Chương 18: Ngày Tồi Tệ
Thanh Phương
26/09/2017
Cứ mỗi lần nhận được giấy mời họp phụ huynh tôi cảm tưởng như được nhận
thông báo tử. 4 chữ Cuộc Họp Phụ Huynh nó ám ảnh kinh khủng đối với tôi.
Trước cuộc họp phụ huynh 2 ngày, tôi ăn sung mặt sướng, không phải lo nghĩ gì nhiều. Tưởng chừng ngày họp phụ huynh sẽ chỉ là một ngày phụ huynh đến chào hỏi giáo viên, tay bắt mặt mừng.
Ai ngờ, trước ngày họp phụ huynh 1 ngày, điều tồi tệ nhất đã xảy ra với tôi. Giáo viên dạy môn Toán mới của lớp cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Kết quả bài kiểm tra tôi đã nói ở chương trước. Điều đau lòng nhất đã xảy ra. Kết quả được thông báo cho phụ huynh vào ngày hôm nay.
Cuộc đời tôi như một bờ vực sâu thẳm kể từ lúc đấy.
Y như rằng, thầy giáo Toán đọc điểm cho phụ huynh kèm theo tờ bài kiểm tra của tôi.
Lúc mẹ tôi về nhà sau cuộc họp phụ huynh như thế nào tôi không biết. Bởi vì lúc đó tôi đang ở nhà bà.
Sau đó 1 tiếng, bố mẹ tôi cùng nhau sang nhà bà cúng cụ. Lúc bố mẹ tôi bước vào trong phòng khách. Mẹ tôi vào trước. Tôi để ý gương mặt của mẹ không có gì đặc biệt, mỉm cười chào ông bà. Sau đó, bố tôi đi vào. Gương mặt bố tôi khác hoàn toàn. Gương mặy tối đen lại, đằng đằng sát khí.
Tự nhiên, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Suốt 2 tiếng ăn cơm bên nhà bà, tôi đều im lặng ăn cơm. Mọi người thoải mái cười đùa. Tôi thỉnh thoảng cũng góp vui. Ngoài mặt thì tươi cười vui vẻ. Nhưng đâu ai biết rằng, lòng tôi đang nặng trĩu, cảm giác thật bức bách.
Điều gì đến thì nó sẽ đến.
Không hiểu sao tôi cảm thấy con đường từ nhà bà về đến nhà nó lại ngắn đến thế. Trên đường, tôi không ngừng cầu trời niệm phật. Tôi lưu luyến nhìn cảnh vật bên đường. Phố xá đông đúc. Người người qua lại. Thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy những đôi trai gái tay nắm má kề. Những đứa trẻ cầm bóng bay đuổi nhau. Con chó lớn đứng trên vỉa hè sủa lớn mỗi khi có người qua lại. Sao hôm nay tôi nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường cũng thấy rực rỡ quá. Nhìn cả cái cây cột điện cũng thấy nó thật nổi bật.
Cuộc sống vẫn muôn màu đến vậy. Nhưng sao tôi cảm thấy cuộc đời mình tối tăm thế.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Tôi lê từng bước chân xuống xe. Bàn tay nặng nề mở cánh cửa, mở ra. Đến mở cửa cũng cảm thấy nó thật nặng. Tôi đi vào bên trong. Theo tầm nhìn, tôi đưa mắt nhìn về phía bàn uống nước, một tờ giấy nằm ngay ngắn trên bàn. Tôi tiến gần tờ giấy thêm một chút.
Chính là bài kiểm tra của tôi.
Tôi xác định rồi.
Tôi lặng lẽ lê từng bước chân lên cầu thang. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhà tôi lại im lặng đến vậy. Một cảm giác trống vắng một cách đáng sợ.
Vừa lên được tầng 2, mẹ tôi đi xuống. Khuôn mặt tươi cười của mẹ giờ đây còn đâu? Gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
"Bài kiểm tra kia kìa!" Mẹ tôi chỉ về phía bài kiểm tra trên mặt bàn. Không những gương mặt đầy lạnh lùng mà cả giọng nói cũng nhận rõ sự tức giận đang kìm nén.
Mẹ đi qua tôi. Tôi cảm thấy sống lưng rõ lạnh. Ngay cả thở cũng không dám. Tôi lặng lẽ đi lên tầng, bắt gặp bố tôi đang ngồi. Tôi nở nụ cười lấy lòng.
"Có cái gì mà cười?" Bố tôi nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng vẫn không hề thay đổi.
Tôi bước vào phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bạn thân thông báo rằng mình sắp hi sinh rồi. Xin cô bạn ấy hãy cùng Tổ quốc ghi nhận sự hi sinh của tôi.
So với việc bố mẹ cứ mắng chửi tôi, thậm chí là đánh tôi, tôi còn không sợ bằng cái không khí im lặng đến đáng sợ này. Cái không khí này thực sự bức tôi đến phát điên.
Tôi cảm tưởng, chỉ cần bước ra cánh cửa kia, chắc hẳn sẽ có vô số mũi tên từ bố mẹ nhắm thẳng vào tôi. Tôi sẽ hi sinh một cách nhẹ nhàng nhưng vẫn mang vẻ vang.
Còn đây, bố mẹ tôi lựa chọn cách im lặng. Im lặng không có nghĩa là bỏ qua. Mà im lặng giống như một ngòi thuốc nổ, chỉ cần một mồi lửa nó sẽ nổ tung ngay lập tức, bất cứ lúc nào.
Tầm chiều tối, tôi có một buổi học. Chưa bao giờ tôi lại khao khát việc đi học đến như vậy. Thà rằng chôn vùi trong lớp học còn hơn chịu chết ở nhà.
Tôi không biết đây có phải lần cuối tôi viết truyện này không?
Tôi không biết tôi có thể sống sót qua ngày hôm nay không?
Tôi không biết bố mẹ tôi sẽ xử sự như nào tiếp theo?
Chỉ hi vọng rằng, tôi sẽ bình an qua khỏi ngày hôm nay.
Trước cuộc họp phụ huynh 2 ngày, tôi ăn sung mặt sướng, không phải lo nghĩ gì nhiều. Tưởng chừng ngày họp phụ huynh sẽ chỉ là một ngày phụ huynh đến chào hỏi giáo viên, tay bắt mặt mừng.
Ai ngờ, trước ngày họp phụ huynh 1 ngày, điều tồi tệ nhất đã xảy ra với tôi. Giáo viên dạy môn Toán mới của lớp cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Kết quả bài kiểm tra tôi đã nói ở chương trước. Điều đau lòng nhất đã xảy ra. Kết quả được thông báo cho phụ huynh vào ngày hôm nay.
Cuộc đời tôi như một bờ vực sâu thẳm kể từ lúc đấy.
Y như rằng, thầy giáo Toán đọc điểm cho phụ huynh kèm theo tờ bài kiểm tra của tôi.
Lúc mẹ tôi về nhà sau cuộc họp phụ huynh như thế nào tôi không biết. Bởi vì lúc đó tôi đang ở nhà bà.
Sau đó 1 tiếng, bố mẹ tôi cùng nhau sang nhà bà cúng cụ. Lúc bố mẹ tôi bước vào trong phòng khách. Mẹ tôi vào trước. Tôi để ý gương mặt của mẹ không có gì đặc biệt, mỉm cười chào ông bà. Sau đó, bố tôi đi vào. Gương mặt bố tôi khác hoàn toàn. Gương mặy tối đen lại, đằng đằng sát khí.
Tự nhiên, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Suốt 2 tiếng ăn cơm bên nhà bà, tôi đều im lặng ăn cơm. Mọi người thoải mái cười đùa. Tôi thỉnh thoảng cũng góp vui. Ngoài mặt thì tươi cười vui vẻ. Nhưng đâu ai biết rằng, lòng tôi đang nặng trĩu, cảm giác thật bức bách.
Điều gì đến thì nó sẽ đến.
Không hiểu sao tôi cảm thấy con đường từ nhà bà về đến nhà nó lại ngắn đến thế. Trên đường, tôi không ngừng cầu trời niệm phật. Tôi lưu luyến nhìn cảnh vật bên đường. Phố xá đông đúc. Người người qua lại. Thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy những đôi trai gái tay nắm má kề. Những đứa trẻ cầm bóng bay đuổi nhau. Con chó lớn đứng trên vỉa hè sủa lớn mỗi khi có người qua lại. Sao hôm nay tôi nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư đường cũng thấy rực rỡ quá. Nhìn cả cái cây cột điện cũng thấy nó thật nổi bật.
Cuộc sống vẫn muôn màu đến vậy. Nhưng sao tôi cảm thấy cuộc đời mình tối tăm thế.
Cuối cùng cũng về đến nhà.
Tôi lê từng bước chân xuống xe. Bàn tay nặng nề mở cánh cửa, mở ra. Đến mở cửa cũng cảm thấy nó thật nặng. Tôi đi vào bên trong. Theo tầm nhìn, tôi đưa mắt nhìn về phía bàn uống nước, một tờ giấy nằm ngay ngắn trên bàn. Tôi tiến gần tờ giấy thêm một chút.
Chính là bài kiểm tra của tôi.
Tôi xác định rồi.
Tôi lặng lẽ lê từng bước chân lên cầu thang. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhà tôi lại im lặng đến vậy. Một cảm giác trống vắng một cách đáng sợ.
Vừa lên được tầng 2, mẹ tôi đi xuống. Khuôn mặt tươi cười của mẹ giờ đây còn đâu? Gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
"Bài kiểm tra kia kìa!" Mẹ tôi chỉ về phía bài kiểm tra trên mặt bàn. Không những gương mặt đầy lạnh lùng mà cả giọng nói cũng nhận rõ sự tức giận đang kìm nén.
Mẹ đi qua tôi. Tôi cảm thấy sống lưng rõ lạnh. Ngay cả thở cũng không dám. Tôi lặng lẽ đi lên tầng, bắt gặp bố tôi đang ngồi. Tôi nở nụ cười lấy lòng.
"Có cái gì mà cười?" Bố tôi nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng vẫn không hề thay đổi.
Tôi bước vào phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bạn thân thông báo rằng mình sắp hi sinh rồi. Xin cô bạn ấy hãy cùng Tổ quốc ghi nhận sự hi sinh của tôi.
So với việc bố mẹ cứ mắng chửi tôi, thậm chí là đánh tôi, tôi còn không sợ bằng cái không khí im lặng đến đáng sợ này. Cái không khí này thực sự bức tôi đến phát điên.
Tôi cảm tưởng, chỉ cần bước ra cánh cửa kia, chắc hẳn sẽ có vô số mũi tên từ bố mẹ nhắm thẳng vào tôi. Tôi sẽ hi sinh một cách nhẹ nhàng nhưng vẫn mang vẻ vang.
Còn đây, bố mẹ tôi lựa chọn cách im lặng. Im lặng không có nghĩa là bỏ qua. Mà im lặng giống như một ngòi thuốc nổ, chỉ cần một mồi lửa nó sẽ nổ tung ngay lập tức, bất cứ lúc nào.
Tầm chiều tối, tôi có một buổi học. Chưa bao giờ tôi lại khao khát việc đi học đến như vậy. Thà rằng chôn vùi trong lớp học còn hơn chịu chết ở nhà.
Tôi không biết đây có phải lần cuối tôi viết truyện này không?
Tôi không biết tôi có thể sống sót qua ngày hôm nay không?
Tôi không biết bố mẹ tôi sẽ xử sự như nào tiếp theo?
Chỉ hi vọng rằng, tôi sẽ bình an qua khỏi ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.