Chương 70
Nhĩ Nhã
10/06/2014
Tu La Bảo gióng trống khua chiêng bắt đầu xây dựng, các huynh đệ mấy ngày này đều rất khổ cực, buổi sáng cùng đội ngũ thợ xây dựng phòng, hơn nữa đa phần đều là vận chuyển vật liệu cực kì tiêu hao thể lực.
Buổi chiều học công phu cùng các giáo đầu Hắc Vân Bảo, mỗi người đều rất có khí thế, đến tối, lần lượt đổ lên giường, đặt đầu lên gối mắt còn chưa kịp nhắm đã bắt đầu ngáy ngủ. Trong Tu La Môn hệt như sấm nổ từng cơn. Mộc Lăng ở trong phòng, lỗ tai nhét đầy bông vẫn không ngủ được, căm giận nói: “Phòng mới nhất định phải xây tường riêng, ồn chết.”
Tần Vọng Thiên nằm trên giường nhìn Mộc Lăng tai nhét đầy bông ngồi xếp bằng trên giường tay gảy bàn tính, nói: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, gảy bàn tính nói: “Ân… Mấy ngày nay dùng nhiều tiền, phải nghĩ biện pháp kiếm lại mới được a!”
“Kiếm thế nào?” Tần Vọng Thiên một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chân Mộc Lăng.
“Trong này.” Mộc Lăng cho tay vào dưới gối đầu lấy ra một tờ tá cư: “Bắt cái bánh bao thịt ngựa kia đưa tiền cho chúng ta, dù sao thì tiền của hắn cũng là cướp bóc lừa gạt được, không đòi hắn thì đòi ai!”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng một lát, cười nói: “Ngươi hại hắn bị ong đốt đầu đầy u, hắn còn ngoan ngoãn đưa tiền cho ngươi?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua xem ra hắn phải quay về trị thương, sáng mai khẳng định là lại muốn đến khiêu chiến nữa.”
“Sau đó thì sao?” Tần Vọng Thiên nhích lại một chút, nhích đến sát cạnh Mộc Lăng, vòng tay ôm lấy Mộc Lăng, nói: “Chắc chắn ngươi lại muốn nghĩ cách thu thập hắn nữa đúng không?”
Mộc Lăng cười hừ hừ nói: “Có một chủ ý hay.”
“Chủ ý gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi.
Mộc Lăng nhướng mày, ý bảo: “Hừ hừ, ngày mai ngươi sẽ biết.”
Tần Vọng Thiên vung tay túm hắn lại: “Nói hay không? Không nói ta làm ngươi!”
Mộc Lăng chui chui vào trong chăn: “Không nói! Có bản lĩnh ngươi làm đi!”
“Ngươi nghĩ ta không dám a!” Tần Vọng Thiên tức giận đến nghiến răng: “Ta đó là thương ngươi! Ngươi nghĩ ta nhịn sung sướng lắm sao?!”
Mộc Lăng đắc ý dào dạt: “Không cho ngươi làm, nghẹn chết ngươi!”
“Ngươi…” Tần Vọng Thiên phát hỏa, thổi tắt đèn buông màn giường, chui vào chăn.
“A!” Mộc Lăng hoảng sợ giật nảy: “Không cho sờ loạn!”
Tần Vọng Thiên cắn răng: “Ngươi không cho làm không phải sao, ta đây sờ cho thỏa mới thôi!”
“Lưu manh chết tiệt, cắn chết ngươi!”
“Ngươi cắn ta cũng cắn…”
Hai người lăn lộn trong chăn.
…
Ngày hôm sau, Mộc Lăng dậy sớm, gọi Phùng Ngộ Thuỷ với Nhạc Tại Vân tới: “Thủy Thủy Vân Vân a, nói chuyện này với các ngươi.”
Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân còn đang bận giúp các huynh đệ chuyển gỗ, liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Mộc Lăng cười tủm tỉm hỏi.
“Mười tám rồi a.” Phùng Ngộ Thuỷ Nhạc Tại Vân liếc mắt nhìn nhau: “Làm chi a?”
“Ân…” Mộc Lăng xoa cằm gật đầu, nói nhỏ mấy câu bên tai bọn họ.
Chân mày Phùng Ngộ Thuỷ nhăn xoắn vào nhau: “Kinh khủng quá a!”
Mộc Lăng nhướng mày đập hắn một cái: “Đã nói là chỉ diễn kịch, cũng không phải thật.”
“Được rồi.” Phùng Ngộ Thuỷ tâm không cam tình không nguyện gật đầu nhìn Nhạc Tại Vân, Nhạc Tại Vân cười cười, ta không có ý kiến gì. Vì vậy, hai người chạy đi làm theo lời Mộc Lăng phân phó.
Mộc Lăng lại gọi Giáp Ất Bính Đinh đến: “Bốn người các ngươi, phục sức còn giữ không?”
Giáp Ất Bính Đinh xoay mặt nhìn nhau, đều gật đầu: “Vẫn còn giữ.”
“Đi thay đi!” Mộc Lăng nói, chờ một lát nữa a… Nói, tiến đến trước mắt bốn người, xì xào xì xào nói một hơi. Bốn người nghe xong mặt hiện đầy vẻ “Ta phục ngươi rồi”, lắc lắc đầu đi chuẩn bị.
Tần Vọng Thiên đã sớm đoán được Mộc Lăng chắc chắn sẽ dùng chiêu thức ác độc gì đó, thế nhưng như thế này thì đúng là khó đoán, không ngờ đến “Nhạc gia tứ tỷ muội” cũng dùng đến, xem ra là muốn hung hăng chỉnh người.
Đến trưa, thủ hạ canh giữ ngoài thành chạy về bẩm báo, Phùng Cách Mã mang theo gần một trăm thủ hạ, cưỡi ngựa đích thân tới.
Mộc Lăng vừa nghe lập tức chấn hưng tinh thần, phân phó mọi người: “Dựa theo kế hoạch ta đã nói làm việc đi!”
“Vâng!” Tất cả mọi người đều đi xuống chuẩn bị.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi ra, bên trong vẫn như trước tiếp tục dựng phòng.
Không bao lâu, chợt nghe từ chân núi truyền đến tiếng vó ngựa, một lát sau, một đội kỵ mã trùng trùng điệp điệp lên núi, người đưa tin đến, bọn Mộc Lăng cùng mấy huynh đệ phía sau suýt nữa cười đến té ngựa, người này giống hệt như Như Lai hạ phàm Kim Cương La Hán chuyển thế —— đầu đầy nốt sưng!
Người đến, chính là Phùng Cách Mã cùng một đoàn thủ hạ của hắn. Phùng Cách Mã mấy ngày nay quả thật đã nén giận không ít, hôm đó nghe Tang Cách trở về nói, lừa gạt mã tràng Vương thị không được còn bị người đánh, còn bị bức kí một tờ tá cư, nói tên đánh người là đương gia của Tu La Bảo Tần Vọng Thiên, cực kì lợi hại.
Phùng Cách Mã ban đầu cũng không mấy tức giận, tâm nói nơi này cũng xuất hiện một hảo hán rồi? Trước nay đều là mấy tên yếu đuối nhu nhược, dằn vặt cũng không mấy thú vị, bây giờ xuất hiện một tên có thể phản kháng, rất thú vị, liền bảo hạ nhân viết chiến thư, ước hẹn đến sườn đông quyết đấu.
Hồi âm quả nhiên tới, Phùng Cách Mã rất hưng phấn, hắn độc bá thảo nguyên đã lâu, vẫn chưa có đối thủ, cuối cùng cũng gặp được một người, muốn hảo hảo đánh một trận, cho nên sáng sớm ngày hôm sau đã đến sườn đông chờ, nhưng đáng giận là, Tần Vọng Thiên không đến, một đàn hoàng phong đến.
Hoàng phong trên thảo nguyên to bằng hai con hoàng trùng[châu chấu], chích một cái là một cục u lớn, lại vừa ngứa vừa đau, bọn người Phùng Cách Mã bị chích cho đầu đầy u, vừa chạy vừa lăn về, hơn nữa chiều hôm đó còn nghe tham báo trở về nói, Tần Vọng Thiên vẫn chủ trì việc xây dựng Tu La Bảo, căn bản là không hề xuất môn.
Trực tiếp khiến cho Phùng Cách Mã tức giận nhảy dựng, đêm đó lại viết một phong thư, lần này hắn đã thông minh hơn, sửa lại thành sườn tây. Thư hồi âm của Mộc Lăng đến, hắn vừa nhìn lập tức thở không ra, hóa ra người ta không phải nói mười sáu tháng này, đổi lại mười bảy tháng mười, lần này cả tháng cũng viết lên rồi, chắc sẽ không sai nữa! Phùng Cách Mã chuẩn bị một chút, quyết định ngày mai tái chiến. Nhưng tà môn là, ngày thứ hai lại là một đàn ong vàng tới, lúc này quả thật là thương càng thêm thương, trên nốt u lớn mọc lên cái u nhỏ, để bôi dược bọn họ phải cạo sạch tóc, giống hệt như Phật tổ đầu đầy u. Phùng Cách Mã tức giận, hận Tần Vọng Thiên đến nghiến răng, thuộc hạ hỏi hắn có muốn viết một phong thư nữa không, viết luôn năm lên, Phùng Cách Mã ngẫm lại hay là thôi đi, nếu lại bị chích thêm một đợt, mệnh cũng sẽ mất luôn.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nuốt không trôi, sáng sớm, Phùng Cách Mã không để ý đến thương thế, cưỡi ngựa dẫn theo thủ hạ, từ thảo nguyên rầm rập kéo qua, không cùng Tần Vọng Thiên đánh một trận ngươi sống ta chết không được.
Vừa lên Tu La Sơn, mọi người lập tức thấy được một cái khung cửa mấy gian phòng rách nát đáng thương tha thiết, đều gục mặt trên lưng ngựa cười ha ha. Tang Cách vừa cười vừa giậm chân: “Tu La Bảo các ngươi, thật quá bần rồi a, ha ha ha… Mấy gian phòng này, còn không rộng bằng trong Cái Bang.”
“Ai… Không phải không phải!” Đang cười, bỗng thấy mấy người từ trong Tu La Môn rách nát đi ra, chính là Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng cùng vài huynh đệ Tu La Bảo..
Trên tay mấy huynh đệ đi sau đều cầm hoa đỏ, chữ hỉ, còn có tơ đỏ vải đỏ, dường như là định làm tiệc vui.
Mộc Lăng mỉm cười, nói với Phùng Cách Mã: “Nơi này là Tu La Môn trước đây, muốn xem Tu La Bảo…” Nói, giơ tay chỉ lên đỉnh Tu La Sơn xa xa: “Nhìn chỗ đó!”
Đám người Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn, đều hít sâu một hơi, trên núi đã dựng cọc lớn tạo nên hình mẫu ban đầu của một tòa thành trì, được xây dựng dựa vào thế núi…
Tòa thành lớn uy thế hung vĩ phi thường, trải dài xuống hai bên, xem hình dạng, nếu thật sự xây dựng hoàn thành, vậy sẽ vây trọn quanh Tu La Sơn… Phùng Cách Mã âm thầm tán thán, Tu La Bảo này, khí phách thật kinh người a.
Mộc Lăng nhìn Phùng Cách Mã đã biết hắn là một tên ruột thẳng, ngực thỏa mãn, kế này nhất định thành, liền nháy mắt với tiểu giáo bên cạnh một cái.
Mấy người tiểu giáo này đều là Mộc Lăng đặc biệt chọn ra, thông minh nhanh trí, vừa thấy Mộc Lăng nháy mắt, lập tức quay về phía Phùng Cách Mã rống: “Này, ngươi là ai? Hôm nay Đại đương gia và Nhị đương gia của chúng ta muốn làm tiệc vui, đừng đến gây thêm phiền, đi xa chút!”
Phùng Cách Mã sửng sốt, tâm nói người muốn làm tiệc vui thật sao a? Vậy mình đến thật không khéo, nhưng nghĩ lại, người ta làm tiệc vui liên quan gì đến hắn a, liền quát: “Chuyện khác ta mặc kê, ta hỏi các ngươi, ai là Tần Vọng Thiên?”
Tần Vọng Thiên mỉm cười nói: “Là ta.”
Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, tâm nói, oa~ tiểu tử này sao lại oai phong như thế a, xem tướng mạo khí độ, nhìn thoáng qua đã biết là một anh hùng, nhìn lại mình, vốn dĩ cao lớn thô kệch đã đủ khó coi, bây giờ còn bị ong chích mặt mày sưng phù, càng không nhìn nổi.
Vừa ghen vừa hận, Phùng Cách Mã bĩu môi: “Là ngươi đánh huynh đệ của ta?”
Tần Vọng Thiên lạnh lùng cười: “Ngươi là ai a? Mỗi ngày người bị ta đánh không ít, ai biết huynh đệ ngươi là ai?”
“Ai nha!” Phùng Cách Mã hai mắt trừng tới muốn rớt ra luôn, cầm roi chỉ vào Tần Vọng Thiên nói: “Hảo một tiểu tử nhà ngươi a, ta nói cho ngươi, gia gia ta là Phùng Cách Mã, hôm đó ngươi đánh hảo huynh đệ Tang Cách của ta…”
“Nga!” Mộc Lăng đột nhiên vỗ đùi, nói: “Ngươi là Phùng Cách Mã a?!”
Phùng Cách Mã thấy Mộc Lăng thất kinh thì rất là thỏa mãn, uy danh của mình quả nhiên không nhỏ nha, thế nhưng sau đó lại nghe Mộc Lăng nói: “Phùng Cách Mã, ngươi nợ Tu La Bảo chúng ta hơn một trăm năm mươi vạn lượng! Khi nào trả a?”
“Ách…” Phùng Cách Mã khép mở miệng mấy lần, chuyện này hắn cũng nghe nói, không có biện pháp, Tang Cách không chịu thua kém chút nào ký luôn tá cư rồi, trò vui này có vẻ không xong.
Còn đang suy nghĩ, lại nghe Tang Cách nói: “Ngươi đừng đắc ý, ta nói cho ngươi, ta đã rời khỏi môn phái của đại ca từ lâu, ta và Thảo Nguyên Hùng Ưng một chút quan hệ cũng không có, các ngươi muốn tìm người đền tiền, tìm ta đây, ta không có tiền, nếu muốn mạng, có một cái, các ngươi đến lấy!”
Phùng Cách Mã thầm khen —— Tang Cách, hảo mưu trí! Lập tức phụ họa nói: “Tang Cách hắn không phải người của ta! Các ngươi muốn gì thì tìm hắn, tìm ta làm gì?”
Mộc Lăng chớp chớp, nói: “Vậy ngươi đến Tu La Bảo làm gì?”
“Ta đến tìm người đánh huynh đệ của ta báo thù!” Phùng Cách Mã vỗ ngực một cái.
Mộc Lăng giật giật khóe miệng: “Không phải ngươi nói hắn không phải huynh đệ của ngươi sao?”
…
Bọn Phùng Cách Mã im miệng… Một trăm đại hán không một người nghĩ ra được câu nào đáp trả, Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn Tang Cách, Tang Cách cũng trợn tròn mắt, vốn dĩ, múa mép khua môi cùng đấu tâm cơ vốn không phải sở trường của man di.
Mộc Lăng nhìn một cái Mông Cổ trong lòng vui vẻ, đối phó người thành thật biện pháp tốt nhất là nhường hắn đánh trước một cái đường vòng, người thô lỗ đánh một cái tâm cơ đã là không dễ rồi, nếu như chờ sau khi hắn hao hết trí lực đánh một chiêu như thế đánh lại một chiêu, như vậy hắn sẽ triệt để ngơ ngác, chiêu này bách thí bách linh!
Thấy Phùng Cách Mã không phản đối nữa, Mộc Lăng nói: “Lên a! Bắt Tang Cách lại cho ta, lão tử muốn bằm hắn ra cho heo ăn!”
“Hảo!” Mấy người huynh đệ cầm dây thừng tiến lên.
“Chờ một chút!” Phùng Cách Mã vội vàng đưa tay ngăn lại, Tang Cách sợ đến vội vàng trốn ra phía sau, tâm nói giá này không phải quá đắt rồi sao? Đem đi nuôi heo thật quá thảm rồi.
“Làm sao?” Mộc Lăng trừng Phùng Cách Mã: “Không phải ngươi nói hắn không phải huynh đệ của ngươi nữa sao? Thiếu tiền thì phải trả, là thiên kinh địa nghĩa, hắn nói tiền không có chỉ có một cái mệnh, ta thấy cái mệnh đó của hắn cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, trực tiếp mang đi nuôi heo cho xong.”
“Không được!” Phùng Cách Mã vung tay: “Bây giờ hắn lại là huynh đệ của ta rồi, không thể giết!”
Mộc Lăng gật đầu: “Vậy được a, nếu hắn là tiểu đệ của ngươi, ngươi làm đại ca trả tiền đi!”
Buổi chiều học công phu cùng các giáo đầu Hắc Vân Bảo, mỗi người đều rất có khí thế, đến tối, lần lượt đổ lên giường, đặt đầu lên gối mắt còn chưa kịp nhắm đã bắt đầu ngáy ngủ. Trong Tu La Môn hệt như sấm nổ từng cơn. Mộc Lăng ở trong phòng, lỗ tai nhét đầy bông vẫn không ngủ được, căm giận nói: “Phòng mới nhất định phải xây tường riêng, ồn chết.”
Tần Vọng Thiên nằm trên giường nhìn Mộc Lăng tai nhét đầy bông ngồi xếp bằng trên giường tay gảy bàn tính, nói: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, gảy bàn tính nói: “Ân… Mấy ngày nay dùng nhiều tiền, phải nghĩ biện pháp kiếm lại mới được a!”
“Kiếm thế nào?” Tần Vọng Thiên một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chân Mộc Lăng.
“Trong này.” Mộc Lăng cho tay vào dưới gối đầu lấy ra một tờ tá cư: “Bắt cái bánh bao thịt ngựa kia đưa tiền cho chúng ta, dù sao thì tiền của hắn cũng là cướp bóc lừa gạt được, không đòi hắn thì đòi ai!”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng một lát, cười nói: “Ngươi hại hắn bị ong đốt đầu đầy u, hắn còn ngoan ngoãn đưa tiền cho ngươi?”
Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Tối hôm qua xem ra hắn phải quay về trị thương, sáng mai khẳng định là lại muốn đến khiêu chiến nữa.”
“Sau đó thì sao?” Tần Vọng Thiên nhích lại một chút, nhích đến sát cạnh Mộc Lăng, vòng tay ôm lấy Mộc Lăng, nói: “Chắc chắn ngươi lại muốn nghĩ cách thu thập hắn nữa đúng không?”
Mộc Lăng cười hừ hừ nói: “Có một chủ ý hay.”
“Chủ ý gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi.
Mộc Lăng nhướng mày, ý bảo: “Hừ hừ, ngày mai ngươi sẽ biết.”
Tần Vọng Thiên vung tay túm hắn lại: “Nói hay không? Không nói ta làm ngươi!”
Mộc Lăng chui chui vào trong chăn: “Không nói! Có bản lĩnh ngươi làm đi!”
“Ngươi nghĩ ta không dám a!” Tần Vọng Thiên tức giận đến nghiến răng: “Ta đó là thương ngươi! Ngươi nghĩ ta nhịn sung sướng lắm sao?!”
Mộc Lăng đắc ý dào dạt: “Không cho ngươi làm, nghẹn chết ngươi!”
“Ngươi…” Tần Vọng Thiên phát hỏa, thổi tắt đèn buông màn giường, chui vào chăn.
“A!” Mộc Lăng hoảng sợ giật nảy: “Không cho sờ loạn!”
Tần Vọng Thiên cắn răng: “Ngươi không cho làm không phải sao, ta đây sờ cho thỏa mới thôi!”
“Lưu manh chết tiệt, cắn chết ngươi!”
“Ngươi cắn ta cũng cắn…”
Hai người lăn lộn trong chăn.
…
Ngày hôm sau, Mộc Lăng dậy sớm, gọi Phùng Ngộ Thuỷ với Nhạc Tại Vân tới: “Thủy Thủy Vân Vân a, nói chuyện này với các ngươi.”
Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân còn đang bận giúp các huynh đệ chuyển gỗ, liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Mộc Lăng cười tủm tỉm hỏi.
“Mười tám rồi a.” Phùng Ngộ Thuỷ Nhạc Tại Vân liếc mắt nhìn nhau: “Làm chi a?”
“Ân…” Mộc Lăng xoa cằm gật đầu, nói nhỏ mấy câu bên tai bọn họ.
Chân mày Phùng Ngộ Thuỷ nhăn xoắn vào nhau: “Kinh khủng quá a!”
Mộc Lăng nhướng mày đập hắn một cái: “Đã nói là chỉ diễn kịch, cũng không phải thật.”
“Được rồi.” Phùng Ngộ Thuỷ tâm không cam tình không nguyện gật đầu nhìn Nhạc Tại Vân, Nhạc Tại Vân cười cười, ta không có ý kiến gì. Vì vậy, hai người chạy đi làm theo lời Mộc Lăng phân phó.
Mộc Lăng lại gọi Giáp Ất Bính Đinh đến: “Bốn người các ngươi, phục sức còn giữ không?”
Giáp Ất Bính Đinh xoay mặt nhìn nhau, đều gật đầu: “Vẫn còn giữ.”
“Đi thay đi!” Mộc Lăng nói, chờ một lát nữa a… Nói, tiến đến trước mắt bốn người, xì xào xì xào nói một hơi. Bốn người nghe xong mặt hiện đầy vẻ “Ta phục ngươi rồi”, lắc lắc đầu đi chuẩn bị.
Tần Vọng Thiên đã sớm đoán được Mộc Lăng chắc chắn sẽ dùng chiêu thức ác độc gì đó, thế nhưng như thế này thì đúng là khó đoán, không ngờ đến “Nhạc gia tứ tỷ muội” cũng dùng đến, xem ra là muốn hung hăng chỉnh người.
Đến trưa, thủ hạ canh giữ ngoài thành chạy về bẩm báo, Phùng Cách Mã mang theo gần một trăm thủ hạ, cưỡi ngựa đích thân tới.
Mộc Lăng vừa nghe lập tức chấn hưng tinh thần, phân phó mọi người: “Dựa theo kế hoạch ta đã nói làm việc đi!”
“Vâng!” Tất cả mọi người đều đi xuống chuẩn bị.
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đi ra, bên trong vẫn như trước tiếp tục dựng phòng.
Không bao lâu, chợt nghe từ chân núi truyền đến tiếng vó ngựa, một lát sau, một đội kỵ mã trùng trùng điệp điệp lên núi, người đưa tin đến, bọn Mộc Lăng cùng mấy huynh đệ phía sau suýt nữa cười đến té ngựa, người này giống hệt như Như Lai hạ phàm Kim Cương La Hán chuyển thế —— đầu đầy nốt sưng!
Người đến, chính là Phùng Cách Mã cùng một đoàn thủ hạ của hắn. Phùng Cách Mã mấy ngày nay quả thật đã nén giận không ít, hôm đó nghe Tang Cách trở về nói, lừa gạt mã tràng Vương thị không được còn bị người đánh, còn bị bức kí một tờ tá cư, nói tên đánh người là đương gia của Tu La Bảo Tần Vọng Thiên, cực kì lợi hại.
Phùng Cách Mã ban đầu cũng không mấy tức giận, tâm nói nơi này cũng xuất hiện một hảo hán rồi? Trước nay đều là mấy tên yếu đuối nhu nhược, dằn vặt cũng không mấy thú vị, bây giờ xuất hiện một tên có thể phản kháng, rất thú vị, liền bảo hạ nhân viết chiến thư, ước hẹn đến sườn đông quyết đấu.
Hồi âm quả nhiên tới, Phùng Cách Mã rất hưng phấn, hắn độc bá thảo nguyên đã lâu, vẫn chưa có đối thủ, cuối cùng cũng gặp được một người, muốn hảo hảo đánh một trận, cho nên sáng sớm ngày hôm sau đã đến sườn đông chờ, nhưng đáng giận là, Tần Vọng Thiên không đến, một đàn hoàng phong đến.
Hoàng phong trên thảo nguyên to bằng hai con hoàng trùng[châu chấu], chích một cái là một cục u lớn, lại vừa ngứa vừa đau, bọn người Phùng Cách Mã bị chích cho đầu đầy u, vừa chạy vừa lăn về, hơn nữa chiều hôm đó còn nghe tham báo trở về nói, Tần Vọng Thiên vẫn chủ trì việc xây dựng Tu La Bảo, căn bản là không hề xuất môn.
Trực tiếp khiến cho Phùng Cách Mã tức giận nhảy dựng, đêm đó lại viết một phong thư, lần này hắn đã thông minh hơn, sửa lại thành sườn tây. Thư hồi âm của Mộc Lăng đến, hắn vừa nhìn lập tức thở không ra, hóa ra người ta không phải nói mười sáu tháng này, đổi lại mười bảy tháng mười, lần này cả tháng cũng viết lên rồi, chắc sẽ không sai nữa! Phùng Cách Mã chuẩn bị một chút, quyết định ngày mai tái chiến. Nhưng tà môn là, ngày thứ hai lại là một đàn ong vàng tới, lúc này quả thật là thương càng thêm thương, trên nốt u lớn mọc lên cái u nhỏ, để bôi dược bọn họ phải cạo sạch tóc, giống hệt như Phật tổ đầu đầy u. Phùng Cách Mã tức giận, hận Tần Vọng Thiên đến nghiến răng, thuộc hạ hỏi hắn có muốn viết một phong thư nữa không, viết luôn năm lên, Phùng Cách Mã ngẫm lại hay là thôi đi, nếu lại bị chích thêm một đợt, mệnh cũng sẽ mất luôn.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nuốt không trôi, sáng sớm, Phùng Cách Mã không để ý đến thương thế, cưỡi ngựa dẫn theo thủ hạ, từ thảo nguyên rầm rập kéo qua, không cùng Tần Vọng Thiên đánh một trận ngươi sống ta chết không được.
Vừa lên Tu La Sơn, mọi người lập tức thấy được một cái khung cửa mấy gian phòng rách nát đáng thương tha thiết, đều gục mặt trên lưng ngựa cười ha ha. Tang Cách vừa cười vừa giậm chân: “Tu La Bảo các ngươi, thật quá bần rồi a, ha ha ha… Mấy gian phòng này, còn không rộng bằng trong Cái Bang.”
“Ai… Không phải không phải!” Đang cười, bỗng thấy mấy người từ trong Tu La Môn rách nát đi ra, chính là Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng cùng vài huynh đệ Tu La Bảo..
Trên tay mấy huynh đệ đi sau đều cầm hoa đỏ, chữ hỉ, còn có tơ đỏ vải đỏ, dường như là định làm tiệc vui.
Mộc Lăng mỉm cười, nói với Phùng Cách Mã: “Nơi này là Tu La Môn trước đây, muốn xem Tu La Bảo…” Nói, giơ tay chỉ lên đỉnh Tu La Sơn xa xa: “Nhìn chỗ đó!”
Đám người Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn, đều hít sâu một hơi, trên núi đã dựng cọc lớn tạo nên hình mẫu ban đầu của một tòa thành trì, được xây dựng dựa vào thế núi…
Tòa thành lớn uy thế hung vĩ phi thường, trải dài xuống hai bên, xem hình dạng, nếu thật sự xây dựng hoàn thành, vậy sẽ vây trọn quanh Tu La Sơn… Phùng Cách Mã âm thầm tán thán, Tu La Bảo này, khí phách thật kinh người a.
Mộc Lăng nhìn Phùng Cách Mã đã biết hắn là một tên ruột thẳng, ngực thỏa mãn, kế này nhất định thành, liền nháy mắt với tiểu giáo bên cạnh một cái.
Mấy người tiểu giáo này đều là Mộc Lăng đặc biệt chọn ra, thông minh nhanh trí, vừa thấy Mộc Lăng nháy mắt, lập tức quay về phía Phùng Cách Mã rống: “Này, ngươi là ai? Hôm nay Đại đương gia và Nhị đương gia của chúng ta muốn làm tiệc vui, đừng đến gây thêm phiền, đi xa chút!”
Phùng Cách Mã sửng sốt, tâm nói người muốn làm tiệc vui thật sao a? Vậy mình đến thật không khéo, nhưng nghĩ lại, người ta làm tiệc vui liên quan gì đến hắn a, liền quát: “Chuyện khác ta mặc kê, ta hỏi các ngươi, ai là Tần Vọng Thiên?”
Tần Vọng Thiên mỉm cười nói: “Là ta.”
Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, tâm nói, oa~ tiểu tử này sao lại oai phong như thế a, xem tướng mạo khí độ, nhìn thoáng qua đã biết là một anh hùng, nhìn lại mình, vốn dĩ cao lớn thô kệch đã đủ khó coi, bây giờ còn bị ong chích mặt mày sưng phù, càng không nhìn nổi.
Vừa ghen vừa hận, Phùng Cách Mã bĩu môi: “Là ngươi đánh huynh đệ của ta?”
Tần Vọng Thiên lạnh lùng cười: “Ngươi là ai a? Mỗi ngày người bị ta đánh không ít, ai biết huynh đệ ngươi là ai?”
“Ai nha!” Phùng Cách Mã hai mắt trừng tới muốn rớt ra luôn, cầm roi chỉ vào Tần Vọng Thiên nói: “Hảo một tiểu tử nhà ngươi a, ta nói cho ngươi, gia gia ta là Phùng Cách Mã, hôm đó ngươi đánh hảo huynh đệ Tang Cách của ta…”
“Nga!” Mộc Lăng đột nhiên vỗ đùi, nói: “Ngươi là Phùng Cách Mã a?!”
Phùng Cách Mã thấy Mộc Lăng thất kinh thì rất là thỏa mãn, uy danh của mình quả nhiên không nhỏ nha, thế nhưng sau đó lại nghe Mộc Lăng nói: “Phùng Cách Mã, ngươi nợ Tu La Bảo chúng ta hơn một trăm năm mươi vạn lượng! Khi nào trả a?”
“Ách…” Phùng Cách Mã khép mở miệng mấy lần, chuyện này hắn cũng nghe nói, không có biện pháp, Tang Cách không chịu thua kém chút nào ký luôn tá cư rồi, trò vui này có vẻ không xong.
Còn đang suy nghĩ, lại nghe Tang Cách nói: “Ngươi đừng đắc ý, ta nói cho ngươi, ta đã rời khỏi môn phái của đại ca từ lâu, ta và Thảo Nguyên Hùng Ưng một chút quan hệ cũng không có, các ngươi muốn tìm người đền tiền, tìm ta đây, ta không có tiền, nếu muốn mạng, có một cái, các ngươi đến lấy!”
Phùng Cách Mã thầm khen —— Tang Cách, hảo mưu trí! Lập tức phụ họa nói: “Tang Cách hắn không phải người của ta! Các ngươi muốn gì thì tìm hắn, tìm ta làm gì?”
Mộc Lăng chớp chớp, nói: “Vậy ngươi đến Tu La Bảo làm gì?”
“Ta đến tìm người đánh huynh đệ của ta báo thù!” Phùng Cách Mã vỗ ngực một cái.
Mộc Lăng giật giật khóe miệng: “Không phải ngươi nói hắn không phải huynh đệ của ngươi sao?”
…
Bọn Phùng Cách Mã im miệng… Một trăm đại hán không một người nghĩ ra được câu nào đáp trả, Phùng Cách Mã xoay mặt nhìn Tang Cách, Tang Cách cũng trợn tròn mắt, vốn dĩ, múa mép khua môi cùng đấu tâm cơ vốn không phải sở trường của man di.
Mộc Lăng nhìn một cái Mông Cổ trong lòng vui vẻ, đối phó người thành thật biện pháp tốt nhất là nhường hắn đánh trước một cái đường vòng, người thô lỗ đánh một cái tâm cơ đã là không dễ rồi, nếu như chờ sau khi hắn hao hết trí lực đánh một chiêu như thế đánh lại một chiêu, như vậy hắn sẽ triệt để ngơ ngác, chiêu này bách thí bách linh!
Thấy Phùng Cách Mã không phản đối nữa, Mộc Lăng nói: “Lên a! Bắt Tang Cách lại cho ta, lão tử muốn bằm hắn ra cho heo ăn!”
“Hảo!” Mấy người huynh đệ cầm dây thừng tiến lên.
“Chờ một chút!” Phùng Cách Mã vội vàng đưa tay ngăn lại, Tang Cách sợ đến vội vàng trốn ra phía sau, tâm nói giá này không phải quá đắt rồi sao? Đem đi nuôi heo thật quá thảm rồi.
“Làm sao?” Mộc Lăng trừng Phùng Cách Mã: “Không phải ngươi nói hắn không phải huynh đệ của ngươi nữa sao? Thiếu tiền thì phải trả, là thiên kinh địa nghĩa, hắn nói tiền không có chỉ có một cái mệnh, ta thấy cái mệnh đó của hắn cũng chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, trực tiếp mang đi nuôi heo cho xong.”
“Không được!” Phùng Cách Mã vung tay: “Bây giờ hắn lại là huynh đệ của ta rồi, không thể giết!”
Mộc Lăng gật đầu: “Vậy được a, nếu hắn là tiểu đệ của ngươi, ngươi làm đại ca trả tiền đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.