Chương 44: Đa Lạp Và Đại Hội Thể Thao
Nhất Bán Công Tử
30/12/2021
Cứ vài ba ngày Uy Tử Cầm sẽ lén trèo vào phòng thăm bạn gái, sau đó quay về bị thống lĩnh mắng cho một trận, nhưng tra hỏi thế nào nàng cũng không chịu khai báo đã đi đâu. Liên tục suốt thời gian nghỉ đông, trên giấy báo cáo gửi đến công chúa ghi rõ Uy cận vệ một tháng vắng mặt mười một ngày.
Lạc Uyển nhìn giấy báo cáo đến ngây người, không hỏi cũng biết Uy Tử Cầm đi đâu, trong lòng không rõ tư vị. Suốt một tháng này Uy Tử Cầm và Hạ Trọng Hiểu quấn quýt cạnh nhau, tình cảm hẳn là tiến triển rất tốt, lẽ ra nàng nên nói tiếng chúc mừng mới phải. Nhưng lồng ngực đôi lúc vẫn sẽ nhức nhói, nhớ đến lời tiên sinh từng nói, là nàng khao khát muốn đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo làm công nương.
Bất quá, người đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo không phải là nàng.
“Công chúa điện hạ có muốn đưa ra mức phạt cho cận vệ?”
“Cứ cho nàng quét dọn đi, dù sao có phạt nàng nhiều hơn nàng vẫn sẽ đi.”
Thống lĩnh vâng dạ nhận mệnh, tiếp nhận bản báo cáo rồi quay trở về vị trí canh gác của mình.
Quay về trường học, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có bàn học là bám đầy bụi bẩn. Mọi người nhanh chóng lau dọn chỗ ngồi của mình trước khi giáo viên vào lớp, sau đó ban trưởng sẽ thu lại bài tập mùa đông.
Suốt một tháng nghỉ đông Hạ Trọng Hiểu đã đem bài tập thỉnh giáo Uy Tử Cầm và ba vị tỷ tỷ nhà mình, lúc Lạc Uyển đến thì loay hoay lấy vở trong balo ra. Phát hiện trong balo còn có một quyển vở khác, là của Uy Tử Cầm, sực nhớ có lần các nàng cùng nhau làm bài tập sau đó bạn gái để quên vở bài tập ở nhà nàng.
“Ban trưởng.”
Nhìn hai quyển bài tập trong tay Hạ Trọng Hiểu, thần sắc trở nên nhợt nhạt, Lạc Uyển duy trì nụ cười tiếp nhận rồi đi ra sau thu bài tập của đồng học. Uy Tử Cầm lười biếng nằm dài trên bàn, bàn tay vẫn đặt trên đùi của Hạ Trọng Hiểu, bộ dáng giống như đứa nhỏ chờ mẹ đến bồng lên.
“Ngồi yên nào.” Hạ Trọng Hiểu loay hoay lấy bánh quy trong balo nhét vào ngăn bàn của Uy Tử Cầm: “Ăn hết ở đây thì không được xin thêm nữa.”
“Chỉ một chút?”
“Không được, đồ ăn ngọt này không tốt cho sức khỏe đâu.”
Uy Tử Cầm cúi gằm mặt xuống, bày ra dáng vẻ đáng thương nhất có thể, đáng tiếc lại không thể đả động đến bạn gái đang ăn sáng bên cạnh. Mặc dù gặp ác mộng với bánh rán nhưng hôm nay Hạ Trọng Hiểu vẫn chọn bánh rán nhân đậu đỏ để ăn sáng, lâu lâu lại gạt bàn tay sờ mó đùi mình.
Không phải chê bai nàng béo sao?
Thu xong vở bài tập, Lạc Uyển bước lên bục thông báo: “Vài ngày đến chúng ta có đại hội thể thao, lớp chúng ta có quyết định tham gia hạng mục nào không?”
Cả lớp tức thì nhao nhao lên, mỗi người một ý, nhưng được yêu cầu nhiều nhất vẫn là hạng mục chạy tiếp sức và kéo cờ. Năm nào hai hạng mục này cũng được ưu ái, vì nâng cao được tinh thần đồng đội, hơn nữa khi giao đấu giữa các lớp vui hơn là các môn thể thao bình thường khác.
“Chạy tiếp sức cuối đường sẽ có một người nhỏ gầy nhất, để khi chạy về sẽ ôm lên ăn bánh quy.” Kim Nhuận Ngọc đảo mắt nhìn qua Hạ Trọng Hiểu, hắc hắc cười nói: “Hiểu Hiểu đứng ở cuối đường đi, ta sẽ chạy cuối cho.”
Ba một tiếng, quyển sách giáo khoa trên bàn đập thẳng vào mặt Kim Nhuận Ngọc: “Đừng mơ.”
Kim Nhuận Ngọc ngả bật người ra sau, tay đỡ lấy quyển sách, oán hận trừng trừng mắt với bạch kim cận vệ cách đó không xa.
“Chạy cuối phải là người có chiều cao tốt, cột treo bánh gần bốn mét, nếu người chạy cuối không đủ cao thì không giúp được người đứng cuối đường ăn bánh.”
Tiếng nói của Tiêu Yến tức thì khiến cả lớp bùng nổ, há chẳng phải ám chỉ một mình Uy Tử Cầm mới đủ tiêu chuẩn sao?
Hai người này dạo gần đây tương đối thân thiết, chơi bóng rổ cùng một đội, lâu lâu lại thấy tán gẫu, xem chừng là Tiêu Yến cố tình giúp Uy Tử Cầm giành vị trí chạy cuối. Quả nhiên Uy cận vệ ngốc đầu lên, hướng nàng bật ngón cái, phi thường hài lòng với sự giúp sức của đồng đội.
Lạc Uyển thuận thủy thôi chu mở lời: “Vậy đứng ở cuối là Hiểu Hiểu, chạy cuối là Tử Cầm, chúng ta còn thiếu năm người nữa.”
Sau một hồi thảo luận sôi nổi vị trí đầu tiên giao cho ban trưởng, tiếp đến là Tiêu Yến, đến hai nam càn nguyên, và người thứ năm là Kim Nhuận Ngọc. Mục này yêu cầu học sinh phải chạy thật nhanh đến mốc và chuyển giao gậy cho bạn tiếp theo, suốt đoạn đường nhất định không được dừng lại.
Hạ Trọng Hiểu dời mắt nhìn sang Uy Tử Cầm vẫn đang đắc ý: “Ngươi có thể ôm nổi ta lên sao?”
“Hoài nghi thể lực của ta?”
“Không phải, chỉ là sợ lưng ngươi không chịu nổi, chị ta lúc ôm ta đến bệnh viện còn than vãn mệt muốn chệt.”
“Đến bệnh viện?”
“Nói thế nào nhỉ?” Hạ Trọng Hiểu gõ gõ cằm mấy cái, mờ mịt nói: “Đại khái là khi ta còn nhỏ có một chướng ngại tâm lí, dẫn đến lớn lên nếu ngủ xa Doraemon sẽ gặp mộng mà không tỉnh lại nữa. Cả nhà phát hiện ta hôn mê chị ba mới ôm ta đến bệnh viện, ta còn nhớ rất rõ chị ba nói sau này sẽ làm tiên sinh, có như vậy mỗi khi ta phát bệnh nàng đều có thể giúp ta nhanh chóng tỉnh lại.”
Uy Tử Cầm nghe câu hiểu câu không, nhưng tạm hiểu là bạn gái có mao bệnh từ nhỏ đến trưởng thành mà không thể chữa khỏi được, nếu không có Doraemon nhất định sẽ chết. Đầu tức thì to như cái đấu, lúc này chỉ muốn chạy đi mua thêm mấy con Doraemon nhét xung quanh tránh để một lúc nào đó nàng không để ý thì Hạ Trọng Hiểu sẽ biến mất.
Nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu dịu giọng mở miệng: “Chỉ cần mở thật to âm thanh Doraemon ta sẽ tỉnh táo trở lại, không nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu.”
Uy cận vệ không biết xấu hổ chiêu dụ: “Phòng của ta cho ngươi tùy ý trang trí.”
Hạ Trọng Hiểu lườm một cái, ai muốn ở trong phòng của ngươi chứ?
“Hạng mục chạy tiếp sức cứ quyết định như vậy.” Lạc Uyển ghi xong tên học sinh tham gia lên bảng rồi quay xuống nhìn mọi người nói tiếp: “Hạng mục kéo cờ mỗi lớp chọn ra mười cặp, tức hai mươi bạn tham gia, mọi người ai có ý muốn tham gia thì giơ tay lên.”
Một lớp càn nguyên yên phăng phắc, chăm chú nhìn Hạ Trọng Hiểu đang ngồi cãi nhau với Uy Tử Cầm. Kéo cờ phải một cõng một đuổi bắt đối thủ trong sân, muốn chạy lâu chạy bền cần phải cõng một càn nguyên nhẹ cân khác. Nhưng trong lớp ngoại trừ Hạ Trọng Hiểu ra thì chẳng ai đủ nhẹ cân, cõng một càn nguyên khác có khi chưa đi được ba bước đã mệt chết.
“Hiểu Hiểu, mục chạy tiếp sức Tử Cầm chạy cuối rồi, vậy mục kéo cờ này…”
Không để Kim Nhuận Ngọc nói hết, Uy Tử Cầm đã mở miệng: “Ta với Hiểu Hiểu một đội.”
“Không phải chứ?” Kim Nhuận Ngọc bất bình đứng dậy: “Chúng ta chơi công bằng đi, ngươi một mực kéo Hiểu Hiểu về đội mình là không được!”
“Phải đấy, Uy đồng học, chúng ta chơi công bằng đi!”
“Ta đồng ý! Chúng ta chơi một trận ra trò quyết định cặp kéo cờ!”
“Được, ta theo! Ta muốn cõng Hiểu Hiểu!!”
Cả lớp sớm bất bình Uy Tử Cầm độc chiếm Hạ Trọng Hiểu, sớm muốn cùng nàng phân thắng bại, càn nguyên không có khái niệm ngồi xuống từ từ thương lượng.
Uy Tử Cầm vẻ mặt bình thản đến kì quái: “Được thôi, các ngươi chọn môn thi đi.”
“Đến sân bắn cung phía bắc của trường, ai điểm cao nhất người đó cùng đội với Hiểu Hiểu.”
“Thành giao.”
Nhìn thấy Uy Tử Cầm thống khoái đáp ứng mọi người có chút lo sợ, không lẽ cận vệ hoàng gia cũng được đào tạo bắn cung?
Bất quá vì để được cùng đội với Hạ Trọng Hiểu, ai nấy đều nuôi quyết tâm, nếu thắng được cận vệ hoàng gia danh tiếng trong trường càng thêm vẻ vang. Càn nguyên đều lấy sức mạnh ra để thi đấu, nếu thắng có thể một bước khiến cả trường khiếp sợ lẫn ngưỡng mộ.
Đúng giờ hẹn, toàn cao nhất lớp sáu tập trung trong sân bắn phía bắc của câu lạc bộ bắn cung chen lấn đến ngột ngạt. Riêng Hạ Trọng Hiểu được ngồi ở trên khán đài, căng thẳng quan sát mọi người tiến vào trường bắn. Thành viên của câu lạc bộ bắn cung bị đẩy dồn về một phía, nghe nói hoàng gia Thổ Áo tham gia thì đứng lại xem, cũng muốn biết ở Thổ Áo có đào tạo càn nguyên bắn cung hay không.
Theo luật thì ai cao điểm nhất người đó thắng, trong trường bắn có bảy bảng rơm, bắn ba lượt rồi cộng điểm lại. Nhóm đầu tiên có Tiêu Yến, cao nhất là hai mươi điểm, với số điểm này nếu muốn vượt qua phải bắn cả ba mũi tên vào mức bảy điểm. Nhưng Kim Nhuận Ngọc dễ dàng đạt hai mươi bốn điểm, đánh bại sáu người thi đấu cùng với mình, huênh hoang lượn lờ tới lui trước mặt Hạ Trọng Hiểu.
Kết cục bị Uy Tử Cầm đá vào mông một cái, có cái gì hay để đắc ý?
Nhóm của công chúa điện hạ cũng ra sân, đám càn nguyên trong câu lạc bộ bắn cung ngửa cổ xem thử, âm thầm gật gù, công chúa cũng không phải quá mức ẻo lả như bọn họ tưởng tượng.
Công chúa ba mũi tên đạt hai mươi tám điểm, với hai mũi tên đầu đạt hai mươi.
Cả trường bắn như muốn bùng nổ, lần thể hiện này của công chúa đủ gây tiếng vang khắp trường. Kim Nhuận Ngọc như bong bóng xì hơi, suy sụp ngồi bệt trên bãi cỏ la hét, không công bằng, thật sự không công bằng!!
Cuối cùng cũng đến lượt Uy Tử Cầm ra sân, tựa hồ không để ý đến điểm số mà công chúa điện hạ đạt được, thoải mái lựa chọn cho mình một bộ cung tên. Xác định tốt vị trí, sưu ba tiếng, tất cả mọi người đều đứng lặng không dám tin vào mắt mình. Bảng rơm kịch liệt rung động, có người không tin chạy đến gần xem thử, sau đó há hốc mồm nhìn bạch kim mao cận vệ.
Hạ Trọng Hiểu đứng bật dậy, tròn xoe mắt nhìn bạn cùng bàn, thật sự là biết bắn cung sao?
“Là ba mươi điểm đấy!”
Câu lạc bộ bắn cung xôn xao không ngừng, dùng vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn cận vệ hoàng gia Thổ Áo trước mặt, lẽ nào làm cận vệ cũng phải học bắn cung sao?
Uy Tử Cầm giao lại cung tên cho nhân viên trường bắn, xoay người quay mặt về phía Hạ Trọng Hiểu cười lộ răng nanh nhỏ đáng yêu. Hạ Trọng Hiểu bất tri bất giác phì cười, hai hạng mục tiếp theo nàng đều chơi cùng với Uy Tử Cầm, đây cũng là một việc tốt.
Kết quả Uy Tử Cầm vẫn được bắt cặp chơi kéo cờ với Hạ Trọng Hiểu, đám càn nguyên trong lớp ũ rũ tự chọn cặp với nhau.
…
Đại hội thể thao mùa đông cuối cùng cũng đến, mặc dù tuyết rơi thưa hơn nhưng vẫn còn rất lạnh. Hạ Trọng Hiểu được đồng học phó thác tham gia câu lạc bộ cổ động, trời thì lạnh 2 – 3 độ mà phải mặc váy ngắn chính là một cực hình.
Hạng mục đầu tiên chính là chạy ngắn, trong lớp có vài cá nhân tham gia hạng mục này, Hạ Trọng Hiểu cùng vài càn nguyên khác đứng lên cổ vũ. Phần lớn người tham gia câu lạc bộ cổ động đều là càn nguyên dáng dấp có điểm ‘ẻo lả’ nhưng vẫn phải trộm nhìn đến cao nhất lớp sáu Hạ đồng học. Tiểu càn nguyên này lớn lên dáng vẻ đặc biệt khả ái, thiếu hai phần thanh tú quyết đoán của càn nguyên lại thêm hai phần mềm mỏng thanh khiết của khôn trạch.
Thảo nào lại có thể khiến toàn bộ Nhất Phương phát điên.
“Cố lên! Cố lên!!”
Tiếng hét chấn động cả khán đài, người xem đứng dậy dõi mắt nhìn theo những học sinh sắp về đến đích. Là cao nhất lớp hai, đồng học cùng lớp gào thét chúc mừng, những lớp bên cạnh chỉ có thể tiếc nuối nhìn đồng học thất thểu rời khỏi đường đua.
Đứng ở góc lạnh lẽo, Hạ Trọng Hiểu nhịn không được rùng mình, bao giờ nàng mới có thể về lớp học đây?
“Hiểu Hiểu.”
Là tiếng nói của ban trưởng.
Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn, phát hiện trong tay Lạc Uyển là áo khoác len dày dặn, có vẻ là cố tình mang đến cho nàng. Không ngoài dự đoán, Lạc Uyển tri kỉ giúp nàng khoác áo len, tiện tay chỉnh sửa những chỗ chưa đủ chỉnh chu.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, thấy ngươi lạnh đến phát run mới cố ý mang đến.”
Nhớ đến bộ váy hơn một trăm vạn tệ, Hạ Trọng Hiểu muốn cười cũng cười không nổi, cẩn thận kéo áo khoác len lên cao tránh rơi xuống đất làm bẩn.
“A Uyển ngươi không tham gia hạng mục khác sao?”
Lạc Uyển chấp hai tay ra sau lưng, quan sát nhóm chạy ngắn tiếp theo, lắc đầu cười nói: “Nếu ta tham gia thì Tử Cầm cũng sẽ tham gia, đến lúc đó mặt mũi của ta đều mất sạch hết.”
“Ý tứ gì?” Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, việc thi đua liên quan gì đến Uy Tử Cầm nhà nàng?
“Dù là học tập hay thể thao Uy Tử Cầm đều vượt trội hơn ta, vậy thì từ đầu không nên đấu với nàng chỉ rước nhục nhã vào người.”
“Sao ngươi có thể nói như vậy, Tử Cầm tuy học tốt chơi thể thao giỏi nhưng lại quá bốc đồng ấu trĩ, không bằng ngươi tri kỉ ôn nhu. Ta cảm thấy A Uyển ngươi chỗ nào cũng tốt, con người không cần phải phấn đấu đứng thứ nhất, ngươi từ đầu đến chân đã đủ hoàn mỹ rồi.”
Nghe xong những lời này Lạc Uyển không biết nên vui hay buồn, dù nàng có hoàn mỹ hơn đi chăng nữa chẳng phải Hạ Trọng Hiểu vẫn chọn Uy Tử Cầm hay sao. Mặc dù miệng kể ra bao nhiêu tật xấu vẫn không phủ định được con người Uy Tử Cầm rất có ma lực, là ai cũng bị nàng câu dẫn, ngay cả khôn trạch cũng không ngoại lệ.
“Hiểu Hiểu ngươi đúng là biết an ủi người khác.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ gãi mũi: “Ngươi nói quá rồi, sau này còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
“Hiểu Hiểu!!”
Một tiếng nói cắt ngang màn đối thoại giữa hai người, Uy Tử Cầm trong tay cầm balo của Hạ Trọng Hiểu, lôi từ bên trong ra áo khoác và khăn choàng cổ. Phát hiện trên người bạn gái đã khoác sẵn một cái áo len khác, hình dáng tương tự với áo của Lạc Uyển, trong lòng nảy sinh đố kị mà dứt khoác kéo xuống.
“A Uyển, của ngươi.”
Lạc Uyển xấu hổ đưa tay tiếp nhận, dù sao nàng cũng không có tư cách oán trách hành động lỗ mãn của Uy Tử Cầm.
Hạ Trọng Hiểu không phát hiện bầu không khí biến đổi, vui vẻ đón nhận khăn choàng và áo khoác tự mình mặc vào. Nhưng hai chân chỉ bao bọc bởi vớ da mỏng không đủ làm ấm khiến nàng phải nhảy đến nhảy lui, tay vuốt ve dọc bắp chân để tạo nhiệt. Uy Tử Cầm lúc này đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay đặt lên đùi nàng bắt đầu vuốt ve làm ấm.
Mặt bánh bao tức thì đỏ bừng lên, xấu hổ ngăn cản Uy Tử Cầm sờ mó: “Ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Chân ngươi lạnh rồi.” Uy Tử Cầm vô hại ngẩng đầu nhìn lên: “Ta đang giúp ngươi làm ấm, thế nào, có ấm hơn chưa?”
“Có ai làm ấm như ngươi không hả? Lấy túi chườm giúp ta chườm lên đi.”
Uy Tử Cầm phụng phịu không chịu, đáng thương lẩm bẩm: “Ta ấm hơn cái túi chườm đó nhiều.”
Miệng nói nhưng tay vẫn lục tìm trong balo một cái túi chườm, mở túi ra rồi đặt lên đùi của Hạ Trọng Hiểu, vài giây lại nhích xuống xong rồi lại đổi qua chân bên kia. Cảm giác không khác gì nữ hầu, Uy Tử Cầm một mực ngồi xổm, tê chân thì duỗi một bên cong một bên tìm tư thế thoải mái.
“Hiểu Hiểu, hôn một cái đi.”
Hoảng hốt dời mắt nhìn đồng học cùng câu lạc bộ cổ động, cũng may bọn họ đều đang hào hứng nhìn nhóm chạy ngắn đang dần về đích nên không nghe mấy lời kì quặc của Uy Tử Cầm. Tức giận liếc bạn cùng bàn kiêm bạn gái, Hạ Trọng Hiểu thu chân lại, tiện tay kéo luôn túi chườm nhét vào balo.
“Ngươi an phận cho ta.”
“Nhưng mà một tuần rồi ta chưa được chạm vào ngươi.”
Đại khái là bạn gái làm nũng quá đáng yêu, Hạ Trọng Hiểu không cưỡng lại được đành vẫy cờ trắng đầu hàng, hạ giọng yêu cầu đợi kết thúc đại hội sẽ cho hôn. Quả nhiên trên gương mặt Uy Tử Cầm xuất hiện nụ cười xấu xa, suy nghĩ trong đầu chỗ thích hợp để hôn a hôn bạn gái nhỏ.
Lạc Uyển nhìn giấy báo cáo đến ngây người, không hỏi cũng biết Uy Tử Cầm đi đâu, trong lòng không rõ tư vị. Suốt một tháng này Uy Tử Cầm và Hạ Trọng Hiểu quấn quýt cạnh nhau, tình cảm hẳn là tiến triển rất tốt, lẽ ra nàng nên nói tiếng chúc mừng mới phải. Nhưng lồng ngực đôi lúc vẫn sẽ nhức nhói, nhớ đến lời tiên sinh từng nói, là nàng khao khát muốn đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo làm công nương.
Bất quá, người đưa Hạ Trọng Hiểu về Thổ Áo không phải là nàng.
“Công chúa điện hạ có muốn đưa ra mức phạt cho cận vệ?”
“Cứ cho nàng quét dọn đi, dù sao có phạt nàng nhiều hơn nàng vẫn sẽ đi.”
Thống lĩnh vâng dạ nhận mệnh, tiếp nhận bản báo cáo rồi quay trở về vị trí canh gác của mình.
Quay về trường học, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có bàn học là bám đầy bụi bẩn. Mọi người nhanh chóng lau dọn chỗ ngồi của mình trước khi giáo viên vào lớp, sau đó ban trưởng sẽ thu lại bài tập mùa đông.
Suốt một tháng nghỉ đông Hạ Trọng Hiểu đã đem bài tập thỉnh giáo Uy Tử Cầm và ba vị tỷ tỷ nhà mình, lúc Lạc Uyển đến thì loay hoay lấy vở trong balo ra. Phát hiện trong balo còn có một quyển vở khác, là của Uy Tử Cầm, sực nhớ có lần các nàng cùng nhau làm bài tập sau đó bạn gái để quên vở bài tập ở nhà nàng.
“Ban trưởng.”
Nhìn hai quyển bài tập trong tay Hạ Trọng Hiểu, thần sắc trở nên nhợt nhạt, Lạc Uyển duy trì nụ cười tiếp nhận rồi đi ra sau thu bài tập của đồng học. Uy Tử Cầm lười biếng nằm dài trên bàn, bàn tay vẫn đặt trên đùi của Hạ Trọng Hiểu, bộ dáng giống như đứa nhỏ chờ mẹ đến bồng lên.
“Ngồi yên nào.” Hạ Trọng Hiểu loay hoay lấy bánh quy trong balo nhét vào ngăn bàn của Uy Tử Cầm: “Ăn hết ở đây thì không được xin thêm nữa.”
“Chỉ một chút?”
“Không được, đồ ăn ngọt này không tốt cho sức khỏe đâu.”
Uy Tử Cầm cúi gằm mặt xuống, bày ra dáng vẻ đáng thương nhất có thể, đáng tiếc lại không thể đả động đến bạn gái đang ăn sáng bên cạnh. Mặc dù gặp ác mộng với bánh rán nhưng hôm nay Hạ Trọng Hiểu vẫn chọn bánh rán nhân đậu đỏ để ăn sáng, lâu lâu lại gạt bàn tay sờ mó đùi mình.
Không phải chê bai nàng béo sao?
Thu xong vở bài tập, Lạc Uyển bước lên bục thông báo: “Vài ngày đến chúng ta có đại hội thể thao, lớp chúng ta có quyết định tham gia hạng mục nào không?”
Cả lớp tức thì nhao nhao lên, mỗi người một ý, nhưng được yêu cầu nhiều nhất vẫn là hạng mục chạy tiếp sức và kéo cờ. Năm nào hai hạng mục này cũng được ưu ái, vì nâng cao được tinh thần đồng đội, hơn nữa khi giao đấu giữa các lớp vui hơn là các môn thể thao bình thường khác.
“Chạy tiếp sức cuối đường sẽ có một người nhỏ gầy nhất, để khi chạy về sẽ ôm lên ăn bánh quy.” Kim Nhuận Ngọc đảo mắt nhìn qua Hạ Trọng Hiểu, hắc hắc cười nói: “Hiểu Hiểu đứng ở cuối đường đi, ta sẽ chạy cuối cho.”
Ba một tiếng, quyển sách giáo khoa trên bàn đập thẳng vào mặt Kim Nhuận Ngọc: “Đừng mơ.”
Kim Nhuận Ngọc ngả bật người ra sau, tay đỡ lấy quyển sách, oán hận trừng trừng mắt với bạch kim cận vệ cách đó không xa.
“Chạy cuối phải là người có chiều cao tốt, cột treo bánh gần bốn mét, nếu người chạy cuối không đủ cao thì không giúp được người đứng cuối đường ăn bánh.”
Tiếng nói của Tiêu Yến tức thì khiến cả lớp bùng nổ, há chẳng phải ám chỉ một mình Uy Tử Cầm mới đủ tiêu chuẩn sao?
Hai người này dạo gần đây tương đối thân thiết, chơi bóng rổ cùng một đội, lâu lâu lại thấy tán gẫu, xem chừng là Tiêu Yến cố tình giúp Uy Tử Cầm giành vị trí chạy cuối. Quả nhiên Uy cận vệ ngốc đầu lên, hướng nàng bật ngón cái, phi thường hài lòng với sự giúp sức của đồng đội.
Lạc Uyển thuận thủy thôi chu mở lời: “Vậy đứng ở cuối là Hiểu Hiểu, chạy cuối là Tử Cầm, chúng ta còn thiếu năm người nữa.”
Sau một hồi thảo luận sôi nổi vị trí đầu tiên giao cho ban trưởng, tiếp đến là Tiêu Yến, đến hai nam càn nguyên, và người thứ năm là Kim Nhuận Ngọc. Mục này yêu cầu học sinh phải chạy thật nhanh đến mốc và chuyển giao gậy cho bạn tiếp theo, suốt đoạn đường nhất định không được dừng lại.
Hạ Trọng Hiểu dời mắt nhìn sang Uy Tử Cầm vẫn đang đắc ý: “Ngươi có thể ôm nổi ta lên sao?”
“Hoài nghi thể lực của ta?”
“Không phải, chỉ là sợ lưng ngươi không chịu nổi, chị ta lúc ôm ta đến bệnh viện còn than vãn mệt muốn chệt.”
“Đến bệnh viện?”
“Nói thế nào nhỉ?” Hạ Trọng Hiểu gõ gõ cằm mấy cái, mờ mịt nói: “Đại khái là khi ta còn nhỏ có một chướng ngại tâm lí, dẫn đến lớn lên nếu ngủ xa Doraemon sẽ gặp mộng mà không tỉnh lại nữa. Cả nhà phát hiện ta hôn mê chị ba mới ôm ta đến bệnh viện, ta còn nhớ rất rõ chị ba nói sau này sẽ làm tiên sinh, có như vậy mỗi khi ta phát bệnh nàng đều có thể giúp ta nhanh chóng tỉnh lại.”
Uy Tử Cầm nghe câu hiểu câu không, nhưng tạm hiểu là bạn gái có mao bệnh từ nhỏ đến trưởng thành mà không thể chữa khỏi được, nếu không có Doraemon nhất định sẽ chết. Đầu tức thì to như cái đấu, lúc này chỉ muốn chạy đi mua thêm mấy con Doraemon nhét xung quanh tránh để một lúc nào đó nàng không để ý thì Hạ Trọng Hiểu sẽ biến mất.
Nhìn ra vẻ lo lắng trên mặt của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu dịu giọng mở miệng: “Chỉ cần mở thật to âm thanh Doraemon ta sẽ tỉnh táo trở lại, không nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu.”
Uy cận vệ không biết xấu hổ chiêu dụ: “Phòng của ta cho ngươi tùy ý trang trí.”
Hạ Trọng Hiểu lườm một cái, ai muốn ở trong phòng của ngươi chứ?
“Hạng mục chạy tiếp sức cứ quyết định như vậy.” Lạc Uyển ghi xong tên học sinh tham gia lên bảng rồi quay xuống nhìn mọi người nói tiếp: “Hạng mục kéo cờ mỗi lớp chọn ra mười cặp, tức hai mươi bạn tham gia, mọi người ai có ý muốn tham gia thì giơ tay lên.”
Một lớp càn nguyên yên phăng phắc, chăm chú nhìn Hạ Trọng Hiểu đang ngồi cãi nhau với Uy Tử Cầm. Kéo cờ phải một cõng một đuổi bắt đối thủ trong sân, muốn chạy lâu chạy bền cần phải cõng một càn nguyên nhẹ cân khác. Nhưng trong lớp ngoại trừ Hạ Trọng Hiểu ra thì chẳng ai đủ nhẹ cân, cõng một càn nguyên khác có khi chưa đi được ba bước đã mệt chết.
“Hiểu Hiểu, mục chạy tiếp sức Tử Cầm chạy cuối rồi, vậy mục kéo cờ này…”
Không để Kim Nhuận Ngọc nói hết, Uy Tử Cầm đã mở miệng: “Ta với Hiểu Hiểu một đội.”
“Không phải chứ?” Kim Nhuận Ngọc bất bình đứng dậy: “Chúng ta chơi công bằng đi, ngươi một mực kéo Hiểu Hiểu về đội mình là không được!”
“Phải đấy, Uy đồng học, chúng ta chơi công bằng đi!”
“Ta đồng ý! Chúng ta chơi một trận ra trò quyết định cặp kéo cờ!”
“Được, ta theo! Ta muốn cõng Hiểu Hiểu!!”
Cả lớp sớm bất bình Uy Tử Cầm độc chiếm Hạ Trọng Hiểu, sớm muốn cùng nàng phân thắng bại, càn nguyên không có khái niệm ngồi xuống từ từ thương lượng.
Uy Tử Cầm vẻ mặt bình thản đến kì quái: “Được thôi, các ngươi chọn môn thi đi.”
“Đến sân bắn cung phía bắc của trường, ai điểm cao nhất người đó cùng đội với Hiểu Hiểu.”
“Thành giao.”
Nhìn thấy Uy Tử Cầm thống khoái đáp ứng mọi người có chút lo sợ, không lẽ cận vệ hoàng gia cũng được đào tạo bắn cung?
Bất quá vì để được cùng đội với Hạ Trọng Hiểu, ai nấy đều nuôi quyết tâm, nếu thắng được cận vệ hoàng gia danh tiếng trong trường càng thêm vẻ vang. Càn nguyên đều lấy sức mạnh ra để thi đấu, nếu thắng có thể một bước khiến cả trường khiếp sợ lẫn ngưỡng mộ.
Đúng giờ hẹn, toàn cao nhất lớp sáu tập trung trong sân bắn phía bắc của câu lạc bộ bắn cung chen lấn đến ngột ngạt. Riêng Hạ Trọng Hiểu được ngồi ở trên khán đài, căng thẳng quan sát mọi người tiến vào trường bắn. Thành viên của câu lạc bộ bắn cung bị đẩy dồn về một phía, nghe nói hoàng gia Thổ Áo tham gia thì đứng lại xem, cũng muốn biết ở Thổ Áo có đào tạo càn nguyên bắn cung hay không.
Theo luật thì ai cao điểm nhất người đó thắng, trong trường bắn có bảy bảng rơm, bắn ba lượt rồi cộng điểm lại. Nhóm đầu tiên có Tiêu Yến, cao nhất là hai mươi điểm, với số điểm này nếu muốn vượt qua phải bắn cả ba mũi tên vào mức bảy điểm. Nhưng Kim Nhuận Ngọc dễ dàng đạt hai mươi bốn điểm, đánh bại sáu người thi đấu cùng với mình, huênh hoang lượn lờ tới lui trước mặt Hạ Trọng Hiểu.
Kết cục bị Uy Tử Cầm đá vào mông một cái, có cái gì hay để đắc ý?
Nhóm của công chúa điện hạ cũng ra sân, đám càn nguyên trong câu lạc bộ bắn cung ngửa cổ xem thử, âm thầm gật gù, công chúa cũng không phải quá mức ẻo lả như bọn họ tưởng tượng.
Công chúa ba mũi tên đạt hai mươi tám điểm, với hai mũi tên đầu đạt hai mươi.
Cả trường bắn như muốn bùng nổ, lần thể hiện này của công chúa đủ gây tiếng vang khắp trường. Kim Nhuận Ngọc như bong bóng xì hơi, suy sụp ngồi bệt trên bãi cỏ la hét, không công bằng, thật sự không công bằng!!
Cuối cùng cũng đến lượt Uy Tử Cầm ra sân, tựa hồ không để ý đến điểm số mà công chúa điện hạ đạt được, thoải mái lựa chọn cho mình một bộ cung tên. Xác định tốt vị trí, sưu ba tiếng, tất cả mọi người đều đứng lặng không dám tin vào mắt mình. Bảng rơm kịch liệt rung động, có người không tin chạy đến gần xem thử, sau đó há hốc mồm nhìn bạch kim mao cận vệ.
Hạ Trọng Hiểu đứng bật dậy, tròn xoe mắt nhìn bạn cùng bàn, thật sự là biết bắn cung sao?
“Là ba mươi điểm đấy!”
Câu lạc bộ bắn cung xôn xao không ngừng, dùng vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn cận vệ hoàng gia Thổ Áo trước mặt, lẽ nào làm cận vệ cũng phải học bắn cung sao?
Uy Tử Cầm giao lại cung tên cho nhân viên trường bắn, xoay người quay mặt về phía Hạ Trọng Hiểu cười lộ răng nanh nhỏ đáng yêu. Hạ Trọng Hiểu bất tri bất giác phì cười, hai hạng mục tiếp theo nàng đều chơi cùng với Uy Tử Cầm, đây cũng là một việc tốt.
Kết quả Uy Tử Cầm vẫn được bắt cặp chơi kéo cờ với Hạ Trọng Hiểu, đám càn nguyên trong lớp ũ rũ tự chọn cặp với nhau.
…
Đại hội thể thao mùa đông cuối cùng cũng đến, mặc dù tuyết rơi thưa hơn nhưng vẫn còn rất lạnh. Hạ Trọng Hiểu được đồng học phó thác tham gia câu lạc bộ cổ động, trời thì lạnh 2 – 3 độ mà phải mặc váy ngắn chính là một cực hình.
Hạng mục đầu tiên chính là chạy ngắn, trong lớp có vài cá nhân tham gia hạng mục này, Hạ Trọng Hiểu cùng vài càn nguyên khác đứng lên cổ vũ. Phần lớn người tham gia câu lạc bộ cổ động đều là càn nguyên dáng dấp có điểm ‘ẻo lả’ nhưng vẫn phải trộm nhìn đến cao nhất lớp sáu Hạ đồng học. Tiểu càn nguyên này lớn lên dáng vẻ đặc biệt khả ái, thiếu hai phần thanh tú quyết đoán của càn nguyên lại thêm hai phần mềm mỏng thanh khiết của khôn trạch.
Thảo nào lại có thể khiến toàn bộ Nhất Phương phát điên.
“Cố lên! Cố lên!!”
Tiếng hét chấn động cả khán đài, người xem đứng dậy dõi mắt nhìn theo những học sinh sắp về đến đích. Là cao nhất lớp hai, đồng học cùng lớp gào thét chúc mừng, những lớp bên cạnh chỉ có thể tiếc nuối nhìn đồng học thất thểu rời khỏi đường đua.
Đứng ở góc lạnh lẽo, Hạ Trọng Hiểu nhịn không được rùng mình, bao giờ nàng mới có thể về lớp học đây?
“Hiểu Hiểu.”
Là tiếng nói của ban trưởng.
Hạ Trọng Hiểu quay đầu lại nhìn, phát hiện trong tay Lạc Uyển là áo khoác len dày dặn, có vẻ là cố tình mang đến cho nàng. Không ngoài dự đoán, Lạc Uyển tri kỉ giúp nàng khoác áo len, tiện tay chỉnh sửa những chỗ chưa đủ chỉnh chu.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, thấy ngươi lạnh đến phát run mới cố ý mang đến.”
Nhớ đến bộ váy hơn một trăm vạn tệ, Hạ Trọng Hiểu muốn cười cũng cười không nổi, cẩn thận kéo áo khoác len lên cao tránh rơi xuống đất làm bẩn.
“A Uyển ngươi không tham gia hạng mục khác sao?”
Lạc Uyển chấp hai tay ra sau lưng, quan sát nhóm chạy ngắn tiếp theo, lắc đầu cười nói: “Nếu ta tham gia thì Tử Cầm cũng sẽ tham gia, đến lúc đó mặt mũi của ta đều mất sạch hết.”
“Ý tứ gì?” Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, việc thi đua liên quan gì đến Uy Tử Cầm nhà nàng?
“Dù là học tập hay thể thao Uy Tử Cầm đều vượt trội hơn ta, vậy thì từ đầu không nên đấu với nàng chỉ rước nhục nhã vào người.”
“Sao ngươi có thể nói như vậy, Tử Cầm tuy học tốt chơi thể thao giỏi nhưng lại quá bốc đồng ấu trĩ, không bằng ngươi tri kỉ ôn nhu. Ta cảm thấy A Uyển ngươi chỗ nào cũng tốt, con người không cần phải phấn đấu đứng thứ nhất, ngươi từ đầu đến chân đã đủ hoàn mỹ rồi.”
Nghe xong những lời này Lạc Uyển không biết nên vui hay buồn, dù nàng có hoàn mỹ hơn đi chăng nữa chẳng phải Hạ Trọng Hiểu vẫn chọn Uy Tử Cầm hay sao. Mặc dù miệng kể ra bao nhiêu tật xấu vẫn không phủ định được con người Uy Tử Cầm rất có ma lực, là ai cũng bị nàng câu dẫn, ngay cả khôn trạch cũng không ngoại lệ.
“Hiểu Hiểu ngươi đúng là biết an ủi người khác.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ gãi mũi: “Ngươi nói quá rồi, sau này còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
“Hiểu Hiểu!!”
Một tiếng nói cắt ngang màn đối thoại giữa hai người, Uy Tử Cầm trong tay cầm balo của Hạ Trọng Hiểu, lôi từ bên trong ra áo khoác và khăn choàng cổ. Phát hiện trên người bạn gái đã khoác sẵn một cái áo len khác, hình dáng tương tự với áo của Lạc Uyển, trong lòng nảy sinh đố kị mà dứt khoác kéo xuống.
“A Uyển, của ngươi.”
Lạc Uyển xấu hổ đưa tay tiếp nhận, dù sao nàng cũng không có tư cách oán trách hành động lỗ mãn của Uy Tử Cầm.
Hạ Trọng Hiểu không phát hiện bầu không khí biến đổi, vui vẻ đón nhận khăn choàng và áo khoác tự mình mặc vào. Nhưng hai chân chỉ bao bọc bởi vớ da mỏng không đủ làm ấm khiến nàng phải nhảy đến nhảy lui, tay vuốt ve dọc bắp chân để tạo nhiệt. Uy Tử Cầm lúc này đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay đặt lên đùi nàng bắt đầu vuốt ve làm ấm.
Mặt bánh bao tức thì đỏ bừng lên, xấu hổ ngăn cản Uy Tử Cầm sờ mó: “Ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Chân ngươi lạnh rồi.” Uy Tử Cầm vô hại ngẩng đầu nhìn lên: “Ta đang giúp ngươi làm ấm, thế nào, có ấm hơn chưa?”
“Có ai làm ấm như ngươi không hả? Lấy túi chườm giúp ta chườm lên đi.”
Uy Tử Cầm phụng phịu không chịu, đáng thương lẩm bẩm: “Ta ấm hơn cái túi chườm đó nhiều.”
Miệng nói nhưng tay vẫn lục tìm trong balo một cái túi chườm, mở túi ra rồi đặt lên đùi của Hạ Trọng Hiểu, vài giây lại nhích xuống xong rồi lại đổi qua chân bên kia. Cảm giác không khác gì nữ hầu, Uy Tử Cầm một mực ngồi xổm, tê chân thì duỗi một bên cong một bên tìm tư thế thoải mái.
“Hiểu Hiểu, hôn một cái đi.”
Hoảng hốt dời mắt nhìn đồng học cùng câu lạc bộ cổ động, cũng may bọn họ đều đang hào hứng nhìn nhóm chạy ngắn đang dần về đích nên không nghe mấy lời kì quặc của Uy Tử Cầm. Tức giận liếc bạn cùng bàn kiêm bạn gái, Hạ Trọng Hiểu thu chân lại, tiện tay kéo luôn túi chườm nhét vào balo.
“Ngươi an phận cho ta.”
“Nhưng mà một tuần rồi ta chưa được chạm vào ngươi.”
Đại khái là bạn gái làm nũng quá đáng yêu, Hạ Trọng Hiểu không cưỡng lại được đành vẫy cờ trắng đầu hàng, hạ giọng yêu cầu đợi kết thúc đại hội sẽ cho hôn. Quả nhiên trên gương mặt Uy Tử Cầm xuất hiện nụ cười xấu xa, suy nghĩ trong đầu chỗ thích hợp để hôn a hôn bạn gái nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.