Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 117: Phá Vương Huyền Đan

Lam

02/02/2023

" Ta vừa rồi nghe được, Tô quản sự ngươi yên tâm, ta biết cùng ngươi không có quan hệ."

Tô quản sự nghe vậy, lúc này mới buôn lõng ra, cùng với Vân Phong Nhã hàn huyên một hồi mới rời đi, Vân Phong Nhã cũng biết Tô quản sự đã sớm nhận ra nàng chính là luyện Đan người, vả lại nàng cũng không có ý che giấu hắn, nên nàng mới đáp ứng Đan Dược của nàng chỉ bán cho Các Ngọc Trai một nhà, đổi lại là hy vọng bọn họ che chở Vân gia, tuy nàng không có ý trách cứ Tô quản sự, nhưng việc nào ra việc đó, Tô quản sự nàng vẫn cung cấp Đan Dược, còn những nơi tư nhánh khác của Các Ngọc Trai thì thôi vậy, ai bảo nàng không có thời gian luyện chế Đan Dược đâu, Vân Phong Nhã không hảo ý cười.

Chờ Tô quản sự đi rồi, Vân Chiến như nhớ ra cái gì, hưng phấn nói.

" Đúng rồi Nhã nhi, ta đã quên cùng con nói, tên tiểu tử Trần Hoài lúc trước đánh con trọng thương, sao lại trên lôi đài tỉ thí bị con đã thương đó, con rời đi không lâu thì chúng ta nghe được hắn bị một loại quái bệnh, trên người không ngừng nổi các bộc mũ máu lớn, vô cùng ngứa ngáy, ngày thứ hai nó sẽ vỡ ra, phát ra mùi tanh tưởi ghê tởm, trên người bộc nước mũ càng ngày càng nhiều, các dược y cũng không nhìn ra được đó là bệnh gì, chỉ ba ngày mà trên người hắn da thịt như thịch thối vậy, làm các dược y hoạt là Luyện Đan Sư người không một ai dám đến xem, vài ngày sau thì truyền ra hắn tử vong, nhưng theo chúng ta đều tra ra được, hắn là bị Trần gia người từ bỏ đem hắn giải quyết vì sợ lây nhiễm."

" Nga."

Vân Chiến cho rằng Vân Phong Nhã nghe mình nói, nhất định sẽ rất hưng phấn, vì lúc đó lão thật sự rất hưng phấn a, nhưng tên tiểu tử này nghe xong chỉ." Nga." Một tiếng, tên tiểu tử này như vậy không để ý biểu tình, chẳng lẽ.....

" Tiểu tử thúi, ngươi đừng nói với lão nhân ta, chuyện này là ngươi làm ra?"

Vân Phong Nhã nhún nhún vai không để ý nói.

" Không cẩn thận cho hắn ăn mà thôi."

" Không cẩn thận cho ăn? Ha hả, tên tiểu tử ngươi cũng dám nói, nhưng ngoại công ta thích, ha ha ha."

Vân Phong Nhã nghe vậy khoé miệng trừu trừu, thấy được lão nhân trong mắt sáng ngời nhìn nàng, tiếp theo đó là vẻ mặt ủy khuất bộ dáng, thanh âm càng là ủy khuất lên, làm cho Vân Phong Nhã cả người đều nổi da gà lên.

" Tiểu Nhã Nhi, con không biết, con đi lúc sau? Lão nhân ta bị người ức hiếp đến quan tài bình cũng không có, ta một lão nhân về sau làm sao sống a? Con...."

" Bịch, bịch, bịch." Tiếng té ngã.

Một đám lão nhân sử lý xong sui mọi việc Trần gia lúc sau, hưng phấn tiến vào bẩm báo cho gia chủ sự tình, thì nghe được gia chủ của mình không biết sấu hổ lời nói, vài người đi trước vừa bước lên bậc thang, chân đứng không vững té trên mặt đất đi.

" Ai, mấy lão gia hỏa ngươi sao vậy? Nói, là ai đã thương các ngươi sao? Ta Vân Chiến nhất định sẽ không buôn tha cho bọn chúng." Vân Chiến chạy đến hùng hổ nói.

Đám trưởng lão nhìn trời, bọn họ có thể nói là vì nghe được gia chủ ngày không biết sấu hổ lời nói không? Cái gì mà bị ức hiếp đến quan tài bình đều không có, mà cái giọng ủy khuất đó thật sự làm bọn họ chân mềm a, không phải bị mỹ nhân làm chân mềm, mà là sợn tóc ngáy chân mềm a.



" Khụ... khụ, không có ai đã thương chúng ta, chỉ là không cẩn thận mà thôi ha hả." Dẩn đầu té trưởng lão nói.

" Đúng vậy."

" Đúng vậy."

" vậy à, Không có là tốt rồi."

Vân Phong Nhã nhìn mấy vị trưởng lão không được tự nhiên vẻ mặt, thật sự nhịn không được xì cười ra tiếng tới, trong mắt người đời, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới được tôn trọng, nhưng đối với nàng tới nói, có tình nghĩa người mới được nàng tôn trọng, những trưởng lão này thực lực tuy thấp, biết Vân gia sẽ gặp cảnh diệt môn, nhưng vẫn kiên định cùng Vân gia sống chết bên nhau, làm nàng từ nội tâm cảm kích, cùng kính trọng.

Vài vị trưởng lão nghe được tiếng cười thanh thí, lúc này mới nhớ đến đứng trong đại sảnh bên trong Vân Phong Nhã, nhìn thiếu niên như hoạ khuôn mặt, một thân màu tím hoa văn nhàn nhã đứng đó nở nụ cười sáng lạn, giống như Trích Tiên, thiếu niên nữa năm trước còn là Nguyệt Vân Thành phế vật, người người cười nhạo, mà hiện tại thực lực như vậy cường đại, cường đại đến nhân tâm hoảng sợ, với thiên phú của hắn, chỉ cần có thể tiếp tục tồn tại đi xuống, mười năm thời gian là có thể xưng bá một phương cường giả nông nổi, mà thiếu niên này lại là bọn họ Vân gia người, là bọn họ cửu thiếu gia, trong mắt các trưởng lão không tự chủ được mà hiện lên kích động cùng tôn kính, bọn họ đều nhìn nhau, sao đó chấp tay cung kính nói.

" Hoan nghênh cửu thiếu gia trở lại."

Đây chính là sự đãi ngộ tôn kính của một gia tộc đối với dòng chính thiếu gia, tiểu thư, được các trưởng lão tán thành khi, đi xa nhà trở lại các trưởng lão sẽ như vậy chào hỏi, được như vậy đãi ngộ người là có tư cách tranh dành gia chủ về sau vị trí, mà việc này thật sự rất khó xảy ra trong các gia tộc khác, cho nên Vân Phong Nhã cũng không biết ý nghĩa của nó.

Vân Chiến đôi mắt trừng thật lớn, sao đó là vui vẻ cười ha hả lên, không vì cái gì khác, vì cháu ngoại ông làm ông kêu ngạo, tuy ông cũng rất muốn Vân Phong Nhã có thể trở thành Vân gia đời tiếp theo gia chủ, nhưng ông nhìn ra được Vân Phong Nhã lộ sẽ không ngừng lại tại Vân gia, ông cũng không muốn đem Vân gia trở thành nàng trối buộc, ông nghĩ đến hai nhi tử và tôn tử của mình còn đang phiêu bạt bên ngoài không biết ra sao? hốc mắt ông cũng đỏ lên, nếu chúng nó biết cháu ngoại, biểu đệ của chúng nó như vậy súc sắc một người, nhất định rất vui vẻ đi.

Vân Phong Nhã nhạy bén phát hiện ngoại công hơi thở biến hóa, trong mắt chợt hiện lên sự bi ai, Vân Phong Nhã biết ngoại công có lẽ nghĩ đến cửu cửu bọn họ, nàng tay sau lưng xiết chặt, đè xuống trong lòng khó chịu, vì nàng biết hiện tại với thực lực của nàng, muốn cho ngoại công bọn họ đoàn viên là không có khả năng, nàng hiện tại nên làm là tăng cường bản thân thực lực, chỉ cần nàng cường đại, cường đại đến không ai dám đánh lên người thân nàng chủ ý.

"Đúng rồi Nhã nhi, Mộng Cầm bọn họ thế nào rồi? Trong học viện vẫn ổn chứ?"

" Ân, biểu tỷ bọn họ rất tốt...."

Vân Phong Nhã đem chuyện gặp Mộng Cầm đám người, và cùng báo danh vào học viện nói ra, sao đó bản thân vào nội môn học viện, sao đó là khảo hạch, rồi nghe tinh Vân gia chạy trở về, nàng đem những chuyện nên nói đều nói ra, còn chuyện nàng diệt Hồng gia môn, thành lập bản thân thế lực gì đó không hề đề cập đến.

" Từ từ, Phong Nhã thiếu gia, ngày vừa nói cái gì? Ngày nói ngày đánh thắng một nội môn học viện học sinh, sao đó thai thế trở thành nội môn học viện học sinh, tiếp theo tham gia nội môn một năm, một lần khảo hạch, ngày.... ngày đứng đầu bảng xếp hạng là... là như vậy sao?"

Đại trưởng lão cho là bản thân đã già rồi nghe nhầm, nên lắp bắp hỏi lại, chẳng những đại trưởng lão một người cho là mình nghe nhầm, Vân Chiến và toàn bộ người ở đây đều cho là bản thân nghe lầm, hoạt là Phong Nhã thiếu gia nói lầm.

Vân Phong Nhã nhìn ngoại công và các vị trưởng lão đôi mắt trừng thật lớn sáng ngời nhìn mình, giống như là muốn đem nàng nhìn xuyên thấu vậy.

" Ân, ta nói có gì kỳ quái sao?"



Đám lão giả hít hà một hơi, nhìn vẻ mặt không hiểu sao của Vân Phong Nhã, một đám lão nhân khóc không ra nước mắt.

" ha ha ha, Tiểu tử, ngươi cũng quá biến thái đi, không hổ danh là ta Vân Chiến cháu ngoại, ha ha ha."Vân Chiến kêu ngạo nói.

Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến, có ai đi nói cháu ngoại của mình là biến thái đâu chứ?

Mấy trưởng lão trong lòng nói thầm." Gia chủ người cũng thật không biết xấu hổ khen bản thân nha?"

Vân Phong Nhã cuối cùng ngồi đó nghe ngoại công thao thao bất tuyệt lời nói chịu không nổi, sau đó đưa cho ngoại công một đống Đan Dược rồi chạy lấy người, nàng cũng đã nói với ngoại công nàng muốn bế quan tu luyện không gặp bất cứ người nào? Vì nàng tăng cấp đến Linh Vương cấp bậc, chẳng những tinh thần lực của nàng tăng lên một bậc, trong không gian tần tiếp theo đã mở ra, bên trong có một trang tứ phẩm Đan Phương Phá Vương Huyền Đan, nghe Hoàng nói Phá Vương Huyền Đan này có thể giúp Đại Linh sư ngũ cấp trở lên, có thể trực tiếp đột phá Linh Vương cấp bậc, còn Linh Vương bát cấp trở lên, có thể nhảy hai cấp bậc, đột phá Linh Huyền cấp bậc, nhưng chổ xấu chính là, trong vòng ba mươi năm không thể nào tiếp tục tiến giai.

Vân Phong Nhã biết Đan dược này đối với nàng không có tác dụng, nhưng ngược lại, Phá Vương Huyền Đan này đối với thế nhân hai đối với Vân gia tác dụng vô cùng to lớn, vì không phải người nào thiên phú cũng cao, có người cả đời chỉ đến Đại Linh Sư cấp bậc, nói chi có thể tu luyện đến Linh Vương cấp bậc, lão gia chủ Vân gia và năm vị trưởng lão cùng với mấy chục thiên phú không tồi Vân gia đệ tử, nếu không phải chết trong di tích, hiện tại Vân gia cũng không như vậy nhược.

Tuy nói Phá Vương Huyền Đan là tứ phẩm đan dược, nhưng dược liệu chế tác so với ngũ phẩm Đan Dược chỉ kém một thảo dược, cùng với nói chỉ có ngũ phẩm Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế ra này Đan Dược, mà nàng hiện tại chỉ có thể luyện chế ra tứ phẩm đan dược, cho nên nàng muốn bế quan luyện chế đan dược, cũng may mắn Phá Vương Huyền Đan, Đan Dược dược liệu nàng đều có, nếu không còn phải thu thập dược liệu, thật sự không biết phải chờ thêm mấy ngày.

Vân Phong Nhã trở lại viện, bước vào phòng đóng cửa lại, thanh âm bình tĩnh vang lên.

"Đã đến!"

Thanh âm vừa dứt, một hắc y nhân sức hiện phía sau lưng nàng, sau đó quỳ một chân xuống đất, một tay để trên đầu gối, một tay thành nắm đấm chạm xuống mặt đất, cung kính nói.

" Thuộc hạ Hàn Tử Mộc gặp qua chủ tử."

Vân Phong Nhã đi đến ghế dựa ngồi xuống, thanh âm trầm thấp vang lên.

" Đứng lên đi."

" Đa tạ chủ tử."

" Bổn Điện có chuyện giao cho ngươi đi làm...." Vân Phong Nhã nở ra nụ cười lạnh.

Chưa đến vài ngày thời gian, những tán tu giả, mạo hiểm gia, lớn lớn bé bé gia tộc đều nghe nói, Nhị Trưởng lão Thiên Vũ Môn dưới gối đệ tử vì tư tâm, cấu kết với Trần gia ở Nguyệt Vân Thành, muốn đem một tiểu gia tộc nơi đó diệt môn, mà tiểu gia tộc đó lại là ân nhân cứu mạng của một vị ngũ phẩm luyện Đan Đại Sư, truyền đi khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook