Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Chương 871: Tân hôn hạnh phúc (2)
Hạ Thanh Sam
06/09/2018
Trả lời Trịnh Kinh, là nụ hôn nóng nảy mà hỗn độn của Trịnh Luân.
Rốt cuộc Trịnh Kinh không thể khống chế được mình nữa, ôm lấy cô chậm rãi tiến vào, biến cô thành người phụ nữ thân mật với mình nhất.
Đau đớn qua đi, Trịnh Luân cảm thấy mình giống như đang đốt cháy bị vây giữa đại dương mênh mông, nương theo động tác phiêu đãng của Trịnh Kinh trong nước biển, mà trầm luân.
Thân thể kết hợp, mang đến là linh hồn hòa quyện với nhau, bọn họ ra vào, lưu luyến mà triền miên, một lần lại một lần đạt tới đỉnh hoan du.
Vài lần sau, Trịnh Luân nhỏ bé không còn sức lực, cô yếu ớt làm nũng cầu xin tha thứ.
"Anh, không làm nữa.. Mau dừng lại, em không còn sức lực..."
“Nếu không em ở phía trên, em chỉ cần nằm, việc khác giao cho anh, anh chưa từng kêu mệt, em ngoan ngoãn đừng lộn xộn…”
Căn bản là Trịnh Kinh không muốn dừng lại, Trịnh Luân xinh đẹp như vậy, hắn hận không thể ăn luôn cô, bọn họ thật vất vả mới thành vợ chồng, nên hưởng thụ hết phúc lợi hắn muốn mới được!
Nhịn lâu như vậy, đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ, rốt cuộc hắn không cần kiêng nể gì nữa.
Hắn cũng có thể cảm nhận được Trịnh Luân đang hạnh phúc, làm một người chồng, làm cho cô gái của mình cảm nhận được hạnh phúc, là nghĩa vụ và trách nhiệm của hắn, nếu không cô sẽ hoài nghi năng lực của hắn.
Suốt cả đêm, tân hôn hai người đều vượt qua bên trong lửa nóng.
Ngày hôm sau, Trịnh Luân tỉnh lại ở trong lòng Trịnh Kinh, nhìn thấy hai người bọn họ đều không mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy ôm nhau, da thịt chạm nhau, cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Trịnh Kinh nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô, làm Trịnh Luân run rẩy một phen.
"Luân Luân, sao em dễ dàng đỏ mặt như vậy? Rất đáng yêu, anh rất thích. Em xem, trên người em đều đỏ”.
Trịnh Kinh nói xong, bàn tay to liền cầm thứ no đủ trước ngực Trịnh Luân.
Ngực của cô vô cùng xinh đẹp, hơn nữa da thịt của cô trong suốt trắng hơn cả tuyết, như vậy càng nổi bật lên thứ ở trước ngực, làm cho Trịnh Kinh huyết mạch phun trương.
Trịnh Luân ôn nhu thanh thuần, cũng có thể gợi cảm khiến người hít thở không thông!
Trịnh Luân sơ kinh nhân sự, thân thể vô cùng mẫn cảm, căn bản kinh không chịu nổi khiêu khích của Trịnh Kinh, chỗ mẫn cảm bị Trịnh Kinh cầm, cô chỉ cảm thấy cả người đều có một cảm giác tê dại.
Cô cắn môi thật chặt, sợ mình kêu ra tiếng.
Trịnh Kinh lại giống như cố ý đối nghịch với cô, không chỉ vuốt ve làm càn, hơn nữa tay kia đã đi xuống, vuốt ve chỗ càng làm cô mẫn cảm.
"Đừng, anh..."
Trịnh Kinh ngăn chặn môi của cô, cùng cô dây dưa, mút vào cánh môi như hoa của cô.
Chờ lúc hắn buông Trịnh Luân ra, cô đã thở hồng hộc.
"Không nên không nên, anh, mau thả em ra, lát nữa mẹ sẽ kêu chúng ta ăn cơm, hiện tại đã tám giờ hơn..."
Trịnh Kinh bật cười, dùng giọng nói ái muội nói: "Mẹ anh là người từng trải, sao bà không có mắt như vậy, đến phá hư chuyện tốt của chúng ta! Lại đây, dựa gần anh một chút, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng”.
Rốt cuộc Trịnh Luân không thoát khỏi ma trảo của Trịnh Kinh, cô bị Trịnh Kinh ăn sạch sẽ cả người đau nhức yếu ớt đứng dậy tắm rửa thay quần áo.
Thay quần áo xong, Trịnh Luân ngượng ngùng bị Trịnh Kinh nắm tay xuống lầu.
“Anh, như vậy không tốt, mau buông tay!".
Trịnh Kinh chẳng những không buông tay, ngược lại nắm tay cô càng chặt hơn.
"Này có cái gì không tốt? Nắm tay thôi mà, trước kia không phải anh thường xuyên nắm tay em sao? Anh còn ở nhà cõng em đi khắp nơi!".
Trịnh Luân gấp gáp đến dậm chân: "Sao giống nhau được, trước kia còn nhỏ, hơn nữa khi đó anh chỉ là anh hai!".
Tay trong tay xuống lầu với Trịnh Kinh, bị Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ đến chết.
"Hiện tại anh không phải anh hai em sao? Anh không chỉ là anh hai em, mà còn là ông xã của em, anh nắm tay vợ anh, điều này bình thường biết bao!".
Trịnh Kinh không chịu buông ra, lôi kéo cô đi xuống lầu
Nhưng hai người đến phòng khách, lại phát hiện trong nhà ngoại trừ bọn họ ra căn bản không có người khác, Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam đều ra ngoài đi làm, ngay cả người hầu cũng đi ra ngoài mua thức ăn.
Bữa sáng của hai người bọn họ đặt trên bàn không biết đã để bao lâu, lạnh hết rồi.
Trịnh Luân thấy trong nhà không có người, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Trịnh Kinh cũng đoán được Bùi Tín Hoa cố ý không kêu bọn họ ăn điểm tâm, cũng cố ý ra ngoài.
Bà là cố ý để lại không gian cho bọn họ.
Trịnh Kinh ôm lấy Trịnh Luân trực tiếp hôn cô một cái, cười nói: "Em xem, anh đã nói mẹ anh rất có mắt mà?”.
Trịnh Luân kiều mỵ trừng mắt liếc nhìn hắn
một cái: "Đều tại anh, dậy muộn như vậy, ngay cả điểm tâm cũng lạnh! Mẹ khẳng dịnh đã đợi chúng ta rất lâu!".
"Có anh ở đây, sao để em ăn bữa sáng lạnh ngắt được! Chờ anh, lập tức sẽ ổn thôi!”.
Trịnh Kinh đặt Trịnh Luân ngồi xuống ghế dựa ở bàn ăn, sau đó chính mình bưng cháo và thức ăn sáng vào phòng bếp.
Rất nhanh, hắn liền bưng cháo nóng hôi hổi mang ra: "Ăn nhiều một chút, bằng không buổi tối em rất hay mất sức”.
Mặt Trịnh Luân lập tức đỏ lên, anh sao lại như vậy, mặc kệ nói cái gì cũng nhắc đến chuyện kia!
Cô không quan tâm Trịnh Kinh, vùi đầu ăn cháo.
Chờ cơm nước xong, Trịnh Kinh liền mang Trịnh Luân ra ngoài.
Trịnh Luân còn đang mơ hồ, chợt nghe hắn gọi điện thoại cho Bùi Tín Hoa: "Mẹ, mẹ và ba không cần lo lắng cho bọn con, con mang theo Luân Luân đi ra ngoài chơi vài ngày.... Đi chỗ nào cũng chưa biết, nhưng đây là tuần trăng mặt lữ hành sau đêm tân hôn của con, mẹ đừng quan tâm, một tháng sau khẳng định trở về, mẹ yên tâm!".
Cái gì?!
Tuần trăng mật lữ hành?
Trịnh Luân trừng mắt to, chuyện này căn bản là Trịnh Kinh chưa thương lượng với cô nha, sao quyết định như vậy được? Mẹ khẳng định sẽ lo lắng!
Chờ Trịnh Kinh cúp điện thoại, Trịnh Luân còn có chút bất an nói: "Anh hai, như vậy không được tốt lắm? Vẫn là thương lượng với ba mẹ một chút có vẻ tốt hơn”.
Rốt cuộc đã biến Trịnh Luân từ em gái thành vợ, Trịnh Kinh thư sướng mà cao hứng trong lòng, hắn nhìn Trịnh Luân bên cạnh, gương mặt tròn không phấn son nhưng lại thanh mỹ như hoa sen mới nở, nhịn được dang hai tay ôm lấy cô, cười lớn nói:
"Em không cần lo lắng, tương lai sau này, tất cả đều có anh! Chuyện của hai chúng ta, tự chúng ta định đoạt, ba mẹ sẽ không can thiệp. Đương nhiên, khả năng mẹ anh sẽ có vẻ sốt ruột ôm cháu nội, em muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì cứ đợi vài năm. Năm nay em mới hai mươi sáu mà thôi, có thể chơi thêm vài năm!”.
Hắn đặt Trịnh Luân ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô xong, sau đó lái xe chạy như bay
Hắn thật lâu trước kia, chỉ hy vọng có thể cùng Trịnh Luân đi ra đi du lịch danh lam thắng cảnh, mang cô lãnh hội các nơi phong thổ, Trịnh Luân ở nhà đợi lâu như vậy, vẫn cũng không thói quen cùng người khác tiếp xúc, du lịch chính là một phương thức cải thiện tính cách rất tốt.
Tuần trăng mật lữ hành, là kế hoạch Trịnh Kinh đã chuẩn bị từ sớm, ngay cả lộ tuyến cụ thể hắn cũng đã vạch ra hoàn hảo, khách sạn cũng chuẩn bị xong, chẳng qua hắn không nói với Bùi Tín Hoa mà thôi, mắc công bà lại lải nhải.
Tương lai một tháng, bên người hắn sẽ chỉ có Trịnh Luân, bên người Trịnh Luân cũng chỉ có một mình, tình cảm bọn họ sẽ càng thêm thuần túy, càng thêm thâm hậu.
Tân hôn, rất hạnh phúc!
Rốt cuộc Trịnh Kinh không thể khống chế được mình nữa, ôm lấy cô chậm rãi tiến vào, biến cô thành người phụ nữ thân mật với mình nhất.
Đau đớn qua đi, Trịnh Luân cảm thấy mình giống như đang đốt cháy bị vây giữa đại dương mênh mông, nương theo động tác phiêu đãng của Trịnh Kinh trong nước biển, mà trầm luân.
Thân thể kết hợp, mang đến là linh hồn hòa quyện với nhau, bọn họ ra vào, lưu luyến mà triền miên, một lần lại một lần đạt tới đỉnh hoan du.
Vài lần sau, Trịnh Luân nhỏ bé không còn sức lực, cô yếu ớt làm nũng cầu xin tha thứ.
"Anh, không làm nữa.. Mau dừng lại, em không còn sức lực..."
“Nếu không em ở phía trên, em chỉ cần nằm, việc khác giao cho anh, anh chưa từng kêu mệt, em ngoan ngoãn đừng lộn xộn…”
Căn bản là Trịnh Kinh không muốn dừng lại, Trịnh Luân xinh đẹp như vậy, hắn hận không thể ăn luôn cô, bọn họ thật vất vả mới thành vợ chồng, nên hưởng thụ hết phúc lợi hắn muốn mới được!
Nhịn lâu như vậy, đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ, rốt cuộc hắn không cần kiêng nể gì nữa.
Hắn cũng có thể cảm nhận được Trịnh Luân đang hạnh phúc, làm một người chồng, làm cho cô gái của mình cảm nhận được hạnh phúc, là nghĩa vụ và trách nhiệm của hắn, nếu không cô sẽ hoài nghi năng lực của hắn.
Suốt cả đêm, tân hôn hai người đều vượt qua bên trong lửa nóng.
Ngày hôm sau, Trịnh Luân tỉnh lại ở trong lòng Trịnh Kinh, nhìn thấy hai người bọn họ đều không mặc quần áo, cứ trần truồng như vậy ôm nhau, da thịt chạm nhau, cô nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Trịnh Kinh nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô, làm Trịnh Luân run rẩy một phen.
"Luân Luân, sao em dễ dàng đỏ mặt như vậy? Rất đáng yêu, anh rất thích. Em xem, trên người em đều đỏ”.
Trịnh Kinh nói xong, bàn tay to liền cầm thứ no đủ trước ngực Trịnh Luân.
Ngực của cô vô cùng xinh đẹp, hơn nữa da thịt của cô trong suốt trắng hơn cả tuyết, như vậy càng nổi bật lên thứ ở trước ngực, làm cho Trịnh Kinh huyết mạch phun trương.
Trịnh Luân ôn nhu thanh thuần, cũng có thể gợi cảm khiến người hít thở không thông!
Trịnh Luân sơ kinh nhân sự, thân thể vô cùng mẫn cảm, căn bản kinh không chịu nổi khiêu khích của Trịnh Kinh, chỗ mẫn cảm bị Trịnh Kinh cầm, cô chỉ cảm thấy cả người đều có một cảm giác tê dại.
Cô cắn môi thật chặt, sợ mình kêu ra tiếng.
Trịnh Kinh lại giống như cố ý đối nghịch với cô, không chỉ vuốt ve làm càn, hơn nữa tay kia đã đi xuống, vuốt ve chỗ càng làm cô mẫn cảm.
"Đừng, anh..."
Trịnh Kinh ngăn chặn môi của cô, cùng cô dây dưa, mút vào cánh môi như hoa của cô.
Chờ lúc hắn buông Trịnh Luân ra, cô đã thở hồng hộc.
"Không nên không nên, anh, mau thả em ra, lát nữa mẹ sẽ kêu chúng ta ăn cơm, hiện tại đã tám giờ hơn..."
Trịnh Kinh bật cười, dùng giọng nói ái muội nói: "Mẹ anh là người từng trải, sao bà không có mắt như vậy, đến phá hư chuyện tốt của chúng ta! Lại đây, dựa gần anh một chút, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng”.
Rốt cuộc Trịnh Luân không thoát khỏi ma trảo của Trịnh Kinh, cô bị Trịnh Kinh ăn sạch sẽ cả người đau nhức yếu ớt đứng dậy tắm rửa thay quần áo.
Thay quần áo xong, Trịnh Luân ngượng ngùng bị Trịnh Kinh nắm tay xuống lầu.
“Anh, như vậy không tốt, mau buông tay!".
Trịnh Kinh chẳng những không buông tay, ngược lại nắm tay cô càng chặt hơn.
"Này có cái gì không tốt? Nắm tay thôi mà, trước kia không phải anh thường xuyên nắm tay em sao? Anh còn ở nhà cõng em đi khắp nơi!".
Trịnh Luân gấp gáp đến dậm chân: "Sao giống nhau được, trước kia còn nhỏ, hơn nữa khi đó anh chỉ là anh hai!".
Tay trong tay xuống lầu với Trịnh Kinh, bị Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ đến chết.
"Hiện tại anh không phải anh hai em sao? Anh không chỉ là anh hai em, mà còn là ông xã của em, anh nắm tay vợ anh, điều này bình thường biết bao!".
Trịnh Kinh không chịu buông ra, lôi kéo cô đi xuống lầu
Nhưng hai người đến phòng khách, lại phát hiện trong nhà ngoại trừ bọn họ ra căn bản không có người khác, Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam đều ra ngoài đi làm, ngay cả người hầu cũng đi ra ngoài mua thức ăn.
Bữa sáng của hai người bọn họ đặt trên bàn không biết đã để bao lâu, lạnh hết rồi.
Trịnh Luân thấy trong nhà không có người, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Trịnh Kinh cũng đoán được Bùi Tín Hoa cố ý không kêu bọn họ ăn điểm tâm, cũng cố ý ra ngoài.
Bà là cố ý để lại không gian cho bọn họ.
Trịnh Kinh ôm lấy Trịnh Luân trực tiếp hôn cô một cái, cười nói: "Em xem, anh đã nói mẹ anh rất có mắt mà?”.
Trịnh Luân kiều mỵ trừng mắt liếc nhìn hắn
một cái: "Đều tại anh, dậy muộn như vậy, ngay cả điểm tâm cũng lạnh! Mẹ khẳng dịnh đã đợi chúng ta rất lâu!".
"Có anh ở đây, sao để em ăn bữa sáng lạnh ngắt được! Chờ anh, lập tức sẽ ổn thôi!”.
Trịnh Kinh đặt Trịnh Luân ngồi xuống ghế dựa ở bàn ăn, sau đó chính mình bưng cháo và thức ăn sáng vào phòng bếp.
Rất nhanh, hắn liền bưng cháo nóng hôi hổi mang ra: "Ăn nhiều một chút, bằng không buổi tối em rất hay mất sức”.
Mặt Trịnh Luân lập tức đỏ lên, anh sao lại như vậy, mặc kệ nói cái gì cũng nhắc đến chuyện kia!
Cô không quan tâm Trịnh Kinh, vùi đầu ăn cháo.
Chờ cơm nước xong, Trịnh Kinh liền mang Trịnh Luân ra ngoài.
Trịnh Luân còn đang mơ hồ, chợt nghe hắn gọi điện thoại cho Bùi Tín Hoa: "Mẹ, mẹ và ba không cần lo lắng cho bọn con, con mang theo Luân Luân đi ra ngoài chơi vài ngày.... Đi chỗ nào cũng chưa biết, nhưng đây là tuần trăng mặt lữ hành sau đêm tân hôn của con, mẹ đừng quan tâm, một tháng sau khẳng định trở về, mẹ yên tâm!".
Cái gì?!
Tuần trăng mật lữ hành?
Trịnh Luân trừng mắt to, chuyện này căn bản là Trịnh Kinh chưa thương lượng với cô nha, sao quyết định như vậy được? Mẹ khẳng định sẽ lo lắng!
Chờ Trịnh Kinh cúp điện thoại, Trịnh Luân còn có chút bất an nói: "Anh hai, như vậy không được tốt lắm? Vẫn là thương lượng với ba mẹ một chút có vẻ tốt hơn”.
Rốt cuộc đã biến Trịnh Luân từ em gái thành vợ, Trịnh Kinh thư sướng mà cao hứng trong lòng, hắn nhìn Trịnh Luân bên cạnh, gương mặt tròn không phấn son nhưng lại thanh mỹ như hoa sen mới nở, nhịn được dang hai tay ôm lấy cô, cười lớn nói:
"Em không cần lo lắng, tương lai sau này, tất cả đều có anh! Chuyện của hai chúng ta, tự chúng ta định đoạt, ba mẹ sẽ không can thiệp. Đương nhiên, khả năng mẹ anh sẽ có vẻ sốt ruột ôm cháu nội, em muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì cứ đợi vài năm. Năm nay em mới hai mươi sáu mà thôi, có thể chơi thêm vài năm!”.
Hắn đặt Trịnh Luân ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô xong, sau đó lái xe chạy như bay
Hắn thật lâu trước kia, chỉ hy vọng có thể cùng Trịnh Luân đi ra đi du lịch danh lam thắng cảnh, mang cô lãnh hội các nơi phong thổ, Trịnh Luân ở nhà đợi lâu như vậy, vẫn cũng không thói quen cùng người khác tiếp xúc, du lịch chính là một phương thức cải thiện tính cách rất tốt.
Tuần trăng mật lữ hành, là kế hoạch Trịnh Kinh đã chuẩn bị từ sớm, ngay cả lộ tuyến cụ thể hắn cũng đã vạch ra hoàn hảo, khách sạn cũng chuẩn bị xong, chẳng qua hắn không nói với Bùi Tín Hoa mà thôi, mắc công bà lại lải nhải.
Tương lai một tháng, bên người hắn sẽ chỉ có Trịnh Luân, bên người Trịnh Luân cũng chỉ có một mình, tình cảm bọn họ sẽ càng thêm thuần túy, càng thêm thâm hậu.
Tân hôn, rất hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.