Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 7: Bán Đan Dược
Lam
02/02/2023
Vân Phong Nhã trước lúc vào thành, đã đem Tử Điện Báo thu vào Triệu Hoán Thư, chỉ có Thánh thú mới có thể biến thành màu sắc tự vệ. Nàng vừa đi vào thành đã nghe người xung quanh nghị luận, còn nghe được Trần gia tửu phường công khai đánh cuộc, Vân Phong Nhã vuốt cằm, trong mắt lóe sáng miệng cười xấu xa.
Nàng vào Vân gia, thời điểm sắp tới gần đại sảnh, liền nghe được tiếng nghị luận xôn xao bên trong. Lời ong tiếng ve kia làm cho nét tươi cười bình dị của nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười như có như không coi thường thế sự của nàng.
" Xem ra lại có người gặp tai ương." Phượng Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
" Gia chủ, người như thế nào mặc cho tiểu tử đó hồ nháo? Khiêu chiến với Trần gia, khác nào là phải đem Vân gia giao ra chứ?" Thanh âm có chút già nua, mang theo mấy phần âm trầm, bất mãn.
" Nhị trưởng lão, chẳng lẽ người Trần gia khinh thường đến cửa, chúng ta còn phải nhẫn nhịn sao? Ta tin tưởng Nhã nhi sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Vân Chiến thần thái đều rất là tự tin, những lão già này làm sao biết được Nhã nhi đã là Linh Sư lục cấp. Điều này khiến trong lòng ông vô cùng đắc ý, mấy lão già này thường ngày không có việc gì làm, cho nên để bọn họ lo lắng một hồi đi.
"Gia chủ, Người cũng biết thực lực của hắn chỉ là sơ cấp, dù thiên phú tốt đến đâu, cao lắm cũng chỉ có thể luyện lên Linh Sư tam cấp, mà hắn còn mất tích hơn mười ngày nay...." Nhị trưởng lão cười lạnh nói tiếp." Hắn một cái Linh Sư sơ đẳng cũng dám đáp ứng Trần gia khiêu chiến. Không nhìn lại xem chính mình mấy cân mấy lượng? Lần trước không chết trên tay Trần Hoài, nói không chừng lần này chân chính bị Trần Hoài đánh chết không chừng."
" Ngươi nói gì.... ngươi dám nói lại lần nữa." Vân Chiến tức giận đập nát cả bàn trà bên cạnh, trong mắt đều là tức giận.
Lúc này một thanh âm lười biếng vang lên." Thật có lỗi, lần trước bị đánh mà bổn thiếu gia may mắn còn sống, chắc đã khiến cho nhị trưởng lão thất vọng rồi."
Thiếu niên với cái nhìn chăm chú của mọi người tiến vào trong đại sảnh, phong thái tiêu soái, thong dong.
" Ngoại công ta đã trở lại."
Vân Chiến nhìn thấy Vân Phong Nhã xuất hiện, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy biết thực lực của ngoại tôn không kém, nhưng một mình lịch lãm bên ngoài cũng khiến ông lấy làm lo lắng.
" Trở về là tốt rồi." Ông từ ái nhìn Vân Phong Nhã.
Lúc này Vân Phong Nhã nhìn bốn vị trưởng lão này, sau đó cười như không cười nhìn về nhị trưởng lão." Nhị trưởng lão rất sợ Trần gia? Nếu không... tại sao Trần gia ức hiếp đến cửa, nhị trưởng lão còn không dám phản kháng lại? Tổ tiên Vân gia thường nói: Thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Cũng may Vân gia chỉ có nhị trưởng lão nghĩ như vậy, xem ra Vân gia vẫn còn cứu được." Vân Phong Nhã làm ra hành động vuốt ngực thở ra một hơi như tự cảm thấy tình cảnh này vẫn còn rất may mắn.
" Ngươi.... ngươi." Nhị trưởng lão tức giận đến mặt đỏ bừng, ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
" Nhị trưởng lão, chúng ta đánh cược thế nào?"
Bầu không khí đang căng thẳng, Vân Phong Nhã tự nhiên thốt ra câu này làm mọi người ở đây bất ngờ, ngơ ngác không hiểu gì hết. Nhị trưởng lão lửa giận bốc lên cao, một câu không đầu không đuôi của Vân Phong Nhã hỏi tới, khiến hoả khí của hắn thoát ra không được giữ lại cũng không xong, tròng mắt biến đỏ cháy rực nhìn nàng.
" Nếu như ta thắng trận đấu này, tiền riêng của nhị trưởng lão toàn bộ thuộc về ta, còn nếu như ta thua mạng ta thuộc về nhị trưởng lão. Thế nào, dám không?" Vân Phong Nhã vẻ mặt khiêu khích như chắc bẫm rằng hắn sẽ không dám đồng ý lập giao kèo này, bộ dạng đó càng lúc càng làm nhị trưởng lão giận dữ hơn.
" Được, ta đây cược với ngươi."
" Vậy nhị trưởng lão đưa trước một nửa đi?"
" Cái gì? Trận đấu còn chưa bắt đầu, ngươi dựa vào cái gì bắt ta đưa tiền cho ngươi?" Nhị trưởng lão cơ hồ dùng hết khí lực, tức giận rống lên.
Vân Phong Nhã xoa xoa lỗ tai." Nhị trưởng lão chẳng lẽ ngươi không biết, vào sòng bạc phải mang tiền đặt cọc trước sao?"
Nhị trưởng lão tức giận phất tay áo bỏ đi, mọi người chứng kiến đều mơ mơ hồ hồ chẳng biết nên làm gì nữa. Bốn người họ vốn hẹn nhau đến gặp gia chủ, cũng có ý trách gia chủ làm việc hồ đồ, chưa cùng bọn họ bàn bạc đã tự ý quyết định. Nói thật, bọn họ cũng rất tức giận Trần gia khinh người quá đáng, nhưng phải nhịn vì thời thế hiện tại không nằm trong tay họ. Hi vọng có một ngày Vân gia có thể vực dậy trở lại hoàn cảnh huy hoàng như xưa, ngày đó có thể đến sao?
Chờ những người đó đi rồi, Vân Chiến nhìn Vân Phong Nhã cười tươi." Nhã nhi, làm tốt lắm..hahaha! Phải để cho lão đông tây kia không còn một đồng dính túi mới được."
Một lác sau quản gia đem một chiếc nhẫn không gian nhỏ đưa đến, bên trong là năm mươi vạn của nhị trưởng lão. Vân Phong Nhã tươi cười đặc biệt vừa lòng đỡ Ngoại công ngồi xuống, tự mình cung kính rót trà cho Vân Chiến và bản thân.
" Ngoại công người mua bao nhiêu?"
Vân Chiến lập tức hiểu ra ý của Vân Phong Nhã vui vẻ nói như khoe khoang mình cơ trí." Ngoại công đem toàn bộ tiền riêng của mình mua chúng ta Vân gia thắng. Thế nào ngoại công đủ lợi hại chứ?" Vân Chiến rất đắc ý uống một ngụm trà, chờ ngoại tôn khen mình.
" Sao ngoại công không đem toàn bộ tiền còn lại của Vân gia đi mua a?"
Vân Phong Nhã tiếc nuối, khó hiểu mà nhìn ngoại công của mình. Tỉ lệ cược là một ăn năm đó, nếu đem tất cả tiền bạc Vân gia hiện có để cược vào tửu phường của Trần gia, thì rất có thể Trần gia ngược lại sẽ trở thành con nợ của Vân gia nhà nàng.
Vân Chiến vừa uống vào một ngụm trà, nghe câu hỏi hàm ý trách móc này toàn bộ nước trà trong miệng đều phun hết ra ngoài. Vị quản gia xấu số vừa xong việc cáo lui khỏi đại sảnh, chưa đi được mấy bước nghe xong những lời Vân Phong Nhã nói mà trượt chân nằm dài trên đất.
Vân Phong Nhã chân đặt vào nội viện, tai đã nghe thấy trong phủ xôn xao cả lên. Không vì nguyên do nào khác, chính là gia chủ đã đem toàn bộ tiền có thể dùng đều mua Vân gia thắng, ông còn đoan chính cùng mọi người nói." Người Vân gia phải ủng hộ người Vân gia, không ra sức thì phải ra lực, ít hai nhiều cũng phải có một chút lòng thành.."
Mọi người trong Vân gia, sứt đầu mẻ trán vì một câu nói của gia chủ.
" Đi đem toàn bộ tiền còn lại của Vân gia mua cược Vân gia thắng. "
Mà giờ phút này người trong cuộc đang bận rộn ở trong vòng tay không gian luyện đan. Nhờ có ký ức ngọc bài và Phượng Hoàng hỗ trợ nên nàng đã thành công luyện ra nhị phẩm đan dược, mặc kệ bên ngoài vì nàng ầm ĩ.
" Hoàng, cám ơn ngươi trợ giúp ta mới thành công luyện ra nhị phẩm đan dược. Ngươi nói ngươi muốn khen thưởng gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không chối từ."
" Chủ tử ngươi nói thật?" Nó rất là cao hứng hỏi.
Thế là trên đường cái, xuất hiện một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, một thân hồng y, buộc tóc đuôi ngựa bằng dây vải màu hồng, đeo mặt nạ màu hồng che đi một nửa mặt. Tuy chỉ thấy nửa mặt của thiếu niên, nhưng cũng có thể đoán ra được thiếu niên có bao nhiêu tuấn mỹ. Thế nhưng mọi người xung quanh không ai dám đến gần hắn, vì trên người vị thiếu niên kia đằng đằng sát khí, thật sự doạ chết người. Người đó không phải ai khác chính là Vân Phong Nhã, do yêu cầu của Phượng Hoàng là muốn mặc một thân hồng y, nhưng tu vi của nó hiện tại rất yếu, không có cách nào biến thành hình người. Nó nghĩ bản thân mặc không được nhưng chủ nhân thì có thể mặc, thế là xuất hiện cảnh tượng này đây.
" Chủ nhân, người không vui sao? Nếu chủ nhân không thích, thì thôi vậy, xem như ta chưa từng nghe chủ nhân nói qua khen thưởng." Nó than thở." Ai bảo ta không thể biến thành người đâu, muốn mặt y phục mình thích cũng không được." Phượng Hoàng trong thức hải buồn bã nói.
Vân Phong Nhã!!! " Ta rất vui."
" Chủ nhân nói thật? Chủ nhân thật ra ta thích màu đỏ cơ, nhưng sợ chủ nhân sẽ làm người ta chú ý, nên ta mới rụt rè một chút, để chủ nhân mặt màu hồng."
Vân Phong Nhã khoé môi co rút, như vậy mà còn gọi là rụt rè, mọi người nhìn nàng soi mói trên người nàng muốn ra mấy cái lỗ rồi.
Vân Phong Nhã đi đến cửa hàng mua bán của chi nhánh Ngọc Trai Các, Ngọc Trai Các là thương nghiệp lớn nhất Đông Lân Quốc, lai lịch rất thần bí, kể cả Hoàng thất cũng phải nể mặt ba phần.
Hiện tại Ngọc Trai Các người đến người đi náo nhiệt vô cùng. Nhìn thấy thiếu niên hồng y đi vào, một nữ tử gợi cảm xinh đẹp với nụ cười chức nghiệp rất lịch sự đứng ra chào hỏi.
" Vị khách quan này, xin hỏi khách quan là đến bán vật phẩm hay là mua vật phẩm?"
Vân Phong Nhã đè thấp thanh âm nói. " Ta là đến bán vật phẩm."
" Xin hỏi khách quan muốn bán vật gì?" Nữ tử mắt lóe sáng hỏi.
" Một ít nhất phẩm và nhị phẩm đan dược."
Vân Phong Nhã nét mặt đạm nhiên như không mà nói ra thứ nàng muốn giao dịch. Chỉ là chẳng mấy ai được bình tĩnh giống như nàng, khi nghe được những lời này.
"Cái gì? Đan dược?"
Nữ tử xinh đẹp hô to một tiếng, thấy bản thân thất lễ, mới xấu hổ cười.
" Thật là thất lễ quá! Đại nhân xin mời vào bên trong, ta trước đi thông tri Tô đại sư, ngài ấy là giám định đan dược của chi nhánh Ngọc Trai Các."
Vân Phong Nhã gật đầu, đi theo nữ tử xinh đẹp đến phòng khách, nàng ta cho gọi người dâng trà, còn bản thân thì đi mời Tô đại sư. Vân Phong Nhã lười biếng, lưng dựa vào ghế nhàn nhã uống trà.
Không làm cho Vân Phong Nhã chờ lâu, nữ tử lúc nãy mở cửa bước vào, theo sau là một lão giả. Lão giả nhìn tuổi so với ngoại công nhỏ hơn một ít, trong mắt điều là cơ trí, trên người lão giả đều tỏa ra hương dược. Có thể thấy được, hắn là hàng ngày cùng dược làm bạn, nàng cũng đã nghe được danh tiếng của vị lão giả này. Theo những gì nàng biết lão giả là tam phẩm luyện dược sư, cũng là luyện dược sư cấp bậc cao nhất ở Nguyệt Vân Thành.
" Đại sư, chính là vị đại nhân này muốn bán đan dược." Nữ tử dừng cước bộ trước mặt Vân Phong Nhã, mỉm cười giới thiệu.
Thời điểm Tô đại sư nhìn đến Vân Phong Nhã, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, người trước mặt toàn thân hồng y, bộ dạng lười biếng, nhìn thế nào cũng không ra thực lực của hắn. Tuy vậy lão đoán biết được thiếu niên trước mặt tuy tuổi không lớn, nhưng trên người phát ra một cổ quý khí, làm người nhìn lên có cảm giác muốn thuần phục. Đặc biệt là đôi mắt kia, như nhìn thấu linh hồn của người khác.
"Công tử, xin hỏi công tử là luyện đan sư?" Lão giả tò mò hỏi.
Vân Phong Nhã nhíu mày, thanh âm lười biếng có chút không kiên nhẫn." Như thế nào? Ngọc Trai Các còn muốn điều tra thân phận của người bán vật phẩm sao?
_________________________________
(halarm122017.????)
Nàng vào Vân gia, thời điểm sắp tới gần đại sảnh, liền nghe được tiếng nghị luận xôn xao bên trong. Lời ong tiếng ve kia làm cho nét tươi cười bình dị của nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười như có như không coi thường thế sự của nàng.
" Xem ra lại có người gặp tai ương." Phượng Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
" Gia chủ, người như thế nào mặc cho tiểu tử đó hồ nháo? Khiêu chiến với Trần gia, khác nào là phải đem Vân gia giao ra chứ?" Thanh âm có chút già nua, mang theo mấy phần âm trầm, bất mãn.
" Nhị trưởng lão, chẳng lẽ người Trần gia khinh thường đến cửa, chúng ta còn phải nhẫn nhịn sao? Ta tin tưởng Nhã nhi sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Vân Chiến thần thái đều rất là tự tin, những lão già này làm sao biết được Nhã nhi đã là Linh Sư lục cấp. Điều này khiến trong lòng ông vô cùng đắc ý, mấy lão già này thường ngày không có việc gì làm, cho nên để bọn họ lo lắng một hồi đi.
"Gia chủ, Người cũng biết thực lực của hắn chỉ là sơ cấp, dù thiên phú tốt đến đâu, cao lắm cũng chỉ có thể luyện lên Linh Sư tam cấp, mà hắn còn mất tích hơn mười ngày nay...." Nhị trưởng lão cười lạnh nói tiếp." Hắn một cái Linh Sư sơ đẳng cũng dám đáp ứng Trần gia khiêu chiến. Không nhìn lại xem chính mình mấy cân mấy lượng? Lần trước không chết trên tay Trần Hoài, nói không chừng lần này chân chính bị Trần Hoài đánh chết không chừng."
" Ngươi nói gì.... ngươi dám nói lại lần nữa." Vân Chiến tức giận đập nát cả bàn trà bên cạnh, trong mắt đều là tức giận.
Lúc này một thanh âm lười biếng vang lên." Thật có lỗi, lần trước bị đánh mà bổn thiếu gia may mắn còn sống, chắc đã khiến cho nhị trưởng lão thất vọng rồi."
Thiếu niên với cái nhìn chăm chú của mọi người tiến vào trong đại sảnh, phong thái tiêu soái, thong dong.
" Ngoại công ta đã trở lại."
Vân Chiến nhìn thấy Vân Phong Nhã xuất hiện, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy biết thực lực của ngoại tôn không kém, nhưng một mình lịch lãm bên ngoài cũng khiến ông lấy làm lo lắng.
" Trở về là tốt rồi." Ông từ ái nhìn Vân Phong Nhã.
Lúc này Vân Phong Nhã nhìn bốn vị trưởng lão này, sau đó cười như không cười nhìn về nhị trưởng lão." Nhị trưởng lão rất sợ Trần gia? Nếu không... tại sao Trần gia ức hiếp đến cửa, nhị trưởng lão còn không dám phản kháng lại? Tổ tiên Vân gia thường nói: Thà chết đứng còn hơn sống quỳ! Cũng may Vân gia chỉ có nhị trưởng lão nghĩ như vậy, xem ra Vân gia vẫn còn cứu được." Vân Phong Nhã làm ra hành động vuốt ngực thở ra một hơi như tự cảm thấy tình cảnh này vẫn còn rất may mắn.
" Ngươi.... ngươi." Nhị trưởng lão tức giận đến mặt đỏ bừng, ngươi ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
" Nhị trưởng lão, chúng ta đánh cược thế nào?"
Bầu không khí đang căng thẳng, Vân Phong Nhã tự nhiên thốt ra câu này làm mọi người ở đây bất ngờ, ngơ ngác không hiểu gì hết. Nhị trưởng lão lửa giận bốc lên cao, một câu không đầu không đuôi của Vân Phong Nhã hỏi tới, khiến hoả khí của hắn thoát ra không được giữ lại cũng không xong, tròng mắt biến đỏ cháy rực nhìn nàng.
" Nếu như ta thắng trận đấu này, tiền riêng của nhị trưởng lão toàn bộ thuộc về ta, còn nếu như ta thua mạng ta thuộc về nhị trưởng lão. Thế nào, dám không?" Vân Phong Nhã vẻ mặt khiêu khích như chắc bẫm rằng hắn sẽ không dám đồng ý lập giao kèo này, bộ dạng đó càng lúc càng làm nhị trưởng lão giận dữ hơn.
" Được, ta đây cược với ngươi."
" Vậy nhị trưởng lão đưa trước một nửa đi?"
" Cái gì? Trận đấu còn chưa bắt đầu, ngươi dựa vào cái gì bắt ta đưa tiền cho ngươi?" Nhị trưởng lão cơ hồ dùng hết khí lực, tức giận rống lên.
Vân Phong Nhã xoa xoa lỗ tai." Nhị trưởng lão chẳng lẽ ngươi không biết, vào sòng bạc phải mang tiền đặt cọc trước sao?"
Nhị trưởng lão tức giận phất tay áo bỏ đi, mọi người chứng kiến đều mơ mơ hồ hồ chẳng biết nên làm gì nữa. Bốn người họ vốn hẹn nhau đến gặp gia chủ, cũng có ý trách gia chủ làm việc hồ đồ, chưa cùng bọn họ bàn bạc đã tự ý quyết định. Nói thật, bọn họ cũng rất tức giận Trần gia khinh người quá đáng, nhưng phải nhịn vì thời thế hiện tại không nằm trong tay họ. Hi vọng có một ngày Vân gia có thể vực dậy trở lại hoàn cảnh huy hoàng như xưa, ngày đó có thể đến sao?
Chờ những người đó đi rồi, Vân Chiến nhìn Vân Phong Nhã cười tươi." Nhã nhi, làm tốt lắm..hahaha! Phải để cho lão đông tây kia không còn một đồng dính túi mới được."
Một lác sau quản gia đem một chiếc nhẫn không gian nhỏ đưa đến, bên trong là năm mươi vạn của nhị trưởng lão. Vân Phong Nhã tươi cười đặc biệt vừa lòng đỡ Ngoại công ngồi xuống, tự mình cung kính rót trà cho Vân Chiến và bản thân.
" Ngoại công người mua bao nhiêu?"
Vân Chiến lập tức hiểu ra ý của Vân Phong Nhã vui vẻ nói như khoe khoang mình cơ trí." Ngoại công đem toàn bộ tiền riêng của mình mua chúng ta Vân gia thắng. Thế nào ngoại công đủ lợi hại chứ?" Vân Chiến rất đắc ý uống một ngụm trà, chờ ngoại tôn khen mình.
" Sao ngoại công không đem toàn bộ tiền còn lại của Vân gia đi mua a?"
Vân Phong Nhã tiếc nuối, khó hiểu mà nhìn ngoại công của mình. Tỉ lệ cược là một ăn năm đó, nếu đem tất cả tiền bạc Vân gia hiện có để cược vào tửu phường của Trần gia, thì rất có thể Trần gia ngược lại sẽ trở thành con nợ của Vân gia nhà nàng.
Vân Chiến vừa uống vào một ngụm trà, nghe câu hỏi hàm ý trách móc này toàn bộ nước trà trong miệng đều phun hết ra ngoài. Vị quản gia xấu số vừa xong việc cáo lui khỏi đại sảnh, chưa đi được mấy bước nghe xong những lời Vân Phong Nhã nói mà trượt chân nằm dài trên đất.
Vân Phong Nhã chân đặt vào nội viện, tai đã nghe thấy trong phủ xôn xao cả lên. Không vì nguyên do nào khác, chính là gia chủ đã đem toàn bộ tiền có thể dùng đều mua Vân gia thắng, ông còn đoan chính cùng mọi người nói." Người Vân gia phải ủng hộ người Vân gia, không ra sức thì phải ra lực, ít hai nhiều cũng phải có một chút lòng thành.."
Mọi người trong Vân gia, sứt đầu mẻ trán vì một câu nói của gia chủ.
" Đi đem toàn bộ tiền còn lại của Vân gia mua cược Vân gia thắng. "
Mà giờ phút này người trong cuộc đang bận rộn ở trong vòng tay không gian luyện đan. Nhờ có ký ức ngọc bài và Phượng Hoàng hỗ trợ nên nàng đã thành công luyện ra nhị phẩm đan dược, mặc kệ bên ngoài vì nàng ầm ĩ.
" Hoàng, cám ơn ngươi trợ giúp ta mới thành công luyện ra nhị phẩm đan dược. Ngươi nói ngươi muốn khen thưởng gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định không chối từ."
" Chủ tử ngươi nói thật?" Nó rất là cao hứng hỏi.
Thế là trên đường cái, xuất hiện một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi, một thân hồng y, buộc tóc đuôi ngựa bằng dây vải màu hồng, đeo mặt nạ màu hồng che đi một nửa mặt. Tuy chỉ thấy nửa mặt của thiếu niên, nhưng cũng có thể đoán ra được thiếu niên có bao nhiêu tuấn mỹ. Thế nhưng mọi người xung quanh không ai dám đến gần hắn, vì trên người vị thiếu niên kia đằng đằng sát khí, thật sự doạ chết người. Người đó không phải ai khác chính là Vân Phong Nhã, do yêu cầu của Phượng Hoàng là muốn mặc một thân hồng y, nhưng tu vi của nó hiện tại rất yếu, không có cách nào biến thành hình người. Nó nghĩ bản thân mặc không được nhưng chủ nhân thì có thể mặc, thế là xuất hiện cảnh tượng này đây.
" Chủ nhân, người không vui sao? Nếu chủ nhân không thích, thì thôi vậy, xem như ta chưa từng nghe chủ nhân nói qua khen thưởng." Nó than thở." Ai bảo ta không thể biến thành người đâu, muốn mặt y phục mình thích cũng không được." Phượng Hoàng trong thức hải buồn bã nói.
Vân Phong Nhã!!! " Ta rất vui."
" Chủ nhân nói thật? Chủ nhân thật ra ta thích màu đỏ cơ, nhưng sợ chủ nhân sẽ làm người ta chú ý, nên ta mới rụt rè một chút, để chủ nhân mặt màu hồng."
Vân Phong Nhã khoé môi co rút, như vậy mà còn gọi là rụt rè, mọi người nhìn nàng soi mói trên người nàng muốn ra mấy cái lỗ rồi.
Vân Phong Nhã đi đến cửa hàng mua bán của chi nhánh Ngọc Trai Các, Ngọc Trai Các là thương nghiệp lớn nhất Đông Lân Quốc, lai lịch rất thần bí, kể cả Hoàng thất cũng phải nể mặt ba phần.
Hiện tại Ngọc Trai Các người đến người đi náo nhiệt vô cùng. Nhìn thấy thiếu niên hồng y đi vào, một nữ tử gợi cảm xinh đẹp với nụ cười chức nghiệp rất lịch sự đứng ra chào hỏi.
" Vị khách quan này, xin hỏi khách quan là đến bán vật phẩm hay là mua vật phẩm?"
Vân Phong Nhã đè thấp thanh âm nói. " Ta là đến bán vật phẩm."
" Xin hỏi khách quan muốn bán vật gì?" Nữ tử mắt lóe sáng hỏi.
" Một ít nhất phẩm và nhị phẩm đan dược."
Vân Phong Nhã nét mặt đạm nhiên như không mà nói ra thứ nàng muốn giao dịch. Chỉ là chẳng mấy ai được bình tĩnh giống như nàng, khi nghe được những lời này.
"Cái gì? Đan dược?"
Nữ tử xinh đẹp hô to một tiếng, thấy bản thân thất lễ, mới xấu hổ cười.
" Thật là thất lễ quá! Đại nhân xin mời vào bên trong, ta trước đi thông tri Tô đại sư, ngài ấy là giám định đan dược của chi nhánh Ngọc Trai Các."
Vân Phong Nhã gật đầu, đi theo nữ tử xinh đẹp đến phòng khách, nàng ta cho gọi người dâng trà, còn bản thân thì đi mời Tô đại sư. Vân Phong Nhã lười biếng, lưng dựa vào ghế nhàn nhã uống trà.
Không làm cho Vân Phong Nhã chờ lâu, nữ tử lúc nãy mở cửa bước vào, theo sau là một lão giả. Lão giả nhìn tuổi so với ngoại công nhỏ hơn một ít, trong mắt điều là cơ trí, trên người lão giả đều tỏa ra hương dược. Có thể thấy được, hắn là hàng ngày cùng dược làm bạn, nàng cũng đã nghe được danh tiếng của vị lão giả này. Theo những gì nàng biết lão giả là tam phẩm luyện dược sư, cũng là luyện dược sư cấp bậc cao nhất ở Nguyệt Vân Thành.
" Đại sư, chính là vị đại nhân này muốn bán đan dược." Nữ tử dừng cước bộ trước mặt Vân Phong Nhã, mỉm cười giới thiệu.
Thời điểm Tô đại sư nhìn đến Vân Phong Nhã, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc, người trước mặt toàn thân hồng y, bộ dạng lười biếng, nhìn thế nào cũng không ra thực lực của hắn. Tuy vậy lão đoán biết được thiếu niên trước mặt tuy tuổi không lớn, nhưng trên người phát ra một cổ quý khí, làm người nhìn lên có cảm giác muốn thuần phục. Đặc biệt là đôi mắt kia, như nhìn thấu linh hồn của người khác.
"Công tử, xin hỏi công tử là luyện đan sư?" Lão giả tò mò hỏi.
Vân Phong Nhã nhíu mày, thanh âm lười biếng có chút không kiên nhẫn." Như thế nào? Ngọc Trai Các còn muốn điều tra thân phận của người bán vật phẩm sao?
_________________________________
(halarm122017.????)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.