Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên
Chương 32: Thiên Cơ Lâu
Lão Bà Đại Đại
24/05/2022
Tiếp theo âm thanh ầm ĩ ấy không ngừng truyền ra.
Rất nhanh đám người gần đó đã xảy ra tranh cãi.
Thịt Đậu Tăng chỉ có một miếng thế mà có quá nhiều lang sói tới đây.
Loại chuyện chỉ có lợi cho một người này.
Ai ăn trước được trước, hiệu quả những kẻ tới sau sẽ suy giảm thật lớn.
Từ trước đến nay, Thiên Cơ lâu luôn đổi mới Nhân bảng mỗi tháng một lần, hiện giờ một trăm linh tám người trên đó tới ba tháng rồi chưa thay đổi, bọn họ đều đang đợi một trận chiến, trận chiến Đậu Trường Sinh chính thức ra mặt.
Kết quả sẽ là giữ vững được vị trí của mình hay bị người đánh bay khỏi Nhân bảng?
Đây là một chuyện đáng giá khiến người chờ mong.
"Yên lặng.” Một tiếng quát lớn truyền ra.
Tổng bộ đầu xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, con kỳ lân được thêu trên Kỳ Lân phục kia hiện ra vẻ nhàn nhạt sáng bóng, giống như một thần thú còn sống, mơ hồ muốn nhảy khỏi bộ y phục.
"Muốn khiêu chiến, tự mình đưa đấu thiếp trao đổi thời gian và địa điểm. Nơi này là trọng địa của Lục Phiến môn, người không phận sự không được ở lại lâu. Toàn bộ lập tức tản đi, nếu không ta sẽ bắti tất cả lạ, nhốt vào trong Thiên ngục."
Giọng nói của tổng bộ đầu đầy nghiêm khắc, nhưng hiệu quả lại không tốt.
Phần đông võ giả vẫn chưa chịu lùi lại, cơ hội trở nên nổi tiếng ở ngay trước mắt. Nếu lùi lại để mất đi cơ hội, chẳng phải bọn họ sẽ tiếc nuối cả đời ư?
Người có thể bước vào hàng ngũ võ giả, vị nào không phải kẻ liếm máu trên đao, sao có thể sợ hãi chỉ vì gặp phải vài câu uy hiếp?
Thế nhưng ‘soạt’ một tiếng, trường đao bên hông tổng bộ đầu, đã rời khỏi vỏ.
Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao ánh lên từng đợt hàn quang.
"Tổng bộ đầu đừng nên nổi giận." Đúng lúc ấy một âm thanh nhã nhặn vang lên. Một vị nam tử có chòm râu dê, đầu đội mũ tròn, người choàng áo ngắn chạy chậm một đường tới gần nơi đó.
Nơi ngực áo người nọ có một vòng tròn thêu bằng chỉ bạc, ở giữa lại dùng tơ vàng thêu bật lên một chữ Thiên.
Tuy thoạt nhìn bộ dáng người này có chút buồn cười, nhưng bất cứ người nào thấy đối phương, đều tự động nhường đường, nhất là một ít giang hồ võ giả, tròng mắt đã trở nên đỏ hồng.
"Là ngươi ư? Cái que chọc phân?" Hiếm khi thấy tổng bộ đầu hiện ra vẻ mặt ác liệt và lời nói không chút khách khí nào như vậy: "Thiên Thông, không phải ngươi đã thăng chức, trở về tổng bộ Thiên Cơ lâu rồi ư? Sao còn trở lại?"
"Tổng bộ rất buồn tẻ đâu có thú vị như Thần Đô?"
"Ở Thần Đô vĩnh viễn không hề thiếu những tồn tại như yêu quái quỷ quái hoặc là Chân Long sắp bay vọt cửu thiên."
"Ngươi ngừng hát ca, tới ta đăng tràng."
"Năm mươi năm trước, Thần Đô là sân khấu của Tào Thiểu Dương, năm mươi năm sau tới lượt Vương Trường Cung. Đại Chu Lục Ti cũng từ Đông Hán đổi thành Lục Phiến môn. Tới năm mươi năm tiếp theo, ta đang xem trọng Gia Cát Vô Ngã."
"Chờ xem rút cuộc Thần Hầu phủ có trở thành Đại Chu Lục Ti hay không?"
Vẻ mặt tổng bộ đầu lạnh lùng, âm thanh rét buốt vang lên: "Lục Ti thay đổi là chuyện của Thánh Nhân. Nói đi hôm nay ngươi muốn làm gì?"
Thiên Thông đưa tay đỡ cái mũ tròn, sửa sang lại vạt áo, cười dài nói: "Thiên Cơ lâu chúng ta định ra ba bảng Thiên Địa Nhân."
"Bài danh trên Nhân bảng được tổng hợp từ một trăm lẻ tám châu thiên hạ."
"Lượng người của một châu đâu chỉ dừng lại ở con số ngàn vạn, vậy mà một châu chỉ có một người được chọn."
"Cho nên chỉ cần là người được lên bảng, đều được biết đến là anh tài trong thiên hạ. Luận về thiên phú, căn cốt, kỳ ngộ hết thảy đều không thiếu. Những tuyệt thế thiên kiêu như vậy đều được Thiên Cơ lâu ta miễn phí truyền khắp một trăm lẻ tám châu thiên hạ."
"Bởi vậy mới nói, người được lên bảng cho dù là thanh danh, địa vị, tài phú hay mỹ nữ... Toàn bộ đều nhận được dễ như trở bàn tay."
"Thế nhưng người đạt được ưu đãi, dĩ nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm, trừ khi xảy ra tình huống đặc thù, nếu không không thể từ chối khiêu chiến."
"Như thời điểm Đậu Trường Sinh leo lên Nhân bảng, hắn đã bị thương nặng, dĩ nhiên Thiên Cơ lâu ta sẽ cho hắn thời gian dưỡng thương."
"Thiên Cơ lâu ta hy vọng tất cả mọi chiến đấu đều tuân theo mục đích công bằng ngay thẳng."
"Và hiện giờ thương thế của Đậu Trường Sinh đã khỏi hẳn, hiển nhiên khiêu chiến sẽ tùy theo mà đến. Đây cũng là chuyện nên làm."
"Nhưng loại tình thế hỗn loạn kiểu này, cũng không phải điều Thiên Cơ lâu chúng ta muốn thấy."
"Cho nên lần này ta đến là vì giải vây cho Đậu Trường Sinh."
Thiên Thông vuốt chòm râu dê của mình, dùng vẻ mặt nhã nhặn nhìn Đậu Trường Sinh. Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía phần đông giang hồ võ giả, từ từ mở miệng nói: "Khiêu chiến Nhân bảng, đây là phương thức mau chóng thành danh nhất."
"Nếu số lượng chỉ có một, hai vị còn không sao, hai bên có thể tự ước định thời gian trận chiến, nhưng hiện giờ người khiêu chiến nhiều lắm. Nếu đã như vậy lão phu đành phải can thiệp một hai."
"Vì sự công bằng của Nhân bảng mời các vị tới Thiên Cơ lâu đăng ký trước. Người thắng trong cuộc tranh giành này sẽ được định ra một cuộc chiến với Đậu Trường Sinh. Như vậy có thể tránh cho đục nước béo cò, cũng tránh cho có người chiếm cứ tiên cơ. Có được không?"
Nghe Thiên Thông hỏi, Đậu Trường Sinh gật đầu trả lời trước: "Được."
Đây đúng là chuyện tốt với Đậu Trường Sinh, nếu không người khiêu chiến quá nhiều, dù Đậu Trường Sinh không cho rằng bọn họ sẽ là đối thủ của mình, nhưng để chuyện này hỗn loạn như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn.
Nếu có thể thông qua Thiên Cơ lâu sàng lọc qua một lần ngăn chặn phần lớn người, cuối cùng chỉ còn vài kẻ khiêu chiến, hiển nhiên hắn có thể ung dung lựa chọn thời gian và địa điểm.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Đậu Trường Sinh, Thiên Thông nhìn về phía các vị võ giả, lúc này, hắn không còn giọng điệu hỏi ý như hồi nãy nữa, mà thay vào đó là cất giọng mệnh lệnh, chỉ một ngón tay về hướng xa xa: "Các vị xin tới Thiên Cơ lâu hoàn thành đăng ký."
Một đám người tới mau, đi cũng mau.
Dù vẫn còn không ít người không cam lòng vì không thể nhân tiện đục nước béo cò, nhưng là kẻ thấp cổ bé họng làm sao có thể trái lời người ta?
Thiên Thông đứng ở bên cạnh Đậu Trường Sinh, lấy một lệnh bài từ trong ngực ra, phần khung miếng lệnh bài màu xanh nhạt, bề ngoài lại có màu vàng nhạt, xanh vàng đan xen cùng một chỗ, tinh thuần tựa ngọc lưu ly. Đây là miếng lệnh bài hoàn toàn được mài dũa từ một khối ngọc xinh đẹp.
Rất nhanh đám người gần đó đã xảy ra tranh cãi.
Thịt Đậu Tăng chỉ có một miếng thế mà có quá nhiều lang sói tới đây.
Loại chuyện chỉ có lợi cho một người này.
Ai ăn trước được trước, hiệu quả những kẻ tới sau sẽ suy giảm thật lớn.
Từ trước đến nay, Thiên Cơ lâu luôn đổi mới Nhân bảng mỗi tháng một lần, hiện giờ một trăm linh tám người trên đó tới ba tháng rồi chưa thay đổi, bọn họ đều đang đợi một trận chiến, trận chiến Đậu Trường Sinh chính thức ra mặt.
Kết quả sẽ là giữ vững được vị trí của mình hay bị người đánh bay khỏi Nhân bảng?
Đây là một chuyện đáng giá khiến người chờ mong.
"Yên lặng.” Một tiếng quát lớn truyền ra.
Tổng bộ đầu xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị, con kỳ lân được thêu trên Kỳ Lân phục kia hiện ra vẻ nhàn nhạt sáng bóng, giống như một thần thú còn sống, mơ hồ muốn nhảy khỏi bộ y phục.
"Muốn khiêu chiến, tự mình đưa đấu thiếp trao đổi thời gian và địa điểm. Nơi này là trọng địa của Lục Phiến môn, người không phận sự không được ở lại lâu. Toàn bộ lập tức tản đi, nếu không ta sẽ bắti tất cả lạ, nhốt vào trong Thiên ngục."
Giọng nói của tổng bộ đầu đầy nghiêm khắc, nhưng hiệu quả lại không tốt.
Phần đông võ giả vẫn chưa chịu lùi lại, cơ hội trở nên nổi tiếng ở ngay trước mắt. Nếu lùi lại để mất đi cơ hội, chẳng phải bọn họ sẽ tiếc nuối cả đời ư?
Người có thể bước vào hàng ngũ võ giả, vị nào không phải kẻ liếm máu trên đao, sao có thể sợ hãi chỉ vì gặp phải vài câu uy hiếp?
Thế nhưng ‘soạt’ một tiếng, trường đao bên hông tổng bộ đầu, đã rời khỏi vỏ.
Dưới ánh mặt trời, lưỡi dao ánh lên từng đợt hàn quang.
"Tổng bộ đầu đừng nên nổi giận." Đúng lúc ấy một âm thanh nhã nhặn vang lên. Một vị nam tử có chòm râu dê, đầu đội mũ tròn, người choàng áo ngắn chạy chậm một đường tới gần nơi đó.
Nơi ngực áo người nọ có một vòng tròn thêu bằng chỉ bạc, ở giữa lại dùng tơ vàng thêu bật lên một chữ Thiên.
Tuy thoạt nhìn bộ dáng người này có chút buồn cười, nhưng bất cứ người nào thấy đối phương, đều tự động nhường đường, nhất là một ít giang hồ võ giả, tròng mắt đã trở nên đỏ hồng.
"Là ngươi ư? Cái que chọc phân?" Hiếm khi thấy tổng bộ đầu hiện ra vẻ mặt ác liệt và lời nói không chút khách khí nào như vậy: "Thiên Thông, không phải ngươi đã thăng chức, trở về tổng bộ Thiên Cơ lâu rồi ư? Sao còn trở lại?"
"Tổng bộ rất buồn tẻ đâu có thú vị như Thần Đô?"
"Ở Thần Đô vĩnh viễn không hề thiếu những tồn tại như yêu quái quỷ quái hoặc là Chân Long sắp bay vọt cửu thiên."
"Ngươi ngừng hát ca, tới ta đăng tràng."
"Năm mươi năm trước, Thần Đô là sân khấu của Tào Thiểu Dương, năm mươi năm sau tới lượt Vương Trường Cung. Đại Chu Lục Ti cũng từ Đông Hán đổi thành Lục Phiến môn. Tới năm mươi năm tiếp theo, ta đang xem trọng Gia Cát Vô Ngã."
"Chờ xem rút cuộc Thần Hầu phủ có trở thành Đại Chu Lục Ti hay không?"
Vẻ mặt tổng bộ đầu lạnh lùng, âm thanh rét buốt vang lên: "Lục Ti thay đổi là chuyện của Thánh Nhân. Nói đi hôm nay ngươi muốn làm gì?"
Thiên Thông đưa tay đỡ cái mũ tròn, sửa sang lại vạt áo, cười dài nói: "Thiên Cơ lâu chúng ta định ra ba bảng Thiên Địa Nhân."
"Bài danh trên Nhân bảng được tổng hợp từ một trăm lẻ tám châu thiên hạ."
"Lượng người của một châu đâu chỉ dừng lại ở con số ngàn vạn, vậy mà một châu chỉ có một người được chọn."
"Cho nên chỉ cần là người được lên bảng, đều được biết đến là anh tài trong thiên hạ. Luận về thiên phú, căn cốt, kỳ ngộ hết thảy đều không thiếu. Những tuyệt thế thiên kiêu như vậy đều được Thiên Cơ lâu ta miễn phí truyền khắp một trăm lẻ tám châu thiên hạ."
"Bởi vậy mới nói, người được lên bảng cho dù là thanh danh, địa vị, tài phú hay mỹ nữ... Toàn bộ đều nhận được dễ như trở bàn tay."
"Thế nhưng người đạt được ưu đãi, dĩ nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm, trừ khi xảy ra tình huống đặc thù, nếu không không thể từ chối khiêu chiến."
"Như thời điểm Đậu Trường Sinh leo lên Nhân bảng, hắn đã bị thương nặng, dĩ nhiên Thiên Cơ lâu ta sẽ cho hắn thời gian dưỡng thương."
"Thiên Cơ lâu ta hy vọng tất cả mọi chiến đấu đều tuân theo mục đích công bằng ngay thẳng."
"Và hiện giờ thương thế của Đậu Trường Sinh đã khỏi hẳn, hiển nhiên khiêu chiến sẽ tùy theo mà đến. Đây cũng là chuyện nên làm."
"Nhưng loại tình thế hỗn loạn kiểu này, cũng không phải điều Thiên Cơ lâu chúng ta muốn thấy."
"Cho nên lần này ta đến là vì giải vây cho Đậu Trường Sinh."
Thiên Thông vuốt chòm râu dê của mình, dùng vẻ mặt nhã nhặn nhìn Đậu Trường Sinh. Ngay sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía phần đông giang hồ võ giả, từ từ mở miệng nói: "Khiêu chiến Nhân bảng, đây là phương thức mau chóng thành danh nhất."
"Nếu số lượng chỉ có một, hai vị còn không sao, hai bên có thể tự ước định thời gian trận chiến, nhưng hiện giờ người khiêu chiến nhiều lắm. Nếu đã như vậy lão phu đành phải can thiệp một hai."
"Vì sự công bằng của Nhân bảng mời các vị tới Thiên Cơ lâu đăng ký trước. Người thắng trong cuộc tranh giành này sẽ được định ra một cuộc chiến với Đậu Trường Sinh. Như vậy có thể tránh cho đục nước béo cò, cũng tránh cho có người chiếm cứ tiên cơ. Có được không?"
Nghe Thiên Thông hỏi, Đậu Trường Sinh gật đầu trả lời trước: "Được."
Đây đúng là chuyện tốt với Đậu Trường Sinh, nếu không người khiêu chiến quá nhiều, dù Đậu Trường Sinh không cho rằng bọn họ sẽ là đối thủ của mình, nhưng để chuyện này hỗn loạn như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn.
Nếu có thể thông qua Thiên Cơ lâu sàng lọc qua một lần ngăn chặn phần lớn người, cuối cùng chỉ còn vài kẻ khiêu chiến, hiển nhiên hắn có thể ung dung lựa chọn thời gian và địa điểm.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Đậu Trường Sinh, Thiên Thông nhìn về phía các vị võ giả, lúc này, hắn không còn giọng điệu hỏi ý như hồi nãy nữa, mà thay vào đó là cất giọng mệnh lệnh, chỉ một ngón tay về hướng xa xa: "Các vị xin tới Thiên Cơ lâu hoàn thành đăng ký."
Một đám người tới mau, đi cũng mau.
Dù vẫn còn không ít người không cam lòng vì không thể nhân tiện đục nước béo cò, nhưng là kẻ thấp cổ bé họng làm sao có thể trái lời người ta?
Thiên Thông đứng ở bên cạnh Đậu Trường Sinh, lấy một lệnh bài từ trong ngực ra, phần khung miếng lệnh bài màu xanh nhạt, bề ngoài lại có màu vàng nhạt, xanh vàng đan xen cùng một chỗ, tinh thuần tựa ngọc lưu ly. Đây là miếng lệnh bài hoàn toàn được mài dũa từ một khối ngọc xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.