Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 290: Kế thừa châu báu Triệu thị
Hạ Thanh Sam
05/09/2017
Triệu Phất nói chuyện với Thượng Quan Ngưng vài câu, sau đó lại nhìn Mộc Thanh, từ ái cười nói: “Cậu chính là cháu trai của lão già Mộc Vấn Sinh kia phải không? Ông ta lớn lên chẳng ra gì, vậy mà cháu trai lại rất
tuấn tú lịch sự!”
Việc ngày trước của Mộc Thanh và Triệu An An thì mặc kệ, hiện tại mới quan trọng, bà ngoại và tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Năm đó Mộc Thanh và Triệu An An mới mười bảy tuổi đã vụng trộm ở bên nhau, lão thái thái tuy rằng chưa thấy qua cậu, nhưng đã sớm kêu người điều tra rõ ràng hết.
Bà có một đứa cháu ngoại bảo bối, mới mười bảy tuổi đã mang thai, lưc ấy bà đã rất tức giận, muốn giết cả Mộc Thanh!
Nhưng cũng bởi vì Triệu An An mang thai với Mộc Thanh, mới có thể xớm phát hiện ra bệnh của cô, nếu không Triệu An An hiện tại đã mất mạng rồi.
Hơn nữa, Triệu Phất cũng biết, Mộc Thanh luôn quan tân Triệu An An, Triệu An An vẫn luôn xua đuổi cậu ta, cự tuyệt cậu ta, nhưng cậu ta đều vẫn luôn kiên trì, mặc dù biết bệnh của Triệu An An, cậu cũng không có từ bỏ.
Này đã rất khó.
Cho nên những việc thời trẻ đó sự, Triệu Phất đã xớm không còn giận, hiện tại bà nhìn Mộc Thanh chỉ cảm thấy rất thuận mắt!
Mặc kệ Triệu An An có đồng ý hay không, chỉ cần Mộc Thanh đồng ý, bà sẽ nhất định gả cháu ngoại đến Mộc gia, đây là điều bà và con gái Triệu Chiêu đã sớm thương lượng.
Bởi vì gả vào Mộc gia, tính mạng của Triệu An An sẽ được bảo đảm hơn. Bà ngoại như bà cũng nên đổ chút tâm tư.
Mộc Thanh không biết chính mình đã sớm bị bà ngoại tra xét đến từng ngóc ngách, cậu đi lên trước, đôi tay đưa lên lễ vật cậu mang đến, trên khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tràn đầy ý cười: “Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh! Đây là viên thuốc do ông nội của con đích thân điều chế ra để bảo vệ sức khoẻ, con đưa đến làm quà chúc thọ lễ! Bảo đảm bà ngoại sống đến một trăm tuổi vẫn mắt sáng tai thính, thân thể khỏe mạnh, như vẫn còn trẻ."
Chúc thọ bà ngoại đưa thuốc coi như quà mừng thọ, toàn bộ thành phố A chỉ có một nhà, không có ai khác!
Nhưng Triệu Phất vừa nghe, lại rất thích!
Bà biết Mộc Vấn Sinh có bao nhiêu lợi hại, mấy năm nay ông ta đã sớm thoái ẩn không hỏi thế sự, thuốc ông ta làm để bảo vệ sức khỏe là vô cùng quý, rất hiếm mà có được!
Bà nhanh nhận lấy, thế nhưng có chút thật cẩn thận cất đi, nếp nhăn trên mặt vì cười nên thâm thêm hai phần.
“Quản gia, mau cất cẩn thận cho tôi, để chỗ khô ráo thoáng mát, đừng phơi!”
Thái độ khi nhận lễ vật này khác hẳn khi nhận lễ vật của Thượng Quan Ngưng, xem ra Mộc Thanh rất được lòng bà ngoại.
Khiến cho Triệu An An phải lau mắt mà nhìn, không ngừng trên dưới đánh giá cậu, cảm giác như không quen biết.
Phải biết rằng, Triệu gia là hào môn gia thế, tài sản phong phú, lại có chuyên môn làm châu báu, lão thái thái có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua? Đồ vật giống nhau đã không còn vừa mắt bà, cũng chỉ có dược phẩm quý giá tốt cho sức khỏe mới có thể lqfm bà cao hứng đến vậy, cũng nghĩ là sống thêm được mấy năm?
Quản gia cẩn thận nhận lấy rồi cất đi, đưa đi bảo quản.
Lão thái thái trên mặt tươi cười rõ ràng càng tăng lên: “Thật là một đứa trẻ tốt, tuấn tú lịch sự lại hiểu chuyện như vậy, ta chính là càng ngày càng thích con, về sau phải thường xuyên đến chơi.”
Bà nói, rồi đem một phần quà đưa cho Mộc Thanh, cười ha hả nói: “Tới đây, đây là quà gặp mặt bà ngoại tặng con, Triệu gia chúng ta không có gì, chỉ có bảo bối thì nhiều!"
Mộc Thanh nhận lấy, cười với bà ngoại nói lời cảm tạ.
Triệu An An cũng đem quà của mình đưa cho bà ngoại, cô là đã sớm chuẩn bị quà mừng thọ tốt cho bà ngoại.
Một phòng người náo nhiệt nói nói cười cười, làm cho Triệu Phất rất vui vẻ.
Ngày thường phần lớn bà đều ở một mình trong biệt thự, trừ người hầu ra cũng chỉ có Triệu Chiêu và Triệu An An.
Nhưng Triệu An An là đứa ngồi không yên, cả ngày đều ở bên ngoài chạy nhảy không thấy bóng người, Triệu Chiêu lại ở bên ngoài xử lý xí nghiệp của gia tộc, không có nhiều thời gian với bà như vậy.
Hiện tại có nhiều người như vậy nói chuyện phiếm vui vẻ như vậy, hơn nữa chái ngoại ít thấy mặt cũng đến, bà ngoại rất vui vẻ, còn tặng cho Cảnh Dật Thần một phần quà, lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây.
Mọi người nói chuyện, rất mau liền đến thời gian yến hội.
Triệu Phất thích cùng người trong nhà náo nhiệt, lại không thích người khác tới quấy rầy, cho nên tiệc chúc thọ trừ bỏ sẽ tiến hành ở bốn phía mở tiệc chiêu đãi, còn lại đều là ở nhà m.
Bà đã tuổi, đã sớm lười đi xã giao, nhưng đó chỉ là trên thương trường, hiện tại chỉ thích đám con cháu vây quanh ở bên người, cùng bà trò chuyện.
Triệu gia chưa từng có kiểu ăn là không được nói, cho nên lúc an cơm rất náo nhiệt, khách và chủ đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, bà ngoại lại kêu Mộc Thanh đi rồi, mà Triệu Chiêu cũng gọi Cảnh Dật Thần đi rồi.
Để lại Thượng Quan Ngưng và Triệu An An hai mặt nhìn nhau.
“An An, sao tớ cảm thấy, hai chúng ta bị coi như vô hình?”
“Đúng vậy, trước kia ở nhà địa vị của tớ không phải như vậy a? Như thế nào mà anh họ và tên Mộc hỗn đản đến là hướng gió trong nhà lập tức thay đổi? Như vậy không được, lần tới kiên quyết không thể dẫn bọn tới! Mang một mình cậu tới là tốt rồi, dù sao cậu cũng bị bơ."
Thượng Quan Ngưng duỗi tay liền bóp mặt Triệu An An, trừng mắt nói: “Cậu đây là an ủi tớ hay muốn đả kích tớ?”
Triệu An An bị cô bóp mặt, lập tức liền bóp lại mặt cô: “tớ rõ ràng là đang tổn hại cậu a!”
Sau đó hai người nhéo mặt nhau xoay quanh phòng khách.
“Triệu An An, cậu là muốn bóp chết tớ sao? Mau buông tay, nếu không buông tay tớ sẽ cắn cậu!”
“Cậu buông tay trước đi! Cậu bóp mặt tớ trước thì cậu phải bỏ tay ra trước! Mặt tớ khẳng định đã bị cậu bóp sưng lên rồi!”
“Không, cậu buông tay trước, cậu vừa thả ra thì tớ cũng thả ra liền!”
“Tớ đã bị cậu lừa nhiều rồi, lần này tớ mà tim tiếp thì tớ thành heo mất! Mau bông tay!"
“Triệu An An, cậu vốn dĩ chính là heo!”
“Thượng Quan Ngưng, cậu còn mắng tớ, hôm nay tớ sẽ không buông tay, đem cậu bóp véo thành đầu heo trước, làm cho anh họ nhận không ra, ha ha!”
“Cậu không bỏ tớ cũng không bỏ, tớ xoa bóp xoa bóp……”
Chò đến lúc Cảnh Dật Thần và Mộc Thanh vừa ra tới, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đang nhéo mặt đối phương rồi lải nhải.
Sau đó chờ khi Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đi ra khỏi Triệu gia, hai má cô vẫn sưng đỏ.
Cảnh Dật Thần không khỏi lắc đầu: “Đã lớn như vậy rồi, sao còn chơi trò ấu trĩ như, nhìn xem, cả mặt em đều sưng lên rồi, lần sau không được cùng Triệu An An nghịch như này, con bé kia xuống tay không hề nhẹ.”
Thượng Quan Ngưng cầm túi chườm nước đá lăn trên mặt, trên mặt lại tràn đầy ý cười: “Ha ha, không có việc gì, em cũng bóp mà, khẳng định mặt cô ấy còn hồng hơn so với em! Nhưng thật ra anh cùng dì nói cái gì mà bí mật vậy?”
Cảnh Dật Thần vừa lái xe, vừa mang thần sắc đạm nhiên nói: “Dì nói, dì ấy cùng bà ngoại đã thương lượng tốt rồi, muốn đem châu báu Triệu thị giao cho anh, cho anh tới kế thừa.”
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại rồi lại thoải mái.
Không cho Cảnh Dật Thần, còn có thể cho ai đâu?
Triệu An An không hiểu gì về kinh doanh, hơn nữa nếu An An có biết kinh doanh, thì cũng chỉ sợ Triệu Chiêu tiếp cô ấy làm lụng vất vả, giao cho Cảnh Dật Thần xử lý là thích hợp nhất.
Việc ngày trước của Mộc Thanh và Triệu An An thì mặc kệ, hiện tại mới quan trọng, bà ngoại và tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Năm đó Mộc Thanh và Triệu An An mới mười bảy tuổi đã vụng trộm ở bên nhau, lão thái thái tuy rằng chưa thấy qua cậu, nhưng đã sớm kêu người điều tra rõ ràng hết.
Bà có một đứa cháu ngoại bảo bối, mới mười bảy tuổi đã mang thai, lưc ấy bà đã rất tức giận, muốn giết cả Mộc Thanh!
Nhưng cũng bởi vì Triệu An An mang thai với Mộc Thanh, mới có thể xớm phát hiện ra bệnh của cô, nếu không Triệu An An hiện tại đã mất mạng rồi.
Hơn nữa, Triệu Phất cũng biết, Mộc Thanh luôn quan tân Triệu An An, Triệu An An vẫn luôn xua đuổi cậu ta, cự tuyệt cậu ta, nhưng cậu ta đều vẫn luôn kiên trì, mặc dù biết bệnh của Triệu An An, cậu cũng không có từ bỏ.
Này đã rất khó.
Cho nên những việc thời trẻ đó sự, Triệu Phất đã xớm không còn giận, hiện tại bà nhìn Mộc Thanh chỉ cảm thấy rất thuận mắt!
Mặc kệ Triệu An An có đồng ý hay không, chỉ cần Mộc Thanh đồng ý, bà sẽ nhất định gả cháu ngoại đến Mộc gia, đây là điều bà và con gái Triệu Chiêu đã sớm thương lượng.
Bởi vì gả vào Mộc gia, tính mạng của Triệu An An sẽ được bảo đảm hơn. Bà ngoại như bà cũng nên đổ chút tâm tư.
Mộc Thanh không biết chính mình đã sớm bị bà ngoại tra xét đến từng ngóc ngách, cậu đi lên trước, đôi tay đưa lên lễ vật cậu mang đến, trên khuôn mặt trắng nõn anh tuấn tràn đầy ý cười: “Chúc bà ngoại sinh nhật vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh! Đây là viên thuốc do ông nội của con đích thân điều chế ra để bảo vệ sức khoẻ, con đưa đến làm quà chúc thọ lễ! Bảo đảm bà ngoại sống đến một trăm tuổi vẫn mắt sáng tai thính, thân thể khỏe mạnh, như vẫn còn trẻ."
Chúc thọ bà ngoại đưa thuốc coi như quà mừng thọ, toàn bộ thành phố A chỉ có một nhà, không có ai khác!
Nhưng Triệu Phất vừa nghe, lại rất thích!
Bà biết Mộc Vấn Sinh có bao nhiêu lợi hại, mấy năm nay ông ta đã sớm thoái ẩn không hỏi thế sự, thuốc ông ta làm để bảo vệ sức khỏe là vô cùng quý, rất hiếm mà có được!
Bà nhanh nhận lấy, thế nhưng có chút thật cẩn thận cất đi, nếp nhăn trên mặt vì cười nên thâm thêm hai phần.
“Quản gia, mau cất cẩn thận cho tôi, để chỗ khô ráo thoáng mát, đừng phơi!”
Thái độ khi nhận lễ vật này khác hẳn khi nhận lễ vật của Thượng Quan Ngưng, xem ra Mộc Thanh rất được lòng bà ngoại.
Khiến cho Triệu An An phải lau mắt mà nhìn, không ngừng trên dưới đánh giá cậu, cảm giác như không quen biết.
Phải biết rằng, Triệu gia là hào môn gia thế, tài sản phong phú, lại có chuyên môn làm châu báu, lão thái thái có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua? Đồ vật giống nhau đã không còn vừa mắt bà, cũng chỉ có dược phẩm quý giá tốt cho sức khỏe mới có thể lqfm bà cao hứng đến vậy, cũng nghĩ là sống thêm được mấy năm?
Quản gia cẩn thận nhận lấy rồi cất đi, đưa đi bảo quản.
Lão thái thái trên mặt tươi cười rõ ràng càng tăng lên: “Thật là một đứa trẻ tốt, tuấn tú lịch sự lại hiểu chuyện như vậy, ta chính là càng ngày càng thích con, về sau phải thường xuyên đến chơi.”
Bà nói, rồi đem một phần quà đưa cho Mộc Thanh, cười ha hả nói: “Tới đây, đây là quà gặp mặt bà ngoại tặng con, Triệu gia chúng ta không có gì, chỉ có bảo bối thì nhiều!"
Mộc Thanh nhận lấy, cười với bà ngoại nói lời cảm tạ.
Triệu An An cũng đem quà của mình đưa cho bà ngoại, cô là đã sớm chuẩn bị quà mừng thọ tốt cho bà ngoại.
Một phòng người náo nhiệt nói nói cười cười, làm cho Triệu Phất rất vui vẻ.
Ngày thường phần lớn bà đều ở một mình trong biệt thự, trừ người hầu ra cũng chỉ có Triệu Chiêu và Triệu An An.
Nhưng Triệu An An là đứa ngồi không yên, cả ngày đều ở bên ngoài chạy nhảy không thấy bóng người, Triệu Chiêu lại ở bên ngoài xử lý xí nghiệp của gia tộc, không có nhiều thời gian với bà như vậy.
Hiện tại có nhiều người như vậy nói chuyện phiếm vui vẻ như vậy, hơn nữa chái ngoại ít thấy mặt cũng đến, bà ngoại rất vui vẻ, còn tặng cho Cảnh Dật Thần một phần quà, lôi kéo anh hỏi đông hỏi tây.
Mọi người nói chuyện, rất mau liền đến thời gian yến hội.
Triệu Phất thích cùng người trong nhà náo nhiệt, lại không thích người khác tới quấy rầy, cho nên tiệc chúc thọ trừ bỏ sẽ tiến hành ở bốn phía mở tiệc chiêu đãi, còn lại đều là ở nhà m.
Bà đã tuổi, đã sớm lười đi xã giao, nhưng đó chỉ là trên thương trường, hiện tại chỉ thích đám con cháu vây quanh ở bên người, cùng bà trò chuyện.
Triệu gia chưa từng có kiểu ăn là không được nói, cho nên lúc an cơm rất náo nhiệt, khách và chủ đều vui vẻ.
Ăn cơm xong, bà ngoại lại kêu Mộc Thanh đi rồi, mà Triệu Chiêu cũng gọi Cảnh Dật Thần đi rồi.
Để lại Thượng Quan Ngưng và Triệu An An hai mặt nhìn nhau.
“An An, sao tớ cảm thấy, hai chúng ta bị coi như vô hình?”
“Đúng vậy, trước kia ở nhà địa vị của tớ không phải như vậy a? Như thế nào mà anh họ và tên Mộc hỗn đản đến là hướng gió trong nhà lập tức thay đổi? Như vậy không được, lần tới kiên quyết không thể dẫn bọn tới! Mang một mình cậu tới là tốt rồi, dù sao cậu cũng bị bơ."
Thượng Quan Ngưng duỗi tay liền bóp mặt Triệu An An, trừng mắt nói: “Cậu đây là an ủi tớ hay muốn đả kích tớ?”
Triệu An An bị cô bóp mặt, lập tức liền bóp lại mặt cô: “tớ rõ ràng là đang tổn hại cậu a!”
Sau đó hai người nhéo mặt nhau xoay quanh phòng khách.
“Triệu An An, cậu là muốn bóp chết tớ sao? Mau buông tay, nếu không buông tay tớ sẽ cắn cậu!”
“Cậu buông tay trước đi! Cậu bóp mặt tớ trước thì cậu phải bỏ tay ra trước! Mặt tớ khẳng định đã bị cậu bóp sưng lên rồi!”
“Không, cậu buông tay trước, cậu vừa thả ra thì tớ cũng thả ra liền!”
“Tớ đã bị cậu lừa nhiều rồi, lần này tớ mà tim tiếp thì tớ thành heo mất! Mau bông tay!"
“Triệu An An, cậu vốn dĩ chính là heo!”
“Thượng Quan Ngưng, cậu còn mắng tớ, hôm nay tớ sẽ không buông tay, đem cậu bóp véo thành đầu heo trước, làm cho anh họ nhận không ra, ha ha!”
“Cậu không bỏ tớ cũng không bỏ, tớ xoa bóp xoa bóp……”
Chò đến lúc Cảnh Dật Thần và Mộc Thanh vừa ra tới, liền nhìn thấy hai người phụ nữ đang nhéo mặt đối phương rồi lải nhải.
Sau đó chờ khi Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đi ra khỏi Triệu gia, hai má cô vẫn sưng đỏ.
Cảnh Dật Thần không khỏi lắc đầu: “Đã lớn như vậy rồi, sao còn chơi trò ấu trĩ như, nhìn xem, cả mặt em đều sưng lên rồi, lần sau không được cùng Triệu An An nghịch như này, con bé kia xuống tay không hề nhẹ.”
Thượng Quan Ngưng cầm túi chườm nước đá lăn trên mặt, trên mặt lại tràn đầy ý cười: “Ha ha, không có việc gì, em cũng bóp mà, khẳng định mặt cô ấy còn hồng hơn so với em! Nhưng thật ra anh cùng dì nói cái gì mà bí mật vậy?”
Cảnh Dật Thần vừa lái xe, vừa mang thần sắc đạm nhiên nói: “Dì nói, dì ấy cùng bà ngoại đã thương lượng tốt rồi, muốn đem châu báu Triệu thị giao cho anh, cho anh tới kế thừa.”
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại rồi lại thoải mái.
Không cho Cảnh Dật Thần, còn có thể cho ai đâu?
Triệu An An không hiểu gì về kinh doanh, hơn nữa nếu An An có biết kinh doanh, thì cũng chỉ sợ Triệu Chiêu tiếp cô ấy làm lụng vất vả, giao cho Cảnh Dật Thần xử lý là thích hợp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.