Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 97: Khảo hạch tàn khốc (17)
Lam
02/02/2023
Văn Thiết Mãng Xà, hoãn qua mức tới, công hướng vài người vừa mới ra tay đã thương nó, ngay lúc này Đường Võ và Giang Thành Liệt lấy nhanh tốc độ, nhảy vài cái lên vách đá nơi có Ngủ Sắc Thảo, trong mắt bọn họ không che giấu được sự hưng phấn, nhưng ngay lúc này một đạo màu cam nhanh hơn tốc độ của Giang Thành Liệt và Đường Võ từ bên người bọn họ xẹt qua, nhanh chóng chạy đến Ngủ Sắc Thảo.
Giang Thành Liệt và Đường Võ thấy vậy, trên tay trường kiếm nhanh chóng đâm đến bóng dáng kia, người phía trước cảm nhận được nguy hiểm phía sau, xoai người, trên tay quán chú linh lực trường kiếm, vẽ ra một hình chữ C bạch quang, Giang Thành Liệt và Đường Võ có chút bất ngờ trước sự nhanh nhẹn phản ứng của đối phương, hai người lập tức dùng linh lực chấn lại bạch quang sắc bén kia.
" Ầm."
Linh lực chạm vào là nổ ngay, Giang Thành Liệt và Đường Võ cũng bị lực đạo dòng khí lui về sau, nhanh chóng bám vào vách đất, nơi có cây nhỏ phía trên, trong mắt đều là sát ý, cùng không thể tin.
Văn Thiết Mãng Xà, từ lúc bị tập kích, nó giống thật lớn vài đạo Xà thanh, làm rất xa người cũng có thể nghe đến.
" Khẹt.... khẹt... Khẹt.."
Dưới chân núi vừa chạy đến Vân Phong Nhã cũng nghe được Xà thanh.
" Chủ nhân, không xông, Văn Thiết Mãng Xà vương đang chịu tập toàn bộ đồng loại của nó, chủ nhân ngày phải cẩn thận." Tuyết Sư nói.
"Ân, ta biết."
Bên này Giang Thành Liệt và Đường Võ không thể tin nhìn nữ nhân bức lui bọn họ hai, nữ nhân trước mắt cứ nhiên là Linh Vương thất cấp đỉnh phong, nhìn cốt linh nữ nhân này, khoảng chừng 20 tuổi trở xuống, trong học viện khi nào lại có bật này nhân tài, sao bọn họ chưa nghe nói qua? Đừng nói là học viện chưa nghe nói qua, kể cả Đế Đô cũng không có nghe qua có như vậy nhân vật a.
Ở Đế Đô, xếp hạng đứng đầu thiên tài, có thể nói là dòng chính đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Lam Y, năm hoa 17, có được khuynh quốc khuynh thành dung mạo, cũng vừa tăng cấp Linh Vương ngũ cấp không lâu, có thể xưng là thiếu nữ thiên tài đệ nhất của Đông Lân Quốc, luận thân phận, thiên phú, hai dung mạo, đều là nam nhân trong mộng muốn cưới nữ nhân.
Đường Võ càng khó có thể tiếp thu là, hắn đường đường là Linh Vương bát cấp, cứ nhiên bị nữ nhân không biết lai lịch này bức lui, luận thiên phú, hắn năm nay mới 30 tuổi, cũng đã là Linh Vương bát cấp, có thể nói ở Đế Đô có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu hôm nay để nữ nhân này đoạt được Ngủ Sắc Thảo, hắn chẳng những sẽ bị Đế Đô người chê cười, phụ thân của hắn cũng sẽ không tha hắn, vì hắn biết Ngủ Sắc Thảo này không phải là phụ thân hắn ý tứ, mà là Hoàng Thượng ý tứ, nếu để cho Ngủ Sắc Thảo loạt vào tay Bạch người nhà, thì hắn nhất định sẽ bị hoàng thượng trách tội, nghĩ đến đây, hắn trong mắt đều là ngoan lệ, nếu hắn lấy không được, cũng sẽ đem nó hủy diệt không cho người đoạt đi.
Đường Võ không chút do dự, bao phủ trường kiếm linh lực chém ra, màu đỏ hỏa nguyên tố chém về hướng Bạch Lam Y, hắn không chút để ý có lan đến Ngủ Sắc Thảo hai không? Một kích này không làm đã thương được nữ nhân này, cũng làm cho Ngủ Sắc Thảo hủy diệt.
Bạch Lam Y thấy vậy, linh lực lập tức hình thành lá chắn lớn, không để cho dòng khí đánh đến Ngủ Sắc Thảo trên thân.
Văn Thiết Mãng Xà đang chiến đấu với đám người Linh Vương, thấy được nhân loại cứ nhiên muốn hủy đi Ngủ Sắc Thảo của nó, còn có nữ nhân kia đang đến gần Ngủ Sắc Thảo, nó giống giận, cái đuôi vung lên, đập vào trên vách đất đá ngần Đường Võ hai người." Ầm." Rung chuyển, tiếp theo nó vọt thẳng đến Bạch Lam Y công kích, không cho nàng đến ngần Ngủ Sắc Thảo.
Bạch Lam Y chặn lại một kích của Đường Võ, sao đó xoai người, lấy nhanh tốc độ hái được Ngủ Sắc Thảo, thu vào chữ vật bên trong, chưa chờ nàng lấy ra Ngọc bài, thì Văn Thiết Mãng Xà như tia chớp đã công kích đến.
Bạch Lam Y vừa rồi chặn lại một kích dũng mãnh của Đường Võ, vì sợ dòng khí lan đến Ngủ Sắc Thảo, nên dùng không ít linh lực làm lá chắn, cho nên lúc này dưới sự công kích cường hãn của Văn Thiết Mãng Xà, có chút lực bất đồng tâm cảm giác, lúc trước nàng vì tìm thảo dược, vào sâu bên trong núi non, không may gặp được Thiên thú ngũ giai, khế ước thú của nàng chỉ là Thiên Thú nhị giai Thanh Loan, khó khăn lắm nàng và khế ước thú mới chạy thoát, trên đường trở về còn bị người truy giết, Thanh Loan vì cứu nàng cũng bị trọng thương, còn đang ở bên trong Triệu Hoán Thư tu dưỡng.
Bạch Lam Y biết một kích này của Văn Thiết Mãng Xà, sẽ làm cho thương thế vừa khoi phục không lâu nàng, lại một lần nữa chịu ảnh hưởng không nhẹ, nhưng mà, đây cũng là sinh cơ của nàng, có vài giây bóp nát Ngọc bài, không phải sao.
Nhưng ngay lúc này, một đạo bóng trắng như tia chớp xẹt qua, đánh về hướng Văn Thiết Mãng Xà lực lượng đó, Bạch Lam Y cũng đã chuẩn bị sẵn bị lực lượng của Văn Thiết Mãng Xà đã thương đánh ra xa, nhưng chưa chờ được dòng khí đánh tới, thì đột nhiên có thứ gì đó buộc chậc eo nàng kéo về phía sau, nhìn kỹ là màu tím dây đằng quấn nàng eo kéo đi, tiếp theo là một bàn tay ôm chặt bên eo nàng, nàng cả người rơi vào bên trong một lòng ngực xoay tròn một vòng, nói là lòng ngực cũng không phải, vì mặt nàng cùng với người đó có chút ngần nhau, đôi mắt nàng chừng thật lớn vì kinh ngạc cùng khó tin, vì người ôm nàng vào lòng không phải ai khác, là Vân Phong Nhã, nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt, nhưng đôi mắt đầy sắc bén đen sâu không đáy kia, như muốn đem linh hồn người thu nhập vào trong vậy.
Vân Phong Nhã cũng không biết vì sao, vừa rồi nàng thấy nữ nhân này như vậy quyết liệt, thà bị thương cũng muốn đoạt được Ngủ Sắc Thảo, nhìn đôi mắt cố chấp kia, làm nàng có một cảm giác quen thuộc đến lạ thường, nhưng nàng có thể khẳng định, nàng chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng tại sao lại như vậy cảm giác đâu??????
Mà luồn bạch quang đó, chính là Bạch Hổ, nó tuy vừa mới tăng cấp Thiên thú nhị giai không lâu, nhưng sức chiến đấu của nó cũng không thua gì Thiên thú tam giai, Kim Bằng cũng đi lên cùng với Bạch Hổ cùng nhau công khích Văn Thiết Mãng Xà, một dưới đất, một trên không, làm cho Văn Thiết Mãng Xà lập tức rơi vào thế hạ phong.
Mà những người khác lúc này cũng không có thời gian chú ý đến bên này tình huống, vì không biết từ nơi nào xuất hiện rất nhiều, lớn lớn bé bé đếm không hết Xà, nơi khảo hạch này một năm mọi người chỉ có thể vào một lần, cho nên nơi này Xà chúng nó sinh trưởng càng lúc càng nhiều.
Phía dưới núi không ngừng vang lên thanh âm đánh nhau, cùng với tiếng hét sợ hãi của nữ nhân, có nữ nhân vì quá sợ hãi, nên chực tiếp bóp Ngọc bài rời đi.
Còn Vân Phong Nhã thì vẫn ngơ ngác nhìn nữ nhân cùng mình không sai biệt chiều cao, 1m70 tạ hữu, nhìn đôi mắt kinh ngạc sau đó là ý cười của nàng ta, cùng với mùi hương ngọt ngào từ trên người nàng ta phát ra, Vân Phong Nhã tim đập lở nhịp, thanh âm quyến rũ có ý chiu đùa vang lên bên tai, không biết nàng ta cố ý hai vô tình, như là thở khí vào tai Vân Phong Nhã, làm cả người nàng đều tê dại.
" Học đệ, còn không buôn tay sao? Chẳng lẽ...." Nàng nở ra một nụ cười quyến rũ." Muốn học tỷ ta trả ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp ư."
" Khụ.... khụ...." Vân Phong Nhã bị nước miếng của mình làm sặc.
Vân Phong Nhã lúc này mới nhớ đến, tay mình còn ôm nàng ta eo nhỏ, nàng vốn cũng là nữ nhân, nên không thấy có gì vấn đề, nhưng không hiểu sao, nghe nữ nhân này từ trong miệng nói ra, làm cho nàng không được tự nhiên đâu, trong lòng cũng nói không rõ vì sao? Tay trên eo có chút nóng, nàng rút tay ra khỏi eo Bạch Lam Y, nhưng trong lòng thì tấm tắc khen." Ân, nữ nhân này vòng eo cũng thật nhỏ a! còn có, dáng người cũng thật đầy đặn."
Bạch Lam Y nếu không nhìn thấy nhỉ tim của người nào đó đã đỏ, nếu không nàng còn cho rằng, mình không có mị lực đâu, nghĩ tới hiện tại bản thân đang dịch dung, dung mạo chỉ là thanh tú, mà hắn cũng đã như vậy, thật là không thể liêu nha.
Mà Lúc này hắc y nam nhân vừa cùng Giang Thành Liệt đối chiến, thấy chủ nhân của mình bị Văn Thiết Mãng Xà công kích, hắn lo lắng muốn xoay người chạy đến hổ trợ, nhưng bị Giang Thành Liệt quấn lên, nên không kịp tới, nhưng may mắn tiểu chủ tử không có việc gì, cũng nghe được tiểu chủ tử của mình chiêu đùa thiếu niên câu nói." Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp kia." đôi mắt hắn chừng thật lớn, vì tiểu chủ tử từ trước đến nay, không biết có bao nhiêu con em thế gia công tử theo đuổi, đừng nói là nói chuyện, cho dù là liết mắt một cái, tiểu chủ tử cũng không thèm liếc nhìn, nhưng hiện tại lại như vậy cười vui chiu đùa thiếu niên, thật không thể tin a!
Mà Văn Thiết Mãng Xà nhiều lần bị Kim Sắc Đại Bàng đánh lén, trên thân Xà bị lợi chảo của Kim Bằng xé rách da thịt be bét, máu tươi không ngừng chảy ra, nó lại không có cách công kích Kim Bằng, vì Kim Bằng ở trên không trung chờ cơ hội đánh lén.
Văn Thiết Mãng Xà giống giận, nhưng nó biết nó không thể tiếp tục chiến đấu đi xuống, cho nên cái đuôi nó dùng toàn lực lại lần nữa công kích Bạch Hổ, sau đó quay đầu chạy chốn đi, Bạch Hổ như tia chớp tránh ra một bên, làm cái đuôi Văn Thiết Mãng Xà đánh mạnh vào đất đá phía trên.
" Ầm..."
Lúc này cả ngọn núi đều run chuyển lên, những con rắn nhỏ như cảm giác được sự nguy hiểm, liền rút lui, mọi người trên mặt không che giấu được sự sợ hãi, bọn họ nhìn về hướng nổ mạnh kia, thì thấy ngọn núi phía trên, nơi mà Văn Thiết Mãng Xà dùng lực đập mạnh vào địa phương, nó từ từ phát ra bạch quang, làm cho ngọn núi như phát sáng lên, làm những khảo hạch sinh nơi xa cũng nhìn thấy được quang mang, biết là nơi đó có bảo vật xuất thế, mọi người ùng ùng tranh nhau chạy đến nơi phát ra bạch quang.
" Mọi người xem, ngọn núi đó phát ra tia sáng, nhất định là bên trong có bảo bối gì đó xuất thế."một người thanh niên kinh hô kêu lên.
Mọi người theo hắn nói nhìn qua, cũng thấy nơi xa có nho nhỏ tia sáng, trên mặt không che giấu được vui sướng.
" Chúng ta đi." Tên đội trưởng lập tức nói.
Những đoàn đội khác ở khu vực này cũng thấy được, đều lấy nhanh tốc độ chạy đến.
Mà lúc này trên đỉnh núi, bạch quang từ từ tiêu tán, trước mặt mọi người xuất hiện một cái động dài rộng khoảng 3 mét, linh khí bên trong phát ra nồng đậm vô cùng, Đường Võ không chờ mọi người phản ứng lại, cũng không thèm suy nghĩ bên trong có nguy hiểm hai không? hắn chỉ nghĩ, bảo vật đó nhất định là của hắn, hắn là người đầu tiên vọt vào bên trong hang động, Giang Thành Liệt cũng lập tức phản ứng lại, chạy theo vào bên trong, trong đầu hắn cũng chỉ có một câu." Bảo bối phải là của hắn."
________________________________
Giang Thành Liệt và Đường Võ thấy vậy, trên tay trường kiếm nhanh chóng đâm đến bóng dáng kia, người phía trước cảm nhận được nguy hiểm phía sau, xoai người, trên tay quán chú linh lực trường kiếm, vẽ ra một hình chữ C bạch quang, Giang Thành Liệt và Đường Võ có chút bất ngờ trước sự nhanh nhẹn phản ứng của đối phương, hai người lập tức dùng linh lực chấn lại bạch quang sắc bén kia.
" Ầm."
Linh lực chạm vào là nổ ngay, Giang Thành Liệt và Đường Võ cũng bị lực đạo dòng khí lui về sau, nhanh chóng bám vào vách đất, nơi có cây nhỏ phía trên, trong mắt đều là sát ý, cùng không thể tin.
Văn Thiết Mãng Xà, từ lúc bị tập kích, nó giống thật lớn vài đạo Xà thanh, làm rất xa người cũng có thể nghe đến.
" Khẹt.... khẹt... Khẹt.."
Dưới chân núi vừa chạy đến Vân Phong Nhã cũng nghe được Xà thanh.
" Chủ nhân, không xông, Văn Thiết Mãng Xà vương đang chịu tập toàn bộ đồng loại của nó, chủ nhân ngày phải cẩn thận." Tuyết Sư nói.
"Ân, ta biết."
Bên này Giang Thành Liệt và Đường Võ không thể tin nhìn nữ nhân bức lui bọn họ hai, nữ nhân trước mắt cứ nhiên là Linh Vương thất cấp đỉnh phong, nhìn cốt linh nữ nhân này, khoảng chừng 20 tuổi trở xuống, trong học viện khi nào lại có bật này nhân tài, sao bọn họ chưa nghe nói qua? Đừng nói là học viện chưa nghe nói qua, kể cả Đế Đô cũng không có nghe qua có như vậy nhân vật a.
Ở Đế Đô, xếp hạng đứng đầu thiên tài, có thể nói là dòng chính đại tiểu thư Bạch gia, Bạch Lam Y, năm hoa 17, có được khuynh quốc khuynh thành dung mạo, cũng vừa tăng cấp Linh Vương ngũ cấp không lâu, có thể xưng là thiếu nữ thiên tài đệ nhất của Đông Lân Quốc, luận thân phận, thiên phú, hai dung mạo, đều là nam nhân trong mộng muốn cưới nữ nhân.
Đường Võ càng khó có thể tiếp thu là, hắn đường đường là Linh Vương bát cấp, cứ nhiên bị nữ nhân không biết lai lịch này bức lui, luận thiên phú, hắn năm nay mới 30 tuổi, cũng đã là Linh Vương bát cấp, có thể nói ở Đế Đô có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu hôm nay để nữ nhân này đoạt được Ngủ Sắc Thảo, hắn chẳng những sẽ bị Đế Đô người chê cười, phụ thân của hắn cũng sẽ không tha hắn, vì hắn biết Ngủ Sắc Thảo này không phải là phụ thân hắn ý tứ, mà là Hoàng Thượng ý tứ, nếu để cho Ngủ Sắc Thảo loạt vào tay Bạch người nhà, thì hắn nhất định sẽ bị hoàng thượng trách tội, nghĩ đến đây, hắn trong mắt đều là ngoan lệ, nếu hắn lấy không được, cũng sẽ đem nó hủy diệt không cho người đoạt đi.
Đường Võ không chút do dự, bao phủ trường kiếm linh lực chém ra, màu đỏ hỏa nguyên tố chém về hướng Bạch Lam Y, hắn không chút để ý có lan đến Ngủ Sắc Thảo hai không? Một kích này không làm đã thương được nữ nhân này, cũng làm cho Ngủ Sắc Thảo hủy diệt.
Bạch Lam Y thấy vậy, linh lực lập tức hình thành lá chắn lớn, không để cho dòng khí đánh đến Ngủ Sắc Thảo trên thân.
Văn Thiết Mãng Xà đang chiến đấu với đám người Linh Vương, thấy được nhân loại cứ nhiên muốn hủy đi Ngủ Sắc Thảo của nó, còn có nữ nhân kia đang đến gần Ngủ Sắc Thảo, nó giống giận, cái đuôi vung lên, đập vào trên vách đất đá ngần Đường Võ hai người." Ầm." Rung chuyển, tiếp theo nó vọt thẳng đến Bạch Lam Y công kích, không cho nàng đến ngần Ngủ Sắc Thảo.
Bạch Lam Y chặn lại một kích của Đường Võ, sao đó xoai người, lấy nhanh tốc độ hái được Ngủ Sắc Thảo, thu vào chữ vật bên trong, chưa chờ nàng lấy ra Ngọc bài, thì Văn Thiết Mãng Xà như tia chớp đã công kích đến.
Bạch Lam Y vừa rồi chặn lại một kích dũng mãnh của Đường Võ, vì sợ dòng khí lan đến Ngủ Sắc Thảo, nên dùng không ít linh lực làm lá chắn, cho nên lúc này dưới sự công kích cường hãn của Văn Thiết Mãng Xà, có chút lực bất đồng tâm cảm giác, lúc trước nàng vì tìm thảo dược, vào sâu bên trong núi non, không may gặp được Thiên thú ngũ giai, khế ước thú của nàng chỉ là Thiên Thú nhị giai Thanh Loan, khó khăn lắm nàng và khế ước thú mới chạy thoát, trên đường trở về còn bị người truy giết, Thanh Loan vì cứu nàng cũng bị trọng thương, còn đang ở bên trong Triệu Hoán Thư tu dưỡng.
Bạch Lam Y biết một kích này của Văn Thiết Mãng Xà, sẽ làm cho thương thế vừa khoi phục không lâu nàng, lại một lần nữa chịu ảnh hưởng không nhẹ, nhưng mà, đây cũng là sinh cơ của nàng, có vài giây bóp nát Ngọc bài, không phải sao.
Nhưng ngay lúc này, một đạo bóng trắng như tia chớp xẹt qua, đánh về hướng Văn Thiết Mãng Xà lực lượng đó, Bạch Lam Y cũng đã chuẩn bị sẵn bị lực lượng của Văn Thiết Mãng Xà đã thương đánh ra xa, nhưng chưa chờ được dòng khí đánh tới, thì đột nhiên có thứ gì đó buộc chậc eo nàng kéo về phía sau, nhìn kỹ là màu tím dây đằng quấn nàng eo kéo đi, tiếp theo là một bàn tay ôm chặt bên eo nàng, nàng cả người rơi vào bên trong một lòng ngực xoay tròn một vòng, nói là lòng ngực cũng không phải, vì mặt nàng cùng với người đó có chút ngần nhau, đôi mắt nàng chừng thật lớn vì kinh ngạc cùng khó tin, vì người ôm nàng vào lòng không phải ai khác, là Vân Phong Nhã, nhìn thiếu niên non nớt khuôn mặt, nhưng đôi mắt đầy sắc bén đen sâu không đáy kia, như muốn đem linh hồn người thu nhập vào trong vậy.
Vân Phong Nhã cũng không biết vì sao, vừa rồi nàng thấy nữ nhân này như vậy quyết liệt, thà bị thương cũng muốn đoạt được Ngủ Sắc Thảo, nhìn đôi mắt cố chấp kia, làm nàng có một cảm giác quen thuộc đến lạ thường, nhưng nàng có thể khẳng định, nàng chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng tại sao lại như vậy cảm giác đâu??????
Mà luồn bạch quang đó, chính là Bạch Hổ, nó tuy vừa mới tăng cấp Thiên thú nhị giai không lâu, nhưng sức chiến đấu của nó cũng không thua gì Thiên thú tam giai, Kim Bằng cũng đi lên cùng với Bạch Hổ cùng nhau công khích Văn Thiết Mãng Xà, một dưới đất, một trên không, làm cho Văn Thiết Mãng Xà lập tức rơi vào thế hạ phong.
Mà những người khác lúc này cũng không có thời gian chú ý đến bên này tình huống, vì không biết từ nơi nào xuất hiện rất nhiều, lớn lớn bé bé đếm không hết Xà, nơi khảo hạch này một năm mọi người chỉ có thể vào một lần, cho nên nơi này Xà chúng nó sinh trưởng càng lúc càng nhiều.
Phía dưới núi không ngừng vang lên thanh âm đánh nhau, cùng với tiếng hét sợ hãi của nữ nhân, có nữ nhân vì quá sợ hãi, nên chực tiếp bóp Ngọc bài rời đi.
Còn Vân Phong Nhã thì vẫn ngơ ngác nhìn nữ nhân cùng mình không sai biệt chiều cao, 1m70 tạ hữu, nhìn đôi mắt kinh ngạc sau đó là ý cười của nàng ta, cùng với mùi hương ngọt ngào từ trên người nàng ta phát ra, Vân Phong Nhã tim đập lở nhịp, thanh âm quyến rũ có ý chiu đùa vang lên bên tai, không biết nàng ta cố ý hai vô tình, như là thở khí vào tai Vân Phong Nhã, làm cả người nàng đều tê dại.
" Học đệ, còn không buôn tay sao? Chẳng lẽ...." Nàng nở ra một nụ cười quyến rũ." Muốn học tỷ ta trả ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp ư."
" Khụ.... khụ...." Vân Phong Nhã bị nước miếng của mình làm sặc.
Vân Phong Nhã lúc này mới nhớ đến, tay mình còn ôm nàng ta eo nhỏ, nàng vốn cũng là nữ nhân, nên không thấy có gì vấn đề, nhưng không hiểu sao, nghe nữ nhân này từ trong miệng nói ra, làm cho nàng không được tự nhiên đâu, trong lòng cũng nói không rõ vì sao? Tay trên eo có chút nóng, nàng rút tay ra khỏi eo Bạch Lam Y, nhưng trong lòng thì tấm tắc khen." Ân, nữ nhân này vòng eo cũng thật nhỏ a! còn có, dáng người cũng thật đầy đặn."
Bạch Lam Y nếu không nhìn thấy nhỉ tim của người nào đó đã đỏ, nếu không nàng còn cho rằng, mình không có mị lực đâu, nghĩ tới hiện tại bản thân đang dịch dung, dung mạo chỉ là thanh tú, mà hắn cũng đã như vậy, thật là không thể liêu nha.
Mà Lúc này hắc y nam nhân vừa cùng Giang Thành Liệt đối chiến, thấy chủ nhân của mình bị Văn Thiết Mãng Xà công kích, hắn lo lắng muốn xoay người chạy đến hổ trợ, nhưng bị Giang Thành Liệt quấn lên, nên không kịp tới, nhưng may mắn tiểu chủ tử không có việc gì, cũng nghe được tiểu chủ tử của mình chiêu đùa thiếu niên câu nói." Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp kia." đôi mắt hắn chừng thật lớn, vì tiểu chủ tử từ trước đến nay, không biết có bao nhiêu con em thế gia công tử theo đuổi, đừng nói là nói chuyện, cho dù là liết mắt một cái, tiểu chủ tử cũng không thèm liếc nhìn, nhưng hiện tại lại như vậy cười vui chiu đùa thiếu niên, thật không thể tin a!
Mà Văn Thiết Mãng Xà nhiều lần bị Kim Sắc Đại Bàng đánh lén, trên thân Xà bị lợi chảo của Kim Bằng xé rách da thịt be bét, máu tươi không ngừng chảy ra, nó lại không có cách công kích Kim Bằng, vì Kim Bằng ở trên không trung chờ cơ hội đánh lén.
Văn Thiết Mãng Xà giống giận, nhưng nó biết nó không thể tiếp tục chiến đấu đi xuống, cho nên cái đuôi nó dùng toàn lực lại lần nữa công kích Bạch Hổ, sau đó quay đầu chạy chốn đi, Bạch Hổ như tia chớp tránh ra một bên, làm cái đuôi Văn Thiết Mãng Xà đánh mạnh vào đất đá phía trên.
" Ầm..."
Lúc này cả ngọn núi đều run chuyển lên, những con rắn nhỏ như cảm giác được sự nguy hiểm, liền rút lui, mọi người trên mặt không che giấu được sự sợ hãi, bọn họ nhìn về hướng nổ mạnh kia, thì thấy ngọn núi phía trên, nơi mà Văn Thiết Mãng Xà dùng lực đập mạnh vào địa phương, nó từ từ phát ra bạch quang, làm cho ngọn núi như phát sáng lên, làm những khảo hạch sinh nơi xa cũng nhìn thấy được quang mang, biết là nơi đó có bảo vật xuất thế, mọi người ùng ùng tranh nhau chạy đến nơi phát ra bạch quang.
" Mọi người xem, ngọn núi đó phát ra tia sáng, nhất định là bên trong có bảo bối gì đó xuất thế."một người thanh niên kinh hô kêu lên.
Mọi người theo hắn nói nhìn qua, cũng thấy nơi xa có nho nhỏ tia sáng, trên mặt không che giấu được vui sướng.
" Chúng ta đi." Tên đội trưởng lập tức nói.
Những đoàn đội khác ở khu vực này cũng thấy được, đều lấy nhanh tốc độ chạy đến.
Mà lúc này trên đỉnh núi, bạch quang từ từ tiêu tán, trước mặt mọi người xuất hiện một cái động dài rộng khoảng 3 mét, linh khí bên trong phát ra nồng đậm vô cùng, Đường Võ không chờ mọi người phản ứng lại, cũng không thèm suy nghĩ bên trong có nguy hiểm hai không? hắn chỉ nghĩ, bảo vật đó nhất định là của hắn, hắn là người đầu tiên vọt vào bên trong hang động, Giang Thành Liệt cũng lập tức phản ứng lại, chạy theo vào bên trong, trong đầu hắn cũng chỉ có một câu." Bảo bối phải là của hắn."
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.