Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 42: Đa Lạp Trải Nghiệm Nụ Hôn Đầu

Nhất Bán Công Tử

30/12/2021

“Hạ đồng học, khăn choàng này ta thức hết mười đêm mới làm xong, ngươi nhận có được không?”

Hạ Phượng Vũ có chút khó xử, nhìn nữ sinh học cùng sơ trung trước mặt, quả nhiên chạy trời không khỏi nắng. Lúc học sơ trung đã bám dính lấy nàng, lên cao trung cũng hay tập kích tặng quà, bây giờ đến cả khăn choàng cũng chuẩn bị xong rồi.

“Xin lỗi, ta không thể nhận.”

“Ngươi rõ ràng chưa có bạn gái tại sao lại cự tuyệt ta?” Nữ sinh khóc lóc thảm thiết, cố sức nhét khăn choàng vào tay Hạ Phượng Vũ: “Ta là hoa khôi trong trường đó, Phượng Vũ, ngươi cự tuyệt ta gần bốn năm rồi a.”

Hạ Phượng Vũ bất lực nhìn trời, chủ động lùi một bước nhưng nữ sinh kia vẫn kiên trì bước thêm một bước.

Đúng lúc Hạ Trọng Hiểu trên đường về nhà, trong tay là túi khăn choàng đã đan xong. Do ở nhà đa tỷ cứ quầy rầy cho nên nàng phải ra tiệm cà phê gần nhà để làm, không ngờ lại thấy chị gái cao tam kia tiếp tục quấy rầy đại tỷ.

“Phượng Vũ~”

Một phát phóng lên ôm chầm lấy đại tỷ, Hạ Trọng Hiểu nũng nịu mở miệng: “Người ta đã nói là đừng có đưa về gặp mặt gia đình, ngươi thật là, người ta còn chưa mua xong quà nữa.”

Hạ Phượng Vũ thấy tiểu ấu muội ra tay giúp đỡ liền bắt lấy cái thang leo xuống: “Ta cao tam rồi cũng phải tính toán, chúng ta vào nhà đi, ở ngoài này lạnh. Yên tâm, ta đa rất ôn nhu, sẽ không phản đối chúng ta đâu.”

Hạ Trọng Hiểu điên cuồng chớp mắt: “Phải không nha? Người ta hảo lo lắng! Đúng rồi, sao ngươi ở ngoài này vậy, đang nói chuyện với ai?”

“À, là bạn học cũ.”

Nữ sinh kia quả nhiên bị dọa ngây người, hai mắt ướt đẫm nước, run rẩy đưa tay che miệng: “Hạ Phượng Vũ ngươi là đồ tồi!”

Nói xong liền cắm đầu chạy đi mất.

Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn theo, xác định an toàn mới rời khỏi người đại tỷ: “Chị hai, nàng vẫn không buông tha sao?”

“Mặc kệ nàng đi, trời lạnh lắm mau vào nhà thôi.”

Theo đại tỷ vào trong nhà cho ấm, Hạ Trọng Hiểu đặt giày lên kệ, đứng ở trong phòng khách mà gọi mọi người tập hợp. Từ trong túi lấy ra rất nhiều khăn choàng, trước tiên choàng lên cho đa đa, là màu lam trầm hợp với trang phục công sở của nàng.

“Ta cố tình đan dày ba lớp, đa đa ngươi thấy ấm không?”

Hạ Vũ Thần xúc động muốn khóc, xoa hai má bánh bao của nhi nữ: “Ấm, rất ấm, bảo bối chính tay đan làm sao không ấm được?”

“Hắc.”

Phân phát cho tỷ tỷ mỗi người một cái, của đại tỷ là màu trắng, nhị tỷ là màu đỏ trầm, Hạ Tề Ngọc thì lam nhạt. Còn hai cái của gia gia và nãi nãi đã gửi đi trước đó hai ngày, có lẽ bây giờ hai người đã nhận được khăn choàng của nàng.

Cái màu xám khói kia Hạ Trọng Hiểu cất trong balo, sáng ngày mai mang lên trường cho Uy Tử Cầm.

Buổi tối, Hạ Trọng Hiểu nhận được điện thoại của gia gia, là chuyện khăn choàng nàng đan đã đến tay hai người.

“Gia gia ngài có thích không? Ta đan rất dày, ngài có thể gấp đôi cũng được.”

[Ây u, gia gia làm sao không thích cho được, ngươi cái nha đầu năm nào cũng đan khăn gửi về. Ngươi về sẽ thấy nãi nãi ngươi đem khăn đi khoe khắp nơi, nói cháu gái hiếu thuận biết bao nhiêu, choàng vào liền khen lấy khen để.]

Hạ Trọng Hiểu khanh khách cười: “Các ngài thích là được rồi, năm sau ta lại đan tiếp gửi cho các ngài.”

[Ngươi học hành vất vả còn phải đan thêm khăn choàng, gia gia không đành lòng.]

“Gia gia cứ yên tâm, bảng điểm ta gửi cho ngài xem rồi đó, ta nhất định không chểnh mảng học hành đâu.” Hạ Trọng Hiểu đón lấy ly sữa nóng từ tay đại tỷ uống một ngụm: “Gia gia ngài khen ngợi ta đi!”

[Ha hả, nha đầu này còn muốn nghe khen bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng?]

“Hứ, gia gia không khen ngợi ta, ta mùa xuân sẽ không về gặp ngài!”

[Hảo, hảo, bảo bối của gia gia là lợi hại nhất, học hành giỏi nhất, ngươi phải về để gia gia đi khoe với hàng xóm còn có bằng chứng chứng minh nha.]

Nghe gia gia nói xong Hạ Trọng Hiểu nhịn không được cười lớn: “Nhất định, mùa xuân này ta về nhà, gia gia phải cùng ta đi khắp xóm khen ngợi ta học hành tốt!”

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười khàn đục của Hạ lão gia, ngỡ như trẻ ra mười tuổi, càng mong mùa đông mau chóng qua đi để gặp lại cháu gái bảo bối của mình. Nói đến đến một tiếng hơn gia gia mới chịu gác máy, Hạ Trọng Hiểu mệt mỏi quay về giường ngủ, đột nhiên nhớ đến khăn choàng tặng cho Uy Tử Cầm.

Rón rén mở balo lấy khăn choàng ra, Hạ Trọng Hiểu hít một hơi thật sâu, khóe mắt ẩn chứa ý cười điềm mật. Quay về giường nằm, đem cả Doraemon và khăn choàng ôm vào lòng ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ.

Buổi sáng bắt đầu bằng tiếng quát tháo của Hạ Tề Ngọc, mờ mịt ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Giường nệm bừa bộn để nguyên, gấp gọn khăn choàng cho vào balo, vừa cầm lược chải đầu vừa chạy xuống cầu thang để kịp ăn sáng.

Đại tỷ Hạ Phượng Vũ tự giác đứng dậy giúp ấu muội chải gọn đầu tóc rồi cột thành đuôi ngựa sau đầu: “Ăn từ từ không trễ đâu.”



Hạ Trọng Hiểu uống một ngụm sữa lại ăn một viên hoành thánh, đem cả nước canh uống cạn. Còn không đến mười phút, khẩn cấp quải balo chạy ra cửa mang giày, Hạ Tề Ngọc cũng đã đứng sẵn ở bên ngoài đợi ấu muội vừa nhảy lên yên sau liền đạp xe chạy đi.

Bởi vì thói quen ngủ nướng không bao giờ bỏ được của Hạ Trọng Hiểu mà tất cả đồng hồ trong nhà đều chỉnh sớm mười phút. Nhưng chưa bao giờ Hạ Trọng Hiểu phát hiện ra, mỗi lần tỉnh dậy đều liều mạng ăn sáng để kịp đến trường, suốt mười năm chưa ngày nào đến muộn.

An toàn đến trường, Hạ Trọng Hiểu tiết đầu là thể dục phải di chuyển ra sân bóng của trường, trong lòng thấp thỏm tìm thời gian để đưa khăn choàng cho Uy Tử Cầm. Nhìn một lượt mới thấy bạn cùng bàn kiêm bạn gái đang chơi bóng rổ với càn nguyên trong lớp, thoáng qua thì có Kim Nhuận Ngọc và Lạc Uyển.

Xem ra buổi sáng hôm nay là dành cho học sinh tự do luyện tập bóng rổ rồi. Tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, đem balo đặt trên đùi, đưa mắt nhìn càn nguyên hào hứng chơi bóng rổ trong sân.

Kim Nhuận Ngọc phía bên trái đang dẫn bóng, dùng lực ném về phía Lạc Uyển. Công chúa ban trưởng rất nhanh cùng đồng đội chạy về phía rổ, khoảng cách không đến 3m, một đám càn nguyên giống như chó rượt đuổi theo phía sau. Bóng được ném cao khả năng sẽ vào rổ đột nhiên một thân ảnh khác nhanh hơn nhảy lên gạt bóng ra ngoài, trong tích tắc nghe được tiếng hít thở không thông của ban trưởng.

Bóng lúc này đã được Uy Tử Cầm chiếm giữ, dứt khoát ném một phát kết thúc trận đấu. Tiêu Yến một đầu đầy mồ hôi mừng rỡ nhìn về phía rổ, chạy nhanh vỗ tay với Uy Tử Cầm.

“Dẫn trước 4 – 3 rồi còn đấu nữa không?”

Uy Tử Cầm khoác tay với Tiêu Yến, xoay người rời khỏi sân bóng đến chỗ bạn gái đang ngồi. Hạ Trọng Hiểu nhanh chóng lấy chai nước đưa cho nàng, ngồi nhích qua một bên, phát hiện cả người nàng đều là mồ hôi, chẳng biết đã chơi được bao lâu rồi.

“Ngươi đổ mồ hôi nhiều quá.”

Bạn cùng bàn kiêm bạn gái dùng ánh mắt không thể đáng đánh đòn hơn: “Bởi vì bạn gái ta không đan cho ta khăn choàng nên phải vận động nhiều để ra mồ hôi cho bớt lạnh.”

Hiểu béo: “…”

Không mỉa mai nàng sẽ ăn cơm không ngon sao?

“Ta làm xong rồi.” Hạ Trọng Hiểu ôm chặt balo vào lòng, hướng Uy Tử Cầm mỉm cười: “Chờ một lúc mọi người đi bớt ta đưa cho ngươi.”

Uy Tử Cầm hai mắt lóe sáng, không đợi Hạ Trọng Hiểu nói dứt đã rút balo từ trong tay nàng tìm kiếm khăn choàng cổ. Quả nhiên tìm được khăn len xám khói, vốn tính choàng lên lại phát hiện cổ có quá nhiều mồ hôi, loay hoay dùng tay áo lau đi nhưng vẫn chả khá lên bao nhiêu.

Hạ Trọng Hiểu tự động rút khăn giấy giúp Uy Tử Cầm lau bớt mồ hôi, không biết càn nguyên lấy ở đâu ra nhiều thể lực như vậy, chơi mấy trận bóng cũng chỉ đổ mồ hôi. Đổi lại là nàng đi mấy bước đã bắt tỷ tỷ khiêng về nhà, trong lòng đặc biệt ghen tỵ với càn nguyên sức bền tốt.

“Ngươi rốt cuộc chơi bao lâu rồi?”

“Chắc cũng được hơn nửa tiếng.” Uy Tử Cầm nghiêng đầu sang một bên để Hạ Trọng Hiểu dễ dàng lau sạch mồ hôi: “Ngươi thấy không, nhờ ta mà dẫn trước 4-3.”

“Thấy rồi, ngươi lợi hại.” Hạ Trọng Hiểu không có chỗ vứt khăn giấy đành để dưới ghế một lát đi về ngang qua thùng rác sẽ bỏ: “Cao đúng là tốt, ngươi nhảy một cái đã có thể gạt bóng ra ngoài rồi.”

Uy Tử Cầm hạ thấp người xuống nhìn bạn gái nhỏ, hai mắt cười híp lại: “Không tốt chút nào, mỗi lần cãi nhau với bạn gái đều phải ngồi xổm dưới đất.”

Hạ Trọng Hiểu trừng mắt nhưng không có phản bác, mỗi lần cãi nhau đều bắt Uy Tử Cầm ngồi xổm, nàng từ trên nhìn xuống mà trách mắng. Đáng tiếc bạn gái nàng nghe tiếng Cáp Á Lợi chữ hiểu chữ không, một mực che miệng ngáp, bị liếc liền nghiêm chỉnh tròn xoe mắt mà gật gật đầu.

Đáng ghét! Không hiểu tại sao nàng lại thích bạn cùng bàn chứ!

Uy Tử Cầm vui vẻ quấn khăn choàng mấy vòng quanh cổ, hai tay dang rộng, giọng dùng điệu hào hứng hỏi: “Đẹp không?”

“Đồ ngốc, khăn choàng không có quấn như vậy.”

Vươn tay giúp Uy Tử Cầm quấn lại khăn choàng cổ, cảm thấy màu xám khói này rất hợp với tóc của bạch kim cận vệ. Trong lòng nổi lên một tia tự hào nho nhỏ, nàng mắt thẩm mỹ đúng là không tồi nha.

“Xong rồi.”

Uy Tử Cầm cúi xuống nhìn khăn choàng cổ chính tay Hạ Trọng Hiểu đan cho nàng, trong lòng vạn phần ấm áp, một chút lạnh lẽo cũng không cảm nhận được.

“Nghe nói mùa đông ở Thổ Áo rất lạnh.”

“Thổ Áo nằm ở phía bắc Cáp Á Lợi, mùa đông lạnh hơn ở đây rất nhiều, vào đầu đông đã bắt đầu âm mười độ.”

Vừa nghe đã rùng mình, Hạ Trọng Hiểu ở Cáp Á Lợi chịu lạnh 2 – 3 độ C là muốn khóc thét lên, thời gian đổ tuyết đều trốn ở trong nhà hưởng thụ máy sưởi. Không dám tin Thổ Áo lại có thể lạnh như vậy, vậy mà bạn cùng bàn dám than lạnh với nàng, không thấy xấu hổ hay sao?

“Ngươi vốn không cần dùng đến khăn choàng cổ.” Hạ Trọng Hiểu chun mũi, bất mãn tố cáo bạch kim cận vệ: “Trời lạnh ở đây cũng chỉ như mùa thu ở Thổ Áo, ngươi nhất định không thấy lạnh lẽo.”

Uy Tử Cầm cười lộ răng nhanh nhỏ, đỡ lấy gò má bánh bao phụng phịu: “Mặc dù chỉ như mùa thu nhưng vẫn thấy lạnh nha, nhất là lúc bạn gái giận dỗi không để ý đến ta.”

“Lúc nào cũng trêu đùa ta.”

“Ở đâu? Sao ta không thấy?”

“Ngươi đừng giả vờ, buông tay ra, người khác nhìn thấy bây giờ?”



“Không được, ta thật sự lạnh rồi, bạn gái mau giúp ta ủ ấm đi.”

Hai người ồn ào cãi nhau một lúc lại nghe thấy tiếng Tiêu Yến gọi ra: “Tử Cầm, ngươi mau giúp, bên kia dẫn trước 7 – 4 rồi.”

Uy Tử Cầm liếc mắt nhìn trời, đành tạm biệt bạn gái đi giúp đồng đội kéo lại điểm số. Hạ Trọng Hiểu dời mắt theo dõi trận đấu, nhất tâm hướng về Uy Tử Cầm, trong mắt hoàn toàn không dung chứa thêm được ai.

Nửa tiếng sau điểm sổ kéo bằng 6 – 8, đội đối thủ có công chúa điện hạ đánh bóng rất lợi hại, toàn độ đều dựa dẫm vào nàng để lấy lại mặt mũi. Nhưng mười lăm phút tiếp theo đã kéo bằng tỉ số, hai đội đều mệt không chịu nổi, quyết định cầm hòa trở về nghỉ ngơi uống nước.

Lần thứ hai đưa chai nước cho Uy Tử Cầm, mồ hôi so với ban nãy đổ ra còn nhiều hơn. Cả đội đều dựa vào bạch kim cận vệ cân bằng tỉ số, nếu không có nàng cả đội sớm đã thua rồi.

Từ trong túi lấy ra một gói bánh quy đưa cho nàng: “Ta có chút đồ ăn ngọt ở đây, ăn cho lấy lại sức.”

Uy Tử Cầm chần chờ rất lâu không đợi được Hạ Trọng Hiểu đút nàng, có chút ủy khuất bĩu môi, giả vờ mỏi tay mà xoa xoa đấm đấm. Khóe môi Hạ Trọng Hiểu kịch liệt rút trừu, ngoan ngoãn xé gói bánh ra đút cho Uy Tử Cầm, không quên đá vào chân dài của nàng một cái. Nhưng do chân quá ngắn vung ra mũi giày chỉ đụng trúng ống quần của Uy Tử Cầm, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đối phương.

Vô thức siết chặt chai nước, Lạc Uyển nhanh chóng bước đến chỗ hai người: “Tử Cầm, đây là trường học đừng có làm càn.”

Ánh mắt Uy Tử Cầm khẽ đảo, tiếc tục giả điếc, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hạ Trọng Hiểu mà làm nũng.

Người ta nói yêu người bằng tuổi chính là có thêm một đứa em. Với một người tính công chúa như Hạ Trọng Hiểu, một là sủng nàng hai là cực kỳ sủng nàng, hoàn toàn không hề nhân nhượng với người khác. Nhưng hết lần này đến lần khác bị Uy Tử Cầm mài mòn hết kiên nhẫn, tập được một thân mẹ trẻ chăm con, trong lòng vạn phần chua xót.

“Hiểu Hiểu, cuối giờ chờ ta.”

Mặc dù không biết Uy Tử Cầm muốn làm gì nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn gật đầu đáp ứng, đoán trong lòng tám phần là lại bày trò trêu chọc nàng.

Lạc Uyển ngồi xuống bên cạnh, hắng giọng ho thu hút sự chú ý của hai người: “Thời tiết càng lúc càng lạnh, Hiểu Hiểu ngươi cố gắng giữ sức khỏe, nghe nói qua một tháng này sẽ bắt đầu kì nghỉ đông.”

“Phải a, vào đầu tháng sau khi tuyết rơi dày mọi người đều sẽ ở nhà.”

“Vậy làm sao được?” Uy Tử Cầm kích động nhìn bạn gái vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì: “Nghỉ đông sẽ kéo dài bao lâu? Lúc đó chúng ta không thể gặp nhau sao?”

“…” Hạ Trọng Hiểu phát vào vai nàng, trừng mắt nhắc nhở: “Đang ở trong trường, ngươi thu liễm thu liễm lại. Hơn nữa nghỉ đông kết thúc khi tuyết bắt đầu tan, chắc khoảng một tháng, đến lúc đó lại quay về trường mà.”

“Một tháng? Lâu như vậy, hay là ta qua nhà ngươi trú đông được không?”

“Ta đa nhất định sẽ ném ngươi ra khỏi nhà, đến lúc đó đừng nghĩ đến việc nói chuyện của chúng ta với đa tỷ.”

Uy Tử Cầm ũ rũ cúi thấp đầu, hàng mi dài buông hạ che khuất đôi hắc mâu ẩn tia kim sắc đặc biệt: “Ta sẽ cô đơn chết mất, không có Hiểu Hiểu, Doraemon cũng hết mùi rồi, một tháng này phải sống làm sao đây?”

Hạ Trọng Hiểu chẹp miệng, vung tay nhéo lỗ tai mềm mại của bạn cùng bàn: “Ngươi trước đây ở một mình không than cô đơn? Không có ta cũng không chết được đâu.”

“Hảo tịch mịch.”

“Đợi vào học trở lại chúng ta lại hẹn nhau đi chơi có được không?”

Uy Tử Cầm đáng thương hề hề mở miệng: “Một tháng này ngươi phải ở yên trong nhà, khi nào nhớ ngươi ta sẽ vào phòng ngươi xem.”

“Thật là, đừng có leo cửa sổ nữa, có biết nguy hiểm lắm không?”

Ồn ào cãi nhau một lúc cũng hết giờ học, Hạ Trọng Hiểu ngoan ngoãn ở lại, mọi người trong sân bóng từ từ rời đi hết chẳng còn một ai. Lúc này Uy Tử Cầm mới xuất hiện kéo nàng vào một góc khuất, hung hăng hôn lên hai má bánh bao đáng yêu. Mớ tóc bạch kim cọ loạn vào cổ có chút ngứa ngáy, Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, xem bộ dáng của Uy Tử Cầm hẳn đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.

“Ngươi từ từ đã, tóc ngươi cọ nhột ta.”

Uy Tử Cầm tùy tiện vén tóc ra sau lưng, đáng thương cất giọng nài nỉ: “Hiểu Hiểu, hôn ta đi.”

Hạ Trọng Hiểu đỡ lấy gò má của Uy Tử Cầm mà hôn lên trán nàng, phát hiện bạn cùng bàn hướng đến môi liền ngăn cản. Cảm giác trong miệng vẫn còn mùi đồ ăn sáng, hơn nữa không biết chừng sẽ khiến Uy Tử Cầm phản cảm, vẫn là đợi lúc nào đó đánh răng sạch sẽ rồi hẳn hôn.

“Làm sao? Ở đây không có người khác.”

“Không được, ta miệng đều là mùi đồ ăn.”

Có dụ dỗ thế nào Hạ Trọng Hiểu cũng không đáp ứng để nàng hôn, đành phải xuống nước cầu xin: “Chạm nhẹ thôi có được không?”

Mím mím môi nghĩ ngợi, đại khái vì bộ dáng lúc này của bạn cùng bàn quá đáng thương, Hạ Trọng Hiểu không đành lòng mà gật đầu. Không biết cái gật đầu này của nàng khiến Uy Tử Cầm vui vẻ đến mức nào, kích động chồm đến áp lên đôi môi mềm, giữ đúng lời hứa chỉ chạm môi chứ không làm thêm điều gì quá phận.

Hơi thở nóng ấm phả trên mặt, đầu óc có chút mông lung, trên miệng toàn bộ đều là vị ngọt. Đôi hắc mâu ẩn chứa tia kim sắc nhìn chăm chú về phía nàng, ái ý đường mật đều bộc lộ hết ra ngoài, dáng vẻ vui mừng như hài tử được cho kẹo.

“Hiểu Hiểu, ta thích ngươi.”

“Ta cũng thích ngươi, Tử Cầm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook