Chương 8: Chị Đây Tâm Trạng Không Tốt, Đụng Đến Là Tự Tìm Cái Chết.
Chi Tình
12/10/2021
Edit by Triệu Viu
Tất cả mọi người không nhìn rõ, nhưng người con trai kia là bị Cố Mang kéo vai, ném mạnh xuống đất.
Những công tử khác mặt liền biến sắc.
Đã quen với thói hung hăng kiêu ngạo, bọn họ chưa bao giờ chịu thua thiệt.
Nhìn chằm chằm người con gái đánh anh em mình, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
"Bắt cô ta lại, tối nay phải dạy dỗ cô ta thật tốt!"
Một đám người nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố Mang nhìn ba người nhà tới, nhếch miệng một cái, tư thế lười biếng, đôi mắt xinh đẹp híp lại, có chút lạnh lẽo.
Tự tìm cái chết.
Đạp mạnh một cái, đạp một cái người phía trước ngã nhào, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Bắt lấy quả đấm đấm tới, rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ tay người đàn ông, thảm thiết kêu lên.
Còn lại một người kế tiếp thấy cả ba người đàn ông nằm dưới đất.
Trong nháy mắt, rợn tóc gáy.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm, lảo đảo lui về sau, muốn bỏ chạy.
Đột nhiên, trước mắt một bóng đen lướt qua, không hiểu rõ Cố Mang làm sao xuất hiện, cả người liền bị một lực lớn bóp cổ, đè mạnh cổ rồi anh ta bị ném về phía chiếc xe thể thao.
Cố Mang một cước dẫm trên đầu xe, đôi mắt rũ xuống, không biểu cảm nhìn người đàn ông bị cô đè dưới đất.
Đáy mắt có chút tia đỏ, giống như là máu.
Người đàn ông kinh hãi, cả người bị dọa sợ đến mềm nhũn, mồ hôi lạnh từ trên mặt tuôn xuống, một lời cũng không dám nói.
Cố Mang trên mặt không chút biểu cảm, đuôi mắt hất lên: “Lá gan lớn thật."
Người đàn ông run rẩy nói: "Thật... Thật xin lỗi..."
Cố Mang nhìn người đàn ông khuôn mặt trắng bệch, nhẹ giọng cười một tiếng: “Nên học cách làm người, hiểu chưa?"
"Hiểu... Hiểu..."
Cố Mang buông cánh tay ra, bỏ chân xuống, hai tay lại nhét vào trong túi.
Cố Tứ nhìn mấy người nằm trên mặt đất rên thảm thì cười lớn.
Đi lên đá một cái, giọng điệu non nớt nhưng có chút bất cần nói: “Tôi nói các người thật sự không có mắt, đụng ai không đụng, lại đụng tới chúng tôi, đời người vốn rất ngắn, các người cứ thích đi đường tắt hết lần này đến lần khác."
Chị cậu tâm tình khó chịu, đám ngu này còn đụng vào.
Không đánh cho bọn họ đến hoài nghi cuộc đời, đều là do chị cậu nhẹ tay.
Cố Mang từ trong túi lấy ra một cái bật lửa với thuốc.
Những ngón tay xinh đẹp kẹp điếu thuốc, châm lửa.
Không để ý đến nhìn lên phía cửa sổ lầu hai Thiên Khuyết đang nhìn xuống, ánh mắt ngưng mấy giây, liền thu hồi tầm mắt.
Không nhanh không chậm đi về phía trước.
Ngông cuồng.
...
Trong phòng tầng hai, ba người đàn ông tập trung xem đánh nhau.
Không, không tính là đánh nhau.
Phải nói là một phương diện thương tâm.
Hạ Nhất Độ cùng Tần Phóng hai người xem thấy đủ rồi.
"Bây giờ một cô gái nhỏ cũng mạnh như vậy sao?" Tần Phóng xoa cằm, mặt kiểu không thể tin nổi.
Hạ Nhất Độ cảm khái nói: “Một đá liền trực tiếp khiến một người đàn ông một mét tám nằm xuống đấy, đây thật sự là một cô gái sao?"
Lục Thừa Châu khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Mang, hai đầu ngón tay khói mịt mờ.
Cô gái nhỏ, còn biết học hút thuốc.
...
Lục Ý đang học lớp mười hai, làm xong bài tập, từ thư phòng đi ra.
Thấy hai người lạ trên lầu ba.
Gương mặt nữ sinh đó, cực kì hút mắt.
Ánh mắt cô dừng một chút.
"Mẹ, là ai vậy." Cô mang thức ăn đêm đến hỏi Lâm Chu.
Lâm Chu liếc mắt nhìn lên lầu ba: “Khách của ba con."
"Khách của ba sao lại là người như thế?" Lục Ý nhíu mày một cái: “Không phải là họ hàng nghèo nàn, đến nhà chúng ta ăn uống sao?"
Tất cả mọi người không nhìn rõ, nhưng người con trai kia là bị Cố Mang kéo vai, ném mạnh xuống đất.
Những công tử khác mặt liền biến sắc.
Đã quen với thói hung hăng kiêu ngạo, bọn họ chưa bao giờ chịu thua thiệt.
Nhìn chằm chằm người con gái đánh anh em mình, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
"Bắt cô ta lại, tối nay phải dạy dỗ cô ta thật tốt!"
Một đám người nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố Mang nhìn ba người nhà tới, nhếch miệng một cái, tư thế lười biếng, đôi mắt xinh đẹp híp lại, có chút lạnh lẽo.
Tự tìm cái chết.
Đạp mạnh một cái, đạp một cái người phía trước ngã nhào, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Bắt lấy quả đấm đấm tới, rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy cổ tay người đàn ông, thảm thiết kêu lên.
Còn lại một người kế tiếp thấy cả ba người đàn ông nằm dưới đất.
Trong nháy mắt, rợn tóc gáy.
Bản năng cảm thấy nguy hiểm, lảo đảo lui về sau, muốn bỏ chạy.
Đột nhiên, trước mắt một bóng đen lướt qua, không hiểu rõ Cố Mang làm sao xuất hiện, cả người liền bị một lực lớn bóp cổ, đè mạnh cổ rồi anh ta bị ném về phía chiếc xe thể thao.
Cố Mang một cước dẫm trên đầu xe, đôi mắt rũ xuống, không biểu cảm nhìn người đàn ông bị cô đè dưới đất.
Đáy mắt có chút tia đỏ, giống như là máu.
Người đàn ông kinh hãi, cả người bị dọa sợ đến mềm nhũn, mồ hôi lạnh từ trên mặt tuôn xuống, một lời cũng không dám nói.
Cố Mang trên mặt không chút biểu cảm, đuôi mắt hất lên: “Lá gan lớn thật."
Người đàn ông run rẩy nói: "Thật... Thật xin lỗi..."
Cố Mang nhìn người đàn ông khuôn mặt trắng bệch, nhẹ giọng cười một tiếng: “Nên học cách làm người, hiểu chưa?"
"Hiểu... Hiểu..."
Cố Mang buông cánh tay ra, bỏ chân xuống, hai tay lại nhét vào trong túi.
Cố Tứ nhìn mấy người nằm trên mặt đất rên thảm thì cười lớn.
Đi lên đá một cái, giọng điệu non nớt nhưng có chút bất cần nói: “Tôi nói các người thật sự không có mắt, đụng ai không đụng, lại đụng tới chúng tôi, đời người vốn rất ngắn, các người cứ thích đi đường tắt hết lần này đến lần khác."
Chị cậu tâm tình khó chịu, đám ngu này còn đụng vào.
Không đánh cho bọn họ đến hoài nghi cuộc đời, đều là do chị cậu nhẹ tay.
Cố Mang từ trong túi lấy ra một cái bật lửa với thuốc.
Những ngón tay xinh đẹp kẹp điếu thuốc, châm lửa.
Không để ý đến nhìn lên phía cửa sổ lầu hai Thiên Khuyết đang nhìn xuống, ánh mắt ngưng mấy giây, liền thu hồi tầm mắt.
Không nhanh không chậm đi về phía trước.
Ngông cuồng.
...
Trong phòng tầng hai, ba người đàn ông tập trung xem đánh nhau.
Không, không tính là đánh nhau.
Phải nói là một phương diện thương tâm.
Hạ Nhất Độ cùng Tần Phóng hai người xem thấy đủ rồi.
"Bây giờ một cô gái nhỏ cũng mạnh như vậy sao?" Tần Phóng xoa cằm, mặt kiểu không thể tin nổi.
Hạ Nhất Độ cảm khái nói: “Một đá liền trực tiếp khiến một người đàn ông một mét tám nằm xuống đấy, đây thật sự là một cô gái sao?"
Lục Thừa Châu khóe môi nhếch lên, lạnh lùng nhìn bóng lưng Cố Mang, hai đầu ngón tay khói mịt mờ.
Cô gái nhỏ, còn biết học hút thuốc.
...
Lục Ý đang học lớp mười hai, làm xong bài tập, từ thư phòng đi ra.
Thấy hai người lạ trên lầu ba.
Gương mặt nữ sinh đó, cực kì hút mắt.
Ánh mắt cô dừng một chút.
"Mẹ, là ai vậy." Cô mang thức ăn đêm đến hỏi Lâm Chu.
Lâm Chu liếc mắt nhìn lên lầu ba: “Khách của ba con."
"Khách của ba sao lại là người như thế?" Lục Ý nhíu mày một cái: “Không phải là họ hàng nghèo nàn, đến nhà chúng ta ăn uống sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.