Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 519: Nội tâm dao động (1)
Hạ Thanh Sam
29/11/2017
Cảnh Dật Nhiên rất nhanh liền từ nơi Tiểu Lộc biết được, cổ phần và tài sản của hắn tất cả đều bị Cảnh Dật Thần lấy đi rồi.
Trong lòng hắn đau đến chảy máu!
Hắn cực cực khổ khổ nhiều năm tích góp nhiều tài sản như vậy, tốn sức lấy được cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh cùng tập đoàn Quý thị, thế nhưng lại để Cảnh Dật Thần được lợi!
Hắn không cam lòng!
Hắn phí hết sức lực, không chỉ không được một thứ gì, hơn nữa còn suýt mất mạng!
Hiện tại càng không thể dùng thân phận của mình để tồn tại, hắn một phân tiền cũng không có, ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp, phí chữa bệnh mỗi ngày đều dựa vào Tiểu Lộc!
Hắn cảm thấy không có ai so với hắn càng uất ức và vô dụng hơn!
Tiểu Lộc cũng sẽ không có phương pháp kiếm tiền nào khác, cô chỉ biết giết người, tiền của cô đều do dùng mạng sống đổi lấy, Cảnh Dật Nhiên làm sao có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của cô!
Hơn nữa, Tiểu Lộc cũng không có khả năng mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ giết người, cô là sát thủ đứng thứ hai toàn cầu, nhờ cô ra tay, cần phải trả giá rất cao, không phải tất cả mọi người đều có thể mời cô, có thể mời cô hoặc nhất định phải mời cô, đều là những nhiệm vụ cực kì nguy hiểm.
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy mình không phải là người tốt gì, nhưng cũng không nghĩ để Tiểu Lộc tiếp tục con đường làm sát thủ này.
Hắn muốn chính mình kiếm tiền, nuôi Tiểu Lộc.
Hắn muốn lấy lại tất cả đồ vật của mình từ tay Cảnh Dật Thần!
Đêm đã rất sâu, trong không khí tràn ngập hơi thở máu tanh, loại hơi thở này khiến lòng người lo lắng, khiến cho Cảnh Dật Nhiên đang ngủ cũng tỉnh lại.
Theo ánh trăng, hắn nhìn thấy Tiểu Lộc thân trên trần trụi tự mình băng bó.
Đây là lần thứ hai Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Tiểu Lộc không mặc gì, nhưng mà giờ phút này trong lòng hắn không có dục vọng, chỉ có đau lòng khó an.
Hắn đứng dậy, đi đến trước người Tiểu Lộc, lấy băng gạc trong tay cô, thấp giọng nói: “Để tôi.”
Tiểu Lộc hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó liền thả lỏng, để Cảnh Dật Nhiên băng bó cho mình.
Cô bị thương ở chỗ xường sườn, mặc nội y không tiện băng bó, cho nên liền dứt khoát cởi hết áo ra, cô không nghĩ Cảnh Dật Nhiên sẽ tỉnh lại.
Tiểu Lộc nhìn cơ thể của đàn ông và phụ nữ đã quá quen, cũng không có cảm thấy mình không mặc áo thì có gì nên xấu hổ, nhưng trong quá trình Cảnh Dật Nhiên băng bó cho cô, khó tránh khỏi sẽ có da thịt tiếp xúc, tay Cảnh Dật Nhiên không cẩn thận đụng phải bộ ngực mềm mại của cô.
Cảm giác khác thường trong nháy mắt bao phủ người chưa trải qua sự đời như Tiểu Lộc.
Cô hít sâu vài lần mới khống chế được mình không bẻ gãy tay Cảnh Dật Nhiên!
Cảnh Dật Nhiên thuần thục băng bó miệng vết thương cho Tiểu Lộc, sau đó cau mày đứng dậy lấy khăn trải giường bao bọc cả người cô: “Em cuồng khỏa thân sao? Nam nữ khác biệt em có biết hay không, về sau không được ở trước mặt đàn ông tùy tiện cởi quần áo! Con gái nên có sự rụt rè của con gái, em làm sao ở trước mặt tôi không mặc gì cũng không đỏ mặt!”
“Tôi đã từng trải qua thời gian sáu năm huấn luyện ở tổ chức sát thủ, không có phân biệt giới tính, nam hay nữ đều giống nhau, tất cả mọi người đều sẽ cởi quần áo đánh nhau, nếu rụt rè đỏ mặt, khẳng định là người chết sớm nhất. Tôi nằm trong top mười người còn lại sống sót trong mấy ngàn người, đã sớm quên mất cái gì gọi là nam nữ khác biệt.”
Giọng của Tiểu Lộc hờ hững, vẻ mặt dưới ánh trăng cũng cực kì bình tĩnh, dường như đang nói việc của người khác.
Cảnh Dật Nhiên hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cảm giác được sự đau lòng không thể kiềm chế.
Hắn có chút dịu dàng ôm Tiểu Lộc vào trong ngực, ngửi mùi kẹo ngọt ngào trong veo trên người cô, thấp giọng nói nói: “Em đã đi đâu? Tôi không phải không cho em nhận nhiệm vụ sao?”
“Tôi không có nhận nhiệm vụ.”
Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên ôm lấy, đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, cô theo bản năng đem đầu dựa vào ngực hắn.
Cô có chút chút kỳ quái tại sao mình lại không bài xích việc Cảnh Dật Nhiên ôm cô.
Phải biết rằng, gần như mỗi một sát thủ đều không thích bị người khác đụng chạm, càng không thích hành động ôm thân mật như vậy, bởi vì rất có khả năng sẽ mất mạng.
Nhiều năm nay chịu qua huấn luyện cùng với dùng máu để trả giá Tiểu Lộc đã trở nên không muốn cùng người khác có tiếp xúc cơ thể, không phải tất cả sát thủ đều dùng súng, có sát thủ am hiểu dùng độc, chỉ cần vừa tiếp xúc rất nhanh liền trúng độc tử vong.
Tiểu Lộc am hiểu nhất là ám sát, am hiểu dùng súng, nhưng cô cũng am hiểu dùng độc, có đôi khi làm nhiệm vụ không thể dùng súng, cô liền lựa chọn dùng độc.
Mấy năm trước, hễ là những người tiếp xúc thân mật với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là giết chết họ —— đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện sau sáu năm huấn luyện.
Mấy năm nay bởi vì ở Cảnh gia thời gian rất lâu, cuộc sống như người thường, gần như đã không nhận thêm nhiệm vụ, cho nên mới dần dần mất loại phản xạ có điều kiện này.
Nhưng sâu trong nội tâm của cô vẫn không thích người khác chạm vào cô, đương nhiên, bị chạm vào cô cũng chỉ có chút không thoải mái mà thôi, sẽ không động một chút liền muốn giết người.
Cô rõ ràng biết Cảnh Dật Nhiên không phải người tốt, rõ ràng đã bị hắn lợi dụng một lần, lại cầm lòng không được dỡ xuống phòng bị với hắn.
Cảnh Dật Nhiên nhận thấy được Tiểu Lộc chủ động đem đầu dựa vào người hắn, trong lòng hơi ấm áp.
Có lẽ, chỉ có cô gái lạnh lùng lại đơn thuần không có tâm cơ mới có thể không hề cố kỵ tới gần hắn như vậy!
“Em không cần tiếp tục nhận nhiệm vụ sẽ bị thương?”
Miệng vết thương của Tiểu Lộc rất sâu, có thể làm cô bị thương, khẳng định thân thủ cũng rất lợi hại, trừ bỏ do đi ám sát mục tiêu mà bị thương, còn có thể có nguyên nhân gì làm cô bị thương.
“Tôi bị kẻ thù trước kia đuổi giết, tối nay giao đấu với sát thủ do hắn ta thuê, người của đối phương quá nhiều, cho nên nên có chút khó khăn.”
Cảnh Dật Nhiên mày gắt gao nhíu lại: “Em có kẻ thù?”
Tiểu Lộc nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng.”
“Tại sao trước kia kẻ thù của em không tìm tới gây phiền toái, do hiện giờ đang ở Mỹ sao?” Trong lòng Cảnh Dật Nhiên có dự cảm không tốt, giọng nói cũng nặng nề hơn một chút.
“Bọn họ trước kia không dám tìm tới tôi gây phiền toái, là bởi vì có Cảnh Trung Tu che chở tôi. Tôi đã nói với anh, tôi thiếu ông ấy một ân huệ rất lớn, ân huệ đó là ông ấy đã bảo vệ tôi.”
“Không có sự bảo vệ của ông ấy, sát thủ muốn rời khỏi tổ chức không dễ dàng như vậy, sở dĩ hiện tại tôi có thể tự do, cũng do Cảnh Trung Tu giúp tôi trả tiền chuộc rất cao, hơn nữa còn dùng danh dự của Cảnh gia để đảm bảo, tôi sẽ không gây bất lợi cho tổ chức sát thủ. Ngay cả những kẻ thủ của tôi, ông ấy cũng ra giá rất cao đạt thành hiệp nghị, chỉ cần tôi không rời khỏi Cảnh gia, đối phương sẽ không ra tay với tôi, rời khỏi thành phố A, rời khỏi Cảnh gia, đối phương có thể ra tay với tôi.”
“Cái gì?!” Cảnh Dật Nhiên khiếp sợ tột đỉnh!
Tại sao lại như vậy! Trước nay hắn không hề biết những việc này!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiểu Lộc rời khỏi Cảnh gia, lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy!
Vậy chẳng phải nói, Tiểu Lộc vì hắn, ngay cả mạng mình cũng từ bỏ!
Về sau phải chịu kẻ thù đuổi giết, cho tới khi chết mới thôi!
Hắn đã làm hại Tiểu Lộc phải trốn đông trốn tây, chân chính khắp nơi đều là chỗ chết!
Trong lòng hắn đau đến chảy máu!
Hắn cực cực khổ khổ nhiều năm tích góp nhiều tài sản như vậy, tốn sức lấy được cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh cùng tập đoàn Quý thị, thế nhưng lại để Cảnh Dật Thần được lợi!
Hắn không cam lòng!
Hắn phí hết sức lực, không chỉ không được một thứ gì, hơn nữa còn suýt mất mạng!
Hiện tại càng không thể dùng thân phận của mình để tồn tại, hắn một phân tiền cũng không có, ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp, phí chữa bệnh mỗi ngày đều dựa vào Tiểu Lộc!
Hắn cảm thấy không có ai so với hắn càng uất ức và vô dụng hơn!
Tiểu Lộc cũng sẽ không có phương pháp kiếm tiền nào khác, cô chỉ biết giết người, tiền của cô đều do dùng mạng sống đổi lấy, Cảnh Dật Nhiên làm sao có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của cô!
Hơn nữa, Tiểu Lộc cũng không có khả năng mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ giết người, cô là sát thủ đứng thứ hai toàn cầu, nhờ cô ra tay, cần phải trả giá rất cao, không phải tất cả mọi người đều có thể mời cô, có thể mời cô hoặc nhất định phải mời cô, đều là những nhiệm vụ cực kì nguy hiểm.
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy mình không phải là người tốt gì, nhưng cũng không nghĩ để Tiểu Lộc tiếp tục con đường làm sát thủ này.
Hắn muốn chính mình kiếm tiền, nuôi Tiểu Lộc.
Hắn muốn lấy lại tất cả đồ vật của mình từ tay Cảnh Dật Thần!
Đêm đã rất sâu, trong không khí tràn ngập hơi thở máu tanh, loại hơi thở này khiến lòng người lo lắng, khiến cho Cảnh Dật Nhiên đang ngủ cũng tỉnh lại.
Theo ánh trăng, hắn nhìn thấy Tiểu Lộc thân trên trần trụi tự mình băng bó.
Đây là lần thứ hai Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy Tiểu Lộc không mặc gì, nhưng mà giờ phút này trong lòng hắn không có dục vọng, chỉ có đau lòng khó an.
Hắn đứng dậy, đi đến trước người Tiểu Lộc, lấy băng gạc trong tay cô, thấp giọng nói: “Để tôi.”
Tiểu Lộc hơi hơi cứng đờ, ngay sau đó liền thả lỏng, để Cảnh Dật Nhiên băng bó cho mình.
Cô bị thương ở chỗ xường sườn, mặc nội y không tiện băng bó, cho nên liền dứt khoát cởi hết áo ra, cô không nghĩ Cảnh Dật Nhiên sẽ tỉnh lại.
Tiểu Lộc nhìn cơ thể của đàn ông và phụ nữ đã quá quen, cũng không có cảm thấy mình không mặc áo thì có gì nên xấu hổ, nhưng trong quá trình Cảnh Dật Nhiên băng bó cho cô, khó tránh khỏi sẽ có da thịt tiếp xúc, tay Cảnh Dật Nhiên không cẩn thận đụng phải bộ ngực mềm mại của cô.
Cảm giác khác thường trong nháy mắt bao phủ người chưa trải qua sự đời như Tiểu Lộc.
Cô hít sâu vài lần mới khống chế được mình không bẻ gãy tay Cảnh Dật Nhiên!
Cảnh Dật Nhiên thuần thục băng bó miệng vết thương cho Tiểu Lộc, sau đó cau mày đứng dậy lấy khăn trải giường bao bọc cả người cô: “Em cuồng khỏa thân sao? Nam nữ khác biệt em có biết hay không, về sau không được ở trước mặt đàn ông tùy tiện cởi quần áo! Con gái nên có sự rụt rè của con gái, em làm sao ở trước mặt tôi không mặc gì cũng không đỏ mặt!”
“Tôi đã từng trải qua thời gian sáu năm huấn luyện ở tổ chức sát thủ, không có phân biệt giới tính, nam hay nữ đều giống nhau, tất cả mọi người đều sẽ cởi quần áo đánh nhau, nếu rụt rè đỏ mặt, khẳng định là người chết sớm nhất. Tôi nằm trong top mười người còn lại sống sót trong mấy ngàn người, đã sớm quên mất cái gì gọi là nam nữ khác biệt.”
Giọng của Tiểu Lộc hờ hững, vẻ mặt dưới ánh trăng cũng cực kì bình tĩnh, dường như đang nói việc của người khác.
Cảnh Dật Nhiên hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cảm giác được sự đau lòng không thể kiềm chế.
Hắn có chút dịu dàng ôm Tiểu Lộc vào trong ngực, ngửi mùi kẹo ngọt ngào trong veo trên người cô, thấp giọng nói nói: “Em đã đi đâu? Tôi không phải không cho em nhận nhiệm vụ sao?”
“Tôi không có nhận nhiệm vụ.”
Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên ôm lấy, đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, cô theo bản năng đem đầu dựa vào ngực hắn.
Cô có chút chút kỳ quái tại sao mình lại không bài xích việc Cảnh Dật Nhiên ôm cô.
Phải biết rằng, gần như mỗi một sát thủ đều không thích bị người khác đụng chạm, càng không thích hành động ôm thân mật như vậy, bởi vì rất có khả năng sẽ mất mạng.
Nhiều năm nay chịu qua huấn luyện cùng với dùng máu để trả giá Tiểu Lộc đã trở nên không muốn cùng người khác có tiếp xúc cơ thể, không phải tất cả sát thủ đều dùng súng, có sát thủ am hiểu dùng độc, chỉ cần vừa tiếp xúc rất nhanh liền trúng độc tử vong.
Tiểu Lộc am hiểu nhất là ám sát, am hiểu dùng súng, nhưng cô cũng am hiểu dùng độc, có đôi khi làm nhiệm vụ không thể dùng súng, cô liền lựa chọn dùng độc.
Mấy năm trước, hễ là những người tiếp xúc thân mật với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là giết chết họ —— đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện sau sáu năm huấn luyện.
Mấy năm nay bởi vì ở Cảnh gia thời gian rất lâu, cuộc sống như người thường, gần như đã không nhận thêm nhiệm vụ, cho nên mới dần dần mất loại phản xạ có điều kiện này.
Nhưng sâu trong nội tâm của cô vẫn không thích người khác chạm vào cô, đương nhiên, bị chạm vào cô cũng chỉ có chút không thoải mái mà thôi, sẽ không động một chút liền muốn giết người.
Cô rõ ràng biết Cảnh Dật Nhiên không phải người tốt, rõ ràng đã bị hắn lợi dụng một lần, lại cầm lòng không được dỡ xuống phòng bị với hắn.
Cảnh Dật Nhiên nhận thấy được Tiểu Lộc chủ động đem đầu dựa vào người hắn, trong lòng hơi ấm áp.
Có lẽ, chỉ có cô gái lạnh lùng lại đơn thuần không có tâm cơ mới có thể không hề cố kỵ tới gần hắn như vậy!
“Em không cần tiếp tục nhận nhiệm vụ sẽ bị thương?”
Miệng vết thương của Tiểu Lộc rất sâu, có thể làm cô bị thương, khẳng định thân thủ cũng rất lợi hại, trừ bỏ do đi ám sát mục tiêu mà bị thương, còn có thể có nguyên nhân gì làm cô bị thương.
“Tôi bị kẻ thù trước kia đuổi giết, tối nay giao đấu với sát thủ do hắn ta thuê, người của đối phương quá nhiều, cho nên nên có chút khó khăn.”
Cảnh Dật Nhiên mày gắt gao nhíu lại: “Em có kẻ thù?”
Tiểu Lộc nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng.”
“Tại sao trước kia kẻ thù của em không tìm tới gây phiền toái, do hiện giờ đang ở Mỹ sao?” Trong lòng Cảnh Dật Nhiên có dự cảm không tốt, giọng nói cũng nặng nề hơn một chút.
“Bọn họ trước kia không dám tìm tới tôi gây phiền toái, là bởi vì có Cảnh Trung Tu che chở tôi. Tôi đã nói với anh, tôi thiếu ông ấy một ân huệ rất lớn, ân huệ đó là ông ấy đã bảo vệ tôi.”
“Không có sự bảo vệ của ông ấy, sát thủ muốn rời khỏi tổ chức không dễ dàng như vậy, sở dĩ hiện tại tôi có thể tự do, cũng do Cảnh Trung Tu giúp tôi trả tiền chuộc rất cao, hơn nữa còn dùng danh dự của Cảnh gia để đảm bảo, tôi sẽ không gây bất lợi cho tổ chức sát thủ. Ngay cả những kẻ thủ của tôi, ông ấy cũng ra giá rất cao đạt thành hiệp nghị, chỉ cần tôi không rời khỏi Cảnh gia, đối phương sẽ không ra tay với tôi, rời khỏi thành phố A, rời khỏi Cảnh gia, đối phương có thể ra tay với tôi.”
“Cái gì?!” Cảnh Dật Nhiên khiếp sợ tột đỉnh!
Tại sao lại như vậy! Trước nay hắn không hề biết những việc này!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Tiểu Lộc rời khỏi Cảnh gia, lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy!
Vậy chẳng phải nói, Tiểu Lộc vì hắn, ngay cả mạng mình cũng từ bỏ!
Về sau phải chịu kẻ thù đuổi giết, cho tới khi chết mới thôi!
Hắn đã làm hại Tiểu Lộc phải trốn đông trốn tây, chân chính khắp nơi đều là chỗ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.