Hào Môn Diệm

Chương 7: Chương 7

Hiểu Xuân

28/02/2017

Qua một ngày bình an vô sự, sóng gió hiểm nguy vẫn còn đang chờ chực trước mắt. Dọc đường bụng dạ Trần Cận nói sao cũng không yên được, gã ngồi kế bên hắn đây không những là tỉ phú Châu Âu, lại còn nắm quyền cao chức trọng ở Hào Môn… thời buổi an ninh trớt quớt này mà cứ một mình khơi khơi xông vào hang cọp liệu có… ây dẹp đi dẹp đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, ai bảo cái thân hắn đụng trúng loại sếp lớn không sợ chết này chứ.

Thực tình sợ nhịn nữa là hư phổi thiệt, rốt cuộc hắn mở miệng hỏi: “Anh chắc chắn không mang vũ khí đi gặp cha Rết ấy là sáng suốt chứ?”

“Cậu làm vệ sĩ xem ra chuyên nghiệp đấy.” Có người nghe rồi lại hiểu xọ qua ý khác.

“Cảm ơn ông anh hiểu cho tâm sự của tôi.” Nhưng có việc không thể không nhắc nhở, “Hiện giờ bắt cóc đang mốt lắm đó, tôi chỉ muốn phòng xa cho chắc thôi à”

“Yên tâm, trộm cướp cũng có lý lẽ của trộm cướp, Ngô Cung không biết rõ về tôi, cậu không cần quá lo.”

“Ha!” Có người ngửa mặt huýt gió dài một tiếng, bụng thầm khấn thiên thần thiên sứ qua đường phù hộ cho mình còn mạng trở về tiếp tục hưởng thụ tiền tài mỹ nhân.

Tình thế cuộc đụng độ rốt cuộc chẳng có được một nửa nghiêm túc căng thẳng như đã tưởng, chỉ thấy ca múa thái bình, cát tường như ý, tịnh không hề giống sắp có chuyện xảy ra. Trần Cận đứng một hồi đã muốn ngáp ngắn ngáp dài, nhưng nhàn rỗi cũng chẳng xong, cứ một mắt liếc cô em múa thoát y trên sàn, một mắt kín đáo quan sát gã Rết.

Ngô Cung là một kẻ thuộc loại khôn khéo, biết việc, bốn mươi lăm tuổi, thường gọi là “Ngô gia”, cử chỉ rộng lượng, lời lẽ xông xênh, nhìn ra được là một tay hào phóng mà lòng dạ thâm sâu. Tất cả vệ sĩ và tay chân đều bị bắt lùi xa năm mét, chỉ có mình Fiennes và hắn “thân mật” bàn bạc với nhau.

Đột nhiên, Fiennes và Ngô Cung cùng lúc quay lại nhìn Trần Cận. Gã trước ánh mắt sắc bén, gã tiếp sau lại lộ ra một tia lạnh lùng nguy hiểm…

Phi phi! Không ổn! Có kẻ hoảng hồn, cúi đầu tự nhìn mình, ây, đâu đâu làm sao hả? Chưa ra đến cửa đã bị cha sếp xoi mói bắt đổi ngay cái áo sơmi đỏ, lại còn ép buộc hắn khoác vô cả bộ Âu phục sẫm màu nghiêm túc, hại bao nhiêu đẹp trai ngời ngời của hắn bị lu mờ hơn phân nửa, làm sao còn khiến gã Rết đó chú ý chớ, nè nè… lý giải giùm cái đi, đại ca

Fiennes lắc đầu, đứng dậy tiến về phía hắn, đồng thời thấp giọng buông một mệnh lệnh kỳ dị: “Châm thuốc.”

“Hả?!”

Sếp anh đã đặt điếu thuốc lên môi, thái độ thân thiết cực kỳ bất thường.

“Hứ… làm cái quái gì a.” Thầm lằn nhằn một câu, không nói không rằng bật lửa cái tách. Ánh lửa loáng qua đầu thuốc, ngay khi Fiennes chụp lấy cổ tay hắn rồi kéo hắn sát lại, Trần Cận đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, khóe mắt bắt đầu giật giật.

Giữa làn khói thuốc trắng đục, chỉ thấy ánh mắt thâm thúy của Fiennes lóe lên một tia bức ép, liền sau đó hắn đã quay lại ném cho Ngô Cung một nụ cười nhạt đầy hàm ý: “Ngô gia, đây là người của tôi.”

Gì gì gì gì??! Tự nhiên nói kiểu gì đó?! Từ hồi nào vấn đề lại liên can đến thằng này vậy? Trần Cận trợn trừng mắt, một cục ấm ức chẹn ngang họng, còn may hắn chưa tính mở miệng chen vào.

“Ngài sẽ đắc tội với tôi vì hắn ta?”

“Nếu Ngô gia muốn người, bao nhiêu tôi cũng đáp ứng, nhưng riêng người này thì không được.” Giọng điệu tỏ rõ sẽ không nhân nhượng.

“Vậy là đụng chạm vào tâm phúc rồi, coi như tôi lỗ mãng.” Ngô Cung nhìn đối thủ, thức thời khoát tay, “Nếu không chê mời ngài tới nghỉ tại khách sạn của tôi, ngày mai chúng ta bàn bạc chi tiết việc hợp tác, ý ngài thế nào?”

“Hân hạnh.”

Hơ… rõ ràng không có gió, sao bụng dạ một phen lạnh toát? Trần Cận không ngừng đánh đánh mắt dạm ý sếp, nhưng đối phương một mực làm bộ không biết. Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề a? Nếu có gì bất lợi thì…

Mù mù mờ mờ theo Fiennes đến nơi ở Ngô Cung sắp xếp cho, Trần Cận thận trọng kiểm tra xung quanh một chút, quay đầu lại chực báo cáo thì đụng ngay Fiennes, đối phương lại không nói không rằng lôi tuột hắn vào toilet.

“Nè, tôi có nói muốn vô đâu!” Trần Cận có chút bực bội giằng ra, đứng tì lưng vào thành bồn rửa tay, gườm gườm trước thái độ quái dị của Fiennes: “Andre, mẹ nó anh tính làm trò gì hả?!”

“Hiện giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của kẻ khác, tuy cậu bảo vệ tôi, nhưng cậu vẫn phải nghe lời tôi!” Thật hiếm thấy giọng điệu cứng rắn này ở anh ta.

“Vậy lão cáo già kia vừa bàn tính cái gì với anh? Châm thuốc à! Đó là thứ ám hiệu chết tiệt gì hả, từ đầu không nói năng gì đùng một cái lại bày trò ra!” Trần Cận tiện thể trút giận, “Tôi dám khẳng định hôm nay tôi không hề làm gì sơ suất hết, rốt cuộc vì sao không dưng lại chĩa mũi dùi vào tôi? Còn anh nữa, anh lôi tôi vào đây là sao hả?!”



“Ngô Cung để mắt đến cậu.”

Sấm sét nổ giữa trời quang a

“Hở… để cái gì…?”

“Hắn thấy cậu vừa mắt, muốn tôi để cậu cho hắn.”

“Hở?! Gặp quỷ! Đúng là gặp quỷ!” Trần Cận bùng phát ngay tại trận, “Mẹ nó thằng khốn nạn!! À ra ban nãy anh cố tình dằn mặt hắn, đã nói ông anh có nghĩa khí lắm mà, đời nào bán đứng thằng em cái một vậy chớ Vậy giờ… tính sao đây?”

“Tôi đang nghĩ cách.”

“Không lẽ đẹp trai quá cũng thành tội hả? Vụ này tôi không liên quan đâu đấy! Từ đầu rõ ràng không nên mò đến cái xó chết tiệt này chọc vô thằng cha trùm sò kia!” Người nào đó mồm miệng oang oang, tự cung khai tuốt tuột bản tính khùng điên bừa bãi.

“Chuyện này thật ra không có gì, nhưng xử lý không thận trọng sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của hắn vào chúng ta. Nếu gã họ Ngô cố tình tung hỏa mù, e rằng Hào Môn khó có thể nhanh chóng kiểm soát cục diện. Trước mắt chỉ có một cách tránh được xích mích.”

“Cách-gì?” Giọng hỏi không bình tĩnh hơn là bao, báo hiệu bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sùng lần nữa.

“Cậu giả làm tình nhân của tôi.”

“Đường đường là đại ca Xích bộ, đi làm vệ sĩ đã quá nhục mặt rồi, lại còn dám bảo… ựa vào, đừng hòng tôi làm.” Xin lỗi thằng này chỉ có thế thôi, muốn làm gì thì làm.

Gã kia chỉ nhếch môi cười đểu: “Việc này, là tôi thiệt mới đúng chứ?”

“Anh…” Túm cổ áo đối phương, trợn trừng mắt nhìn hắn như báo săn mồi, Trần Cận thực sự lần đầu tiên hành động không nể nang chút nào với cấp trên như vậy, “Anh nghĩ làm thế mà được hả? Nếu sơ sẩy thì sao?”

“Biết vì sao tôi phải kéo cậu vào đây nói chuyện không?” Hắn ngoắc ngoắc xung quanh, “Vì chỉ có chỗ này không có thiết bị giám sát.”

“Chúng ta bị giám sát à?” Trần Cận xuôi xị buông tay ra, cau có đưa mắt nhìn quanh, “Là ai bảo trộm cướp cũng có lý lẽ? Ai hả?”

“Thứ gì cũng có giá của nó.”

“Xem ra anh biết hết từ đầu rồi, vậy sao phải bịt mắt tôi? Cho anh hay, không có chuyện thằng này diễn bồ bịch của gã nào đâu.” Nói xong liền làm bộ nôn ọe, mắt mũi trừng trộ cực kỳ tức tối.

“Đây là chuyện ảnh hưởng đến danh dự của tôi, nếu không chắc chắn, tôi cũng sẽ không mạo hiểm.”

“À! Vâng” Cao giọng phụ họa, “Đường đường chủ tịch Otford, cục cưng con trời lại đi quay lưng với danh dự đàn ông thì cũng tệ thật. Thôi tốt nhất anh nên kiếm cách nào tử tế hơn đi, đừng nguy hiểm là được, coi vậy nhưng tôi vẫn một lòng tin tưởng vào chỉ số IQ quá 160 của quý anh à nha.”

“Người phương Đông các cậu đều bảo thủ với vấn đề *** như vậy à?”

“What? Anh vừa nói gì hả?!” Loại người thô thiển này ở đâu ra được chứ, ý tứ, thằng cha này có biết ý-tứ là gì không hả?!

“Giả làm tình nhân khó khăn với cậu đến thế cơ à?”

“Hê hê hê!” Trần Cận hất mũi đính chính, “Tôi là nghĩ giùm quan lớn như ông anh thôi, thân tôi đáng gì đâu”

“Vậy thì tốt, đêm nay làm tình.”

“Anh tính cho lộ bem luôn hả? Giữa lúc quan trọng thế này còn đòi ra ngoài kiếm đàn bà!”

“Cậu vẫn chưa hiểu à? Là tôi và cậu làm tình.”



“A!” Lùi vội một bước theo bản năng, kinh hoàng trừng trừng nhìn tên “dã thú” trước mắt, lưng hắn đã dựa sát vào tấm gương ốp tới chân tường kế bên bồn rửa, “Tim tôi không khỏe đâu, ông anh đừng nổi hứng dọa bừa tôi.”

“Hai gã đàn ông, xét cho cùng chẳng ai mất gì cả, đâu phải bảo cậu đi đỡ đạn.”

Chàng “thiếu nam thuần khiết” đã vội vàng giơ hai tay che chắn trước ngực, hai mắt càng lúc càng nheo dài: “Tuy bình thường tính dục của tôi rất mạnh, nhưng tôi khẳng định mình chưa từng có một hành vi khêu gợi gì với lũ đàn ông hết.”

“Tôi thì lưỡng tính ái, tôi sẽ chú ý đến cảm giác của cậu.”

“Đám Châu Âu mấy người đều cầm thú như thế hả?”

“Cậu có ba phút để suy nghĩ, lâu hơn nữa sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.”

“Nếu phải chọn giữa anh và lão Rết, tôi chọn anh. Nhưng giữa anh và đàn bà, chắc chắn anh bị nốc-ao.” Trần Cận rất trịnh trọng khẳng định lập trường rõ ràng của mình, “Tôi không thể làm được đâu, Andre, diễn kịch cũng không, thà anh bảo tôi đi đỡ đạn cho xong.”

“Cậu chưa làm sao đã biết không được?”

“A!! Ông trời ạ, ông đang tính trừng phạt thói chơi bời của thằng này sao?!” Trần Cận bắt đầu rối ruột bước qua bước lại trước gương, “Mà làm sao anh biết lão Rết sẽ giám sát chúng ta cả trên giường? Cái trò đó… tởm chết đi được.”

“Cậu không nhận ra phòng ngủ chỉ có một cái giường à? Đây là trò kiểm chứng mối quan hệ giữa chúng ta, nếu biết Hào Môn tiếc cả một tay chân bình thường, đương nhiên hắn sẽ không còn hào hứng hết sức hỗ trợ chúng ta nữa, hắn ta nhắm trúng cậu rồi, Trần Cận, đây mới là điểm mấu chốt.”

“Chỉ có một cái giường thì nhất định phải làm tình?”

“Để cậu ngủ cùng một giường với tình nhân, cậu có nằm ì một chỗ không?”

Vấn đề này… cho qua đi, còn tùy chứ

“Chiêu này độc quá a…” mồ hôi lạnh rốt cuộc rịn rịn trên trán.

“Chẳng qua là diễn kịch, nếu thấy quá khó khăn, cậu cứ coi tôi như phụ nữ đi.” Có người rất vô tư đưa ra lời khuyên rộng rãi.

“Anh thật…” Ôm đầu não nề rền rĩ, “Anh cao một mét tám mấy, lông lá đầy người mà bảo tôi coi anh như phụ nữ kiểu gì a?” Lông lá đầy người là con tinh tinh, câu này chỉ để xài xể thuần túy thôi.

“Quá miễn cưỡng thì thôi vậy, có thể vẫn còn cách giải quyết khác tốt hơn.” Fiennes nói xong đã chực quay lưng đi ra, lập tức bị Trần Cận kéo lại.

Mẹ nó, thôi dẹp đi, còn rề rề rà rà gì nữa, người ta chức vị cao hơn mình còn dám dứt khoát hy sinh, mình đây đường đường đại ca Xích bộ cũng nên có khí phách đại ca chứ, ờ thì… làm tình, này còn không phải món số zách của mình sao?!

“Rồi, được rồi được rồi, đến thì đến, nói trước cho rõ đây, tôi…” chật vật giơ cờ trắng, “Tôi phải vào tắm rửa thả lỏng một chút đã.”

“Được, cùng tắm.” Fiennes lãnh đạm nói, không hề tỏ ra nửa phần mừng rỡ tán dương vụ cắn răng đổi ý hy sinh vì đại cục của cấp dưới, thái độ vô cùng “tất cả cho lợi ích chung”.

Thằng cha này, xin kiếu luôn… Đây đích thị là loại… siêu bất hảo, thẳng tuột ruột ngựa, bóp cổ người không chớp mắt, róc sạch thịt không ói trả một mẩu xương Lúc trước còn nhìn không ra, thiếu chút nữa là bị hắn phỉnh rồi.

Ngồi vào bồn tắm rồi, Trần Cận lại bắt đầu càm ràm: “Thật đúng không phải cho người dùng mà, thiết kế không hợp lý một tí nào.” Đối với chuyên gia bồn tắm mà nói, câu này rất có trọng lượng.

Đến khi Fiennes vừa bước một chân vào, Trần Cận đã giật thót mình nhảy dựng lên, đập nước bắn tung tóe: “Anh, anh… vào làm gì?”

Đối phương chỉ mỉm cười: “Bồi dưỡng tình cảm một chút, miễn khỏi lát nữa lóng ngóng.”

“Hôm nay trúng tà thật rồi.” Bất đắc dĩ thu mình nhích lùi về một nửa bồn, hai người ngồi mặt đối mặt, bốn chân để sao cũng đụng chạm hại Trần Cận lúng túng cực kỳ, “Nè nè, giờ sao hả? Muốn bồi kiểu gì đây! Tôi nói anh biết, một vừa hai phải thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Diệm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook