Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 190: Bên trong di tích (13)
Lam
23/02/2023
Nạp Lan Linh Khê thấy Mộ Dung Kỳ tình ý hỏi hang ân cần càng tỏ ra ủy khuất rưng rưng nước mắt thêm mấm dặm muối nói.
"Điện hạ, chúng ta mọi người từ xa nghe được nơi này có người cùng Linh thú chiến đấu, đại ca muội mới dẫn người qua xem, thì gặp được Bạch gia đoàn người bị Đàn Sói vây quanh. Đại ca thấy vậy liền ra lệnh cho Nạp Lan gia đệ tử đi lên giúp đỡ." ả lại rơi nước mắt một bộ ủy khuất lại nói." Nhưng làm Khê nhi không ngờ là, Nạp Lan gia của Khê nhi lòng tốt giúp đỡ lại đổi lại Bạch gia người nghi kị hiểu lầm, nhục mạ chúng ta Nạp Lan gia như vậy."
Mô Dung Kỳ nghe xong Nạp Lan Linh Khê lời nói, trên mặt uy nghiêm quý khí nhìn liếc nhìn Bạch gia vài người, sau đó nhìn Bạch Lam Y mang theo trầm thấp thanh âm mà hắn cho là ngợi cảm nói."Lam Y biểu muội, muội có phải nên cho bổn hoàng tử một lời giải thích sao? Khê nhi dù sao cũng là bổn điện tương lai hoàng tử phi, một dòng bên thiếu gia cũng dám đối với hoàng tử phi tương lai nên có thái độ sao? Đây là Bạch gia dòng bên nên làm sự, cũng quá không cho hoàng gia bổn hoàng tử mặt mũi rồi. "
Bạch Lam Y còn đang có chút ảo não vì bản thân lại nhớ đến tên vô lại Phong Nhã xấu xa kia, thì nghe được Mộ Dung Kỳ lời nói. Vừa rồi ánh mắt thất thần bây giờ thay thế bằng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Kỳ không mặn không nhạt nói.
"Tứ hoàng tử vẫn là như vừa rồi kêu ta là Bạch thiếu chủ là được, còn có, chúng ta Bạch gia chỉ nói lý lẽ người, tứ hoàng tử ngươi mở miệng ra chính là dòng bên này nọ xem thường ý tứ? Chẳng lẽ trong mắt tứ hoàng tử ngươi, dòng bên không phải là con cháu Bạch gia? Vậy trong mắt ngài hoàng thất các vị vương gia cùng vài vị tiểu vương gia cũng là thấp kém dòng bên sao? Ngài làm Lam Y ta rất là ngoài ý muốn nha. "
Mộ Dung Kỳ nghe vậy hốt hoảng phản bác. "Bạch Lam Y, bổn hoàng tử khi nào nói qua vương thúc bọn họ những lời này? Muội đây như vậy lời nói làm bổn hoàng tử đứng vào bắt kính hoàng thúc chi tội, muội đây chẳng lẽ là vì đại hoàng huynh mới làm như vậy sao? "Mộ Dung Kỳ một bộ khó tin đau lòng hỏi.
Cho dù trong lòng hắn cũng cho rằng mấy vị vương thúc của hắn chỉ là một vương gia, mà hắn lại là phụ hoàng nhi tử, cùng hắn làm sao sánh được. Nhưng cho dù như vậy suy nghĩ, nhưng ngày nào hắn còn chưa được sắc phong thái tử chi vị, cũng không thể đắc tội với vài vị vương thúc kia được, dù sao cũng không ai là đèn cạn dầu cả.
Bạch Lam Y cười không đạt đáy mắt nói. "Ha ha, tứ hoàng tử ngươi đang nói chuyện cười sao? Chúng ta Đế đô Bạch gia cần thiết phải dựa vào một chỗ ngồi mới có thể đứng vững Đông Lân Quốc tứ đại gia tộc chi nhất sao? Không giống một đám người có tiếng mà không có miếng, chỉ muốn đi đường tắt không biết xấu hổ người." nàng ý chỉ mà nhìn Nạp Lan gia đám người liếc mắt một cái.
Nạp Lan gia huynh đệ tức giận muốn bốc khói lên rồi. Bạch Lam Y cũng không thèm để ý nói tiếp.
"Nếu tứ hoàng tử ngươi không có ý xem thường này, vậy về sao cũng đừng động một chút là dòng bên thấp kém này nọ, rất làm người nghĩ nhiều tứ hoàng tử ngươi xem thường vài vị vương gia đâu." nàng cười càng mị hoạt nói."Cũng đúng, việc này cũng không thể trách tứ hoàng tử ngươi được, dù sao Nạp Lan gia thích xem thường nhất chính là dòng bên đệ tử, ta có thể lý giải nga."
Bạch gia đệ tử người lúc này cũng có chút há hốc mồm rồi, thiếu chủ nhà bọn họ khi nào miệng lại càng lúc càng đọc rồi, nhưng nghe rất sản a.
Còn Nạp Lan gia dòng bên đệ tử nghe vậy sắc mặt đều biến đổi vài lần, rồi trở lại bình thường như không nghe thấy Bạch Lam Y câu nói. Bạch Lam Y cười không đạt đáy mắt nhìn Mộ Dung Kỳ cùng Nạp Lan Linh Khê nói tiếp. " Đúng rồi, hai người đúng là trời sinh một đôi, cả suy nghĩ cũng giống nhau."
"Ngươi..."
Nạp Lan Linh Khê muốn tức giận mắng lại nhưng nghĩ đến Tứ hoàng tử đang đứng bên cạnh liền nhịn xuống, vì ả biết không nam nhân nào thích nữ nhân đanh đá cả, nhất là càng tôn quý nam nhân càng là không thích như vậy nữ nhân. Quả nhiên, ả nhìn qua Mộ Dung Kỳ thì thấy hắn sắc mặt càng là âm trầm xuống, trong lòng càng là đắc ý. Ả không thể không thừa nhận Bạch Lam Y quá là xuất sắc, ả sợ Mộ Dung Kỳ sẽ thích thượng Bạch Lam Y nữ nhân này.
Mộ Dung Kỳ thấy rõ ràng Bạch Lam Y trong mắt là xem thường hắn, hắn làm sao không tức giận cho được. Hắn đường đường là thiên tri kiêu tử làm sao chịu được một nữ nhân gia tộc như vậy xem thường, nhưng hắn lại không thể làm gì nữ nhân này được. Hắn xiết chặt đôi tay nén giận nghĩ, chờ hắn ngồi lên vị trí tối cao đó, hắn sẽ không như phụ hoàng hắn như vậy nhu nhược, không dám xuống tay với tứ đại gia tộc. Mà Bạch gia, chính là đầu tiên bị diệt gia tộc! Còn Bạch Lam Y nữ nhân này, chỉ có thể làm đồ chơi để hắn đùa bỡn, vì dám năm lần bảy lượt đắc tội hắn.
Nhưng Mộ Dung Kỳ không biết là, phụ hoàng hắn đã rất nhiều lần ám toán Bạch gia, Bạch Thần cùng với Bạch Lam Y tìm thảo dược bị người mai phục, nhưng không thành công mà thôi. Mộ Dung Kỳ thở dài một bộ bắt đắt dĩ nói.
"Lam Y muội, bổn hoàng tử vẫn là khuyên muội làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ, lần này là muội gặp bổn hoàng tử, bổn hoàng tử không chấp nhặt với muội, nhưng nếu lần sau muội đắc tội người không nên đắc tội thì khó nói rồi. "
Bạch Lam Y nghe vậy cười nhẹ nói. "Ta xem tứ hoàng tử ngươi vẫn là đem tâm tư mà đi khuyên nhũ Nạp Lan Linh Khê đi, bao nhiêu thủ đoạn đứng trước thực lực cũng làm vô dụng công! "
Bạch Lam Y cũng lười để ý đến Mộ Dung Kỳ người này một bộ chính nhân quân tử ghê tởm kia, cùng với bọn họ ở nơi này tranh cãi giảng đạo lý, vì rất nhanh mùi máu tươi sẽ dẫn dụ không ít linh thú nghe mùi máu mà chạy đến. Nàng giống như không nhìn thấy Mộ Dung Kỳ sắc mặt vừa đỏ vừa xanh màu sắc, nàng ra lệnh cho Bạch gia đệ tử nói.
"Mọi người còn đứng đó làm gì? Nhanh chóng đi thu thập Ma hạch rồi rời khỏi nơi này." thanh âm của nàng trở nên lạnh lùng lên." Nếu có người lại làm khó, chúng ta Bạch gia người cùng họ liều mạng là được. "
Nàng biết Nạp Lan gia lần này làm chủ là nam nhân áo choàng kia, mà không phải Nạp Lan Tử Khanh. Nàng tin tưởng lão giả kia cũng sẽ không vì vài câu khắc khẩu, vì vài viên ma hạch mà cùng với Bạch gia lúc này xé rách mặt. Mà Mộ Dung Kỳ bản thân hắn phía trên còn có mấy vị hoàng huynh cùng hắn tranh thái tử chi vị, nên cũng không dám thật sự đắc tội Bạch gia lúc này, nhiều nhất đó chính là làm ra vẻ ta đây.
Bạch gia người nghe thiếu chủ nhà mình phân phó cũng không trần chờ nữa, nhanh chóng thu thập Ma hạch của mình. Còn Nạp Lan gia vài trỉ linh thú kia bọn họ cũng không cần.
Mộ Dung Kỳ thấy Bạch Lam Y thật sự không để hắn vào mắt, làm sao có thể nhịn được còn muốn ra uy nghiêm.
"Lam y muội đây là không để bổn hoàng tử vào... "
"Biểu muội! "Một tiếng nam nhân kinh hỷ vang lên.
Bạch Lam Y trong mắt lướt qua tia lạnh lẽo cùng chán ghét khi nghe đến thanh âm này.
"Ha ha ha, Bổn điện hạ cuối cùng cũng tìm được muội rồi? Trong này nguy hiểm, muội vẫn là cùng bổn hoàng tử cùng nhau đi."hắn vừa muốn nói thêm thì thấy người đứng đối diện là tứ đệ Mộ Dung Kỳ của mình, hắn đôi mắt vốn là mang theo sắc dục nhìn Bạch Lam Y, bây giờ thấy Mộ Dung Kỳ nơi này mặt liền lạnh xuống hỏi. " Tứ hoàng đệ ngươi vì sao lại ở nơi này? "
Mộ Dung Kỳ lúc này cũng lấy lại bình tĩnh ung dung khiêm tốn nói. "Đại hoàng huynh! Chúng ta rời đi nơi này trước đã. "
Mộ Dung Thắng nhìn dưới đất toàn là xác của linh thú cũng biết nơi này không thể nói chuyện, hắn còn muốn ra lệnh rời đi thi thì thấy Bạch Lam Y đã dẫn người đi trước. Hắn thanh âm một ngẹn đi theo lên, hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này có được mỹ nhân, những thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng đi theo lên.
"Tứ điện hạ, chúng ta đi theo bọn họ sao?" Nạp Lan Tử Khanh nhìn Mộ Dung Kỳ hỏi.
Mộ Dung Kỳ ánh mắt ám ám nói." Dù sao cũng cùng đường."
Mà lúc này ở một đầu khác, có hơn hai trăm người đã tụ tập trước một khu rừng âm ưu ẩm ước bị xương mù nhè nhẹ bao phủ, nhưng không ai đi vào bên trong cả. Đứng khá xa vài đoàn người cũng cảnh giác nhìn nhau, trong đó một đoàn người rải rác phía sau, một nam nhân râu quai nón nhỏ giọng hỏi nam nhân bên cạnh.
"Chuột nhắt, ngươi khẩn định bên trong khu rừng này có Mộc Linh Châu hơi thở thật ư?"
"Hừ, chính tai ta nghe được Kiều gia người cùng Nhàn gia người âm thầm nói đâu, ta xem không sai được! Dù sao Kiều gia người lần này là ra không ít huyết mới từ chợ đen mua đến một trỉ cấp bậc Thánh thú Tầm Kim Thử cũng là vì lần này khảo hạch tầm bảo đó. Mà hai nhà lại là thông gia, nên Kiều gia cùng Nhàn gia người hợp đội lại với nhau." hắn nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mình liền nói tiếp. " Ha ha ha, Ta nghe nói, Nhàn gia chủ tiểu thiếp là Kiều gia chủ bên ngoài phong liễu sinh ra nữ nhi. Ngươi nói, Nhàn gia chủ hắn chỉ là thiếp thất sinh nhi tử, nhưng mạng cũng quá tốt đi. Thê tử qua đời, hắn năng tiểu thiếp lên làm chính, sao đó hắn được gia tộc ủng hộ lên làm thiếu chủ, bây giờ là gia chủ. Chặc chặc, ta xem bên trong có không ít vấn đề đâu. "
"Ngươi ở đây cùng lão tử nói mấy chuyện này làm gì? Ngươi không phải sát định bên trong có Mộc Linh Châu sao? Vậy chúng ta huynh đệ vài người vì sao không trực tiếp xông vào bên trong đoạt lấy đâu? Còn ở nơi này chờ cái gì? "
"Ngươi ngốc à? Ngươi không nhìn thấy phía trước vài gia tộc cũng không dám đi vào sao? Nói không chừng xương mù bên trong có độc tố, bọn họ đang tìm biện pháp đi vào không chừng. "
"Ta phi, gì đại gia tộc ở Minh Thành? Kể cả giải cái xương mù cũng đã hao tốn mấy canh giờ rồi, luyện đan sư bọn họ là bài đó xem đi." nam nhân bực mình lẩm bẩm nói.
"Điện hạ, chúng ta mọi người từ xa nghe được nơi này có người cùng Linh thú chiến đấu, đại ca muội mới dẫn người qua xem, thì gặp được Bạch gia đoàn người bị Đàn Sói vây quanh. Đại ca thấy vậy liền ra lệnh cho Nạp Lan gia đệ tử đi lên giúp đỡ." ả lại rơi nước mắt một bộ ủy khuất lại nói." Nhưng làm Khê nhi không ngờ là, Nạp Lan gia của Khê nhi lòng tốt giúp đỡ lại đổi lại Bạch gia người nghi kị hiểu lầm, nhục mạ chúng ta Nạp Lan gia như vậy."
Mô Dung Kỳ nghe xong Nạp Lan Linh Khê lời nói, trên mặt uy nghiêm quý khí nhìn liếc nhìn Bạch gia vài người, sau đó nhìn Bạch Lam Y mang theo trầm thấp thanh âm mà hắn cho là ngợi cảm nói."Lam Y biểu muội, muội có phải nên cho bổn hoàng tử một lời giải thích sao? Khê nhi dù sao cũng là bổn điện tương lai hoàng tử phi, một dòng bên thiếu gia cũng dám đối với hoàng tử phi tương lai nên có thái độ sao? Đây là Bạch gia dòng bên nên làm sự, cũng quá không cho hoàng gia bổn hoàng tử mặt mũi rồi. "
Bạch Lam Y còn đang có chút ảo não vì bản thân lại nhớ đến tên vô lại Phong Nhã xấu xa kia, thì nghe được Mộ Dung Kỳ lời nói. Vừa rồi ánh mắt thất thần bây giờ thay thế bằng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Kỳ không mặn không nhạt nói.
"Tứ hoàng tử vẫn là như vừa rồi kêu ta là Bạch thiếu chủ là được, còn có, chúng ta Bạch gia chỉ nói lý lẽ người, tứ hoàng tử ngươi mở miệng ra chính là dòng bên này nọ xem thường ý tứ? Chẳng lẽ trong mắt tứ hoàng tử ngươi, dòng bên không phải là con cháu Bạch gia? Vậy trong mắt ngài hoàng thất các vị vương gia cùng vài vị tiểu vương gia cũng là thấp kém dòng bên sao? Ngài làm Lam Y ta rất là ngoài ý muốn nha. "
Mộ Dung Kỳ nghe vậy hốt hoảng phản bác. "Bạch Lam Y, bổn hoàng tử khi nào nói qua vương thúc bọn họ những lời này? Muội đây như vậy lời nói làm bổn hoàng tử đứng vào bắt kính hoàng thúc chi tội, muội đây chẳng lẽ là vì đại hoàng huynh mới làm như vậy sao? "Mộ Dung Kỳ một bộ khó tin đau lòng hỏi.
Cho dù trong lòng hắn cũng cho rằng mấy vị vương thúc của hắn chỉ là một vương gia, mà hắn lại là phụ hoàng nhi tử, cùng hắn làm sao sánh được. Nhưng cho dù như vậy suy nghĩ, nhưng ngày nào hắn còn chưa được sắc phong thái tử chi vị, cũng không thể đắc tội với vài vị vương thúc kia được, dù sao cũng không ai là đèn cạn dầu cả.
Bạch Lam Y cười không đạt đáy mắt nói. "Ha ha, tứ hoàng tử ngươi đang nói chuyện cười sao? Chúng ta Đế đô Bạch gia cần thiết phải dựa vào một chỗ ngồi mới có thể đứng vững Đông Lân Quốc tứ đại gia tộc chi nhất sao? Không giống một đám người có tiếng mà không có miếng, chỉ muốn đi đường tắt không biết xấu hổ người." nàng ý chỉ mà nhìn Nạp Lan gia đám người liếc mắt một cái.
Nạp Lan gia huynh đệ tức giận muốn bốc khói lên rồi. Bạch Lam Y cũng không thèm để ý nói tiếp.
"Nếu tứ hoàng tử ngươi không có ý xem thường này, vậy về sao cũng đừng động một chút là dòng bên thấp kém này nọ, rất làm người nghĩ nhiều tứ hoàng tử ngươi xem thường vài vị vương gia đâu." nàng cười càng mị hoạt nói."Cũng đúng, việc này cũng không thể trách tứ hoàng tử ngươi được, dù sao Nạp Lan gia thích xem thường nhất chính là dòng bên đệ tử, ta có thể lý giải nga."
Bạch gia đệ tử người lúc này cũng có chút há hốc mồm rồi, thiếu chủ nhà bọn họ khi nào miệng lại càng lúc càng đọc rồi, nhưng nghe rất sản a.
Còn Nạp Lan gia dòng bên đệ tử nghe vậy sắc mặt đều biến đổi vài lần, rồi trở lại bình thường như không nghe thấy Bạch Lam Y câu nói. Bạch Lam Y cười không đạt đáy mắt nhìn Mộ Dung Kỳ cùng Nạp Lan Linh Khê nói tiếp. " Đúng rồi, hai người đúng là trời sinh một đôi, cả suy nghĩ cũng giống nhau."
"Ngươi..."
Nạp Lan Linh Khê muốn tức giận mắng lại nhưng nghĩ đến Tứ hoàng tử đang đứng bên cạnh liền nhịn xuống, vì ả biết không nam nhân nào thích nữ nhân đanh đá cả, nhất là càng tôn quý nam nhân càng là không thích như vậy nữ nhân. Quả nhiên, ả nhìn qua Mộ Dung Kỳ thì thấy hắn sắc mặt càng là âm trầm xuống, trong lòng càng là đắc ý. Ả không thể không thừa nhận Bạch Lam Y quá là xuất sắc, ả sợ Mộ Dung Kỳ sẽ thích thượng Bạch Lam Y nữ nhân này.
Mộ Dung Kỳ thấy rõ ràng Bạch Lam Y trong mắt là xem thường hắn, hắn làm sao không tức giận cho được. Hắn đường đường là thiên tri kiêu tử làm sao chịu được một nữ nhân gia tộc như vậy xem thường, nhưng hắn lại không thể làm gì nữ nhân này được. Hắn xiết chặt đôi tay nén giận nghĩ, chờ hắn ngồi lên vị trí tối cao đó, hắn sẽ không như phụ hoàng hắn như vậy nhu nhược, không dám xuống tay với tứ đại gia tộc. Mà Bạch gia, chính là đầu tiên bị diệt gia tộc! Còn Bạch Lam Y nữ nhân này, chỉ có thể làm đồ chơi để hắn đùa bỡn, vì dám năm lần bảy lượt đắc tội hắn.
Nhưng Mộ Dung Kỳ không biết là, phụ hoàng hắn đã rất nhiều lần ám toán Bạch gia, Bạch Thần cùng với Bạch Lam Y tìm thảo dược bị người mai phục, nhưng không thành công mà thôi. Mộ Dung Kỳ thở dài một bộ bắt đắt dĩ nói.
"Lam Y muội, bổn hoàng tử vẫn là khuyên muội làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ, lần này là muội gặp bổn hoàng tử, bổn hoàng tử không chấp nhặt với muội, nhưng nếu lần sau muội đắc tội người không nên đắc tội thì khó nói rồi. "
Bạch Lam Y nghe vậy cười nhẹ nói. "Ta xem tứ hoàng tử ngươi vẫn là đem tâm tư mà đi khuyên nhũ Nạp Lan Linh Khê đi, bao nhiêu thủ đoạn đứng trước thực lực cũng làm vô dụng công! "
Bạch Lam Y cũng lười để ý đến Mộ Dung Kỳ người này một bộ chính nhân quân tử ghê tởm kia, cùng với bọn họ ở nơi này tranh cãi giảng đạo lý, vì rất nhanh mùi máu tươi sẽ dẫn dụ không ít linh thú nghe mùi máu mà chạy đến. Nàng giống như không nhìn thấy Mộ Dung Kỳ sắc mặt vừa đỏ vừa xanh màu sắc, nàng ra lệnh cho Bạch gia đệ tử nói.
"Mọi người còn đứng đó làm gì? Nhanh chóng đi thu thập Ma hạch rồi rời khỏi nơi này." thanh âm của nàng trở nên lạnh lùng lên." Nếu có người lại làm khó, chúng ta Bạch gia người cùng họ liều mạng là được. "
Nàng biết Nạp Lan gia lần này làm chủ là nam nhân áo choàng kia, mà không phải Nạp Lan Tử Khanh. Nàng tin tưởng lão giả kia cũng sẽ không vì vài câu khắc khẩu, vì vài viên ma hạch mà cùng với Bạch gia lúc này xé rách mặt. Mà Mộ Dung Kỳ bản thân hắn phía trên còn có mấy vị hoàng huynh cùng hắn tranh thái tử chi vị, nên cũng không dám thật sự đắc tội Bạch gia lúc này, nhiều nhất đó chính là làm ra vẻ ta đây.
Bạch gia người nghe thiếu chủ nhà mình phân phó cũng không trần chờ nữa, nhanh chóng thu thập Ma hạch của mình. Còn Nạp Lan gia vài trỉ linh thú kia bọn họ cũng không cần.
Mộ Dung Kỳ thấy Bạch Lam Y thật sự không để hắn vào mắt, làm sao có thể nhịn được còn muốn ra uy nghiêm.
"Lam y muội đây là không để bổn hoàng tử vào... "
"Biểu muội! "Một tiếng nam nhân kinh hỷ vang lên.
Bạch Lam Y trong mắt lướt qua tia lạnh lẽo cùng chán ghét khi nghe đến thanh âm này.
"Ha ha ha, Bổn điện hạ cuối cùng cũng tìm được muội rồi? Trong này nguy hiểm, muội vẫn là cùng bổn hoàng tử cùng nhau đi."hắn vừa muốn nói thêm thì thấy người đứng đối diện là tứ đệ Mộ Dung Kỳ của mình, hắn đôi mắt vốn là mang theo sắc dục nhìn Bạch Lam Y, bây giờ thấy Mộ Dung Kỳ nơi này mặt liền lạnh xuống hỏi. " Tứ hoàng đệ ngươi vì sao lại ở nơi này? "
Mộ Dung Kỳ lúc này cũng lấy lại bình tĩnh ung dung khiêm tốn nói. "Đại hoàng huynh! Chúng ta rời đi nơi này trước đã. "
Mộ Dung Thắng nhìn dưới đất toàn là xác của linh thú cũng biết nơi này không thể nói chuyện, hắn còn muốn ra lệnh rời đi thi thì thấy Bạch Lam Y đã dẫn người đi trước. Hắn thanh âm một ngẹn đi theo lên, hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này có được mỹ nhân, những thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng đi theo lên.
"Tứ điện hạ, chúng ta đi theo bọn họ sao?" Nạp Lan Tử Khanh nhìn Mộ Dung Kỳ hỏi.
Mộ Dung Kỳ ánh mắt ám ám nói." Dù sao cũng cùng đường."
Mà lúc này ở một đầu khác, có hơn hai trăm người đã tụ tập trước một khu rừng âm ưu ẩm ước bị xương mù nhè nhẹ bao phủ, nhưng không ai đi vào bên trong cả. Đứng khá xa vài đoàn người cũng cảnh giác nhìn nhau, trong đó một đoàn người rải rác phía sau, một nam nhân râu quai nón nhỏ giọng hỏi nam nhân bên cạnh.
"Chuột nhắt, ngươi khẩn định bên trong khu rừng này có Mộc Linh Châu hơi thở thật ư?"
"Hừ, chính tai ta nghe được Kiều gia người cùng Nhàn gia người âm thầm nói đâu, ta xem không sai được! Dù sao Kiều gia người lần này là ra không ít huyết mới từ chợ đen mua đến một trỉ cấp bậc Thánh thú Tầm Kim Thử cũng là vì lần này khảo hạch tầm bảo đó. Mà hai nhà lại là thông gia, nên Kiều gia cùng Nhàn gia người hợp đội lại với nhau." hắn nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mình liền nói tiếp. " Ha ha ha, Ta nghe nói, Nhàn gia chủ tiểu thiếp là Kiều gia chủ bên ngoài phong liễu sinh ra nữ nhi. Ngươi nói, Nhàn gia chủ hắn chỉ là thiếp thất sinh nhi tử, nhưng mạng cũng quá tốt đi. Thê tử qua đời, hắn năng tiểu thiếp lên làm chính, sao đó hắn được gia tộc ủng hộ lên làm thiếu chủ, bây giờ là gia chủ. Chặc chặc, ta xem bên trong có không ít vấn đề đâu. "
"Ngươi ở đây cùng lão tử nói mấy chuyện này làm gì? Ngươi không phải sát định bên trong có Mộc Linh Châu sao? Vậy chúng ta huynh đệ vài người vì sao không trực tiếp xông vào bên trong đoạt lấy đâu? Còn ở nơi này chờ cái gì? "
"Ngươi ngốc à? Ngươi không nhìn thấy phía trước vài gia tộc cũng không dám đi vào sao? Nói không chừng xương mù bên trong có độc tố, bọn họ đang tìm biện pháp đi vào không chừng. "
"Ta phi, gì đại gia tộc ở Minh Thành? Kể cả giải cái xương mù cũng đã hao tốn mấy canh giờ rồi, luyện đan sư bọn họ là bài đó xem đi." nam nhân bực mình lẩm bẩm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.