Chương 73: Đa Lạp Thay Đồ
Nhất Bán Công Tử
30/12/2021
Lén lút đi trên hành lang, vài nữ hầu nhìn thấy nàng liền nho nhỏ dùng tiếng Thổ Áo nghị luận. Hạ Trọng Hiểu vào đại học có bắt buộc học thêm một ngôn ngữ, nàng liền chọn học tiếng Thổ Áo, nhưng học hai năm cũng chỉ biết chào hỏi đơn giản. Đến bây giờ nàng còn chẳng biết tại sao mình vượt qua được kì thi khắc nghiệt trong trường đại học.
Đáng tiếc vẫn bị thống lĩnh phát hiện, lớn tiếng quát: “Hạ tiểu thư ngươi không được đi ra ngoài.”
“Tại sao?” Hạ Trọng Hiểu ôm túi xách lùi về sau mấy bước: “Ta phải về nhà, ta làm xong việc rồi.”
Thật ra nàng còn chẳng quét dọn được 1cm trong phòng công chúa.
Thống lĩnh bước đến trước mặt nàng làm động tác chào rồi mở miệng nhắc nhở: “Ngươi sao lại mặc quần áo của công chúa ra ngoài vậy?”
“Hả? Ta…”
Nhìn áo sơ mi trên người, Hạ Trọng Hiểu thầm than không ổn, công chúa nhiều quần áo như vậy sao thống lĩnh vẫn có thể phát hiện ra?
“Dù cho công chúa đưa ngươi thì ngươi cũng không được phép mặc trang phục hoàng gia ra đường như vậy.”
“Trang phục hoàng gia?”
Thống lĩnh thấy nàng nghệch mặt ra liền hảo tâm giải thích: “Quần áo của công chúa điện hạ thường được thợ may trong hoàng gia thiết kế riêng. Ngài mặc trang phục này đi ra đường nhất định sẽ bị quần chúng phát giác, ảnh hưởng không tốt đến thể diện công chúa điện hạ.”
Hạ Trọng Hiểu thở dài não nề, nàng cư nhiên lấy ngay bộ quần áo được thiết kế riêng, thảo nào thống lĩnh nhìn một cái liền phát hiện. Đành phải chọn một bộ đồ khác để thay, nhưng vừa quay đầu liền bắt gặp Gerae đỏ mắt ghen tị đứng phía sau.
“Ai cho ngươi mặc quần áo của công chúa điện hạ?” Gerae nói như hét lên, giận dữ túm lấy cổ áo nàng kéo mạnh: “Ngươi mau cởi ra! Mau cởi ra cho ta!!”
Bị lắc đến đầu choáng mắt hoa, Hạ Trọng Hiểu khóc ròng trong lòng, nàng cũng có muốn mặc quần áo của Uy Tử Cầm ra đường đâu a. Gerae càng nhìn càng chướng mắt quyết định dùng sức xé quần áo của Hạ Trọng Hiểu ngay giữa khuôn viên biệt thự.
Hạ Trọng Hiểu liều mạng ghì chặt quần áo: “Ngươi làm cái gì vậy? Ta đi thay là được rồi!”
“Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ, hôm nay ta phải vạch mặt ngươi!”
Gerae mục đích muốn Hạ Trọng Hiểu mất mặt trước mọi người mới ra tay xé áo sơ mi nàng đang mặc, bất quá khí lực khôn trạch yếu ớt giằng co nhau bất phân thắng bại. Chó ngáp phải ruồi mà Gerae giật đứt hai nút áo đầu tiên, da thịt trắng tuyết cùng xương quai xanh đẹp mắt lần lượt bại lộ trong không khí.
Gerae còn định giật tung ba nút còn lại thì vai bị ai đó nắm lấy ném ngược ra sau, mất thăng bằng ngã chỏng vó dưới đất.
Nữ hầu xung quanh cuống quít đỡ nàng đứng dậy: “Gerae tiểu thư!”
Hạ Trọng Hiểu ngồi thụp xuống ôm lấy cổ áo bị kéo đứt, cơ hồ thấy được cả đồ lót Doraemon ở bên trong. Thống lĩnh bị công chúa điện hạ ném cho ánh mắt chán ghét liền tự giác quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn lung tung.
“Các ngươi đang làm cái gì ở đây?”
Gerae bị công chúa hất ngã trên đất liền bưng mặt hu hu khóc: “Công chúa vì một khôn trạch Cáp Á Lợi mà khi dễ ta, quay về Thổ Áo ta nhất định phải tìm hoàng hậu nói chuyện.”
“Ngươi muốn nói bao nhiêu thì nói, đừng nghĩ có thể lấy hoàng hậu đe dọa được ta.”
“Là cô ta gây sự trước!” Gerae mặt nhỏ trắng bệch, thút tha thút thít chỉ vào Hạ Trọng Hiểu mà cáo trạng: “Là cô ta dám mặc quần áo của công chúa điện hạ đi lung tung nên ta mới dạy dỗ cô ta mấy câu.”
Uy Tử Cầm quét mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu đang ngồi xổm bên cạnh, đúng là đối phương đang mặc quần áo của nàng, còn dùng ánh mắt oán hận mà tố cáo.
“Là ta cho nàng mặc.”
Gerae suy sụp ngã ngồi xuống đất lần nữa, run run mở miệng: “Ngài cho cô ta mặc áo của ngài? Công chúa, ngài không phải sẽ lấy ta sao? Hoàng hậu đã nói chúng ta…”
“Đó là hoàng hậu nói, không phải ta, dù nữ hoàng đích thân lên tiếng với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Mặt Gerae cắt không còn một giọt máu, bưng mặt khóc lóc thảm thiết. Nữ hầu bên cạnh tránh cho nàng chọc giận công chúa mà lôi nàng quay về hậu viện để quản gia giải quyết.
Hạ Trọng Hiểu không có tâm tư cười nhạo Gerae, chỉ mong có một bộ quần áo khác để thay, nàng không thể ăn mặc như vậy mà đi ra đường được. Nghe phạch một tiếng, trên người khoác thêm một lớp áo dạ màu ghi, thoang thoảng mùi hương đặc trưng trên cơ thể Uy Tử Cầm.
“Lên phòng.”
Kéo áo khoác dạ ra phía trước che chắn phần nút áo bị giật đứt, Hạ Trọng Hiểu chậm rì rì đi theo sau lưng Uy Tử Cầm, kế hoạch đào tẩu của nàng xem như thất bại.
Về phòng Uy Tử Cầm liền mở tủ quần áo ra, ngoắc tay bảo nàng đến gần.
Hạ Trọng Hiểu rụt rè đến: “Ta không cố ý lấy quần áo của ngươi đâu, nhưng bởi vì áo của ta…”
“Nhìn thật kỹ, ngăn này và ngăn phía trên đều là quần áo thiết kế riêng cho hậu duệ hoàng thất nên ngươi không được phép mặc ra ngoài. Còn tủ bên kia và hai ngăn dưới tùy ý ngươi chọn, mặc vừa cái nào thì mặc, đồ lót thì ở ngăn này, chọn vài cái mới để thay đi.”
“Ta mới không thay đồ lót! Doraemon của ta rất đáng yêu!!”
Hạ Trọng Hiểu đẩy Uy Tử Cầm qua một bên, tiện tay lấy chiếc váy ở ngăn dưới để thay. Dáng người của nàng và Uy Tử Cầm khác biệt khá lớn, ngoại trừ chân dài thì ngực và mông nàng cũng lớn hơn, cho nên mặc váy vẫn thích hợp nhất.
“Ngươi ra ngoài cho ta thay đồ.”
Uy Tử Cầm trừng mắt: “Đây là phòng của ta.”
“Nhưng ta phải thay đồ, hay ngươi muốn ta ở ngoài hoa viên thay?”
Không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, Uy Tử Cầm bước ra khỏi phòng, không quên ném cho Hạ Trọng Hiểu một cái liếc mắt.
Cố tình kéo dài thời gian thay quần áo, Hạ Trọng Hiểu ngồi trên bàn hảo hảo thưởng thức hồng trà. Thuận tiện ăn một chút rau quả tươi mát, lật quyển sách toàn chữ Thổ Áo giả vờ nghiền ngẫm, cuộc sống hoàng gia đúng là thoải mái. Đáng tiếc giây phút hưởng thụ không được bao lâu thì cửa phòng bị đẩy ra, Uy Tử Cầm trên mặt nổi ba đường hắc tuyến tiêu sái nhấc chân bước vào.
Hạ Trọng Hiểu đặt lại sách lên bàn, lúng túng rời khỏi ghế: “Hì, ngươi sao lại vào phòng rồi?”
“Đây là phòng của ta.”
Uy Tử Cầm ngồi xuống ghế, khuỷu tay gác lên mặt bàn, nghiêng đầu chất vấn Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi gan cũng thật lớn, dám chiếm dụng phòng còn uống hết hồng trà của ta.”
“Uống một chút thì làm sao, trước đây ngươi cũng ăn không ít bánh quy của ta rồi.” Hạ Trọng Hiểu cẩn thận lùi về sau một đoạn, đảo mắt nhìn khắp phòng rồi nói: “Cũng không còn chuyện gì nữa vậy thì ta về trước đây, ta còn có việc.”
“Không được, quét dọn xong rồi đi.”
“Phòng của ngươi ngày nào chẳng có nữ hầu quét dọn, ta thật sự có việc gấp phải về, ngươi tha cho ta một ngày có được không?”
“Ha, việc gấp?” Uy Tử Cầm nhịn không được mỉa mai một câu: “Ngươi là muốn về hẹn hò nên mới gấp gáp về như vậy.”
“Ngươi có thể suy nghĩ một cách đơn giản hơn là ta có việc phải về không?” Hạ Trọng Hiểu buồn bực ném cho nàng một cái liếc mắt: “Ta chỉ muốn về nhà ăn cơm với đa đa, một tuần về nhà được có một ngày, ta không thể lãng phí thời gian ở đây được.”
“Lãng phí thời gian?”
Nghe thấy giọng điệu bất thiện của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu nhanh miệng sửa lại: “À không! Là ta không thể hầu hạ lâu hơn nữa, ta cần trở về nhà bồi cạnh đa đa.”
Uy Tử Cầm không trả lời, yên tĩnh xử lý bữa trưa của mình. Hạ Trọng Hiểu nóng ruột chờ ở bên cạnh lại chẳng nghe được câu trả lời, đành phải kéo ghế ngồi xuống đợi công chúa ăn xong rồi tính tiếp.
Mắt thấy Uy Tử Cầm khổ sở ăn thịt viên hầm nhạt nhẽo ở trên bàn, trong lòng thương cảm một phen mà mở miệng: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu ngươi thắng thì bánh quy của ta sẽ cho ngươi, còn thua thì ngươi ăn thịt viên.”
“Còn ngươi?”
“Ta không…”
Bị công chúa điện hạ liếc một cái, Hạ Trọng Hiểu vội vàng sửa lại: “Ta cũng vậy.”
Đây còn không phải tự cầm đá đập vào chân mình sao?
Uy Tử Cầm ưu nhã cầm khăn lau sạch khóe môi: “Chơi thế nào?”
“Tung đồng xu đi.” Hạ Trọng Hiểu lấy trong túi xách một đồng xu đặt lên bàn: “Ngươi đoán là sấp hay ngửa, đúng thì ngươi thắng.”
“Đơn giản như vậy?”
“Đừng có mà tự cao, ta thừa biết ngươi là quỷ xui xẻo.”
Khi còn học cao nhất trong lớp thường rút thăm chọn người trực nhật, lần nào cũng là Uy Tử Cầm bốc trúng thăm đỏ. Trong lớp đều nói Uy Tử Cầm có bàn tay thối, chỉ cần chơi trò may rủi thì ngươi thua nhất định là nàng.
Uy Tử Cầm hắng giọng ho hai tiếng cho bớt xấu hổ: “Nhanh lên.”
Hạ Trọng Hiểu tung đồng xu lên không rồi chụp xuống úp lên mặt bàn, nhấc nhấc chân mày ý bảo nàng mau trả lời.
“Sấp.”
Nghi hoặc nhấc tay lên, không ngờ đồng xu mặt sấp.
“Sao có thể?”
“Cái này không phải may rủi.” Uy Tử Cầm chỉ vào huyệt thái dương: “Phải dùng não.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Có vẻ nàng lại bê thêm một tảng đá rất rất lớn để tự đập vào chân.
Mùi vị thịt viên hầm đến giờ Hạ Trọng Hiểu vẫn còn nhớ rất rõ, sầu mi khổ kiếm cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng. Chưa được ba giây lập tức bùng nổ, hoảng loạn tìm nước uống, sao thịt viên hầm lại cay như vậy a?
Uy Tử Cầm bị nàng dọa sợ vội vàng rót thêm hồng trà vào tách.
Hạ Trọng Hiểu một ngụm lại một ngụm quán sạch tách trà, vẫn còn rất cay, oán hận trừng mắt: “Ta không ăn được cay nên ngươi cố tình hãm hại ta?”
“Cay?” Uy Tử Cầm xúc một miếng thịt viên ăn thử, mặt vô biểu tình ngẩng đầu nhìn Hạ Trọng Hiểu: “Không có cay.”
“Rõ ràng rất cay, mặt ta cũng đỏ hết rồi còn giả được sao?”
Lưỡi giống như bị kim châm chích đau nhức, Hạ Trọng Hiểu khẩn trương uống thêm một tách hồng trà, cảm giác nóng rát vẫn không thuyên giảm. Đa tỷ ở nhà đều biết nàng không thể ăn cay, bản thân nàng cũng không phải kiểu người thích thử thách, đụng đến món cay nóng mặt liền bị hung đỏ như mông khỉ.
“Cay muốn chết!”
“Để ta xem, đừng cử động.”
Chủ động nâng cằm Hạ Trọng Hiểu lên để dễ quan sát lưỡi nhỏ bị thịt viên cay làm sưng tấy lên. Mặc dù biết Hạ Trọng Hiểu không thể ăn cay nhưng cũng không nghĩ nàng ăn cay kém như vậy.
“Cay lắm sao?”
Hạ Trọng Hiểu gật gật đầu, đáng thương mở miệng: “Thịt hầm của ngươi cay muốn chết, ta không chơi nữa.”
Uy Tử Cầm cũng không nói gì, xoay người đứng lên ấn phím trên điện thoại. Lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Uông quản gia chỉnh tề đứng trước cửa phòng.
“Công chúa điện hạ có gì phân phó?”
“Lấy một ít đá lạnh đến.”
Uông quản gia ở ngoài cửa vâng dạ nhận mệnh, chốc sau bưng một chén thủy tinh đựng đầy đá viên bước vào. Vừa vặn trông thấy Hạ tiểu thư ngồi bên bàn, trên người thay đổi bộ quần áo khác, liên tục uống hồng trà của công chúa điện hạ.
Ý vị thâm trường bưng chén đá lạnh đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Tiểu thư, thức ăn Thổ Áo vốn cay nóng ngươi nên cẩn thận.”
Hạ Trọng Hiểu không nghe ra ý tứ kỳ quái trong lời nói của Uông quản gia, gấp gáp lấy một viên đá cho vào miệng, cảm giác nóng rát trên lưỡi phần nào giảm bớt.
“Sao rồi?”
“Còn đau.” Hạ Trọng Hiểu với tay lấy thêm một viên đá: “Cay như vậy ngươi cũng ăn được đúng là lợi hại.”
Uy Tử Cầm thừa biết Hạ Trọng Hiểu đang mỉa mai thức ăn Thổ Áo không ngon, cũng không cho ý kiến gì, tiện tay đưa hồng trà qua cho nàng.
“Không uống nữa, ta uống hồng trà muốn no rồi.”
Hạ Trọng Hiểu nhìn đồng hồ trên bàn, không ngờ chỉ nói mấy câu mà đã hơn 3h rồi, vội vàng cầm túi xách quay về nhà ăn cơm chiều với đa đa.
“Ngươi đi đâu?”
“Ta về nhà với đa đa.”
Nhớ đến gì đó, Hạ Trọng Hiểu chạy đến tủ quần áo của Uy Tử Cầm lục tìm gì đó, tranh thủ nhét đồ ăn vặt vào trong rồi chạy ra khỏi phòng.
Uy Tử Cầm đưa mắt nhìn theo, hai chân mày thoáng chau lại, buồn bực quay trở về chỗ ngồi. Uông quản gia tranh thủ bước lên giúp nàng dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, dùng khăn lau sơ qua một lần rồi thay một tách trà mới.
“Công chúa điện hạ, quần áo của Hạ tiểu thư xử lý thế nào?”
Nhìn lướt qua áo thun trên sàn nhà, Uy Tử Cầm lạnh giọng phân phó: “Để yên ở đó, ngươi lui xuống đi.”
“Lần sau có cần thay đổi độ cay trong thịt hầm?”
Uy Tử Cầm liếc mắt, yên tĩnh thưởng thức tách trà của mình.
Uông quản gia dùng ngón chân nghĩ cũng biết đáp án: “Ta sẽ dặn dò người hầu chuẩn bị, công chúa yên tâm. Đúng rồi, vương tử Frick sắp đến, công chúa dự tính để ngài ấy ở phòng nào?”
“Tùy tiện an bài đi, dù sao Frick hắn cũng không chịu nổi ngột ngạt trong biệt thự hoàng gia.”
“Vậy còn trường học? Vương tử Frick có nguyện vọng vào đại học Tế Nam, học cùng chuyên ngành với Hạ tiểu thư.”
“Đưa hồ sơ của hắn đến Bắc Sơn, bảo hiệu trưởng giải quyết.”
Hoàng gia Thổ Áo phân ra hai cực rõ ràng, một bên là quốc vương còn một bên là nữ hoàng. Do nữ hoàng không có càn nguyên nên mới đưa cháu trai của mình kế vị, nhưng bản thân nữ hoàng không cam tâm đem đế vị nhường cho người khác. Đợi đại công chúa sinh con liền mang Freya công chúa về Thổ Áo đào tạo trở thành vương trữ tương lai. Cho nên dù là vương tử Frick hay là công chúa Freya ai cũng không thể đắc tội nữa, nếu may mắn ngồi đúng thuyền sẽ trở thành hoàng hậu Thổ Áo. Không biết bao nhiêu cô gái Thổ Áo ngày đêm mong ngóng trở thành bạn lữ của vương tử Frick hoặc công chúa Freya, không làm được hoàng hậu vẫn có thể làm công nương danh giá.
Uông quản gia ngồi cùng thuyền với nữ hoàng, chiếu cố công chúa Freya khi nàng còn nhỏ. Chút biến hóa của nàng lẽ nào hắn nhìn không ra, Hạ tiểu thư kia sớm đã ngồi vững vị trí công nương, chỉ là không hiểu tại sao hai người vẫn có chút xa cách.
“Công chúa, ngài có tính toán gì không?” Uông quản gia trong lòng canh cánh lo sợ mà hối thúc: “Ngài cũng đã hai mươi tuổi, Thổ Áo đang trong thời gian đề cử vương trữ, nếu ngài không tranh thủ công sức bao năm qua của nữ hoàng đều biến thành vô ích. Hơn nữa đại công chúa cũng đã nói rõ nguyện vọng của mình, công chúa cầu ngài suy nghĩ cho đại cục.”
“Frick còn chưa gấp ta cần gì phải khẩn trương?” Uy Tử Cầm ngả người dựa vào lưng ghế, quan sát cảnh vật sau tấm kính: “Vị trí vương trữ này rơi vào tay ai cũng vậy, ta không có hứng thú.”
“Công chúa điện hạ!”
“Ta vì nữ hoàng làm không ít chuyện, đáp ứng bao nhiêu nguyện vọng của mẹ, như vậy vẫn chưa đủ sao? Đến bao giờ ta mới thật sự được làm chính mình?”
Uông quản gia thần sắc ngưng trọng, chán chường trút một tiếng thở dài: “Công chúa, ngài là niềm hy vọng của đại công chúa và nữ hoàng, ngài không nghĩ cho họ cũng phải nghĩ cho ngoại mẫu ngài chứ. Chí ít ngài cũng phải nghĩ đến Hạ tiểu thư, ta thấy…”
“Dù ta có là công chúa hay không cũng chẳng thay đổi được gì.”
Uy Tử Cầm chậm chạp đứng dậy, một đường đi đến chỗ áo thun bị vứt trên sàn nhà: “Ta và nàng không thể quay lại được nữa rồi.”
Uông quản gia đứng ngẩn một hồi lâu, hắn quả nhiên đoán không sai, giữa công chúa và Hạ tiểu thư đúng là đã xảy ra chuyện.
Đáng tiếc vẫn bị thống lĩnh phát hiện, lớn tiếng quát: “Hạ tiểu thư ngươi không được đi ra ngoài.”
“Tại sao?” Hạ Trọng Hiểu ôm túi xách lùi về sau mấy bước: “Ta phải về nhà, ta làm xong việc rồi.”
Thật ra nàng còn chẳng quét dọn được 1cm trong phòng công chúa.
Thống lĩnh bước đến trước mặt nàng làm động tác chào rồi mở miệng nhắc nhở: “Ngươi sao lại mặc quần áo của công chúa ra ngoài vậy?”
“Hả? Ta…”
Nhìn áo sơ mi trên người, Hạ Trọng Hiểu thầm than không ổn, công chúa nhiều quần áo như vậy sao thống lĩnh vẫn có thể phát hiện ra?
“Dù cho công chúa đưa ngươi thì ngươi cũng không được phép mặc trang phục hoàng gia ra đường như vậy.”
“Trang phục hoàng gia?”
Thống lĩnh thấy nàng nghệch mặt ra liền hảo tâm giải thích: “Quần áo của công chúa điện hạ thường được thợ may trong hoàng gia thiết kế riêng. Ngài mặc trang phục này đi ra đường nhất định sẽ bị quần chúng phát giác, ảnh hưởng không tốt đến thể diện công chúa điện hạ.”
Hạ Trọng Hiểu thở dài não nề, nàng cư nhiên lấy ngay bộ quần áo được thiết kế riêng, thảo nào thống lĩnh nhìn một cái liền phát hiện. Đành phải chọn một bộ đồ khác để thay, nhưng vừa quay đầu liền bắt gặp Gerae đỏ mắt ghen tị đứng phía sau.
“Ai cho ngươi mặc quần áo của công chúa điện hạ?” Gerae nói như hét lên, giận dữ túm lấy cổ áo nàng kéo mạnh: “Ngươi mau cởi ra! Mau cởi ra cho ta!!”
Bị lắc đến đầu choáng mắt hoa, Hạ Trọng Hiểu khóc ròng trong lòng, nàng cũng có muốn mặc quần áo của Uy Tử Cầm ra đường đâu a. Gerae càng nhìn càng chướng mắt quyết định dùng sức xé quần áo của Hạ Trọng Hiểu ngay giữa khuôn viên biệt thự.
Hạ Trọng Hiểu liều mạng ghì chặt quần áo: “Ngươi làm cái gì vậy? Ta đi thay là được rồi!”
“Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ, hôm nay ta phải vạch mặt ngươi!”
Gerae mục đích muốn Hạ Trọng Hiểu mất mặt trước mọi người mới ra tay xé áo sơ mi nàng đang mặc, bất quá khí lực khôn trạch yếu ớt giằng co nhau bất phân thắng bại. Chó ngáp phải ruồi mà Gerae giật đứt hai nút áo đầu tiên, da thịt trắng tuyết cùng xương quai xanh đẹp mắt lần lượt bại lộ trong không khí.
Gerae còn định giật tung ba nút còn lại thì vai bị ai đó nắm lấy ném ngược ra sau, mất thăng bằng ngã chỏng vó dưới đất.
Nữ hầu xung quanh cuống quít đỡ nàng đứng dậy: “Gerae tiểu thư!”
Hạ Trọng Hiểu ngồi thụp xuống ôm lấy cổ áo bị kéo đứt, cơ hồ thấy được cả đồ lót Doraemon ở bên trong. Thống lĩnh bị công chúa điện hạ ném cho ánh mắt chán ghét liền tự giác quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn lung tung.
“Các ngươi đang làm cái gì ở đây?”
Gerae bị công chúa hất ngã trên đất liền bưng mặt hu hu khóc: “Công chúa vì một khôn trạch Cáp Á Lợi mà khi dễ ta, quay về Thổ Áo ta nhất định phải tìm hoàng hậu nói chuyện.”
“Ngươi muốn nói bao nhiêu thì nói, đừng nghĩ có thể lấy hoàng hậu đe dọa được ta.”
“Là cô ta gây sự trước!” Gerae mặt nhỏ trắng bệch, thút tha thút thít chỉ vào Hạ Trọng Hiểu mà cáo trạng: “Là cô ta dám mặc quần áo của công chúa điện hạ đi lung tung nên ta mới dạy dỗ cô ta mấy câu.”
Uy Tử Cầm quét mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu đang ngồi xổm bên cạnh, đúng là đối phương đang mặc quần áo của nàng, còn dùng ánh mắt oán hận mà tố cáo.
“Là ta cho nàng mặc.”
Gerae suy sụp ngã ngồi xuống đất lần nữa, run run mở miệng: “Ngài cho cô ta mặc áo của ngài? Công chúa, ngài không phải sẽ lấy ta sao? Hoàng hậu đã nói chúng ta…”
“Đó là hoàng hậu nói, không phải ta, dù nữ hoàng đích thân lên tiếng với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Mặt Gerae cắt không còn một giọt máu, bưng mặt khóc lóc thảm thiết. Nữ hầu bên cạnh tránh cho nàng chọc giận công chúa mà lôi nàng quay về hậu viện để quản gia giải quyết.
Hạ Trọng Hiểu không có tâm tư cười nhạo Gerae, chỉ mong có một bộ quần áo khác để thay, nàng không thể ăn mặc như vậy mà đi ra đường được. Nghe phạch một tiếng, trên người khoác thêm một lớp áo dạ màu ghi, thoang thoảng mùi hương đặc trưng trên cơ thể Uy Tử Cầm.
“Lên phòng.”
Kéo áo khoác dạ ra phía trước che chắn phần nút áo bị giật đứt, Hạ Trọng Hiểu chậm rì rì đi theo sau lưng Uy Tử Cầm, kế hoạch đào tẩu của nàng xem như thất bại.
Về phòng Uy Tử Cầm liền mở tủ quần áo ra, ngoắc tay bảo nàng đến gần.
Hạ Trọng Hiểu rụt rè đến: “Ta không cố ý lấy quần áo của ngươi đâu, nhưng bởi vì áo của ta…”
“Nhìn thật kỹ, ngăn này và ngăn phía trên đều là quần áo thiết kế riêng cho hậu duệ hoàng thất nên ngươi không được phép mặc ra ngoài. Còn tủ bên kia và hai ngăn dưới tùy ý ngươi chọn, mặc vừa cái nào thì mặc, đồ lót thì ở ngăn này, chọn vài cái mới để thay đi.”
“Ta mới không thay đồ lót! Doraemon của ta rất đáng yêu!!”
Hạ Trọng Hiểu đẩy Uy Tử Cầm qua một bên, tiện tay lấy chiếc váy ở ngăn dưới để thay. Dáng người của nàng và Uy Tử Cầm khác biệt khá lớn, ngoại trừ chân dài thì ngực và mông nàng cũng lớn hơn, cho nên mặc váy vẫn thích hợp nhất.
“Ngươi ra ngoài cho ta thay đồ.”
Uy Tử Cầm trừng mắt: “Đây là phòng của ta.”
“Nhưng ta phải thay đồ, hay ngươi muốn ta ở ngoài hoa viên thay?”
Không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, Uy Tử Cầm bước ra khỏi phòng, không quên ném cho Hạ Trọng Hiểu một cái liếc mắt.
Cố tình kéo dài thời gian thay quần áo, Hạ Trọng Hiểu ngồi trên bàn hảo hảo thưởng thức hồng trà. Thuận tiện ăn một chút rau quả tươi mát, lật quyển sách toàn chữ Thổ Áo giả vờ nghiền ngẫm, cuộc sống hoàng gia đúng là thoải mái. Đáng tiếc giây phút hưởng thụ không được bao lâu thì cửa phòng bị đẩy ra, Uy Tử Cầm trên mặt nổi ba đường hắc tuyến tiêu sái nhấc chân bước vào.
Hạ Trọng Hiểu đặt lại sách lên bàn, lúng túng rời khỏi ghế: “Hì, ngươi sao lại vào phòng rồi?”
“Đây là phòng của ta.”
Uy Tử Cầm ngồi xuống ghế, khuỷu tay gác lên mặt bàn, nghiêng đầu chất vấn Hạ Trọng Hiểu: “Ngươi gan cũng thật lớn, dám chiếm dụng phòng còn uống hết hồng trà của ta.”
“Uống một chút thì làm sao, trước đây ngươi cũng ăn không ít bánh quy của ta rồi.” Hạ Trọng Hiểu cẩn thận lùi về sau một đoạn, đảo mắt nhìn khắp phòng rồi nói: “Cũng không còn chuyện gì nữa vậy thì ta về trước đây, ta còn có việc.”
“Không được, quét dọn xong rồi đi.”
“Phòng của ngươi ngày nào chẳng có nữ hầu quét dọn, ta thật sự có việc gấp phải về, ngươi tha cho ta một ngày có được không?”
“Ha, việc gấp?” Uy Tử Cầm nhịn không được mỉa mai một câu: “Ngươi là muốn về hẹn hò nên mới gấp gáp về như vậy.”
“Ngươi có thể suy nghĩ một cách đơn giản hơn là ta có việc phải về không?” Hạ Trọng Hiểu buồn bực ném cho nàng một cái liếc mắt: “Ta chỉ muốn về nhà ăn cơm với đa đa, một tuần về nhà được có một ngày, ta không thể lãng phí thời gian ở đây được.”
“Lãng phí thời gian?”
Nghe thấy giọng điệu bất thiện của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu nhanh miệng sửa lại: “À không! Là ta không thể hầu hạ lâu hơn nữa, ta cần trở về nhà bồi cạnh đa đa.”
Uy Tử Cầm không trả lời, yên tĩnh xử lý bữa trưa của mình. Hạ Trọng Hiểu nóng ruột chờ ở bên cạnh lại chẳng nghe được câu trả lời, đành phải kéo ghế ngồi xuống đợi công chúa ăn xong rồi tính tiếp.
Mắt thấy Uy Tử Cầm khổ sở ăn thịt viên hầm nhạt nhẽo ở trên bàn, trong lòng thương cảm một phen mà mở miệng: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu ngươi thắng thì bánh quy của ta sẽ cho ngươi, còn thua thì ngươi ăn thịt viên.”
“Còn ngươi?”
“Ta không…”
Bị công chúa điện hạ liếc một cái, Hạ Trọng Hiểu vội vàng sửa lại: “Ta cũng vậy.”
Đây còn không phải tự cầm đá đập vào chân mình sao?
Uy Tử Cầm ưu nhã cầm khăn lau sạch khóe môi: “Chơi thế nào?”
“Tung đồng xu đi.” Hạ Trọng Hiểu lấy trong túi xách một đồng xu đặt lên bàn: “Ngươi đoán là sấp hay ngửa, đúng thì ngươi thắng.”
“Đơn giản như vậy?”
“Đừng có mà tự cao, ta thừa biết ngươi là quỷ xui xẻo.”
Khi còn học cao nhất trong lớp thường rút thăm chọn người trực nhật, lần nào cũng là Uy Tử Cầm bốc trúng thăm đỏ. Trong lớp đều nói Uy Tử Cầm có bàn tay thối, chỉ cần chơi trò may rủi thì ngươi thua nhất định là nàng.
Uy Tử Cầm hắng giọng ho hai tiếng cho bớt xấu hổ: “Nhanh lên.”
Hạ Trọng Hiểu tung đồng xu lên không rồi chụp xuống úp lên mặt bàn, nhấc nhấc chân mày ý bảo nàng mau trả lời.
“Sấp.”
Nghi hoặc nhấc tay lên, không ngờ đồng xu mặt sấp.
“Sao có thể?”
“Cái này không phải may rủi.” Uy Tử Cầm chỉ vào huyệt thái dương: “Phải dùng não.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Có vẻ nàng lại bê thêm một tảng đá rất rất lớn để tự đập vào chân.
Mùi vị thịt viên hầm đến giờ Hạ Trọng Hiểu vẫn còn nhớ rất rõ, sầu mi khổ kiếm cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng. Chưa được ba giây lập tức bùng nổ, hoảng loạn tìm nước uống, sao thịt viên hầm lại cay như vậy a?
Uy Tử Cầm bị nàng dọa sợ vội vàng rót thêm hồng trà vào tách.
Hạ Trọng Hiểu một ngụm lại một ngụm quán sạch tách trà, vẫn còn rất cay, oán hận trừng mắt: “Ta không ăn được cay nên ngươi cố tình hãm hại ta?”
“Cay?” Uy Tử Cầm xúc một miếng thịt viên ăn thử, mặt vô biểu tình ngẩng đầu nhìn Hạ Trọng Hiểu: “Không có cay.”
“Rõ ràng rất cay, mặt ta cũng đỏ hết rồi còn giả được sao?”
Lưỡi giống như bị kim châm chích đau nhức, Hạ Trọng Hiểu khẩn trương uống thêm một tách hồng trà, cảm giác nóng rát vẫn không thuyên giảm. Đa tỷ ở nhà đều biết nàng không thể ăn cay, bản thân nàng cũng không phải kiểu người thích thử thách, đụng đến món cay nóng mặt liền bị hung đỏ như mông khỉ.
“Cay muốn chết!”
“Để ta xem, đừng cử động.”
Chủ động nâng cằm Hạ Trọng Hiểu lên để dễ quan sát lưỡi nhỏ bị thịt viên cay làm sưng tấy lên. Mặc dù biết Hạ Trọng Hiểu không thể ăn cay nhưng cũng không nghĩ nàng ăn cay kém như vậy.
“Cay lắm sao?”
Hạ Trọng Hiểu gật gật đầu, đáng thương mở miệng: “Thịt hầm của ngươi cay muốn chết, ta không chơi nữa.”
Uy Tử Cầm cũng không nói gì, xoay người đứng lên ấn phím trên điện thoại. Lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Uông quản gia chỉnh tề đứng trước cửa phòng.
“Công chúa điện hạ có gì phân phó?”
“Lấy một ít đá lạnh đến.”
Uông quản gia ở ngoài cửa vâng dạ nhận mệnh, chốc sau bưng một chén thủy tinh đựng đầy đá viên bước vào. Vừa vặn trông thấy Hạ tiểu thư ngồi bên bàn, trên người thay đổi bộ quần áo khác, liên tục uống hồng trà của công chúa điện hạ.
Ý vị thâm trường bưng chén đá lạnh đến trước mặt Hạ Trọng Hiểu: “Tiểu thư, thức ăn Thổ Áo vốn cay nóng ngươi nên cẩn thận.”
Hạ Trọng Hiểu không nghe ra ý tứ kỳ quái trong lời nói của Uông quản gia, gấp gáp lấy một viên đá cho vào miệng, cảm giác nóng rát trên lưỡi phần nào giảm bớt.
“Sao rồi?”
“Còn đau.” Hạ Trọng Hiểu với tay lấy thêm một viên đá: “Cay như vậy ngươi cũng ăn được đúng là lợi hại.”
Uy Tử Cầm thừa biết Hạ Trọng Hiểu đang mỉa mai thức ăn Thổ Áo không ngon, cũng không cho ý kiến gì, tiện tay đưa hồng trà qua cho nàng.
“Không uống nữa, ta uống hồng trà muốn no rồi.”
Hạ Trọng Hiểu nhìn đồng hồ trên bàn, không ngờ chỉ nói mấy câu mà đã hơn 3h rồi, vội vàng cầm túi xách quay về nhà ăn cơm chiều với đa đa.
“Ngươi đi đâu?”
“Ta về nhà với đa đa.”
Nhớ đến gì đó, Hạ Trọng Hiểu chạy đến tủ quần áo của Uy Tử Cầm lục tìm gì đó, tranh thủ nhét đồ ăn vặt vào trong rồi chạy ra khỏi phòng.
Uy Tử Cầm đưa mắt nhìn theo, hai chân mày thoáng chau lại, buồn bực quay trở về chỗ ngồi. Uông quản gia tranh thủ bước lên giúp nàng dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, dùng khăn lau sơ qua một lần rồi thay một tách trà mới.
“Công chúa điện hạ, quần áo của Hạ tiểu thư xử lý thế nào?”
Nhìn lướt qua áo thun trên sàn nhà, Uy Tử Cầm lạnh giọng phân phó: “Để yên ở đó, ngươi lui xuống đi.”
“Lần sau có cần thay đổi độ cay trong thịt hầm?”
Uy Tử Cầm liếc mắt, yên tĩnh thưởng thức tách trà của mình.
Uông quản gia dùng ngón chân nghĩ cũng biết đáp án: “Ta sẽ dặn dò người hầu chuẩn bị, công chúa yên tâm. Đúng rồi, vương tử Frick sắp đến, công chúa dự tính để ngài ấy ở phòng nào?”
“Tùy tiện an bài đi, dù sao Frick hắn cũng không chịu nổi ngột ngạt trong biệt thự hoàng gia.”
“Vậy còn trường học? Vương tử Frick có nguyện vọng vào đại học Tế Nam, học cùng chuyên ngành với Hạ tiểu thư.”
“Đưa hồ sơ của hắn đến Bắc Sơn, bảo hiệu trưởng giải quyết.”
Hoàng gia Thổ Áo phân ra hai cực rõ ràng, một bên là quốc vương còn một bên là nữ hoàng. Do nữ hoàng không có càn nguyên nên mới đưa cháu trai của mình kế vị, nhưng bản thân nữ hoàng không cam tâm đem đế vị nhường cho người khác. Đợi đại công chúa sinh con liền mang Freya công chúa về Thổ Áo đào tạo trở thành vương trữ tương lai. Cho nên dù là vương tử Frick hay là công chúa Freya ai cũng không thể đắc tội nữa, nếu may mắn ngồi đúng thuyền sẽ trở thành hoàng hậu Thổ Áo. Không biết bao nhiêu cô gái Thổ Áo ngày đêm mong ngóng trở thành bạn lữ của vương tử Frick hoặc công chúa Freya, không làm được hoàng hậu vẫn có thể làm công nương danh giá.
Uông quản gia ngồi cùng thuyền với nữ hoàng, chiếu cố công chúa Freya khi nàng còn nhỏ. Chút biến hóa của nàng lẽ nào hắn nhìn không ra, Hạ tiểu thư kia sớm đã ngồi vững vị trí công nương, chỉ là không hiểu tại sao hai người vẫn có chút xa cách.
“Công chúa, ngài có tính toán gì không?” Uông quản gia trong lòng canh cánh lo sợ mà hối thúc: “Ngài cũng đã hai mươi tuổi, Thổ Áo đang trong thời gian đề cử vương trữ, nếu ngài không tranh thủ công sức bao năm qua của nữ hoàng đều biến thành vô ích. Hơn nữa đại công chúa cũng đã nói rõ nguyện vọng của mình, công chúa cầu ngài suy nghĩ cho đại cục.”
“Frick còn chưa gấp ta cần gì phải khẩn trương?” Uy Tử Cầm ngả người dựa vào lưng ghế, quan sát cảnh vật sau tấm kính: “Vị trí vương trữ này rơi vào tay ai cũng vậy, ta không có hứng thú.”
“Công chúa điện hạ!”
“Ta vì nữ hoàng làm không ít chuyện, đáp ứng bao nhiêu nguyện vọng của mẹ, như vậy vẫn chưa đủ sao? Đến bao giờ ta mới thật sự được làm chính mình?”
Uông quản gia thần sắc ngưng trọng, chán chường trút một tiếng thở dài: “Công chúa, ngài là niềm hy vọng của đại công chúa và nữ hoàng, ngài không nghĩ cho họ cũng phải nghĩ cho ngoại mẫu ngài chứ. Chí ít ngài cũng phải nghĩ đến Hạ tiểu thư, ta thấy…”
“Dù ta có là công chúa hay không cũng chẳng thay đổi được gì.”
Uy Tử Cầm chậm chạp đứng dậy, một đường đi đến chỗ áo thun bị vứt trên sàn nhà: “Ta và nàng không thể quay lại được nữa rồi.”
Uông quản gia đứng ngẩn một hồi lâu, hắn quả nhiên đoán không sai, giữa công chúa và Hạ tiểu thư đúng là đã xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.