Chương 65
Nhĩ Nhã
10/06/2014
Tần Vọng Thiên đứng dưới khe núi nhìn Mộc Lăng nghiêng người ngã xuống, kinh hoảng hô to một tiếng, may mà Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử đứng bên cạnh theo bản năng lao tới làm đệm đỡ cho Mộc Lăng, hắn mới không ngã xuống tuyết lạnh.
“Mộc Lăng.” Tiểu Hoàng vội vàng xuống ngựa chạy tới, lúc này, Tần Vọng Thiên đã lao đến, vòng tay ôm Mộc Lăng lên, Tiểu Hoàng bắt mạch cho Mộc Lăng, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tần Vọng Thiên, liền nói: “Bảo vệ tâm mạch hắn, đưa sừng hươu cho ta!”
Tư Đồ cũng đã tới, đặt một tay sau lưng Mộc Lăng, bảo vệ tâm mạch cho hắn, Tiểu Hoàng muốn đến lấy sừng hươu trên tay Tần Vọng Thiên, thế nhưng sừng hươu đã đông chặt vào tay hắn rồi, Tiểu Hoàng cũng không biết phải làm thế nào.
Tần Vọng Thiên đưa tay “Xoạt” một tiếng, xé xuống cả sừng hươu lẫn mảng da tay mình, đưa cho Tiểu Hoàng, lại lấy Xạ Hương và Ngưu Hoàng trong ngực ra.
Tiểu Hoàng nói: “Mau trở lại khe núi!”
Lúc này, Mộc Lăng đã thoáng tỉnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn là trắng bệch, trên môi cùng trên trán đều có một ít bụi tuyết.
Tần Vọng Thiên ôm lấy Mộc Lăng, xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc sải chân chạy trở về, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng lên ngựa, những người khác cũng lên ngựa, thúc roi chạy về khe núi.
Trở lại khe núi, Giáp Ất Bính Đinh vội vàng nhóm lửa, Tiểu Hoàng dựa theo phương thuốc trước đây Mộc Lăng viết cho hắn, chia dược đúng tỉ lệ, dùng nồi sắc, tất cả mọi người đều hai mắt trông mong nhìn chằm chằm nồi thuốc, mong cho nó mau mau hoàn thành.
Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng ngồi trong xe, Vương Thập Nhị chui vào trong, giúp Tần Vọng Thiên băng bó vết thương trên tay, thấy vết thương quá nặng, lại không nhịn được xoạt xoạt rơi nước mắt, Tiểu Trùng Tử ở bên cạnh vừa giúp nó cầm dược, vừa cầm khăn nhỏ lau nước mắt cho Vương Thập Nhị, mà bản thân nó vành mắt cũng hồng hồng.
Tần Vọng Thiên chăm chăm nhìn Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Đừng khóc, không có gì phải khóc, hắn sẽ khỏe lại.”
Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử gật đầu, tay Tần Vọng Thiên bị thương, Tư Đồ đứng phía sau, thỉnh thoảng lại dùng nội lực giúp Mộc Lăng bảo vệ tâm mạch, nhưng hơi thở Mộc Lăng vẫn càng lúc càng yếu.
Tần Vọng Thiên đột nhiên nhớ tới khối Dược ngọc Mộc Lăng đeo trên cổ, vội vàng lấy ra, nhẹ nhàng mở miệng Mộc Lăng ra, để hắn ngậm vào… Quả nhiên, không bao lâu, hơi thở của Mộc Lăng bình ổn lại, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, thế nhưng tử sắc đã chậm rãi thối lui.
Tư Đồ bên cạnh cũng có chút sốt ruột, thỉnh thoảng lại ra ngoài nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm nồi dược hai mắt không chớp lấy một cái, qua một lát lại cầm muôi đảo nhẹ một vòng, nhãn thần kiên định.
Trái tim đập nhanh của Tư Đồ cũng dần dần bình ổn lại, cúi đầu nhìn Mộc Lăng đang nằm trong lòng Tần Vọng Thiên, hồi ức những ngày rất lâu trước đây hiện ra trước mắt. Hắn nhớ kĩ Hạc Lai Tịch đã từng nói, hắn Tư Đồ cái gì cũng không tốt, chỉ có mệnh tốt, Mộc Lăng cái gì cũng tốt, chỉ có mệnh không tốt. Người mệnh tốt chưa bao giờ phải quan tâm số mệnh thế nào, thế nhưng người mệnh không tốt, không tin số mệnh cũng không được… Bất quá lão thiên gia cũng có một giới hạn, người trên đời, thịnh hai mươi lăm năm, suy hai mươi lăm năm… Có người thịnh trước, có người suy trước, Mộc Lăng đời này hai mươi lăm năm trước có thể là suy đến chết rồi, nếu như còn có hai mươi lăm năm sau, nhất định sẽ là cực thịnh.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ không hiểu sao lại muốn phun vào mặt Hạc Lai Tịch một ngụm , Mộc Lăng đã hai mươi sáu rồi!
Khi trời tối, Tiểu Hoàng nói một tiếng: “Dược được rồi!”
Mọi người đều phấn khởi, Tư Đồ cẩn thận đi ra ngoài, bưng nồi dược vào trong xe, Tiểu Hoàng múc dược ra một chén nhỏ, ý bảo Tần Vọng Thiên nâng Mộc Lăng dậy.
Tần Vọng Thiên nâng Mộc Lăng lên, Vương Thập Nhị cẩn thận lấy khối Dược ngọc trong miệng Mộc Lăng ra, Tiểu Hoàng cho Mộc Lăng uống dược. Có lẽ Mộc Lăng đời này đã uống dược nhiều lắm, mặc dù đang hôn mê, thế nhưng dược đưa đến miệng, đều sẽ ngoan ngoãn nuốt xuống.
Tần Vọng Thiên nhìn vào mắt, cũng không biết là nên vui mừng hay nên đau lòng. Rất nhanh, một chén dược đã thấy đáy, Tiểu Hoàng bảo Vương Thập Nhị ra ngoài lấy vào một chậu nước nóng, đem nồi dược ngâm vào nước nóng, nói: “Mỗi canh giờ uống một chén, đến sáng mai, sẽ nấu tiếp nồi thứ hai. Ngày mai cách hai canh giờ uống một chén, như vậy là xong, tối mai ngủ một đêm, sáng ngày thứ ba là có thể tỉnh.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, cúi đầu nhìn sắc mặt Mộc Lăng, tuy rằng không còn Dược ngọc, nhưng hô hấp của Mộc Lăng rõ ràng đã bình ổn hơn trước. Đêm đó, mọi người canh giữ bên ngoài xe ngựa, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, qua một canh giờ, lại cho Mộc Lăng uống dược, xen thử tình trạng của hắn, cho đến bình minh sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Hoàng đã chạy ra ngoài nấu tiếp nồi thuốc thứ hai.
Nhìn lại Mộc Lăng, sắc mặt đã không còn trắng bệch như trước, hô hấp cũng bình thường, ngoại trừ vẫn bất tỉnh, thật giống như đang ngủ. Tần Vọng Thiên vẫn ôm Mộc Lăng, để hắn dựa vào người mình, hai mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt Mộc Lăng, giúp hắn tính ngày, đã lâu chưa ăn gì rồi a, tên cật hóa này không biết sắp đói thành cái dạng gì nữa.
Tư Đồ thấy sắc mặt Mộc Lăng đã khá hơn, tâm tình cũng tốt lên, đứng ngoài mã xa nhìn viễn sơn, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Giáp Ất Bính Đinh lên núi bắt không ít thú rừng trở về, làm sạch sẽ sau đó ướp muối, chờ Mộc Lăng tỉnh lại là lập tức có thể nấu lên ăn. Cuối cùng thì ngày thứ hai cũng qua, Tiểu Hoàng cho Mộc Lăng uống xong bát dược cuối cùng, nói với Tần Vọng Thiên: “Được rồi.”
Tần Vọng Thiên nhìn mặt Mộc Lăng, trên mặt đã có vẻ hồng hào nhàn nhạt, đây là sắc mặt Mộc Lăng từ trước đến nay vẫn chưa từng có, mặt hắn trước đây, tái nhợt chưa bao giờ thấy vẻ hồng hào như thế này, đương nhiên… ngoại trừ lúc bị chọc phát giận và lúc bị chiếm tiện nghi.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Tư Đồ nói: “Gần đây mọi người đều mệt mỏi, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đến sáng.”
Tương Thanh cùng Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân thay phiên trực đêm, những người khác đều đi nghỉ ngơi. Mọi người buông màn xe của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên xuống, để hai người hảo hảo ngủ một đêm, khoảng thời gian này Tần Vọng Thiên hầu như không chợp mắt, nếu không nhờ nội lực hắn thâm hậu, là người bình thường thì đã sớm mệt chết.
Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã buông xuống, điều chỉnh tư thế một chút, ôm Mộc Lăng cùng nằm xuống, tựa trên gối đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Mộc Lăng, cảm giác một cơn buồn ngủ đánh ập tới.
Muốn bắt lấy tay Mộc Lăng, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn, hai tay đều bị quấn chặt băng gạc, lúc này mới cảm thấy đau đớn, cực kì chân thực, trước đây cứ như là một giấc mộng, có chút không cam lòng đem tay Mộc Lăng đặt lên trên tay mình, Tần Vọng Thiên choàng người qua, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Mộc Lăng, tựa vào bên cổ hắn, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, Tần Vọng Thiên lập tức mất cảm giác, nặng nề đi vào giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, Tần Vọng Thiên bắt đầu mơ, trong mơ liên tục hiện ra hình ảnh những ngày còn bé đi trộm gỗ, còn có cảm giác bị sét đánh cháy… Cảm thấy chân khí trong cơ thể cuộn trào từng trận, rất nóng rất nóng, nóng đến như bị hỏa thiêu. Đang khó chịu, liền cảm giác có một bàn tay mát mẻ mà mềm mại nhẹ nhàng xoa trán hắn, tâm dần dần bình ổn, lại nghĩ tới trước đây sau khi bị sét đánh, khi Mộc Lăng bôi dược cho hắn cũng là loại cảm giác này, giữa lửa nóng có một tia mát mẻ quét qua, khiến hắn nhịn không được muốn đuổi theo cảm giác này, muốn nó có thể ở lại lâu một chút. Hắn liên tục nhắc nhở mình, phải mau mau tỉnh lại, trời sắp sáng, muốn nhìn xem Lăng đã tỉnh chưa, thế nhưng hai mắt rất nặng, bản thân cảm thấy như bị vùi vào bóng đêm, hơn nữa thân thể dường như là đang trái phải lắc lư… Mỗi lần giãy dụa muốn đứng lên, lại cảm giác có một bàn tay mát mẻ dễ chịu nhẹ nhàng xoa trán hắn, làm hắn dần bình tĩnh trở lại, lại an tâm ngủ.
Cứ như vậy ngủ thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn đã sắp mất hết kiên nhẫn, hắn muốn nhìn xem Lăng đã tỉnh chưa, liền liều mạng chạy vào trong bóng đêm, rốt cuộc, thấy được ánh sáng…
Tia sáng ngày càng rõ ràng, ý thức cũng dần khôi phục, cố sức mở mắt ra, ngồi mạnh dậy, chợt nghe bên cạnh truyền đến một thanh âm: “Nương a, hù chết lão tử rồi.”
Thanh âm quen thuộc, mang theo chút đùa giỡn, trong trong thanh thanh, thanh âm hắn thích nhất.
Tần Vọng Thiên lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng, vội vàng xoay mặt lại, liền thấy có một người đang đứng bên cạnh, cười hì hì nhìn hắn. Một thân bạch y, tóc buột sau ót, tròn tròn một búi, da trắng trắng mịn mịn, hình dáng thanh thú nhã nhặn, rõ ràng là mắt phượng, mắt lại tròn to, đuôi mắt khẽ cong, khóe mắt mỉm cười, đôi môi hơi mỏng, hồng nhuận chưa từng thấy qua… Còn có khóe miệng luôn dẫn theo vẻ tươi cười có chút giảo hoạt, vóc người cao cao gầy gầy, bàn tay thon dài đưa lên, sờ vào trán hắn, cảm giác hơi lạnh, thoải mái không nói nên lời.
“Ân, đã hết nóng rồi.” Người nọ một tay cầm khay, bên trên là một cái chén không, vẫn còn vương chút mùi dược, đắc ý dào dạt nói: “Nói cho ngươi biết, nếu không phải lão tử y thuật như thần, ngươi đã sớm sốt đến ngu người!”
Tần Vọng Thiên ngơ ngác nhìn người trước mắt, không nói được lời nào.
“Không phải là sốt ngu người thật rồi chứ?” Người nọ nghiêng đầu nhìn nhìn, đưa tay nhéo nhéo má Tần Vọng Thiên, chợt nghe Tần Vọng Thiên hô to một tiếng “Lăng!” Lập tức lao tới, từ trên giường trực tiếp lao lên người hắn, hai người cùng lăn trên mặt đất.
“Lăng! Ngươi tỉnh rồi, có phải ngươi khỏe rồi không?!” Tần Vọng Thiên kích động ôm Mộc Lăng vừa hôn vừa cọ, khay trên tay Mộc Lăng cũng quăng rớt, chính mình còn bị ngã ngửa ra đất mà, nhìn đại cẩu tử Tần Vọng Thiên nằm trên người đang sống chết liếm a liếm hai má mình, thở dài.
Lúc này, cửa mở ra , có người thò đầu vào nhìn, là Tiểu Hoàng: “A! Tần Vọng Thiên tỉnh!” Tiểu Hoàng hưng phấn quay ra bên ngoài hô to, sau đó tiếng bước chân mất trật tự vang lên, một đám người chen nhau mà vào, Giáp Ất Bính Đinh đi trước nhất, mọi người vừa khóc vừa la: “Đại ca! Ngươi tỉnh rồi, hù chết chúng ta rồi!”
Tần Vọng Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lập tức sửng sốt, người chen vào trong phòng ngoại trừ Giáp Ất Bính Đinh, còn có một đoàn huynh đệ Tu La Môn… Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới phát hiện mình đây là đang ở gian phòng của mình trong Tu La Môn, có chút mờ mịt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với khuôn mặt dở khóc dở cười của Mộc Lăng.
“Lăng!” Tần Vọng Thiên cũng không rảnh nghĩ việc khác, trước tiên phải nhào đến trên người Mộc Lăng hôn.
“A!” Mộc Lăng kinh hãi, huynh đệ bên ngoài đều ồn ào, sau lại bị Vương Thập Nhị cùng Tiểu Hoàng đuổi ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, trong phòng còn lại Giáp Ất Bính Đinh, Tiểu Hoàng, Tư Đồ, Phùng Ngộ Thủy, Nhạc Tại Vân và Tương Thanh.
Mộc Lăng thật vất vả đẩy mặt của Tần Vọng Thiên ra, thế nhưng Tần Vọng Thiên vẫn ôm chặt hắn không buông, hăng hái hỏi: “Lăng, ngươi đã khỏe chưa? Được rồi chứ?”
“Mộc Lăng đã khỏe rồi.” Tiểu Hoàng nói: “Nhưng vẫn phải cẩn thận tĩnh dưỡng một năm mới khỏi hẳn, đến lúc đó công phu cũng có thể khôi phục rồi.”
“Thật sao?!” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ: “Công phu cũng có thể khôi phục? Thật tốt quá!”
Mộc Lăng híp mắt nhìn hắn, trừng: “Đứng lên, nặng chết!”
Tần Vọng Thiên ngượng ngùng đứng lên, bị Mộc Lăng ấn về trên giường, cưỡng ép hắn nằm xuống, lôi cổ tay hắn lên bắt mạch.
“Sao ta lại ở đây?” Một lúc lâu sau Tần Vọng Thiên mới từ trạng thái ngây ngốc tỉnh lại, hỏi mọi người.
“Sư phụ phu đêm hôm đó sau khi ngươi ngất xỉu thì bắt đầu phát sốt, ngày hôm sau sư phụ tỉnh lại, thấy tình trạng của ngươi nói sốt cao nghiêm trọng, phải uống dược hạ sốt mới được. Sau đó chúng ta trở về, đến thành trấn gần nhất mua dược cho ngươi, sư phụ phối dược trị bệnh cho ngươi, sau đó Giáp Ất Bính Đinh bảo trước tiên về Tu La Môn đã… Cứ như vậy, đã qua hơn mười ngày rồi, mấy ngày nay sư phụ mỗi ngày rót nước bón dược hầu hạ ngươi… A” Vương Thập Nhị líu ríu còn chưa xong, đã bị Mộc Lăng chụp gối đầu ném, cả giận nói: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi phản sao, cái cần nói hẳn nói cái không cần nói thì không được nói.”
Tần Vọng Thiên đưa tay nắm lấy tay Mộc Lăng, thấy băng gạc trên tay cũng đã được tháo xuống, để lại một tay đầy sẹo, nhưng một chút cũng không đau, cũng không có cảm giác không khỏe gì, không cần hỏi, nhất định là Mộc Lăng chữa trị cho hắn.
“Vậy bệnh của ngươi thì sao?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Bệnh của ngươi đã khỏi rồi chứ?”
Mộc Lăng có chút không tự nhiên gật đầu, nói: “Ân, đã khỏi rồi…”
Nói xong, liền thấy mọi người trừng hắn, Mộc Lăng mếu, nhìn Tần Vọng Thiên, một lúc lâu mới nói: “… Đa tạ ngươi.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, liền thấy người xung quanh đều nháy mắt với hắn, Tần Vọng Thiên không biết, Giáp Ất Bính Đinh cùng với Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử mấy ngày đeo bên tai Mộc Lăng thêm mắm thêm muối rả rích nói Tần Vọng Thiên là một lòng cuồng dại với hắn thế nào, tìm sừng hươu thế nào chăm sóc cho hắn uống dược thế nào. Mộc Lăng nghe đến lỗ tai sắp đóng kén, tâm nói, còn cần các ngươi nói sao, ta cũng đâu phải không biết. Khi hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên mắt thấy là bàn tay quấn băng trắng của Tần Vọng Thiên, còn có hắn sốt cao không dứt, nhịn không được mắng, tên ngốc này.
Tính cách không được bình thường là một chuyện, thế nhưng Mộc Lăng vẫn là lần này thật sự phải cảm tạ Tần Vọng Thiên, cũng không phải vì ân cứu mạng của hắn, mà vì một mảnh tình thâm của hắn.
Tần Vọng Thiên nghe được câu đa tạ kia của Mộc Lăng thật là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, định hồn lại rồi lập tức nắm chặt tay Mộc Lăng, nói thẳng: “Lăng, ta muốn tạ lễ!”
“Muốn cái gì?” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, tâm nói tiểu hài tử chết tiệt muốn bắt nạt ta.
Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng: “Ngươi lấy thân báo đáp đi, chúng ta thành thân!”
“Ha…” Tần Vọng Thiên vừa rống xong, Mộc Lăng mặt đỏ bừng, kéo gối đầu tới đập không nương tay. Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ đều liều mạng nhịn cười, thế nhưng đáng giận nhất là Giáp Ất Bính Đinh, lao ra tìm các huynh đệ Tu La Môn hô: “Các huynh đệ, đại ca sắp thành thân rồi! Sắp thành thân với đại phu rồi! Chuẩn bị làm tiệc vui a.”
Đám người ngoài cửa lập tức bùng nổ, mọi người đều là mã tặc tính cách sang sảng, cả đám ồn ào hoan hô: “Làm tiệc vui! Làm tiệc vui!”
“Khụ khụ…” Tư Đồ ho một tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai Tần Vọng Thiên, nói: “Thông gia, của hồi môn trước đây ta đã đưa rồi, sính lễ Hắc Vân Bảo không cần nữa, khi nào làm tiệc vui?”
“Nha a!” Mộc Lăng hét lớn một tiếng, dùng gối đầu đập người: “Đều cút hết cho lão tử!”
Tư Đồ tâm tình vui vẻ cười ha ha, ôm Tiểu Hoàng đi ra ngoài, nói với Mộc Lăng: “Ta và Tiểu Hoàng đi, khi nào các ngươi thành thân, nhớ kĩ đến Hắc Vân Bảo uống rượu, các huynh đệ cũng muốn chúc mừng các ngươi a.”
Nói xong, tâm tình phấn chấn dắt Tiểu Hoàng đi.
Tiểu Hoàng trước khi đi còn quay lại vẫy tay với Mộc Lăng: “Mộc Lăng, bảo trọng nga, nhớ thường đến Hắc Vân Bảo thăm chúng ta.”
Tương Thanh cũng đi đến, nhét cho Mộc Lăng một bao tiền mừng cưới, nói: “Cái kia… Ta cũng đi.”
“Ngươi cũng tới chọc giận ta!” Mộc Lăng giận dữ, Tương Thanh cười đi ra, Giáp Ất Bính Đinh đều chạy đi chuẩn bị hôn sự, Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử vì muốn có tiền lì xì nên bị Mộc Lăng xua ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên.
Mộc Lăng đóng cửa, quay đầu lại, liền thấy Tần Vọng Thiên ngồi trên giường nhìn hắn.
Mộc Lăng lườm: “Nhìn cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tần Vọng Thiên càng lúc càng rộng, dùng thanh âm nghẹt mũi hỏi: “Lăng, chúng ta sẽ không bao giờ phải tách ra nữa đúng không?”
Mộc Lăng không nói gì, híp mắt nhìn hắn, ngượng nghịu hừ một tiếng, nhưng cũng nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
Tần Vọng Thiên ngồi trên giường ngoắc hắn: “Đến đây, để ta nhìn một chút.”
Mộc Lăng do dự một lúc, sau đó vẫn đi về phía Tần Vọng Thiên…
“Mộc Lăng.” Tiểu Hoàng vội vàng xuống ngựa chạy tới, lúc này, Tần Vọng Thiên đã lao đến, vòng tay ôm Mộc Lăng lên, Tiểu Hoàng bắt mạch cho Mộc Lăng, thấy vẻ mặt hoảng loạn của Tần Vọng Thiên, liền nói: “Bảo vệ tâm mạch hắn, đưa sừng hươu cho ta!”
Tư Đồ cũng đã tới, đặt một tay sau lưng Mộc Lăng, bảo vệ tâm mạch cho hắn, Tiểu Hoàng muốn đến lấy sừng hươu trên tay Tần Vọng Thiên, thế nhưng sừng hươu đã đông chặt vào tay hắn rồi, Tiểu Hoàng cũng không biết phải làm thế nào.
Tần Vọng Thiên đưa tay “Xoạt” một tiếng, xé xuống cả sừng hươu lẫn mảng da tay mình, đưa cho Tiểu Hoàng, lại lấy Xạ Hương và Ngưu Hoàng trong ngực ra.
Tiểu Hoàng nói: “Mau trở lại khe núi!”
Lúc này, Mộc Lăng đã thoáng tỉnh lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn là trắng bệch, trên môi cùng trên trán đều có một ít bụi tuyết.
Tần Vọng Thiên ôm lấy Mộc Lăng, xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc sải chân chạy trở về, Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng lên ngựa, những người khác cũng lên ngựa, thúc roi chạy về khe núi.
Trở lại khe núi, Giáp Ất Bính Đinh vội vàng nhóm lửa, Tiểu Hoàng dựa theo phương thuốc trước đây Mộc Lăng viết cho hắn, chia dược đúng tỉ lệ, dùng nồi sắc, tất cả mọi người đều hai mắt trông mong nhìn chằm chằm nồi thuốc, mong cho nó mau mau hoàn thành.
Tần Vọng Thiên ôm Mộc Lăng ngồi trong xe, Vương Thập Nhị chui vào trong, giúp Tần Vọng Thiên băng bó vết thương trên tay, thấy vết thương quá nặng, lại không nhịn được xoạt xoạt rơi nước mắt, Tiểu Trùng Tử ở bên cạnh vừa giúp nó cầm dược, vừa cầm khăn nhỏ lau nước mắt cho Vương Thập Nhị, mà bản thân nó vành mắt cũng hồng hồng.
Tần Vọng Thiên chăm chăm nhìn Mộc Lăng, thấp giọng nói: “Đừng khóc, không có gì phải khóc, hắn sẽ khỏe lại.”
Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử gật đầu, tay Tần Vọng Thiên bị thương, Tư Đồ đứng phía sau, thỉnh thoảng lại dùng nội lực giúp Mộc Lăng bảo vệ tâm mạch, nhưng hơi thở Mộc Lăng vẫn càng lúc càng yếu.
Tần Vọng Thiên đột nhiên nhớ tới khối Dược ngọc Mộc Lăng đeo trên cổ, vội vàng lấy ra, nhẹ nhàng mở miệng Mộc Lăng ra, để hắn ngậm vào… Quả nhiên, không bao lâu, hơi thở của Mộc Lăng bình ổn lại, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, thế nhưng tử sắc đã chậm rãi thối lui.
Tư Đồ bên cạnh cũng có chút sốt ruột, thỉnh thoảng lại ra ngoài nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm nồi dược hai mắt không chớp lấy một cái, qua một lát lại cầm muôi đảo nhẹ một vòng, nhãn thần kiên định.
Trái tim đập nhanh của Tư Đồ cũng dần dần bình ổn lại, cúi đầu nhìn Mộc Lăng đang nằm trong lòng Tần Vọng Thiên, hồi ức những ngày rất lâu trước đây hiện ra trước mắt. Hắn nhớ kĩ Hạc Lai Tịch đã từng nói, hắn Tư Đồ cái gì cũng không tốt, chỉ có mệnh tốt, Mộc Lăng cái gì cũng tốt, chỉ có mệnh không tốt. Người mệnh tốt chưa bao giờ phải quan tâm số mệnh thế nào, thế nhưng người mệnh không tốt, không tin số mệnh cũng không được… Bất quá lão thiên gia cũng có một giới hạn, người trên đời, thịnh hai mươi lăm năm, suy hai mươi lăm năm… Có người thịnh trước, có người suy trước, Mộc Lăng đời này hai mươi lăm năm trước có thể là suy đến chết rồi, nếu như còn có hai mươi lăm năm sau, nhất định sẽ là cực thịnh.
Nghĩ tới đây, Tư Đồ không hiểu sao lại muốn phun vào mặt Hạc Lai Tịch một ngụm , Mộc Lăng đã hai mươi sáu rồi!
Khi trời tối, Tiểu Hoàng nói một tiếng: “Dược được rồi!”
Mọi người đều phấn khởi, Tư Đồ cẩn thận đi ra ngoài, bưng nồi dược vào trong xe, Tiểu Hoàng múc dược ra một chén nhỏ, ý bảo Tần Vọng Thiên nâng Mộc Lăng dậy.
Tần Vọng Thiên nâng Mộc Lăng lên, Vương Thập Nhị cẩn thận lấy khối Dược ngọc trong miệng Mộc Lăng ra, Tiểu Hoàng cho Mộc Lăng uống dược. Có lẽ Mộc Lăng đời này đã uống dược nhiều lắm, mặc dù đang hôn mê, thế nhưng dược đưa đến miệng, đều sẽ ngoan ngoãn nuốt xuống.
Tần Vọng Thiên nhìn vào mắt, cũng không biết là nên vui mừng hay nên đau lòng. Rất nhanh, một chén dược đã thấy đáy, Tiểu Hoàng bảo Vương Thập Nhị ra ngoài lấy vào một chậu nước nóng, đem nồi dược ngâm vào nước nóng, nói: “Mỗi canh giờ uống một chén, đến sáng mai, sẽ nấu tiếp nồi thứ hai. Ngày mai cách hai canh giờ uống một chén, như vậy là xong, tối mai ngủ một đêm, sáng ngày thứ ba là có thể tỉnh.”
Tần Vọng Thiên gật đầu, cúi đầu nhìn sắc mặt Mộc Lăng, tuy rằng không còn Dược ngọc, nhưng hô hấp của Mộc Lăng rõ ràng đã bình ổn hơn trước. Đêm đó, mọi người canh giữ bên ngoài xe ngựa, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, qua một canh giờ, lại cho Mộc Lăng uống dược, xen thử tình trạng của hắn, cho đến bình minh sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Hoàng đã chạy ra ngoài nấu tiếp nồi thuốc thứ hai.
Nhìn lại Mộc Lăng, sắc mặt đã không còn trắng bệch như trước, hô hấp cũng bình thường, ngoại trừ vẫn bất tỉnh, thật giống như đang ngủ. Tần Vọng Thiên vẫn ôm Mộc Lăng, để hắn dựa vào người mình, hai mắt vẫn chưa từng rời khỏi gương mặt Mộc Lăng, giúp hắn tính ngày, đã lâu chưa ăn gì rồi a, tên cật hóa này không biết sắp đói thành cái dạng gì nữa.
Tư Đồ thấy sắc mặt Mộc Lăng đã khá hơn, tâm tình cũng tốt lên, đứng ngoài mã xa nhìn viễn sơn, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua.
Giáp Ất Bính Đinh lên núi bắt không ít thú rừng trở về, làm sạch sẽ sau đó ướp muối, chờ Mộc Lăng tỉnh lại là lập tức có thể nấu lên ăn. Cuối cùng thì ngày thứ hai cũng qua, Tiểu Hoàng cho Mộc Lăng uống xong bát dược cuối cùng, nói với Tần Vọng Thiên: “Được rồi.”
Tần Vọng Thiên nhìn mặt Mộc Lăng, trên mặt đã có vẻ hồng hào nhàn nhạt, đây là sắc mặt Mộc Lăng từ trước đến nay vẫn chưa từng có, mặt hắn trước đây, tái nhợt chưa bao giờ thấy vẻ hồng hào như thế này, đương nhiên… ngoại trừ lúc bị chọc phát giận và lúc bị chiếm tiện nghi.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Tư Đồ nói: “Gần đây mọi người đều mệt mỏi, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đến sáng.”
Tương Thanh cùng Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân thay phiên trực đêm, những người khác đều đi nghỉ ngơi. Mọi người buông màn xe của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên xuống, để hai người hảo hảo ngủ một đêm, khoảng thời gian này Tần Vọng Thiên hầu như không chợp mắt, nếu không nhờ nội lực hắn thâm hậu, là người bình thường thì đã sớm mệt chết.
Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc đã buông xuống, điều chỉnh tư thế một chút, ôm Mộc Lăng cùng nằm xuống, tựa trên gối đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Mộc Lăng, cảm giác một cơn buồn ngủ đánh ập tới.
Muốn bắt lấy tay Mộc Lăng, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn, hai tay đều bị quấn chặt băng gạc, lúc này mới cảm thấy đau đớn, cực kì chân thực, trước đây cứ như là một giấc mộng, có chút không cam lòng đem tay Mộc Lăng đặt lên trên tay mình, Tần Vọng Thiên choàng người qua, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Mộc Lăng, tựa vào bên cổ hắn, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, Tần Vọng Thiên lập tức mất cảm giác, nặng nề đi vào giấc ngủ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, Tần Vọng Thiên bắt đầu mơ, trong mơ liên tục hiện ra hình ảnh những ngày còn bé đi trộm gỗ, còn có cảm giác bị sét đánh cháy… Cảm thấy chân khí trong cơ thể cuộn trào từng trận, rất nóng rất nóng, nóng đến như bị hỏa thiêu. Đang khó chịu, liền cảm giác có một bàn tay mát mẻ mà mềm mại nhẹ nhàng xoa trán hắn, tâm dần dần bình ổn, lại nghĩ tới trước đây sau khi bị sét đánh, khi Mộc Lăng bôi dược cho hắn cũng là loại cảm giác này, giữa lửa nóng có một tia mát mẻ quét qua, khiến hắn nhịn không được muốn đuổi theo cảm giác này, muốn nó có thể ở lại lâu một chút. Hắn liên tục nhắc nhở mình, phải mau mau tỉnh lại, trời sắp sáng, muốn nhìn xem Lăng đã tỉnh chưa, thế nhưng hai mắt rất nặng, bản thân cảm thấy như bị vùi vào bóng đêm, hơn nữa thân thể dường như là đang trái phải lắc lư… Mỗi lần giãy dụa muốn đứng lên, lại cảm giác có một bàn tay mát mẻ dễ chịu nhẹ nhàng xoa trán hắn, làm hắn dần bình tĩnh trở lại, lại an tâm ngủ.
Cứ như vậy ngủ thật lâu thật lâu, lâu đến mức hắn đã sắp mất hết kiên nhẫn, hắn muốn nhìn xem Lăng đã tỉnh chưa, liền liều mạng chạy vào trong bóng đêm, rốt cuộc, thấy được ánh sáng…
Tia sáng ngày càng rõ ràng, ý thức cũng dần khôi phục, cố sức mở mắt ra, ngồi mạnh dậy, chợt nghe bên cạnh truyền đến một thanh âm: “Nương a, hù chết lão tử rồi.”
Thanh âm quen thuộc, mang theo chút đùa giỡn, trong trong thanh thanh, thanh âm hắn thích nhất.
Tần Vọng Thiên lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng, vội vàng xoay mặt lại, liền thấy có một người đang đứng bên cạnh, cười hì hì nhìn hắn. Một thân bạch y, tóc buột sau ót, tròn tròn một búi, da trắng trắng mịn mịn, hình dáng thanh thú nhã nhặn, rõ ràng là mắt phượng, mắt lại tròn to, đuôi mắt khẽ cong, khóe mắt mỉm cười, đôi môi hơi mỏng, hồng nhuận chưa từng thấy qua… Còn có khóe miệng luôn dẫn theo vẻ tươi cười có chút giảo hoạt, vóc người cao cao gầy gầy, bàn tay thon dài đưa lên, sờ vào trán hắn, cảm giác hơi lạnh, thoải mái không nói nên lời.
“Ân, đã hết nóng rồi.” Người nọ một tay cầm khay, bên trên là một cái chén không, vẫn còn vương chút mùi dược, đắc ý dào dạt nói: “Nói cho ngươi biết, nếu không phải lão tử y thuật như thần, ngươi đã sớm sốt đến ngu người!”
Tần Vọng Thiên ngơ ngác nhìn người trước mắt, không nói được lời nào.
“Không phải là sốt ngu người thật rồi chứ?” Người nọ nghiêng đầu nhìn nhìn, đưa tay nhéo nhéo má Tần Vọng Thiên, chợt nghe Tần Vọng Thiên hô to một tiếng “Lăng!” Lập tức lao tới, từ trên giường trực tiếp lao lên người hắn, hai người cùng lăn trên mặt đất.
“Lăng! Ngươi tỉnh rồi, có phải ngươi khỏe rồi không?!” Tần Vọng Thiên kích động ôm Mộc Lăng vừa hôn vừa cọ, khay trên tay Mộc Lăng cũng quăng rớt, chính mình còn bị ngã ngửa ra đất mà, nhìn đại cẩu tử Tần Vọng Thiên nằm trên người đang sống chết liếm a liếm hai má mình, thở dài.
Lúc này, cửa mở ra , có người thò đầu vào nhìn, là Tiểu Hoàng: “A! Tần Vọng Thiên tỉnh!” Tiểu Hoàng hưng phấn quay ra bên ngoài hô to, sau đó tiếng bước chân mất trật tự vang lên, một đám người chen nhau mà vào, Giáp Ất Bính Đinh đi trước nhất, mọi người vừa khóc vừa la: “Đại ca! Ngươi tỉnh rồi, hù chết chúng ta rồi!”
Tần Vọng Thiên vừa ngẩng đầu nhìn lập tức sửng sốt, người chen vào trong phòng ngoại trừ Giáp Ất Bính Đinh, còn có một đoàn huynh đệ Tu La Môn… Lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới phát hiện mình đây là đang ở gian phòng của mình trong Tu La Môn, có chút mờ mịt ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với khuôn mặt dở khóc dở cười của Mộc Lăng.
“Lăng!” Tần Vọng Thiên cũng không rảnh nghĩ việc khác, trước tiên phải nhào đến trên người Mộc Lăng hôn.
“A!” Mộc Lăng kinh hãi, huynh đệ bên ngoài đều ồn ào, sau lại bị Vương Thập Nhị cùng Tiểu Hoàng đuổi ra ngoài, sau khi mọi người rời đi, trong phòng còn lại Giáp Ất Bính Đinh, Tiểu Hoàng, Tư Đồ, Phùng Ngộ Thủy, Nhạc Tại Vân và Tương Thanh.
Mộc Lăng thật vất vả đẩy mặt của Tần Vọng Thiên ra, thế nhưng Tần Vọng Thiên vẫn ôm chặt hắn không buông, hăng hái hỏi: “Lăng, ngươi đã khỏe chưa? Được rồi chứ?”
“Mộc Lăng đã khỏe rồi.” Tiểu Hoàng nói: “Nhưng vẫn phải cẩn thận tĩnh dưỡng một năm mới khỏi hẳn, đến lúc đó công phu cũng có thể khôi phục rồi.”
“Thật sao?!” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ: “Công phu cũng có thể khôi phục? Thật tốt quá!”
Mộc Lăng híp mắt nhìn hắn, trừng: “Đứng lên, nặng chết!”
Tần Vọng Thiên ngượng ngùng đứng lên, bị Mộc Lăng ấn về trên giường, cưỡng ép hắn nằm xuống, lôi cổ tay hắn lên bắt mạch.
“Sao ta lại ở đây?” Một lúc lâu sau Tần Vọng Thiên mới từ trạng thái ngây ngốc tỉnh lại, hỏi mọi người.
“Sư phụ phu đêm hôm đó sau khi ngươi ngất xỉu thì bắt đầu phát sốt, ngày hôm sau sư phụ tỉnh lại, thấy tình trạng của ngươi nói sốt cao nghiêm trọng, phải uống dược hạ sốt mới được. Sau đó chúng ta trở về, đến thành trấn gần nhất mua dược cho ngươi, sư phụ phối dược trị bệnh cho ngươi, sau đó Giáp Ất Bính Đinh bảo trước tiên về Tu La Môn đã… Cứ như vậy, đã qua hơn mười ngày rồi, mấy ngày nay sư phụ mỗi ngày rót nước bón dược hầu hạ ngươi… A” Vương Thập Nhị líu ríu còn chưa xong, đã bị Mộc Lăng chụp gối đầu ném, cả giận nói: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi phản sao, cái cần nói hẳn nói cái không cần nói thì không được nói.”
Tần Vọng Thiên đưa tay nắm lấy tay Mộc Lăng, thấy băng gạc trên tay cũng đã được tháo xuống, để lại một tay đầy sẹo, nhưng một chút cũng không đau, cũng không có cảm giác không khỏe gì, không cần hỏi, nhất định là Mộc Lăng chữa trị cho hắn.
“Vậy bệnh của ngươi thì sao?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Bệnh của ngươi đã khỏi rồi chứ?”
Mộc Lăng có chút không tự nhiên gật đầu, nói: “Ân, đã khỏi rồi…”
Nói xong, liền thấy mọi người trừng hắn, Mộc Lăng mếu, nhìn Tần Vọng Thiên, một lúc lâu mới nói: “… Đa tạ ngươi.”
Tần Vọng Thiên sửng sốt, liền thấy người xung quanh đều nháy mắt với hắn, Tần Vọng Thiên không biết, Giáp Ất Bính Đinh cùng với Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử mấy ngày đeo bên tai Mộc Lăng thêm mắm thêm muối rả rích nói Tần Vọng Thiên là một lòng cuồng dại với hắn thế nào, tìm sừng hươu thế nào chăm sóc cho hắn uống dược thế nào. Mộc Lăng nghe đến lỗ tai sắp đóng kén, tâm nói, còn cần các ngươi nói sao, ta cũng đâu phải không biết. Khi hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên mắt thấy là bàn tay quấn băng trắng của Tần Vọng Thiên, còn có hắn sốt cao không dứt, nhịn không được mắng, tên ngốc này.
Tính cách không được bình thường là một chuyện, thế nhưng Mộc Lăng vẫn là lần này thật sự phải cảm tạ Tần Vọng Thiên, cũng không phải vì ân cứu mạng của hắn, mà vì một mảnh tình thâm của hắn.
Tần Vọng Thiên nghe được câu đa tạ kia của Mộc Lăng thật là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, định hồn lại rồi lập tức nắm chặt tay Mộc Lăng, nói thẳng: “Lăng, ta muốn tạ lễ!”
“Muốn cái gì?” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, tâm nói tiểu hài tử chết tiệt muốn bắt nạt ta.
Tần Vọng Thiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng: “Ngươi lấy thân báo đáp đi, chúng ta thành thân!”
“Ha…” Tần Vọng Thiên vừa rống xong, Mộc Lăng mặt đỏ bừng, kéo gối đầu tới đập không nương tay. Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ đều liều mạng nhịn cười, thế nhưng đáng giận nhất là Giáp Ất Bính Đinh, lao ra tìm các huynh đệ Tu La Môn hô: “Các huynh đệ, đại ca sắp thành thân rồi! Sắp thành thân với đại phu rồi! Chuẩn bị làm tiệc vui a.”
Đám người ngoài cửa lập tức bùng nổ, mọi người đều là mã tặc tính cách sang sảng, cả đám ồn ào hoan hô: “Làm tiệc vui! Làm tiệc vui!”
“Khụ khụ…” Tư Đồ ho một tiếng, tiến lên vỗ vỗ vai Tần Vọng Thiên, nói: “Thông gia, của hồi môn trước đây ta đã đưa rồi, sính lễ Hắc Vân Bảo không cần nữa, khi nào làm tiệc vui?”
“Nha a!” Mộc Lăng hét lớn một tiếng, dùng gối đầu đập người: “Đều cút hết cho lão tử!”
Tư Đồ tâm tình vui vẻ cười ha ha, ôm Tiểu Hoàng đi ra ngoài, nói với Mộc Lăng: “Ta và Tiểu Hoàng đi, khi nào các ngươi thành thân, nhớ kĩ đến Hắc Vân Bảo uống rượu, các huynh đệ cũng muốn chúc mừng các ngươi a.”
Nói xong, tâm tình phấn chấn dắt Tiểu Hoàng đi.
Tiểu Hoàng trước khi đi còn quay lại vẫy tay với Mộc Lăng: “Mộc Lăng, bảo trọng nga, nhớ thường đến Hắc Vân Bảo thăm chúng ta.”
Tương Thanh cũng đi đến, nhét cho Mộc Lăng một bao tiền mừng cưới, nói: “Cái kia… Ta cũng đi.”
“Ngươi cũng tới chọc giận ta!” Mộc Lăng giận dữ, Tương Thanh cười đi ra, Giáp Ất Bính Đinh đều chạy đi chuẩn bị hôn sự, Vương Thập Nhị cùng Tiểu Trùng Tử vì muốn có tiền lì xì nên bị Mộc Lăng xua ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên.
Mộc Lăng đóng cửa, quay đầu lại, liền thấy Tần Vọng Thiên ngồi trên giường nhìn hắn.
Mộc Lăng lườm: “Nhìn cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tần Vọng Thiên càng lúc càng rộng, dùng thanh âm nghẹt mũi hỏi: “Lăng, chúng ta sẽ không bao giờ phải tách ra nữa đúng không?”
Mộc Lăng không nói gì, híp mắt nhìn hắn, ngượng nghịu hừ một tiếng, nhưng cũng nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
Tần Vọng Thiên ngồi trên giường ngoắc hắn: “Đến đây, để ta nhìn một chút.”
Mộc Lăng do dự một lúc, sau đó vẫn đi về phía Tần Vọng Thiên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.