Chương 15: Người Đứng Đầu Khoa Thần Kinh.
Chi Tình
12/10/2021
Edit by Triệu Viu
Đột ngột xuất hiện một giọng nói.
Lục Hi Vi nhíu mày, xoay người.
Nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Mang, đồng tử cô co lại một cái, trong nháy mắt lộ ra vẻ thù địch.
Lạnh lùng hỏi: "Cô là ai, ở nơi này khoa tay múa chân."
Ánh mắt cô mờ mịt nhìn một lượt Cố Mang.
Nhãn hiệu của bộ quần áo cũng nhìn không ra.
Từ cái xó nào chui ra, lại dám phản bác với cách chữa của cô.
Cố Mang hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão thái thái.
Ba giây sau, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai ngày."
Lục Thượng Cẩm nghe Cố Mang nói hai chữ đơn giản, trong nháy mắt như trút được gánh nặng.
Bệnh này Cố Mang có thể chữa, hơn nữa cũng rất chắc chắn.
Ông ấy nhìn về phía Lục Thừa Châu: “Thừa Châu, Cố Mang cần hai ngày."
Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang.
Ánh mắt lạnh lẽo ánh lên vẻ sắt sảo, tự tin và kiêu ngạo.
Anh ta hỏi: "Hai ngày sau sẽ tỉnh?"
Bệnh tình của bà nội, gần một năm nay, các chuyên gia giỏi nhất ra vào Lục gia, việc có thể làm cũng chỉ là khống chế bệnh tình.
Bệnh tình lần này nguy kịch, chỉ sợ có thể tạm thời để cho bà nội tỉnh lại, ở lại một thời gian.
Cố Mang hất mắt, ung dung nói: "Một giờ khôi phục thần trí, hai ngày hết bệnh."
Lục Thừa Châu cau mày.
Hết bệnh?
Lục Hi Vi vốn là vì Cố Mang không thèm nhìn cô, trả lời vấn đề của cô, liền tức giận.
Lúc nghe những lời ngu xuẩn đó, liền bật cười một tiếng: “Một giờ có thể khôi phục thần trí, hai ngày hết bệnh? Vị tiểu thư này, phẫu thuật não cũng không chỉ một giờ, không biết cô định dùng cách gì chữa khỏi cho bà nội tôi?"
"Châm cứu." Cố Mang lời ít ý nhiều.
Trên vai cô đeo một cái túi màu đen, một chân không chống thẳng, lộ ra vẻ lười biếng.
"Châm cứu?!" Lục Hi Vi hừ lạnh: “Loại phản khoa học này, không có căn cứ gì, hai ngày chữa khỏi cho bà nội tôi? Cô đang nói đùa à?"
Mấy vị bác sĩ nhìn Cố Mang với ánh mắt khinh thường.
"Bệnh tình đã một năm, hai ngày hết bệnh, vị tiểu thư này, chữa bệnh không phải trò đùa, ngay cả người đứng đầu khoa não, cũng không dám khoa trương như thế, cô dựa vào cái gì?"
"Đúng vậy, muốn thành công tạo danh tiếng cũng không sai, nhưng cũng đừng lấy tính mạng người khác làm trò đùa, hại Lục lão phu nhân.
"Còn dùng phương pháp trị liệu mà cả thế giới đã sớm vứt bỏ, thời đại nào, châm cứu?"
"Người trẻ bây giờ, càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, không chịu học cách làm người, toàn là mơ mộng hão huyền."
"Trước mắt nữ chuyên gia khoa não được thế giới công nhận, là Lục tiểu thư kiến thức giỏi nhất, chưa từng nghe qua tên của người khác, vị tiểu thư này thậm chí trên trường quốc tế cũng chưa thấy qua, còn dám nghi ngờ cách của Lục tiểu thư? Thật buồn cười."
Mỗi người lại buông ra những lời cay nghiệt.
Đều cho rằng đây là Lục Thượng Cẩm vì tách ra riêng, ngựa chết thành ngựa sống, nhắm mắt đem lang băm đến nơi này.
Đột ngột xuất hiện một giọng nói.
Lục Hi Vi nhíu mày, xoay người.
Nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Mang, đồng tử cô co lại một cái, trong nháy mắt lộ ra vẻ thù địch.
Lạnh lùng hỏi: "Cô là ai, ở nơi này khoa tay múa chân."
Ánh mắt cô mờ mịt nhìn một lượt Cố Mang.
Nhãn hiệu của bộ quần áo cũng nhìn không ra.
Từ cái xó nào chui ra, lại dám phản bác với cách chữa của cô.
Cố Mang hai tay đút vào túi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lão thái thái.
Ba giây sau, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai ngày."
Lục Thượng Cẩm nghe Cố Mang nói hai chữ đơn giản, trong nháy mắt như trút được gánh nặng.
Bệnh này Cố Mang có thể chữa, hơn nữa cũng rất chắc chắn.
Ông ấy nhìn về phía Lục Thừa Châu: “Thừa Châu, Cố Mang cần hai ngày."
Lục Thừa Châu liếc nhìn Cố Mang.
Ánh mắt lạnh lẽo ánh lên vẻ sắt sảo, tự tin và kiêu ngạo.
Anh ta hỏi: "Hai ngày sau sẽ tỉnh?"
Bệnh tình của bà nội, gần một năm nay, các chuyên gia giỏi nhất ra vào Lục gia, việc có thể làm cũng chỉ là khống chế bệnh tình.
Bệnh tình lần này nguy kịch, chỉ sợ có thể tạm thời để cho bà nội tỉnh lại, ở lại một thời gian.
Cố Mang hất mắt, ung dung nói: "Một giờ khôi phục thần trí, hai ngày hết bệnh."
Lục Thừa Châu cau mày.
Hết bệnh?
Lục Hi Vi vốn là vì Cố Mang không thèm nhìn cô, trả lời vấn đề của cô, liền tức giận.
Lúc nghe những lời ngu xuẩn đó, liền bật cười một tiếng: “Một giờ có thể khôi phục thần trí, hai ngày hết bệnh? Vị tiểu thư này, phẫu thuật não cũng không chỉ một giờ, không biết cô định dùng cách gì chữa khỏi cho bà nội tôi?"
"Châm cứu." Cố Mang lời ít ý nhiều.
Trên vai cô đeo một cái túi màu đen, một chân không chống thẳng, lộ ra vẻ lười biếng.
"Châm cứu?!" Lục Hi Vi hừ lạnh: “Loại phản khoa học này, không có căn cứ gì, hai ngày chữa khỏi cho bà nội tôi? Cô đang nói đùa à?"
Mấy vị bác sĩ nhìn Cố Mang với ánh mắt khinh thường.
"Bệnh tình đã một năm, hai ngày hết bệnh, vị tiểu thư này, chữa bệnh không phải trò đùa, ngay cả người đứng đầu khoa não, cũng không dám khoa trương như thế, cô dựa vào cái gì?"
"Đúng vậy, muốn thành công tạo danh tiếng cũng không sai, nhưng cũng đừng lấy tính mạng người khác làm trò đùa, hại Lục lão phu nhân.
"Còn dùng phương pháp trị liệu mà cả thế giới đã sớm vứt bỏ, thời đại nào, châm cứu?"
"Người trẻ bây giờ, càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, không chịu học cách làm người, toàn là mơ mộng hão huyền."
"Trước mắt nữ chuyên gia khoa não được thế giới công nhận, là Lục tiểu thư kiến thức giỏi nhất, chưa từng nghe qua tên của người khác, vị tiểu thư này thậm chí trên trường quốc tế cũng chưa thấy qua, còn dám nghi ngờ cách của Lục tiểu thư? Thật buồn cười."
Mỗi người lại buông ra những lời cay nghiệt.
Đều cho rằng đây là Lục Thượng Cẩm vì tách ra riêng, ngựa chết thành ngựa sống, nhắm mắt đem lang băm đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.