cho cậu bạn K rất nhiều. Nhưng có lẽ là do không có mạng nên chẳng có bất kì dấu hiệu nào cho thấy cậu bạn K đã đọc.
Thôi xong. Tôi đã để vụt mất cơ hội được gặp cậu ấy rồi.
Sau đó, tôi thoát ra liền nhìn thấy story của một cậu bạn lớp tôi. Đây là phong cảnh trên đường cao tốc. Đầu tôi chợt hiện lên một suy nghĩ nào đó. Sau đó, tôi vội vàng inbox với cậu bạn.
"Mày đi đâu đấy?" Tôi hỏi.
"Hôm nay lên gặp W" Cậu bạn T trả lời.
"Có K không?" Tôi nghĩ cậu bạn K đi cùng.
"Không. Tao đang trên đường về rồi. Tao tưởng mày đi chung với K mà. Nó vừa xuất phát xong đấy" Cậu bạn T nhắn lại.
"Huhu sao mày không rủ tao?" Tôi sắp khóc tới nơi rồi.
"Tao cứ nghĩ mày đi chung với K rồi nên không rủ" Cậu bạn T thả icon cười.
Sau đó, tôi bảo cậu bạn T kể lại tình hình của cậu ấy bây giờ. Cậu bạn T kể rất chi tiết. Tôi phần nào đó có thể hình dung ra bộ dạng bây giờ của cậu ấy.
Sau đó, tôi liền nhận được tin nhắn của cô bạn T.
"Ê, bao giờ đi ấy?"
"Tao cũng chưa biết nữa. Mày tính đi như nào?"
"Đi với K"
"K đi từ sáng nay rồi"
"Sao nó không báo cho mình?"
"Nó có báo. Nhưng báo theo kiểu đùng một cái, tao chẳng biết xoay sở ra làm sao"
"Sáng mai mày đi không?"
"Có chứ"
Cuộc đời đúng là cuộc đời. Nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch vào đúng hôm đó. Thôi thì chúng ta không có duyên phận với nhau rồi.
Đến nơi, tôi liền vào mess xem tình hình ngay. Cậu bạn H gửi ảnh cậu ấy vào trong nhóm lớp. Một bức ảnh chụp cận mặt đầy chất lượng.
Gương mặt tôi hàng ngày thương nhớ này vẫn không có gì thay đổi cả. Vẫn đẹp trai như vậy. Có điều cậu ấy gầy đi nhiều.
Tôi liền tìm phần tin nhắn với cô bạn T để hỏi.
"Hôm nay đi à?"
"Ừâaaaaa. Đang ở đây này" Cô bạn T nhắn lại.
"Huhu tiếc vl" Tôi nhắn.
"Thôi nó sắp về rồi"
"Call được không?" Tôi đề nghị.
"Nói chuyện với nó hả? Ờ đợi tao tí. Tao bảo nó đã" Cô bạn T nhắn lại.
Tôi hồi hộp chờ đợi. Ngay lúc đó, cuộc gọi từ cô bạn T xuất hiện trên màn hình. Tôi định ấn nút trả lời. Bỗng nhiên màn hình trở lại trạng thái bình thường.
Ơ, sao lại tắt máy rồi?
"Nó đang chóng mặt" Cô bạn T nhắn lại ngay.
"Chỉ nói thôi mà" Tôi thở dài. "Nghe giọng nó thôi nhé"
Được chứ. Được thế thì tốt quá rồi chứ. Tôi đã ước ao cái giây phút này bao lâu rồi.
Ngay sau đó có cuộc gọi đến. Tôi rút kinh nghiệm, vồ nhanh chỗ trả lời rồi ấn. Tôi áp điện thoại lên tai. Tiếng bên trong rất nhỏ. Lại vội vội vàng vàng bật chỗ loa ngoài lên. Tiếng ổn định rồi, nghe rõ hơn rồi.
Tôi nghe thấy giọng cậu bạn D rồi cả cô bạn T. Tôi nghe thấy giọng của mẹ cậu ấy.
Tôi cố gắng tập trung tinh thần cao. Dừng hết mọi hành động lại. Mọi giác quan bây giờ chỉ dồn vào chiếc điện thoại bên tai.
Cuối cùng, tôi cũng nghe được giọng cậu ấy rồi. Rất rõ ràng, rất to. Dường như là cậu ấy đang nói lớn hơn bình thường vậy.
Khoảnh khắc đó như vỡ òa trong tâm khảm tôi. Giây phút mà tôi mong chờ bao lâu này. Giọng nói mà tôi nhớ nhung bấy lâu nay. Giọng nói ấy, tôi đã không được nghe những 13 ngày rồi.
Sau lần đó, tôi dường như không nghe thấy giọng cậu ấy nữa.
"Thôi nha. Tao tắt máy đây. Nó đang mệt. Không nói được đâu. Bye bye" Cô bạn T nói thật nhỏ.
Cuộc gọi kết thúc.
5 phút 1 giây.
Khoảnh khắc rung động nhất trong ngày của tôi.
Sau đó, tôi nhờ cô bạn T chuyển lời của tôi tới cậu ấy.
"Nó bảo về đến thăm nó. Bây giờ nó ngủ rồi" Cô bạn T nhắn cho tôi.
Cậu ấy bảo tôi đến thăm cậu ấy...
Tâm trạng của tôi bây giờ là gì đây? Tôi phải làm sao đây? Lời mời kìa, có vẻ rất mị hoặc thì phải.
"Mày chuyển lời hộ tao chưa?" Tôi hỏi.
"Tao chỉ bảo mày muốn nói chuyện với nó. Nó bảo nó về rồi thăm" Cô bạn T nhắn.
"Oke" Tim tôi sắp không chịu nổi được nữa rồi. Cậu ấy làm tôi bấn loạn quá.
2 tiếng sau, tôi liền nhận được tin nhắn của cô bạn T. Cô bạn kể tình hình của cậu ấy cho tôi. Đọc mấy dòng cô bạn gửi, tôi cũng thấy đau lòng.
Trong lúc tôi đang chìm trong nỗi đau thương, cô bạn T nhắn tiếp.
"Sang tuần nó về rồi. Sang mà gặp" Cô bạn T nói.
"Về rồi cơ á? Sớm thế?" Tôi ngỡ ngàng.
"Mẹ nó bảo thế"
Tôi gật gật đầu.
Bỗng nhiên cô bạn T nói tiếp...
"Nó cũng định nói chuyện với mày. Nhưng mà ngại ý"
Tôi:...
Bùng nổ thật luôn rồi...
"Wtf? Ngại cái gì?" Bàn tay tôi run rẩy nhắn lại. Miệng không khỏi nhếch lên đầy vui vẻ.
"Nhiều người quá"
Phải không?
"Toàn bạn thân ở đấy nó ngại làm cái gì?" Tôi nhắn.
"Hay là mày ít nói chuyện với nó nên nó ngại? Một là nó ngại. Hai là do nó mệt. Chứ thằng này biết đéo gì là ngại đâu" Cô bạn T trả lời.
Là sao nhỉ? Tôi nên giải đáp thắc mắc này như nào bây giờ?
Đúng là ra nước ngoài đổi gió có khác, tâm trạng tôi bây giờ khác hẳn luôn rồi. Vô cùng high.
Hôm nay quả là một ngày hết sức bấn loạn với tôi.
Tôi đã hẹn với cậu bạn K từ rất lâu là bao giờ lên gặp cậu ấy thì cho tôi đi cùng với. Cậu bạn K đồng ý.
Sáng hôm đó, tôi đi học về liền nhận được tin nhắn của cậu bạn K.
"Alo. Đm mày biết nhà tao không? Bây giờ đi này"
Tin nhắn được gửi lúc 10:03. Bây giờ là 10:38
Tôi bấn loạn nhắn lại cho cậu bạn K rất nhiều. Nhưng có lẽ là do không có mạng nên chẳng có bất kì dấu hiệu nào cho thấy cậu bạn K đã đọc.
Thôi xong. Tôi đã để vụt mất cơ hội được gặp cậu ấy rồi.
Sau đó, tôi thoát ra liền nhìn thấy story của một cậu bạn lớp tôi. Đây là phong cảnh trên đường cao tốc. Đầu tôi chợt hiện lên một suy nghĩ nào đó. Sau đó, tôi vội vàng inbox với cậu bạn.
"Mày đi đâu đấy?" Tôi hỏi.
"Hôm nay lên gặp W" Cậu bạn T trả lời.
"Có K không?" Tôi nghĩ cậu bạn K đi cùng.
"Không. Tao đang trên đường về rồi. Tao tưởng mày đi chung với K mà. Nó vừa xuất phát xong đấy" Cậu bạn T nhắn lại.
"Huhu sao mày không rủ tao?" Tôi sắp khóc tới nơi rồi.
"Tao cứ nghĩ mày đi chung với K rồi nên không rủ" Cậu bạn T thả icon cười.
Sau đó, tôi bảo cậu bạn T kể lại tình hình của cậu ấy bây giờ. Cậu bạn T kể rất chi tiết. Tôi phần nào đó có thể hình dung ra bộ dạng bây giờ của cậu ấy.
Sau đó, tôi liền nhận được tin nhắn của cô bạn T.
"Ê, bao giờ đi ấy?"
"Tao cũng chưa biết nữa. Mày tính đi như nào?"
"Đi với K"
"K đi từ sáng nay rồi"
"Sao nó không báo cho mình?"
"Nó có báo. Nhưng báo theo kiểu đùng một cái, tao chẳng biết xoay sở ra làm sao"
"Sáng mai mày đi không?"
"Có chứ"
Cuộc đời đúng là cuộc đời. Nhà tôi lên kế hoạch đi du lịch vào đúng hôm đó. Thôi thì chúng ta không có duyên phận với nhau rồi.
Đến nơi, tôi liền vào mess xem tình hình ngay. Cậu bạn H gửi ảnh cậu ấy vào trong nhóm lớp. Một bức ảnh chụp cận mặt đầy chất lượng.
Gương mặt tôi hàng ngày thương nhớ này vẫn không có gì thay đổi cả. Vẫn đẹp trai như vậy. Có điều cậu ấy gầy đi nhiều.
Tôi liền tìm phần tin nhắn với cô bạn T để hỏi.
"Hôm nay đi à?"
"Ừâaaaaa. Đang ở đây này" Cô bạn T nhắn lại.
"Huhu tiếc vl" Tôi nhắn.
"Thôi nó sắp về rồi"
"Call được không?" Tôi đề nghị.
"Nói chuyện với nó hả? Ờ đợi tao tí. Tao bảo nó đã" Cô bạn T nhắn lại.
Tôi hồi hộp chờ đợi. Ngay lúc đó, cuộc gọi từ cô bạn T xuất hiện trên màn hình. Tôi định ấn nút trả lời. Bỗng nhiên màn hình trở lại trạng thái bình thường.
Ơ, sao lại tắt máy rồi?
"Nó đang chóng mặt" Cô bạn T nhắn lại ngay.
"Chỉ nói thôi mà" Tôi thở dài. "Nghe giọng nó thôi nhé"
Được chứ. Được thế thì tốt quá rồi chứ. Tôi đã ước ao cái giây phút này bao lâu rồi.
Ngay sau đó có cuộc gọi đến. Tôi rút kinh nghiệm, vồ nhanh chỗ trả lời rồi ấn. Tôi áp điện thoại lên tai. Tiếng bên trong rất nhỏ. Lại vội vội vàng vàng bật chỗ loa ngoài lên. Tiếng ổn định rồi, nghe rõ hơn rồi.
Tôi nghe thấy giọng cậu bạn D rồi cả cô bạn T. Tôi nghe thấy giọng của mẹ cậu ấy.
Tôi cố gắng tập trung tinh thần cao. Dừng hết mọi hành động lại. Mọi giác quan bây giờ chỉ dồn vào chiếc điện thoại bên tai.
Cuối cùng, tôi cũng nghe được giọng cậu ấy rồi. Rất rõ ràng, rất to. Dường như là cậu ấy đang nói lớn hơn bình thường vậy.
Khoảnh khắc đó như vỡ òa trong tâm khảm tôi. Giây phút mà tôi mong chờ bao lâu này. Giọng nói mà tôi nhớ nhung bấy lâu nay. Giọng nói ấy, tôi đã không được nghe những 13 ngày rồi.
Sau lần đó, tôi dường như không nghe thấy giọng cậu ấy nữa.
"Thôi nha. Tao tắt máy đây. Nó đang mệt. Không nói được đâu. Bye bye" Cô bạn T nói thật nhỏ.
Cuộc gọi kết thúc.
5 phút 1 giây.
Khoảnh khắc rung động nhất trong ngày của tôi.
Sau đó, tôi nhờ cô bạn T chuyển lời của tôi tới cậu ấy.
"Nó bảo về đến thăm nó. Bây giờ nó ngủ rồi" Cô bạn T nhắn cho tôi.
Cậu ấy bảo tôi đến thăm cậu ấy...
Tâm trạng của tôi bây giờ là gì đây? Tôi phải làm sao đây? Lời mời kìa, có vẻ rất mị hoặc thì phải.
"Mày chuyển lời hộ tao chưa?" Tôi hỏi.
"Tao chỉ bảo mày muốn nói chuyện với nó. Nó bảo nó về rồi thăm" Cô bạn T nhắn.
"Oke" Tim tôi sắp không chịu nổi được nữa rồi. Cậu ấy làm tôi bấn loạn quá.
2 tiếng sau, tôi liền nhận được tin nhắn của cô bạn T. Cô bạn kể tình hình của cậu ấy cho tôi. Đọc mấy dòng cô bạn gửi, tôi cũng thấy đau lòng.
Trong lúc tôi đang chìm trong nỗi đau thương, cô bạn T nhắn tiếp.
"Sang tuần nó về rồi. Sang mà gặp" Cô bạn T nói.
"Về rồi cơ á? Sớm thế?" Tôi ngỡ ngàng.
"Mẹ nó bảo thế"
Tôi gật gật đầu.
Bỗng nhiên cô bạn T nói tiếp...
"Nó cũng định nói chuyện với mày. Nhưng mà ngại ý"
Tôi:...
Bùng nổ thật luôn rồi...
"Wtf? Ngại cái gì?" Bàn tay tôi run rẩy nhắn lại. Miệng không khỏi nhếch lên đầy vui vẻ.
"Nhiều người quá"
Phải không?
"Toàn bạn thân ở đấy nó ngại làm cái gì?" Tôi nhắn.
"Hay là mày ít nói chuyện với nó nên nó ngại? Một là nó ngại. Hai là do nó mệt. Chứ thằng này biết đéo gì là ngại đâu" Cô bạn T trả lời.
Là sao nhỉ? Tôi nên giải đáp thắc mắc này như nào bây giờ?
Đúng là ra nước ngoài đổi gió có khác, tâm trạng tôi bây giờ khác hẳn luôn rồi. Vô cùng high.
Hôm nay quả là một ngày hết sức bấn loạn với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.