Hành Trình Truy Thê Của Cao Tổng
Chương 6: Lâm Việt Ra Oai
Diệp Tử Vân
29/02/2024
Mộng Khiết điều chỉnh hơi thở, trong lòng thầm mắng chửi hắn mấy ngàn lần cho bỏ cơn tức. Rõ ràng hắn là người đã gây ra chuyện trước nhưng bây giờ lại đổ lỗi cho cô. Có phải hắn đang chột dạ việc bị cô phát hiện ra mùi nước hoa trên người hắn không?
Cô giật mạnh tay, sau đó ôm lấy cánh tay đã xuất hiện vài vết đỏ của mình mà xoa nhẹ mấy cái. Gương mặt xinh đẹp cùng với ngũ quan tinh xảo bỗng tối sầm nhìn hắn đầy hậm hực.
“Ann làm cái gì vậy hả? Anh có biết hành động vừa rồi đã làm đau em không? Anh nhìn hành vi của mình rồi tự hỏi xem ai mới là người tỏ ra khó chịu?”
Lâm Việt im bặt không thốt lời nào, trong con ngươi lộ lên vẻ dò xét. Hắn cảm nhận được cô vợ trên danh nghĩa hôm nay rất khác nhưng hắn không biết được có điểm nào đã thay đổi. Thấy mặt mày cô không được vui, hắn lập tức đi đến ôm lấy bả vai cô gái, sau đó dùng chút lực kéo cả người cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, cũng không nên làm cho em bị thương. Anh chỉ nóng quá nên mất khôn mà thôi, em bỏ qua cho anh lần này được không?”
Mộng Khiết nằm trong lòng hắn, mùi hương trên người hắn xộc thẳng vào mũi khiến cho cô chỉ muốn nôn ngay lập tức. Nếu như không phải vì đang diễn kịch thì có cho tiền hay ép buộc cô cũng không chấp nhận ở gần hắn như thế này.
Cô liếc nhìn đi chỗ khác, sau đó cất giọng nũng nịu như đang hờn dỗi.
“Được rồi, em tha thứ cho anh lần này. Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, rằng khi về nhà sẽ ngủ riêng phòng bởi thời gian gần đây em có chút buồn phiền nên muốn ở một mình.”
Hắn nghiến răng, lúc chiều khi quay về nhà thấy cô ăn mặc vô cùng quyến rũ, các vòng đầy đặn hiện ra trước mắt làm cho dục vọng của hắn tăng cao. Bản thân đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định cùng người phụ nữ này thân mật nhưng lại không ngờ đúng lúc hắn chấp nhận thì cô lại từ chối.
Hắn cảm thấy không cam tâm, trong lòng bắt đầu tính toán xem mình phải làm gì để có thể có được cơ thể trắng mịn trước mặt.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn đang vuốt ve cánh tay trần của mình, ánh mắt cô dần chuyển sang rét lạnh, hơi thở tràn ngập sự nguy hiểm. Cô nắm chặt lấy vạt váy, sau đó như vô ý mà tách ra khỏi người hắn.
“Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi. Đêm nay anh ngủ sô pha đi nhé!”
Nói xong, cô lấy đồ rồi đi một mạch vào trong phòng tắm, bỏ hắn đứng bất động tại chỗ vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn hoàn hồn thì đã không thấy cô đâu nữa.
Lâm Việt tức tối đá mạnh vào chân giường, nghiến răng chửi tục mấy tiếng. Lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống điên cuồng, hắn cảm nhận rất rõ rệt sự xa cách trong hành vi lẫn lời nói của cô.
“Để tôi xem cô sẽ nhịn được bao lâu, người phụ nữ có chồng nhưng vẫn còn trinh tiết, cô nghĩ người ngoài sẽ nghĩ cô như thế nào?”
Hắn khẽ nhếch môi, trong mắt nhanh chóng lộ ra vẻ thích thú. Chỉ cần tính kế được người nhà họ Lưu, hắn luôn cảm thấy vui mừng như thế.
…
Mộng Khiết lén nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh, cô không ngờ hắn vậy mà chấp nhận nghe theo đề nghị của cô. Đêm qua hắn không lên giường, từ đầu đến cuối không đụng vào cô lần nào nữa.
Cô nắm lấy túi xách, con ngươi đen láy nhìn thẳng về phía trước một cách vô định.
Vào đến công ty Cao Đại, cô đi thẳng lên phòng chủ tịch còn hắn thì rẽ sang hướng phòng kinh doanh. Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng người đàn ông quen thuộc dần biến mất khỏi tầm mắt, khuôn mặt rạng rỡ, hòa nhã của cô liền thu lại ngay lập tức.
Mộng Khiết nắm chặt lấy túi xách, khóe môi hơi nhếch.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là cực khổ.”
Nhớ lại kiếp trước, mặc dù chức vụ thấp hơn cô nhưng hắn luôn nhờ cô làm đủ thứ việc, bản thân lúc nào cũng rảnh rỗi, ít động tay vào. Những lúc có ba xuất hiện thì anh ta lại tỏ ra mình là một người rất có trách nhiệm trong công việc.
Lên đến tầng cao nhất, cô đi thẳng đến phòng của ông Bằng. Dù là con gái nhưng khi ở công ty, chức vụ của cô cũng chỉ là trợ lý của ông ấy. Ở chỗ này không phân biệt người trong gia đình, sai sẽ phạt và không nhân nhượng. Không được xưng hô kiểu người thân với nhau, có lẽ vì điều này mà nhân viên tại nơi này luôn thoải mái khi làm việc cùng cô.
Mộng Khiết đưa tay gõ cửa, chờ giọng của ông Bằng ở bên trong vọng ra thì cô mới dám đi vào.
“Thưa chủ tịch, tôi mới đến.”
Lưu Bằng không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn dán chặt vào đống tài liệu trên bàn. Nghe con gái lên tiếng, ông chỉ “ừ” đáp trả rồi thôi. Mộng Khiết đã quá quen với thái độ làm việc nghiêm túc của ông ấy cho nên không có phản ứng gì khác thường.
Cô đi lại bàn, nhìn một chồng hồ sơ còn y nguyên. Trong đầu nhớ lại đây là công việc mà Lâm Việt lén nhờ cô làm giúp, hắn viện lý do mình còn nhiều chuyện khác nên cần cô hỗ trợ một phần.
Các ngón tay thon dài của cô gái chậm rãi gõ theo nhịp, cô nhìn ba rồi lại ngẫm nghĩ gì đó. Mấy phút sau, cô đứng dậy ôm lấy một xấp giấy tờ đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa vào phòng đã tỏ thái độ với những người xung quanh, mặc dù nói ở Cao Đại không phân biệt thân phận nhưng với Lâm Việt thì khác, hắn luôn lấy lý do mình là con rể của chủ tịch mà sai vặt nhiều người, thậm chí còn lên mặt khiển trách dù họ chỉ phạm một lỗi rất nhỏ.
Lâm Việt nhìn mặt bàn, sau đó lấy ngón tay trỏ quẹt ngang một cái, hai đầu chân mày lập tức nhíu chặt lại.
“Hôm nay ai dọn dẹp mà bàn của tôi vẫn còn dơ vậy?”
Hắn không quan tâm mọi người đang bận rộn với công việc mà cứ thế hét lên. Những nhân viên xung quanh giật mình, toàn bộ động tác đều dừng lại. Thấy họ không lên tiếng, hắn xoay người tựa vào thân bàn, khuôn mặt hiện lên sự bực bội.
“Các người điếc hết rồi hay sao mà không ai trả lời tôi thế? Cao Đại thuê mấy người về không phải ăn không ngồi rồi không làm gì hết. Có mỗi cái việc dọn dẹp bàn làm việc cho tôi cũng không làm xong thì còn làm gì được hả?”
Trưởng phòng kinh doanh ngồi cách đó không xa, cô ấy dừng bút, thả lỏng cơ thể nhìn hắn chằm chằm. Đợi hắn nói xong, cô lập tức lên tiếng: “Ở đây ai cũng là nhân viên, anh đừng có ỷ mình có quen biết rồi chèn ép người khác. Chủ tịch từ xưa cho đến nay đã quy định không có phân biệt đối xử rồi. Anh mới vào không lâu, đừng có phá vỡ quy tắc của công ty như thế.”
Câu nói của cô ấy hoàn toàn chọc vào điểm yếu của hắn, sắc mặt hắn đỏ bừng lên vì mất mặt. Bản thân vốn đang ra oai nhưng lại bị một người phụ nữ thấp kém dạy dỗ như thế. Lâm Việt hùng hổ bước đến bên bàn làm việc cô ấy.
Rầm!
Trước cái nhìn thản nhiên của cô mà đập mạnh tay xuống bàn, cơ thể hơi chồm về trước, tròng mắt đỏ rực hiện cả tơ máu nhìn trưởng phòng.
“Cô biết gì mà nói, cô nghĩ mình đứng đầu ở đây thì có quyền nói gì thì nói sao?”
Đúng lúc này, Mộng Khiết từ bên ngoài đi vào. Câu nói của hắn vô tình lọt vào tai cô không sót từ nào. Cô nhanh chóng ra hiệu cho mọi người im lặng, bản thân đi đến đặt đống hồ sơ lên bàn hắn. Sau đó bước thật khẽ đến sau lưng hắn ta, cô gật đầu cho nữ trưởng phòng nói tiếp.
Nhận được sự cho phép, cô ấy không chút nhân nhượng cảnh cáo hắn.
“Anh cũng đã nói rồi, trong phòng này tôi là người có quyền cao nhất cho nên anh phải nghe theo lời tôi nói. Anh tự dọn chỗ làm việc của mình và đừng làm phiền người khác nữa. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại mạnh tay.”
Mộng Khiết khoanh tay trước ngực, khuôn mặt điềm tĩnh làm cho những người xung quanh phải nín thở để nhìn xem cảnh tượng trước mặt.
Trợ lý Khiết rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng không vì thế mà cô ấy đối xử tệ với mọi người. Cô ấy luôn công bằng và không bao giờ lấy thân phận con gái của chủ tịch để ra oai như chồng của cô ấy.
Đây là những gì mà nhân viên trong công ty nghĩ về cô.
Lâm Việt không biết sự tồn tại của cô, hắn hừ lạnh, hất mặt lên thể hiện sự thách thức.
“Tôi không nghe đấy thì cô làm gì tôi? Cô đừng quên tôi là ai.”
Bất giác cô đập lên vai hắn ta một cái rõ mạnh, hắn cáu gắt quay ra sau quát lớn.
“Người nào to gan dám động đến ông đây vậy?”
Vẻ hung hăng của hắn trong chớp mắt liền khựng lại khi bắt gặp khuôn mặt điềm nhiên của vợ. Hắn nuốt nước miếng, cơ thể lùi về sau.
Cô giật mạnh tay, sau đó ôm lấy cánh tay đã xuất hiện vài vết đỏ của mình mà xoa nhẹ mấy cái. Gương mặt xinh đẹp cùng với ngũ quan tinh xảo bỗng tối sầm nhìn hắn đầy hậm hực.
“Ann làm cái gì vậy hả? Anh có biết hành động vừa rồi đã làm đau em không? Anh nhìn hành vi của mình rồi tự hỏi xem ai mới là người tỏ ra khó chịu?”
Lâm Việt im bặt không thốt lời nào, trong con ngươi lộ lên vẻ dò xét. Hắn cảm nhận được cô vợ trên danh nghĩa hôm nay rất khác nhưng hắn không biết được có điểm nào đã thay đổi. Thấy mặt mày cô không được vui, hắn lập tức đi đến ôm lấy bả vai cô gái, sau đó dùng chút lực kéo cả người cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em, cũng không nên làm cho em bị thương. Anh chỉ nóng quá nên mất khôn mà thôi, em bỏ qua cho anh lần này được không?”
Mộng Khiết nằm trong lòng hắn, mùi hương trên người hắn xộc thẳng vào mũi khiến cho cô chỉ muốn nôn ngay lập tức. Nếu như không phải vì đang diễn kịch thì có cho tiền hay ép buộc cô cũng không chấp nhận ở gần hắn như thế này.
Cô liếc nhìn đi chỗ khác, sau đó cất giọng nũng nịu như đang hờn dỗi.
“Được rồi, em tha thứ cho anh lần này. Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện, rằng khi về nhà sẽ ngủ riêng phòng bởi thời gian gần đây em có chút buồn phiền nên muốn ở một mình.”
Hắn nghiến răng, lúc chiều khi quay về nhà thấy cô ăn mặc vô cùng quyến rũ, các vòng đầy đặn hiện ra trước mắt làm cho dục vọng của hắn tăng cao. Bản thân đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định cùng người phụ nữ này thân mật nhưng lại không ngờ đúng lúc hắn chấp nhận thì cô lại từ chối.
Hắn cảm thấy không cam tâm, trong lòng bắt đầu tính toán xem mình phải làm gì để có thể có được cơ thể trắng mịn trước mặt.
Cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn đang vuốt ve cánh tay trần của mình, ánh mắt cô dần chuyển sang rét lạnh, hơi thở tràn ngập sự nguy hiểm. Cô nắm chặt lấy vạt váy, sau đó như vô ý mà tách ra khỏi người hắn.
“Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi. Đêm nay anh ngủ sô pha đi nhé!”
Nói xong, cô lấy đồ rồi đi một mạch vào trong phòng tắm, bỏ hắn đứng bất động tại chỗ vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn hoàn hồn thì đã không thấy cô đâu nữa.
Lâm Việt tức tối đá mạnh vào chân giường, nghiến răng chửi tục mấy tiếng. Lồng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống điên cuồng, hắn cảm nhận rất rõ rệt sự xa cách trong hành vi lẫn lời nói của cô.
“Để tôi xem cô sẽ nhịn được bao lâu, người phụ nữ có chồng nhưng vẫn còn trinh tiết, cô nghĩ người ngoài sẽ nghĩ cô như thế nào?”
Hắn khẽ nhếch môi, trong mắt nhanh chóng lộ ra vẻ thích thú. Chỉ cần tính kế được người nhà họ Lưu, hắn luôn cảm thấy vui mừng như thế.
…
Mộng Khiết lén nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh, cô không ngờ hắn vậy mà chấp nhận nghe theo đề nghị của cô. Đêm qua hắn không lên giường, từ đầu đến cuối không đụng vào cô lần nào nữa.
Cô nắm lấy túi xách, con ngươi đen láy nhìn thẳng về phía trước một cách vô định.
Vào đến công ty Cao Đại, cô đi thẳng lên phòng chủ tịch còn hắn thì rẽ sang hướng phòng kinh doanh. Khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bóng dáng người đàn ông quen thuộc dần biến mất khỏi tầm mắt, khuôn mặt rạng rỡ, hòa nhã của cô liền thu lại ngay lập tức.
Mộng Khiết nắm chặt lấy túi xách, khóe môi hơi nhếch.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là cực khổ.”
Nhớ lại kiếp trước, mặc dù chức vụ thấp hơn cô nhưng hắn luôn nhờ cô làm đủ thứ việc, bản thân lúc nào cũng rảnh rỗi, ít động tay vào. Những lúc có ba xuất hiện thì anh ta lại tỏ ra mình là một người rất có trách nhiệm trong công việc.
Lên đến tầng cao nhất, cô đi thẳng đến phòng của ông Bằng. Dù là con gái nhưng khi ở công ty, chức vụ của cô cũng chỉ là trợ lý của ông ấy. Ở chỗ này không phân biệt người trong gia đình, sai sẽ phạt và không nhân nhượng. Không được xưng hô kiểu người thân với nhau, có lẽ vì điều này mà nhân viên tại nơi này luôn thoải mái khi làm việc cùng cô.
Mộng Khiết đưa tay gõ cửa, chờ giọng của ông Bằng ở bên trong vọng ra thì cô mới dám đi vào.
“Thưa chủ tịch, tôi mới đến.”
Lưu Bằng không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn dán chặt vào đống tài liệu trên bàn. Nghe con gái lên tiếng, ông chỉ “ừ” đáp trả rồi thôi. Mộng Khiết đã quá quen với thái độ làm việc nghiêm túc của ông ấy cho nên không có phản ứng gì khác thường.
Cô đi lại bàn, nhìn một chồng hồ sơ còn y nguyên. Trong đầu nhớ lại đây là công việc mà Lâm Việt lén nhờ cô làm giúp, hắn viện lý do mình còn nhiều chuyện khác nên cần cô hỗ trợ một phần.
Các ngón tay thon dài của cô gái chậm rãi gõ theo nhịp, cô nhìn ba rồi lại ngẫm nghĩ gì đó. Mấy phút sau, cô đứng dậy ôm lấy một xấp giấy tờ đi ra khỏi phòng.
Hắn vừa vào phòng đã tỏ thái độ với những người xung quanh, mặc dù nói ở Cao Đại không phân biệt thân phận nhưng với Lâm Việt thì khác, hắn luôn lấy lý do mình là con rể của chủ tịch mà sai vặt nhiều người, thậm chí còn lên mặt khiển trách dù họ chỉ phạm một lỗi rất nhỏ.
Lâm Việt nhìn mặt bàn, sau đó lấy ngón tay trỏ quẹt ngang một cái, hai đầu chân mày lập tức nhíu chặt lại.
“Hôm nay ai dọn dẹp mà bàn của tôi vẫn còn dơ vậy?”
Hắn không quan tâm mọi người đang bận rộn với công việc mà cứ thế hét lên. Những nhân viên xung quanh giật mình, toàn bộ động tác đều dừng lại. Thấy họ không lên tiếng, hắn xoay người tựa vào thân bàn, khuôn mặt hiện lên sự bực bội.
“Các người điếc hết rồi hay sao mà không ai trả lời tôi thế? Cao Đại thuê mấy người về không phải ăn không ngồi rồi không làm gì hết. Có mỗi cái việc dọn dẹp bàn làm việc cho tôi cũng không làm xong thì còn làm gì được hả?”
Trưởng phòng kinh doanh ngồi cách đó không xa, cô ấy dừng bút, thả lỏng cơ thể nhìn hắn chằm chằm. Đợi hắn nói xong, cô lập tức lên tiếng: “Ở đây ai cũng là nhân viên, anh đừng có ỷ mình có quen biết rồi chèn ép người khác. Chủ tịch từ xưa cho đến nay đã quy định không có phân biệt đối xử rồi. Anh mới vào không lâu, đừng có phá vỡ quy tắc của công ty như thế.”
Câu nói của cô ấy hoàn toàn chọc vào điểm yếu của hắn, sắc mặt hắn đỏ bừng lên vì mất mặt. Bản thân vốn đang ra oai nhưng lại bị một người phụ nữ thấp kém dạy dỗ như thế. Lâm Việt hùng hổ bước đến bên bàn làm việc cô ấy.
Rầm!
Trước cái nhìn thản nhiên của cô mà đập mạnh tay xuống bàn, cơ thể hơi chồm về trước, tròng mắt đỏ rực hiện cả tơ máu nhìn trưởng phòng.
“Cô biết gì mà nói, cô nghĩ mình đứng đầu ở đây thì có quyền nói gì thì nói sao?”
Đúng lúc này, Mộng Khiết từ bên ngoài đi vào. Câu nói của hắn vô tình lọt vào tai cô không sót từ nào. Cô nhanh chóng ra hiệu cho mọi người im lặng, bản thân đi đến đặt đống hồ sơ lên bàn hắn. Sau đó bước thật khẽ đến sau lưng hắn ta, cô gật đầu cho nữ trưởng phòng nói tiếp.
Nhận được sự cho phép, cô ấy không chút nhân nhượng cảnh cáo hắn.
“Anh cũng đã nói rồi, trong phòng này tôi là người có quyền cao nhất cho nên anh phải nghe theo lời tôi nói. Anh tự dọn chỗ làm việc của mình và đừng làm phiền người khác nữa. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại mạnh tay.”
Mộng Khiết khoanh tay trước ngực, khuôn mặt điềm tĩnh làm cho những người xung quanh phải nín thở để nhìn xem cảnh tượng trước mặt.
Trợ lý Khiết rất nghiêm khắc trong công việc, nhưng không vì thế mà cô ấy đối xử tệ với mọi người. Cô ấy luôn công bằng và không bao giờ lấy thân phận con gái của chủ tịch để ra oai như chồng của cô ấy.
Đây là những gì mà nhân viên trong công ty nghĩ về cô.
Lâm Việt không biết sự tồn tại của cô, hắn hừ lạnh, hất mặt lên thể hiện sự thách thức.
“Tôi không nghe đấy thì cô làm gì tôi? Cô đừng quên tôi là ai.”
Bất giác cô đập lên vai hắn ta một cái rõ mạnh, hắn cáu gắt quay ra sau quát lớn.
“Người nào to gan dám động đến ông đây vậy?”
Vẻ hung hăng của hắn trong chớp mắt liền khựng lại khi bắt gặp khuôn mặt điềm nhiên của vợ. Hắn nuốt nước miếng, cơ thể lùi về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.