Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 88: Không khuất phục
Lam
02/02/2023
Khi lão nghe nói tên phế vật làm hại tôn tử của hắn mấy tháng trước đã rời đi Nghuyệt Vân Thành, lão tự đại nghĩ rằng Vân Phong Nhã là vì sợ lão ta xuất quan về sau muốn tìm hắn báo thù, cho nên mới nhanh chóng chạy trốn. Lão ta cười lạnh, nghĩ rằng rời đi Nguyệt Vân Thành, lão không có cách tìm được tên phế vật kia sao? Chờ lão đem Vân gia diệt lúc sau sẽ tìm tên phế vật đó tính sổ. Lão ta biết Vân Phong Nhã người không có ở Nguyệt Vân Thành, cho nên lần này lão ta đến Vân gia phải Vân Chiến giao người. Nếu không giao ra người, bọn họ sẽ tự mình xông vào bên trong Vân gia bất người, như vậy Các Ngọc Trai quản sự cũng không thể nào xen vào chuyện xung đột giữa các gia tộc được.
Dù gì hắn ta chỉ là một quản sự nho nhỏ của Các Ngọc Trai chi nhánh mà thôi, lão tinh tưởng Tô quản sự là lấy được Vân gia chỗ tốt, nên mới che chở Vân gia người, mà không phải Các Ngọc Trai che chở cho Vân gia, vì Vân gia thật sự không có thứ gì đáng giá để Các Ngọc Trai dờm ngó che chở cả, nhưng vì đề phòng vạn nhất lão không dám manh động, chờ lão dò xét thật hư Các Ngọc Trai thái độ rồi tính sao, nhưng hiện tại vẫn cho Vân gia người giáo huấn, lão mới có thể bớt một chút giận được.
Vân Chiến nghe lão bất tử Trần gia không biết xấu hổ lời nói tức giận chống nạnh lên không chút khách sáu chăm chọc nói.
" Lão Trần gia, ngươi ý gì? Ngươi đây là đang ngậm máu phun người? Vân gia ta như vậy đoan chính gia tộc, sẽ không vô duyên vô cớ phế đi người khác. Ngươi vừa rồi nói tôn tử của ngươi bị ta tôn tử phế đi, ngươi nói cho rõ tôn tử ta ở nơi nào đã thương hắn? Đã thương người là ai?" Vân Chiến giả vờ như nhớ ra cái gì rồi tự mình vỗ trán mình kinh hô nói. "A...lão Trần gia ngươi không phải nói người bị ngoại tôn của ta đã thương là Trần Khâm đi? Thật ngại quá, năm tháng trước ngoại tôn của ta trên lôi đài không cẩn thận đem một đám đệ tử Trần gia đánh xuống lôi đài đi? À, hình như trong đó còn có đệ nhất thiên tài của Trần gia, kêu Trần Khâm đi? Ngươi cũng nên sớm xuất quan để quản lý ngươi tôn tử một chút tốt hơn, ngươi không biết tôn tử của ta đã tha cho hắn một mạng, ai ngờ hắn không biết mang ơn còn đánh lén tôn tử ta đâu. Cho nên mà.... ha ha ha, người trẻ tuổi thật là không biết nặng nhẹ ra tay thật là ngại quá." Ha hả, ai bảo tôn tử ngươi đánh lén tôn tử ta, đáng đời.
Đám người Trần gia cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ, nhất là Trần Tôn bọn họ biết trên lôi đài Trần Khâm đã làm gì, nếu bọn họ thật sự truy cứu, đem ra tính sổ thì sẽ bị toàn bộ Nguyệt Vân Thành người nghét bỏ cười chê Trần gia bọn họ thua không dậy nổi, cho nên bọn họ không thể truy cứu Vân Phong Nhã trách nhiệm. Lão Trần gia cũng không ngờ Trần Khâm bị phế là do đánh lén người khác không thành, còn bị người phế đi. Hắn sắc bén âm trầm con ngươi liếc mắt nhìn Trần Tôn một cái, làm Trần Tôn cả khuôn mặt đều trắng. Lão Trần gia tuy là tức giận nhi tử của mình vô dụng, nhưng dù sao cũng là hắn nhi tử. Chờ giải quyết xong Vân gia trước cái đã. Lão trong mắt chợt lóe lên đại nhân đại lượng nhìn Vân Chiến nói.
" Trên lôi đài Tôn của lão phu bị ngoại tôn của ngươi như vậy tàn nhẫn phế đi, lão phu lại không phải không đạo lý người, nhưng Vân gia các ngươi mấy tháng nay như thế nào ức hiếp Trần gia lão phu, cũng nên tính tính cho rõ. Như vầy đi, nếu Vân gia các ngươi trả lại những đồ vật đã đoạt cùng bồi thường cho Trần gia chúng ta, lão phu chuyện này sẽ không tri cứu nữa. Bằng không đừng trách lão phu không nể tình lão Vân gia chủ tình nghĩa khi xưa."
Lão Vân gia chủ cũng chính là phụ thân của Vân Chiến, cùng lão ta là cùng một thế hệ người.
Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, có người biết chuyện Vân gia và Trần gia trên lôi đài sự tình trải qua. Trong lòng đều mắn lão Trần gia không biết liêm sỉ, nhưng những người từ nơi khác thì không biết cho là Vân gia người khinh người quá đáng. Đến khi nghe được những người xung quanh nghị luận mới hiểu ra, trong lòng cũng xem thường Trần gia đám người. Nhưng chuyện không liên quan đến mình xem náo nhiệt là được rồi.
Vân Chiến lão gia tử lúc này thật sự không nhịn được trước sự vô sỉ của lão bất tử Trần gia này. Nếu không nghĩ đến sự an nguy của Vân gia, hắn nhất định đi lên cùng lão bất tử này một trận chiến rồi, nhưng ông không thể như vậy kích động được. Nhưng thua trận nhưng không thua người, ông ha hả cười, có chút vô lại nói.
" Ha hả, Vân gia ta lại không phải là vô sỉ người, làm sau có thể làm những chuyện như đoạt người khác đồ vật thành của mình, như vậy vô sỉ việc làm đâu." Ông xoay mặt qua bên cạnh nhìn đại trưởng lão hỏi." Đại trưởng lão, chúng ta Vân gia có đoạt Trần gia người đồ vật gì không? Chúng ta Vân gia không thể làm những chuyện vô liêm sỉ được hiểu không?"
Ông một câu, hai câu đều thêm vào "vô liêm sỉ" ba chữ làm đám người Trần Tôn thật sự muốn phát hỏa rồi, đây không phải là đang chửi bọn họ lúc trước cướp đoạt Vân gia mấy cửa hàng, vài tòa nhà, là người vô liêm sỉ đó sao?
Lão Trần gia phẩn nộ quát lên" làm càng."Linh Vương cấp bậc linh lực trên người lão không ngừng ra bên ngoài phát tán, trực tiếp đè ép về hướng Vân gia mọi người mà đi.
Linh Vương uy áp mạnh mẽ không ngừng hướng Vân gia đè ép. Hộ vệ, đệ tử cấp bậc thấp chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, có người thì ngắt qua đi, còn thanh tỉnh người thì không có cách nào đứng vững mà quỳ một chân trên mặt đất. Tay chống binh khí, nhưng trong mắt đều là kiên định, bọn họ là con cháu Vân gia, thà chết không khuất phục. Lão Trần gia thấy trong mắt bọn họ không có sợ ý không có khiếp đảm, trong lòng sát ý càng nặng, lão không thể để cho Vân gia người tiếp tục tồn tại đi xuống được.
Vân Chiến cùng những trưởng lão Vân gia tuy đứng vững vàng, nhưng trên trán mồ hôi không ngừng ra bên ngoài nhỏ giọt, cũng đủ để thấy được Linh Vương uy áp có bao nhiêu cường đại. Ngay lúc này bên trong Vân gia một luồng linh khí mạnh mẽ phóng ra chận lại uy áp của lão Trần gia, kèm theo thanh âm hùng hậu của lão nhân vang lên.
"Trần Bình, ngươi vô liêm sỉ, xem Vân gia ta là như vậy dể ức hiếp sao?"
Các trưởng lão trong mắt hưng phấn khi nhìn thấy lão giả tóc bạc bay trong gió, một thân màu nguyệt bạch, một tay đặc phía sau lưng, lưng thẳng tắp xuất hiện. Mọi người đồng thanh hô lên.
" Vân lão."
" Ha ha ha, lão phu cho rằng là ai đâu? Thì ra là Vân lão ngươi." Lão âm lãnh con ngươi nhìn về phía Vân lão cười chê nói." Lão phu không có thời gian cùng các ngươi nói chuyện phiếm, lão phu hôm nay đến đây là muốn Vân gia các ngươi giao ra Vân Phong Nhã bằng không đừng trách chúng ta Trần gia không khách khí!"
" Hừ, lão phu cũng muốn xem các ngươi là như thế nào không khách khí cách nói." Vân lão cũng không khách khí đáp lại.
" Cho ta lên." Lão Trần gia tức giận quát lên.
( Ở một nơi khác phía sau sâm lâm.)
Thanh niên cường tráng trầm ổn tuấn tú hắc y, đỉnh bạc dáng người, hai tay chắp phía sau lưng, đứng trên một sườn núi nhỏ nhìn trong rừng rậm cách đó không xa trăm người hắc y đang cùng Ma thú chiến đấu. Những hắc y đó trên người dầy đặc sát khí. Bọn họ tay không cùng ma thú chiến đấu, cho dù thương tích đầy mình vẫn không chút sợ hãi lùi bước cả. Vì bọn họ muốn cường đại, muốn nhân thượng nhân, muốn những người đã từng thương tổn, chà đạp bọn họ về sau nhìn thấy bản thân, chỉ có thể cuối đầu sưng là. Bọn họ lúc trước đều là bán mạng đồ đệ, không có tôn nghiêm người. Nhưng bọn họ hôm nay đã không phải ngày xưa như vậy hèn mọn thấp đầu người, bọn họ ở Hồng Diệp Trấn từ trong mấy trăm người bán mạng đồ đệ vì tiền mà dùng mạng đi đổi lấy. Bọn họ không phải xuất sắc người nhưng được chủ tử chọn trở thành "Phượng Nhã Các Lãnh Huyết đội." Một trăm người họ Chỉ nghe chủ tử một người mệnh lệnh, bọn họ không ngừng ngày đêm huấn luyện, bọn họ muốn chứng minh cho chủ tử thấy, chủ tử không nhìn lầm người.
Thanh niên hắc y nhìn cuộc chiến giữa người và ma thú này, không phải ai khác chính là người đầu tiên thuần phục Vân Phong Nhã ở Hồng Diệp Trấn, Hàn Tử Mộc. Hắn nhìn phía dưới chiến đấu Lãnh Huyết đội tay không cùng những ma thú tàn nhẫn chiến đấu, trên người đều là vết thương, nhưng không một ai lùi bước. Trên người sát khí chỉ tăng không giảm, mà quan trọng nhất là bọn họ không chút do dự, giao phía sau lưng cho đồng đội mình. Nên biết rằng ở thế giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, mạng người như cỏ rác này. Cho dù là thân huynh đệ cũng sẽ không giao ra nhược điểm sau lưng cho đối phương nhất là các gia tộc với nhau. Nhưng những người bỏ mạng đồ đệ này thì hoàn toàn không giống nhau, bọn họ không cùng huyết mạch, có người còn không quen biết lẫn nhau. Nhưng từ lúc bọn họ được chủ tử chọn vào Lãnh Huyết đội, thì từ từ giống như cùng một nhịp thở vậy, ngươi sinh ta sinh ngươi vong ta vong cảm giác.
Hắn nhớ đến lúc trước thiếu niên tuấn mỹ hắc y bay trong gió, với nụ cười tà mị, trên cao nhìn một trăm người được chọn phía dưới nói.
"Bổn Điện chọn các ngươi thành Lãnh Huyết đội, không phải là vì các ngươi xuất sắc, mà là các ngươi trong mắt không chịu khuất phục thế giới này bắt công. Các ngươi có khác vọng, các ngươi muốn tôn nghiêm, nhưng các ngươi chỉ có thể cuối đầu trước tôn nghiêm. Không phải là các ngươi không cố gắng tu luyện, là vì các ngươi chỉ có một mình chiến đấu. Cho dù có đồng bọn nhưng các ngươi cũng không dám giao phía sau lưng ra. Từ giờ trở đi, Bản Điện sẽ cho các ngươi cơ hội trở thành đại lục này cường giả, đại lục này nghe ba chữ Lãnh Huyết đội, đều phải rung rẩy. Nhưng nếu các ngươi đã trở thành Lãnh Huyết đội của Bổn Điện, phải lấy mạng mình bảo vệ sau lưng đồng đội, nếu cảm thấy bản thân làm không được thì hiện tại có thể rời khỏi Lãnh Huyết đội. Các ngươi về sau vẫn còn là Phượng Nhã Các người, nhưng nếu có một ngày có người phản bội đồng đội lòng tin. Bản Điện sẽ làm cho hắn hồn phi phách tán, dòng thế không được siêu sinh."
" Nguyện chung thành chủ tử, nguyện dùng mạng để bảo vệ sau lưng đồng đội, thề không hai lòng. "Từng thanh âm hùng hổ vang lên trong thiên địa làm trấn động lòng người.
Thiếu niên quân lâm thiên hạ, đứng trong ngọn lửa Phượng Hoàng, làm linh hồn người phải sợ hãi. Nhưng trong mắt những người quỳ phía dưới toát ra không phải là kính sợ, mà là tín ngưỡng. Đúng vậy, là tính ngưỡng, mà tính ngưỡng là gì? Là bọn họ sẽ đem cả sinh mạng ra bảo vệ tính ngưỡng của mình, cũng giống như Hàn Tử Mộc hắn vậy.
__________________________________
????????????
Dù gì hắn ta chỉ là một quản sự nho nhỏ của Các Ngọc Trai chi nhánh mà thôi, lão tinh tưởng Tô quản sự là lấy được Vân gia chỗ tốt, nên mới che chở Vân gia người, mà không phải Các Ngọc Trai che chở cho Vân gia, vì Vân gia thật sự không có thứ gì đáng giá để Các Ngọc Trai dờm ngó che chở cả, nhưng vì đề phòng vạn nhất lão không dám manh động, chờ lão dò xét thật hư Các Ngọc Trai thái độ rồi tính sao, nhưng hiện tại vẫn cho Vân gia người giáo huấn, lão mới có thể bớt một chút giận được.
Vân Chiến nghe lão bất tử Trần gia không biết xấu hổ lời nói tức giận chống nạnh lên không chút khách sáu chăm chọc nói.
" Lão Trần gia, ngươi ý gì? Ngươi đây là đang ngậm máu phun người? Vân gia ta như vậy đoan chính gia tộc, sẽ không vô duyên vô cớ phế đi người khác. Ngươi vừa rồi nói tôn tử của ngươi bị ta tôn tử phế đi, ngươi nói cho rõ tôn tử ta ở nơi nào đã thương hắn? Đã thương người là ai?" Vân Chiến giả vờ như nhớ ra cái gì rồi tự mình vỗ trán mình kinh hô nói. "A...lão Trần gia ngươi không phải nói người bị ngoại tôn của ta đã thương là Trần Khâm đi? Thật ngại quá, năm tháng trước ngoại tôn của ta trên lôi đài không cẩn thận đem một đám đệ tử Trần gia đánh xuống lôi đài đi? À, hình như trong đó còn có đệ nhất thiên tài của Trần gia, kêu Trần Khâm đi? Ngươi cũng nên sớm xuất quan để quản lý ngươi tôn tử một chút tốt hơn, ngươi không biết tôn tử của ta đã tha cho hắn một mạng, ai ngờ hắn không biết mang ơn còn đánh lén tôn tử ta đâu. Cho nên mà.... ha ha ha, người trẻ tuổi thật là không biết nặng nhẹ ra tay thật là ngại quá." Ha hả, ai bảo tôn tử ngươi đánh lén tôn tử ta, đáng đời.
Đám người Trần gia cả khuôn mặt đều nghẹn đỏ, nhất là Trần Tôn bọn họ biết trên lôi đài Trần Khâm đã làm gì, nếu bọn họ thật sự truy cứu, đem ra tính sổ thì sẽ bị toàn bộ Nguyệt Vân Thành người nghét bỏ cười chê Trần gia bọn họ thua không dậy nổi, cho nên bọn họ không thể truy cứu Vân Phong Nhã trách nhiệm. Lão Trần gia cũng không ngờ Trần Khâm bị phế là do đánh lén người khác không thành, còn bị người phế đi. Hắn sắc bén âm trầm con ngươi liếc mắt nhìn Trần Tôn một cái, làm Trần Tôn cả khuôn mặt đều trắng. Lão Trần gia tuy là tức giận nhi tử của mình vô dụng, nhưng dù sao cũng là hắn nhi tử. Chờ giải quyết xong Vân gia trước cái đã. Lão trong mắt chợt lóe lên đại nhân đại lượng nhìn Vân Chiến nói.
" Trên lôi đài Tôn của lão phu bị ngoại tôn của ngươi như vậy tàn nhẫn phế đi, lão phu lại không phải không đạo lý người, nhưng Vân gia các ngươi mấy tháng nay như thế nào ức hiếp Trần gia lão phu, cũng nên tính tính cho rõ. Như vầy đi, nếu Vân gia các ngươi trả lại những đồ vật đã đoạt cùng bồi thường cho Trần gia chúng ta, lão phu chuyện này sẽ không tri cứu nữa. Bằng không đừng trách lão phu không nể tình lão Vân gia chủ tình nghĩa khi xưa."
Lão Vân gia chủ cũng chính là phụ thân của Vân Chiến, cùng lão ta là cùng một thế hệ người.
Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, có người biết chuyện Vân gia và Trần gia trên lôi đài sự tình trải qua. Trong lòng đều mắn lão Trần gia không biết liêm sỉ, nhưng những người từ nơi khác thì không biết cho là Vân gia người khinh người quá đáng. Đến khi nghe được những người xung quanh nghị luận mới hiểu ra, trong lòng cũng xem thường Trần gia đám người. Nhưng chuyện không liên quan đến mình xem náo nhiệt là được rồi.
Vân Chiến lão gia tử lúc này thật sự không nhịn được trước sự vô sỉ của lão bất tử Trần gia này. Nếu không nghĩ đến sự an nguy của Vân gia, hắn nhất định đi lên cùng lão bất tử này một trận chiến rồi, nhưng ông không thể như vậy kích động được. Nhưng thua trận nhưng không thua người, ông ha hả cười, có chút vô lại nói.
" Ha hả, Vân gia ta lại không phải là vô sỉ người, làm sau có thể làm những chuyện như đoạt người khác đồ vật thành của mình, như vậy vô sỉ việc làm đâu." Ông xoay mặt qua bên cạnh nhìn đại trưởng lão hỏi." Đại trưởng lão, chúng ta Vân gia có đoạt Trần gia người đồ vật gì không? Chúng ta Vân gia không thể làm những chuyện vô liêm sỉ được hiểu không?"
Ông một câu, hai câu đều thêm vào "vô liêm sỉ" ba chữ làm đám người Trần Tôn thật sự muốn phát hỏa rồi, đây không phải là đang chửi bọn họ lúc trước cướp đoạt Vân gia mấy cửa hàng, vài tòa nhà, là người vô liêm sỉ đó sao?
Lão Trần gia phẩn nộ quát lên" làm càng."Linh Vương cấp bậc linh lực trên người lão không ngừng ra bên ngoài phát tán, trực tiếp đè ép về hướng Vân gia mọi người mà đi.
Linh Vương uy áp mạnh mẽ không ngừng hướng Vân gia đè ép. Hộ vệ, đệ tử cấp bậc thấp chịu không nổi phun ra một ngụm máu tươi, có người thì ngắt qua đi, còn thanh tỉnh người thì không có cách nào đứng vững mà quỳ một chân trên mặt đất. Tay chống binh khí, nhưng trong mắt đều là kiên định, bọn họ là con cháu Vân gia, thà chết không khuất phục. Lão Trần gia thấy trong mắt bọn họ không có sợ ý không có khiếp đảm, trong lòng sát ý càng nặng, lão không thể để cho Vân gia người tiếp tục tồn tại đi xuống được.
Vân Chiến cùng những trưởng lão Vân gia tuy đứng vững vàng, nhưng trên trán mồ hôi không ngừng ra bên ngoài nhỏ giọt, cũng đủ để thấy được Linh Vương uy áp có bao nhiêu cường đại. Ngay lúc này bên trong Vân gia một luồng linh khí mạnh mẽ phóng ra chận lại uy áp của lão Trần gia, kèm theo thanh âm hùng hậu của lão nhân vang lên.
"Trần Bình, ngươi vô liêm sỉ, xem Vân gia ta là như vậy dể ức hiếp sao?"
Các trưởng lão trong mắt hưng phấn khi nhìn thấy lão giả tóc bạc bay trong gió, một thân màu nguyệt bạch, một tay đặc phía sau lưng, lưng thẳng tắp xuất hiện. Mọi người đồng thanh hô lên.
" Vân lão."
" Ha ha ha, lão phu cho rằng là ai đâu? Thì ra là Vân lão ngươi." Lão âm lãnh con ngươi nhìn về phía Vân lão cười chê nói." Lão phu không có thời gian cùng các ngươi nói chuyện phiếm, lão phu hôm nay đến đây là muốn Vân gia các ngươi giao ra Vân Phong Nhã bằng không đừng trách chúng ta Trần gia không khách khí!"
" Hừ, lão phu cũng muốn xem các ngươi là như thế nào không khách khí cách nói." Vân lão cũng không khách khí đáp lại.
" Cho ta lên." Lão Trần gia tức giận quát lên.
( Ở một nơi khác phía sau sâm lâm.)
Thanh niên cường tráng trầm ổn tuấn tú hắc y, đỉnh bạc dáng người, hai tay chắp phía sau lưng, đứng trên một sườn núi nhỏ nhìn trong rừng rậm cách đó không xa trăm người hắc y đang cùng Ma thú chiến đấu. Những hắc y đó trên người dầy đặc sát khí. Bọn họ tay không cùng ma thú chiến đấu, cho dù thương tích đầy mình vẫn không chút sợ hãi lùi bước cả. Vì bọn họ muốn cường đại, muốn nhân thượng nhân, muốn những người đã từng thương tổn, chà đạp bọn họ về sau nhìn thấy bản thân, chỉ có thể cuối đầu sưng là. Bọn họ lúc trước đều là bán mạng đồ đệ, không có tôn nghiêm người. Nhưng bọn họ hôm nay đã không phải ngày xưa như vậy hèn mọn thấp đầu người, bọn họ ở Hồng Diệp Trấn từ trong mấy trăm người bán mạng đồ đệ vì tiền mà dùng mạng đi đổi lấy. Bọn họ không phải xuất sắc người nhưng được chủ tử chọn trở thành "Phượng Nhã Các Lãnh Huyết đội." Một trăm người họ Chỉ nghe chủ tử một người mệnh lệnh, bọn họ không ngừng ngày đêm huấn luyện, bọn họ muốn chứng minh cho chủ tử thấy, chủ tử không nhìn lầm người.
Thanh niên hắc y nhìn cuộc chiến giữa người và ma thú này, không phải ai khác chính là người đầu tiên thuần phục Vân Phong Nhã ở Hồng Diệp Trấn, Hàn Tử Mộc. Hắn nhìn phía dưới chiến đấu Lãnh Huyết đội tay không cùng những ma thú tàn nhẫn chiến đấu, trên người đều là vết thương, nhưng không một ai lùi bước. Trên người sát khí chỉ tăng không giảm, mà quan trọng nhất là bọn họ không chút do dự, giao phía sau lưng cho đồng đội mình. Nên biết rằng ở thế giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, mạng người như cỏ rác này. Cho dù là thân huynh đệ cũng sẽ không giao ra nhược điểm sau lưng cho đối phương nhất là các gia tộc với nhau. Nhưng những người bỏ mạng đồ đệ này thì hoàn toàn không giống nhau, bọn họ không cùng huyết mạch, có người còn không quen biết lẫn nhau. Nhưng từ lúc bọn họ được chủ tử chọn vào Lãnh Huyết đội, thì từ từ giống như cùng một nhịp thở vậy, ngươi sinh ta sinh ngươi vong ta vong cảm giác.
Hắn nhớ đến lúc trước thiếu niên tuấn mỹ hắc y bay trong gió, với nụ cười tà mị, trên cao nhìn một trăm người được chọn phía dưới nói.
"Bổn Điện chọn các ngươi thành Lãnh Huyết đội, không phải là vì các ngươi xuất sắc, mà là các ngươi trong mắt không chịu khuất phục thế giới này bắt công. Các ngươi có khác vọng, các ngươi muốn tôn nghiêm, nhưng các ngươi chỉ có thể cuối đầu trước tôn nghiêm. Không phải là các ngươi không cố gắng tu luyện, là vì các ngươi chỉ có một mình chiến đấu. Cho dù có đồng bọn nhưng các ngươi cũng không dám giao phía sau lưng ra. Từ giờ trở đi, Bản Điện sẽ cho các ngươi cơ hội trở thành đại lục này cường giả, đại lục này nghe ba chữ Lãnh Huyết đội, đều phải rung rẩy. Nhưng nếu các ngươi đã trở thành Lãnh Huyết đội của Bổn Điện, phải lấy mạng mình bảo vệ sau lưng đồng đội, nếu cảm thấy bản thân làm không được thì hiện tại có thể rời khỏi Lãnh Huyết đội. Các ngươi về sau vẫn còn là Phượng Nhã Các người, nhưng nếu có một ngày có người phản bội đồng đội lòng tin. Bản Điện sẽ làm cho hắn hồn phi phách tán, dòng thế không được siêu sinh."
" Nguyện chung thành chủ tử, nguyện dùng mạng để bảo vệ sau lưng đồng đội, thề không hai lòng. "Từng thanh âm hùng hổ vang lên trong thiên địa làm trấn động lòng người.
Thiếu niên quân lâm thiên hạ, đứng trong ngọn lửa Phượng Hoàng, làm linh hồn người phải sợ hãi. Nhưng trong mắt những người quỳ phía dưới toát ra không phải là kính sợ, mà là tín ngưỡng. Đúng vậy, là tính ngưỡng, mà tính ngưỡng là gì? Là bọn họ sẽ đem cả sinh mạng ra bảo vệ tính ngưỡng của mình, cũng giống như Hàn Tử Mộc hắn vậy.
__________________________________
????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.