Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 104: Trọn đời bên nhau: Kết
Huỳnh Khánh Vy
28/07/2022
Một ngày nắng hạ, ở bờ biển dưới ngọn núi Vân Sơn, một hôn lễ lãng mạn như trong truyện cổ tích diễn ra. Hôn lễ được trang trí rất đẹp, tất cả đều sử dụng tông màu trắng và tím. Tất cả đều do Mạc Thanh Phong cẩn thận tự mình chuẩn bị.
Hôm nay anh là chú rể, một thân tây trang chỉnh tề đứng đó, đôi mắt ấp ám nhìn về phía đằng xa.
Hôm nay, anh làm chú rể, một lần nữa cưới cô gái mà anh nhất mực yêu thương.
Hôm nay, anh làm chú rể...Chú rể hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nhược Y Hạ khoác lên mình bộ váy cưới màu tím mộng mơ do tự tay cô thiết kế. Trên tay là đoá hoa hồng tím, từng bước thật chậm đi về phía anh.
Hôm nay, Y Hạ làm cô dâu, một lần nữa gả cho người mà cô yêu nhất.
Hôm nay, Y Hạ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.
Mạc Thanh Phong đứng đó, dõi theo mỗi bước chân của cô. Mỗi một bước đều gợi lại những kỉ niệm của hai người.
Anh nhớ ngày đó, anh lạnh nhạt với cô.
Anh nhớ ngày đó cô lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của anh không một lời từ biệt.
Anh nhớ ngày đó, bản thân anh gần như phát điên lên vì cô.
Duyên phận là một thứ khó diễn tả nhất trên đời. Rõ ràng là hai người vốn đã định sẵn là của nhau, vậy mà khi ở cạnh nhau lại luôn dày vò khiến nhau đau khổ. Để rồi khi mất đi, bản thân mới hiểu...Thì ra, mình đã yêu người kia đến mức quên cả bản thân mình.
Y Hạ bước tới, mỗi một bước đều là niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.Cô nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất nhưng cũng đau lòng nhất của hai người.
Cô nhớ đến lúc anh đứng ra bảo vệ cô trước mặt Lâm Mỹ Kiều.
Cô nhớ hình ảnh anh tức giận đến mức muốn giết người khi nhìn thấy cô bị tên khốn kiếp kia hạ thuốc.
Cô nhớ đến những lời yêu thương mà anh đã nói với cô.
Nhớ khoảnh khắc anh vì cô mà rơi xuống biển.
Mỗi một khoảnh khắc đều là những thứ đẹp đẽ nhất trong lòng cô.
Mặt biển vẫn lăn tăn sóng vỗ, gió vẫn vi vu thổi như muốn gửi lời chúc phúc đến cho hai người. Mạc Thanh Phong và Nhược Y Hạ đứng đó, tầm mắt hướng về phía khơi xa.
Ở đó, anh từng vì cô mà không tiếc hy sinh bản thân mình.
Ở đó, cô vì anh mà đau lòng đến mức tuyệt vọng nhưng vẫn tin tưởng anh sẽ không bỏ rơi cô.
Ở đó, họ từng phải ly biệt giữa ranh giới sinh tử.
Ở đó, họ biết bản thân đã yêu đối phương nhiều hơn cả sinh mạng của mình.
Nhìn nhau khẽ cười, anh và cô cùng đọc lời thề hôn nhân trước sự chứng kiến của biển cả. Mọi giông tố đã đi qua, bây giờ đây sẽ là lúc đón chờ những ngày nắng ấm áp.
___________
Một buổi sáng mùa thu trong lành, khi những làn gió nhẹ thổi qua mang theo cả hương thơm của cây cỏ. Mạc Thanh Phong nắm tay Y Hạ, hai người sánh bước bên nhau cùng dạo ngắm phố phường. Dừng lại trước một quán ăn bình dân, Y Hạ khẽ nói với Mạc Thanh Phong.
"Anh nhìn xem, có nhìn ra ai không?"
Đôi mắt anh nheo lại nhìn vào trong, một gương mặt xuất hiện trong trí nhớ, nhưng sao lại khác quá.
"Em đã làm đơn xin giảm án, cũng âm thầm sắp xếp cái chết giả để cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu."
"Tại sao lại làm như vậy?"
"Người chết cũng đã chết rồi nhưng người sống thì vẫn phải sống. Đỗ gia bọn họ đã mất tất cả, em không nỡ nhìn Hạ Vy phải chịu đựng nỗi đau xa cách người thân giống như em. Chỉ mong sao cô ấy có thể sống thật tốt."
"Y Hạ, em biết không! Chính sự lương thiện của em đã khiến anh yêu em!"
Y Hạ khẽ cười, nụ cười bình yên. Vậy là cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc. Hai người lại tiếp tục đi về phía trước. Giông bão đã qua đi, con đường trước mặt chính là con đường đi đến hạnh phúc.
"Thanh Phong, anh sẽ yêu em trong bao lâu?"
"Đến khi tóc bạc răng rụng, cơ thể nằm trong quan tài thì anh cũng vẫn sẽ yêu em."
"Dẻo miệng!"
"Chỉ cần có thể làm em cười, dẻo miệng một chút cũng không sao!"
"Hừm...Đáng ghét!"
"Y Hạ...Anh yêu Em..."
_____________ HẾT ____________
*
*
*________TỰ SỰ__________
Tình yêu thật kì diệu. Duyên phận cũng thật là diệu kỳ. Muốn biết đối phương có thật tâm yêu bạn hay không, hãy nhìn vào những ngày giông tố.
Khi giông tố kéo tới, hãy nhìn xem họ có đủ can đảm để cùng bạn đối mặt hay không.
Khi khó khăn chồng chất, hãy nhìn xem họ có chấp nhận cùng bạn chịu khổ hay không.
Khi nghèo túng nhất, hãy xem thử họ có đồng ý ở lại để tiếp tục cùng bạn cố gắng hay không.
Khi đứng trước ranh giới sinh tử, hãy nhìn xem họ có vì bạn mà chấp nhận hy sinh bản thân mình hay không.
Làm gì có tình yêu nào mà lại không có phong ba bão táp? Làm gì có cuộc hôn nhân nào chỉ toàn là màu hồng ngọt ngào? Làm gì có ai yêu nhau mà lại không xảy ra hiểu lầm cải vã? Làm gì có một tình yêu luôn bình yên như thế!
Chỉ khi cùng nhau đi qua mọi giông bão thì mới có thể cùng nhau nhìn thấy ánh mặt trời.
Chỉ khi cùng nhau vượt qua khó khăn mới có thể cùng nhau hưởng cuộc sống sung túc.
Và...
Chỉ khi chấp nhận dùng tính mạng của mình để bảo vệ đối phương thì đó mới là tình yêu thật sự.
Nhược Y Hạ nói: Tôi đã từng rất tuyệt vọng với tình yêu dành cho anh ấy. Cũng không ít lần tôi muốn buông tay. Nhưng khi nghe được những việc mà anh ấy đã âm thầm làm cho tôi, tôi mới biết hoá ra mình đã không chọn sai người. Rồi đến khi tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy vì cứu tôi mà không màn nguy hiểm cùng Đỗ Lỗi rơi xuống biển, tôi mới nhận ra rằng, anh ấy quan trọng với tôi như thế nào.
Mạc Thanh Phong lại nói: Nửa đời trước tôi nợ cô ấy quá nhiều. Nửa đời trước tôi làm cô ấy đau lòng quá nhiều. Suy đi nghĩ lại, tôi đúng là nợ cô ấy rất nhiều. Vậy nên tôi nguyện lòng dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy. Chỉ cần là cô ấy cho tôi một cơ hội thì tôi sẽ thay cô ấy chống đỡ cả bầu trời. Trừ khi là tôi chết đi, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu cô ấy. À mà không... Nếu như có một điều ước, tôi muốn đời đời kiếp kiếp đều có thể ở bên cạnh để yêu thương và bảo bọc cho cô ấy.
Mộ Ninh Uyển nói với Cố Dạ Bạch: Anh biết không, đã có lúc em từng muốn buông xuôi, từ bỏ tình yêu dành cho anh. Đã có lúc em hận anh rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy anh thì trái tim em lại cứ yếu đuối mà yêu anh bất chấp. Nhưng thật may mắn là đến cuối cùng tình yêu của em đã được đáp lại.
Cố Dạ Bạch trả lời Mộ Ninh Uyển: Là anh không tốt đã khiến em đau lòng. May mắn thay anh đã nhận ra trước khi quá muộn. Ninh Uyển...Em biết không, em chính là món quà quý giá nhất mà Chúa đã ban tặng cho anh. Em đã yêu anh đủ nhiều rồi, nửa đời còn lại hãy để anh yêu em.
Tiểu Lộ dựa vào lòng Trường Tam, cô gái nhỏ thì thầm nói với anh: Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện mà anh đã làm cho em. Anh là người đầu tiên khiến em rung động, cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em. Anh biết không, có lẽ em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nhưng tiếc thay...Em lại không xứng với anh. Nhưng cũng may mắn thay, nhờ vào sự việc đau lòng đó em mới biết, thì ra em không hề đơn độc, phía sau của em luôn có anh làm chỗ dựa. Trường Tam, em yêu anh.
Trường Tam khẽ hôn lên môi cô gái nhỏ: Tiểu Lộ, anh không quan tâm đến những chuyện khác, anh chỉ quan tâm đến em mà thôi. Anh yêu em không phải vì hai chữ trinh tiết gì đó, mà đơn giản anh yêu em vì em chính là em. Mọi chuyện trong quá khứ hãy cứ để gió mang đi. Chuyện cần làm ở hiện tại là chúng ta phải cùng nhau sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Lục Ngân Chi nhìn Nhược Kiến Nam, đôi mắt tinh nghịch nở ra ý cười: Em chưa từng nghĩ hạnh phúc lại bình dị đến như vậy. Em yêu hắn ta hai năm nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, vậy mà gặp anh hai tháng lại muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Anh nói xem có phải là vội vàng quá hay không?
Nhược Kiến Nam cưng chiều xoa đầu cô gái nhỏ: Ngốc! Không có gì gọi là vội vàng cả. Em biết không anh và em chính là duyên phận. Duyên đến rồi, đúng người đúng lúc, ắt sẽ bình yên mà thôi. Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thì nhanh hay chậm cũng không là vấn đề gì. Quan trọng chính là em yêu anh và anh cũng yêu em.
Ở một nghĩa trang vắng lặng, Lăng Tiêu đứng lặng người nhìn di ảnh của Mộ Ninh Hinh. Đặt bó hoa lưu ly tím xuống, anh xúc động đưa tay lên chạm vào di ảnh: Ninh Hinh, anh sai rồi. Phải làm sao để có thể quay lại lúc chưa bắt đầu đây? Ninh Hinh, anh hối hận rồi. Hoá ra người ta nói đúng...Bỏ lỡ một người chính là bỏ lỡ một đời. Ninh Hinh, nếu có kiếp sau, em cho anh cơ hội để chuộc lại lỗi lầm với em...Có được không?
____________END__________
Hôm nay anh là chú rể, một thân tây trang chỉnh tề đứng đó, đôi mắt ấp ám nhìn về phía đằng xa.
Hôm nay, anh làm chú rể, một lần nữa cưới cô gái mà anh nhất mực yêu thương.
Hôm nay, anh làm chú rể...Chú rể hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Nhược Y Hạ khoác lên mình bộ váy cưới màu tím mộng mơ do tự tay cô thiết kế. Trên tay là đoá hoa hồng tím, từng bước thật chậm đi về phía anh.
Hôm nay, Y Hạ làm cô dâu, một lần nữa gả cho người mà cô yêu nhất.
Hôm nay, Y Hạ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.
Mạc Thanh Phong đứng đó, dõi theo mỗi bước chân của cô. Mỗi một bước đều gợi lại những kỉ niệm của hai người.
Anh nhớ ngày đó, anh lạnh nhạt với cô.
Anh nhớ ngày đó cô lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của anh không một lời từ biệt.
Anh nhớ ngày đó, bản thân anh gần như phát điên lên vì cô.
Duyên phận là một thứ khó diễn tả nhất trên đời. Rõ ràng là hai người vốn đã định sẵn là của nhau, vậy mà khi ở cạnh nhau lại luôn dày vò khiến nhau đau khổ. Để rồi khi mất đi, bản thân mới hiểu...Thì ra, mình đã yêu người kia đến mức quên cả bản thân mình.
Y Hạ bước tới, mỗi một bước đều là niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.Cô nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất nhưng cũng đau lòng nhất của hai người.
Cô nhớ đến lúc anh đứng ra bảo vệ cô trước mặt Lâm Mỹ Kiều.
Cô nhớ hình ảnh anh tức giận đến mức muốn giết người khi nhìn thấy cô bị tên khốn kiếp kia hạ thuốc.
Cô nhớ đến những lời yêu thương mà anh đã nói với cô.
Nhớ khoảnh khắc anh vì cô mà rơi xuống biển.
Mỗi một khoảnh khắc đều là những thứ đẹp đẽ nhất trong lòng cô.
Mặt biển vẫn lăn tăn sóng vỗ, gió vẫn vi vu thổi như muốn gửi lời chúc phúc đến cho hai người. Mạc Thanh Phong và Nhược Y Hạ đứng đó, tầm mắt hướng về phía khơi xa.
Ở đó, anh từng vì cô mà không tiếc hy sinh bản thân mình.
Ở đó, cô vì anh mà đau lòng đến mức tuyệt vọng nhưng vẫn tin tưởng anh sẽ không bỏ rơi cô.
Ở đó, họ từng phải ly biệt giữa ranh giới sinh tử.
Ở đó, họ biết bản thân đã yêu đối phương nhiều hơn cả sinh mạng của mình.
Nhìn nhau khẽ cười, anh và cô cùng đọc lời thề hôn nhân trước sự chứng kiến của biển cả. Mọi giông tố đã đi qua, bây giờ đây sẽ là lúc đón chờ những ngày nắng ấm áp.
___________
Một buổi sáng mùa thu trong lành, khi những làn gió nhẹ thổi qua mang theo cả hương thơm của cây cỏ. Mạc Thanh Phong nắm tay Y Hạ, hai người sánh bước bên nhau cùng dạo ngắm phố phường. Dừng lại trước một quán ăn bình dân, Y Hạ khẽ nói với Mạc Thanh Phong.
"Anh nhìn xem, có nhìn ra ai không?"
Đôi mắt anh nheo lại nhìn vào trong, một gương mặt xuất hiện trong trí nhớ, nhưng sao lại khác quá.
"Em đã làm đơn xin giảm án, cũng âm thầm sắp xếp cái chết giả để cho ông ta cơ hội làm lại từ đầu."
"Tại sao lại làm như vậy?"
"Người chết cũng đã chết rồi nhưng người sống thì vẫn phải sống. Đỗ gia bọn họ đã mất tất cả, em không nỡ nhìn Hạ Vy phải chịu đựng nỗi đau xa cách người thân giống như em. Chỉ mong sao cô ấy có thể sống thật tốt."
"Y Hạ, em biết không! Chính sự lương thiện của em đã khiến anh yêu em!"
Y Hạ khẽ cười, nụ cười bình yên. Vậy là cuối cùng, mọi chuyện đã kết thúc. Hai người lại tiếp tục đi về phía trước. Giông bão đã qua đi, con đường trước mặt chính là con đường đi đến hạnh phúc.
"Thanh Phong, anh sẽ yêu em trong bao lâu?"
"Đến khi tóc bạc răng rụng, cơ thể nằm trong quan tài thì anh cũng vẫn sẽ yêu em."
"Dẻo miệng!"
"Chỉ cần có thể làm em cười, dẻo miệng một chút cũng không sao!"
"Hừm...Đáng ghét!"
"Y Hạ...Anh yêu Em..."
_____________ HẾT ____________
*
*
*________TỰ SỰ__________
Tình yêu thật kì diệu. Duyên phận cũng thật là diệu kỳ. Muốn biết đối phương có thật tâm yêu bạn hay không, hãy nhìn vào những ngày giông tố.
Khi giông tố kéo tới, hãy nhìn xem họ có đủ can đảm để cùng bạn đối mặt hay không.
Khi khó khăn chồng chất, hãy nhìn xem họ có chấp nhận cùng bạn chịu khổ hay không.
Khi nghèo túng nhất, hãy xem thử họ có đồng ý ở lại để tiếp tục cùng bạn cố gắng hay không.
Khi đứng trước ranh giới sinh tử, hãy nhìn xem họ có vì bạn mà chấp nhận hy sinh bản thân mình hay không.
Làm gì có tình yêu nào mà lại không có phong ba bão táp? Làm gì có cuộc hôn nhân nào chỉ toàn là màu hồng ngọt ngào? Làm gì có ai yêu nhau mà lại không xảy ra hiểu lầm cải vã? Làm gì có một tình yêu luôn bình yên như thế!
Chỉ khi cùng nhau đi qua mọi giông bão thì mới có thể cùng nhau nhìn thấy ánh mặt trời.
Chỉ khi cùng nhau vượt qua khó khăn mới có thể cùng nhau hưởng cuộc sống sung túc.
Và...
Chỉ khi chấp nhận dùng tính mạng của mình để bảo vệ đối phương thì đó mới là tình yêu thật sự.
Nhược Y Hạ nói: Tôi đã từng rất tuyệt vọng với tình yêu dành cho anh ấy. Cũng không ít lần tôi muốn buông tay. Nhưng khi nghe được những việc mà anh ấy đã âm thầm làm cho tôi, tôi mới biết hoá ra mình đã không chọn sai người. Rồi đến khi tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy vì cứu tôi mà không màn nguy hiểm cùng Đỗ Lỗi rơi xuống biển, tôi mới nhận ra rằng, anh ấy quan trọng với tôi như thế nào.
Mạc Thanh Phong lại nói: Nửa đời trước tôi nợ cô ấy quá nhiều. Nửa đời trước tôi làm cô ấy đau lòng quá nhiều. Suy đi nghĩ lại, tôi đúng là nợ cô ấy rất nhiều. Vậy nên tôi nguyện lòng dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho cô ấy. Chỉ cần là cô ấy cho tôi một cơ hội thì tôi sẽ thay cô ấy chống đỡ cả bầu trời. Trừ khi là tôi chết đi, nếu không thì tôi sẽ không bao giờ ngừng yêu cô ấy. À mà không... Nếu như có một điều ước, tôi muốn đời đời kiếp kiếp đều có thể ở bên cạnh để yêu thương và bảo bọc cho cô ấy.
Mộ Ninh Uyển nói với Cố Dạ Bạch: Anh biết không, đã có lúc em từng muốn buông xuôi, từ bỏ tình yêu dành cho anh. Đã có lúc em hận anh rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy anh thì trái tim em lại cứ yếu đuối mà yêu anh bất chấp. Nhưng thật may mắn là đến cuối cùng tình yêu của em đã được đáp lại.
Cố Dạ Bạch trả lời Mộ Ninh Uyển: Là anh không tốt đã khiến em đau lòng. May mắn thay anh đã nhận ra trước khi quá muộn. Ninh Uyển...Em biết không, em chính là món quà quý giá nhất mà Chúa đã ban tặng cho anh. Em đã yêu anh đủ nhiều rồi, nửa đời còn lại hãy để anh yêu em.
Tiểu Lộ dựa vào lòng Trường Tam, cô gái nhỏ thì thầm nói với anh: Cảm ơn anh vì tất cả mọi chuyện mà anh đã làm cho em. Anh là người đầu tiên khiến em rung động, cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ em. Anh biết không, có lẽ em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi. Nhưng tiếc thay...Em lại không xứng với anh. Nhưng cũng may mắn thay, nhờ vào sự việc đau lòng đó em mới biết, thì ra em không hề đơn độc, phía sau của em luôn có anh làm chỗ dựa. Trường Tam, em yêu anh.
Trường Tam khẽ hôn lên môi cô gái nhỏ: Tiểu Lộ, anh không quan tâm đến những chuyện khác, anh chỉ quan tâm đến em mà thôi. Anh yêu em không phải vì hai chữ trinh tiết gì đó, mà đơn giản anh yêu em vì em chính là em. Mọi chuyện trong quá khứ hãy cứ để gió mang đi. Chuyện cần làm ở hiện tại là chúng ta phải cùng nhau sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Lục Ngân Chi nhìn Nhược Kiến Nam, đôi mắt tinh nghịch nở ra ý cười: Em chưa từng nghĩ hạnh phúc lại bình dị đến như vậy. Em yêu hắn ta hai năm nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, vậy mà gặp anh hai tháng lại muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Anh nói xem có phải là vội vàng quá hay không?
Nhược Kiến Nam cưng chiều xoa đầu cô gái nhỏ: Ngốc! Không có gì gọi là vội vàng cả. Em biết không anh và em chính là duyên phận. Duyên đến rồi, đúng người đúng lúc, ắt sẽ bình yên mà thôi. Chỉ cần em cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thì nhanh hay chậm cũng không là vấn đề gì. Quan trọng chính là em yêu anh và anh cũng yêu em.
Ở một nghĩa trang vắng lặng, Lăng Tiêu đứng lặng người nhìn di ảnh của Mộ Ninh Hinh. Đặt bó hoa lưu ly tím xuống, anh xúc động đưa tay lên chạm vào di ảnh: Ninh Hinh, anh sai rồi. Phải làm sao để có thể quay lại lúc chưa bắt đầu đây? Ninh Hinh, anh hối hận rồi. Hoá ra người ta nói đúng...Bỏ lỡ một người chính là bỏ lỡ một đời. Ninh Hinh, nếu có kiếp sau, em cho anh cơ hội để chuộc lại lỗi lầm với em...Có được không?
____________END__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.