Chương 27: Chương 27
Hiểu Xuân
28/02/2017
Đứng trước cái gương trong toilet soi trái soi phải, vừa xuýt xoa xót ruột cho tổn thương thân thể, vừa bắt đầu truy lại ngọn nguồn nguyên nhân trực tiếp, gián tiếp từng vết thương trên người thực tình không phải vì Trần Cận quá rảnh rỗi, nhưng muốn soi cho rõ ràng dấu hôn với vết bầm cũng thật tốn sức, rốt cuộc mục tiêu được khoanh vùng tại mớ vệt hồng hồng tím tím nhìn sao cũng quá sức khả nghi phân bố rải rác khắp từ cổ tới ngực…
“Ảo giác thật?” Tự hỏi lại lần nữa, nếu vẫn không ra được câu trả lời, hắn e chỉ số thông minh vượt bậc của mình sắp hết kiểm soát nổi, giờ đã bắt đầu có xu hướng xé rào tan nát đến nơi rồi, “Nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mười phút trước, Trần Cận lùa hết hộ lý, Đại Lý, phục vụ khách sạn trong phòng ra ngoài, xong xuôi lập tức chui tọt vào toilet bắt đầu nghiên cứu các loại vết tích trên người, mà rất tồi tệ là, giữa lúc này, bao nhiêu ký ức cháy bỏng mãnh liệt cứ thế bạt núi lấp bể ào ào tuôn ra, thoáng cái chiếm cứ chật cứng trong bộ não đã muốn nổ tung của hắn, kích động đến mức thần kinh trung ương thiếu chút nữa đứt phựt, thực tình giày vò vật vã chưa từng thấy.
Đánh với Kiệt thừa sống thiếu chết còn chịu được, chứ như giờ, càng xác nhận thêm đích thị đã xảy ra chuyện gì đó “kịch liệt ngoài ý muốn”, hắn càng cảm thấy nguy cơ gió rền nghiêm trọng bên tai. Như thể bị một dao chém thẳng thừng, chỉ đúng một giây, Trần Cận đã ngã bệt xuống nền gạch men trơn bóng, lưng dựa vào thành bồn rửa tay khảm vàng, đầu óc miên man suy tưởng, bao nhiêu ý đồ kinh khủng lẹt xẹt qua trong não.
Là ảo giác, không phải, là ảo giác, không phải… bứt đến cánh hoa cuối cùng… không phải.
Càng nghĩ càng vô lý, hắn duỗi chân đạp thình một cái vô cánh cửa trút giận, kết quả cơ chân đã có chút thương tổn giờ được thể đau rền rĩ một trận, hại hắn xây xẩm mặt mày, tịnh không dám lên cơn bừa bãi nữa. Gã đó quả nhiên không phải chính nhân quân tử a, nhân lúc người ta mê man rồi giở… mấy cái trò… dù hắn đây có đẹp trai cao ráo hấp dẫn ngút ngàn hơn nữa, nhưng tốt xấu cũng là đàn ông chứ… Thế quái nào lại bị dụ khị cái một vậy, đúng là thất sách nhất trần đời mà.
Rồi cứ ngồi ngơ ngẩn vậy hết mười phút, mới chậm chạp lết ra phòng khách, liếc nhìn đồng hồ, thứ năm rồi, 3h15 chiều, tự nhiên nảy ra một ý, liền lộn vào phòng vớ điện thoại gọi xe.
Đến khi tài xế dừng xe lại cách cổng trường đại học hai trăm mét, Trần Cận bắt đầu chờ đợi, chiều nào trong tuần Trình Hân cũng tới đây học thêm, hắn thì chẳng có ý gì, chẳng qua giờ này ngồi mãi trong phòng, bao nhiêu ý tưởng nhảm nhí sẽ tuôn ào ào trong đầu hắn, khiến cơn bực bội của hắn càng tăng vùn vụt, bởi vậy mới phải ra ngoài hít thở không khí một chút, rồi tới chào tạm biệt cô bé này, có những việc, có lẽ đúng là không thể cưỡng ép được.
Đương nhiên, bằng vào lối tư duy thẳng một đường của Trần Cận, để ngộ ra chân lý “miễn cưỡng thì khó hạnh phúc” quả có chút kỳ diệu, coi bộ đúng là giẫm trúng bàn chông rồi mới sinh ra “bi quan” vậy, kỳ này tự hắn cảm thấy chuyện xảy ra với Fiennes đã hơi phóng túng quá đà, thành ra đương muốn tự phạt mình một chút.
Bốn giờ, nữ sinh nối nhau ra khỏi cổng trường, Trần Cận quả nhiên tìm được bóng dáng người đẹp trong đám đông, cô bé vẫn đoan trang quý phái như vậy, rõ ràng không thích hợp với hắn, cớ gì lúc trước hắn cứ cố chấp hoài nhỉ? Làm người không lẽ đều phải có lúc mơ hồ mất tỉnh táo? Mà biến cố thay đổi đến với hắn còn chưa đủ nữa sao? Cánh tay Trần Cận vừa định mở cửa xe chợt khựng lại, ngẫm lại giờ hắn bộ dạng thảm hại vậy, người ta vốn đã hiểu lầm hắn là thể loại lưu manh bất lương, giờ tốt nhất đừng có hù người ta thêm nữa.
Vừa lúc, bộ đàm trong ô tô vang lên, tài xế nghe xong một câu liền đưa cho hắn: “Tiên sinh, điện thoại của ngài.”
“Tôi à?” Có bản lĩnh dữ a, mới đi không đầy tiếng đồng hồ đã có người tìm tới, thì ra là Đại Lý lo lắng bệnh nhân chạy lung tung.
“Quay xe về khách sạn hộ cái.” Ngửa đầu dựa xuống lưng ghế, uể oải nói.
Ngày hôm sau, chẳng kịp vớ theo đồ đạc gì đã bị tha ra máy bay, tinh thần hắn vẫn cực kỳ cực kỳ ảm đạm, chính xác ra, là còn chưa thoát được khỏi nỗi ủ ê rầu rĩ vì bị “thất thân”, mê mê tỉnh tỉnh làm với một gã đàn ông, vốn vẫn tưởng “ba cái chuyện ấy” với mình chẳng xi nhê gì, giờ mới biết nhầm to rồi, rõ ràng hắn đang rất rất “xi nhê” đây, hễ nghĩ đối tượng lại là Fiennes… cả người liền được một phen rấm rứt, vừa cực kỳ muốn tìm đối phương hỏi cho rõ ràng chuyện hôm đó, cũng vừa sợ gặp hắn vô cùng, nói không chừng lời qua tiếng lại, hắn nhịn hết nổi rồi làm ra trò bạo lực quá tay gì gì dọa chết thiên hạ mất.
“A…” nghĩ qua chuyện khác, nghĩ chuyện khác, phải nghĩ chuyện khác.
Nghĩ tới vụ lên tổng bộ, phải rồi! Cơ mà vụ này nghĩ qua lại càng dở, lựa đúng cái chuyện đang làm hắn thấp thỏm không yên, trước kia tưởng tượng ra bao nhiêu cơ hội được tới tổng bộ, giờ lại thành ù ù lì lì lên máy bay vào khoang ngồi, tự nhiên thấy có chút chệch choạc đâu đó. Nhấp nhổm một hồi rồi lại mò qua khoang sau quấy rối ông anh mặt cá gỗ chơi, chứ mười mấy tiếng đồng hồ, một mình ngồi chán chết sao được?
“Sắp tới vùng khí lưu rồi, bây về chỗ ngồi cho yên đi.” Michael trước khi lên máy bay thì nhận được tin từ tổng bộ, nghe nói Diệm chỉ huy nhóm truy đuổi tới gần biên giới Malta thì gặp vài trục trặc, giờ đang phải điều đình với chính quyền địa phương ở đó, thành ra hắn cũng có chút lo lắng.
“Gạt con nít a?” Trần Cận gác cánh tay bị thương qua tay vịn ghế Michael, “Ông anh để khoang hạng nhất cho thằng em ngồi, rộng rãi dữ vậy, giờ tôi mới phải qua đây bằng được đặng tỏ lòng biết ơn anh nha.”
“Khỏi cần.” Michael mắc lừa nhiều rồi, thành ra giờ luôn luôn đề cao cảnh giác với thằng nhỏ này.
“Chỉ tính hỏi ông anh chuyện này thôi, quan trọng lắm a.” bắt đầu ghé ghé sát lại, “Diệm là người thế nào vậy?”
“Thủ lĩnh tối cao.”
Nói vớ vẩn, cái ấy ai chả biết! “Ý thằng em là… phong cách cá nhân rồi này nọ các thứ ấy”
“Phong cách?”
Ông mặt cá gỗ này đúng là phản ứng chậm rì, Hào Môn hết cả nhân tài a. “Thì nói thế này vậy.” miệng nói rồi ngồi luôn xuống ghế trống cạnh Michael, còn không quên cột luôn dây an toàn, đề phòng vùng khí lưu a “Ví dụ như phong cách của tôi nè, tóm tắt lại là thẳng thắn, chân thành, rộng rãi, đẹp trai chu đáo.”
Đẹp trai mà phong cách cái đầu bây… khóe miệng Michael giật giật, rồi thở dài: “Bây đúng là… tự biết mình quá a.”
“Tôi lại hỏi cách khác vậy.” ngừng lại một, hai, ba giây, “Diệm có cổ quái không?”
“Không.”
“Diệm có điểm nào làm người ta khó ưa không?”
“Không.”
“Tôi biết ông anh không muốn nói xấu cấp trên mà.” thân thiết vỗ vỗ vai Michael, “Đúng là thuộc hạ tốt.” Diệm là người như thế nào? Hắn không chỉ nghĩ tới một lần, mà càng tới gần lòng càng không sao dứt ra được.
Tự an ủi mình: Trần Cận này nhất định bằng vào phẩm chất lẫn sức hấp dẫn hơn người đặng giành được sự tán thưởng của Diệm, rồi sau đương nhiên sẽ cùng kề vai chiến đấu! Này cũng không giống lối đam mê thần tượng thời nay, bản thân hắn cố gắng bao năm, không phải vì mục tiêu này, nói ra thì rất đơn giản, bởi vậy hắn vẫn một mực chôn sâu giấu kín, chỉ muốn ngày nào đó đến được tổng bộ, dẹp bỏ tầng vải sa ngăn cách giữa mình và Diệm.
Trung tâm hội nghị của tổng bộ Hào Môn tại Tây Âu xem ra kiến trúc lại chân phương hơn tưởng tượng, một tòa nhà đồ sộ kiểu Gothic cổ, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lắp đặt máy móc dày đặc, bài trí nghiêm túc, nếu không phải người có địa vị đặc biệt hay nhân viên mang thẻ thông hành, không chừng bước qua cổng sắt chừng trăm mét đã bị thiết bị hồng ngoại tóm gọn, tuy không phải trụ sở cục tình báo trung ương, nhưng mùi nguy hiểm vẫn luồn qua từng ngõ ngách. Mỗi một người đi lại bên trong đều có thể là lính đặc chủng bí mật, gián điệp hai mang hay tay súng bắn tỉa như Michael.
Michael dẫn Trần Cận qua bốn cửa kiểm soát điện tử, giảng giải qua cho hắn các phòng ban liên quan, rồi nghiêm túc dặn hắn: “Nếu không được phê chuẩn, không thể tùy tiện đi lại, ngày mai tao sẽ lấy thẻ thông hành cho chú mày.”
“Mấy bữa nay, tôi làm gì bây giờ?” Trần Cận cười cười, tay chống nạnh nhìn Michael, “Không tính lôi tôi đến rồi ăn không ngồi rỗi chớ?” tốt xấu người ta cũng là đại ca nha.
“Năm ngày nữa hội nghị khai mạc, các thành viên tham dự tạm thời ở lại đây, cấp trên đương nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Quay lại hành lang, hắn mở một cánh cửa sổ, chỉ cho Trần Cận thấy tòa nhà đối diện cách chừng hai trăm mét, “Mấy người ở bên đó, bên này là khu làm việc.”
“Coi bộ kỳ này, mình tới tổng bộ Hào Môn thật rồi.” Trần Cận thầm hớn hở trong bụng.
“Chỗ này là điểm liên hệ toàn cầu, đầu não đích thực đấy, không phải nơi cỡ tao hay chú mày với tới được đâu.”
Hứ, cần thiết phải nói trắng trợn vậy không? Tổn thương lòng tự tin của người ta quá a. Tuy nói đang ở đây thật, nhưng còn rất nhiều cấp, phòng nhìn qua không sao biết được, có thể gây dựng cả một vương triều ngầm tại một đất nước, như một tổ chức khổng lồ thế này, nếu không phải thỏ khôn có đủ ba hang thì khó mà phát triển nổi, mà không chỉ liên miên đối phó với áp lực từ chính quyền, còn phải luôn đề cao cảnh giác e bị các tổ chức khác nhòm ngó.
Diệm luôn được một số đối tượng địa vị đặc biệt che chắn, nghe đâu thế lực gia tộc hùng hậu cũng là nền móng cho hắn lập nghiệp, chính nhờ vậy hắn có thể thuận lợi vươn tới cấp bậc cao nhất, mà kỷ lục năm xưa làm kẻ khác mơ không được của hắn lại càng thúc đẩy thành công, đưa hắn trở thành một thủ lĩnh người người nể phục, đủ sức khiến các phân bộ thêm đoàn kết vững vàng.
Đột nhiên nhớ tới lời Fiennes nói muốn đưa mình lên tổng bộ khi trước, Trần Cận lại cảm thấy có chút bức bối, đành vờ lẩm bẩm: “Khỏi cần anh đưa, tôi cũng tới rồi đây.”
Một tiếng sau, Michael nhận được tin tức kinh hoàng, xe của Diệm khi quá cảnh qua Ai Cập thì gặp tay súng phục kích, kẻ đứng sau vạch kế hoạch chính là bọn dư đảng ly khai, Lazuo ra giá kếch xù mua chuộc các tổ chức phản động địa phương thực hiện vụ tập kích, hành vi này thật vô liêm sỉ, hiện giờ tình hình Diệm còn chưa rõ, mãi ba giờ đồng hồ sau, tổng bộ mới nhận được tin, Diệm đã dùng chiêu ve sầu thoát xác, trì hoãn thời gian quá cảnh, đánh lừa được đối phương.
Trần Cận đương nhiên không hay biết gì về vụ động trời kia, hắn về phòng nghỉ ngơi xong, liền lập tức nối liên lạc với Hạt bộ, tính thám thính tình hình Giang Uy và thời gian tái ngộ, bất quá tín hiệu phập phù hoài, lúc được lúc mất, cuối cùng hắn chỉ còn nước lượn lòng vòng trong phòng, tâm tình càng thêm bực dọc.
Xem ra Hạt bộ giờ đã đuổi đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi, mạng ngoài mạng trong đều không thấy có tin gì, tình hình bất thường đây, liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc không? Thủ lĩnh tổ Nam Á Hassen Han là người chỉ huy chiến dịch truy đuổi lần này, có nhân vật như vậy trấn thủ chắc không sao chứ? Mà Fiennes đi đâu rồi? Bị phái thẳng qua Malta vớiSudan hay đang tác chiến cùng Hạt bộ? Hàng loạt câu hỏi nhất thời chồng chất trong đầu Trần Cận, coi bộ thân hắn quả không có số ngồi không hưởng phúc a.
Đương nhiên, Trần Cận không phải buồn chán lâu, mười tám tiếng sau, tầm chập tối, bảy giờ, vừa dùng bữa tối xong, có người đến mời hắn tới phòng ngài Fiennes cấp trên, bàn chuyện bí mật. Vừa nghe cái tên ấy, hắn đã giật thót mình, nhưng rồi vẫn lẳng lặng đi theo.
Thì ra lo lắng dư thừa, gã đó vẫn phây phây, còn có thì giờ tới nơi hỏi thăm lính cũ, coi trọng Xích bộ gớm a… Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, chuyện bữa đó coi như không biết, coi như chưa từng xảy ra, cơ mà bữa đó rốt cuộc có… làm đến cùng không a? Mình thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, không lẽ… là mình thượng hắn ta?! Chết cha!
Nếu thật muốn làm cho rõ ràng chuyện đêm đó, rồi cả gan hỏi sếp có phải tôi thượng anh rồi không, hậu quả chắc chắn nghiêm trọng khôn lường, giờ Fiennes vừa đến tổng bộ đã kêu hắn tới gặp mặt, không phải tìm hắn tính sổ chứ…
Từ năm phút trước, sau khi đột nhiên nảy ra cái ý tưởng mới lạ đảo điên nhưng được cái dễ chấp nhận đối với hắn ấy, hắn liền quyết chí tùy cơ ứng biến, thống nhất tinh thần mượn cớ say rượu làm bừa chết cũng phải chối, kể ra sự tình kiểu này, hẳn Fiennes sẽ không đi kiện cáo om sòm đâu, cứ nội bộ tự giải quyết được rồi.
Đã phân tích như vậy, Trần Cận vốn lớn gan, giờ càng không thèm kiêng nể chi nữa. Đến phòng người ta rồi cũng không buồn khách khí, vào pha luôn cà phê uống, không chịu để mình thiệt thòi miếng nào. Hai vị quản lý cấp cao đưa hắn tới cũng rất biết điều, lẳng lặng lui ra ngoài gác cửa, còn nói có việc gì cứ gọi bọn họ, đúng là như được về khách sạn năm sao.
Đưa mắt nhìn qua một lượt nội thất trong phòng, chỉ có thể dùng sáu chữ “trầm tĩnh, gọn gàng, sang trọng” để hình dung, sàn trải thảm thủ công Thổ Nhĩ Kỳ, tường sơn màu cà phê sẫm gợi lên một cảm giác bức bách vô hình. Có lẽ vì hiếu kỳ, hoặc là bản năng, bước chân Trần Cận tự động tiến tới phòng tắm, vừa giật mở cửa ra hắn đã huýt gió một tiếng “Ngầu đây”. Này là lời khen ngợi cao nhất hắn dành cho một phòng tắm.
Coi Fiennes vậy mà thị hiếu cũng ghê gớm ha, tạm thời thôi không gây sự với hắn nữa, còn phải chuẩn bị bồi đắp tình đồng nghiệp thiệt tốt với hắn, lâu lâu còn có cơ hội xài nhờ cái bồn tắm lớn này. Quả là thâm tàng bất lộ a, nhớ hồi nào Fiennes tỏ vẻ chẳng có gì lạ về tính cố chấp với phòng tắm của hắn, thì ra cũng là loại hưởng thụ ra trò, ăn sung mặc sướng chẳng cần biết thiên hạ lầm than, hắn đây mà cũng có lúc trông nhầm người a.
Có lẽ vì mấy ngày trời phải băng bó rồi vết thương hành hạ, bị cấm xuống nước, Trần Cận cảm giác cả người đã sinh rận luôn rồi, hơn nữa còn như chuẩn bị đục khoét da hắn đòi bò ra ngoài, bữa nay, cám dỗ lớn vậy sờ sờ trước mắt, hắn đâu phải thánh nhân, có không theo ý trời cũng là chuyện thường thôi, ngoài vết khâu trên cánh tay ra, chỗ khác nhúng nước chắc không sao chứ, còn bằng vào “tình cảm” giữa hắn với Fiennes, mượn xài phòng tắm của hắn cũng là việc nhỏ thôi ha, trước khi vào việc chung phải cho hắn giải quyết nhu cầu riêng chứ lại Nghĩ vậy, thành ra hắn đã quyết tâm mở vòi xả nước vào bồn.
Nước trong bồn tắm siêu lớn còn chưa ngập quá ngực đã thấy hưởng thụ ngút ngàn, bao nhiêu phiền muộn mấy bữa nay trôi sạch sẽ, gác cánh tay trái lên thành bồn, hít sâu một hơi, ngửa đầu nhắm mắt lại.
Nhiệt độ nước giữ ấm ổn định, chẳng biết đã ngâm bao lâu, đến khi cửa phòng tắm bị giật mở, hắn mới chậm rãi mở mắt nhìn đối phương, rồi lười biếng nói: “Sorry, hình như ngủ quên mất.”
Fiennes có vẻ mắc cười nhìn hắn, sững sờ kinh ngạc, thử nghĩ, ngồi mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, phong trần mệt mỏi vội vàng trở về, xử lý cả đống công việc, mau mau chóng chóng về phòng gặp người đã hẹn từ sớm, kết quả phát hiện ra đối phương đang ngâm mình trong bồn tắm của mình, còn ngâm đến quên luôn trời đất… nếu không phải Trần Cận, hắn không thể tin trên đời còn có người thứ hai dám làm thế, đã vậy còn làm một cách rất chi hùng hồn nghênh ngang.
“Cậu thấy chúng ta đã thân quen đến mức có thể dùng chung bồn tắm rồi sao?”
Nghe ra hàm ý sâu xa trong lời Fiennes, Trần Cận có chút rợn gáy, vốc một vốc nước vuốt lên mặt, hạt nước vương trên tóc rồi nhỏ xuống, lăn dọc theo đường nét khuôn mặt hắn, tô đậm thêm vẻ lười biếng mơ màng, băng gạc trắng toát một bên vai, càng lộ ra sự gợi cảm kỳ lạ. Fiennes đột nhiên nhận ra mình có phản ứng, phản ứng cực kỳ nguy hiểm!
“Phòng tắm của anh từ giờ để lại cho tôi đi?” Chờ đến khi tỉnh lại, chậm rãi với tay lấy khăn tắm, Fiennes đã sấn bước vào phòng.
==================
“Ảo giác thật?” Tự hỏi lại lần nữa, nếu vẫn không ra được câu trả lời, hắn e chỉ số thông minh vượt bậc của mình sắp hết kiểm soát nổi, giờ đã bắt đầu có xu hướng xé rào tan nát đến nơi rồi, “Nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mười phút trước, Trần Cận lùa hết hộ lý, Đại Lý, phục vụ khách sạn trong phòng ra ngoài, xong xuôi lập tức chui tọt vào toilet bắt đầu nghiên cứu các loại vết tích trên người, mà rất tồi tệ là, giữa lúc này, bao nhiêu ký ức cháy bỏng mãnh liệt cứ thế bạt núi lấp bể ào ào tuôn ra, thoáng cái chiếm cứ chật cứng trong bộ não đã muốn nổ tung của hắn, kích động đến mức thần kinh trung ương thiếu chút nữa đứt phựt, thực tình giày vò vật vã chưa từng thấy.
Đánh với Kiệt thừa sống thiếu chết còn chịu được, chứ như giờ, càng xác nhận thêm đích thị đã xảy ra chuyện gì đó “kịch liệt ngoài ý muốn”, hắn càng cảm thấy nguy cơ gió rền nghiêm trọng bên tai. Như thể bị một dao chém thẳng thừng, chỉ đúng một giây, Trần Cận đã ngã bệt xuống nền gạch men trơn bóng, lưng dựa vào thành bồn rửa tay khảm vàng, đầu óc miên man suy tưởng, bao nhiêu ý đồ kinh khủng lẹt xẹt qua trong não.
Là ảo giác, không phải, là ảo giác, không phải… bứt đến cánh hoa cuối cùng… không phải.
Càng nghĩ càng vô lý, hắn duỗi chân đạp thình một cái vô cánh cửa trút giận, kết quả cơ chân đã có chút thương tổn giờ được thể đau rền rĩ một trận, hại hắn xây xẩm mặt mày, tịnh không dám lên cơn bừa bãi nữa. Gã đó quả nhiên không phải chính nhân quân tử a, nhân lúc người ta mê man rồi giở… mấy cái trò… dù hắn đây có đẹp trai cao ráo hấp dẫn ngút ngàn hơn nữa, nhưng tốt xấu cũng là đàn ông chứ… Thế quái nào lại bị dụ khị cái một vậy, đúng là thất sách nhất trần đời mà.
Rồi cứ ngồi ngơ ngẩn vậy hết mười phút, mới chậm chạp lết ra phòng khách, liếc nhìn đồng hồ, thứ năm rồi, 3h15 chiều, tự nhiên nảy ra một ý, liền lộn vào phòng vớ điện thoại gọi xe.
Đến khi tài xế dừng xe lại cách cổng trường đại học hai trăm mét, Trần Cận bắt đầu chờ đợi, chiều nào trong tuần Trình Hân cũng tới đây học thêm, hắn thì chẳng có ý gì, chẳng qua giờ này ngồi mãi trong phòng, bao nhiêu ý tưởng nhảm nhí sẽ tuôn ào ào trong đầu hắn, khiến cơn bực bội của hắn càng tăng vùn vụt, bởi vậy mới phải ra ngoài hít thở không khí một chút, rồi tới chào tạm biệt cô bé này, có những việc, có lẽ đúng là không thể cưỡng ép được.
Đương nhiên, bằng vào lối tư duy thẳng một đường của Trần Cận, để ngộ ra chân lý “miễn cưỡng thì khó hạnh phúc” quả có chút kỳ diệu, coi bộ đúng là giẫm trúng bàn chông rồi mới sinh ra “bi quan” vậy, kỳ này tự hắn cảm thấy chuyện xảy ra với Fiennes đã hơi phóng túng quá đà, thành ra đương muốn tự phạt mình một chút.
Bốn giờ, nữ sinh nối nhau ra khỏi cổng trường, Trần Cận quả nhiên tìm được bóng dáng người đẹp trong đám đông, cô bé vẫn đoan trang quý phái như vậy, rõ ràng không thích hợp với hắn, cớ gì lúc trước hắn cứ cố chấp hoài nhỉ? Làm người không lẽ đều phải có lúc mơ hồ mất tỉnh táo? Mà biến cố thay đổi đến với hắn còn chưa đủ nữa sao? Cánh tay Trần Cận vừa định mở cửa xe chợt khựng lại, ngẫm lại giờ hắn bộ dạng thảm hại vậy, người ta vốn đã hiểu lầm hắn là thể loại lưu manh bất lương, giờ tốt nhất đừng có hù người ta thêm nữa.
Vừa lúc, bộ đàm trong ô tô vang lên, tài xế nghe xong một câu liền đưa cho hắn: “Tiên sinh, điện thoại của ngài.”
“Tôi à?” Có bản lĩnh dữ a, mới đi không đầy tiếng đồng hồ đã có người tìm tới, thì ra là Đại Lý lo lắng bệnh nhân chạy lung tung.
“Quay xe về khách sạn hộ cái.” Ngửa đầu dựa xuống lưng ghế, uể oải nói.
Ngày hôm sau, chẳng kịp vớ theo đồ đạc gì đã bị tha ra máy bay, tinh thần hắn vẫn cực kỳ cực kỳ ảm đạm, chính xác ra, là còn chưa thoát được khỏi nỗi ủ ê rầu rĩ vì bị “thất thân”, mê mê tỉnh tỉnh làm với một gã đàn ông, vốn vẫn tưởng “ba cái chuyện ấy” với mình chẳng xi nhê gì, giờ mới biết nhầm to rồi, rõ ràng hắn đang rất rất “xi nhê” đây, hễ nghĩ đối tượng lại là Fiennes… cả người liền được một phen rấm rứt, vừa cực kỳ muốn tìm đối phương hỏi cho rõ ràng chuyện hôm đó, cũng vừa sợ gặp hắn vô cùng, nói không chừng lời qua tiếng lại, hắn nhịn hết nổi rồi làm ra trò bạo lực quá tay gì gì dọa chết thiên hạ mất.
“A…” nghĩ qua chuyện khác, nghĩ chuyện khác, phải nghĩ chuyện khác.
Nghĩ tới vụ lên tổng bộ, phải rồi! Cơ mà vụ này nghĩ qua lại càng dở, lựa đúng cái chuyện đang làm hắn thấp thỏm không yên, trước kia tưởng tượng ra bao nhiêu cơ hội được tới tổng bộ, giờ lại thành ù ù lì lì lên máy bay vào khoang ngồi, tự nhiên thấy có chút chệch choạc đâu đó. Nhấp nhổm một hồi rồi lại mò qua khoang sau quấy rối ông anh mặt cá gỗ chơi, chứ mười mấy tiếng đồng hồ, một mình ngồi chán chết sao được?
“Sắp tới vùng khí lưu rồi, bây về chỗ ngồi cho yên đi.” Michael trước khi lên máy bay thì nhận được tin từ tổng bộ, nghe nói Diệm chỉ huy nhóm truy đuổi tới gần biên giới Malta thì gặp vài trục trặc, giờ đang phải điều đình với chính quyền địa phương ở đó, thành ra hắn cũng có chút lo lắng.
“Gạt con nít a?” Trần Cận gác cánh tay bị thương qua tay vịn ghế Michael, “Ông anh để khoang hạng nhất cho thằng em ngồi, rộng rãi dữ vậy, giờ tôi mới phải qua đây bằng được đặng tỏ lòng biết ơn anh nha.”
“Khỏi cần.” Michael mắc lừa nhiều rồi, thành ra giờ luôn luôn đề cao cảnh giác với thằng nhỏ này.
“Chỉ tính hỏi ông anh chuyện này thôi, quan trọng lắm a.” bắt đầu ghé ghé sát lại, “Diệm là người thế nào vậy?”
“Thủ lĩnh tối cao.”
Nói vớ vẩn, cái ấy ai chả biết! “Ý thằng em là… phong cách cá nhân rồi này nọ các thứ ấy”
“Phong cách?”
Ông mặt cá gỗ này đúng là phản ứng chậm rì, Hào Môn hết cả nhân tài a. “Thì nói thế này vậy.” miệng nói rồi ngồi luôn xuống ghế trống cạnh Michael, còn không quên cột luôn dây an toàn, đề phòng vùng khí lưu a “Ví dụ như phong cách của tôi nè, tóm tắt lại là thẳng thắn, chân thành, rộng rãi, đẹp trai chu đáo.”
Đẹp trai mà phong cách cái đầu bây… khóe miệng Michael giật giật, rồi thở dài: “Bây đúng là… tự biết mình quá a.”
“Tôi lại hỏi cách khác vậy.” ngừng lại một, hai, ba giây, “Diệm có cổ quái không?”
“Không.”
“Diệm có điểm nào làm người ta khó ưa không?”
“Không.”
“Tôi biết ông anh không muốn nói xấu cấp trên mà.” thân thiết vỗ vỗ vai Michael, “Đúng là thuộc hạ tốt.” Diệm là người như thế nào? Hắn không chỉ nghĩ tới một lần, mà càng tới gần lòng càng không sao dứt ra được.
Tự an ủi mình: Trần Cận này nhất định bằng vào phẩm chất lẫn sức hấp dẫn hơn người đặng giành được sự tán thưởng của Diệm, rồi sau đương nhiên sẽ cùng kề vai chiến đấu! Này cũng không giống lối đam mê thần tượng thời nay, bản thân hắn cố gắng bao năm, không phải vì mục tiêu này, nói ra thì rất đơn giản, bởi vậy hắn vẫn một mực chôn sâu giấu kín, chỉ muốn ngày nào đó đến được tổng bộ, dẹp bỏ tầng vải sa ngăn cách giữa mình và Diệm.
Trung tâm hội nghị của tổng bộ Hào Môn tại Tây Âu xem ra kiến trúc lại chân phương hơn tưởng tượng, một tòa nhà đồ sộ kiểu Gothic cổ, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lắp đặt máy móc dày đặc, bài trí nghiêm túc, nếu không phải người có địa vị đặc biệt hay nhân viên mang thẻ thông hành, không chừng bước qua cổng sắt chừng trăm mét đã bị thiết bị hồng ngoại tóm gọn, tuy không phải trụ sở cục tình báo trung ương, nhưng mùi nguy hiểm vẫn luồn qua từng ngõ ngách. Mỗi một người đi lại bên trong đều có thể là lính đặc chủng bí mật, gián điệp hai mang hay tay súng bắn tỉa như Michael.
Michael dẫn Trần Cận qua bốn cửa kiểm soát điện tử, giảng giải qua cho hắn các phòng ban liên quan, rồi nghiêm túc dặn hắn: “Nếu không được phê chuẩn, không thể tùy tiện đi lại, ngày mai tao sẽ lấy thẻ thông hành cho chú mày.”
“Mấy bữa nay, tôi làm gì bây giờ?” Trần Cận cười cười, tay chống nạnh nhìn Michael, “Không tính lôi tôi đến rồi ăn không ngồi rỗi chớ?” tốt xấu người ta cũng là đại ca nha.
“Năm ngày nữa hội nghị khai mạc, các thành viên tham dự tạm thời ở lại đây, cấp trên đương nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Quay lại hành lang, hắn mở một cánh cửa sổ, chỉ cho Trần Cận thấy tòa nhà đối diện cách chừng hai trăm mét, “Mấy người ở bên đó, bên này là khu làm việc.”
“Coi bộ kỳ này, mình tới tổng bộ Hào Môn thật rồi.” Trần Cận thầm hớn hở trong bụng.
“Chỗ này là điểm liên hệ toàn cầu, đầu não đích thực đấy, không phải nơi cỡ tao hay chú mày với tới được đâu.”
Hứ, cần thiết phải nói trắng trợn vậy không? Tổn thương lòng tự tin của người ta quá a. Tuy nói đang ở đây thật, nhưng còn rất nhiều cấp, phòng nhìn qua không sao biết được, có thể gây dựng cả một vương triều ngầm tại một đất nước, như một tổ chức khổng lồ thế này, nếu không phải thỏ khôn có đủ ba hang thì khó mà phát triển nổi, mà không chỉ liên miên đối phó với áp lực từ chính quyền, còn phải luôn đề cao cảnh giác e bị các tổ chức khác nhòm ngó.
Diệm luôn được một số đối tượng địa vị đặc biệt che chắn, nghe đâu thế lực gia tộc hùng hậu cũng là nền móng cho hắn lập nghiệp, chính nhờ vậy hắn có thể thuận lợi vươn tới cấp bậc cao nhất, mà kỷ lục năm xưa làm kẻ khác mơ không được của hắn lại càng thúc đẩy thành công, đưa hắn trở thành một thủ lĩnh người người nể phục, đủ sức khiến các phân bộ thêm đoàn kết vững vàng.
Đột nhiên nhớ tới lời Fiennes nói muốn đưa mình lên tổng bộ khi trước, Trần Cận lại cảm thấy có chút bức bối, đành vờ lẩm bẩm: “Khỏi cần anh đưa, tôi cũng tới rồi đây.”
Một tiếng sau, Michael nhận được tin tức kinh hoàng, xe của Diệm khi quá cảnh qua Ai Cập thì gặp tay súng phục kích, kẻ đứng sau vạch kế hoạch chính là bọn dư đảng ly khai, Lazuo ra giá kếch xù mua chuộc các tổ chức phản động địa phương thực hiện vụ tập kích, hành vi này thật vô liêm sỉ, hiện giờ tình hình Diệm còn chưa rõ, mãi ba giờ đồng hồ sau, tổng bộ mới nhận được tin, Diệm đã dùng chiêu ve sầu thoát xác, trì hoãn thời gian quá cảnh, đánh lừa được đối phương.
Trần Cận đương nhiên không hay biết gì về vụ động trời kia, hắn về phòng nghỉ ngơi xong, liền lập tức nối liên lạc với Hạt bộ, tính thám thính tình hình Giang Uy và thời gian tái ngộ, bất quá tín hiệu phập phù hoài, lúc được lúc mất, cuối cùng hắn chỉ còn nước lượn lòng vòng trong phòng, tâm tình càng thêm bực dọc.
Xem ra Hạt bộ giờ đã đuổi đến vùng khỉ ho cò gáy nào rồi, mạng ngoài mạng trong đều không thấy có tin gì, tình hình bất thường đây, liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc không? Thủ lĩnh tổ Nam Á Hassen Han là người chỉ huy chiến dịch truy đuổi lần này, có nhân vật như vậy trấn thủ chắc không sao chứ? Mà Fiennes đi đâu rồi? Bị phái thẳng qua Malta vớiSudan hay đang tác chiến cùng Hạt bộ? Hàng loạt câu hỏi nhất thời chồng chất trong đầu Trần Cận, coi bộ thân hắn quả không có số ngồi không hưởng phúc a.
Đương nhiên, Trần Cận không phải buồn chán lâu, mười tám tiếng sau, tầm chập tối, bảy giờ, vừa dùng bữa tối xong, có người đến mời hắn tới phòng ngài Fiennes cấp trên, bàn chuyện bí mật. Vừa nghe cái tên ấy, hắn đã giật thót mình, nhưng rồi vẫn lẳng lặng đi theo.
Thì ra lo lắng dư thừa, gã đó vẫn phây phây, còn có thì giờ tới nơi hỏi thăm lính cũ, coi trọng Xích bộ gớm a… Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, chuyện bữa đó coi như không biết, coi như chưa từng xảy ra, cơ mà bữa đó rốt cuộc có… làm đến cùng không a? Mình thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt, không lẽ… là mình thượng hắn ta?! Chết cha!
Nếu thật muốn làm cho rõ ràng chuyện đêm đó, rồi cả gan hỏi sếp có phải tôi thượng anh rồi không, hậu quả chắc chắn nghiêm trọng khôn lường, giờ Fiennes vừa đến tổng bộ đã kêu hắn tới gặp mặt, không phải tìm hắn tính sổ chứ…
Từ năm phút trước, sau khi đột nhiên nảy ra cái ý tưởng mới lạ đảo điên nhưng được cái dễ chấp nhận đối với hắn ấy, hắn liền quyết chí tùy cơ ứng biến, thống nhất tinh thần mượn cớ say rượu làm bừa chết cũng phải chối, kể ra sự tình kiểu này, hẳn Fiennes sẽ không đi kiện cáo om sòm đâu, cứ nội bộ tự giải quyết được rồi.
Đã phân tích như vậy, Trần Cận vốn lớn gan, giờ càng không thèm kiêng nể chi nữa. Đến phòng người ta rồi cũng không buồn khách khí, vào pha luôn cà phê uống, không chịu để mình thiệt thòi miếng nào. Hai vị quản lý cấp cao đưa hắn tới cũng rất biết điều, lẳng lặng lui ra ngoài gác cửa, còn nói có việc gì cứ gọi bọn họ, đúng là như được về khách sạn năm sao.
Đưa mắt nhìn qua một lượt nội thất trong phòng, chỉ có thể dùng sáu chữ “trầm tĩnh, gọn gàng, sang trọng” để hình dung, sàn trải thảm thủ công Thổ Nhĩ Kỳ, tường sơn màu cà phê sẫm gợi lên một cảm giác bức bách vô hình. Có lẽ vì hiếu kỳ, hoặc là bản năng, bước chân Trần Cận tự động tiến tới phòng tắm, vừa giật mở cửa ra hắn đã huýt gió một tiếng “Ngầu đây”. Này là lời khen ngợi cao nhất hắn dành cho một phòng tắm.
Coi Fiennes vậy mà thị hiếu cũng ghê gớm ha, tạm thời thôi không gây sự với hắn nữa, còn phải chuẩn bị bồi đắp tình đồng nghiệp thiệt tốt với hắn, lâu lâu còn có cơ hội xài nhờ cái bồn tắm lớn này. Quả là thâm tàng bất lộ a, nhớ hồi nào Fiennes tỏ vẻ chẳng có gì lạ về tính cố chấp với phòng tắm của hắn, thì ra cũng là loại hưởng thụ ra trò, ăn sung mặc sướng chẳng cần biết thiên hạ lầm than, hắn đây mà cũng có lúc trông nhầm người a.
Có lẽ vì mấy ngày trời phải băng bó rồi vết thương hành hạ, bị cấm xuống nước, Trần Cận cảm giác cả người đã sinh rận luôn rồi, hơn nữa còn như chuẩn bị đục khoét da hắn đòi bò ra ngoài, bữa nay, cám dỗ lớn vậy sờ sờ trước mắt, hắn đâu phải thánh nhân, có không theo ý trời cũng là chuyện thường thôi, ngoài vết khâu trên cánh tay ra, chỗ khác nhúng nước chắc không sao chứ, còn bằng vào “tình cảm” giữa hắn với Fiennes, mượn xài phòng tắm của hắn cũng là việc nhỏ thôi ha, trước khi vào việc chung phải cho hắn giải quyết nhu cầu riêng chứ lại Nghĩ vậy, thành ra hắn đã quyết tâm mở vòi xả nước vào bồn.
Nước trong bồn tắm siêu lớn còn chưa ngập quá ngực đã thấy hưởng thụ ngút ngàn, bao nhiêu phiền muộn mấy bữa nay trôi sạch sẽ, gác cánh tay trái lên thành bồn, hít sâu một hơi, ngửa đầu nhắm mắt lại.
Nhiệt độ nước giữ ấm ổn định, chẳng biết đã ngâm bao lâu, đến khi cửa phòng tắm bị giật mở, hắn mới chậm rãi mở mắt nhìn đối phương, rồi lười biếng nói: “Sorry, hình như ngủ quên mất.”
Fiennes có vẻ mắc cười nhìn hắn, sững sờ kinh ngạc, thử nghĩ, ngồi mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, phong trần mệt mỏi vội vàng trở về, xử lý cả đống công việc, mau mau chóng chóng về phòng gặp người đã hẹn từ sớm, kết quả phát hiện ra đối phương đang ngâm mình trong bồn tắm của mình, còn ngâm đến quên luôn trời đất… nếu không phải Trần Cận, hắn không thể tin trên đời còn có người thứ hai dám làm thế, đã vậy còn làm một cách rất chi hùng hồn nghênh ngang.
“Cậu thấy chúng ta đã thân quen đến mức có thể dùng chung bồn tắm rồi sao?”
Nghe ra hàm ý sâu xa trong lời Fiennes, Trần Cận có chút rợn gáy, vốc một vốc nước vuốt lên mặt, hạt nước vương trên tóc rồi nhỏ xuống, lăn dọc theo đường nét khuôn mặt hắn, tô đậm thêm vẻ lười biếng mơ màng, băng gạc trắng toát một bên vai, càng lộ ra sự gợi cảm kỳ lạ. Fiennes đột nhiên nhận ra mình có phản ứng, phản ứng cực kỳ nguy hiểm!
“Phòng tắm của anh từ giờ để lại cho tôi đi?” Chờ đến khi tỉnh lại, chậm rãi với tay lấy khăn tắm, Fiennes đã sấn bước vào phòng.
==================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.