Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư
Chương 38: Ma thú đàn
Lam
02/02/2023
Vân Phong Nhã thấy Cậu lớn lúc giống lúc hét, thật sự rất giống với tính cách của ngoại công, lại rất bao che người mình, trong lòng nàng như có một vòng nước ấm chảy qua, đây là người thân của nàng, cũng là người về sau nàng muốn bảo hộ, nàng trân thành nhìn cậu lớn cười.
"Hắn dám khi dễ con, muốn hai không đại cửu cửu giúp con giáo huấn một chút hắn?" Vân Dương giận trừng mắt mặc xẹo, làm mặc xẹo lui về sau mấy bước, hắn lắp ba lắp bắp nói.
" Vân Dương, tuy ngươi là phó đoàn trưởng của Thiết Thụy dong binh đoàn, nhưng ta đây cũng là tiểu đội trưởng của Hắc Lang, ngươi không sợ Hắc Lang ta sẽ đối với Thiết Thụy dong binh đoàn các ngươi trả thù sao?
" Lão tử sợ cái giấm, mấy năm nay các ngươi Hắc Lang khiêu khích chúng ta Thiết Thụy còn ít sao?"
" Ngươi... ngươi.." mặc xẹo vừa sợ vừa tức, nên ngươi nữa ngày cũng không nói ra được cái gì, hắn biết hắn chỉ là một tiểu đội trưởng, thực lực thua xa Vân Dương, bọn họ người tuy đông, nhưng người của Thiết Thụy cũng không ít.
" Đại cửu cửu, còn không phải là một con cẩu nơi nơi sủa sao, Coi như không nghe thấy thì tốt rồi, vả lại chúng ta còn có chính sự để làm đâu."
" Ngươi...." Mặc xẹo trừng mắt nhìn Vân Phong Nhã.
" Ngươi, ngươi cái gì? Còn không mau cho lão tử cút đi, chẳng lẽ còn muốn ăn đấm rồi mới chịu đi." Vân Dương trừng mắt nói.
" Các ngươi chờ đó." Hắn vừa nói xong câu này, thì quai người rời đi rất nhanh.
Vân Dương chờ đám người Hắc Lang dong binh đoàn rời đi lúc sau, đem Vân Phong Nhã giới thiệu cho Thiết Thụy dong binh đoàn người, bọn họ đều rất có hảo cảm với thiếu niên này, không phải vì hắn là cháu trai của phó đoàn trưởng, mà là khí thế không chút nào sợ hãi, hai khúm núm trước Hắc Lang dong binh đoàn đám người, không hổ danh là cháu trai của phó đoàn trưởng a.
Chờ chào hỏi xong xuôi, Vân Dương kéo nàng qua một bên hỏi chuyện.
" Nhã nhi, con nói thật với đại cửu cửu, có phải trong nhà có chuyện gì xảy ra,cho nên con mới một mình chạy ra ngoài?" Vân Dương có chút lo lắng hỏi, hắn khó khăn lắm mới chờ đến bây giờ mới hỏi Phong Nhã.
Vân Phong Nhã có chút hồ nghi vì sao đã hơn ba năm mà cậu lớn cùng biểu ca chưa từng quai về Vân gia, nhưng nàng vẫn trả lời." Đại cửu cửu, trong nhà không có chuyện gì cả." Nàng đem sơ lược chuyện Nguyệt Vân Thành đã phát sinh sự tình nói với cậu lớn, và nói mình vì muốn rèn luyện nên mới ra ngoài, cũng nói bản thân sẽ đi Linh sư học viện báo danh.
Tuy Vân Phong Nhã nói rất sơ lược, nhưng Vân Dương là ai, với trí tuệ của hắn cũng có thể phân tích tỉ mỉ lời nói của Vân Phong Nhã, hắn có chút khiếp sợ nhìn cháu ngoại trai của mình, lúc trước chưa rời nhà, hắn cũng nghe nói cháu trai của mình là một phế vật, ở Thương gia chịu khổ, về sau còn bị đuổi ra khỏi gia tộc, cả họ cũng không cho mang, chuyện này là hai năm trước hắn mới biết được, lúc đó hắn tức đến xanh mặt, hắn rất muốn đi Thương gia đánh cho bọn họ một trận, nhưng với thực lực của hắn còn không đủ để người ta nhét kẻ răng, còn có chuyện của hắn còn lo chưa xong....
Vân Phong Nhã cảm nhận được cậu lớn tự trách, và đang cực lực che giấu bi thương, nàng mày nhăn lại, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cậu lớn, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc.
" Đúng rồi, Nhã nhi ngọc bội này con cầm lấy, về sau con có khó khăn gì, thì đến Thiết Thụy dong binh đoàn tìm đại cửu cửu sẽ không bị người làm khó."Vân Dương từ trong lòng ngực lấy ra một khối màu xanh ngọc, nhét vào tay Vân Phong Nhã.
Tiểu nhạc điệm qua đi, dưới chân núi lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, Vân Phong Nhã cũng chú ý người đến đây càng lúc càng nhiều, nàng nhìn lên thủy Sơn trầm mặc.
Vân Dương thấy nàng nhìn lên thủy Sơn liền nói." Nhã nhi nếu có chuyện gì xảy ra con nhớ theo sát ta, Không được một mình chạy loạn, sẽ rất nguy hiểm biết không?"
Vân Phong Nhã cười tươi như hoa, nhưng không có trả lời Vân Dương, nàng biết nếu đi theo cậu lớn phía sau, thì nàng làm sao có cơ hội thu thập nhiều ma hạch a, Phượng Nhã các của nàng còn cần rất nhiều tiền đâu, vả lại nàng còn muốn hái được Thiên Tằm Quả đâu, người ở đây thật sự là quá nhiều, nàng chỉ có có thể một mình hành động như vậy lại càng tiện lợi.
Lúc này có một hương thơm rất nhẹ truyền vào mũi cua mọi người, bọn họ biết đây là Thiên Tằm Quả sắp thành thục, bọn họ đều hưng phấn lên chuẩn bị xông lên núi, thì đất dưới chân cũng bắt đầu rung động, mọi người ở đây điều tập trung tinh thần lên, vì phía trước và phía của bọn họ xuất hiện rất nhiều ma thú, chúng nó cũng là ngửi được mùi thơm của Thiên Tằm Quả mà đến, những chuyện này cũng thường xảy ra, cho nên những người này cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, đây cũng chính là lí do vì sao các dong binh đoàn bình thường, và những người thực lực không cao cũng đến đây ngốp vui, là vì bọn họ có thể lụm của hờ từ các gia tộc kia, bọn họ vì muốn đoạt được bảo vật sẽ không vì một viên ma hạch cấp thấp mà lãng phí thời gian, cho nên những người này mới có thể kiếm hời, mà đây cũng là quy luật ngầm của đại lục này, ai nhặt được sẽ là của ai, cũng nhờ có bọn họ mà các gia tộc không như vậy ngánh nặng.
" Cho ta sát... sát." Không biết là ai kêu lên, cuộc chiến giữa người và ma thú cũng bắt đầu.
Vân Phong Nhã lúc này cũng thấy được phía trước bắt đầu có người bắt đầu triệu hồi ra Linh thú của mình, có khoảng hai mươi người là triệu hồi sư, ngần hai ngàn người mà chỉ có khoảng hai mươi người là triệu hồi sư, mà Linh thú của họ cấp bậc cao nhất trong đó một người trung niên nam nhân, là Thánh thú nhất cấp Tê giác thú, mọi người ở đây đều kinh hô lên, trong mắt đều là sùng bái, trung niên nam nhân và gia tộc của hắn càng thêm kêu ngạo lên, bọn họ cũng càng ra sức để những người này thấy được thực lực của gia tộc họ mà muốn gia nhập vào, đây cũng chính là ý tứ của gia chủ bọn họ.
Vân Dương chém chết một con ma thú cấp hai, nhìn về phía sau xem xét tình huống của Vân Phong Nhã, nhưng tên tiểu tử thúi đó đã đi đâu rồi, hắn rõ ràng bảo hắn phải ở bên trong vòng vây của Thiết Thụy sẽ an toàn hơn một chút, nhưng bây giờ người lại không thấy đâu.
"Tên tiểu tử thúi, chờ chuyện này qua đi lúc sau, xem lão tử không đét mong tiểu tử ngươi, Vân Dương ta theo ngươi họ." Hắn tức giận chém chết một đầu ma thú ập vào trước mặt.
Đoàn người Thiết Thụy khoé môi rật rật, trong lòng nghĩ, phó đoàn trưởng a hai người các ngươi không phải cùng họ sau.
Mà lúc này Vân Phong Nhã tựa quỷ mị thân ảnh từ trong đám ma thú xuyên qua, trong tay truỷ thủ không ngừng vung lên, một đao một đao đâm vào trí mạng chổ, rất nhanh dưới chân nàng không ngừng có ma thú ngã xuống, xung quanh cũng bắt đầu ít đi không ít ma thú.
Mọi người đang ra sức chém giết là lúc, có một thanh âm vang lên." Ngọa tàu, tên tiểu tử đó là người sau?"
Thanh âm kinh hô càng lúc càng nhiều, mọi người đang chiến đấu cũng bắt đầu chú ý đến một nơi nào đó, không nhìn thì thôi, vừa nhìn bọn họ cũng không tự chủ được kinh hô lên vì trước mắt một màn, thiếu niên võ phục màu đen, tronh tay cầm một truỷ thủ, giống như một vị chiến thần giống nhau, kỳ dị bước bộ, lấy nhanh tốc độ đi qua ma thú đàn trung gian, đao pháp nhanh nhẹn lại tàn nhẫn, có thể nói là truỷ thủ đi đến đâu, là có ma thú ngã xuống, mà làm người liếu lưỡi là, thiếu niên đao thứ nhất chém chết, tiếp theo là đao thứ hai chém đầu của nó lấy ra ma hạch để vào vật chứa, chỉ trong vài cái chớp mắt.
" Phó đoàn trưởng, đó không phải là Vân thiếu gia sao?" Một gã dong binh đoàn Thiết Thụy kêu lên.
Lúc này Vân Dương cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, thì cũng thấy được một màn này, đôi mắt trừng thật lớn, hét lên." Tiểu tử thúi, lão gia tử không có cho ngươi tiền sao?" Trong mắt hắn là khiếp sợ, hắn cũng không ngờ cháu trai của mình lại lợi hại như vậy, nhưng thấy hắn như vậy thu ma hạch, hắn lại cảm thấy cháu trai của mình rất thiếu tiền a.
Bên cạnh vài người đội viên xém chút nữa thì ngã nhào rồi, bây giờ là lúc nào mà phó đoàn trưởng lại nghĩ có cho tiền hai không a, chẳng lẽ phó đoàn trưởng ánh mắt có vấn đề ư, không thấy được cháu trai của ngày ấy rất khủng bố sao, bọn họ bình thường thấy đoàn trưởng thật sự rất lợi hại, mỗi lần cùng người chiến đấu hai cùng ma thú chiến đấu, giống như là không muốn mạng giống nhau làm người sợ hãi, nhưng bây giờ cháu trai của phó đoàn trưởng lại càng khủng bố hơn, chém ma thú giống như là sắc rau quả vậy, bọn họ không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này cũng có vài cường giả vượt qua ma thú đàn, song vào bên trong đi, Vân Phong Nhã cũng nhìn thấy được, khoé môi nàng cong lên, nàng cũng từ từ cách xa đoàn người đi xâu vào rừng cây, chờ không có người khi, nàng lách mình vào vòng tay không gian chưa đến ba giây, thì một thiếu niên hồng y đeo mặt nạ tà mị xuất hiện, sao đó biến mất.
Khi những cường giả đó càng tới gần thì mùi thơm càng nồng đậm, trong mắt tham lam không hề che lấp, bọn họ có tổng cộng tám người, năm người là triệu hồi sư, còn ba người đều là Linh sư, bọn họ lấy nhanh tốc độ tiến lên phía trước, nhưng lúc này trước mặt bọn họ xuất hiện mười mấy con Linh thú cấp năm cấp sáu ngân lại, trong đó có hai nam nhân trung niên là triệu hồi sư, triệu hồi thú của bọn họ, một con là, cửu cấp Linh thú, còn một người khác là thánh thú cấp một, dưới quy áp của chúng nó, hai người họ rất nhanh đã vượt qua vòng vây, làm sáu người còn lại tức muốn học máu.
Khi hai người đó đến nơi, thì thấy được trên vách núi khe hở lớn có một gốc cây cao chỉ hơn đầu ngối, có thể thấy được nó là lần đầu tiên kết quả, thân cây nó toàn thân màu trắng, thân cây có rất nhiều chỉ trắng quấn quanh như là mạng nhện, trên ngọn cây còn có một đóa hoa màu trắng được màu trắng sợ tơ bao quanh, mà một nhánh phía dưới là một trái cây màu bạc đang phát sáng, mùi hương nồng đậm đang phát ra như là chứng minh nó đã thành thục.
Hai người nam nhân trung niên tham lam đôi mắt mở thật to sau đó nhảy lên muốn hái Thiên Tằm Quả, nhưng Thiên Tằm Quả chỉ có một quả, mà bọn họ thì có đến hai người, cho nên bọn họ không ngừng công kích đối phương.
"Hắn dám khi dễ con, muốn hai không đại cửu cửu giúp con giáo huấn một chút hắn?" Vân Dương giận trừng mắt mặc xẹo, làm mặc xẹo lui về sau mấy bước, hắn lắp ba lắp bắp nói.
" Vân Dương, tuy ngươi là phó đoàn trưởng của Thiết Thụy dong binh đoàn, nhưng ta đây cũng là tiểu đội trưởng của Hắc Lang, ngươi không sợ Hắc Lang ta sẽ đối với Thiết Thụy dong binh đoàn các ngươi trả thù sao?
" Lão tử sợ cái giấm, mấy năm nay các ngươi Hắc Lang khiêu khích chúng ta Thiết Thụy còn ít sao?"
" Ngươi... ngươi.." mặc xẹo vừa sợ vừa tức, nên ngươi nữa ngày cũng không nói ra được cái gì, hắn biết hắn chỉ là một tiểu đội trưởng, thực lực thua xa Vân Dương, bọn họ người tuy đông, nhưng người của Thiết Thụy cũng không ít.
" Đại cửu cửu, còn không phải là một con cẩu nơi nơi sủa sao, Coi như không nghe thấy thì tốt rồi, vả lại chúng ta còn có chính sự để làm đâu."
" Ngươi...." Mặc xẹo trừng mắt nhìn Vân Phong Nhã.
" Ngươi, ngươi cái gì? Còn không mau cho lão tử cút đi, chẳng lẽ còn muốn ăn đấm rồi mới chịu đi." Vân Dương trừng mắt nói.
" Các ngươi chờ đó." Hắn vừa nói xong câu này, thì quai người rời đi rất nhanh.
Vân Dương chờ đám người Hắc Lang dong binh đoàn rời đi lúc sau, đem Vân Phong Nhã giới thiệu cho Thiết Thụy dong binh đoàn người, bọn họ đều rất có hảo cảm với thiếu niên này, không phải vì hắn là cháu trai của phó đoàn trưởng, mà là khí thế không chút nào sợ hãi, hai khúm núm trước Hắc Lang dong binh đoàn đám người, không hổ danh là cháu trai của phó đoàn trưởng a.
Chờ chào hỏi xong xuôi, Vân Dương kéo nàng qua một bên hỏi chuyện.
" Nhã nhi, con nói thật với đại cửu cửu, có phải trong nhà có chuyện gì xảy ra,cho nên con mới một mình chạy ra ngoài?" Vân Dương có chút lo lắng hỏi, hắn khó khăn lắm mới chờ đến bây giờ mới hỏi Phong Nhã.
Vân Phong Nhã có chút hồ nghi vì sao đã hơn ba năm mà cậu lớn cùng biểu ca chưa từng quai về Vân gia, nhưng nàng vẫn trả lời." Đại cửu cửu, trong nhà không có chuyện gì cả." Nàng đem sơ lược chuyện Nguyệt Vân Thành đã phát sinh sự tình nói với cậu lớn, và nói mình vì muốn rèn luyện nên mới ra ngoài, cũng nói bản thân sẽ đi Linh sư học viện báo danh.
Tuy Vân Phong Nhã nói rất sơ lược, nhưng Vân Dương là ai, với trí tuệ của hắn cũng có thể phân tích tỉ mỉ lời nói của Vân Phong Nhã, hắn có chút khiếp sợ nhìn cháu ngoại trai của mình, lúc trước chưa rời nhà, hắn cũng nghe nói cháu trai của mình là một phế vật, ở Thương gia chịu khổ, về sau còn bị đuổi ra khỏi gia tộc, cả họ cũng không cho mang, chuyện này là hai năm trước hắn mới biết được, lúc đó hắn tức đến xanh mặt, hắn rất muốn đi Thương gia đánh cho bọn họ một trận, nhưng với thực lực của hắn còn không đủ để người ta nhét kẻ răng, còn có chuyện của hắn còn lo chưa xong....
Vân Phong Nhã cảm nhận được cậu lớn tự trách, và đang cực lực che giấu bi thương, nàng mày nhăn lại, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cậu lớn, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc.
" Đúng rồi, Nhã nhi ngọc bội này con cầm lấy, về sau con có khó khăn gì, thì đến Thiết Thụy dong binh đoàn tìm đại cửu cửu sẽ không bị người làm khó."Vân Dương từ trong lòng ngực lấy ra một khối màu xanh ngọc, nhét vào tay Vân Phong Nhã.
Tiểu nhạc điệm qua đi, dưới chân núi lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, Vân Phong Nhã cũng chú ý người đến đây càng lúc càng nhiều, nàng nhìn lên thủy Sơn trầm mặc.
Vân Dương thấy nàng nhìn lên thủy Sơn liền nói." Nhã nhi nếu có chuyện gì xảy ra con nhớ theo sát ta, Không được một mình chạy loạn, sẽ rất nguy hiểm biết không?"
Vân Phong Nhã cười tươi như hoa, nhưng không có trả lời Vân Dương, nàng biết nếu đi theo cậu lớn phía sau, thì nàng làm sao có cơ hội thu thập nhiều ma hạch a, Phượng Nhã các của nàng còn cần rất nhiều tiền đâu, vả lại nàng còn muốn hái được Thiên Tằm Quả đâu, người ở đây thật sự là quá nhiều, nàng chỉ có có thể một mình hành động như vậy lại càng tiện lợi.
Lúc này có một hương thơm rất nhẹ truyền vào mũi cua mọi người, bọn họ biết đây là Thiên Tằm Quả sắp thành thục, bọn họ đều hưng phấn lên chuẩn bị xông lên núi, thì đất dưới chân cũng bắt đầu rung động, mọi người ở đây điều tập trung tinh thần lên, vì phía trước và phía của bọn họ xuất hiện rất nhiều ma thú, chúng nó cũng là ngửi được mùi thơm của Thiên Tằm Quả mà đến, những chuyện này cũng thường xảy ra, cho nên những người này cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, đây cũng chính là lí do vì sao các dong binh đoàn bình thường, và những người thực lực không cao cũng đến đây ngốp vui, là vì bọn họ có thể lụm của hờ từ các gia tộc kia, bọn họ vì muốn đoạt được bảo vật sẽ không vì một viên ma hạch cấp thấp mà lãng phí thời gian, cho nên những người này mới có thể kiếm hời, mà đây cũng là quy luật ngầm của đại lục này, ai nhặt được sẽ là của ai, cũng nhờ có bọn họ mà các gia tộc không như vậy ngánh nặng.
" Cho ta sát... sát." Không biết là ai kêu lên, cuộc chiến giữa người và ma thú cũng bắt đầu.
Vân Phong Nhã lúc này cũng thấy được phía trước bắt đầu có người bắt đầu triệu hồi ra Linh thú của mình, có khoảng hai mươi người là triệu hồi sư, ngần hai ngàn người mà chỉ có khoảng hai mươi người là triệu hồi sư, mà Linh thú của họ cấp bậc cao nhất trong đó một người trung niên nam nhân, là Thánh thú nhất cấp Tê giác thú, mọi người ở đây đều kinh hô lên, trong mắt đều là sùng bái, trung niên nam nhân và gia tộc của hắn càng thêm kêu ngạo lên, bọn họ cũng càng ra sức để những người này thấy được thực lực của gia tộc họ mà muốn gia nhập vào, đây cũng chính là ý tứ của gia chủ bọn họ.
Vân Dương chém chết một con ma thú cấp hai, nhìn về phía sau xem xét tình huống của Vân Phong Nhã, nhưng tên tiểu tử thúi đó đã đi đâu rồi, hắn rõ ràng bảo hắn phải ở bên trong vòng vây của Thiết Thụy sẽ an toàn hơn một chút, nhưng bây giờ người lại không thấy đâu.
"Tên tiểu tử thúi, chờ chuyện này qua đi lúc sau, xem lão tử không đét mong tiểu tử ngươi, Vân Dương ta theo ngươi họ." Hắn tức giận chém chết một đầu ma thú ập vào trước mặt.
Đoàn người Thiết Thụy khoé môi rật rật, trong lòng nghĩ, phó đoàn trưởng a hai người các ngươi không phải cùng họ sau.
Mà lúc này Vân Phong Nhã tựa quỷ mị thân ảnh từ trong đám ma thú xuyên qua, trong tay truỷ thủ không ngừng vung lên, một đao một đao đâm vào trí mạng chổ, rất nhanh dưới chân nàng không ngừng có ma thú ngã xuống, xung quanh cũng bắt đầu ít đi không ít ma thú.
Mọi người đang ra sức chém giết là lúc, có một thanh âm vang lên." Ngọa tàu, tên tiểu tử đó là người sau?"
Thanh âm kinh hô càng lúc càng nhiều, mọi người đang chiến đấu cũng bắt đầu chú ý đến một nơi nào đó, không nhìn thì thôi, vừa nhìn bọn họ cũng không tự chủ được kinh hô lên vì trước mắt một màn, thiếu niên võ phục màu đen, tronh tay cầm một truỷ thủ, giống như một vị chiến thần giống nhau, kỳ dị bước bộ, lấy nhanh tốc độ đi qua ma thú đàn trung gian, đao pháp nhanh nhẹn lại tàn nhẫn, có thể nói là truỷ thủ đi đến đâu, là có ma thú ngã xuống, mà làm người liếu lưỡi là, thiếu niên đao thứ nhất chém chết, tiếp theo là đao thứ hai chém đầu của nó lấy ra ma hạch để vào vật chứa, chỉ trong vài cái chớp mắt.
" Phó đoàn trưởng, đó không phải là Vân thiếu gia sao?" Một gã dong binh đoàn Thiết Thụy kêu lên.
Lúc này Vân Dương cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, thì cũng thấy được một màn này, đôi mắt trừng thật lớn, hét lên." Tiểu tử thúi, lão gia tử không có cho ngươi tiền sao?" Trong mắt hắn là khiếp sợ, hắn cũng không ngờ cháu trai của mình lại lợi hại như vậy, nhưng thấy hắn như vậy thu ma hạch, hắn lại cảm thấy cháu trai của mình rất thiếu tiền a.
Bên cạnh vài người đội viên xém chút nữa thì ngã nhào rồi, bây giờ là lúc nào mà phó đoàn trưởng lại nghĩ có cho tiền hai không a, chẳng lẽ phó đoàn trưởng ánh mắt có vấn đề ư, không thấy được cháu trai của ngày ấy rất khủng bố sao, bọn họ bình thường thấy đoàn trưởng thật sự rất lợi hại, mỗi lần cùng người chiến đấu hai cùng ma thú chiến đấu, giống như là không muốn mạng giống nhau làm người sợ hãi, nhưng bây giờ cháu trai của phó đoàn trưởng lại càng khủng bố hơn, chém ma thú giống như là sắc rau quả vậy, bọn họ không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này cũng có vài cường giả vượt qua ma thú đàn, song vào bên trong đi, Vân Phong Nhã cũng nhìn thấy được, khoé môi nàng cong lên, nàng cũng từ từ cách xa đoàn người đi xâu vào rừng cây, chờ không có người khi, nàng lách mình vào vòng tay không gian chưa đến ba giây, thì một thiếu niên hồng y đeo mặt nạ tà mị xuất hiện, sao đó biến mất.
Khi những cường giả đó càng tới gần thì mùi thơm càng nồng đậm, trong mắt tham lam không hề che lấp, bọn họ có tổng cộng tám người, năm người là triệu hồi sư, còn ba người đều là Linh sư, bọn họ lấy nhanh tốc độ tiến lên phía trước, nhưng lúc này trước mặt bọn họ xuất hiện mười mấy con Linh thú cấp năm cấp sáu ngân lại, trong đó có hai nam nhân trung niên là triệu hồi sư, triệu hồi thú của bọn họ, một con là, cửu cấp Linh thú, còn một người khác là thánh thú cấp một, dưới quy áp của chúng nó, hai người họ rất nhanh đã vượt qua vòng vây, làm sáu người còn lại tức muốn học máu.
Khi hai người đó đến nơi, thì thấy được trên vách núi khe hở lớn có một gốc cây cao chỉ hơn đầu ngối, có thể thấy được nó là lần đầu tiên kết quả, thân cây nó toàn thân màu trắng, thân cây có rất nhiều chỉ trắng quấn quanh như là mạng nhện, trên ngọn cây còn có một đóa hoa màu trắng được màu trắng sợ tơ bao quanh, mà một nhánh phía dưới là một trái cây màu bạc đang phát sáng, mùi hương nồng đậm đang phát ra như là chứng minh nó đã thành thục.
Hai người nam nhân trung niên tham lam đôi mắt mở thật to sau đó nhảy lên muốn hái Thiên Tằm Quả, nhưng Thiên Tằm Quả chỉ có một quả, mà bọn họ thì có đến hai người, cho nên bọn họ không ngừng công kích đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.