Chương 27
HoaPhong6
15/05/2022
"Chị An à, chị cứ tập quen đi là vừa. Nhỡ sau này em thành chủ nơi này, chị biến thành osin của em... hmm... thì lúc đó chị cũng khỏi bỡ ngỡ."
Tôi mỉm cười, khóa cửa nhà lại.
"Nếu em không dọn sách đám này, thì đừng mong rời khỏi đây."
Luscar khoanh tay, tỏ thái độ khinh bỉ.
"Nếu em nói không thì sao?"
"Vậy thì đám tóc này của em..."
Tôi cầm lấy tóc của cô ta, tay phải giơ hình cái kéo.
Cắt, cắt.
Luscar có chút hoảng sợ, cô ta quý đám mĩ phẩm, tóc tai, váy vóc còn hơn mạng sống của mình mà. nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi. Cũng phải lủi thủi đi dọn nhà.
Tôi cười tươi. Hóa ra chỉnh được tiểu tam lại suиɠ sướиɠ như vậy.
Nhìn tôi đi lên lầu. Luscar ném lon bia xuống đất, cắn răng.
"Ngày yên bình của cô sắp hết rồi đấy. Tận hưởng đi"
- ---------
sáng hôm sau, tôi dẫn về nhà một chú chó nhỏ, có màu trắng buốt nhưng lại bị dính bẩn. Bốc mùi.
Luscar thấy vậy liền bịt mũi.
"Chị mau mang vất đi, khiếp quá"
"Nhà của chị em ơi"
Luscat tức tối, quay mặt đi.
Tôi dẫn chú chó nhỏ đến gần Luscar, xoa xoa tai nó.
"Em có muốn biết nó tên gì không?"
"Tên gì?" Cô ta cáu khỉnh trả lời.
"Con chó nhỏ xinh đẹp này, nó tên là Luscar"
Cô ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Sau đó bỏ lên tầng.
Tôi ở trong bếp cứ cười mãi.
đi cà khịa vui ghê!!
- -------------
Tối đó, Luscar đi lên phòng tôi. Rủ tôi đi ăn.
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
Lúc ăn gần xong, Luscar đưa cho tôi ly nước.
"Chị uống đi rồi ra tính tiền."
Tôi gật đầu, uống ực một hơi, không hiểu sao uống xong lại choáng váng, ngủ gục luôn trên bàn.
Phục vụ thấy vậy liền lo lắng, hỏi Luscar.
"Cô ấy...có sao không?"
Luscar mỉm cười.
"Không có gì đâu ạ! Chị ấy chỉ đang "thiếp" di thôi. Chốc nữa chắc chắn sẽ khỏe ngay..."
Tôi mỉm cười, khóa cửa nhà lại.
"Nếu em không dọn sách đám này, thì đừng mong rời khỏi đây."
Luscar khoanh tay, tỏ thái độ khinh bỉ.
"Nếu em nói không thì sao?"
"Vậy thì đám tóc này của em..."
Tôi cầm lấy tóc của cô ta, tay phải giơ hình cái kéo.
Cắt, cắt.
Luscar có chút hoảng sợ, cô ta quý đám mĩ phẩm, tóc tai, váy vóc còn hơn mạng sống của mình mà. nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi. Cũng phải lủi thủi đi dọn nhà.
Tôi cười tươi. Hóa ra chỉnh được tiểu tam lại suиɠ sướиɠ như vậy.
Nhìn tôi đi lên lầu. Luscar ném lon bia xuống đất, cắn răng.
"Ngày yên bình của cô sắp hết rồi đấy. Tận hưởng đi"
- ---------
sáng hôm sau, tôi dẫn về nhà một chú chó nhỏ, có màu trắng buốt nhưng lại bị dính bẩn. Bốc mùi.
Luscar thấy vậy liền bịt mũi.
"Chị mau mang vất đi, khiếp quá"
"Nhà của chị em ơi"
Luscat tức tối, quay mặt đi.
Tôi dẫn chú chó nhỏ đến gần Luscar, xoa xoa tai nó.
"Em có muốn biết nó tên gì không?"
"Tên gì?" Cô ta cáu khỉnh trả lời.
"Con chó nhỏ xinh đẹp này, nó tên là Luscar"
Cô ta có chút ngạc nhiên nhìn tôi. Sau đó bỏ lên tầng.
Tôi ở trong bếp cứ cười mãi.
đi cà khịa vui ghê!!
- -------------
Tối đó, Luscar đi lên phòng tôi. Rủ tôi đi ăn.
Tôi cũng gật đầu đồng ý.
Lúc ăn gần xong, Luscar đưa cho tôi ly nước.
"Chị uống đi rồi ra tính tiền."
Tôi gật đầu, uống ực một hơi, không hiểu sao uống xong lại choáng váng, ngủ gục luôn trên bàn.
Phục vụ thấy vậy liền lo lắng, hỏi Luscar.
"Cô ấy...có sao không?"
Luscar mỉm cười.
"Không có gì đâu ạ! Chị ấy chỉ đang "thiếp" di thôi. Chốc nữa chắc chắn sẽ khỏe ngay..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.