Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu
Chương 2: Hoán đổi
Đặng Huyền
08/03/2023
Sau khi bị từ chối thẳng thừng, Manh Manh buông tay và ngoan ngoãn giúp chú đẹp trai vuốt lại những nếp nhăn trên quần.
Nhìn thấy bộ dạng lạc lõng của tiểu Lolita, con ngươi của Tư Bắc Thần khẽ động, trái tim băng giá của anh như được thứ gì đó sưởi ấm đang định dẫn cô bé đi tìm bố mẹ thì lại thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới.
Cùng lúc đó trong nhà vệ sinh Cố Nam Ninh đang soi gương trên khuôn mặt hiện lên đầy vẻ hối hận, lẽ ra trên máy bay không nên để Manh Manh ép ăn nhiều kem như vậy, cảm giác đau bụng quá khó chịu.
"Hừ, em gái bạo lực quá không tốt chút nào."!
Vừa mở cửa nhà vệ sinh ra cậu bé đã gặp phải một ông chú trung niên ăn mặc nho nhã, khom người nở một nụ cười ân cần với cậu. Ông chú xoè bàn tay ra, trong tay ông là một viên kẹo được đóng gói rất đẹp mắt.
Túi khóc nhỏ ngay lập tức nhớ tới lời mẹ nói- Người lạ sẽ dùng kẹo để bắt cóc trẻ em!
"Không____tôi muốn tìm mẹ tôi!" Cố Nam Ninh khóc lóc sợ hãi bỏ chạy. Quản gia Hà không biết tại sao nên vội vàng kêu vệ sĩ đuổi theo.
"Kỳ quái, thiếu gia mỗi lần đi vệ sinh đều không phải là lau tay bằng khăn ướt nén sao. Hôm nay bị sao vậy? ". Quản gia nhìn túi khăn ướt trong tay, " Không phải sao....?
Không kịp suy nghĩ nhiều Hạ quản gia nhanh chóng đuổi theo.
Ai ngờ khi quản gia vừa đi, Tư Mộ Băng mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt giống hệt cái túi khóc nhỏ nhưng trên khuôn mặt lại có nhiều nét nghiêm nghị.
Đứa trẻ nhìn xung quanh không thấy quản gia và vệ sĩ đâu, đành phải một mình trở về. Còn chưa kịp động đậy gì đã bị người khác nhấc bổng lên không trung.
"Cố Nam Ninh, lần sau đi vệ sinh phải nói cho mẹ biết trước, biết không hả? Làm mẹ sợ muốn chết còn tưởng con bị bắt cóc rồi".
Cố Nam Hương một tay Tư Mộ Băng vừa đi vừa dạy dỗ con trai.
Sau khi cô gia nhập một tổ chức huấn luyện ma quỷ, cô có thể làm được điều này mà không tốn chút sức lực nào.
Tư Mộ Băng chưa từng bị ôm như vậy bao giờ, nói đúng hơn là chưa từng được ôm, theo bản năng cậu bé muốn thoát ra, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt cậu bé liền sững người.
Có phải là mẹ không?
Cậu bé đã từng thấy bức ảnh của người này trong một cuốn truyện tranh phủ đầy bụi trong phòng làm việc của bố. Và cậu chắc chắn người trong bức tranh đó là mẹ của mình!
Tất nhiên Tư Mộ Băng không biết rằng đó là bức ảnh duy nhất mà Cố Nam Hương để lại ở nhà họ Tư, chính cô còn quên mất sự tồn tại của nó.
"Hả? Sao con không nói chuyện?Khóc à?" Thấy con trai vẫn luôn im lặng Cố Nam Hương còn tưởng rằng tiểu gia hoả đang giận mình, ngay lập tức trái tim mềm nhũn, nhấc bổng cậu từ eo lên ôm vào lòng. " Được rồi được rồi, vừa rồi là mẹ quá lo lắng cho con mà thái độ không tốt, cho nên mẹ xin lỗi con, con đừng khóc nữa."
Tư Mộ Băng trong lòng phản đối kịch liệt, cậu bé chưa bao giờ khóc, càng không thích cái tên "túi khóc nhỏ" tẹo nào.
Nhưng "Mẹ ơi?"
"Sao vậy?" Cố Nam Hương xoa đầu cậu bé nhẹ nhàng hỏi.
Thì ra cảm giác được mẹ ôm và vuốt ve là như thế này, nó chưa từng được trải qua bao giờ, mặc dù dì Cố Thanh Thanh cũng sờ đầu nó, nhưng tuyệt đối không thể mềm mại được như tay của mẹ.
Nhưng tại sao mẹ lại gọi mình là " Cố Nam Ninh"?
Không có vấn đề gì về nhà thôi.
" M...ẹ mẹ, chúng ta đi đâu đây?". Tư Mộ Băng luôn trầm mặc lần đầu tiên chủ động nói với người khác, sắc mặt cùng ngữ khí đều cứng ngắc.
Cố Nam Hương tự hỏi liệu cậu bé có bị mất trí nhớ sau khi đi vệ sinh hay không, " Đương nhiên là chúng ta đến khách sạn trước, mẹ con chúng ta sẽ mất khá nhiều thời gian để mua một căn hộ.
" Tại sao khuôn mặt con lại trông giống một khối băng rồi, từ giờ mẹ sẽ không gọi con là túi khóc nữa mà sẽ gọi con là khối băng". Cố Nam Hương nói đùa và vẫy tay với Nguyễn Thiên người đã đưa Manh Manh trở về.
Chỉ là khuôn mặt của Tư Bắc Thần vẫn còn đọng lại trước mắt cô....Quên đi, nam nhân chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp thôi, không phải cô cũng có con trai rất đẹp đây sao?
Trở lại khách sạn, Cố Nam Hương bắt đầu dạy dỗ Manh Manh, trong khi Tư Mạc Băng ngồi trên ghế sô pha yên lặng lắng nghe.
"Đừng tùy tiện nhận người khác là cha."
" Đừng chạy linh tinh mà không nói một lời"
" Đừng....Hiện tại nói nhiều như vậy, nghĩ kĩ lại nói sau."
Manh Manh mím miệng, nhỏ giọng phản đối:"Con vừa rồi nhìn thấy một chú rất đẹp và giống anh trai của con, hơn nữa chú đẹp cũng rất xứng đôi với mẹ cho nên con mới hỏi".
Anh ta đẹp trai ở điểm nào? Cố Nam Hương tức giận đến nỗi muốn giật tóc con gái mình, tại sao gu thẩm mỹ của con gái mình lại không giống mình chút nào, gu thẩm mỹ kém như vậy...
"Tóm lại, không nên tùy tiện nói chuyện cùng với người lạ, nhất là người đàn ông kia con càng phải tránh xa."
Manh Manh đang khóc nhưng cô bé biết phản kháng lại lời nói của mẹ cũng vô ích, vì vậy cô bé đã chạy sang một bên để ném phi tiêu, ngay cả Tư Mộ Băng cũng cảm thấy em gái này thật đáng sợ.
Vào thời điểm đó, Cố Nam Ninh là người cảm thấy sợ hãi nhất.
Không phải là mình đột nhiên bị đau bụng sau đó chạy vào nhà vệ sinh mà quên nói với mẹ thôi sao. Tại sao mẹ của cậu lại không tìm cậu nữa, cậu đã bị nhốt trong ngôi nhà này cả buổi.
"Tư Mộ Băng, xuống lầu ăn cơm đi". Tư Bắc Thần đứng ngoài phòng gõ cửa.
Nguyên tắc mà Cố Nam Ninh luôn thực hiện là: Không tích cực ăn uống thì chính là đầu óc có vấn đề!
Lập tức lau nước mắt, chạy xuống lầu ngồi vào bàn ăn nhưng lại mím môi.
"Chú~ Người giàu như vậy, tại sao lại ăn uống nhạt như vậy?". Túi khóc nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Tư Bắc Thần, lông mày cau lại như hai con sâu róm.
Cục băng vỡ vụn! Sốc!
"Trời ạ, thiếu gia cư nhiên chủ động lên tiếng"
" Không phải tại sao tiểu thiếu gia lại gọi cha mình là " chú"?".
Vẻ mặt của Tư Bắc Thần lúc này cũng kinh ngạc không kém, lạnh giọng ra lệnh cho quản gia:" Đổi món đi".
"Thiếu gia, ngài muốn ăn cái gì?" Quản gia Hà cũng lộ ra vẻ vui mừng khi thấy tiểu thiếu gia chủ động nói chuyện.
Cậu bé có thể ăn bất cứ thứ gì mà không phải chịu chế độ quản lý dinh dưỡng nghiêm ngặt của mẹ!
Cố Nam Ninh sung sướng đến nỗi xuýt nhảy dựng lên.
" Con muốn ăn bít tết, cá hồi, cua..." Túi nhỏ trực tiếp đến trước mặt quản gia để báo tên món.
Sự tương phản như vậy khiến mọi người hết sức kinh ngạc và nghi ngờ trong khi Tư Bắc Thần càng lo lắng hơn, nhưng lại nghĩ rằng có lẽ nhờ chuyến đi này mà trái tim của con trai đã được mở rộng.
Nhìn thấy bộ dạng lạc lõng của tiểu Lolita, con ngươi của Tư Bắc Thần khẽ động, trái tim băng giá của anh như được thứ gì đó sưởi ấm đang định dẫn cô bé đi tìm bố mẹ thì lại thấy một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới.
Cùng lúc đó trong nhà vệ sinh Cố Nam Ninh đang soi gương trên khuôn mặt hiện lên đầy vẻ hối hận, lẽ ra trên máy bay không nên để Manh Manh ép ăn nhiều kem như vậy, cảm giác đau bụng quá khó chịu.
"Hừ, em gái bạo lực quá không tốt chút nào."!
Vừa mở cửa nhà vệ sinh ra cậu bé đã gặp phải một ông chú trung niên ăn mặc nho nhã, khom người nở một nụ cười ân cần với cậu. Ông chú xoè bàn tay ra, trong tay ông là một viên kẹo được đóng gói rất đẹp mắt.
Túi khóc nhỏ ngay lập tức nhớ tới lời mẹ nói- Người lạ sẽ dùng kẹo để bắt cóc trẻ em!
"Không____tôi muốn tìm mẹ tôi!" Cố Nam Ninh khóc lóc sợ hãi bỏ chạy. Quản gia Hà không biết tại sao nên vội vàng kêu vệ sĩ đuổi theo.
"Kỳ quái, thiếu gia mỗi lần đi vệ sinh đều không phải là lau tay bằng khăn ướt nén sao. Hôm nay bị sao vậy? ". Quản gia nhìn túi khăn ướt trong tay, " Không phải sao....?
Không kịp suy nghĩ nhiều Hạ quản gia nhanh chóng đuổi theo.
Ai ngờ khi quản gia vừa đi, Tư Mộ Băng mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt giống hệt cái túi khóc nhỏ nhưng trên khuôn mặt lại có nhiều nét nghiêm nghị.
Đứa trẻ nhìn xung quanh không thấy quản gia và vệ sĩ đâu, đành phải một mình trở về. Còn chưa kịp động đậy gì đã bị người khác nhấc bổng lên không trung.
"Cố Nam Ninh, lần sau đi vệ sinh phải nói cho mẹ biết trước, biết không hả? Làm mẹ sợ muốn chết còn tưởng con bị bắt cóc rồi".
Cố Nam Hương một tay Tư Mộ Băng vừa đi vừa dạy dỗ con trai.
Sau khi cô gia nhập một tổ chức huấn luyện ma quỷ, cô có thể làm được điều này mà không tốn chút sức lực nào.
Tư Mộ Băng chưa từng bị ôm như vậy bao giờ, nói đúng hơn là chưa từng được ôm, theo bản năng cậu bé muốn thoát ra, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt cậu bé liền sững người.
Có phải là mẹ không?
Cậu bé đã từng thấy bức ảnh của người này trong một cuốn truyện tranh phủ đầy bụi trong phòng làm việc của bố. Và cậu chắc chắn người trong bức tranh đó là mẹ của mình!
Tất nhiên Tư Mộ Băng không biết rằng đó là bức ảnh duy nhất mà Cố Nam Hương để lại ở nhà họ Tư, chính cô còn quên mất sự tồn tại của nó.
"Hả? Sao con không nói chuyện?Khóc à?" Thấy con trai vẫn luôn im lặng Cố Nam Hương còn tưởng rằng tiểu gia hoả đang giận mình, ngay lập tức trái tim mềm nhũn, nhấc bổng cậu từ eo lên ôm vào lòng. " Được rồi được rồi, vừa rồi là mẹ quá lo lắng cho con mà thái độ không tốt, cho nên mẹ xin lỗi con, con đừng khóc nữa."
Tư Mộ Băng trong lòng phản đối kịch liệt, cậu bé chưa bao giờ khóc, càng không thích cái tên "túi khóc nhỏ" tẹo nào.
Nhưng "Mẹ ơi?"
"Sao vậy?" Cố Nam Hương xoa đầu cậu bé nhẹ nhàng hỏi.
Thì ra cảm giác được mẹ ôm và vuốt ve là như thế này, nó chưa từng được trải qua bao giờ, mặc dù dì Cố Thanh Thanh cũng sờ đầu nó, nhưng tuyệt đối không thể mềm mại được như tay của mẹ.
Nhưng tại sao mẹ lại gọi mình là " Cố Nam Ninh"?
Không có vấn đề gì về nhà thôi.
" M...ẹ mẹ, chúng ta đi đâu đây?". Tư Mộ Băng luôn trầm mặc lần đầu tiên chủ động nói với người khác, sắc mặt cùng ngữ khí đều cứng ngắc.
Cố Nam Hương tự hỏi liệu cậu bé có bị mất trí nhớ sau khi đi vệ sinh hay không, " Đương nhiên là chúng ta đến khách sạn trước, mẹ con chúng ta sẽ mất khá nhiều thời gian để mua một căn hộ.
" Tại sao khuôn mặt con lại trông giống một khối băng rồi, từ giờ mẹ sẽ không gọi con là túi khóc nữa mà sẽ gọi con là khối băng". Cố Nam Hương nói đùa và vẫy tay với Nguyễn Thiên người đã đưa Manh Manh trở về.
Chỉ là khuôn mặt của Tư Bắc Thần vẫn còn đọng lại trước mắt cô....Quên đi, nam nhân chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp thôi, không phải cô cũng có con trai rất đẹp đây sao?
Trở lại khách sạn, Cố Nam Hương bắt đầu dạy dỗ Manh Manh, trong khi Tư Mạc Băng ngồi trên ghế sô pha yên lặng lắng nghe.
"Đừng tùy tiện nhận người khác là cha."
" Đừng chạy linh tinh mà không nói một lời"
" Đừng....Hiện tại nói nhiều như vậy, nghĩ kĩ lại nói sau."
Manh Manh mím miệng, nhỏ giọng phản đối:"Con vừa rồi nhìn thấy một chú rất đẹp và giống anh trai của con, hơn nữa chú đẹp cũng rất xứng đôi với mẹ cho nên con mới hỏi".
Anh ta đẹp trai ở điểm nào? Cố Nam Hương tức giận đến nỗi muốn giật tóc con gái mình, tại sao gu thẩm mỹ của con gái mình lại không giống mình chút nào, gu thẩm mỹ kém như vậy...
"Tóm lại, không nên tùy tiện nói chuyện cùng với người lạ, nhất là người đàn ông kia con càng phải tránh xa."
Manh Manh đang khóc nhưng cô bé biết phản kháng lại lời nói của mẹ cũng vô ích, vì vậy cô bé đã chạy sang một bên để ném phi tiêu, ngay cả Tư Mộ Băng cũng cảm thấy em gái này thật đáng sợ.
Vào thời điểm đó, Cố Nam Ninh là người cảm thấy sợ hãi nhất.
Không phải là mình đột nhiên bị đau bụng sau đó chạy vào nhà vệ sinh mà quên nói với mẹ thôi sao. Tại sao mẹ của cậu lại không tìm cậu nữa, cậu đã bị nhốt trong ngôi nhà này cả buổi.
"Tư Mộ Băng, xuống lầu ăn cơm đi". Tư Bắc Thần đứng ngoài phòng gõ cửa.
Nguyên tắc mà Cố Nam Ninh luôn thực hiện là: Không tích cực ăn uống thì chính là đầu óc có vấn đề!
Lập tức lau nước mắt, chạy xuống lầu ngồi vào bàn ăn nhưng lại mím môi.
"Chú~ Người giàu như vậy, tại sao lại ăn uống nhạt như vậy?". Túi khóc nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Tư Bắc Thần, lông mày cau lại như hai con sâu róm.
Cục băng vỡ vụn! Sốc!
"Trời ạ, thiếu gia cư nhiên chủ động lên tiếng"
" Không phải tại sao tiểu thiếu gia lại gọi cha mình là " chú"?".
Vẻ mặt của Tư Bắc Thần lúc này cũng kinh ngạc không kém, lạnh giọng ra lệnh cho quản gia:" Đổi món đi".
"Thiếu gia, ngài muốn ăn cái gì?" Quản gia Hà cũng lộ ra vẻ vui mừng khi thấy tiểu thiếu gia chủ động nói chuyện.
Cậu bé có thể ăn bất cứ thứ gì mà không phải chịu chế độ quản lý dinh dưỡng nghiêm ngặt của mẹ!
Cố Nam Ninh sung sướng đến nỗi xuýt nhảy dựng lên.
" Con muốn ăn bít tết, cá hồi, cua..." Túi nhỏ trực tiếp đến trước mặt quản gia để báo tên món.
Sự tương phản như vậy khiến mọi người hết sức kinh ngạc và nghi ngờ trong khi Tư Bắc Thần càng lo lắng hơn, nhưng lại nghĩ rằng có lẽ nhờ chuyến đi này mà trái tim của con trai đã được mở rộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.