Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
Chương 77: Em quên là mình đã làm mẹ
Tư Khả Hy
27/07/2022
Vân Sam ở nằm ở bệnh viện gần nửa tháng đã được xuất viện chỉ là vết
thương chưa được cắt chỉ nên cũng cần chú ý một chút, em bé vẫn được để
lại bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ để trong lồng ấp thêm một tuần nữa
thì có thể đưa về nhà, thời gian ở bệnh viện tuy không lâu nhưng nơi này thật sự đã rất giống nơi làm việc thu nhỏ của Cố Phong, thư ký mỗi ngày có việc đều chạy đến đây báo cáo, trừ khi phải đi gặp đối tác bàn việc
thì thời gian còn lại hắn để ở đây như muốn chiếm nơi này làm căn cứ làm việc.
Vết thương ở bụng đỡ đau Vân Sam liền bay nhảy khắp nơi, còn rất hay xuống tầng dưới là khoa nhi chơi với những đứa nhóc khác, mượn được thứ đồ chơi gì hay liền đem lên khoe với Cố Phong. Mỗi ngày đều là những món đồ chơi khác nhau.
Thời gian cô nằm viện ba mẹ Cố Phong hay Vân Tịnh đều thường xuyên qua thăm, phòng bệnh lúc nào cũng náo nhiệt chỉ có Lý Huyên bận đến tối mặt mày nên cuối tuần mới đến một lần, Vân Sam đẩy công việc cho người khác bản thân không cảm thấy có chút lỗi nào ngược lại bay nhảy rất vui vẻ, mấy hôm gần đây cô đều ngồi ở trên dàn pc rất lâu rồi chưa chạm vào mà chơi game, nếu không chơi game thì chính là tìm những món đồ chơi cho em bé.
Ở dưới nhà Cố Phong đang ngồi xổm mà gắn một đường xe lửa nhỏ cho em bé, con nít có thể lên ngồi được bởi vì xe lửa có chút to ngồi một người lớn vẫn vừa chứ không dư, có vài khúc quanh co nhưng không thể làm em bé ngã được, Vân Sam từ trong bếp cầm một ly nước cam ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Anh uống đi.
Hắn nhận lấy ly nước, cô lật xem tờ hướng dẫn như rơi vào sương mù, chữ với hình vẽ rất khó nhìn những thứ khó như vậy chính là để đàn ông trong nhà làm, mọi chuyện khó thì người đàn ông đều phải giúp vợ mình chẳng phải sao.
Một người nằm đọc tờ hướng dẫn còn người còn lại loay hoay mà gắn chỗ này gắn chỗ kia, Vân Sam cảm thấy hình trên này có chút vui mắt bởi vì nó rối nên nhìn ra rất nhiều thứ khác nhau tờ hướng dẫn được nghiên cứu gần nửa tiếng cô mới đưa lại cho hắn.
- Con chúng ta còn nhỏ như vậy anh mua thứ này làm gì? Sao mà chơi được.
- Hôm trước đi mua đồ cho Tiểu Hiên tôi thấy em rất thích thứ này.
Vân Sam nghe câu này liền ngồi bật dậy mà lắc lư.
- Anh mua cho em?
Cố Phong hơi nhướng mày.
- Tôi thấy em thích nên mua về cho em nhìn sớm một chút.
Hắn cố ý trêu cô một chút không ngờ tối hôm đó người chịu thiệt lại là hắn ở giữa giường có một cái gối chen ngang như muốn chia ranh giới trước khi đi ngủ Vân Sam còn nhìn hắn mà nói với giọng rất gợi đòn.
- Anh ngoan ngoãn mà ngủ như thế này đi, không được để tay qua khỏi cái gối này.
Nếu nói cô đã làm mẹ chắc chắn không ai tin, thích chơi những thứ đồ chơi lạ mặc dù đó là của con nít. Những thứ đồ chơi Vân Sam mua vài hôm đem về nhà chơi vài lần liền chán mà quăng tứ tung, còn nói một lý do bản thân cô cho hợp lý không ai nhận ra.
Cố Phong nhìn Vân Sam, muốn đưa tay qua liền rụt lại.
- Tháng sau tôi có việc ở Thuỵ Sĩ sẽ đi nửa tháng.
Vân Sam có chút không muốn hắn đi nhưng cô không phải người không nói lý lẽ, việc công ty bên nước ngoài là công ty mới nên cần có chủ tịch đưa mọi thứ vào ổn định đi đi về về là việc không tránh khỏi.
- Công ty bên đó chưa ổn định hở?
Cố Phong không trả lời ngay, mà nói sang việc khác.
- Tôi vừa thu mua một trang trại ở Thuỵ Sĩ tháng sau tôi muốn dẫn em sang đó.
Vân Sam nghe câu này mắt liền sáng rực, chuyện lúc nãy như quên sạch lấy gối ở giữa ra mà nhích lại gần hắn.
- Ở đây em không bận việc gì tháng sau có thể đi nha.
Cô nói xong mới nhớ đến Cố Hiên đang nằm trong bệnh viện, vẻ mặt liền có chút tủi thân,
- Còn Tiểu Hiên thì sao? Em quên là bây giờ mình làm mẹ còn phải trông con.
Vết thương ở bụng đỡ đau Vân Sam liền bay nhảy khắp nơi, còn rất hay xuống tầng dưới là khoa nhi chơi với những đứa nhóc khác, mượn được thứ đồ chơi gì hay liền đem lên khoe với Cố Phong. Mỗi ngày đều là những món đồ chơi khác nhau.
Thời gian cô nằm viện ba mẹ Cố Phong hay Vân Tịnh đều thường xuyên qua thăm, phòng bệnh lúc nào cũng náo nhiệt chỉ có Lý Huyên bận đến tối mặt mày nên cuối tuần mới đến một lần, Vân Sam đẩy công việc cho người khác bản thân không cảm thấy có chút lỗi nào ngược lại bay nhảy rất vui vẻ, mấy hôm gần đây cô đều ngồi ở trên dàn pc rất lâu rồi chưa chạm vào mà chơi game, nếu không chơi game thì chính là tìm những món đồ chơi cho em bé.
Ở dưới nhà Cố Phong đang ngồi xổm mà gắn một đường xe lửa nhỏ cho em bé, con nít có thể lên ngồi được bởi vì xe lửa có chút to ngồi một người lớn vẫn vừa chứ không dư, có vài khúc quanh co nhưng không thể làm em bé ngã được, Vân Sam từ trong bếp cầm một ly nước cam ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Anh uống đi.
Hắn nhận lấy ly nước, cô lật xem tờ hướng dẫn như rơi vào sương mù, chữ với hình vẽ rất khó nhìn những thứ khó như vậy chính là để đàn ông trong nhà làm, mọi chuyện khó thì người đàn ông đều phải giúp vợ mình chẳng phải sao.
Một người nằm đọc tờ hướng dẫn còn người còn lại loay hoay mà gắn chỗ này gắn chỗ kia, Vân Sam cảm thấy hình trên này có chút vui mắt bởi vì nó rối nên nhìn ra rất nhiều thứ khác nhau tờ hướng dẫn được nghiên cứu gần nửa tiếng cô mới đưa lại cho hắn.
- Con chúng ta còn nhỏ như vậy anh mua thứ này làm gì? Sao mà chơi được.
- Hôm trước đi mua đồ cho Tiểu Hiên tôi thấy em rất thích thứ này.
Vân Sam nghe câu này liền ngồi bật dậy mà lắc lư.
- Anh mua cho em?
Cố Phong hơi nhướng mày.
- Tôi thấy em thích nên mua về cho em nhìn sớm một chút.
Hắn cố ý trêu cô một chút không ngờ tối hôm đó người chịu thiệt lại là hắn ở giữa giường có một cái gối chen ngang như muốn chia ranh giới trước khi đi ngủ Vân Sam còn nhìn hắn mà nói với giọng rất gợi đòn.
- Anh ngoan ngoãn mà ngủ như thế này đi, không được để tay qua khỏi cái gối này.
Nếu nói cô đã làm mẹ chắc chắn không ai tin, thích chơi những thứ đồ chơi lạ mặc dù đó là của con nít. Những thứ đồ chơi Vân Sam mua vài hôm đem về nhà chơi vài lần liền chán mà quăng tứ tung, còn nói một lý do bản thân cô cho hợp lý không ai nhận ra.
Cố Phong nhìn Vân Sam, muốn đưa tay qua liền rụt lại.
- Tháng sau tôi có việc ở Thuỵ Sĩ sẽ đi nửa tháng.
Vân Sam có chút không muốn hắn đi nhưng cô không phải người không nói lý lẽ, việc công ty bên nước ngoài là công ty mới nên cần có chủ tịch đưa mọi thứ vào ổn định đi đi về về là việc không tránh khỏi.
- Công ty bên đó chưa ổn định hở?
Cố Phong không trả lời ngay, mà nói sang việc khác.
- Tôi vừa thu mua một trang trại ở Thuỵ Sĩ tháng sau tôi muốn dẫn em sang đó.
Vân Sam nghe câu này mắt liền sáng rực, chuyện lúc nãy như quên sạch lấy gối ở giữa ra mà nhích lại gần hắn.
- Ở đây em không bận việc gì tháng sau có thể đi nha.
Cô nói xong mới nhớ đến Cố Hiên đang nằm trong bệnh viện, vẻ mặt liền có chút tủi thân,
- Còn Tiểu Hiên thì sao? Em quên là bây giờ mình làm mẹ còn phải trông con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.