Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan
Chương 21: Chuyện cũ tàn nhẫn.
Hải Diệp
15/08/2016
Tịch Mạt đi từ từ ở trên đường. Lạnh quá cô gắt gao ôm lấy cánh tay muốn sưởi ấm cho mình nhưng hình như cô đứng dưới mưa lạnh quá lâu nên lạnh theo từ trong ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên luôn luôn thoáng hiện lên trong đầu cô. " Tịch Mạt! Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn tìm em! " Nhớ lại lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên Tịch Mạt cười ra tiếng. " Tìm tôi làm gì? Anh không tìm được hạnh phúc của mình sao? Muốn nghĩ tới tôi khoe ra không có tôi anh như cũ quả thật rất khỏe? Tịch Mạt cắn môi. Trong mắt ứa ra nước mắt. " Thẩm Kỳ Nhiên a! Tịch Mạt muốn nói hắn thật ác độc nhưng cô nói không nên lời cô nghĩ đến bốn năm này cô đã bình thường lại, lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên một khắc này cô mới biết bốn năm này cũng chỉ là cô lừa mình dối người.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày nào đó của bốn năm trước bầu trời mưa bay không phải mưa to ngày đó cô mất đi ba ba, mất đi mẹ mẹ thế giới của cô toàn bộ đều sụp đổ cô sợ vô cùng cô chưa từng phát hiện mình là yêu, nhớ nhung một người như vậy.
Bầu trời vang dội tiếng sấm vang ầm ầm trầm thấp mưa rơi táp vào người kia tất cả vết thương dài nhỏ toàn thân đều đau nhưng cô không kịp chú ý nhiều như vậy cô chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên muốn nói cho hắn biết tất cả.
Cô không để ý lúc trước Thẩm Kỳ Nhiên không lựa lời nói làm tổn thương cô như vậy, cô cũng không biết nhìn thấy hắn có phải hay không giải thích rõ ràng cô chỉ biết là giờ phút này cô muốn gặp Thẩm Kỳ Nhiên dù cho chỉ thấy thôi!
Sự thật cũng là như vậy cô nhìn thấy chì là thấy.
Đứng ở cửa Thẩm gia cô không có dũng khí nhấn chuông cửa chỉ có thể ngây ngốc đứng ở trong mưa. Trong lòng nghĩ thấy Thẩm Kỳ Nhiên câu nói đầu tiên cô muốn nói gì? Nghĩ muốn thế nào mới có thể dùng ngôn ngữ ngắn gọn để giải thích, cô không phải muốn phản bội hắn giải thích cái này đã phát sinh tất cả đều là có người ngầm điều khiển nhưng cô còn chưa kịp làm rõ liền thấy Thẩm Kỳ Nhiên cầm một cái ô trong lòng ôm một cô gái tóc dài bồng bềnh hắn cười ôn nhu như vậy. Hắn đem cười đến ôn nhu giống nhau, hạnh phúc cô gái ôm tiến vào trong lòng bọn họ ở trong mưa hạnh phúc ôm nhau như vậy thân mật khắng khít.
Tịch Mạt nhất thời cảm thấy được trời sập vùi lấp người con trai mà cô yêu lại đi yêu người khác! Yêu bạn tốt của cô.
Cô muốn đi ra phía trước nhưng chân của cô nặng nâng không nổi tới, cô cũng tìm không thấy lý do để đi lên chỉ có thể nhìn bọn họ ở trong mưa ôm ấp lấy thật lâu sau đó cùng đi vào Thẩm gia nhìn thấy cha mẹ Thẩm gia nhiệt tình đón chào.
Bởi vì dạng này cô cảm giác mình triệt để phiêu bạt không chỗ nương tựa, cô bắt đầu sống không bằng chết, sống trong cảnh đào vong.
" Ha ha! " Tịch Mạt cười ra tiếng. " Lương Tịch Mạt! Cô có tư cách gì yêu cầu người khác đối với cô trung tình không đổi, rõ ràng là cô gả cho người khác trước chính là cô phản bội trước cô có tư cách gì mà oán hận tất cả đều là cô sai, đều là cô sai! Tịch Mạt lôi kéo tóc của mình hít hít nước mũi, cô nhìn chằm chằm mũi chân của mình, Chậm rãi ngồi xổm xuống đi ôm đầu gối thân thể Tịch Mạt lui thành một đoàn cảnh sắc tươi đẹp rõ ràng cao chiếu rọi nhưng cô lại lạnh run rẩy.
Cô hối hận hối hận cứ chạy đến như vậy nếu cô ngoan ngoãn đứng ở Lăng Vân hiên kia còn sẽ có xấu hổ cùng đau lòng như vậy sao!
" Sao vậy? Gặp lại người cũ cũng không có tâm sự nhiều? " Thanh âm giễu cợt vang lên một đôi giày da đen sáng bóng đắt tiền xuất hiện ở trước mắt.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên luôn luôn thoáng hiện lên trong đầu cô. " Tịch Mạt! Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn tìm em! " Nhớ lại lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên Tịch Mạt cười ra tiếng. " Tìm tôi làm gì? Anh không tìm được hạnh phúc của mình sao? Muốn nghĩ tới tôi khoe ra không có tôi anh như cũ quả thật rất khỏe? Tịch Mạt cắn môi. Trong mắt ứa ra nước mắt. " Thẩm Kỳ Nhiên a! Tịch Mạt muốn nói hắn thật ác độc nhưng cô nói không nên lời cô nghĩ đến bốn năm này cô đã bình thường lại, lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên một khắc này cô mới biết bốn năm này cũng chỉ là cô lừa mình dối người.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được ngày nào đó của bốn năm trước bầu trời mưa bay không phải mưa to ngày đó cô mất đi ba ba, mất đi mẹ mẹ thế giới của cô toàn bộ đều sụp đổ cô sợ vô cùng cô chưa từng phát hiện mình là yêu, nhớ nhung một người như vậy.
Bầu trời vang dội tiếng sấm vang ầm ầm trầm thấp mưa rơi táp vào người kia tất cả vết thương dài nhỏ toàn thân đều đau nhưng cô không kịp chú ý nhiều như vậy cô chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên muốn nói cho hắn biết tất cả.
Cô không để ý lúc trước Thẩm Kỳ Nhiên không lựa lời nói làm tổn thương cô như vậy, cô cũng không biết nhìn thấy hắn có phải hay không giải thích rõ ràng cô chỉ biết là giờ phút này cô muốn gặp Thẩm Kỳ Nhiên dù cho chỉ thấy thôi!
Sự thật cũng là như vậy cô nhìn thấy chì là thấy.
Đứng ở cửa Thẩm gia cô không có dũng khí nhấn chuông cửa chỉ có thể ngây ngốc đứng ở trong mưa. Trong lòng nghĩ thấy Thẩm Kỳ Nhiên câu nói đầu tiên cô muốn nói gì? Nghĩ muốn thế nào mới có thể dùng ngôn ngữ ngắn gọn để giải thích, cô không phải muốn phản bội hắn giải thích cái này đã phát sinh tất cả đều là có người ngầm điều khiển nhưng cô còn chưa kịp làm rõ liền thấy Thẩm Kỳ Nhiên cầm một cái ô trong lòng ôm một cô gái tóc dài bồng bềnh hắn cười ôn nhu như vậy. Hắn đem cười đến ôn nhu giống nhau, hạnh phúc cô gái ôm tiến vào trong lòng bọn họ ở trong mưa hạnh phúc ôm nhau như vậy thân mật khắng khít.
Tịch Mạt nhất thời cảm thấy được trời sập vùi lấp người con trai mà cô yêu lại đi yêu người khác! Yêu bạn tốt của cô.
Cô muốn đi ra phía trước nhưng chân của cô nặng nâng không nổi tới, cô cũng tìm không thấy lý do để đi lên chỉ có thể nhìn bọn họ ở trong mưa ôm ấp lấy thật lâu sau đó cùng đi vào Thẩm gia nhìn thấy cha mẹ Thẩm gia nhiệt tình đón chào.
Bởi vì dạng này cô cảm giác mình triệt để phiêu bạt không chỗ nương tựa, cô bắt đầu sống không bằng chết, sống trong cảnh đào vong.
" Ha ha! " Tịch Mạt cười ra tiếng. " Lương Tịch Mạt! Cô có tư cách gì yêu cầu người khác đối với cô trung tình không đổi, rõ ràng là cô gả cho người khác trước chính là cô phản bội trước cô có tư cách gì mà oán hận tất cả đều là cô sai, đều là cô sai! Tịch Mạt lôi kéo tóc của mình hít hít nước mũi, cô nhìn chằm chằm mũi chân của mình, Chậm rãi ngồi xổm xuống đi ôm đầu gối thân thể Tịch Mạt lui thành một đoàn cảnh sắc tươi đẹp rõ ràng cao chiếu rọi nhưng cô lại lạnh run rẩy.
Cô hối hận hối hận cứ chạy đến như vậy nếu cô ngoan ngoãn đứng ở Lăng Vân hiên kia còn sẽ có xấu hổ cùng đau lòng như vậy sao!
" Sao vậy? Gặp lại người cũ cũng không có tâm sự nhiều? " Thanh âm giễu cợt vang lên một đôi giày da đen sáng bóng đắt tiền xuất hiện ở trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.