Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát
Chương 35: Chúng ta đều dại gái
Pé Cam
05/12/2023
“Chị à, bên kia hình như là sân sau, chúng ta làm một số chuyện nóng bỏng nhé?” Vương Lạc Hi lúc này cứ như cá gặp nước mà phấn khởi lên tiếng.
Thế là không biết nội tình trong đó là sao. Mười phút sau, sân sau hoàng cung cháy lớn, hơn nữa điện cũng ngừng hoạt động, mọi thứ rơi vào bóng đen.
Mà vừa nhìn thấy chuyện này, Lăng Tiêu Nhiên liền biết mấy loại chuyện tốt này tất nhiên là của người nhà mình.
Nhân cơ hội đèn đại sảnh đang tắt, Lăng Tiêu Nhiên liền hất tay người đàn ông bên cạnh ra mà bỏ chạy. Với cái không khí tấp nập, bận rộn nhiều người thế này quả chính là thời cơ vàng để trốn thoát mà.
Chỉ là vừa chạy đến cửa vào, người phía bên trong đã lũ lượt kéo ra, quả là không biết đường đâu mà chạy.
“Nhiên Nhiên, lên xe này.” Bỗng Vương Lạc Hi hét lớn.
Đây là xe của Bright, tất nhiên là do lúc nãy cô nàng vừa thó được ở chỗ anh ta.
Lăng Tiêu Nhiên nghe vậy liền anh chóng leo lên.
Phía sau người đuổi đến đầu tiên là Sầm Tiến, nhìn thấy người con gái mình yêu đó thì tấm lòng có chút dậy sóng rồi.
Chỉ là không kịp ngăn lại, Lăng Tiêu Nhiên vừa vặn đã ngồi lên xe, chiếc Rolls Royce cứ vậy mà biến mất trong tầm mắt anh ta nhưng lại chẳng thể làm gì được.
“Phù, may mà chạy kịp. Tên họ Sầm đáng ghét đó không biết sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây nữa, hại chị sợ đến chết mất.” Vương Lạc Hi vừa lái xe vừa thở vào.
“Hi Hi à, thật ra chuyện em làm với anh ta mới là mất nhân tính đấy.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình luôn miệng chửi rủa tên nào đó liền có chút cạn lời.
Lại quay trở về lịch sử một chút. Sầm Tiến và Vương Lạc Hi quen nhau trong một cuộc du sơn ngoạn thủy. Lần đó tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Thượng Hải, chẳng hiểu thế nào một tên lòng dạ đen tối như Sầm Tiến cũng xuất hiện ở đây.
Không may Vương Lạc Hi lại nhìn trúng chiếc vòng Ruby hồng mà tiểu tình nhân của Sầm Tiến để ý. Kết quả là đôi bên giằng có, mà lúc này Vương Lạc Hi sao lại có tài sản đủ để đem thứ mình thích về cơ chứ?
Vốn định ra về với nỗi buồn bực trong lòng thì lại vô tình đụng mặt Sầm Tiến cùng con chim hoàng yến nhà mình. Kết quả vừa nhìn thấy Vương Lạc Hi, Sầm thiếu quay ngoắt 180 độ yêu cầu cô hãy bên cạnh hắn ta.
Con mẹ nó, mơ đẹp thật. Cướp vòng của bà còn muốn bao nuôi bà sao? Bà đây không cao thượng đến vậy.
Thế là chẳng chờ đến khi ám vệ xuất hiện dùng vũ lực. Vương Lạc Hi đã đá một phát vào dưới chân anh ta nhầm triệt tiêu luôn giống loài khốn nạn này.
Chỉ là có chết cô cũng không ngờ, cuối cùng chỉ vì một cái đá bỏ ghét này. Sầm thiếu gia không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy “cô gái này thật thú vị” nữa chứ. Hại cô thật sự không biết phải trốn đi đâu khỏi tên điên đó.
Giằng co mấy tháng bây giờ lại gặp nhau ở chốn này, quả thật là hội ngộ tương phùng không đúng thời điểm mà.
“Đúng rồi, chị ba à, suýt chút nữa chị triệt để làm Sầm gia mất đi người thừa kế, chị còn mặt mũi nào nói câu đó vậy?” Lăng Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.
“Bỏ qua chuyện này đi, chúng ta muốn xuất ngoại thì phải nhanh lên. Theo như tính cách của Thẩm Hàn Mặc, nhất định không lâu nữa sân bay sẽ bị đóng băng đấy.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa cầm điện thoại lên, tiện tay lấy sim trong đó ra mà bẻ lấy.
Điện thoại của Vương Lạc Hi cũng được cô làm hành độngg tương tự. Lí do là vì bọn họ là cá mè một lứa, chắn chắc sẽ cài một thiết bị biến thái nào đó vào sim điện thoại để tìm kiếm bọn họ, mấy việc này sớm đã quen như cơm bữa.
Còn về phần Lăng Tiêu Nhiên, bọn họ tin cô cẩn thận đến nỗi không ải có thể làm cái trò sơ cấp hạ đẳng này với cô được.
Ba mươi phút sau, quả nhiên như lời Mộc Nguyệt Dao nói. Dưới sức ép từ một quý tộc cấp cao, một vị đại hoàng tử cùng với Nghị Viện. Ngay làm tức đường bay đã bị đóng băng, ngưng hoạt động.
Các phương tiện di chuyển cũng không được lưu thông một cách bình thường nữa, cảnh sát sớm đã túc trực tìm kiếm người.
“Bright à, cậu có thể để ý hơn một chút không hả? Cứ gần gái là cậu lại điên khùng lên như vậy đó hả? Đến chìa khoá xe cũng bị thó mất, đúng là uổn đánh đại hoàng tử mà!” Thẩm Hàn Mặc sau khi biết được chuyện này liền nổi đoá lên.
Sớm biết bọn họ lớn gan như vậy, anh ta hận không thể trói cô mang theo khắp mọi nơi, việc như việc bạn phải trông chừng một chiếc lông vũ, lẽ ra có thể tóm được nhưng cuối cùng lại bị gió cuốn đi mất.
“Còn không phải tại Sầm đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện làm kinh động Hi Hi khiến cô ấy bất ngờ chạy trốn sao? Tính cách phóng khoáng đến sợ phiền của cô ấy sớm đã được luyện thành từ nhỏ, không phải anh không biết. Vậy thì còn chạy đến đây góp vui làm gì?” Bright lúc này đúng là hối hận đến phát rồ rồi, sớm biết chuyện này xảy ra, từ khi Sầm Tiến đến đây anh đã cho người chặn lại. Vốn dĩ muốn lấy kế khích tướnh chọc tức anh ta, vậy mà không ngờ mọi thứ lại phản tác dụng.
“Chúng ta đều dại gái, không ai hơn ai đâu.” Lúc này Mạc Tử Khiêm mới lên tiếng. Hơn thế nữa, lời nói lại mang vạn phần nghiêm túc khiến ba người còn lại trợn tròn mắt mà không thể phản bát.
Thế là không biết nội tình trong đó là sao. Mười phút sau, sân sau hoàng cung cháy lớn, hơn nữa điện cũng ngừng hoạt động, mọi thứ rơi vào bóng đen.
Mà vừa nhìn thấy chuyện này, Lăng Tiêu Nhiên liền biết mấy loại chuyện tốt này tất nhiên là của người nhà mình.
Nhân cơ hội đèn đại sảnh đang tắt, Lăng Tiêu Nhiên liền hất tay người đàn ông bên cạnh ra mà bỏ chạy. Với cái không khí tấp nập, bận rộn nhiều người thế này quả chính là thời cơ vàng để trốn thoát mà.
Chỉ là vừa chạy đến cửa vào, người phía bên trong đã lũ lượt kéo ra, quả là không biết đường đâu mà chạy.
“Nhiên Nhiên, lên xe này.” Bỗng Vương Lạc Hi hét lớn.
Đây là xe của Bright, tất nhiên là do lúc nãy cô nàng vừa thó được ở chỗ anh ta.
Lăng Tiêu Nhiên nghe vậy liền anh chóng leo lên.
Phía sau người đuổi đến đầu tiên là Sầm Tiến, nhìn thấy người con gái mình yêu đó thì tấm lòng có chút dậy sóng rồi.
Chỉ là không kịp ngăn lại, Lăng Tiêu Nhiên vừa vặn đã ngồi lên xe, chiếc Rolls Royce cứ vậy mà biến mất trong tầm mắt anh ta nhưng lại chẳng thể làm gì được.
“Phù, may mà chạy kịp. Tên họ Sầm đáng ghét đó không biết sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây nữa, hại chị sợ đến chết mất.” Vương Lạc Hi vừa lái xe vừa thở vào.
“Hi Hi à, thật ra chuyện em làm với anh ta mới là mất nhân tính đấy.” Mộc Nguyệt Dao nhìn thấy em gái mình luôn miệng chửi rủa tên nào đó liền có chút cạn lời.
Lại quay trở về lịch sử một chút. Sầm Tiến và Vương Lạc Hi quen nhau trong một cuộc du sơn ngoạn thủy. Lần đó tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Thượng Hải, chẳng hiểu thế nào một tên lòng dạ đen tối như Sầm Tiến cũng xuất hiện ở đây.
Không may Vương Lạc Hi lại nhìn trúng chiếc vòng Ruby hồng mà tiểu tình nhân của Sầm Tiến để ý. Kết quả là đôi bên giằng có, mà lúc này Vương Lạc Hi sao lại có tài sản đủ để đem thứ mình thích về cơ chứ?
Vốn định ra về với nỗi buồn bực trong lòng thì lại vô tình đụng mặt Sầm Tiến cùng con chim hoàng yến nhà mình. Kết quả vừa nhìn thấy Vương Lạc Hi, Sầm thiếu quay ngoắt 180 độ yêu cầu cô hãy bên cạnh hắn ta.
Con mẹ nó, mơ đẹp thật. Cướp vòng của bà còn muốn bao nuôi bà sao? Bà đây không cao thượng đến vậy.
Thế là chẳng chờ đến khi ám vệ xuất hiện dùng vũ lực. Vương Lạc Hi đã đá một phát vào dưới chân anh ta nhầm triệt tiêu luôn giống loài khốn nạn này.
Chỉ là có chết cô cũng không ngờ, cuối cùng chỉ vì một cái đá bỏ ghét này. Sầm thiếu gia không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy “cô gái này thật thú vị” nữa chứ. Hại cô thật sự không biết phải trốn đi đâu khỏi tên điên đó.
Giằng co mấy tháng bây giờ lại gặp nhau ở chốn này, quả thật là hội ngộ tương phùng không đúng thời điểm mà.
“Đúng rồi, chị ba à, suýt chút nữa chị triệt để làm Sầm gia mất đi người thừa kế, chị còn mặt mũi nào nói câu đó vậy?” Lăng Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh cũng lên tiếng đáp lời.
“Bỏ qua chuyện này đi, chúng ta muốn xuất ngoại thì phải nhanh lên. Theo như tính cách của Thẩm Hàn Mặc, nhất định không lâu nữa sân bay sẽ bị đóng băng đấy.” Mộc Nguyệt Dao vừa nói vừa cầm điện thoại lên, tiện tay lấy sim trong đó ra mà bẻ lấy.
Điện thoại của Vương Lạc Hi cũng được cô làm hành độngg tương tự. Lí do là vì bọn họ là cá mè một lứa, chắn chắc sẽ cài một thiết bị biến thái nào đó vào sim điện thoại để tìm kiếm bọn họ, mấy việc này sớm đã quen như cơm bữa.
Còn về phần Lăng Tiêu Nhiên, bọn họ tin cô cẩn thận đến nỗi không ải có thể làm cái trò sơ cấp hạ đẳng này với cô được.
Ba mươi phút sau, quả nhiên như lời Mộc Nguyệt Dao nói. Dưới sức ép từ một quý tộc cấp cao, một vị đại hoàng tử cùng với Nghị Viện. Ngay làm tức đường bay đã bị đóng băng, ngưng hoạt động.
Các phương tiện di chuyển cũng không được lưu thông một cách bình thường nữa, cảnh sát sớm đã túc trực tìm kiếm người.
“Bright à, cậu có thể để ý hơn một chút không hả? Cứ gần gái là cậu lại điên khùng lên như vậy đó hả? Đến chìa khoá xe cũng bị thó mất, đúng là uổn đánh đại hoàng tử mà!” Thẩm Hàn Mặc sau khi biết được chuyện này liền nổi đoá lên.
Sớm biết bọn họ lớn gan như vậy, anh ta hận không thể trói cô mang theo khắp mọi nơi, việc như việc bạn phải trông chừng một chiếc lông vũ, lẽ ra có thể tóm được nhưng cuối cùng lại bị gió cuốn đi mất.
“Còn không phải tại Sầm đại thiếu gia đột nhiên xuất hiện làm kinh động Hi Hi khiến cô ấy bất ngờ chạy trốn sao? Tính cách phóng khoáng đến sợ phiền của cô ấy sớm đã được luyện thành từ nhỏ, không phải anh không biết. Vậy thì còn chạy đến đây góp vui làm gì?” Bright lúc này đúng là hối hận đến phát rồ rồi, sớm biết chuyện này xảy ra, từ khi Sầm Tiến đến đây anh đã cho người chặn lại. Vốn dĩ muốn lấy kế khích tướnh chọc tức anh ta, vậy mà không ngờ mọi thứ lại phản tác dụng.
“Chúng ta đều dại gái, không ai hơn ai đâu.” Lúc này Mạc Tử Khiêm mới lên tiếng. Hơn thế nữa, lời nói lại mang vạn phần nghiêm túc khiến ba người còn lại trợn tròn mắt mà không thể phản bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.