Hào Môn: Cô Lăng, Em Chạy Không Thoát
Chương 15: Trường sơn sóng sau xô sóng trước
Pé Cam
08/06/2023
Cả ba cô gái trải qua những ngày tiếp theo có thể nói là vô cùng an bình. An bình đến độ có chút khó tin.
Dù sao từ lúc Andrew rời đi truyền tình báo trở về với người đó thì cũng đã hơn một tuần, ông ta không hành động thì quả thật là chuyện lạ.
(...)
Lúc này tại Los Angeles, Andrew một thân bê bết máu đang từ từ tiến vào đại bản doanh.
"Thiếu chủ, thiếu chủ." Đám lính trong căn cứ nhìn thấy một màn này liền tiến lại đỡ lấy.
Andrew là con nuôi của vị lão đại phía trên, được ông ấy nhận nuôi sau các tiểu thư.
Chỉ là có thể nhìn rõ, lão đại một mực cưng chiều các cô ấy. Chỉ có đối với Andrew là một mực nghiêm khắc.
Cũng vì thế mà dường như từ nhỏ cậu đã được tiêm vào trong đầu mấy cái tư tưởng như là phải hy sinh bản thân mình để bảo vệ bọn họ.
Chưa kịp về phòng thì Andrew đã khăng khăng đòi đến gặp thủ lĩnh của bọn họ.
"Cha nuôi." Giọng nói yếu ớt của Andrew vang lên.
Trong căn phòng trống, một người đàn ông trung niên ngồi hướng mắt về cửa sổ. Đôi chân mày nghiêm nghị khi nghe thấy giọng nói liền khẽ nhíu lại.
"Người đâu?" Giọng nói trầm khàn vang lên, có thể cho thấy ông ta chính là biểu tượng của câu nói "gừng càng già càng cay".
"Các cô ấy... quyết định không trở về nữa." Giọng nói thều thào, Andrew dừng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp.
"Không về nữa? Ha... hay cho câu không về nữa. Chúng nó nghĩ lão già này chết rồi phải không? Ta không cần biết, dùng hết mọi cách đem bọn nó về đây."
(...)
Rất nhanh sau đó đã đến cuối tuần, Lăng Tiêu Nhiên sau một tuần yên ả thì cuối cùng cũng phải đứng lên đối mặt với cái âm hồn tiếp theo của đời người.
Cung Kiều Hân đang tưới hoa ngoài vườn nhìn thấy một thân âu phục bảnh bao màu đỏ sẫm thì chưa kịp chạy vào nhà, đối phương lại lên tiếng chào hỏi trước.
"Cô Cung. Bất ngờ khi cô cũng ở đây đấy." Mạc Tử Khiêm nở nụ cười xã giao. Chỉ là hình như nụ cười này không hề có chút thiện chí nào cả.
"Cậu Mạc, chào cậu." Cung Kiều Hân cũng gượng gạo mà mỉm cười chào lại.
Tên họ Mạc này trong mắt cô chính là một con hồ ly biết cười. Nếu như thật sự bị anh ta lừa vào bẫy không biết sẽ khổ thế nào.
"Mạc thiếu." Lăng Tiêu Nhiên từ bên trong bước ra. Bất ngờ thay, hôm nay cô cũng mặc một bộ dạ hội màu đỏ.
Chiếc váy đỏ bó sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ cùng với làn da trắng ngần. Gương mặt kiều diễm càng làm cho con người ta say đắm.
(...)
Vừa đến Song gia liền có cảm giác lạc vào chốn hoàng cung. Nơi này dường như không thể tóm tắt bằng hai chữ xa hoa tầm thường đó nữa.
"Anh họ, mời vào." Song Kiệt Luân từ trong bước ra nhìn thấy Mạc Tử Khiêm liền tiến đến chào hỏi.
Mẹ Mạc Tử Khiêm chính là vị thiên kim lá ngọc cành vàng của nhà họ Song năm đó. Chỉ là sau khi kết hôn với Mạc Đình Phong liền cắt đứt hết tất cả mọi liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Sau này nhà họ Song vẫn không nguôi giận, bọn họ chỉ nhất quyết nhận Mạc Tử Khiêm là con cháu trong nhà chứ chưa hề có người con gái như bà.
Đám cậu ấm cô chiêu đi phía sau nhìn thấy anh cũng nôn nao tiến lại hỏi thăm.
Dù sao cuối cùng đây cũng sẽ là người thừa kế nhà họ Mạc, gia tộc quyền quý nhất Hà thành.
Không cần hỏi ai cũng thấy rõ Mạc Đình Phong cưng chiều cậu con trai này thế nào.
Còn nhớ ngày lễ ra mắt hôm đó, ông ta đã hùng hồ tuyên bố. Nếu ai dám động đến Mạc Tử Khiêm chính là động đến Mạc gia, động đến Mạc Đình Phong ông.
Lúc này đã vào đến đại sảnh. Tiếng xì xầm ngày càng to hơn. Không ít người nhận ra cô là Lăng Tiêu Nhiên, điều này thú thật có thể đem đến khá nhiều phiền phức về sau này.
"Sao vậy cô Lăng, em ngại à?" Mạc Tử Khiêm nhìn người con gái bên cạnh, cô không nổi giận cũng không nói một lời. Trên môi vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Lúc này nhìn thấy Song Kiệt Luân cùng với một người đàn ông nữa đang tiến lại chổ bọn họ.
"Khiêm gia." Sầm Tiến lên tiếng chào hỏi.
Mạc Tử Khiêm nghe thấy tên gọi này dường như có chút không vui, khẽ nhíu mày.
"Cậu Sầm xem ra chẳng hiểu phép tắc như lời đồn gì cả." Mạc Tử Khiêm không vui mà lên tiếng. Tên gọi đó là ám chỉ Khiêm gia của cái tổ chức phi pháp kia.
Chẳng phải Mạc Tử Khiêm không đủ sức thừa nhận chỉ là bên cạnh người đẹp, có một số chuyện vẫn nên giữ kín. Đặc biệt chính là loại người đẹp đầy bí ẩn và mưu mô kia.
"Khiêm gia à? Xem ra thân thế anh sâu thật đấy." Lăng Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh ngạc nhiên nhướng mày nói.
"Như nhau cả thôi." Lúc nãy anh có chú ý, tên họ Sầm đó dường như có quen biết khá sâu với con nhím nhỏ này.
Có một số thứ, Mạc Tử Khiêm anh đã thích thì nhất định phải giành lấy. Dù sao anh ta cũng chẳng phải tay mơ.
Lúc này ở phía trên, ông cụ nhà họ Song nhìn thấy Mạc Tử Khiêm cùng với Lăng Tiêu Nhiên sóng vai đi với nhau liền khẽ cười.
"Bọn trẻ bây giờ đúng là tuyệt thật. Đúng là trường sơn sóng sau xô sóng trước thật mà."
"Ngài đang nói đến cậu Mạc ạ?"
Ông cụ không đáp, ánh mắt lúc này đã dán chặt vào người Lăng Tiêu Nhiên.
Lúc này đầu óc già nua nhớ lại hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp. Năm đó vì cô nàng này mà làm khuấy động biết bao chuyện.
Dường như lịch sử sẽ lặp lại, con bé này vô cùng giống mẹ nó, tuyệt nhiên sẽ không tầm thường.
Dù sao từ lúc Andrew rời đi truyền tình báo trở về với người đó thì cũng đã hơn một tuần, ông ta không hành động thì quả thật là chuyện lạ.
(...)
Lúc này tại Los Angeles, Andrew một thân bê bết máu đang từ từ tiến vào đại bản doanh.
"Thiếu chủ, thiếu chủ." Đám lính trong căn cứ nhìn thấy một màn này liền tiến lại đỡ lấy.
Andrew là con nuôi của vị lão đại phía trên, được ông ấy nhận nuôi sau các tiểu thư.
Chỉ là có thể nhìn rõ, lão đại một mực cưng chiều các cô ấy. Chỉ có đối với Andrew là một mực nghiêm khắc.
Cũng vì thế mà dường như từ nhỏ cậu đã được tiêm vào trong đầu mấy cái tư tưởng như là phải hy sinh bản thân mình để bảo vệ bọn họ.
Chưa kịp về phòng thì Andrew đã khăng khăng đòi đến gặp thủ lĩnh của bọn họ.
"Cha nuôi." Giọng nói yếu ớt của Andrew vang lên.
Trong căn phòng trống, một người đàn ông trung niên ngồi hướng mắt về cửa sổ. Đôi chân mày nghiêm nghị khi nghe thấy giọng nói liền khẽ nhíu lại.
"Người đâu?" Giọng nói trầm khàn vang lên, có thể cho thấy ông ta chính là biểu tượng của câu nói "gừng càng già càng cay".
"Các cô ấy... quyết định không trở về nữa." Giọng nói thều thào, Andrew dừng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp.
"Không về nữa? Ha... hay cho câu không về nữa. Chúng nó nghĩ lão già này chết rồi phải không? Ta không cần biết, dùng hết mọi cách đem bọn nó về đây."
(...)
Rất nhanh sau đó đã đến cuối tuần, Lăng Tiêu Nhiên sau một tuần yên ả thì cuối cùng cũng phải đứng lên đối mặt với cái âm hồn tiếp theo của đời người.
Cung Kiều Hân đang tưới hoa ngoài vườn nhìn thấy một thân âu phục bảnh bao màu đỏ sẫm thì chưa kịp chạy vào nhà, đối phương lại lên tiếng chào hỏi trước.
"Cô Cung. Bất ngờ khi cô cũng ở đây đấy." Mạc Tử Khiêm nở nụ cười xã giao. Chỉ là hình như nụ cười này không hề có chút thiện chí nào cả.
"Cậu Mạc, chào cậu." Cung Kiều Hân cũng gượng gạo mà mỉm cười chào lại.
Tên họ Mạc này trong mắt cô chính là một con hồ ly biết cười. Nếu như thật sự bị anh ta lừa vào bẫy không biết sẽ khổ thế nào.
"Mạc thiếu." Lăng Tiêu Nhiên từ bên trong bước ra. Bất ngờ thay, hôm nay cô cũng mặc một bộ dạ hội màu đỏ.
Chiếc váy đỏ bó sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ cùng với làn da trắng ngần. Gương mặt kiều diễm càng làm cho con người ta say đắm.
(...)
Vừa đến Song gia liền có cảm giác lạc vào chốn hoàng cung. Nơi này dường như không thể tóm tắt bằng hai chữ xa hoa tầm thường đó nữa.
"Anh họ, mời vào." Song Kiệt Luân từ trong bước ra nhìn thấy Mạc Tử Khiêm liền tiến đến chào hỏi.
Mẹ Mạc Tử Khiêm chính là vị thiên kim lá ngọc cành vàng của nhà họ Song năm đó. Chỉ là sau khi kết hôn với Mạc Đình Phong liền cắt đứt hết tất cả mọi liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Sau này nhà họ Song vẫn không nguôi giận, bọn họ chỉ nhất quyết nhận Mạc Tử Khiêm là con cháu trong nhà chứ chưa hề có người con gái như bà.
Đám cậu ấm cô chiêu đi phía sau nhìn thấy anh cũng nôn nao tiến lại hỏi thăm.
Dù sao cuối cùng đây cũng sẽ là người thừa kế nhà họ Mạc, gia tộc quyền quý nhất Hà thành.
Không cần hỏi ai cũng thấy rõ Mạc Đình Phong cưng chiều cậu con trai này thế nào.
Còn nhớ ngày lễ ra mắt hôm đó, ông ta đã hùng hồ tuyên bố. Nếu ai dám động đến Mạc Tử Khiêm chính là động đến Mạc gia, động đến Mạc Đình Phong ông.
Lúc này đã vào đến đại sảnh. Tiếng xì xầm ngày càng to hơn. Không ít người nhận ra cô là Lăng Tiêu Nhiên, điều này thú thật có thể đem đến khá nhiều phiền phức về sau này.
"Sao vậy cô Lăng, em ngại à?" Mạc Tử Khiêm nhìn người con gái bên cạnh, cô không nổi giận cũng không nói một lời. Trên môi vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Lúc này nhìn thấy Song Kiệt Luân cùng với một người đàn ông nữa đang tiến lại chổ bọn họ.
"Khiêm gia." Sầm Tiến lên tiếng chào hỏi.
Mạc Tử Khiêm nghe thấy tên gọi này dường như có chút không vui, khẽ nhíu mày.
"Cậu Sầm xem ra chẳng hiểu phép tắc như lời đồn gì cả." Mạc Tử Khiêm không vui mà lên tiếng. Tên gọi đó là ám chỉ Khiêm gia của cái tổ chức phi pháp kia.
Chẳng phải Mạc Tử Khiêm không đủ sức thừa nhận chỉ là bên cạnh người đẹp, có một số chuyện vẫn nên giữ kín. Đặc biệt chính là loại người đẹp đầy bí ẩn và mưu mô kia.
"Khiêm gia à? Xem ra thân thế anh sâu thật đấy." Lăng Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh ngạc nhiên nhướng mày nói.
"Như nhau cả thôi." Lúc nãy anh có chú ý, tên họ Sầm đó dường như có quen biết khá sâu với con nhím nhỏ này.
Có một số thứ, Mạc Tử Khiêm anh đã thích thì nhất định phải giành lấy. Dù sao anh ta cũng chẳng phải tay mơ.
Lúc này ở phía trên, ông cụ nhà họ Song nhìn thấy Mạc Tử Khiêm cùng với Lăng Tiêu Nhiên sóng vai đi với nhau liền khẽ cười.
"Bọn trẻ bây giờ đúng là tuyệt thật. Đúng là trường sơn sóng sau xô sóng trước thật mà."
"Ngài đang nói đến cậu Mạc ạ?"
Ông cụ không đáp, ánh mắt lúc này đã dán chặt vào người Lăng Tiêu Nhiên.
Lúc này đầu óc già nua nhớ lại hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp. Năm đó vì cô nàng này mà làm khuấy động biết bao chuyện.
Dường như lịch sử sẽ lặp lại, con bé này vô cùng giống mẹ nó, tuyệt nhiên sẽ không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.