Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Chương 35

Nhuế Bích Thanh

22/05/2019

Thanh âm của hắn dội thẳng vào màng nhĩ cô, để cô vô thức si mê ngồi dậy rên rỉ tựa như đáp lại, hai tay không tự chủ quấn lấy cổ hắn: “Tề Thiên Ngạo...”

“Gọi tôi Thiên Ngạo...” Hắn trầm khàn thủ thỉ bên tai cô, cắn môi cô thưởng thức tỉ mỉ: “Mạn nhi, tôi muốn vào...”

Lời còn chưa dứt, hắn đã tiến vào cơ thể cô, Lạc Tư Mạn cắn chặt răng nhắm mắt lại, không có đau đớn, nhưng tốc độ mỗi lần động lại nhanh như vũ bão. Khoái cảm tràn ngập toàn thân, cô không kìm được thấp giọng rên một tiếng, mềm nhũn trong lồng ngực hắn...

Lời còn chưa dứt, hắn đã tiến vào cơ thể cô, Lạc Tư Mạn cắn chặt răng nhắm mắt lại, không có đau đớn, nhưng tốc độ mỗi lần động lại nhanh như vũ bão. Khoái cảm tràn ngập toàn thân, cô không kìm được thấp giọng rên một tiếng, mềm nhũn trong lồng ngực hắn...

“Thiên Ngạo...” Cô vô thức kêu khẽ tên hắn, hai tay ôm chặt lấy thân hình cường đại kia, cùng hắn điên cuồng hưởng khoái lạc tiên gian, ngụp lặn trong bể tình. Dục vọng đạt đến cao trào không cách nào trốn thoát...

Một màn dây dưa thật lâu trôi qua, Lạc Tư Mạn vùi hai má nhuộm hồng của mình trong chăn không dám đối diện với người nọ.

Tề Thiên Ngạo nhìn cô e thẹn mà buồn cười, nếu đã làm nhiều lần như vậy cô còn mắc cỡ giống như mới lần đàu làm gì! Cách tấm chăn mềm, hắn nhẹ nhàng ốm lấy cô: “Lạc Tư Mạn, ở lại bên tôi đi!”

Hắn nhíu mày rất chặt, cô gái này, không giống như những người phụ nữ khác vì muốn ở lại bên hắn mà bày ra trăm phương ngàn kế, trong lòng cô chỉ có duy nhất một người, mà hắn, lại vĩnh viễn không thể thay thế!

Nhưng, Tề Thiên Ngạo chưa bao giờ nhận thua, thứ hắn muốn hắn sẽ không dễ gì từ bỏ!

"Tề Thiên ngạo... Cho tôi thời gian, được không? Tôi không biết... Tôi không biết nên quyết định thế nào."

Lạc Tư Mạn kéo chăn ra, bắt gặp đáy mắt thẳm sâu thâm trầm của hắn, trái tim không khỏi loạn nhịp, đúng là một khắc rung động của cô đã mang đến tai họa ngập đầu cho Tiêu Quang Triệt, năng lực của Tề Thiên Ngạo cô đã lĩnh ngộ qua, nếu hắn thật sự muốn Triệt chết, Triệt nhất định sẽ rất nguy nan!

“Đến bây giờ em vẫn còn nghĩ về anh ta sao?” Tề Thiên Ngạo chậm rãi nâng cằm cô lên, nheo mắt đầy nguy hiểm: “Em còn không biết Dạ U Lạc là kẻ thế nào sao? Người kia rơi vào tay hắn ta, cho dù không nguyện ý cũng không được phép có tình cảm với người khác! Em và Tiêu Quang Triệt đã hoàn toàn chấm dứt rồi!”

“Tôi biết!” Lạc Tư Mạn chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh môi câu dẫn ra nụ cười nhàn nhạt: "Tề Thiên Ngạo, từ khoảnh khắc anh cứu tôi trở đi, tôi quyết định ở lại bên cạnh anh."

Cô yên lặng nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp không đọng chút tạp chất nào.

“Tôi chỉ hi vọng như thế.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của cô, nội tâm bỗng nhen nhóm vài tia vui sướng, lại để lại trong tim hắn từng đợt quặn đau...



Không phải cô nên hận hắn sao? Chính hắn đã phá hủy hạnh phúc cùng tương lai của cô với Tiêu Quang Triệt, cho dù kẻ gây ra tất cả tội lỗi là Lạc Vi Mạn, nhưng hắn, tại sao phải hận cô, hận người của Lạc gia như vậy?

“Tề Thiên Ngạo, có thể nói cho tôi biết được không, anh cùng Lạc gia có ân oán gì, vì cớ gì anh hận tôi đến vậy?”

Lời còn chưa dứt, ngón tay hắn chợt nắm chặt bên má cô, đáy mắt âm trầm lộ ra vẻ mâu thuẫn rối bời, giờ phút này hắn như một con báo sắp bừng lửa giận vậy!

“Thiếu chút nữa tôi quên mất cô là người của Lạc gia! Thiếu chút nữa tôi quên mất cô mang họ Lạc! Thiếu chút nữa, tôi đã động tâm với cô...”

Hắn cắn chặt răng, trong ánh mắt lại có chút mờ mịt: “Tại sao cô thiện lương như vậy, tại sao cô không giống con điếm Lạc Vi Mạn kia, lên giường cùng tôi liền muốn chiếm được tôi? Tại sao cô trái ngược với Lạc gia? Tôi thậm chí còn nương tay với cô, mềm lòng vì cô, muốn cô ở lại bên tôi!

“Vi Mạn và anh...” Lạc Tư Mạn kinh ngạc trợn to hai mắt, bịt chặt miệng, không phải em ấy yêu Triệt sao? Em ấy không phải đã tìm mọi cách để có được Triệt sao? Tại sao đối với Tề Thiên Ngạo cũng...

“Cô cho là con điếm kia thật sự thích Triệt ca của cô? Ả ta chẳng qua chỉ muốn cướp đi của cô mà thôi, tất cả mọi thứ của cô ả đều muốn đoạt lấy!”

Tề Thiên Ngạo lạnh lùng mở miệng: "Lạc Tư Mạn, cô quá đơn thuần! Sống trong gia đình như vậy sao cô không học được tí thông minh nào?"

“Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao, ngôi nhà đó không có chỗ cho tôi, từ nhỏ tôi đã bị ném vào một cô nhi viện tệ nhất, suýt chút nữa tôi đã chết! Tôi và Triệt biết đến nhau từ nơi đó, chúng tôi làm bạn nhiều năm như vậy, thứ tình cảm đó anh hiểu rõ được không?’

Lạc Tư Mạn bỗng nhiên tựa vào lồng ngực hắn, Triệt nói sẽ lấy cô, cuối cùng bọn họ vẫn để lỡ mất nhau, cái đêm anh ấy nói muốn lấy cô, thật giả liệu có mấy phần?

“Thiên Ngạo, anh và Nhã Kỳ có hôn ước, anh biết Nhã Kỳ là bạn thân nhất của tôi, cô ấy và Triệt là hai người đối xử tốt nhất với tôi, van xin anh, đừng làm tổn thương cô ấy được không?”

“Tôi muốn lấy ai là việc của tôi, Lạc Tư Mạn, giống như tôi nói tôi muốn kết hôn với cô vậy, lời là tôi tùy tiện nói ra, còn cưới hay không là việc của tôi!”

Tề Thiên Ngạo tà tứ miêu tả hình dáng cô, hai con người đen láy lóe lên tia giận dữ không dễ phát giác: “Cô cứ như vậy muốn tôi cưới Nhã Kỳ, sau đó cô với cô ta cùng phục vụ tôi sao?”

"Không, không muốn..." Lạc Tư Mạn tuyệt vọng nhìn hắn: “Đồng ý với tôi đi, trước khi hai người kết hôn, tôi sẽ ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời anh, sau đó hai người kết hôn rồi, lập tức để tôi đi, được không? Tôi không biết cách tìm người đàn ông khác, tôi sẽ sống một cuộc sống an tĩnh một mình...”

“Cô muốn cứ như vậy rời khỏi tôi?”



Tề Thiên Ngạo cúi xuống, áp trán mình vào trán cô: “Không được suy nghĩ lung tung nữa, việc này cứ giao cho tôi giải quyết.”

“Giờ thì, vui lên đi, đi tắm cùng tôi...”

Tề Thiên Ngạo ôm lấy cô đi tới phòng tắm, hôn ước với Mạch Nhã Kỳ, hắn thật sự phải suy xét tốt một chút, ông hắn vì hắn nên quyết định lập hôn ước, ban đầu là vì Tề thị, hắn không phản đối, nhưng giờ Tề thị đã không còn đối thủ nào bì kịp, hắn đã không cần cô ta nữa!

Huống chi, hắn căn bản không yêu cô ta.

Tề Thiên Ngạo tiện tay cởi áo ngủ của hai người đặt ở một bên, bước vào bồn tắm trung đã đổ đầy nước ấm, “Ngoan, tới đây ngồi đi.”

Hắn tà tứ nhếch môi, nhìn Lạc Tư Mạn hai tay bao lấy gương mặt ngượng ngùng, kéo cô vào ngồi lên người hắn, để hắn ôm trong ngực: “Bảo bối, hưởng thụ cho tốt... Đừng nghĩ ngợi gì cả.”

Bàn tay hắn tùy ý trượt theo đường cong của cô, cắn cắn vành tai cô, nhẹ nhàng liếm láp, hắn cũng thật khó hiểu, bị thương nặng như vậy mà vẫn tràn trề tinh lực, vẫn muốn cùng cô làm lần nữa...

“Không muốn... Tề Thiên Ngạo, chúng ta vừa mới...” Lạc Tư Mạn nhẹ nhàng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn... Tề Thiên Ngạo cười xấu xa một tiếng, nhẹ nhàng gặm cắn vai cô: “Cô nghi ngờ thực lực của tôi?”

“Trên người anh còn có vết thương...” Lạc Tư Mạn mắc cỡ đỏ bừng mặt, cô cảm thấy không được tự nhiên đối với sự thay đổi này giữa hai người.

“Giờ không phải là lúc cô lo cho cơ thể tôi, bởi vì vật dưới thân tôi có đủ tinh lực để cô chịu không nổi!”

Tề Thiên Ngạo cười tà ác, nước trong bồn tắm lập tức văng tung tóe khắp nơi, hô hấp nam tính thô ráp cùng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Lạc Tư Mạn đệm thêm âm thanh lõm bõm dễ khiến người ta xấu hổ của nước chảy khiến phòng tắm dần nhuốm màu kiều diễm, hơi nước ấm áp lượn lờ trước gò má trắng mịn của Lạc Tư Mạn, cô khép hờ hai mắt quấn chặt lấy thân thể màu đồng cường tráng của hắn, lần đầu tiên cảm giác được thân thể và linh hồn nhẹ nhàng dung hợp với nhau....

Thật không ngờ một người quanh quẩn trước quỷ môn quan gần một tuần vẫn dồi dào tinh lực như vậy, từ phòng tắm đến trên giường lớn phòng ngủ, hắn dây dưa cùng cô tới hơn nửa đêm, rốt cuộc tới khi cả hai cực kì mỏi mệt mới ôm nhau nặng nề thiếp đi...

...

“Nhã Kỳ, cô chưa gặp Tề Thiên Ngạo bao lâu rồi?” Bên ống nghe truyền đến thanh âm lười biếng của Tả Thiếu Dương.

Mạch Nhã Kỳ hơi ngẩn ra, từ sau lần tách ra hôm trước, thật giống như rất lâu rồi không thấy Tề Thiên Ngạo và Mạn nhi đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook