Hào Môn Bĩ Thiếu

Chương 92

Tháng Chín Sơ Ngũ

23/03/2017

Cố Quân Viêm x Thuỷ Ân Hi

PN6: Hôn vs Gặm

E&B: Strangers Ex

Mười một ngày nghỉ, ngày nào Thuỷ Ân Hi cũng rất thành thật ngốc ở nhà, vài người bạn học của cậu muốn hẹn luôn không nhìn thấy người, đương nhiên Cố Quân Viêm cũng hẹn cậu, nhưng cậu lấy lý do trong nhà có chuyện nên từ chối gặp mặt anh. Cố Quân Viêm chuẩn bị một loạt hoạt động đều không dùng tới, điều này làm cho anh buồn bực mấy ngày. Mãi đến khi ngày nghỉ chấm dứt trở lại trường học nhìn thấy Thuỷ Ân Hi, tâm linh bị tổn thương của anh mới chiếm được an ủi.

Cho tới bây giờ Cố Quân Viêm không cảm thấy mình đó là thổ lộ, bởi vì lúc đó trong lòng anh là nghĩ vậy, cho nên cũng nói vậy, nói là thổ lộ thì anh cảm thấy phải là chân tình biểu lộ mới đúng. Từ sau khi ngày đó Thuỷ Ân Hi có chút mơ mơ hồ hồ, nguyên nhân không phải do cậu, cậu luôn sẽ không tự chủ được nhớ tới Cố Quân Viêm.

Khi đi học nghe nghe bay tận đâu, chờ cậu phản ứng lại thì cũng đã tan học. Nếu hẹn gặp mặt với Cố Quân Viêm khiến cậu có sự chờ mong khó hiểu, nhưng chờ sau khi hẹn gặp thì cậu lại khẩn trương. Nếu là nhìn thấy Cố Quân Viêm tiếp xúc với nam sinh hay nữ sinh, cậu sẽ không tự chủ được mà liếc trừng mắt hoặc tức giận. Một loạt biến hoá làm cho cậu hiểu được một sự kiện, cậu tỏ vẻ, hình như, có lẽ, có thể mình đã thích Cố Quân Viêm!

Thuỷ Ân Hi không phải là Cố Quân Viêm, từ một giây trong lòng cậu nảy sinh biến hoá cậu đã bắt đầu nghiên cứu chính mình, hơn nữa rất nhanh liền cho ra kết luận dứt khoát, nhưng đối mặt với cái kết luận như thế cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hoặc là nói cậu có một phút mê mang như vậy.

Rất nhanh, Thuỷ Ân Hi gọi điện thoại cho anh trai, sau khi Thuỷ Ân Trạch nghe được cũng hoảng sợ, hai anh em bọn họ từ nhỏ không bao giờ có chuyện giấu nhau, Thuỷ Ân Hi ngay tại thời điểm nhân sinh mê mang đầu tiên nghĩ đến anh trai mình.

Thuỷ Ân Trạch trầm mặc một lát sau, hỏi: “Ân Hi, em là do anh nên mới…”

Nghe được Thuỷ Ân Trạch nói Thuỷ Ân Hi lập tức ngắt lời y, “Không phải, anh, anh còn không biết em sao? Nếu em thật sự tuỳ tiện chọn đại một người nói chuyện yêu đương, đã chọn từ sớm cần gì chờ đến hôm nay. Em cùng một chỗ với ai đó thì chỉ có thể là một nguyên nhân, em thích đối phương.”

Tuy rằng người đầu bên kia điện thoại không nhìn thấy cậu, nhưng Thuỷ Ân Hi vẫn đỏ mặt lên thấp giọng nói: “Anh, có thể là em thật sự thích học trưởng.”

“Ân Hi, em xác định sao?”

“Phải.”

“Vậy buông tay ra yêu thôi, có anh hai ở đây em không cần lo lắng ba mẹ.”

“Cảm ơn anh, anh hai!”

“Em đừng vội cảm ơn anh, nghe nói cái cậu Cố Quân Viêm này sinh hoạt cá nhân không tốt lắm, em xác định mình có thể khống chết được cậu ta sao? Loại thiếu gia nhà giàu này không biết có bao nhiêu nghiêm túc trong chuyện tình cảm, hơn nữa em từng nghĩ đến chuyện tương lai chưa?”

“Anh, hiện tại em không nghĩ nhiều như vậy, huống chi bây giờ em là thích anh ấy, nhưng muốn ở cùng một chỗ với anh ấy hay không thì em còn chưa nghĩ ra. Hơn nữa mấy bạn trai bạn gái cũ gì đó của anh ta cũng làm em thực phiền, thích cũng không có nghĩa phải cùng một chỗ đúng không? Em hứa với anh tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thương, tất nhiên em cũng sẽ không làm tình nhân của người khác, măc kệ anh ta là thiếu gia nhà giàu hay nhân vật tai to mặt lớn nào.”

Thuỷ Ân Trạch bên kia điện thoại thở phào một hơi, “Em có thể nghĩ vậy thì anh an tâm.”

Sau khi hai anh em chấm dứt cuộc trò chuyện Thuỷ Ân Hi cũng bắt đầu nghiêm túc suy xét chuyện này, sau khi nghiêm túc ngược lại cậu không còn khẩn trương như thế, hơn nữa cũng sẽ để ý biểu hiện của Cố Quân Viêm. Cho nên dưới tình huống Cố Quân Viêm không hay biết, Thuỷ Ân Hi đối với anh tiến hành khảo nghiệm.



Cũng may từ khi Cố Quân Viêm xác định được tâm ý của mình nên biểu hiện bản thân không tồi, điều này làm cho Thuỷ Ân Hi rất vừa lòng. Nhưng thực tế là Thuỷ Ân Hi là một người có sự chiếm hữu rất mạnh, cho nên nhìn một đám cả trai lẫn gái bu quanh Cố Quân Viêm làm cậu khó chịu, đó là một loại trạng thái kỳ quái trong lòng, hơn nữa rất nhiều người đều có trạng thái như vậy.

Rõ ràng không có đồng ý người ta theo đuổi, nhưng nhìn thấy bên cạnh người ta có người theo đuổi cũng sẽ khó chịu, anh theo đuổi tôi thì phải có bộ dạng theo đuổi, ví dụ như giữ mình trong sạch, ví dụ như đem mấy người linh tinh bên cạnh anh thanh lý cho sạch sẽ, chớ để tôi nhìn là thấy phiền.

Nhưng cậu sẽ dùng chính phương thức của mình để diễn tả bất mãn, nếu chính là học đệ hoặc học muội đơn thuần đến gần, nói chuyện một hai câu thì cậu cũng sẽ không như thế nào, nhưng nếu dùng cái lý do gì đó đến kiếm cớ nói chuyện phiếm với Cố Quân Viêm, Thuỷ Ân Hi lập tức im hơi lặng tiếng tránh ra. May là bây giờ trong mắt Cố Quân Viêm không có ai so với Thuỷ Ân Hi quan trọng hơn, cho nên những người này đến gần Cố Quân Viêm đều là tuỳ tiện ứng phó, mà ánh mắt của anh luôn chú ý đến Thuỷ Ân Hi. Cho nên phát hiện Thuỷ Ân Hi rời đi, anh lập tức liền đuổi theo, làm cho mấy học đệ học muội bình thường đều tới gần được vẻ mặt mờ mịt, bởi vì không biết vì sao đột nhiên học trưởng bỏ đi.

Một lần hai lần Cố Quân Viêm còn không có hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng số lần nhiều thì Cố Quân Viêm lập tức tỉnh ngộ, sau đó anh luôn sẽ hỏi Thuỷ Ân Hi, “Ân Hi, em ghen?”

Vào những thời gian này Thuỷ Ân Hi luôn nén một bụng lửa, trên mặt lại vô tội giả ngu nói: “Ghen cái gì?” Đối với việc cậu giả ngu không có bản lĩnh nói lời thật Cố Quân Viêm cũng rất bất đắc dĩ, anh thường suy nghĩ thời điểm nào Thuỷ Ân Hi sẽ thừa nhận mình ghen đây? Hiện nay xem ra là không bao giờ.

Lời đồn đãi về hai người ở trong trường học càng phát ra nhiều hơn, hơn nữa bây giờ càng có nhiều lời đồn hai người đang ở chung một chỗ, thật sự là bởi vì Cố Quân Viêm làm rất rõ ràng, người có mắt đều có thể nhìn ra vấn đề.

Một ngày đẹp trời nào đó lúc Thuỷ Ân Hi đi toilet thì chợt nghe có người đang trong WC bàn tán chuyện của cậu và Cố Quân Viêm, “Học trưởng căn bản không có khả năng chung một chỗ với Thuỷ Ân Hi, cùng lắm là vui đùa một chút thôi, chơi chán khẳng định sẽ quăng.”

“Tao thấy đúng thế, thằng nhóc Thuỷ Ân Hi kia lớn lên thật sự là không tồi, đừng nói là học trưởng đến tao cũng động lòng.”

“Trước giờ học trưởng luôn thích xinh đẹp, bất kể là nam sinh hay nữ sinh đứng bên cạnh anh ta luôn là người đẹp, muốn cược không, đoán coi bao giờ học trưởng quăng Thuỷ Ân Hi?”

“Cược thì cược sợ à, hai tháng! Đây luôn là kỳ hạn của học trưởng.”

“Không chừng học trưởng chơi một tháng liền quăng.”“Cũng không phải sao, ha ha…”

Nghe nói ngày đẹp trời nào đó Thuỷ Ân Hi quất cho mấy học trưởng năm hai vài gậy, lẫn nhau đều có bị thương, nhưng Thuỷ Ân Hi bị thương khá nhẹ, mà vài vị học trưởng thì bị thương khá là nặng. Bọn họ còn muốn đi tìm thầy cô, Thuỷ Ân Hi nói thẳng, “Tụi mày dám đi tìm thầy cô thì tao lập tức nói cho Cố Quân Viêm là tụi mày ức hiếp tao. Dù sao thì bây giờ tao đang được sủng ái, để anh ấy xử lý mấy thằng mày vẫn dư sức, thế nào? Các học trưởng muốn thử một chút không?”

Sau lại… Sau lại sẽ không có sau lại, chỉ là vài học trưởng nào đó nhìn thấy Thuỷ Ân Hi đều sẽ đi đường vòng.

Tiếp một ngày đẹp trời nào đó nữa một đàn chị chạy đến trước mặt Thuỷ Ân Hi muốn cho Thuỷ Ân Hi đẹp mặt, chẳng qua là không chờ cô ta ra tay đã bị Thuỷ Ân Hi túm được cổ tay cô ta giơ lên, cái này còn chưa tính, cậu không hề có một chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp quăng người ngã ra đất. Một đàn chị ở ngay tại đó khóc lớn, lên án Thuỷ Ân Hi đủ chuyện, nói cậu không xứng với Cố Quân Viêm, nói hai người không có khả năng chung một chỗ, nói Cố Quân Viêm nhất định sẽ quăng cậu.

Mà Diệp Xương Hoa cảm giác rõ ràng quan hệ của hai người không hề bình thường, cũng bắt đầu không bình tĩnh. Cậu ta cũng trực tiếp đến tìm Thuỷ Ân Hi hỏi có phải cậu đang hẹn hò với Cố Quân Viêm hay không.

Thuỷ Ân Hi lại một lần nữa cảm giác việc hẹn hò với Cố Quân Viêm là một sự kiện rất vất vả, rõ ràng là do Cố Quân Viêm không thích bọn họ, nhưng mục tiêu của mọi người luôn là mình, bình thường chẳng phải loại tình huống này giải quyết Cố Quân Viêm là xong việc sao? Cậu thật sự không rõ những người này đến tìm cậu gây rắc rối làm chi?

Bởi vì gần đây phát sinh những chuyện này cho nên thái độ của Thuỷ Ân Hi đối với bọn họ vô cùng không tốt, thậm chí có luôn xúc động muốn đánh người, vì thế giọng điệu nói chuyện của cậu rất khó chịu, “Chuyện tao với học trưởng thì có quan hệ gì tới mày? Mày hỏi một chút hỏi, hỏi cái gì hỏi?”

“Mày căn bản là không xứng với học trưởng, học trưởng là thân phận gì mày là thân phận gì, sao lại không biết xấu hổ suốt ngày quấn lấy học trưởng? Mày giả bộ thanh cao gì chứ? Trò xiếc lạc mềm buộc chặt này sớm muộn gì cũng bị học trưởng nhìn thấu.”

“Mày có biết mồm mày thúi lắm không? Ông đây quấn Cố Quân Viêm bao giờ, mắt mày bị mù hả? Đây không phải là mắt mà là đèn cầy đúng không? Mày mới là cái loại không cần mặt mũi trên đời không biết xấu hổ đó Diệp Xương Hoa, theo đuổi học trưởng nhiều năm như vậy không được học trưởng liếc nhìn một cái, lợi dụng đủ loại quan hệ tiếp cận học trưởng kết quả học trưởng càng ngày càng phiền mày, thi đậu Đông đại thì sao nào? Học trưởng không nhìn mày chính là không nhìn mày, à, đúng rồi, mày có biết vì sao mày dọn ra ngoài không? Là học trưởng đem mày đá đi.”

“Mày, mày nói bậy bạ gì đó?”



Thuỷ Ân Hi mỉm cười ác ý, “Chẳng lẽ mày không biết? Học trưởng chê mày phiền, cho nên khiến mày đổi ký túc xá với Đơn Văn Vũ, như vậy thì anh ấy có thể đến ký túc xá tìm tao, không cần phải nhìn thấy cái mặt để người ghét của mày.”

Diệp Xương Hoa không dám tin lắc lắc đầu nói: “Không thể nào, học trưởng sẽ không đối với tao như vậy.”

Thuỷ Ân Hi cau mày lại, “Không thể nào? Mày không tin thì đi hỏi học trưởng một chút.” Diệp Xương Hoa nín thinh, miệng cậu ta dù có ngạnh đến đâu cũng biết việc này có thể là thật, nhưng cậu ta không dám đi hỏi Cố Quân Viêm, bởi vì sợ sau khi biết được sự thật thì bản thân không thể nào tiếp thu.

“Tao mới không tin mày nói, nhất định mày đang có ý định xấu xa nào đó, mày chớ có đắc ý, chờ Cố gia gia biết nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, mày với học trưởng căn bản không có khả năng chung một chỗ.”

Thuỷ Ân Hi nheo mắt, mấy ngày này cậu nghe nhiều nhất chính là bốn chữ “không có khả năng”, cậu có muốn hẹn hò với Cố Quân Viêm hay không đó là chuyện của cậu, cho dù hai người hẹn hò rồi sau đó chia tay cũng là chuyện của hai người bon họ. Nhưng hiện tại giống như tất cả mọi người đều biết hai người đang hẹn hò, còn nói nhất định không có kết quả, hơn nữa cậu còn là bên bị vứt, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chuyện của cậu đến lượt những người kia nói ba nó bốn? Điều này làm cho Thuỷ Ân Hi sinh ra tâm lý phản nghịch nghiêm trọng.

Nếu mỗi người đều nói cậu và Cố Quân Viêm không có khả năng, cậu càng muốn một lần lật trời, làm cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là khả năng.

“Không có khả năng? Được, ông đây cho mày biết cái gì gọi là không có khả năng, Cố Quân Viêm là tao đã định rồi, ai cũng đừng mong ngăn cản tao, Diệp Xương Hoa mày mở to hai mắt xem cho kỹ, xem tao và Cố Quân Viêm là như thế nào chung một chỗ, làm sao thành có thể.”

“Đây mới là người anh thích, có anh ở đây không có gì là không có khả năng.” Thuỷ Ân Hi quay đầu lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Cố Quân Viêm, cậu chỉ lo phát giận đã sớm quên mất cuộc hẹn của hai người. Mà Cố Quân Viêm bởi vì không đợi được người cho nên đi bộ tìm người, không nghĩ tới để cho anh nghe được câu nói này, anh quả nhiên không nhìn lầm Thuỷ Ân Hi, đủ vị!

Thuỷ Ân Hi trừng mắt nhìn Cố Quân Viêm, đây đại khái là bị tức giận xông não, cũng măc kệ cái gì thẹn thùng không thẹn thùng, lại đưa mắt nhìn sang Diệp Xương Hoa, quả nhiên lại là cặp mắt u oán uỷ khuất, cậu thật sự không rõ, một thằng đàn ông sao cứ thích giả bộ yếu đuối chứ? Diệp Xương Hoa thu hồi ánh mắt nhìn Cố Quân Viêm, nhìn về phía Thuỷ Ân Hi lại biến thành oán độc.

Thuỷ Ân Hi cau mày, thầm nghĩ thằng nhãi này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Cố Quân Viêm đi đến bên người Thuỷ Ân Hi, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, Thủy Ân Hi lập tức đông cứng toàn thân, thậm chí một cử động cũng không dám, Cố Quân Viêm cũng cảm giác dáng người được Thuỷ Ân Hi có biến hoá.

Mà Diệp Xương Hoa ở một bên nhìn thì sợ ngây người, đây là hình ảnh mà cậu ta ảo tưởng vô số lần, được Cố Quân Viêm ôm vào trong ngực, nghe anh thân mật gọi tên mình, hiện tại tất cả đều xảy ra, nhưng người trong ngực Cố Quân Viêm không phải là cậu ta, mà là Thuỷ Ân Hi!

“Diệp Xương Hoa, nể tình Diệp lão mà tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, nếu cậu còn tìm Ân Hi gây rắc rối, đừng trách tôi không khách khí đối với cậu. Ân Hi là người của tôi, ai dám động em ấy thì không xong với tôi đâu, tôi sẽ không tiếc vận dụng thế lực của Cố gia xử lý kẻ đó. Cậu biết là tôi nói được cũng sẽ có thể làm được rồi đấy.”

Diệp Xương Hoa nhìn chằm chằm Cố Quân Viêm, vừa nãy anh ta nói gì vậy, không tiếc vận dụng thế lực của Cố gia, chỉ vì Thuỷ Ân Hi này anh ta làm đến như thế? Giờ phút này cậu ta cảm thấy tình cảm mấy năm nay của bản thân giống như một truyện cười.

“Ân Hi, sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói với anh, đừnh có một mình đối mặt.” Cố Quân Viêm cũng không có quên lập tức cho thấy lập trường cùng biểu thị công khai chủ quyền của mình, anh là người bảo vệ em, cũng có nghĩa là có chuyện gì đều sẽ do anh đến chịu trách nhiệm. Nhìn thấy biểu tình ngốc lăng của Thuỷ Ân Hi, Cố Quân Viêm cảm thấy đó là một cơ hội, anh đã muốn làm như vậy từ lâu, cúi gần tại trán của Thuỷ Ân Hi, anh khẽ hôn nhẹ một cái.

Tuy Thuỷ Ân Hi không có quay đầu, nhưng khi dấu môi ấm áp chạm xuống trên trán của mình, ánh mắt cậu cũng từ từ trừng lớn. Cậu có chút không thể tin được cảm giác này, không ngờ Cố Quân Viêm lại hôn cậu, mặc dù là trán, nhưng thật sự là hôn!

Đợi môi Cố Quân Viêm rời khỏi trán Thuỷ Ân Hi, Thuỷ Ân Hi quay đầu lại nhìn Cố Quân Viêm, Thuỷ Ân Hi so với Cố Quân Viêm chỉ lùn hơn 2cm, kỳ thật nhìn vóc dáng hai người cao không có gì chênh lệch. Lúc này Cố Quân Viêm cười rất chi là vui vẻ, nụ cười kia sáng lạn có chút chói mắt. Thuỷ Ân Hi lườm lườm, cái tên này cười rất là thiếu đánh, nhưng hiện tại cả người mình đang trong ngực người ta thì phải đánh thế nào đây?

Liếc mắt một cái đôi môi kia liền rơi xuống trên môi mình, Thuỷ Ân Hi không hề nghĩ ngợi liền gặm lấy. Vừa mới bắt đầu Cố Quân Viêm còn rất ngoài ý muốn, lập tức đã cảm thấy môi tê rần, một vị rỉ sắt xông vào miệng. Hoá ra Thuỷ Ân Hi thật sự là “Gặm”, Cố Quân Viêm tuy là ăn đau nhưng vẫn là nhịn được, thậm chí còn muốn thừa dịp cơ hội này hôn một trận thật đẹp. Nhưng có lẽ là vì Thuỷ Ân Hi gặm quá độc ác, Cố Quân Viêm rất nhanh đã chịu không nổi.

“Âm I, Âm I, ình ấm ua, ình ấm ua, au á.” Bởi vì môi bị cắn đau quá, Cố Quân Viêm kêu lên đã không thể nghe rõ âm thanh.

Gặm một hồi lâu Thuỷ Ân Hi mới hé miệng, mà trên môi Cố Quân Viêm đã có không ít máu, chợt nhìn xuống thì thấy ai đó giống như cương thi vừa mới hút máu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Bĩ Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook