Hào Môn Hôn Ước: Lão Công Cầu Tha Thứ
Chương 46
Nhung Kosho
23/10/2023
Mặc Kỳ Tuyết bất thình lình xuất hiện đã làm cho mọi người phải đứng hình.
Cô vốn đang tập trung chỉnh sửa bản thiết kế ở nhà kính phía sau nhưng
vẫn nghe thấy tiếng ồn ào, tò mò mới đi ra xem thử. Không ngờ cảnh tượng trước mắt khiến Mặc Kỳ Tuyết phải ngạc nhiên. Sao anh ta lại đến đây?
Tại sao mọi người lại tập trung ở đây hết vậy?
Việt Bân nhanh chóng lên tiếng đánh thức mọi người:
- À có một nhân vật lớn đột nhiên đến bái phỏng nên chúng tôi ra tiếp đón thôi mà.
Trong đầu anh ta đang nghĩ, dù gì thì Mặc Kỳ Tuyết cũng đã nhìn thấy rồi, giấu diếm sao được nữa, với lại anh ta thật cũng không muốn giấu, này khác gì lừa gạt cô đâu.
Sau khi lời của Việt Bân thì Mặc Kỳ Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện nhưng điều làm cô thấy khó hiểu thêm khi thấy Cao Việt Xuân đang ôm theo một bó hoa hồng lớn. Hửm? Anh vác theo làm gì? Chắc là tính tặng ai trong studio rồi. Ơ nhưng mà, cô tưởng anh ta chuẩn bị đính hôn với Giai Kỳ cơ mà…
Đầy suy nghĩ khó hiểu bay đầy trong đầu của Mặc Kỳ Tuyết. Khi nghĩ theo hướng đó lòng cô bỗng chốc đau xót. Hóa ra, đàn ông đều tuyệt tình như vậy mà. Vứt bỏ cô như một cái giày rách, rồi lại đến đóa bạch liên Giai Kỳ và giờ đây đang đem hoa đi tán tính người phụ nữ khác. Ha! Cô sẽ không quan tâm nữa. Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn hãy mau biến đi. Cô không phải là người sẽ ăn lại đồ đã vứt bỏ.
Sau khi nghĩ như vậy thì Mặc Kỳ Tuyết âm trầm:
- Cao thiếu gia nếu đến để bàn hợp đồng gì đó thì xin mời đến phòng dành cho khách, ở đó sẽ có người tiếp đón anh.
Nói rồi Mặc Kỳ Tuyết quay sang hướng mọi người:
- Mọi người cũng mau về làm việc đi ạ. Giám đốc Quang mà đến thì lại phạt cả nhóm bây giờ.
Dứt thì Mặc Kỳ Tuyết xoay người rời đi, nhưng bất chợt tay của cô bị ai đó nắm giữ lại.
- Cao thiếu gia, còn việc gì sao?
Mọi người thấy cảnh đó thì xôn xao: Nhanh vậy ông tướng. Mẹ nó, mới thấy hắn ở trước cửa cơ mà, sao phút chốc đã bay đến ngay bên cạnh Tuyết Tuyết rồi. Anh em đâu? Mau xông lên. Không thể để hắn cua lại Tuyết nữ thần được.
Còn bên phía Cao Việt Xuân khi nghe thấy Mặc Kỳ Tuyết gọi anh là Cao thiếu gia làm tim anh thấy đau đớn. Trước kia cô luôn gọi anh một cách ngọt ngào là Việt Xuân nhưng anh chẳng thèm để ý cô bao giờ, hiện tại nghe cô gọi một tiếng Cao thiếu gia trông thật xa lạ. Anh ước gì có thể quay ngược thời gian để đắm chìm trong khoảng thời gian đấy. Hối hận cũng đã muộn rồi.
Mặc Kỳ Tuyết thấy Cao Việt Xuân cứ nắm lấy tay mình mà không chịu buông, điều đó làm cô nhăn mày:
- Cao thiếu gia. Ngài mau buông tay.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta đem bó hoa đến đã kì lạ rồi, giờ lại còn nắm tay cô. Không phải là anh ta đang tính tán tỉnh cô gái nào đó trong Bích Lam này sao? Tại sao giờ lại nắm tay giữ cô lại chứ? Còn cái ánh mắt đau lòng đó là sao?
Thấy Mặc Kỳ Tuyết phản ứng vậy thì Cao Việt Xuân đành bối rối buông tay, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi. Anh có làm đau em không?
- Tôi không sao. Anh muốn hỏi tôi cái gì sao? Nếu là một cô gái nào đó trong đây thì tôi nghĩ anh nên đi hỏi Quang Viễn. Thứ cho tôi không thể phụng bồi.
Mặc Kỳ Tuyết nghĩ rằng anh ta đến tìm người khác và không biết tìm ở đâu, anh ta lại chẳng quen thân ai ở đây cả nên mới giữ cô lại để hỏi cô mà thôi. Ha. Thật nực cười mà. Hỏi vợ cũ để tìm người mới sao? Sao không bảo cô làm bà mối cho hai người luôn đi.
Cao Việt Xuân cảm thấy bị hiểu lầm, vội vàng phủ nhận:
- Anh không có tìm ai cả. Anh đến tìm em.
Mặc Kỳ Tuyết lạnh lùng hỏi:
- Tìm tôi? Anh tìm tôi có chuyện gì? Chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao? Chúng ta cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.
Cao Việt Xuân cảm thấy lồng ngực đau đớn nhưng vẫn cố níu giữ lấy cô:
- Anh...Anh đến đây chỉ muốn tặng em bó hoa này. Và... tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối.
Anh ta vừa dứt lời thì cả sảnh đang theo dõi cuộc trò chuyện của hai người bất chợt đứng người thêm lần nữa. Nè nè, hôm nay là cái ngày gì mà làm họ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy? Hôm nay chúng tôi đơ người ở đây mấy lần rồi đấy. Riết rồi thành cái cây cắm cọc ở đây luôn quá.
Mặc Kỳ Tuyết mở tròn mắt ngạc nhiên. Cái gì? Anh ta tặng hoa cho mình, lại còn mời mình đi ăn tối. Cô có phải đang nằm mơ không vậy? Không. Không. Trước kia dù nằm mơ thì Mặc Kỳ Tuyết cũng chẳng dám mơ tới. Từ lúc cô quen biết anh đến giờ chưa bao giờ cô được anh mở lời một cách dịu dàng như thế này.
Mặc Kỳ Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy bắt đầu bối rối, không biết nên đáp ứng hay không. Anh ta muốn gặp cô làm gì chứ, lại còn trước mặt bao nhiêu người thế này mà tặng hoa cho cô. Còn chuyện gì cần nói nữa sao?
- Anh Cao còn chuyện gì cần nói với tôi sao? Có thể đứng ở đây nói được rồi bởi vì tôi khá bận.
- Phải. Có chuyện rất quan trọng. Chúng ta phải gặp nhau nói chuyện trực tiếp.
Thấy mọi người cứ đứng hóng, đây lại còn giữa sảnh công ti nên Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy hơi ngại ngùng, bèn miễn cưỡng đồng ý anh ta:
- Được.
Chỉ một chữ “được” của Mặc Kỳ Tuyết đã làm cho Cao Việt Xuân phải vui mừng, anh ta đề nghị sẽ đích thân đến đón cô vào tám giờ tối nay.
Ôi. Hôm nay là cái ngày gì vậy? Cao Việt Xuân - anh ta uống nhầm thuốc rồi hay sao?
Việt Bân nhanh chóng lên tiếng đánh thức mọi người:
- À có một nhân vật lớn đột nhiên đến bái phỏng nên chúng tôi ra tiếp đón thôi mà.
Trong đầu anh ta đang nghĩ, dù gì thì Mặc Kỳ Tuyết cũng đã nhìn thấy rồi, giấu diếm sao được nữa, với lại anh ta thật cũng không muốn giấu, này khác gì lừa gạt cô đâu.
Sau khi lời của Việt Bân thì Mặc Kỳ Tuyết đã hiểu ra mọi chuyện nhưng điều làm cô thấy khó hiểu thêm khi thấy Cao Việt Xuân đang ôm theo một bó hoa hồng lớn. Hửm? Anh vác theo làm gì? Chắc là tính tặng ai trong studio rồi. Ơ nhưng mà, cô tưởng anh ta chuẩn bị đính hôn với Giai Kỳ cơ mà…
Đầy suy nghĩ khó hiểu bay đầy trong đầu của Mặc Kỳ Tuyết. Khi nghĩ theo hướng đó lòng cô bỗng chốc đau xót. Hóa ra, đàn ông đều tuyệt tình như vậy mà. Vứt bỏ cô như một cái giày rách, rồi lại đến đóa bạch liên Giai Kỳ và giờ đây đang đem hoa đi tán tính người phụ nữ khác. Ha! Cô sẽ không quan tâm nữa. Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn hãy mau biến đi. Cô không phải là người sẽ ăn lại đồ đã vứt bỏ.
Sau khi nghĩ như vậy thì Mặc Kỳ Tuyết âm trầm:
- Cao thiếu gia nếu đến để bàn hợp đồng gì đó thì xin mời đến phòng dành cho khách, ở đó sẽ có người tiếp đón anh.
Nói rồi Mặc Kỳ Tuyết quay sang hướng mọi người:
- Mọi người cũng mau về làm việc đi ạ. Giám đốc Quang mà đến thì lại phạt cả nhóm bây giờ.
Dứt thì Mặc Kỳ Tuyết xoay người rời đi, nhưng bất chợt tay của cô bị ai đó nắm giữ lại.
- Cao thiếu gia, còn việc gì sao?
Mọi người thấy cảnh đó thì xôn xao: Nhanh vậy ông tướng. Mẹ nó, mới thấy hắn ở trước cửa cơ mà, sao phút chốc đã bay đến ngay bên cạnh Tuyết Tuyết rồi. Anh em đâu? Mau xông lên. Không thể để hắn cua lại Tuyết nữ thần được.
Còn bên phía Cao Việt Xuân khi nghe thấy Mặc Kỳ Tuyết gọi anh là Cao thiếu gia làm tim anh thấy đau đớn. Trước kia cô luôn gọi anh một cách ngọt ngào là Việt Xuân nhưng anh chẳng thèm để ý cô bao giờ, hiện tại nghe cô gọi một tiếng Cao thiếu gia trông thật xa lạ. Anh ước gì có thể quay ngược thời gian để đắm chìm trong khoảng thời gian đấy. Hối hận cũng đã muộn rồi.
Mặc Kỳ Tuyết thấy Cao Việt Xuân cứ nắm lấy tay mình mà không chịu buông, điều đó làm cô nhăn mày:
- Cao thiếu gia. Ngài mau buông tay.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta đem bó hoa đến đã kì lạ rồi, giờ lại còn nắm tay cô. Không phải là anh ta đang tính tán tỉnh cô gái nào đó trong Bích Lam này sao? Tại sao giờ lại nắm tay giữ cô lại chứ? Còn cái ánh mắt đau lòng đó là sao?
Thấy Mặc Kỳ Tuyết phản ứng vậy thì Cao Việt Xuân đành bối rối buông tay, vội vàng nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi. Anh có làm đau em không?
- Tôi không sao. Anh muốn hỏi tôi cái gì sao? Nếu là một cô gái nào đó trong đây thì tôi nghĩ anh nên đi hỏi Quang Viễn. Thứ cho tôi không thể phụng bồi.
Mặc Kỳ Tuyết nghĩ rằng anh ta đến tìm người khác và không biết tìm ở đâu, anh ta lại chẳng quen thân ai ở đây cả nên mới giữ cô lại để hỏi cô mà thôi. Ha. Thật nực cười mà. Hỏi vợ cũ để tìm người mới sao? Sao không bảo cô làm bà mối cho hai người luôn đi.
Cao Việt Xuân cảm thấy bị hiểu lầm, vội vàng phủ nhận:
- Anh không có tìm ai cả. Anh đến tìm em.
Mặc Kỳ Tuyết lạnh lùng hỏi:
- Tìm tôi? Anh tìm tôi có chuyện gì? Chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao? Chúng ta cũng chẳng có chuyện gì để nói cả.
Cao Việt Xuân cảm thấy lồng ngực đau đớn nhưng vẫn cố níu giữ lấy cô:
- Anh...Anh đến đây chỉ muốn tặng em bó hoa này. Và... tối nay em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn tối.
Anh ta vừa dứt lời thì cả sảnh đang theo dõi cuộc trò chuyện của hai người bất chợt đứng người thêm lần nữa. Nè nè, hôm nay là cái ngày gì mà làm họ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác vậy? Hôm nay chúng tôi đơ người ở đây mấy lần rồi đấy. Riết rồi thành cái cây cắm cọc ở đây luôn quá.
Mặc Kỳ Tuyết mở tròn mắt ngạc nhiên. Cái gì? Anh ta tặng hoa cho mình, lại còn mời mình đi ăn tối. Cô có phải đang nằm mơ không vậy? Không. Không. Trước kia dù nằm mơ thì Mặc Kỳ Tuyết cũng chẳng dám mơ tới. Từ lúc cô quen biết anh đến giờ chưa bao giờ cô được anh mở lời một cách dịu dàng như thế này.
Mặc Kỳ Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy bắt đầu bối rối, không biết nên đáp ứng hay không. Anh ta muốn gặp cô làm gì chứ, lại còn trước mặt bao nhiêu người thế này mà tặng hoa cho cô. Còn chuyện gì cần nói nữa sao?
- Anh Cao còn chuyện gì cần nói với tôi sao? Có thể đứng ở đây nói được rồi bởi vì tôi khá bận.
- Phải. Có chuyện rất quan trọng. Chúng ta phải gặp nhau nói chuyện trực tiếp.
Thấy mọi người cứ đứng hóng, đây lại còn giữa sảnh công ti nên Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy hơi ngại ngùng, bèn miễn cưỡng đồng ý anh ta:
- Được.
Chỉ một chữ “được” của Mặc Kỳ Tuyết đã làm cho Cao Việt Xuân phải vui mừng, anh ta đề nghị sẽ đích thân đến đón cô vào tám giờ tối nay.
Ôi. Hôm nay là cái ngày gì vậy? Cao Việt Xuân - anh ta uống nhầm thuốc rồi hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.