Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 12: Chỉ cần tôi muốn
Hải Diệp
15/08/2016
Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần túm nhét vào trong xe. Bùi Hạo Thần ngồi ở vị trí lái xe thấy Tịch Mạt có vẻ không cam lòng. Lúc vừa chạm đến thân thể của cô trong lòng anh hoảng sợ. Thân thể Tịch Mạt quá nhẹ giống như một đứa bé.
" Bùi Hạo Thần! Anh thật không biết xấu hổ! " Tịch Mạt mắng to rất giận nhưng lại không thể không sợ đối với uy hiếp của Bùi Hạo Thần: " Anh có tư cách gì mang tôi đi! Anh thả tôi ra! " Cô dùng sức đập cửa kính xe.
" Lương Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần kéo cổ tay Tịch Mạt qua: " Chớ tiếp tục cùng tôi nói đến tư cách! Hiện tại tâm tình tôi rất tốt, em ngoan ngoãn cho tôi không nên chọc giận tôi nếu không Tịch Mạt tôi nhất định làm cho em biết cái gì là hối hận! " Anh chống lên trán của cô lạnh lùng nhắc nhở.
" Hối hận? " Tịch Mạt cảm thấy buồn cười: " Bùi Hạo Thần, tôi đã hai bàn tay trắng tôi còn sợ uy hiếp sao! " Tịch Mạt cười nhìn Bùi Hạo Thần.
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt. Thái độ của Tịch Mạt như vậy làm cho anh ngạc nhiên cô bình tĩnh cùng hờ hững làm cho anh vô cùng bất mãn cùng bất an. Ý tứ của cô là chính mình không uy hiếp được cô, cô có thể không hề cố kỵ mà rời đi?
" Phải không? Hai bàn tay trắng? "Bùi Hạo Thần cười: " Lương Tịch Mạt, em cảm thấy tôi không uy hiếp được em liền không có biện pháp sao? " Anh nhíu mày: " Tịch Mạt, đối với chúng ta không cần uy hiếp tính toán chỉ là tôi muốn giữ em lại cái này là đủ rồi! " Anh nâng cằm Tịch Mạt lên nhẹ nhàng mà vuốt ve bên mặt của cô: " Em nói có đúng không? " Anh thò người ra đối với môi Tịch Mạt chỉ là chạm vào môi cô.
Lăng Vân hiên.
Xe vững vàng dừng lại Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần kéo ra ngoài, so với bốn năm trước nơi này không có gì thay đổi thậm chí cả cửa, vị trí bồn hoa cũng không có thay đổi Bùi Hạo Thần là một người rất yêu cái cũ nhưng ngoại trừ — phụ nữ.
" Tịch Mạt xem này đây là nhà của chúng ta! " Anh ôm bả vai Tịch Mạt hết sức dịu dàng nói.
Thân thể Tịch Mạt run rẩy lên nơi này là nguyên do tất cả ác mộng đến với cô dưới chân tựa hồ có thiên kim nặng bước chân cô không thể bước thân thể có chút mềm.
" Tịch Mạt có phải là nhớ tới rất nhiều chuyện không? " Một cánh tay vòng qua cổ Tịch Mạt làm cho cô dựa lên trên người của mình. Một cái động tác giống như cưỡng ép. Lương Tịch Mạt không thể thở nổi không phải vì tay Bùi Hạo Thần dùng sức mà là cảm giác được cái loại áp lực vô hình này.
" Bốn năm không trở về, rất nhớ nhà đi! " Môi anh lạnh buốt chạm vào hai má Tịch Mạt." Tôi mang em đi xem một chút! " Anh chặn ngang ôm lấy Tịch Mạt bước nhanh vào phòng ngủ.
Trời mới vừa sáng các người hầu đã rời giường quét tước phòng ở nhìn thấy thiếu gia ôm một người phụ nữ trở về tất cả mọi người tập mãi thành thói quen xoay người làm không nhìn thấy nhưng Bùi Hạo Thần như là cố ý giống nhau động tác của anh ta rất chậm chậm đến để tất cả mọi người nhìn về phía bên này để cho bọn họ phát hiện người phụ nữ này là Thiếu phu nhân mất tích bốn năm.
" Thiếu phu nhân! Có người nói thầm một câu lập tức tất cả mọi người nhìn qua kinh ngạc, Tịch Mạt bị mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn giống như không mặc quần áo giống nhau cô cảm thấy khó chịu. Cô xoay thân thể đem mặt quay tới một bên tránh né tầm mắt mọi người.
" Bùi Hạo Thần! Anh quả nhiên lợi hại mới vừa vào cửa anh liền cho tôi cảm giác khó chịu ".
" Thất thần làm gì còn không mau chào hỏi! " Bùi Hạo Thần cau mày lại.
" Thiếu phu nhân! " Mọi người bị âm thanh lạnh lùng của Bùi Hạo Thần từ giữa kinh ngạc bị kéo lại.
Bùi Hạo Thần vừa lòng gật gật đầu: " Được! Chúng ta đi lên thôi! " Thanh âm của anh hết sức dịu dàng. Dùng chóp mũi cọ xát cái mũi Tịch Mạt.
" Bùi Hạo Thần! Quan hệ của chúng ta người khác không biết nhưng người hầu trong nhà ai lại không biết anh diễn trò như vậy anh không cảm thấy rất mệt sao! " Đối với động tác thân mật của Bùi Hạo Thần Tịch Mạt có cảm thấy chán ghét.
" Nhìn vẻ mặt chán ghét của em như vậy tôi cảm thấy lại mệt một chút cũng là đáng! " Bùi Hạo Thần nói xong đem Tịch Mạt ôm càng chặt hơn giống như muốn đem cô bóp nát.
" Bùi Hạo Thần! Anh thật không biết xấu hổ! " Tịch Mạt mắng to rất giận nhưng lại không thể không sợ đối với uy hiếp của Bùi Hạo Thần: " Anh có tư cách gì mang tôi đi! Anh thả tôi ra! " Cô dùng sức đập cửa kính xe.
" Lương Tịch Mạt! " Bùi Hạo Thần kéo cổ tay Tịch Mạt qua: " Chớ tiếp tục cùng tôi nói đến tư cách! Hiện tại tâm tình tôi rất tốt, em ngoan ngoãn cho tôi không nên chọc giận tôi nếu không Tịch Mạt tôi nhất định làm cho em biết cái gì là hối hận! " Anh chống lên trán của cô lạnh lùng nhắc nhở.
" Hối hận? " Tịch Mạt cảm thấy buồn cười: " Bùi Hạo Thần, tôi đã hai bàn tay trắng tôi còn sợ uy hiếp sao! " Tịch Mạt cười nhìn Bùi Hạo Thần.
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt. Thái độ của Tịch Mạt như vậy làm cho anh ngạc nhiên cô bình tĩnh cùng hờ hững làm cho anh vô cùng bất mãn cùng bất an. Ý tứ của cô là chính mình không uy hiếp được cô, cô có thể không hề cố kỵ mà rời đi?
" Phải không? Hai bàn tay trắng? "Bùi Hạo Thần cười: " Lương Tịch Mạt, em cảm thấy tôi không uy hiếp được em liền không có biện pháp sao? " Anh nhíu mày: " Tịch Mạt, đối với chúng ta không cần uy hiếp tính toán chỉ là tôi muốn giữ em lại cái này là đủ rồi! " Anh nâng cằm Tịch Mạt lên nhẹ nhàng mà vuốt ve bên mặt của cô: " Em nói có đúng không? " Anh thò người ra đối với môi Tịch Mạt chỉ là chạm vào môi cô.
Lăng Vân hiên.
Xe vững vàng dừng lại Tịch Mạt bị Bùi Hạo Thần kéo ra ngoài, so với bốn năm trước nơi này không có gì thay đổi thậm chí cả cửa, vị trí bồn hoa cũng không có thay đổi Bùi Hạo Thần là một người rất yêu cái cũ nhưng ngoại trừ — phụ nữ.
" Tịch Mạt xem này đây là nhà của chúng ta! " Anh ôm bả vai Tịch Mạt hết sức dịu dàng nói.
Thân thể Tịch Mạt run rẩy lên nơi này là nguyên do tất cả ác mộng đến với cô dưới chân tựa hồ có thiên kim nặng bước chân cô không thể bước thân thể có chút mềm.
" Tịch Mạt có phải là nhớ tới rất nhiều chuyện không? " Một cánh tay vòng qua cổ Tịch Mạt làm cho cô dựa lên trên người của mình. Một cái động tác giống như cưỡng ép. Lương Tịch Mạt không thể thở nổi không phải vì tay Bùi Hạo Thần dùng sức mà là cảm giác được cái loại áp lực vô hình này.
" Bốn năm không trở về, rất nhớ nhà đi! " Môi anh lạnh buốt chạm vào hai má Tịch Mạt." Tôi mang em đi xem một chút! " Anh chặn ngang ôm lấy Tịch Mạt bước nhanh vào phòng ngủ.
Trời mới vừa sáng các người hầu đã rời giường quét tước phòng ở nhìn thấy thiếu gia ôm một người phụ nữ trở về tất cả mọi người tập mãi thành thói quen xoay người làm không nhìn thấy nhưng Bùi Hạo Thần như là cố ý giống nhau động tác của anh ta rất chậm chậm đến để tất cả mọi người nhìn về phía bên này để cho bọn họ phát hiện người phụ nữ này là Thiếu phu nhân mất tích bốn năm.
" Thiếu phu nhân! Có người nói thầm một câu lập tức tất cả mọi người nhìn qua kinh ngạc, Tịch Mạt bị mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn giống như không mặc quần áo giống nhau cô cảm thấy khó chịu. Cô xoay thân thể đem mặt quay tới một bên tránh né tầm mắt mọi người.
" Bùi Hạo Thần! Anh quả nhiên lợi hại mới vừa vào cửa anh liền cho tôi cảm giác khó chịu ".
" Thất thần làm gì còn không mau chào hỏi! " Bùi Hạo Thần cau mày lại.
" Thiếu phu nhân! " Mọi người bị âm thanh lạnh lùng của Bùi Hạo Thần từ giữa kinh ngạc bị kéo lại.
Bùi Hạo Thần vừa lòng gật gật đầu: " Được! Chúng ta đi lên thôi! " Thanh âm của anh hết sức dịu dàng. Dùng chóp mũi cọ xát cái mũi Tịch Mạt.
" Bùi Hạo Thần! Quan hệ của chúng ta người khác không biết nhưng người hầu trong nhà ai lại không biết anh diễn trò như vậy anh không cảm thấy rất mệt sao! " Đối với động tác thân mật của Bùi Hạo Thần Tịch Mạt có cảm thấy chán ghét.
" Nhìn vẻ mặt chán ghét của em như vậy tôi cảm thấy lại mệt một chút cũng là đáng! " Bùi Hạo Thần nói xong đem Tịch Mạt ôm càng chặt hơn giống như muốn đem cô bóp nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.