Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 47

Nhĩ Nhã

10/06/2014

Ngày hôm sau, toàn bộ Lạc Hà thành đều được truyền bá rồi, tin Nhạc Thu Linh lớn lên xấu như quỷ dạ xoa, nhan sắc còn thua cả Chung Vô Diệm a, tuyệt đối không thể cưới, mà trận luận võ chọn rể được chuẩn bị từ trước, cũng đành phải hủy bỏ.

“Như vậy tốt thì có tốt, nhưng mà Nhạc cô nương sau này có khi nào không tìm được chồng không a?” Tần Vọng Thiên có chút lo lắng hỏi.

Mộc Lăng bĩu môi: “Sợ cái gì, việc hôn nhân của nàng cứ giao cho ta, ta bảo chứng tìm cho nàng một người biết săn sóc lại hiểu chuyện, yêu thương nàng cả đời, cả đời hưởng phúc, một chút khổ cũng không phải chịu!”

Có người cười thì cũng có người khóc, Mộc Lăng bọn họ thống khoái, Nhạc Tại Đình thì lại nén giận không ít, hảo hảo luận võ chọn rể bị phá hỏng, còn làm trò cười cho thiên hạ. Hắn hiện tại cả ngày không thể ra khỏi phòng, nhìn chỗ xấu hổ của mình bấm đốt ngón tay tính ngày, Đoan Mộc Viêm thấy hắn đứng ngồi không yên thì nói: “Nhị công tử, ngươi đừng có gấp a.”

“Làm sao không gấp được?!” Nhạc Tại Đình vẻ mặt đầy oán khí: “Còn tiếp tục như vậy không được, công phu hiện tại mới luyện được phân nửa, còn đang dang dở…”

“Buổi tối ngươi có thể ra ngoài mà.”, Đoan Mộc Viêm hời hợt nói: “Ai nhìn thấy giết là được rồi không phải sao?”

Nhạc Tại Đình không nói gì, Đoan Mộc Viêm ho khan hai tiếng, nhíu mày: “Tên Mộc Lăng này, thực sự là lợi hại, còn may hắn bắn hạt thứ hai không trúng, nếu không ta có khi đã thực sự mất mạng.”

“Mộc Lăng bọn họ chắc chắn đã chú ý đến chúng ta rồi.” Nhạc Tại Đình nhíu mày: “Nhưng cũng không cần quá lo lắng, hiện tại Linh Đang còn đang ở trong tay chúng ta, bọn họ hẳn là không dám làm bậy, vốn định thừa dịp luận võ chọn rể, cho bọn họ chút việc bận rộn, không gây rối kế hoạch của ta, không nghĩ tới đơn giản như vậy đã bị phá hỏng, Mộc Lăng thực sự là không thể xem thường.”

“Muốn bọn họ bận rộn có gì khó.” Đoan Mộc Viêm cười cười: “Tùy tiện hạ độc vài tên thủ hạ của Nhạc Tại Vân, hay làm ra vài trận ôn dịch, Mộc Lăng dụng tâm Bồ Tát, đương nhiên không còn thời gian quản chuyện của ngươi nữa.”

Nhạc Tại Đình liếc nhìn Đoan Mộc Viêm, cười nhạt: “Ngươi không thể nghĩ ra chủ ý quang minh chính đại sao, ngươi đừng quên ngươi cũng là thần y trị bệnh cứu người.”

“A…” Đoan Mộc Viêm bĩu môi, không ngờ đụng tới vết thương, kêu một tiếng, thì thào tự nói: “Lại nói, Tần Vọng Thiên rốt cuộc là thân phận thế nào a, chưa từng nghe nói qua có nhân vật như thế a, hơn nữa võ công của hắn tốt như vậy, trên giang hồ chắc chắn sẽ có lai lịch lớn… Sao lại không có danh tiếng a?”

Nhạc Tại Đình nghe Đoan Mộc Viêm nói, cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Nhạc Tại Vân thế nào rồi?”

“Còn có thể thế nào?” Đoan Mộc Viêm nhún vai: “Có Mộc Lăng bên cạnh, đương nhiên là qua một ngày lại khỏe thêm một ngày…” Thấy Nhạc Tại Đình nhíu mày, liền cười: “Không cần lo lắng, hắn dù là hoàn toàn khỏe mạnh, cũng đánh không lại ngươi, chờ mấy ngày nữa lão quỷ Nhạc Nam Phong kia cũng chết, không còn ai có thể giành Nhạc gia trại với ngươi.”

Nhạc Tại Đình gật đầu, nói: “Chuyện khác trước tiên mặc kệ, chúng ta đêm nay bắt đầu hành sự, tìm cá lớn hạ thủ, ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Hảo.” Đoan Mộc Viêm đứng lên, hỏi: “Nhiều chưởng môn danh môn chính phái như vậy, ngươi tìm ai trước?”

Nhạc Tại Đình hơi chần chờ, lúc này, có hạ nhân báo lên, nói chưởng môn Hồng Liên môn Hồng Vạn Kỳ mang theo nữ nhi tới. Nhạc Tại Đình nhếch miệng cười cười: “Có tên này tự đến dâng rồi.”

Đoan Mộc Viêm gật đầu, xoay người rời đi.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên thành công phá hư luận võ chọn rể, mấy ngày nay chạy khắp thành, vì sao? Đương nhiên là tìm Nhạc Linh Đang bị Nhạc Tại Đình giấu đi rồi, hai người cơ hồ đã lật ngược cả Lạc Hà thành, thế nhưng vẫn không thấy hình bóng Nhạc Linh Đang.

“Nhạc Tại Đình tên tiểu tử đó.” Mộc Lăng hận đến nghiến răng: “Không biết hắn đem Linh Đang giấu đến chỗ nào rồi.”

“Hắn coi như là túm lấy một ân nhân cứu mạng, hẳn là sẽ không thương tổn Linh Đang.” Tần Vọng Thiên thản nhiên nói: “Có Linh Đang trên tay hắn, chúng ta không thể trực tiếp giết hắn, hắn đang kéo dài thời gian.”

“Ai…” Mộc Lăng cảm thấy bực bội, hắn bực bội thì sẽ đói, vì vậy lôi kéo Tần Vọng Thiên, đi vào nơi thường đến nhất, Bách Tiên Cư.

Mới vừa vào cửa, Mộc Lăng nhìn thấy hai người cực kì gây ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn họ ——— Giang Nam tam đại danh y Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa.

Hai người thấy Mộc Lăng, sắc mặt khẽ biến, cúi đầi tiếp tục ăn, không hề lên tiếng.

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên tìm bàn cách xa bọn họ nhất ngồi xuống, gọi món ăn.

“Hai người này sao vẫn còn trong Lạc Hà thành?” Tần Vọng Thiên nhỏ giọng hỏi Mộc Lăng.

“Ta làm sao biết a, có lẽ người ta thích náo nhiệt, đừng quan tâm đến bọn họ.” Mộc Lăng vừa nói vừa gắp đồ ăn, trời đất bao la, ăn là lớn nhất. Đang ăn, phát hiện có người tới bên cạnh bàn, Mộc Lăng rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, phát hiện Vương Ngọc Phù.

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, miệng gặm chân gà tâm nói nếu ngươi dám gây phiền toái ảnh hưởng chuyện ăn uống của ta, lão tử lấy mông gà nhét vào miệng ngươi.

“Lâm tiên sinh.” Vương Ngọc Phù cung kính hành lễ với Mộc Lăng.

“Khụ khụ… ” Mộc Lăng suýt nữa nuốt luôn cái chân gà, vội vàng nhổ ra vỗ ngực ho, nguy hiểm thật a nguy hiểm thật. Tần Vọng Thiên cũng giật mình mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Vương Ngọc Phù đứng bên cạnh, người này trước nay nhìn không vừa mắt Mộc Lăng, ngày hôm nay sao lại khách khí như vậy?

Thấy Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, Vương Ngọc Phù có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Hai huynh đệ chúng ta trước đây có nhiều việc đắc tội, Lâm tiên sinh đại nhân hữu đại lượng, đừng để trong lòng.”

Quỷ nhập vào người rồi ——– ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mộc Lăng, nếu không thì là ăn phải thứ dơ bẩn gì đó rồi? Nếu không nữa thì trúng tà rồi.

“Đâu có đâu có.” Mộc Lăng đầy bụng hồ nghi, nhưng vẫn cười hì hì gật đầu, ý bảo mình không để trong lòng, vốn dĩ là như vậy, người gây hại cũng không phải hắn, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Ách… ” Vương Ngọc Phù bộ dáng lộ vẻ muốn nói lại thôi.

Mộc Lăng phun xương gà ra, vung đũa gắp lỗ tai heo, nhóp nhép nhóp nhép nhai, hỏi hai người: “Hai ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”

Vương Ngọc Phù quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Hoa phía sau, hạ giọng nói: “Lâm tiên sinh sau khi cơm nước xong, có thể đi theo chúng ta một chuyến không?”

“Đi chỗ nào?” Mộc Lăng hỏi.

“Không dối gạt tiên sinh, Thạch Văn Thái, Thạch lão đột nhiên nhiễm quái bệnh.” Vương Ngọc Phù nói: “Hai ta đã trị mấy ngày rồi, nhưng vẫn không có tiến triển gì.”

“Chúng ta dù sao cũng là Giang Nam Tam đại thần y.” Triệu Hoa có chút xấu hổ nói: “Trải qua mấy chuyện này, thanh danh của chúng ta đã bị ảnh hưởng rất lớn, nếu như hiện tại bản thân bị bệnh cũng trị không hết, vậy sau này còn mặt mũi đâu sống tiếp nữa.”

Mộc Lăng gật đầu: “Ra thế!”

“Bây giờ có thể cứu Thạch lão chỉ có Lâm tiên sinh.” Vương Ngọc Phù nói: “Lâm tiên sinh xin hãy vì Thạch lão chưa từng làm chuyện có lỗi với ngươi, cứu hắn một mạng.”

Mộc Lăng nghe xong, hỏi: “Thạch lão mắc quái bệnh gì a?”

“Là ngủ không tỉnh.” Triệu Hoa trả lời.

Khóe miệng Mộc Lăng giật giật: “Các ngươi xác định hắn còn thở, không phải là đã dứt thọ rồi chứ?”

Sắc mặt hai người thay đổi xấu hổ nhìn Mộc Lăng, tâm nói chúng ta dù gì cũng là thần y, ngươi nghĩ chúng ta người chết người sống cũng không phân biệt được sao.



“Chỉ đùa một chút, đừng cho là thật a.” Mộc Lăng khoát khoát tay, hỏi: “Tìm được bệnh căn chưa?”

Hai người đều lắc đầu: “Mạch rất bình thường, tất cả bình thường, nhưng vẫn không tỉnh, chúng ta cũng không có cách nào.”

“Như vậy a.” Mộc Lăng gật đầu: “Được rồi, ta ăn xong đi với các ngươi một chuyến.”

Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa sắc mặt lộ vẻ vui mừng, Tần Vọng Thiên lại cau mày nhìn Mộc Lăng, dùng nhãn thần hỏi ——- không sao chứ?

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái với hắn, ý bảo hắn đừng lo, tiếp tục ăn, thấy hai người còn đứng bên cạnh thì hỏi: “Hai ngươi còn có việc gì, hay muốn ăn cùng?”

“Ách, đều không phải…” Vương Ngọc Phù lắc đầu, nói với Mộc Lăng: “Nhưng mà, có thể mời Lâm tiên sinh một mình đi cùng chúng ta không?”

Mộc Lăng hơi sửng sốt, không giải thích được: “Vì sao?”

“Thạch lão ngụ trong Hồi Xuân Đường hắn mở, hiện tại đang ở Hồi Xuân Các, Thạch lão tính tình kì lạ, Hồi Xuân Các chỉ có đại phu mới được vào.” Vương Ngọc Phù thấp giọng nói: “Có thể để vị Tần huynh này chờ bên ngoài.”

Mộc Lăng cảm thấy buồn cười, gật đầu: “Được, không vấn đề gì.”

Nghe Mộc Lăng đáp ứng rồi, hai người trên mặt trà đày vui mừng, có thể nói là nhẹ nhõm, thở phào một cái, quay lại bàn của mình.

Mộc Lăng chỉ cười không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.

“Bọn họ có chuyện.” Tần Vọng Thiên nói khẽ với Mộc Lăng: “Ngươi thực sự muốn đi? Ta sợ có bẫy rập.”

Mộc Lăng khoát tay: “Đi xem trong hồ lô có cái gì, không cần lo lắng.”

Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Ta chờ ngay tại cửa, ngươi phải cẩn thận.”

Mộc Lăng gật gật đầu, tiếp tục ăn, tâm nói tên tiểu hài tử chết tiệt này, xem ta như tiểu nương tử rồi phải không?!

Ăn cơm xong, bốn người đi đến Hồi Xuân Các ở Bắc thành, Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa tựa hồ là rất sốt ruột, Mộc Lăng thì lại một hồi xem xiếc bên đường, một hồi đùa đùa tiểu cẩu, không thì mua đồ ăn vặt, cùng Tần Vọng Thiên vừa đi vừa đùa giỡn.

Thật vất vả đến được trước cửa Hồi Xuân Đường, Mộc Lăng ngửa mặt nhìn một cái, đây là hiệu thuốc lớn nhất Lạc Hà thành, chỉ là đại môn đóng kín, chỉ mở một cánh cửa bên nho nhỏ.

Vào cửa, Vương Ngọc Phù cảnh giác đóng cửa lại, dẫn hai người đi theo một hành lang dài, vào nội các của Hồi Xuân Đường.

Mộc Lăng vừa đi vừa nhìn, Hồi Xuân Đường này rất sâu, xem ra bên trong có sự mờ ám, Thạch Văn Thái là một đại phu, trên đời này phàm là đại phu, mặc kệ là có bản lĩnh hay không, trên cơ bản đều là kẻ nghèo hàn, cho nên Mộc Lăng khẳng định, Hồi Xuân Đường này tuyệt đối không phải của Thạch Văn Thái. Hành lang dài cong qua cong lại, thật vất vả đi tới một tòa lầu các nho nhỏ, ngửa mặt nhìn một chút, chỉ thấy một tấm biển cũng nho nhỏ, viết ——– Hồi Xuân Các.

Mộc Lăng nhướng mày, nơi này không giống chỗ ở của một lão đầu, giống chỗ ở của một cô nương hơn.

“Lâm tiên sinh mời.” Vương Ngọc Phù đưa tay đẩy cửa Hồi Xuân Các, dẫn Mộc Lăng đi vào, Triệu Hoa cũng theo vào, Tần Vọng Thiên ở cửa chờ, nhíu mày khoanh tay, ngực có chút lo lắng, thế nhưng Mộc Lăng đã dặn hắn không được theo vào, hắn cũng không có cách.

Mộc Lăng theo Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa lên lầu, đến một gian phòng, đi vào nhìn thử một chút, chỉ thấy trên giường trống trơn, làm gì có Thạch Văn Thái a? Mộc Lăng không giải thích được quay đầu lại nhìn Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa: “Người đâu?”

“Ha hả…” Trên mặt hai người lộ ra một tia hung ác, chăm chăm nhìn Mộc Lăng một lát, từ bên hông lấy ra hai thanh đao ngắn.

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, tâm nói không phải chứ, hai người này thật sự không có mắt sao?

“Lâm Bách Tuế.” Vương Ngọc Phù cầm đao lạnh mắt nhìn Mộc Lăng: “Ngươi hại hai huynh đệ chúng ta mất hết thể diện, ngày hôm nay chúng ta tính sổ với ngươi!”

Mộc Lăng cảm thấy hình dạng bọn họ rất thú vị, suy nghĩ một chút thì giả vờ sợ hãi nói: “Các ngươi không nên xằng bậy a, Vọng Vọng còn ở dưới lầu, ta bảo hắn đánh các ngươi.”

“A… Cho nên mới cho ngươi vào Hồi Xuân Các, nơi này giữa hai vách tường còn có một khoảng trống, mặc cho ngươi la bao lớn, bên ngoài đều nghe không được. Mặt khác, còn có đường ngầm, chúng ta giết ngươi, sau đó theo đường ngầm đào tẩu, Tần Vọng Thiên kia căn bản không có cách nào bắt được chúng ta!”

Mộc Lăng hơi mất hứng, bất quá hai thần y này đùa rất vui, Mộc Lăng quyết định giữ lại chậm rãi đùa bọn hắn, cho nên giả vờ rất sợ rất sợ, trốn vào trong giường, dùng màn ngăn lại: “Vọng Vọng cứu mạng a…”

Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa thấy dáng vẻ Mộc Lăng sợ hãi thì vui vẻ, cầm đao đến gần, Mộc Lăng oạch một cái bỏ chạy đến phía sau bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đuổi theo Mộc Lăng. Vì vậy, Mộc Lăng chạy quanh phòng, hai người đuổi theo, chưa được mấy vòng đã mệt đến thở dốc rồi. Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa chỉ là hai thư sinh, làm sao chịu nổi Mộc Lăng lăn qua lăn lại, không bao lâu đã mệt nằm sấp tại chỗ, Mộc Lăng vẫn là bộ dáng thương cảm điềm đạm đáng yêu nắm màn giường nói: “Ai nha, đừng đuổi theo ta nha, ta sợ a.”

Hai người ngưỡng mặt nhìn Mộc Lăng, ném đao, hướng về phía cửa hô to: “Như vậy được rồi chứ?”

Mộc Lăng nhìn cửa một cái, cười nói: “Bọn họ hỏi ngươi kìa, như vậy được chưa?”

Một lát sau, chợt nghe từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười, nghe thanh âm là một thiếu nữ: “Để Mộc tiên sinh chê cười.”

Mộc Lăng tìm ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, chỉ thấy từ cửa một thiếu nữ mặc y phục đỏ thướt tha đi vào, Mộc Lăng nhìn một cái, quen mắt a… là Cổ bà lần trước hại chết Tiễn Hoa.

“Tiểu nữ Âu Dương Ngọc, gặp qua Mộc Lăng, Mộc thần y.” Nàng kia cười mỉm nhún chào Mộc Lăng một cái, yểu điệu nói: “Từ lâu đã nghe uy danh của Mộc thần y, hôm nay nhìn thấy, tiểu nữ tam sinh hữu hạnh.”

Mộc Lăng nhếch miệng cười cười: “Họ Âu Dương… ta còn thắc mắc ai có bản lĩnh lớn như vậy, thì ra là Độc nương tử Âu Dương Ngọc tiếng tăm lừng lẫy a, thất kính thất kính.”

Âu Dương Ngọc che miệng cười một tiếng: “Mộc thần y quá khen.”

Thấy hai người hàn huyên, Vương Ngọc Phù ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngọc: “Chuyện ngươi muốn chúng ta làm chúng ta đã làm rồi, có thể đưa giải dược cho chúng ta rồi chứ?”

Âu Dương Ngọc hì hì cười hai tiếng, vung tay ném hai viên dược hoàn xuống đất, Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa vội vã nhặt lên, vừa định bỏ vào miệng, chợt nghe Mộc Lăng lạnh lùng nói: “Đừng ăn.”

Hai người sửng sốt, ngưng tay, xoay mặt nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng đổi chân gác, gãi gãi cái chân nhỏ, nói: “Hai ngươi nhìn cổ tay của mình xem.”

Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa liếc mắt nhìn nhau, nhìn cổ tay, chỉ thấy trên cổ tay không biết từ bao giờ xuất hiện một đường chỉ đỏ, đường chỉ bao một vòng quanh cổ tay, duy độc tại vị trí gân mạch chính giữa, bị ngắt quãng một khoảng nhỏ.

“Nguyệt… Nguyệt lão hồng… ” Hai người mở to mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc: “Ngươi hạ lúc nào….”

Âu Dương Ngọc lạnh lùng cười một tiếng, lắc đầu chỉ chỉ một vòng nhang đang tỏa khói trên bàn: “Các ngươi vừa tiến vào đã trúng độc, vận động kịch liệt càng thúc đẩy độc tính lan tràn, đến lúc hai đầu chỉ hồng đụng vào nhau, các ngươi cũng nhất định phải chết.”

“Chúng ta không oán không thù với ngươi, ngươi vì sao lại làm vậy?” Triệu Hoa hung tợn nhìn Âu Dương Ngọc.

“Không ác độc như vậy, ta làm sao có thể thử ra vị này có phải là thần y Mộc Lăng hay không.” Âu Dương Ngọc cười cười, quay sang Mộc Lăng nói: “Tiểu nữ thực sự là bội phục sát đất rồi, Lâm tiên sinh không những không trúng độc, còn dừng lại ngay trước lúc bọn họ chết, thực sự là quá lợi hại.”



Mộc Lăng không phản ứng nàng, mà là cúi đầu nhìn Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa, lắc đầu, hai tên hồ đồ này.

Tần Vọng Thiên đang chờ dưới lầu, đột nhiên nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa sổ, sau đó, Mộc Lăng ló đầu ra, khoát khoát tay với hắn: “Vọng Vọng, đứng xa một chút.”

Tần Vọng Thiên không giải thích được lui lại mấy bước, chỉ thấy Mộc Lăng vung tay, ném ra hai người, chính là Vương Ngọc Phù cùng Triệu Hoa, hai người chân bị cột lại, lộn ngược giữa không trung, máu dồn về não, khó chịu đến muốn chết, nhưng nhìn chỉ hồng trên cổ tay, đã dần dần nhạt màu đi, mới thở phào một cái.

“Cứ treo như thế một canh giờ là giải được độc rồi.” Mộc Lăng phủi phủi tay, quay đầu lại liếc mắt nhìn Âu Dương Ngọc, nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Âu Dương Ngọc cười nhẹ, nói với Mộc Lăng: “Ta muốn cùng Mộc thần y làm một cái giao dịch.”

“Giao dịch gì?” Mộc Lăng cảm thấy rất hứng thú hỏi.

“Ngươi giúp ta giải độc trên người.” Âu Dương Ngọc cười nói: “Ta cho ngươi biết Đoan Mộc Viêm đang ở đâu.”

“Hai ngươi không phải đi cùng đường sao?” Mộc Lăng tựa hồ có chút giật mình.

“Vốn vậy.” Âu Dương Ngọc lắc đầu: “Bất quá người nam nhân quá không tiền đồ rồi, ta đã chán ghét rồi, chỉ muốn thoát khỏi hắn.”

Mộc Lăng nhướng mày gật đầu: “Thì ra là thế… Nhưng mà, ta không có hứng thú với chuyện Đoan Mộc Viêm đang ở đâu.”

Âu Dương Ngọc sửng sốt: “Ngươi không muốn bắt hắn sao? Hắn gần đây lại muốn hại người rồi.”

Mộc Lăng bật cười: “Hắn vẫn luôn hại người, nói chung điều kiện này chưa đủ, ngươi muốn ta trị bệnh cho ngươi, còn muốn mượn tay ta giết Đoan Mộc Viêm, nên có chút thù lao xứng đáng.”

Âu Dương Ngọc có chút dở khóc dở cười, Mộc Lăng là đang mặc cả với nàng, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi muốn thế nào? Muốn ta lấy thân báo đáp sao?”

Mộc Lăng cười gượng hai tiếng: “Miễn đi, ta muốn hai thứ.”

“Hai thứ gì?” Âu Dương Ngọc hỏi.

“Thứ nhất, ngươi là Độc nương tử, ta muốn đồ gia truyền của ngươi, Thiên niên cổ vương.” Mộc Lăng nghiêm túc định giá.

“A…” Âu Dương Ngọc lắc đầu: “Ta chỉ có chút vốn riêng như vậy, Mộc thần y đây không phải là khoét tim ta rồi sao?”

“Cho hay không tùy ngươi.” Mộc Lăng ngoát ngoáy tai, dáng vẻ như địa chủ.

“Hảo.” Âu Dương Ngọc gật đầu, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, giao cho Mộc Lăng: “Cổ vương ở bên trong.”

Mộc Lăng cầm lên ngửi ngửi, thỏa mãn cất vào.

“Thứ còn lại là gì?” Âu Dương Ngọc hỏi.

“Ta muốn phương thức.” Mộc Lăng cười.

“Phương thức gì?” Âu Dương Ngọc sửng sốt.

“Ngươi nằm gai nếm mật theo Đoan Mộc Viêm lâu như vậy, còn không phải vì phương thức hút nội lực người khác năm đó Đoan Mộc Liệt lưu lại sao?” Mộc Lăng bình thản nói: “Ngươi đã ly khai hắn, chứng tỏ ngươi đã thu vào tay rồi, đúng không?”

“Ngươi…” Âu Dương Ngọc cười khổ lắc đầu: “Đều nói luận võ đừng tìm Tư Đồ, đấu trí đừng tìm Mộc Lăng, quả nhiên không sai!”

Mộc Lăng khoát khoát tay: “Mấy thứ này đều là vật ngoài thân, sinh mệnh mới là đáng giá nhất, ngươi có giao hay không a?”

Âu Dương Ngọc suy nghĩ một lúc lâu, cắn răng một cái, gật đầu: “Thành giao!”

Mộc Lăng thành công chèn ép Âu Dương Ngọc, vẻ mặt tươi cười vẫy tay với nàng: “Đến đây, ta bắt mạch cho ngươi.”

Âu Dương Ngọc đi tới, đặt tay lên bàn. Mộc Lăng đưa tay, vươn ba ngón tay đè lên huyệt đạo của nàng, ngưng thần bắt mạch.

“Ân…” Mộc Lăng hơi nhíu mày.

Âu Dương Ngọc căng thẳng: “Ngươi có cách trị không?”

Mộc Lăng thở dài, gật đầu: “Trị là có thể trị, có điều phải tốn chút công phu, ngươi trúng chính là Thiên Trúc Lan, độc tố đã xâm nhập gân mạch, còn may ngươi nội lực không kém, có điều phải có tâm pháp khẩu quyết trừ độc.”

“Ngươi thật có thể trị?!” Âu Dương Ngọc chấn động, nhìn Mộc Lăng: “Trên đời này, đã thật lâu không xuất hiện nam nhân khiến ta bội phục như vậy rồi.”

Mộc Lăng bĩu môi: “Bớt vuốt mông ngựa, đi lấy giấy bút đến đây, ta viết cho ngươi mấy câu tâm pháp khẩu quyết, ngươi trong vòng ba ngày luyện theo khẩu quyết này, cấm thực, ba ngày sau đến Hắc Vân tiễn trang tìm ta, ta thi châm trừ độc cho ngươi” nói xong, giơ tay: “Đưa phương thức đây.”

Âu Dương Ngọc thấy Mộc Lăng cứng mềm đều không ăn, không thể làm gì khác hơn là giao cho Mộc Lăng.

Mộc Lăng mở ra nhìn lướt qua, nhíu mày, lắc đầu cất đi, ngẩng đầu nhìn Ân Dương Ngọc: “Ngươi đã luyện qua chưa?”

Âu Dương Ngọc thành thật lắc đầu: “Ta dự định thanh trừ hết Thiên Trúc Lan rồi sau đó bắt đầu tu luyện.”

Mộc Lăng thở dài, nghiêm túc nói với nàng: “Trong nữ tử trên giang hồ, ngươi cũng đã là một người có năng lực rồi, ta khuyên ngươi một câu, đừng luyện thứ này.”

Âu Dương Ngọc tựa hồ có chút không cam lòng, nhìn Mộc Lăng: “Vì sao?”

“Còn có thể vì sao?” Mộc Lăng cười nhạt: “Thứ này hại người hại mình, vạn vật tuần hoàn là thiên lý, nghịch thiên mà đi là sai trái. Làm chuyện sai trái, chắc chắn sẽ gặp kết quả không lành, ngươi cũng không ngốc, ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, nữ hài tử, sao phải lăn qua lăn lại ở nơi gió tanh mưa máu? Tìm một người thương, hảo hảo sống, có người thương yêu, cũng không uổng một lần sống trên đời.”

Âu Dương Ngọc lộ ra thần tình dở khóc dở cười, Mộc Lăng đang giảng đạo lý với nàng a.

“Ngươi có nghe hay không tùy ngươi.” Mộc Lăng đứng lên, hỏi: “Đoan Mộc Viêm đang ở đâu?”

Âu Dương Ngọc suy nghĩ một chút, cười: “Ta đã đưa ngươi hai thứ rồi, cái thứ ba, chờ ngươi trị khỏi cho ta, bằng không ta lỗ vốn rồi.”

Mộc Lăng gật đầu, rời đi, đi tới cửa, quay đầu lại: “Đừng làm nhiều việc ác, nói cách khác, một ngày nào đó học được rồi, nhưng lại mang một thân tội lỗi không cách nào chuộc được, không đáng!” Nói xong, bình thản đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hảo Mộc Vọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook