Chương 44
Nhĩ Nhã
10/06/2014
Ngày hôm sau, Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy, mang theo Nhạc Tại Vân vẫn đang bị thương nặng ly khai Nhạc gia trại, chuyển đến Hắc Vân tiễn trang, buổi chiều, từ trong Nhạc gia trại truyền ra tin tức, điển lễ kế thừa vốn định cử hành vào ngày mai dời đến tháng sau.
Hắc Vân tiễn trang rất lớn, phía trước là tiễn trang, phía sau là trang viên có hơn mười gian phòng, trang chủ họ Tô, tên là Tô Trường Phong, là một đà chủ của Hắc Vân bảo, nguyên quán ở Lạc Hà thành, nên được phân đến đây quản lý tiễn trang. Lúc Mộc Lăng cùng Phùng Ngộ Thủy đến, Tô Trường Phong hoảng hồn thiếu chút nữa ngã đập mặt xuống đất, vội vã an bài nơi ở cho hai người.
“Lão Tô a.”, Mộc Lăng vỗ vai hắn: “Ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta, ngoài ra, tìm vài huynh đệ giúp ta tra xét chút chuyện.”
“Vâng, sẽ theo phân phó của Nhị đương gia.”, Tô Trường Phong cung kính trả lời.
Mộc Lăng ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, Tô Trường Phong liền dẫn người đi, Mộc Lăng vẫn như trước mang theo Tần Vọng Thiên bận rộn đi tới đi lui, tiện thể lên núi hái thuốc cho Nhạc Tại Vân.
Chiều hôm đó, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên ra ngoài ăn, nhàn nhã đi bộ về, muốn đến gian phòng của Nhạc Tại Vân xem thử thương thế của hắn, vừa tới cửa, đã thấy Nhạc Tại Vân run run lay lay đứng ở đó.
“Uy!”, Mộc Lăng chỉ Nhạc Tại Vân: “Tiểu quỷ, ai cho ngươi đứng dậy?”
Nhạc Tại Vân vốn đứng không vững, bị Mộc Lăng rống một tiếng lại càng hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã ngửa vào trong phòng, may mà Phùng Ngộ Thủy đứng bên cạnh vươn tay đỡ hắn.
“Mau khiêng vào trong!”, Mộc Lăng nổi giận đùng đùng hét, Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy vội vàng khiêng người vào phòng.
“Ngươi lăn qua lăn lại cái gì?”, Mộc Lăng trừng Nhạc Tại Vân một cái, xong lại quay đầu trừng Phùng Ngộ Thủy: “Sao ngươi không trông chừng hắn?”
Phùng Ngộ Thủy chớp mắt mấy cái: “Ngươi nói không cho ai vào, không có nói không cho hắn ra.”
Mộc Lăng tức giận đến thở dốc, vươn tay kéo tai Phùng Ngộ Thủy: “Tiểu tử ngốc! Còn dám cãi lại.”
Phùng Ngộ Thủy bị Mộc Lăng nhéo cho kêu ai ai, Nhạc Tại Vân có chút áy náy, liền kéo Mộc Lăng nói: “Lâm… đại ca, ngươi đừng trách hắn nữa, không liên quan tới hắn.”
Mộc Lăng buông tay, Phùng Ngộ Thủy trốn sang một bên xoa tai.
Mộc Lăng kéo cái ghế đến ngồi xuống cạnh Nhạc Tại Vân, hỏi: “Ngươi muốn dậy làm gì?”
Nhạc Tại Vân giương mắt nhìn Mộc Lăng một lát, nói: “Luyện công.”
“Hả?”, Mộc Lăng nghiêng nghiêng đầu, ngoáy ngoáy tai: “Ngươi ngay cả đứng cũng không vững, làm sao luyện công a?”
Nhạc Tại Vân không nói, ngồi trên giường đờ ra, Mộc Lăng biết hắn trong lòng giận, dù sao cũng chỉ là tâm tính tiểu hài tử, lớn như vậy rồi có lẽ đây là đả kích đầu tiên của hắn.
“Đừng tức giận nữa.”, Mộc Lăng vỗ vỗ hắn, nói: “Chuyện này không trách ngươi, là bởi vì Nhạc Tại Đình luyện mấy thứ tà công loạn thất bát tao.”
“Tà công?”, Nhạc Tại Vân không hiểu ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng quay sang nhìn Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy, nói: “Ai, ta cũng không gạt ngươi, ta không phải là Lâm Bách Tuế gì đó, ta là Mộc Lăng, có điều ta không phải cố ý muốn gạt người, nhưng mà nói ra thì sẽ rất phiền phức, đúng không?”
Nhạc Tại Vân nhìn Mộc Lăng một chút, gật đầu, không nói gì.
“Ân, ta đến Nhạc gia trại chỉ là tình cờ.”, Mộc Lăng nói với Nhạc Tại Vân: “Không có mục đích gì, nhưng sau đó phát hiện Nhạc Tại Đình có chuyện, cho nên nhân tiện lưu lại nghiên cứu một chút.”
“Khi nãy ngươi nói, Nhạc Tại Đình luyện tà công, là có chuyện gì a?”, Nhạc Tại Vân ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng.
Sau đó, Mộc Lăng đem chuyện Nhạc Tại Đình hợp tác cùng Đoan Mộc Viêm, luyện tà công trong thời gian ngắn nâng cao nội lực đại thể nói qua một lần với Nhạc Tại Vân, có điều đã lượt qua vài đoạn chuyện của Tần Vọng Thiên cùng Tam tuyệt.
Nhạc Tại Vân nghe xong bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thì ra là có chuyện như vậy a, khó trách công phu của hắn trong mấy ngày đột nhiên tăng tiến như vậy.”
“Đúng vậy.”, Mộc Lăng gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Cho nên ngươi cũng không cần bởi vì bại dưới tay hắn mà khổ sở.”
“Ta đây phải làm thế nào mới có thể giành lại Nhạc gia trại…”, Nhạc Tại Vân tựa hồ có chút nghĩ không thông, Mộc Lăng nói: “Quan trọng nhất là mau mau khỏe lại, điển lễ kế thừa của Nhạc Tại Đình đã dời lại tháng sau rồi.”
“Thật sao?”, Nhạc Tại Vân thất kinh.
“Đúng vậy!”, Mộc Lăng gật đầu: “Cho nên, trong vòng một tháng ngươi phải dưỡng hảo thân thể, sau đó chúng ta thu thập chứng cứ, hiện tại người có thể nói chuyện của Nhạc gia trại chỉ có ngươi, tìm được chứng cứ phạm tội của Nhạc Tại Đình là ngươi có thể lấy lại Nhạc gia trại, ngươi không hảo hảo dưỡng bệnh, đến lúc đó thân thể suy sụp, còn gục sớm hơn cả Nhạc Tại Đình, vậy phải làm sao?”
Nhạc Tại Vân suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu với Mộc Lăng, nói: “Ân, Lâm… Mộc đại ca, ta đã biết.”
Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, xoay sang Phùng Ngộ Thủy đang đứng nép một bên, ngoắc ngoắc ngón tay. Phùng Ngộ Thủy chần chừ một chút, che tai đi qua.
Mộc Lăng nhìn hắn một hồi, nheo mắt nói: “Một tháng này, ngươi phụ trách cả ngày đi theo Nhạc Tại Vân, phải bảo đảm hắn uống dược, ăn, ngủ, còn có an toàn, có nghe hay không?”
Phùng Ngộ Thủy cau mũi, bất quá vẫn gật đầu: “Đã biết.”
Mộc Lăng thỏa mãn, xoay người chỉ thấy Tần Vọng Thiên đứng dựa vào khung cửa nhìn mình, có chút không tự nhiên, nhưng vẫn sải bước đi ra, nói: “Đi, Vọng Vọng, chúng ta đi tìm đầu mối.”
Tần Vọng Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng, kéo kéo hắn, ý bảo hắn chờ một chút, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Phùng Ngộ Thủy.
Phùng Ngộ Thủy luôn luôn bội phục người có bản lĩnh, liền ngoan ngoãn tránh qua một bên.
Tần Vọng Thiên quay về phía bức tường huýt sáo một cái, không bao lâu thì có bốn người trèo vào, chạy đến cạnh chỗ Tần Vọng Thiên: “Lão đại!”
Mộc Lăng thấy bốn người này liền sửng sốt, nhớ tới khi mới gặp Tần Vọng Thiên, bên người hắn vẫn mang theo bốn người tiểu đệ. Có điều bốn tiểu đệ này thật… Mộc Lăng nhìn tướng mạo bốn người, che miệng cười, bọn họ một người mập lùn, một người cao gầy, một người mắt xếch, một người mặt rỗ, thực sự là mỗi người một vẻ.
Tần Vọng Thiên gật đầu với bọn họ, hỏi: “Sự tình thế nào rồi?”
“Đều làm tốt rồi.”, bốn thủ hạ cung kính đáp lời Tần Vọng Thiên: “Các huynh đệ đều tốt, người yên tâm.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, chỉ vào Mộc Lăng, nói : “Gọi đại tẩu!”
“Phụt…”, Nhạc Tại Vân phun dược đang uống ra, ho khan liên tục, Phùng Ngộ Thủy thì trưng ra biểu tình ——– “Nga~ thì ra ngươi mới là đại tẩu” nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng giận đến méo mặt, bốn tên kia còn rất có chí khí xoay người cung kính vái chào Mộc Lăng một cái, đồng thanh gọi: “Đại tẩu!”
“A…”, Mộc Lăng hít một hơi, nhấc chân đá: “Mụ nội nó cái ngươi gọi ai!”, vung nắm đấm đuổi đánh: “Đánh chết các ngươi!”
Bốn người bị Mộc Lăng đuổi chạy khắp sân, cuối cùng trốn sau lưng Tần Vọng Thiên: “Đại ca, đại tẩu thật dữ quá!”
“Ngươi còn dám gọi!”, Mộc Lăng rống lên một tiếng chuẩn bị nhào tới liều mạng, bị Tần Vọng Thiên ôm lại, Mộc Lăng vung tay đánh, Tần Vọng Thiên đã sớm bị đánh thành quen rồi, cũng không nói gì, ôm Mộc Lăng không tha. Mộc Lăng nghĩ không thể đánh chết hắn thì cũng phải đánh cho tàn phế, về phần vì sao không thể đánh chết hắn cũng không biết, dù sao thì cũng không muốn đánh chết hắn, tàn phế là được… Nói chung Mộc Lăng vừa tức vừa không biết làm sao, túm Tần Vọng Thiên há mồm cắn, nhân tiện giơ chân đá.
Bốn thủ hạ liếc mắt nhìn nhau lẩm bẩm: “Oa, đại ca và đại tẩu quan hệ không tồi a, không phải nói đánh là thương mắng là yêu, yêu thương liền giơ chân đá, chưa hết giận chưa hết duyên sao… ”
Bàn chân đang cố sức giẫm đạp chân Tần Vọng Thiên của Mộc Lăng cứng đơ giữa không trung không nhúc nhích.
“Đây là bốn thủ hạ của ta, Giáp Ất Bính Đinh.”, Tần Vọng Thiên nói với Mộc Lăng: “Còn nhớ chứ?”
Mộc Lăng liếc Tần Vọng Thiên một cái, lại nhìn bốn người thủ hạ, bĩu môi: “Các ngươi là bốn huynh đệ? Sao không giống nhau chút nào a?”
“Không phải, tên của chúng ta là lão đại đặt.”, Giáp cười hì hì trả lời.
Khóe miệng Mộc Lăng giật giật, nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngu ngốc mới đặt tên như thế!”
“Có gì không tốt a?”, Tần Vọng Thiên nháy mắt mấy cái: “Thực dụng lại dễ nhớ!”
Mộc Lăng muốn mắng hắn mấy câu, bất quá đột nhiên nhớ tới Tư Đồ trước đây cũng vì không nhớ được tên thủ hạ mà yêu cầu toàn bảo đổi tên tập thể thành Nhất Nhị Tam Tứ, Giáp Ất Bính Đinh so ra đỡ hơn nhiều…
“Ngươi có bốn thủ hạ?”, Mộc Lăng nhìn bốn người một chút, xem ra, hình dạng nhìn không được tốt lắm, công phu thật ra không tồi.
“Không phải a.”, Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Còn có mười hai người Thiên can địa chi, còn lại gọi là Nhất, Nhị, Tam Tứ… “
“Khụ khụ…”,Nhạc Tại Vân uống được nửa chén dược, đều ho ra hết.
Mộc Lăng thở dốc ——– trình độ ngu ngốc so với Tư Đồ thật không phân biệt được trên dưới!
“Đúng rồi… đại tẩu là nam sao?”, Giáp hỏi Ất.
“Ngươi còn dám gọi!”, Mộc Lăng hỏa lớn: “Ai dám gọi sẽ hạ độc cho câm!”
“Oa thật dữ nha.”, Bính gật đầu với Đinh: “Nếu vậy a, là nam thì không được gọi tẩu, phải gọi là phu mới đúng a!”
Mọi người gật đầu, suy nghĩ một hồi, vỗ đầu: “Đúng vậy, đại phu!”
“Khụ khụ…” Nhạc Tại Vân dược đã ho hết, giờ chỉ ho khan, bụng dưới vốn có thương, cười một hồi, động đến vết thương, đau đến độ ngồi không vững, rên hừ hừ!
Phùng Ngộ Thủy đứng kế bên chỉ vào Mộc Lăng nói: “Không sai, hắn là đại phu, chuyên chữa bệnh!”
“Nga…”, bốn người lại đồng loạt hành lễ với Mộc Lăng, đổi giọng, gọi : “Đại phu!”
Mộc Lăng nghĩ nếu còn tiếp tục nói thêm nữa có khả năng sẽ tức thổ huyết, một cước đá văng Tần Vọng Thiên còn dán dính trên người mình, vỗ vỗ mông xoay người đi.
Tần Vọng Thiên nhịn cười, nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Bốn người các ngươi canh giữ ở đây, nghe lời hắn phân phó.”, vừa nói vừa chỉ chỉ Phùng Ngộ Thủy.
“Vâng!”, bốn thủ hạ ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tần Vọng Thiên chạy đuổi theo Mộc Lăng, Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau phất tay: “Đại ca đại phu đi mạnh khỏe!”
Mộc Lăng bịt tai chạy ra đại môn…
Thấy hai người đi, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lại nhìn Phùng Ngộ Thủy. Phùng Ngộ Thủy sờ cằm, xoay mặt nhìn Nhạc Tại Vân: “Ngươi uống dược xong rồi chưa?”
“Ân.”, Nhạc Tại Vân gật đầu.
“Vậy có đói bụng không?”, Phùng Ngộ Thủy liếc hắn một cái: “Mấy ngày nay ngươi chưa có hảo hảo ăn cái gì đúng không? Biện pháp chữa thương tốt nhất là ăn!”
Nhạc Tại Vân nhìn cánh tay mình, mấy ngày lăn qua lăn lại, đúng thật là gầy đi không ít, đầu cũng xoay mòng mòng, liền hướng Phùng Ngộ Thủy gật đầu: “Ân, muốn ăn!”
Phùng Ngộ Thủy cầm tấm ngân phiến đưa cho Giáp Ất Bính Đinh, nói: “Muốn ăn!”
Bốn người xoay mặt nhìn nhau, xoay người ra cửa, không bao lâu, mỗi người cầm theo mấy hộp thực hạp trở về, chất đầy cả giường. Phùng Ngộ Thủy ngồi xuống bên cạnh, nhét một cái đùi gà vào miệng Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân cắn mấy cái, có chút ăn không vào, đầy đầu đều là mấy chuyện loạn thất bát tao.
Phùng Ngộ Thủy nhìn dáng vẻ của hắn, có chút bất mãn bĩu môi, cầm một cái đùi gà khác cắn một cái: “Thật vô dụng, ăn như đàn bà.”
Nhạc Tại Vân chau mày, liếc mắt trừng Phùng Ngộ Thủy: “Ngươi nói ai giống đàn bà?”
Phùng Ngộ Thủy lại cắn một cái, đùi gà chỉ còn xương, nhướng nhướng mày với Nhạc Tại Vân: “Thấy chưa? Đây mới là cách nam nhân ăn, nam tử hán, đấu chí bất đấu khí, không vượt qua được khó khăn là cách hành xử của nha đầu!”
Nhạc Tại Vân phát hỏa, cũng hai ngụm cạp hết một cái đùi gà, bị nghẹn hai mắt trợn trắng [=.=], quay lại trừng: “Ai nha đầu! Ta cũng làm được!”
Phùng Ngộ Thủy gắp xíu mại, Nhạc Tại Vân cũng gắp, Phùng Ngộ Thủy gặm chân giò, Nhạc Tại Vân cũng gặm chân giò. Sau đó, hai người sơn hô hải cật, như bão quét hết một bàn thức ăn, không chừa lại món nào, ăn xong nằm ngửa trên giường than ăn no, bụng căng phồng, thoải mái thở một hơi… ăn hảo no a.
Giáp Ất Bính Đinh ngoài cửa lo lắng, liếc mắt nhìn nhau: “Từng thấy người tự sát, chưa từng thấy người liều mạng ăn cho no chết…”
Bên ngoài, Mộc Lăng hầm hừ chạy ra Hắc Vân tiễn trang, chưa được hai bước đã bị Tần Vọng Thiên đuổi tới.
Tần Vọng Thiên cảm thấy hình dạng Mộc Lăng tức giận thật rất khả ái, liền đi tới lấy vai cọ cọ hắn: “Sao vậy? Tức giận rồi? Các tiểu đệ cũng là bởi vì thích ngươi.”
Mộc Lăng liếc một cái, không nói gì, tiếp tục đi tới.
“Chúng ta đi đâu?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Không đi Nhạc gia trại?”
“Không đi.”, Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Nhạc Tại Đình đã như vậy, muốn lăn hắn cũng lăn không được, chúng ta tạm thời không cần để ý tới hắn.”
“Vậy tìm đầu mối ở đâu?”, Tần Vọng Thiên hiếu kì.
“Tìm Đoan Mộc Viêm trước.”, Mộc Lăng lạnh lùng cười: “Hiện tại chỉ có tiểu tử này có thể gây sóng gió, tìm hắn làm thịt trước.”
“Ngươi biết hắn ở đâu không?”, Tần Vọng Thiên phấn chấn.
“Không biết a.”, Mộc Lăng hiên ngang trả lời: “Vì sao ta phải biết?”
Tần Vọng Thiên nhụt chí: “Vậy sao ngươi còn bày ra bộ dáng đã định liệu trước mọi sự như thế.”
“Đó là…”, Mộc Lăng vừa đi vừa nhìn xung quanh: “Dù sao thì cũng chắc chắn tiểu tử này đang ở trong Lạc Hà thành, hơn nữa… nhất định ở trên Lạc Hà Sơn.”
“Sao lại khẳng định như vậy?”, Tần Vọng Thiên hỏi.
“Nhạc Tại Đình mắc bệnh đó, phỏng chừng ngày thứ hai là đã hoảng hốt, hắn có thể tìm ai trị? Tìm Giang Nam tam đại danh y?”, Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn trời: “Ngoại trừ Thạch Văn Thái, hai người kia có cái rắm dùng được a, Thích Văn thái độ chính trực, Nhạc Tại Đình khẳng định không để hắn thấy, ngươi nói hắn sẽ tìm ai?”
“Đoan Mộc Viêm…”, Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, hiểu ra: “Nga… Khó trách sao mấy ngày nay ngươi bảo Tô trang chủ mua nhiều dược liệu như vậy, dường như là đã mua hết dược liệu trị bệnh cho Nhạc Tại Đình, Đoan Mộc Viêm không có biện pháp, chỉ có thể lên núi hái thuốc cho Nhạc Tại Đình.”
“Hừ hừ hừ.”, Mộc Lăng nhe răng cười cười: “Những nơi nhiều người hắn không thể đến, đến chỗ ít người rồi, ngũ mã phân thi, hủy thi diệt tích!”
Dứt lời, hai người đi đến Lạc Hà Sơn, đang đi, đột nhiên một tràng tiếng pháo.
“Làm cái gì vậy?”, Mộc Lăng từ xa xa thấy trước một tòa tửu lâu lớn đốt pháo, mọi người đứng xung quanh nhìn, trên lầu có vài người đứng, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, mấy người đó đều là của Nhạc gia trại, bọn họ nhận ra y phục. Mấy người đó trong tay ai cũng cầm một tờ bố cáo đỏ thắm, cao giọng đọc: “Nhân dịp thiên hạ quần hùng tụ họp tại Lạc Hà thành, Nhạc gia trại Tứ tiểu thư Nhạc Thu Linh, vào ba ngày sau, sẽ cử hành luận võ chọn rể tại Nhạc gia trại!”
“Cái gì?”, Mộc Lăng nghe xong sửng sốt, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy hắn cau mày thật sâu, lắc đầu: “Tình trạng hiện tại của Nhạc gia trại, thương thế của Nhạc Tại Vân còn chưa khỏi, Nhạc Thu Linh làm sao có tâm tư thảnh thơi như vậy?”
“Còn phải hỏi sao?!”, Mộc Lăng nổi giận đùng đùng một cước đá văng khối đá to bên đường: “Chắc chắn là tiểu tiện nhân Nhạc Tại Đình kia giở trò rồi.”
“Bây giờ làm sao?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Vạn nhất là Nhạc Tại Đình ép buộc Nhạc Thu Linh… “
“Ai, trước tiên khoan động tới Đoan Mộc Viêm kia đã.”, Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên chạy đến Nhạc gia trại: “Chúng ta đi xem Nhạc cô nương trước, không nói được thì cứu ra, gả chồng là chuyện cả đời, người Nhạc Tại Đình tìm được chắc chắn cùng loại cặn bã với hắn, không thể để Nhạc cô nương gả cho thứ đó! Nàng muốn tìm phu quân, ta làm mai là được rồi, tìm một trăm người tốt cho nàng chọn!”
Tần Vọng Thiên chạy theo Mộc Lăng: “Vậy chuyện hạ dược, vạn nhất Đoan Mộc Viêm hái được giải dược rồi…”
“Ai… yên tâm, ta sớm đoán được hắn sẽ giở trò!”, Mộc Lăng đắc ý: “Trên núi ta đã rải thuốc bột rồi, Nhạc Tại Đình không dùng còn tốt, nếu như dùng… chậc chậc, vậy sẽ có trò hay xem.”
Hắc Vân tiễn trang rất lớn, phía trước là tiễn trang, phía sau là trang viên có hơn mười gian phòng, trang chủ họ Tô, tên là Tô Trường Phong, là một đà chủ của Hắc Vân bảo, nguyên quán ở Lạc Hà thành, nên được phân đến đây quản lý tiễn trang. Lúc Mộc Lăng cùng Phùng Ngộ Thủy đến, Tô Trường Phong hoảng hồn thiếu chút nữa ngã đập mặt xuống đất, vội vã an bài nơi ở cho hai người.
“Lão Tô a.”, Mộc Lăng vỗ vai hắn: “Ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần để ý đến bọn ta, ngoài ra, tìm vài huynh đệ giúp ta tra xét chút chuyện.”
“Vâng, sẽ theo phân phó của Nhị đương gia.”, Tô Trường Phong cung kính trả lời.
Mộc Lăng ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, Tô Trường Phong liền dẫn người đi, Mộc Lăng vẫn như trước mang theo Tần Vọng Thiên bận rộn đi tới đi lui, tiện thể lên núi hái thuốc cho Nhạc Tại Vân.
Chiều hôm đó, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên ra ngoài ăn, nhàn nhã đi bộ về, muốn đến gian phòng của Nhạc Tại Vân xem thử thương thế của hắn, vừa tới cửa, đã thấy Nhạc Tại Vân run run lay lay đứng ở đó.
“Uy!”, Mộc Lăng chỉ Nhạc Tại Vân: “Tiểu quỷ, ai cho ngươi đứng dậy?”
Nhạc Tại Vân vốn đứng không vững, bị Mộc Lăng rống một tiếng lại càng hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã ngửa vào trong phòng, may mà Phùng Ngộ Thủy đứng bên cạnh vươn tay đỡ hắn.
“Mau khiêng vào trong!”, Mộc Lăng nổi giận đùng đùng hét, Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy vội vàng khiêng người vào phòng.
“Ngươi lăn qua lăn lại cái gì?”, Mộc Lăng trừng Nhạc Tại Vân một cái, xong lại quay đầu trừng Phùng Ngộ Thủy: “Sao ngươi không trông chừng hắn?”
Phùng Ngộ Thủy chớp mắt mấy cái: “Ngươi nói không cho ai vào, không có nói không cho hắn ra.”
Mộc Lăng tức giận đến thở dốc, vươn tay kéo tai Phùng Ngộ Thủy: “Tiểu tử ngốc! Còn dám cãi lại.”
Phùng Ngộ Thủy bị Mộc Lăng nhéo cho kêu ai ai, Nhạc Tại Vân có chút áy náy, liền kéo Mộc Lăng nói: “Lâm… đại ca, ngươi đừng trách hắn nữa, không liên quan tới hắn.”
Mộc Lăng buông tay, Phùng Ngộ Thủy trốn sang một bên xoa tai.
Mộc Lăng kéo cái ghế đến ngồi xuống cạnh Nhạc Tại Vân, hỏi: “Ngươi muốn dậy làm gì?”
Nhạc Tại Vân giương mắt nhìn Mộc Lăng một lát, nói: “Luyện công.”
“Hả?”, Mộc Lăng nghiêng nghiêng đầu, ngoáy ngoáy tai: “Ngươi ngay cả đứng cũng không vững, làm sao luyện công a?”
Nhạc Tại Vân không nói, ngồi trên giường đờ ra, Mộc Lăng biết hắn trong lòng giận, dù sao cũng chỉ là tâm tính tiểu hài tử, lớn như vậy rồi có lẽ đây là đả kích đầu tiên của hắn.
“Đừng tức giận nữa.”, Mộc Lăng vỗ vỗ hắn, nói: “Chuyện này không trách ngươi, là bởi vì Nhạc Tại Đình luyện mấy thứ tà công loạn thất bát tao.”
“Tà công?”, Nhạc Tại Vân không hiểu ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng quay sang nhìn Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy, nói: “Ai, ta cũng không gạt ngươi, ta không phải là Lâm Bách Tuế gì đó, ta là Mộc Lăng, có điều ta không phải cố ý muốn gạt người, nhưng mà nói ra thì sẽ rất phiền phức, đúng không?”
Nhạc Tại Vân nhìn Mộc Lăng một chút, gật đầu, không nói gì.
“Ân, ta đến Nhạc gia trại chỉ là tình cờ.”, Mộc Lăng nói với Nhạc Tại Vân: “Không có mục đích gì, nhưng sau đó phát hiện Nhạc Tại Đình có chuyện, cho nên nhân tiện lưu lại nghiên cứu một chút.”
“Khi nãy ngươi nói, Nhạc Tại Đình luyện tà công, là có chuyện gì a?”, Nhạc Tại Vân ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng.
Sau đó, Mộc Lăng đem chuyện Nhạc Tại Đình hợp tác cùng Đoan Mộc Viêm, luyện tà công trong thời gian ngắn nâng cao nội lực đại thể nói qua một lần với Nhạc Tại Vân, có điều đã lượt qua vài đoạn chuyện của Tần Vọng Thiên cùng Tam tuyệt.
Nhạc Tại Vân nghe xong bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Thì ra là có chuyện như vậy a, khó trách công phu của hắn trong mấy ngày đột nhiên tăng tiến như vậy.”
“Đúng vậy.”, Mộc Lăng gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Cho nên ngươi cũng không cần bởi vì bại dưới tay hắn mà khổ sở.”
“Ta đây phải làm thế nào mới có thể giành lại Nhạc gia trại…”, Nhạc Tại Vân tựa hồ có chút nghĩ không thông, Mộc Lăng nói: “Quan trọng nhất là mau mau khỏe lại, điển lễ kế thừa của Nhạc Tại Đình đã dời lại tháng sau rồi.”
“Thật sao?”, Nhạc Tại Vân thất kinh.
“Đúng vậy!”, Mộc Lăng gật đầu: “Cho nên, trong vòng một tháng ngươi phải dưỡng hảo thân thể, sau đó chúng ta thu thập chứng cứ, hiện tại người có thể nói chuyện của Nhạc gia trại chỉ có ngươi, tìm được chứng cứ phạm tội của Nhạc Tại Đình là ngươi có thể lấy lại Nhạc gia trại, ngươi không hảo hảo dưỡng bệnh, đến lúc đó thân thể suy sụp, còn gục sớm hơn cả Nhạc Tại Đình, vậy phải làm sao?”
Nhạc Tại Vân suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu với Mộc Lăng, nói: “Ân, Lâm… Mộc đại ca, ta đã biết.”
Mộc Lăng thỏa mãn gật đầu, xoay sang Phùng Ngộ Thủy đang đứng nép một bên, ngoắc ngoắc ngón tay. Phùng Ngộ Thủy chần chừ một chút, che tai đi qua.
Mộc Lăng nhìn hắn một hồi, nheo mắt nói: “Một tháng này, ngươi phụ trách cả ngày đi theo Nhạc Tại Vân, phải bảo đảm hắn uống dược, ăn, ngủ, còn có an toàn, có nghe hay không?”
Phùng Ngộ Thủy cau mũi, bất quá vẫn gật đầu: “Đã biết.”
Mộc Lăng thỏa mãn, xoay người chỉ thấy Tần Vọng Thiên đứng dựa vào khung cửa nhìn mình, có chút không tự nhiên, nhưng vẫn sải bước đi ra, nói: “Đi, Vọng Vọng, chúng ta đi tìm đầu mối.”
Tần Vọng Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng, kéo kéo hắn, ý bảo hắn chờ một chút, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Phùng Ngộ Thủy.
Phùng Ngộ Thủy luôn luôn bội phục người có bản lĩnh, liền ngoan ngoãn tránh qua một bên.
Tần Vọng Thiên quay về phía bức tường huýt sáo một cái, không bao lâu thì có bốn người trèo vào, chạy đến cạnh chỗ Tần Vọng Thiên: “Lão đại!”
Mộc Lăng thấy bốn người này liền sửng sốt, nhớ tới khi mới gặp Tần Vọng Thiên, bên người hắn vẫn mang theo bốn người tiểu đệ. Có điều bốn tiểu đệ này thật… Mộc Lăng nhìn tướng mạo bốn người, che miệng cười, bọn họ một người mập lùn, một người cao gầy, một người mắt xếch, một người mặt rỗ, thực sự là mỗi người một vẻ.
Tần Vọng Thiên gật đầu với bọn họ, hỏi: “Sự tình thế nào rồi?”
“Đều làm tốt rồi.”, bốn thủ hạ cung kính đáp lời Tần Vọng Thiên: “Các huynh đệ đều tốt, người yên tâm.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, chỉ vào Mộc Lăng, nói : “Gọi đại tẩu!”
“Phụt…”, Nhạc Tại Vân phun dược đang uống ra, ho khan liên tục, Phùng Ngộ Thủy thì trưng ra biểu tình ——– “Nga~ thì ra ngươi mới là đại tẩu” nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng giận đến méo mặt, bốn tên kia còn rất có chí khí xoay người cung kính vái chào Mộc Lăng một cái, đồng thanh gọi: “Đại tẩu!”
“A…”, Mộc Lăng hít một hơi, nhấc chân đá: “Mụ nội nó cái ngươi gọi ai!”, vung nắm đấm đuổi đánh: “Đánh chết các ngươi!”
Bốn người bị Mộc Lăng đuổi chạy khắp sân, cuối cùng trốn sau lưng Tần Vọng Thiên: “Đại ca, đại tẩu thật dữ quá!”
“Ngươi còn dám gọi!”, Mộc Lăng rống lên một tiếng chuẩn bị nhào tới liều mạng, bị Tần Vọng Thiên ôm lại, Mộc Lăng vung tay đánh, Tần Vọng Thiên đã sớm bị đánh thành quen rồi, cũng không nói gì, ôm Mộc Lăng không tha. Mộc Lăng nghĩ không thể đánh chết hắn thì cũng phải đánh cho tàn phế, về phần vì sao không thể đánh chết hắn cũng không biết, dù sao thì cũng không muốn đánh chết hắn, tàn phế là được… Nói chung Mộc Lăng vừa tức vừa không biết làm sao, túm Tần Vọng Thiên há mồm cắn, nhân tiện giơ chân đá.
Bốn thủ hạ liếc mắt nhìn nhau lẩm bẩm: “Oa, đại ca và đại tẩu quan hệ không tồi a, không phải nói đánh là thương mắng là yêu, yêu thương liền giơ chân đá, chưa hết giận chưa hết duyên sao… ”
Bàn chân đang cố sức giẫm đạp chân Tần Vọng Thiên của Mộc Lăng cứng đơ giữa không trung không nhúc nhích.
“Đây là bốn thủ hạ của ta, Giáp Ất Bính Đinh.”, Tần Vọng Thiên nói với Mộc Lăng: “Còn nhớ chứ?”
Mộc Lăng liếc Tần Vọng Thiên một cái, lại nhìn bốn người thủ hạ, bĩu môi: “Các ngươi là bốn huynh đệ? Sao không giống nhau chút nào a?”
“Không phải, tên của chúng ta là lão đại đặt.”, Giáp cười hì hì trả lời.
Khóe miệng Mộc Lăng giật giật, nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngu ngốc mới đặt tên như thế!”
“Có gì không tốt a?”, Tần Vọng Thiên nháy mắt mấy cái: “Thực dụng lại dễ nhớ!”
Mộc Lăng muốn mắng hắn mấy câu, bất quá đột nhiên nhớ tới Tư Đồ trước đây cũng vì không nhớ được tên thủ hạ mà yêu cầu toàn bảo đổi tên tập thể thành Nhất Nhị Tam Tứ, Giáp Ất Bính Đinh so ra đỡ hơn nhiều…
“Ngươi có bốn thủ hạ?”, Mộc Lăng nhìn bốn người một chút, xem ra, hình dạng nhìn không được tốt lắm, công phu thật ra không tồi.
“Không phải a.”, Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Còn có mười hai người Thiên can địa chi, còn lại gọi là Nhất, Nhị, Tam Tứ… “
“Khụ khụ…”,Nhạc Tại Vân uống được nửa chén dược, đều ho ra hết.
Mộc Lăng thở dốc ——– trình độ ngu ngốc so với Tư Đồ thật không phân biệt được trên dưới!
“Đúng rồi… đại tẩu là nam sao?”, Giáp hỏi Ất.
“Ngươi còn dám gọi!”, Mộc Lăng hỏa lớn: “Ai dám gọi sẽ hạ độc cho câm!”
“Oa thật dữ nha.”, Bính gật đầu với Đinh: “Nếu vậy a, là nam thì không được gọi tẩu, phải gọi là phu mới đúng a!”
Mọi người gật đầu, suy nghĩ một hồi, vỗ đầu: “Đúng vậy, đại phu!”
“Khụ khụ…” Nhạc Tại Vân dược đã ho hết, giờ chỉ ho khan, bụng dưới vốn có thương, cười một hồi, động đến vết thương, đau đến độ ngồi không vững, rên hừ hừ!
Phùng Ngộ Thủy đứng kế bên chỉ vào Mộc Lăng nói: “Không sai, hắn là đại phu, chuyên chữa bệnh!”
“Nga…”, bốn người lại đồng loạt hành lễ với Mộc Lăng, đổi giọng, gọi : “Đại phu!”
Mộc Lăng nghĩ nếu còn tiếp tục nói thêm nữa có khả năng sẽ tức thổ huyết, một cước đá văng Tần Vọng Thiên còn dán dính trên người mình, vỗ vỗ mông xoay người đi.
Tần Vọng Thiên nhịn cười, nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Bốn người các ngươi canh giữ ở đây, nghe lời hắn phân phó.”, vừa nói vừa chỉ chỉ Phùng Ngộ Thủy.
“Vâng!”, bốn thủ hạ ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tần Vọng Thiên chạy đuổi theo Mộc Lăng, Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau phất tay: “Đại ca đại phu đi mạnh khỏe!”
Mộc Lăng bịt tai chạy ra đại môn…
Thấy hai người đi, Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, quay đầu lại nhìn Phùng Ngộ Thủy. Phùng Ngộ Thủy sờ cằm, xoay mặt nhìn Nhạc Tại Vân: “Ngươi uống dược xong rồi chưa?”
“Ân.”, Nhạc Tại Vân gật đầu.
“Vậy có đói bụng không?”, Phùng Ngộ Thủy liếc hắn một cái: “Mấy ngày nay ngươi chưa có hảo hảo ăn cái gì đúng không? Biện pháp chữa thương tốt nhất là ăn!”
Nhạc Tại Vân nhìn cánh tay mình, mấy ngày lăn qua lăn lại, đúng thật là gầy đi không ít, đầu cũng xoay mòng mòng, liền hướng Phùng Ngộ Thủy gật đầu: “Ân, muốn ăn!”
Phùng Ngộ Thủy cầm tấm ngân phiến đưa cho Giáp Ất Bính Đinh, nói: “Muốn ăn!”
Bốn người xoay mặt nhìn nhau, xoay người ra cửa, không bao lâu, mỗi người cầm theo mấy hộp thực hạp trở về, chất đầy cả giường. Phùng Ngộ Thủy ngồi xuống bên cạnh, nhét một cái đùi gà vào miệng Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân cắn mấy cái, có chút ăn không vào, đầy đầu đều là mấy chuyện loạn thất bát tao.
Phùng Ngộ Thủy nhìn dáng vẻ của hắn, có chút bất mãn bĩu môi, cầm một cái đùi gà khác cắn một cái: “Thật vô dụng, ăn như đàn bà.”
Nhạc Tại Vân chau mày, liếc mắt trừng Phùng Ngộ Thủy: “Ngươi nói ai giống đàn bà?”
Phùng Ngộ Thủy lại cắn một cái, đùi gà chỉ còn xương, nhướng nhướng mày với Nhạc Tại Vân: “Thấy chưa? Đây mới là cách nam nhân ăn, nam tử hán, đấu chí bất đấu khí, không vượt qua được khó khăn là cách hành xử của nha đầu!”
Nhạc Tại Vân phát hỏa, cũng hai ngụm cạp hết một cái đùi gà, bị nghẹn hai mắt trợn trắng [=.=], quay lại trừng: “Ai nha đầu! Ta cũng làm được!”
Phùng Ngộ Thủy gắp xíu mại, Nhạc Tại Vân cũng gắp, Phùng Ngộ Thủy gặm chân giò, Nhạc Tại Vân cũng gặm chân giò. Sau đó, hai người sơn hô hải cật, như bão quét hết một bàn thức ăn, không chừa lại món nào, ăn xong nằm ngửa trên giường than ăn no, bụng căng phồng, thoải mái thở một hơi… ăn hảo no a.
Giáp Ất Bính Đinh ngoài cửa lo lắng, liếc mắt nhìn nhau: “Từng thấy người tự sát, chưa từng thấy người liều mạng ăn cho no chết…”
Bên ngoài, Mộc Lăng hầm hừ chạy ra Hắc Vân tiễn trang, chưa được hai bước đã bị Tần Vọng Thiên đuổi tới.
Tần Vọng Thiên cảm thấy hình dạng Mộc Lăng tức giận thật rất khả ái, liền đi tới lấy vai cọ cọ hắn: “Sao vậy? Tức giận rồi? Các tiểu đệ cũng là bởi vì thích ngươi.”
Mộc Lăng liếc một cái, không nói gì, tiếp tục đi tới.
“Chúng ta đi đâu?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Không đi Nhạc gia trại?”
“Không đi.”, Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Nhạc Tại Đình đã như vậy, muốn lăn hắn cũng lăn không được, chúng ta tạm thời không cần để ý tới hắn.”
“Vậy tìm đầu mối ở đâu?”, Tần Vọng Thiên hiếu kì.
“Tìm Đoan Mộc Viêm trước.”, Mộc Lăng lạnh lùng cười: “Hiện tại chỉ có tiểu tử này có thể gây sóng gió, tìm hắn làm thịt trước.”
“Ngươi biết hắn ở đâu không?”, Tần Vọng Thiên phấn chấn.
“Không biết a.”, Mộc Lăng hiên ngang trả lời: “Vì sao ta phải biết?”
Tần Vọng Thiên nhụt chí: “Vậy sao ngươi còn bày ra bộ dáng đã định liệu trước mọi sự như thế.”
“Đó là…”, Mộc Lăng vừa đi vừa nhìn xung quanh: “Dù sao thì cũng chắc chắn tiểu tử này đang ở trong Lạc Hà thành, hơn nữa… nhất định ở trên Lạc Hà Sơn.”
“Sao lại khẳng định như vậy?”, Tần Vọng Thiên hỏi.
“Nhạc Tại Đình mắc bệnh đó, phỏng chừng ngày thứ hai là đã hoảng hốt, hắn có thể tìm ai trị? Tìm Giang Nam tam đại danh y?”, Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn trời: “Ngoại trừ Thạch Văn Thái, hai người kia có cái rắm dùng được a, Thích Văn thái độ chính trực, Nhạc Tại Đình khẳng định không để hắn thấy, ngươi nói hắn sẽ tìm ai?”
“Đoan Mộc Viêm…”, Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, hiểu ra: “Nga… Khó trách sao mấy ngày nay ngươi bảo Tô trang chủ mua nhiều dược liệu như vậy, dường như là đã mua hết dược liệu trị bệnh cho Nhạc Tại Đình, Đoan Mộc Viêm không có biện pháp, chỉ có thể lên núi hái thuốc cho Nhạc Tại Đình.”
“Hừ hừ hừ.”, Mộc Lăng nhe răng cười cười: “Những nơi nhiều người hắn không thể đến, đến chỗ ít người rồi, ngũ mã phân thi, hủy thi diệt tích!”
Dứt lời, hai người đi đến Lạc Hà Sơn, đang đi, đột nhiên một tràng tiếng pháo.
“Làm cái gì vậy?”, Mộc Lăng từ xa xa thấy trước một tòa tửu lâu lớn đốt pháo, mọi người đứng xung quanh nhìn, trên lầu có vài người đứng, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, mấy người đó đều là của Nhạc gia trại, bọn họ nhận ra y phục. Mấy người đó trong tay ai cũng cầm một tờ bố cáo đỏ thắm, cao giọng đọc: “Nhân dịp thiên hạ quần hùng tụ họp tại Lạc Hà thành, Nhạc gia trại Tứ tiểu thư Nhạc Thu Linh, vào ba ngày sau, sẽ cử hành luận võ chọn rể tại Nhạc gia trại!”
“Cái gì?”, Mộc Lăng nghe xong sửng sốt, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, chỉ thấy hắn cau mày thật sâu, lắc đầu: “Tình trạng hiện tại của Nhạc gia trại, thương thế của Nhạc Tại Vân còn chưa khỏi, Nhạc Thu Linh làm sao có tâm tư thảnh thơi như vậy?”
“Còn phải hỏi sao?!”, Mộc Lăng nổi giận đùng đùng một cước đá văng khối đá to bên đường: “Chắc chắn là tiểu tiện nhân Nhạc Tại Đình kia giở trò rồi.”
“Bây giờ làm sao?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Vạn nhất là Nhạc Tại Đình ép buộc Nhạc Thu Linh… “
“Ai, trước tiên khoan động tới Đoan Mộc Viêm kia đã.”, Mộc Lăng kéo Tần Vọng Thiên chạy đến Nhạc gia trại: “Chúng ta đi xem Nhạc cô nương trước, không nói được thì cứu ra, gả chồng là chuyện cả đời, người Nhạc Tại Đình tìm được chắc chắn cùng loại cặn bã với hắn, không thể để Nhạc cô nương gả cho thứ đó! Nàng muốn tìm phu quân, ta làm mai là được rồi, tìm một trăm người tốt cho nàng chọn!”
Tần Vọng Thiên chạy theo Mộc Lăng: “Vậy chuyện hạ dược, vạn nhất Đoan Mộc Viêm hái được giải dược rồi…”
“Ai… yên tâm, ta sớm đoán được hắn sẽ giở trò!”, Mộc Lăng đắc ý: “Trên núi ta đã rải thuốc bột rồi, Nhạc Tại Đình không dùng còn tốt, nếu như dùng… chậc chậc, vậy sẽ có trò hay xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.