Chương 15
sauluoi
12/11/2016
Đám cưới Viễn, tôi đến đón Bưởi nơi góc đường, phải tranh thủ đến thật sớm hơn giờ hẹn để nhỏ không phải chờ.
Bưởi xuất hiện trong chiếc đầm trắng cúp ngực để lộ bờ vai trắng hồng không tì vết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng làm tôi không rời mắt được.
-Anh nhìn làm em ngại chết đi được.
Con nhỏ xấu hổ đỏ mặt đưa tay lên che hai bên má, tôi vội kéo tay nhỏ xuống.
-Che vậy sao anh ngắm được.
-Biến thái.
Bưởi đánh nhẹ vào vai tôi rồi leo lên xe, cảm giác chở người đẹp sau lưng phấn khởi thật đấy.
Tới nơi, hình ảnh quá đỗi dễ thương của Bưởi thu hút tầm mắt của nhiều người trong công ty, tự dưng thấy bọn họ nhìn Bưởi mà tôi bực bội à.
-Woa, hôm nay nữ nhi phòng mình xinh thế.
Mọi người phòng tôi cũng đến đủ, trông ai cũng lịch lãm hết trơn.
-Tại mấy anh cứ chê em hoài nên phải bứt phá một bữa chứ.
-Anh khen xã giao đấy, chứ em có ăn diện cỡ nào cũng chẳng thoát ra khỏi trái bưởi đâu.
Nói chuyện được vài ba câu thế nào mọi người cũng tìm cách trêu ghẹo nhỏ Bưởi.
-Đừng có chọc bé Bưởi nữa, hôm nay cô dâu phụ của anh đúng đẹp luôn đó.
Trí lên tiếng làm bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta, gì mà cô dâu của anh, nghe cứ như là đám cưới của hai người vậy đó.
Tên này được cái ít nói, mà mỗi lần nói ra câu nào là ngọt như mía lùi, cũng biết cách cua gái lắm.
-Mình đi vào trong chuẩn bị thôi em.
Trí nắm tay Bưởi dẫn đi, còn tôi cũng chỉ biết hậm hực nhìn theo mà không làm được gì.
Lễ cưới diễn ra khá trang trọng, khỏi phải nói mấy người xung quanh khen cả hai cặp dâu – rể rất đẹp đôi, nghe là thấy bực bội rồi. Tên Trí đó với Bưởi có hợp nhau chỗ nào đâu mà nói, đúng là không có mắt nhìn mà.
Mang tâm trạng chẳng mấy vui vào bàn tiệc, tôi cúi đầu ăn chẳng thèm quan tâm đến ai nữa.
-Bưởi ăn cái này nè, ngon lắm.
-Để anh lột tôm cho.
-Lớn rồi mà y chang con nít, uống nước cũng để bị sặc nữa.
-…
Ngồi bên cạnh nghe hai người đó nói chuyện như chốn không người làm tôi tổn thương ghê gớm.
Nhưng con người kiêu căng ngạo mạn như tôi sao lại dễ dàng thua người khác được chứ, mất mặt nam nhi chết. Thế là tôi nhanh tay gắp thức ăn trong chén con nhỏ ra rồi bỏ thức ăn mới vào trước con mắt tròn xoe của hai người họ.
-Ăn thịt bò đi Bưởi, hơi bị ngon á.
-Em không thích ăn thịt bò đâu.
-Thịt bò tốt cho mấy người suy dinh dưỡng giống em, ăn đi đừng có cãi.
Đến ngay cả tôi còn chịu thua chính mình nữa mà, nhiều khi chỉ hành động theo tâm trạng mà chẳng chịu suy nghĩ trước sau gì hết.
Con nhỏ nhìn tôi xong nghĩ sao lại gắp thịt bò trong chén bỏ qua cho Trí.
-Trí ăn giùm em nha.
Trời ạ, hỏi thử có điên không chứ, mình gắp cho nhỏ, nhỏ bỏ qua cho tên Trí đáng ghét hỏi ai không điên cho được cơ chứ.
Tôi vội đưa đũa qua gắp rồi cho hết vào miệng mình.
-Em không ăn thì không đến lượt người khác ăn đâu.
-Hôm nay trông cậu sao sao ấy Luân.
Thấy tôi làm ghê quá, Trí nhìn tôi thắc mắc.
-Sao là sao? Có gì đâu mà lạ.
-Thôi anh ơi, ảnh đến tháng nên mới như vậy đó, anh thông cảm.
Con nhỏ Bưởi còn nói với Trí mà cố tình để tôi nghe thấy, bữa nay còn bày đặt nói xấu tôi nữa chứ, điên chết mất thôi.
-Ừm, tôi đến tháng đấy, ngày đèn đỏ đấy, rồi sao? Có tin tôi bóp nát trái Bưởi ra không hả?
Bực bội trong người quá, tôi chẳng còn quan tâm đến hình tượng nữa, đưa cái mặt hung dữ nhất có thể ra hù dọa con nhỏ láo cá đó. Không khí xung quanh bất chợt yên lặng đến rợn người, tôi lướt mắt nhìn xung quanh thì nhận ra biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Kỳ này chắc tiêu đời thật rồi, cũng tại cái miệng nói năng linh tinh không để ý trước sau, còn dám nói bóp nát bưởi của người ta nữa chứ.
Tiếng cười bắt đầu phát ra từ chỗ nhỏ Bưởi và Trí, sau đó lan nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng làm cả khu vực náo động hẳn lên, nhấ t là tên chú rể từ đâu xuất hiện gõ lên vai tôi cái bốp.
-Chú mày bị đèn đỏ hả? Đã dùng đồ an toàn chưa mà dám đến đây vậy hả? Tiệc cưới của anh toàn màu trắng đừng để nó bị vấy bẩn nhá.
Nghe Viễn nói, cả bọn được một trận cười sảng khoái, còn tôi thì muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi, tình cảnh này chết còn sướng hơn sống nữa đấy.
Và cũng từ giây phút ấy trở đi, tôi chẳng nói chuyện, chẳng ăn uống được gì nữa.
Trên đường về, nhỏ Bưởi ngồi sau lưng cứ cười khúc kha khúc khích làm tôi cảm thấy bực ơi là bực.
-Vui quá ha.
Tôi hậm hực nói, vậy mà nhỏ đó vẫn rất tỉnh ruồi như không hề biết tôi không vui vậy đó.
-Tất nhiên là vui rồi, anh không vui à?
-Không.
-À, anh đang bị đau bụng nên mới thế đúng không?
Con nhỏ này bữa nay bày đặt đoán mò, người ta không ăn thì đói chứ đau gì ở đây, tôi quay lại thắc mắc.
-Sao anh lại bị đau bụng?
-Thì đa số ai ở trong ngày đèn đỏ cũng bị đau bụng, khó ở mà.
Nói xong con nhỏ cười phá lên, trời ạ, lại bị nó nhắc lại chuyện cũ chọc quê nữa chứ, ngày mai chắc tôi độn thổ không dám ngẩng mặt đi làm luôn quá.
-Bực bội rồi á nha, còn chọc nữa thì đừng có trách anh.
Quả nhiên, lời hăm dọa của tôi có tác dụng tức thì, con nhỏ không dám lên tiếng chọc ghẹo gì nữa, nhờ vậy mà cả đoạn đường được yên tĩnh không bị nhỏ chọc quê nữa.
Đang đi đường bất chợt trời đổ mưa, tôi tấp xe vào một bên đường để trú mưa. Vì cơn mưa quá bất ngờ nên cả hai đều bị ướt chút chút.
-Trời này chắc mưa lâu đó, anh lại quên mang theo áo mưa.
-Không sao, mưa vậy mới mát mẻ.
Con nhỏ này đúng là lạc quan, trong tình huống nào cũng có thể cười tươi như vậy được.
Bộ váy nhỏ mặt trên người không đủ che cả cơ thể nên chốc chốc gió lạnh thổi qua là nhỏ lại co rúm người, tay chân run bần bật nhìn tội ơi là tội.
-Lạnh không?
Tôi quay sang hỏi, nhỏ lắc đầu rồi mỉm cười vui vẻ.
-Không, mưa càng to em càng thích.
-Xạo ke.
Gõ nhẹ lên đầu nhỏ, tôi chẳng biết cảm giác trong người mình lúc này là gì nữa.
Thật lòng tôi cứ muốn mưa thật lâu để được đứng với nhỏ trong cái mái hiên lạnh lẽo này, để cùng lắng nghe những âm thanh của từng giọt mưa rơi xuống, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm.
Một chút xao xuyến len lỏi trong cơ thể khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu, giọng nói trong trẻo và cả đôi mắt biết cười của nhỏ. Đó có phải là những biểu hiện đầu tiên của người đang yêu không nhỉ?
Nhưng có khi nào Bưởi nghĩ tôi là người chớp nhoáng trong tình yêu không, khi mới chia tay người cũ chưa bao lâu đã vội thích một người khác.
Tình yêu vốn dĩ là thế, trái tim rung động khi găp đúng người mình yêu thương, vậy có gì sai trái?
Nếu không có Bưởi, không tiếp xúc với nhỏ có lẽ bây giờ tôi vẫn đang đắm mình trong đau khổ, tôi yêu người mang lại niềm vui cho mình liệu có gì không đúng chứ?
Bưởi xuất hiện trong chiếc đầm trắng cúp ngực để lộ bờ vai trắng hồng không tì vết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng làm tôi không rời mắt được.
-Anh nhìn làm em ngại chết đi được.
Con nhỏ xấu hổ đỏ mặt đưa tay lên che hai bên má, tôi vội kéo tay nhỏ xuống.
-Che vậy sao anh ngắm được.
-Biến thái.
Bưởi đánh nhẹ vào vai tôi rồi leo lên xe, cảm giác chở người đẹp sau lưng phấn khởi thật đấy.
Tới nơi, hình ảnh quá đỗi dễ thương của Bưởi thu hút tầm mắt của nhiều người trong công ty, tự dưng thấy bọn họ nhìn Bưởi mà tôi bực bội à.
-Woa, hôm nay nữ nhi phòng mình xinh thế.
Mọi người phòng tôi cũng đến đủ, trông ai cũng lịch lãm hết trơn.
-Tại mấy anh cứ chê em hoài nên phải bứt phá một bữa chứ.
-Anh khen xã giao đấy, chứ em có ăn diện cỡ nào cũng chẳng thoát ra khỏi trái bưởi đâu.
Nói chuyện được vài ba câu thế nào mọi người cũng tìm cách trêu ghẹo nhỏ Bưởi.
-Đừng có chọc bé Bưởi nữa, hôm nay cô dâu phụ của anh đúng đẹp luôn đó.
Trí lên tiếng làm bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cậu ta, gì mà cô dâu của anh, nghe cứ như là đám cưới của hai người vậy đó.
Tên này được cái ít nói, mà mỗi lần nói ra câu nào là ngọt như mía lùi, cũng biết cách cua gái lắm.
-Mình đi vào trong chuẩn bị thôi em.
Trí nắm tay Bưởi dẫn đi, còn tôi cũng chỉ biết hậm hực nhìn theo mà không làm được gì.
Lễ cưới diễn ra khá trang trọng, khỏi phải nói mấy người xung quanh khen cả hai cặp dâu – rể rất đẹp đôi, nghe là thấy bực bội rồi. Tên Trí đó với Bưởi có hợp nhau chỗ nào đâu mà nói, đúng là không có mắt nhìn mà.
Mang tâm trạng chẳng mấy vui vào bàn tiệc, tôi cúi đầu ăn chẳng thèm quan tâm đến ai nữa.
-Bưởi ăn cái này nè, ngon lắm.
-Để anh lột tôm cho.
-Lớn rồi mà y chang con nít, uống nước cũng để bị sặc nữa.
-…
Ngồi bên cạnh nghe hai người đó nói chuyện như chốn không người làm tôi tổn thương ghê gớm.
Nhưng con người kiêu căng ngạo mạn như tôi sao lại dễ dàng thua người khác được chứ, mất mặt nam nhi chết. Thế là tôi nhanh tay gắp thức ăn trong chén con nhỏ ra rồi bỏ thức ăn mới vào trước con mắt tròn xoe của hai người họ.
-Ăn thịt bò đi Bưởi, hơi bị ngon á.
-Em không thích ăn thịt bò đâu.
-Thịt bò tốt cho mấy người suy dinh dưỡng giống em, ăn đi đừng có cãi.
Đến ngay cả tôi còn chịu thua chính mình nữa mà, nhiều khi chỉ hành động theo tâm trạng mà chẳng chịu suy nghĩ trước sau gì hết.
Con nhỏ nhìn tôi xong nghĩ sao lại gắp thịt bò trong chén bỏ qua cho Trí.
-Trí ăn giùm em nha.
Trời ạ, hỏi thử có điên không chứ, mình gắp cho nhỏ, nhỏ bỏ qua cho tên Trí đáng ghét hỏi ai không điên cho được cơ chứ.
Tôi vội đưa đũa qua gắp rồi cho hết vào miệng mình.
-Em không ăn thì không đến lượt người khác ăn đâu.
-Hôm nay trông cậu sao sao ấy Luân.
Thấy tôi làm ghê quá, Trí nhìn tôi thắc mắc.
-Sao là sao? Có gì đâu mà lạ.
-Thôi anh ơi, ảnh đến tháng nên mới như vậy đó, anh thông cảm.
Con nhỏ Bưởi còn nói với Trí mà cố tình để tôi nghe thấy, bữa nay còn bày đặt nói xấu tôi nữa chứ, điên chết mất thôi.
-Ừm, tôi đến tháng đấy, ngày đèn đỏ đấy, rồi sao? Có tin tôi bóp nát trái Bưởi ra không hả?
Bực bội trong người quá, tôi chẳng còn quan tâm đến hình tượng nữa, đưa cái mặt hung dữ nhất có thể ra hù dọa con nhỏ láo cá đó. Không khí xung quanh bất chợt yên lặng đến rợn người, tôi lướt mắt nhìn xung quanh thì nhận ra biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Kỳ này chắc tiêu đời thật rồi, cũng tại cái miệng nói năng linh tinh không để ý trước sau, còn dám nói bóp nát bưởi của người ta nữa chứ.
Tiếng cười bắt đầu phát ra từ chỗ nhỏ Bưởi và Trí, sau đó lan nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng làm cả khu vực náo động hẳn lên, nhấ t là tên chú rể từ đâu xuất hiện gõ lên vai tôi cái bốp.
-Chú mày bị đèn đỏ hả? Đã dùng đồ an toàn chưa mà dám đến đây vậy hả? Tiệc cưới của anh toàn màu trắng đừng để nó bị vấy bẩn nhá.
Nghe Viễn nói, cả bọn được một trận cười sảng khoái, còn tôi thì muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi, tình cảnh này chết còn sướng hơn sống nữa đấy.
Và cũng từ giây phút ấy trở đi, tôi chẳng nói chuyện, chẳng ăn uống được gì nữa.
Trên đường về, nhỏ Bưởi ngồi sau lưng cứ cười khúc kha khúc khích làm tôi cảm thấy bực ơi là bực.
-Vui quá ha.
Tôi hậm hực nói, vậy mà nhỏ đó vẫn rất tỉnh ruồi như không hề biết tôi không vui vậy đó.
-Tất nhiên là vui rồi, anh không vui à?
-Không.
-À, anh đang bị đau bụng nên mới thế đúng không?
Con nhỏ này bữa nay bày đặt đoán mò, người ta không ăn thì đói chứ đau gì ở đây, tôi quay lại thắc mắc.
-Sao anh lại bị đau bụng?
-Thì đa số ai ở trong ngày đèn đỏ cũng bị đau bụng, khó ở mà.
Nói xong con nhỏ cười phá lên, trời ạ, lại bị nó nhắc lại chuyện cũ chọc quê nữa chứ, ngày mai chắc tôi độn thổ không dám ngẩng mặt đi làm luôn quá.
-Bực bội rồi á nha, còn chọc nữa thì đừng có trách anh.
Quả nhiên, lời hăm dọa của tôi có tác dụng tức thì, con nhỏ không dám lên tiếng chọc ghẹo gì nữa, nhờ vậy mà cả đoạn đường được yên tĩnh không bị nhỏ chọc quê nữa.
Đang đi đường bất chợt trời đổ mưa, tôi tấp xe vào một bên đường để trú mưa. Vì cơn mưa quá bất ngờ nên cả hai đều bị ướt chút chút.
-Trời này chắc mưa lâu đó, anh lại quên mang theo áo mưa.
-Không sao, mưa vậy mới mát mẻ.
Con nhỏ này đúng là lạc quan, trong tình huống nào cũng có thể cười tươi như vậy được.
Bộ váy nhỏ mặt trên người không đủ che cả cơ thể nên chốc chốc gió lạnh thổi qua là nhỏ lại co rúm người, tay chân run bần bật nhìn tội ơi là tội.
-Lạnh không?
Tôi quay sang hỏi, nhỏ lắc đầu rồi mỉm cười vui vẻ.
-Không, mưa càng to em càng thích.
-Xạo ke.
Gõ nhẹ lên đầu nhỏ, tôi chẳng biết cảm giác trong người mình lúc này là gì nữa.
Thật lòng tôi cứ muốn mưa thật lâu để được đứng với nhỏ trong cái mái hiên lạnh lẽo này, để cùng lắng nghe những âm thanh của từng giọt mưa rơi xuống, điều mà trước giờ tôi chưa từng làm.
Một chút xao xuyến len lỏi trong cơ thể khi nhìn thấy gương mặt đáng yêu, giọng nói trong trẻo và cả đôi mắt biết cười của nhỏ. Đó có phải là những biểu hiện đầu tiên của người đang yêu không nhỉ?
Nhưng có khi nào Bưởi nghĩ tôi là người chớp nhoáng trong tình yêu không, khi mới chia tay người cũ chưa bao lâu đã vội thích một người khác.
Tình yêu vốn dĩ là thế, trái tim rung động khi găp đúng người mình yêu thương, vậy có gì sai trái?
Nếu không có Bưởi, không tiếp xúc với nhỏ có lẽ bây giờ tôi vẫn đang đắm mình trong đau khổ, tôi yêu người mang lại niềm vui cho mình liệu có gì không đúng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.