Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 173: Trả không xong nợ

Lam

02/02/2023

Vài vị Bạch gia trưởng lão cùng các đệ tử lúc này đều há hốc mồm, mà khi nghe Vân Phong Nhã câu nói." Ta cái gì cũng không cùng Tiểu Lôi nói."

Đây đại biểu cái gì? Đại biểu chính là hắn thừa nhận hắn cùng thiếu chủ nhà bọn họ có gian tình a. Chẳng lẽ thiếu chủ nhà bọn họ thấy thiếu niên này quá tuấn mỹ nhịn không được ăn người ta rồi?

Vì sao bọn họ không nghĩ là Vân Phong Nhã sẽ ăn thiếu chủ nhà bọn họ đâu? Vì từ trước đến nai chỉ có thiếu chủ nhà bọn họ hố người, chưa có người nào hố được thiếu chủ nhà bọn họ, cho nên mới như vậy cho là.

Bạch Lam Y cũng không biết đám thuộc hạ trong đầu bộ ra nàng cường Vân Phong Nhã sự tình, bằng không nàng nhất định sẽ đem não bọn họ ra tẩy rửa lại một lần cho tỉnh táo.

Chợt có một thanh âm nhỏ nhẹ của thiếu nữ vang lên.

"Sư huynh, vị công tử này nói không sai. Chuyện này tuy là Cao sư huynh một người làm sự tình, mà Cao sư huynh lại cùng chúng ta là một khối đi, ít nhiều cùng chúng ta thoát không khỏi liên quan." Nàng nhìn về hướng Vân Phong Nhã cúi chào nhẹ một cái mới nói tiếp.

" Ta Mộ Dung Thanh Uyển, Đông Lân Quốc thất công chúa, không biết công tử cao danh quý tánh?"

" Vân Phong Nhã!" Nàng cũng chỉ đáp lại ba chữ, ai kêu nàng ta từ lúc gặp Y nhi ánh mắt không thân thiện làm chi.

" Vân công tử hảo, chuyện hôm nay là Cao Tài sư huynh một người làm sự tình. Nhưng Cao sư huynh cũng là vì thấy biểu tỷ mọi người muốn rời đi dưới tình huống mới làm ra hồ đồ sự tình đến. Mà chúng ta không kịp thời ngăn cản cũng có sai, chúng ta nguyện ý bồi thường."

Lăng Thừa Phong rất muốn phản đối bồi thường sự, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Thanh Uyển không đồng ý ánh mắt nhìn hắn, hắn cũng đành im lặng.

Vân Phong Nhã mài đẹp nhíu lại, nữ nhân này cũng thật có ý tứ, đem mọi chuyện quét sạch còn đổ lỗi lầm cho Y nhi nhà nàng thấy chết mà không cứu mới có chuyện như vậy phát sinh. Nàng còn chưa lên tiếng thì bên cạnh Bạch Lam Y đã ra thanh.

"Công chúa thật biết nói đùa, chết sống dưới tình huống đồng môn còn không che chở, mạnh ai giữ mạng nói chi là người ngoài sẽ vì một người không quen biết mạo hiểm. Công chúa nói có phải không?"

Mộ Dung Thanh Uyển vốn biết Bạch Lam Y miệng lưỡi sắc bén, nhưng nàng không có cách nào phản bát. Bạch Lam Y nói không sai, nàng ta là gì của bọn họ, sẽ mạo nguy hiểm đi cứu người không quen biết sao? Cho dù quen biết nhưng nguy hiểm dưới ai sẽ làm vậy?

"Y nhi nàng nói không sai, rất hợp ta tâm ý nha." Nàng cười mị mị nói.

Bạch Lam Y nhìn Vân Phong Nhã không đúng đắng bộ dáng, còn mang theo phượng mắt tà tứ cười, làm nàng tâm run một cái. Hắn chẳng lẽ không biết hắn như vậy có bao nhiêu câu nhân sao? Nhìn ở nơi này vài nữ nhân ánh mắt đều trăm trú nhìn hắn đâu, đúng là hại nước hại dân khuôn mặt. Bạch Lam Y nở ra nụ cười cùng ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Vân Phong Nhã nói.

" Thanh Uyển công chúa người chẳng những xinh đẹp, lại thiện lương, muốn bồi thường ta làm sao có thể từ chối lời đề nghị này. Nhã nhi nói có đúng không?"

Vân Phong Nhã nghe Bạch Lam Y kêu Nhã nhi, theo cách nói kéo dài giọng mũi nguy hiểm hỏi nàng. Nàng suy nghĩ vài giây như hiểu ra cái gì, cười càng tà mị nói.



"Chỉ cần Y nhi nàng thích, ta liền thích. Chỉ cần nàng đối với ta chịu trách nhiệm là được rồi."

Bạch Lam Y mặt lại phím hồng."...." Người này thật không biết xấu hổ mà.

Đám người... giờ còn thả cẩu lương đâu?

Mộ Dung Thanh Uyển xiếc chặt nhuyễn kiếm trên tay, rồi buôn lỏng ra. Nàng bình tĩnh thanh âm có chút lạnh nhạt nói.

" Biểu tỷ, chúng ta đã nói rõ sự tình, còn Cao sư huynh biểu tỷ ngươi muốn sử lý như thế nào ta không biết, nhưng có thể nói, ta hy vọng biểu tỷ nể tình Nhật Nguyệt Cung tha cho huynh ấy một mạng. Chúng ta cáo từ rồi." Nói xong nàng ta cao ngạo rời đi.

Lăng Thừa Phong đám người cũng chấp tay cáo từ đi theo, dù gì có thể bảo vệ mạng nhỏ vẫn là tốt hơn.

Bạch Lam Y nụ cười không đạt đái mắt, trong mắt càng trở nên lạnh lẽo. Nàng làm sao không biết Mộ Dung Thanh Uyển ý tứ, nếu nàng thật sự giết Cao Tài chính là không cho Nhật Nguyệt Cung mặt mũi, cũng làm cho Vân Phong Nhã cảm thấy nàng không dung được người. Nàng theo bản năng nhìn Vân Phong Nhã phản ứng.

Vân Phong Nhã thấy Bạch Lam Y nhìn mình, nàng cười sủng nịnh nói.

" Y nhi, ta nơi này có Hợp hoan quả nha, bằng không có qua có lại như vậy cũng không có người nói chúng ta ức hiếp người nha. Nàng thấy ý kiến này thế nào?"

Bạch gia đám người... có qua có lại như vậy không bằng cho Cao Tài hắn một đao giải quyết a, ngươi như vậy tra tấn người còn sợ người ta nói ngươi ức hiếp sao? Sao bọn họ cảm giác thiếu niên này còn hắc hơn thiếu chủ nhà bọn họ đâu?

Mà đám người của Lăng Thừa Phong nghe đến Vân Phong Nhã lời nói chân có chút mềm, đi càng nhanh hơn. Ngươi muốn giết thì một đao đi xuống để người thống khoái còn hơn để ngươi tra tấn tinh thần còn bị Linh thú phân thực tra tấn như vậy. Thiếu niên kêu Vân Phong Nhã này cũng quá khủng bố đi, chẳng lẽ càng xinh đẹp người trong lòng càng biến thái ư?

Đi không xa phía trước Mộ Dung Thanh Uyển cũng nghe được Vân Phong Nhã như vậy lời nói, nàng không hiểu sao trong lòng lại càng khó chịu lên. Nàng Không phải là vì Cao Tài mà khó chịu, mà là hắn không hề để ý Bạch Lam Y là như thế nào người. Trong mắt hắn giống như Bạch Lam Y làm gì cũng đúng cả.

Càng làm đám người Bạch Lam Y không ngờ đến đó là Cao Tài nghe xong Vân Phong Nhã lời nói lúc sao, sợ đến mức hôn mê bất tỉnh đi.

Mà lúc này ở trung tâm khu đất trống cũng sắp kết thúc trận chiến, vì có trận pháp đem mấy ngàn đệ tử tập chung bảo vệ lên, nên thương vong hàn xuống thấp nhất. Còn bên ngoài Trận pháp là các nơi cường giả trấn giữ không để các Linh thú có cơ hội công kích trận pháp.

Mà dưới đất nơi nơi đều là Linh thú ma thú thi thể, làm trong không khí tràn gập mùi máu tươi. Cho đến khi thiên địa chúc phúc kết thúc, Linh thú mới không còn như vậy sao động. Chúng nó cũng không tham chiến mà từ từ rời đi.

Khi Bạch Lam Y đám người đi đến thì Trận pháp cũng được thu hồi, các vệ binh cũng đang thu thập Linh thú thi thể để tránh mùi máu tươi lại dẫn đến những thứ không cần thiết. Họ bây giờ chủ yếu là đứng chờ Hoàng gia di tích mở ra mà thôi.

"Y nhi con không sao chứ?"



Mộ Dung Tình nhìn nữ nhi bên ngoài khoát thêm áo choàng dày, nhưng trên y phục vết rách thắm máu nơi cũng có thể đoán được nữ nhi có khả năng bị thương, bà lo lắng hỏi.

" Mẫu thân người yên tâm, chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại." Nàng cười nói.

Vết thương trên vai của nàng vừa rồi có bao nhiêu nặng chỉ có mình nàng biết rõ. Nhưng Phong Nhã cho nàng dùng chữa thương đan dược ở ngoài, còn kèm thêm một viên Đan dược khác nữa. Tuy nàng nhìn không thấy Đan dược đó màu sắc, nhưng mùi vị cũng không giống lắm với chữa thương đan dược. Nhưng làm nàng bất ngờ đó là vốn nên để lại thẹo lớn đường trảo trên vai cứ nhiên từ từ khép kín lại, chỉ để lại vết đỏ nhạt đường dài, chỉ cần vài ngày thời gian sẽ không nhìn ra được nơi đó từng bị thương qua vậy.

Bạch Lam Y phát hiện ra như vậy công hiệu, nàng sợ mọi người nghi ngờ nên từ chữ vật bên trong lấy ra áo choàng mặc vào, như vậy sẽ không có ai chú ý bên trong vết thương đã hoàn toàn lành lặn. Nhưng trong lòng nàng lại tràn gập ấm áp, hắn chẳng lẽ không biết một khi có người phát hiện ra hắn có thể luyện chế ra như vậy đan dược là trên đời nữ nhân khao khát sao? Mà nam nhân cũng sẽ vì nữ nhân mà cùng ngươi cướp đoạt.

Chợt một thanh âm kinh hỷ vang lên.

"Phong Nhã lão đại, tiểu đệ ta tìm ngươi nảy giờ, ta còn tưởng ngươi không đến đâu?"

Vân Phong Nhã vừa nghe thanh âm này trên đầu đó chính là vài vạch đen. Không phải ai khác, thanh âm này chính là Bạch Ngạo Thành thanh âm đang nhào đến. Nàng theo bản năng né tránh qua một bên, hắn liền nhào vào lòng ngực của người đứng phía sau. Hình ảnh này thật quen thuộc!

Bạch Thần trên mặt hắc trầm hắc trầm, tên tiểu tử này sao lại dính lên nữ nhi của hắn rồi, nhất định là có ý đồ xấu với nữ nhi nhà hắn mà, sao có thể a. Hắn lạnh mặt hỏi.

"Tên tiểu tử ngươi sao lại ở đây?"

Chưa chờ Vân Phong Nhã trả lời thì tam trưởng lão đã ra tiếng. Dù gì thiếu niên này cũng cứu thiếu chủ nhà bọn họ, gia chủ như vậy hắc mặt cùng nhân gia nói chuyện cũng không tốt lắm.

" Gia chủ ngài có điều không biết, vừa rồi trong núi chúng ta bị người của Nhật Nguyệt Cung ám toán, nếu không nhờ có Vân công tử kịp thời trợ giúp, phía dưới tiểu bối thương càng nghiêm trọng."

Hắn không hề nói là Vân Phong Nhã đã cứu thiếu chủ nhà bọn họ. Bọn họ có thể nợ nhân tình nhưng thiếu chủ nhà bọn họ không thể nợ nhân tình được, một gia chi chủ nợ nhân tình không phải là một hai người sự, là cả gia tộc sự, xem như lão tư tâm đi.

Những người khác nghe không ra vấn đề, nhưng Vân Phong Nhã cùng Bạch Lam Y làm sao nghe không ra đâu. Bạch Lam Y cũng không phải lần đầu tiên bị Vân Phong Nhã cứu, mà chuyện này nàng cũng sớm cùng nàng các trưởng bối nói qua. Không vì cái gì khác, nàng chính là muốn các trưởng bối phụ mẫu của nàng đối với hắn có hảo cảm mà thôi.

Vân Phong Nhã cũng không tức giận, nàng biết đứng đầu gia tộc người nợ nhân tình không phải là chuyện nhỏ, nhất là như Bạch gia như vậy một đại gia tộc. Nàng trong mắt lóe qua tia giảo hoạt ý cười, nàng muốn, cũng không phải là Bạch gia thiếu chủ nợ nàng nhân tình, mà là lão bà tương lai nợ nàng nha, có trả cũng trả không xong loại này!

Mộ Dung Tình nhìn Vân Phong Nhã trong mắt đó là hài lòng không thôi. Còn Bạch Thần tuy hài lòng nhưng tên tiểu tử này là muốn đoạt bảo bối nhà hắn a, hài lòng không nổi mà.

_________________________________

Chúc các bạn 2/9 Lễ Quốc Khánh vui vẻ nha????????????❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook