Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù
Chương 9
Nhuế Bích Thanh
26/06/2019
Đối diện với ánh mắt đó của cô, nộ khí của Tề Thiên Ngạo chợt biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn siết chặt nắm tay, liếc nhìn dấu tay đỏ hồng sưng lên trên má cô, thầm tự trách mình sao lại nổi giận chỉ vì nấy câu nói của cô.
“Cô cho rằng tôi cần tim cô lắm hả?”
Hằn khoanh tay cao cao tại thượng nhìn xuống người phụ nữ nhỏ gầy yếu ớt kia, tự hỏi vì sao trong cơ thể nhỏ bé yếu đuối ấy lại ẩn chứa biết bao kiên cường và cố chấp đến mức ngu xuẩn như thế!
Đúng vậy. Với hắn, phụ nữ kiên cường chính là ngu xuẩn. Khụ nữ nên nhu nhược dựa vào đàn ông chứ không phải mưu toan khiêu chiến với uy nghiêm của đàn ông! Đây vẫn là chân lý nhất quán của hắn!
“Cô chỉ là món đồ chơi của tôi. Là một thứ đồ chơi tôi ném trên giường mà thôi. Là đàn bà đừng có tưởng rằng mình quan trọng lắm!
Tề Thiên Ngạo đẩy cô xuống giường, dưới đôi mày rậm, hai con mắt thân thúy nhìn cô như một con mèo nhìn con chuột trong tay: “Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của đồ chơi là được rồi.”
“Tới khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”
Không để ý đến sự khiêu khích của hắn, Lạc Tư Mạn lạnh lùng hỏi. Nhớ lại hôm qua bị hắn cưỡng bức chiếm đoạt, cô tự nhận mình không may bị chó cắn!
Động tác của Tề Thiên Ngạo hơi chậm lại, nhưng vẫn không buông cô ra, ngọt ngào đáp: “Đương nhiên là phải chờ đến khi chủ nhân chơi chán cô rồi cô mới có thể ngoan ngoãn bò đi…”
Bị hắn lăng nhục như vậy suýt nữa cô lại khóc, nhưng cô không muốn khóc nữa. Không có nhà, không có chỗ dựa, không có người thân, cũng chẳng có người yêu, cô chỉ có một mình. Lạc Tư Mạn, cô chỉ có một mình!
“Tề Thiên Ngạo, anh muốn chơi sao? Được…”
Lạc Tư Mạn thở ra một hơi, cứ như vậy mà trần truồng ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt hắn: “Bọn đàn ông các anh sẽ cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ như tượng gỗ chứ?”
Khóe môi cô cong lên: “Tôi chờ anh chơi chán tôi. Nhanh nhé.”
Cô nhẹ nhàng như thể đang nói một chuyện gì đó chẳng liên quan tới mình khiến cho Tề Thiên Ngạo phẫn nộ. Đáng chết!
Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ này lại khiến cho hắn nổi giận lần thứ hai! Thật đúng là đã xem thường cô ta rồi!
“Bé con…”
Tề Thiên Ngạo nghiêng người đè xuống, nắm chặt lấy cằm cô buộc cô phải nhìn mình, lạnh lùng như một con thú khát máu nói: “Đàn bà trên giường của Tề Thiên Ngạo tôi chưa bao giờ được làm con rối!”
Hằn hạ thân xuống, toàn thân đè úp lên người Lạc Tư Mạn: “Dù cô có là người chết tôi cũng sẽ khiến cô phải sung sướng mà kêu rên thành tiếng!”
“Hèn hạ!”
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Cô đã chọc phải ma quỷ rồi sao?
Không muốn. Cô thề sẽ không hầu hạ dưới thân hắn. Thề sẽ không!
“Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên sẽ làm chuyện khiến cô sung sướng!”
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông dần bị dục vọng xâm chiếm. Đầu lưỡi khéo léo lướt qua môi cô. Lạc Tư Mạn cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ ngượng ngùng kia được lách ra.
Hắn siết chặt nắm tay, liếc nhìn dấu tay đỏ hồng sưng lên trên má cô, thầm tự trách mình sao lại nổi giận chỉ vì nấy câu nói của cô.
“Cô cho rằng tôi cần tim cô lắm hả?”
Hằn khoanh tay cao cao tại thượng nhìn xuống người phụ nữ nhỏ gầy yếu ớt kia, tự hỏi vì sao trong cơ thể nhỏ bé yếu đuối ấy lại ẩn chứa biết bao kiên cường và cố chấp đến mức ngu xuẩn như thế!
Đúng vậy. Với hắn, phụ nữ kiên cường chính là ngu xuẩn. Khụ nữ nên nhu nhược dựa vào đàn ông chứ không phải mưu toan khiêu chiến với uy nghiêm của đàn ông! Đây vẫn là chân lý nhất quán của hắn!
“Cô chỉ là món đồ chơi của tôi. Là một thứ đồ chơi tôi ném trên giường mà thôi. Là đàn bà đừng có tưởng rằng mình quan trọng lắm!
Tề Thiên Ngạo đẩy cô xuống giường, dưới đôi mày rậm, hai con mắt thân thúy nhìn cô như một con mèo nhìn con chuột trong tay: “Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của đồ chơi là được rồi.”
“Tới khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi?”
Không để ý đến sự khiêu khích của hắn, Lạc Tư Mạn lạnh lùng hỏi. Nhớ lại hôm qua bị hắn cưỡng bức chiếm đoạt, cô tự nhận mình không may bị chó cắn!
Động tác của Tề Thiên Ngạo hơi chậm lại, nhưng vẫn không buông cô ra, ngọt ngào đáp: “Đương nhiên là phải chờ đến khi chủ nhân chơi chán cô rồi cô mới có thể ngoan ngoãn bò đi…”
Bị hắn lăng nhục như vậy suýt nữa cô lại khóc, nhưng cô không muốn khóc nữa. Không có nhà, không có chỗ dựa, không có người thân, cũng chẳng có người yêu, cô chỉ có một mình. Lạc Tư Mạn, cô chỉ có một mình!
“Tề Thiên Ngạo, anh muốn chơi sao? Được…”
Lạc Tư Mạn thở ra một hơi, cứ như vậy mà trần truồng ngoan ngoãn nằm xuống trước mặt hắn: “Bọn đàn ông các anh sẽ cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ như tượng gỗ chứ?”
Khóe môi cô cong lên: “Tôi chờ anh chơi chán tôi. Nhanh nhé.”
Cô nhẹ nhàng như thể đang nói một chuyện gì đó chẳng liên quan tới mình khiến cho Tề Thiên Ngạo phẫn nộ. Đáng chết!
Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ này lại khiến cho hắn nổi giận lần thứ hai! Thật đúng là đã xem thường cô ta rồi!
“Bé con…”
Tề Thiên Ngạo nghiêng người đè xuống, nắm chặt lấy cằm cô buộc cô phải nhìn mình, lạnh lùng như một con thú khát máu nói: “Đàn bà trên giường của Tề Thiên Ngạo tôi chưa bao giờ được làm con rối!”
Hằn hạ thân xuống, toàn thân đè úp lên người Lạc Tư Mạn: “Dù cô có là người chết tôi cũng sẽ khiến cô phải sung sướng mà kêu rên thành tiếng!”
“Hèn hạ!”
Lạc Tư Mạn cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Cô đã chọc phải ma quỷ rồi sao?
Không muốn. Cô thề sẽ không hầu hạ dưới thân hắn. Thề sẽ không!
“Anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên sẽ làm chuyện khiến cô sung sướng!”
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông dần bị dục vọng xâm chiếm. Đầu lưỡi khéo léo lướt qua môi cô. Lạc Tư Mạn cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ ngượng ngùng kia được lách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.